Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1210
Chương 1210: Anh sợ em không vui
Nghiêm Linh Trang cười nói: “Em biết rồi, hai người tàn nhãn với họ là vì yêu em. Sao em lại ngăn cản tình yêu của hai người chứ?”
Chiến Hàn Quân tê liệt ngồi trên sô pha: “Anh chỉ sợ chọc cho em không vui”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đứng ngoài cửa thu hết một màn này vào đáy mắt.
Hai người đều ôm bụng cười lên: “Thì ra thái tử gia nổi danh hiển hách lại là một người sợ vợ.
Chiến Hàn Quân kiêu ngạo chất vấn bọn họ: “Sợ vợ rất mất mặt sao?”
Lời này ngược lại khiến Nghiêm Mặc Hàn nghẹn họng không nói nên lời Nghiêm Linh Trang tóm lấy pizza trên đĩa ăn ngon lành, hơi có vị đẳng nhưng lại bị vị ngọt của quýt ngọt ép xuống.
Nghiêm Linh Trang nâng pizza lên nói: “Anh Quân, bánh pizza này có ý là khổ tận cam lai sao?”
Chiến Hàn Quân ôm lấy mặt cô, ngọt ngào hôm lên má cô: “Đoán đúng rồi”
Nghiêm Linh Trang khen không dứt miệng: “Ngon lắm.”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt bước tới.
Tiện tay cầm lấy một miếng pizza, Nghiêm Mặc Hàn nếm thử vài ngụm liền chau mày ghét bỏ nói: “Còn tưởng là mĩ vị nhân gian khó gặp thế nào. Chẳng phải chỉ là khổ qua và quýt ngọt thôi sao? Mùi vị thường thường.”
Chiến Hàn Quân lấy lại pizza trong tay cậu ta ném vào thùng rác.
Nghiêm Mặc Hàn trừng lớn mắt: “Tôi ăn tạm cho bụng đỡ đói cũng được mà? Sao lại vứt mất của tôi?”
Thanh An nói: “Cậu, không thích ăn thì đừng ăn, đỡ cho lãng phí”
Nghiêm Mặc Hàn chỉ vào pizza trong thùng rác, trên mặt tràn đầy đau khổ nói: “Vứt vào thùng rác thì không lãng phí sao?”
Cuối cùng Nghiêm Mặc Hàn không thể không vào phòng bếp tự làm cho mình một nồi mì nửa sống nửa chín đem ra.
Anh Nguyệt rất nể mặt mà ăn một bát, còn những người khác thì đều cách xa ba mét đối với mì của cậu ta.
Anh Nguyệt vừa ăn vừa nhắc nhở Nghiêm Mặc Hàn: “Sau này đến đây ăn chực.
nhớ bớt nói vài câu đi. Cái nhà này đều là người cực kỳ bao che đến mức mất nhân tính”
Nghiêm Mặc Hàn rất đồng cảm mà lĩnh ngộ, gật đầu như giã tỏi.
Buổi tối, Nghiêm Linh Trang yên tĩnh ngồi trên ban công. Trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười yên bình.
Chiến Hàn Quân ngồi trên thảm trải sàn màu trắng trước mặt cô, yên tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc của Linh Trang.
Cô cười lên cực kỳ xinh đẹp, còn mang theo vẻ yêu kiều ngốc ngếch.
“Nghĩ gì mà cười ngu ngơ lâu vậy?” Cuối cùng Chiến Hàn Quân nhịn không được mở miệng hỏi.
Nghiêm Linh Trang nói: “Em đang nghĩ nhà họ Nghiêm chúng em sắp có song hỉ lâm môn, có phải em nên làm chút gì đó không?”
Trên mặt Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ khó xử. Anh không nỡ để Linh Trang bị mệt, nhưng thấy Linh Trang cười vui vẻ như vậy anh lại cảm thấy nên ủng hộ cô.
“Em muốn làm gì?”
“Em muốn đi dạo trung tâm thương mại, mua chút đồ trang trí cần dùng để trang trí phòng công chúa. Nghênh đón công chúa trưởng nhà họ Nghiêm chúng ta quay về, em còn muốn mua chút đồ hôn lễ…
Phòng công chúa?
Hôn lễ?
Mấy từ khóa này chui vào đầu Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại khiến anh thấy hơi thất vọng.
Anh kéo lấy tay Linh Trang, giống như cún con mà kề bên má cô làm nũng: “Anh cũng muốn có một hôn lễ thật lớn”
Linh Trang cười anh: “Con đã lớn vậy rồi còn tổ chức hôn lễ gì nữa chứ? Sẽ bị chê cười đó. Huống gì chúng ta đã kết hôn rồi, kết hôn hai lần luôn đó.”
Chiến Hàn Quân nói: “Nhưng hai lần em đều mang khuôn mặt Lạc Thanh Du kết hôn với anh vậy nên người bên ngoài đều hiểu lầm rằng anh cưới con gái riêng nhà họ Lạc”
Nghiêm Linh Trang cười nói: “Em biết rồi, hai người tàn nhãn với họ là vì yêu em. Sao em lại ngăn cản tình yêu của hai người chứ?”
Chiến Hàn Quân tê liệt ngồi trên sô pha: “Anh chỉ sợ chọc cho em không vui”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đứng ngoài cửa thu hết một màn này vào đáy mắt.
Hai người đều ôm bụng cười lên: “Thì ra thái tử gia nổi danh hiển hách lại là một người sợ vợ.
Chiến Hàn Quân kiêu ngạo chất vấn bọn họ: “Sợ vợ rất mất mặt sao?”
Lời này ngược lại khiến Nghiêm Mặc Hàn nghẹn họng không nói nên lời Nghiêm Linh Trang tóm lấy pizza trên đĩa ăn ngon lành, hơi có vị đẳng nhưng lại bị vị ngọt của quýt ngọt ép xuống.
Nghiêm Linh Trang nâng pizza lên nói: “Anh Quân, bánh pizza này có ý là khổ tận cam lai sao?”
Chiến Hàn Quân ôm lấy mặt cô, ngọt ngào hôm lên má cô: “Đoán đúng rồi”
Nghiêm Linh Trang khen không dứt miệng: “Ngon lắm.”
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt bước tới.
Tiện tay cầm lấy một miếng pizza, Nghiêm Mặc Hàn nếm thử vài ngụm liền chau mày ghét bỏ nói: “Còn tưởng là mĩ vị nhân gian khó gặp thế nào. Chẳng phải chỉ là khổ qua và quýt ngọt thôi sao? Mùi vị thường thường.”
Chiến Hàn Quân lấy lại pizza trong tay cậu ta ném vào thùng rác.
Nghiêm Mặc Hàn trừng lớn mắt: “Tôi ăn tạm cho bụng đỡ đói cũng được mà? Sao lại vứt mất của tôi?”
Thanh An nói: “Cậu, không thích ăn thì đừng ăn, đỡ cho lãng phí”
Nghiêm Mặc Hàn chỉ vào pizza trong thùng rác, trên mặt tràn đầy đau khổ nói: “Vứt vào thùng rác thì không lãng phí sao?”
Cuối cùng Nghiêm Mặc Hàn không thể không vào phòng bếp tự làm cho mình một nồi mì nửa sống nửa chín đem ra.
Anh Nguyệt rất nể mặt mà ăn một bát, còn những người khác thì đều cách xa ba mét đối với mì của cậu ta.
Anh Nguyệt vừa ăn vừa nhắc nhở Nghiêm Mặc Hàn: “Sau này đến đây ăn chực.
nhớ bớt nói vài câu đi. Cái nhà này đều là người cực kỳ bao che đến mức mất nhân tính”
Nghiêm Mặc Hàn rất đồng cảm mà lĩnh ngộ, gật đầu như giã tỏi.
Buổi tối, Nghiêm Linh Trang yên tĩnh ngồi trên ban công. Trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười yên bình.
Chiến Hàn Quân ngồi trên thảm trải sàn màu trắng trước mặt cô, yên tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc của Linh Trang.
Cô cười lên cực kỳ xinh đẹp, còn mang theo vẻ yêu kiều ngốc ngếch.
“Nghĩ gì mà cười ngu ngơ lâu vậy?” Cuối cùng Chiến Hàn Quân nhịn không được mở miệng hỏi.
Nghiêm Linh Trang nói: “Em đang nghĩ nhà họ Nghiêm chúng em sắp có song hỉ lâm môn, có phải em nên làm chút gì đó không?”
Trên mặt Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ khó xử. Anh không nỡ để Linh Trang bị mệt, nhưng thấy Linh Trang cười vui vẻ như vậy anh lại cảm thấy nên ủng hộ cô.
“Em muốn làm gì?”
“Em muốn đi dạo trung tâm thương mại, mua chút đồ trang trí cần dùng để trang trí phòng công chúa. Nghênh đón công chúa trưởng nhà họ Nghiêm chúng ta quay về, em còn muốn mua chút đồ hôn lễ…
Phòng công chúa?
Hôn lễ?
Mấy từ khóa này chui vào đầu Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại khiến anh thấy hơi thất vọng.
Anh kéo lấy tay Linh Trang, giống như cún con mà kề bên má cô làm nũng: “Anh cũng muốn có một hôn lễ thật lớn”
Linh Trang cười anh: “Con đã lớn vậy rồi còn tổ chức hôn lễ gì nữa chứ? Sẽ bị chê cười đó. Huống gì chúng ta đã kết hôn rồi, kết hôn hai lần luôn đó.”
Chiến Hàn Quân nói: “Nhưng hai lần em đều mang khuôn mặt Lạc Thanh Du kết hôn với anh vậy nên người bên ngoài đều hiểu lầm rằng anh cưới con gái riêng nhà họ Lạc”