Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1162
Chương 1162: Ngã đài
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thôi xong rồi”
“Chúng ta nên rời đi trước thôi, chờ đến lúc anh hai thua đến xấu cả mặt thì không tốt. Hay là chúng ta nên cho anh một chút mặt mũi, chúng ta nên đi thôi?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên thầy đá Chiến Quốc Việt xuống võ đài, nếu không nhờ có dây thừng thì Chiến Quốc Việt đã rơi xuống đất từ lâu rồi Rơi xuống đất tức là thua.
Các sinh viên cảm thấy lúng túng khi nhìn thấy Chiến quốc Việt ngã xuống trước.
mặt của bọn họ, bọn họ liền an ủi: “Anh hai, thua thì cũng không có gì mất mặt cả. Cho dù thua thì anh vẫn là anh hai của bọn em”
“Đúng vậy, nếu chúng em đã gọi anh một tiếng anh hai, thì anh mãi mãi là anh hai của bọn em”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Chiến Quốc Việt lộ ra một tia cười lạnh nói: “Ai nói tôi thua?”
Sau đó, cậu ra sức kéo sợi dây, chỉ trong nháy mắt, kỳ tích đã xuất hiện.
Tất cả những sợi dây thừng trong võ đài đột nhiên chuyển động nhanh chóng, giống như hiệu ứng cánh bướm, gần như trong nháy mắt, thầy Kiều đã bị những sợi dây đó trói lại như một chiếc bánh chưng, rồi bị treo lên cao.
Còn Chiến Quốc Việt lúc này cũng bị sợi dây thừng kéo về võ đài.
Toàn bộ mọi người đứng ở dưới đài đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sâu, một tràng võ tay như sấm dậy vang lên.
“Anh hai thẳng rồi!”
“Thì ra anh hai đã bố trí thầy Kiều đi vào.
ngõ cụt. Thầy Kiều đã trải qua bao nhiêu trận đấu như vậy có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ bị anh hai lợi dụng số dây thừng ở võ đài để dụ thầy ấy nhảy vào…Anh hai thật sự quá lợi hại”
Thầy Kiều bị trói chặt đến mức mặt đỏ tai hồng, nói không nên lời: “Mau thả tôi xuống”
Chiến Quốc Việt thả ông ta xuống.
Thầy Kiều cảm thấy vô cùng bất ngờ nhìn sang Chiến quốc Việt: “Năng lực thì cũng bình thường, thế nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy. Cậu thắng rồi. Mau đi làm thủ tục tốt nghiệp đi!”
Chiến Quốc nói: “Vâng ạ”
Thầy Kiều nhìn theo bóng dáng rời đi của Chiến Quốc. ánh mắt của ông ta hơi trầm xuống: “Mới chỉ có vài ngày mà cậu ta đã nghiên cứu triệt để bí kíp võ công của nhà họ Kiều nếu có đủ thời gian, nhất định cậu sẽ trở thành thế hệ võ lâm tông sư tài giỏi.
Thầy Kiều thua ở trên võ đài khiến toàn trường chấn động.
Ngay cả hiệu trưởng cũng tìm tới thây Kiều để hỏi rõ tình hình: “Ông thua Chiến Quốc Việt là thật hay giả vậy?”
Thật ra mỗi lần ở trường có sinh viên đánh thẳng thầy Kiều, thì thầy hiệu trưởng đều sẽ đi tra hỏi như vậy.
Chiến Quốc Việt đi vào văn phòng làm việc của hiệu trưởng để hoàn thành thủ tục tốt nghiệp, thầy Kiều cố ý ở lại đây để chờ cậu.
Ông ta đích thân đưa vé máy bay cho Chiến quốc Việt, nói: “ Đây là Kiều Nhi nhờ tôi đưa cho cậu”
Chiến quốc Việt ngây người, cậu nhận lấy vé máy bay, rồi nhìn thầy Kiều với vẻ hơi ngại ngùng, cậu hỏi: “Cô ấy đâu rồi ạ?”
Hôm nay câu lên võ đài thì đấu cũng không nhìn thấy Kiều Nhi, trong lòng của Chiến Quốc Việt cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao thì cô cũng chưa từng bỏ bất kỳ hoạt động tập thể nào của cậu cả.
Thầy Kiều nói: “Con bé đã làm mất bí kíp võ công gia truyền của nhà họ Kiều cho nên bị dùng gia pháp, bây giờ không rời khỏi giường được.”
Chiến Quốc Việt vô cùng hoảng sợ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thôi xong rồi”
“Chúng ta nên rời đi trước thôi, chờ đến lúc anh hai thua đến xấu cả mặt thì không tốt. Hay là chúng ta nên cho anh một chút mặt mũi, chúng ta nên đi thôi?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên thầy đá Chiến Quốc Việt xuống võ đài, nếu không nhờ có dây thừng thì Chiến Quốc Việt đã rơi xuống đất từ lâu rồi Rơi xuống đất tức là thua.
Các sinh viên cảm thấy lúng túng khi nhìn thấy Chiến quốc Việt ngã xuống trước.
mặt của bọn họ, bọn họ liền an ủi: “Anh hai, thua thì cũng không có gì mất mặt cả. Cho dù thua thì anh vẫn là anh hai của bọn em”
“Đúng vậy, nếu chúng em đã gọi anh một tiếng anh hai, thì anh mãi mãi là anh hai của bọn em”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Chiến Quốc Việt lộ ra một tia cười lạnh nói: “Ai nói tôi thua?”
Sau đó, cậu ra sức kéo sợi dây, chỉ trong nháy mắt, kỳ tích đã xuất hiện.
Tất cả những sợi dây thừng trong võ đài đột nhiên chuyển động nhanh chóng, giống như hiệu ứng cánh bướm, gần như trong nháy mắt, thầy Kiều đã bị những sợi dây đó trói lại như một chiếc bánh chưng, rồi bị treo lên cao.
Còn Chiến Quốc Việt lúc này cũng bị sợi dây thừng kéo về võ đài.
Toàn bộ mọi người đứng ở dưới đài đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một lúc sâu, một tràng võ tay như sấm dậy vang lên.
“Anh hai thẳng rồi!”
“Thì ra anh hai đã bố trí thầy Kiều đi vào.
ngõ cụt. Thầy Kiều đã trải qua bao nhiêu trận đấu như vậy có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ bị anh hai lợi dụng số dây thừng ở võ đài để dụ thầy ấy nhảy vào…Anh hai thật sự quá lợi hại”
Thầy Kiều bị trói chặt đến mức mặt đỏ tai hồng, nói không nên lời: “Mau thả tôi xuống”
Chiến Quốc Việt thả ông ta xuống.
Thầy Kiều cảm thấy vô cùng bất ngờ nhìn sang Chiến quốc Việt: “Năng lực thì cũng bình thường, thế nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy. Cậu thắng rồi. Mau đi làm thủ tục tốt nghiệp đi!”
Chiến Quốc nói: “Vâng ạ”
Thầy Kiều nhìn theo bóng dáng rời đi của Chiến Quốc. ánh mắt của ông ta hơi trầm xuống: “Mới chỉ có vài ngày mà cậu ta đã nghiên cứu triệt để bí kíp võ công của nhà họ Kiều nếu có đủ thời gian, nhất định cậu sẽ trở thành thế hệ võ lâm tông sư tài giỏi.
Thầy Kiều thua ở trên võ đài khiến toàn trường chấn động.
Ngay cả hiệu trưởng cũng tìm tới thây Kiều để hỏi rõ tình hình: “Ông thua Chiến Quốc Việt là thật hay giả vậy?”
Thật ra mỗi lần ở trường có sinh viên đánh thẳng thầy Kiều, thì thầy hiệu trưởng đều sẽ đi tra hỏi như vậy.
Chiến Quốc Việt đi vào văn phòng làm việc của hiệu trưởng để hoàn thành thủ tục tốt nghiệp, thầy Kiều cố ý ở lại đây để chờ cậu.
Ông ta đích thân đưa vé máy bay cho Chiến quốc Việt, nói: “ Đây là Kiều Nhi nhờ tôi đưa cho cậu”
Chiến quốc Việt ngây người, cậu nhận lấy vé máy bay, rồi nhìn thầy Kiều với vẻ hơi ngại ngùng, cậu hỏi: “Cô ấy đâu rồi ạ?”
Hôm nay câu lên võ đài thì đấu cũng không nhìn thấy Kiều Nhi, trong lòng của Chiến Quốc Việt cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao thì cô cũng chưa từng bỏ bất kỳ hoạt động tập thể nào của cậu cả.
Thầy Kiều nói: “Con bé đã làm mất bí kíp võ công gia truyền của nhà họ Kiều cho nên bị dùng gia pháp, bây giờ không rời khỏi giường được.”
Chiến Quốc Việt vô cùng hoảng sợ.