Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1151
Chương 1151: Tiếp cận cô
Bạch Thư Ốc vốn là một người đa mưu túc trí để đề phòng bất trắc đã đặc biệt dặn dò Nghiêm Hiểu Như nói: “Hiểu Như, cô tìm một cơ hội tiếp cận Nghiêm Linh Trang, thử dò hỏi xem rốt cuộc bệnh tình của cô ta có nghiêm trọng không. Nếu như tôi đoán không sai chỉ sợ lần này Nghiêm Linh Trang dễ bị toàn thân, nếu sự thật là như vậy thì đại hội cổ đông năm ngày sau chúng ta liên hợp lại cùng nhau bức vua thoái vị.”
Nghiêm Hiểu Như liếc mắt nhìn Bạch Hoài An giống như là được Bạch Thư Ốc coi trọng là một chuyện rất vinh dự: “Vâng bố”
Cách một ngày, Nghiêm Hiểu Như ngụy trang thành người nhà bệnh nhân trà trộn vào.
trong bệnh viện Á Châu. Ở trong phòng vip của bệnh viện Nghiêm Hiểu Như thừa dịp Nghiêm Mặc Hàn đi thăm Đàm Bảo Ngọc liên lẻn đột nhập vào phòng bệnh của Nghiêm Linh Trang Nghiêm Linh Trang nằm ở trên giường cơ thể không thể nhúc nhích được, khi nhìn thấy.
Nghiêm Hiểu Như trong mắt tràn ngập phẫn nộ, “Cô tới đây làm cái gì?”
Nghiêm Hiểu Như tháo kính râm xuống, đi đến trước mặt Nghiêm Linh Trang.
Dù sao cô ta ở nhà họ Nghiêm nhiêu năm như vậy lại từng tự tay chăm sóc ông cụ Nghiêm bị liệt toàn thân nên khi nhìn thấy tình trạng của Nghiêm Linh Trang bây giờ chỉ cần liếc qua một cái cũng chắc chản là cô bị liệt toàn thân.
Nghiêm Hiểu Như cầm lấy cánh tay yếu ớt không có sức của Nghiêm Linh Trang lên, cười rộ lên giễu cợt: “Nghiêm Linh Trang, cô cái gì cũng giống ông nội hết, thông minh như ông ấy, tài giỏi như ông ấy, bây giờ ngay cả triệu chứng lo âu cũng giống nhau như đúc”
Nghiêm Linh Trang nhắm mắt lại: Nghiêm Hiểu Như hả hê lạ thường cười rộ lên: “Nghiêm Linh Trang, không nghĩ tới cô cũng có ngày hôm nay. Cô nói xem ni Chiến Hàn Quân nhìn thấy trạng thái sống dở chết dở thế này của cô anh ấy sẽ đối với cô như thế nào? Tôi đoán anh ấy có thể nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng cho cô một cái tát, bởi vì ở trong lòng anh ấy thì vợ con anh ấy là do cô hại chết. Cô với anh ấy có mối thâm thù đại hận, Hàn Quân chỉ ước có thể giết chết cô để giải tỏa mối hận trong lòng.”
Đáy mắt Nghiêm Linh Trang long lanh nước mắt, khó trách ngày ấy cảm xúc của anh Quân lại phẫn nộ như thế, bởi vì bọn họ đã khác họa cô thành một người ác độc tàn nhãn như thế.
Rõ ràng cô là người mà anh yêu nhất nhưng trong lòng anh cô lại trở thành người khiến anh tổn thương sâu nhất, Cho dù có thâm thù đại hận nhưng anh Quân cũng chưa từng gây khó dễ cô.
Trong lòng Nghiêm Linh Trang như được gió xuân thổi qua: “Nghiêm Hiểu Như, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết việc này”
Nghiêm Hiểu Như kinh ngạc, không nhìn được biểu cảm thất thố của Nghiêm Linh Trang khiến cô ta cảm thấy rất thất vọng: “Cô có bệnh hả, tôi ước gì cô chết đi vậy mà cô còn cảm ơn tôi?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Cảm ơn cô làm cho tôi nhìn rõ nội tâm của anh ấy” Sau đó cô cười rộ lên, nụ cười như ánh mặt trời.
“Đồ thần kinh”
Nghiêm Linh Trang ra lệnh đuổi khách nói: “Nghiêm Mặc Hàn đi thăm chị dâu tôi, tình huống của chị dâu tôi không được tốt cho lắm, nếu Nghiêm Mặc Hàn trở về nhìn thấy hung thủ là cô anh ấy sẽ làm thế nào với cô? Nếu cô không muốn bị anh ấy đánh chết thì mau cút đi. Đi thong thả, không tiễn.”
Sự sợ hãi xuất hiện trên mặt Nghiêm Hiểu Như những cô ta vẫn căn răng cậy mạnh: “Nghiêm Linh Trang, bây giờ cô đã là một người tàn phế rồi cô còn ở đây thể hiện cái gì chứ”
Nói xong cô ta lại vội vàng rời đi.
Nghiêm Linh Trang thấy dáng vẻ chật vật chạy đi của cô ta mà bật cười ra tiếng.
Giờ phút này trong phòng bệnh của Đàm Bảo Ngọc.
Nghiêm Mặc Hàn ngồi ở bên giường dịu dàng chăm sóc Đàm Bảo Ngọc: “Em muốn ăn cái gì?”
Bệnh tình của Đàm Bảo Ngọc đã được khống chế, säc mặt hồng hào trở lại, tinh thần khôi phục cũng không tồi.
Nghiêm Mặc Hàn lấy một quả lê trong giỏ hoa quả ra, Đàm Bảo Ngọc ngăn cản nói: “Em Linh Trang nói không thể chia lìa (đồng âm với từ lê)”
Tay Nghiêm Mặc Hàn dừng lại giữa không trung, chuyển qua quả táo: “Quả táo thì được chứ?”
Bạch Thư Ốc vốn là một người đa mưu túc trí để đề phòng bất trắc đã đặc biệt dặn dò Nghiêm Hiểu Như nói: “Hiểu Như, cô tìm một cơ hội tiếp cận Nghiêm Linh Trang, thử dò hỏi xem rốt cuộc bệnh tình của cô ta có nghiêm trọng không. Nếu như tôi đoán không sai chỉ sợ lần này Nghiêm Linh Trang dễ bị toàn thân, nếu sự thật là như vậy thì đại hội cổ đông năm ngày sau chúng ta liên hợp lại cùng nhau bức vua thoái vị.”
Nghiêm Hiểu Như liếc mắt nhìn Bạch Hoài An giống như là được Bạch Thư Ốc coi trọng là một chuyện rất vinh dự: “Vâng bố”
Cách một ngày, Nghiêm Hiểu Như ngụy trang thành người nhà bệnh nhân trà trộn vào.
trong bệnh viện Á Châu. Ở trong phòng vip của bệnh viện Nghiêm Hiểu Như thừa dịp Nghiêm Mặc Hàn đi thăm Đàm Bảo Ngọc liên lẻn đột nhập vào phòng bệnh của Nghiêm Linh Trang Nghiêm Linh Trang nằm ở trên giường cơ thể không thể nhúc nhích được, khi nhìn thấy.
Nghiêm Hiểu Như trong mắt tràn ngập phẫn nộ, “Cô tới đây làm cái gì?”
Nghiêm Hiểu Như tháo kính râm xuống, đi đến trước mặt Nghiêm Linh Trang.
Dù sao cô ta ở nhà họ Nghiêm nhiêu năm như vậy lại từng tự tay chăm sóc ông cụ Nghiêm bị liệt toàn thân nên khi nhìn thấy tình trạng của Nghiêm Linh Trang bây giờ chỉ cần liếc qua một cái cũng chắc chản là cô bị liệt toàn thân.
Nghiêm Hiểu Như cầm lấy cánh tay yếu ớt không có sức của Nghiêm Linh Trang lên, cười rộ lên giễu cợt: “Nghiêm Linh Trang, cô cái gì cũng giống ông nội hết, thông minh như ông ấy, tài giỏi như ông ấy, bây giờ ngay cả triệu chứng lo âu cũng giống nhau như đúc”
Nghiêm Linh Trang nhắm mắt lại: Nghiêm Hiểu Như hả hê lạ thường cười rộ lên: “Nghiêm Linh Trang, không nghĩ tới cô cũng có ngày hôm nay. Cô nói xem ni Chiến Hàn Quân nhìn thấy trạng thái sống dở chết dở thế này của cô anh ấy sẽ đối với cô như thế nào? Tôi đoán anh ấy có thể nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng cho cô một cái tát, bởi vì ở trong lòng anh ấy thì vợ con anh ấy là do cô hại chết. Cô với anh ấy có mối thâm thù đại hận, Hàn Quân chỉ ước có thể giết chết cô để giải tỏa mối hận trong lòng.”
Đáy mắt Nghiêm Linh Trang long lanh nước mắt, khó trách ngày ấy cảm xúc của anh Quân lại phẫn nộ như thế, bởi vì bọn họ đã khác họa cô thành một người ác độc tàn nhãn như thế.
Rõ ràng cô là người mà anh yêu nhất nhưng trong lòng anh cô lại trở thành người khiến anh tổn thương sâu nhất, Cho dù có thâm thù đại hận nhưng anh Quân cũng chưa từng gây khó dễ cô.
Trong lòng Nghiêm Linh Trang như được gió xuân thổi qua: “Nghiêm Hiểu Như, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết việc này”
Nghiêm Hiểu Như kinh ngạc, không nhìn được biểu cảm thất thố của Nghiêm Linh Trang khiến cô ta cảm thấy rất thất vọng: “Cô có bệnh hả, tôi ước gì cô chết đi vậy mà cô còn cảm ơn tôi?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Cảm ơn cô làm cho tôi nhìn rõ nội tâm của anh ấy” Sau đó cô cười rộ lên, nụ cười như ánh mặt trời.
“Đồ thần kinh”
Nghiêm Linh Trang ra lệnh đuổi khách nói: “Nghiêm Mặc Hàn đi thăm chị dâu tôi, tình huống của chị dâu tôi không được tốt cho lắm, nếu Nghiêm Mặc Hàn trở về nhìn thấy hung thủ là cô anh ấy sẽ làm thế nào với cô? Nếu cô không muốn bị anh ấy đánh chết thì mau cút đi. Đi thong thả, không tiễn.”
Sự sợ hãi xuất hiện trên mặt Nghiêm Hiểu Như những cô ta vẫn căn răng cậy mạnh: “Nghiêm Linh Trang, bây giờ cô đã là một người tàn phế rồi cô còn ở đây thể hiện cái gì chứ”
Nói xong cô ta lại vội vàng rời đi.
Nghiêm Linh Trang thấy dáng vẻ chật vật chạy đi của cô ta mà bật cười ra tiếng.
Giờ phút này trong phòng bệnh của Đàm Bảo Ngọc.
Nghiêm Mặc Hàn ngồi ở bên giường dịu dàng chăm sóc Đàm Bảo Ngọc: “Em muốn ăn cái gì?”
Bệnh tình của Đàm Bảo Ngọc đã được khống chế, säc mặt hồng hào trở lại, tinh thần khôi phục cũng không tồi.
Nghiêm Mặc Hàn lấy một quả lê trong giỏ hoa quả ra, Đàm Bảo Ngọc ngăn cản nói: “Em Linh Trang nói không thể chia lìa (đồng âm với từ lê)”
Tay Nghiêm Mặc Hàn dừng lại giữa không trung, chuyển qua quả táo: “Quả táo thì được chứ?”