Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1131-1140
Chương 1131: Lớp võ thuật đánh nhau
Chớ nói chỉ bây giờ tập thể cả lớp đánh nhau, cả sân vang tiếng âm ầm khiến cả mặt đất cũng chấn động, làm các học sinh của các lớp khác nhao nhao đến đây vây xem.
Cuối cùng, thầy giáo võ thuật và Kiều Nhi cũng bị hấp dẫn đến đây.
“Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi, tập thể cả lớp võ thuật đánh nhau kìa, đánh tập thể đấy, từ trước tới nay chưa từng có chuyện này”
“Nhiều người bắt nạt Chiến Quốc Việt như vậy, chẳng lẽ học sinh lớp võ thuật đã quên mất nguyên tắc học tập võ thuật của bọn họ rồi sao?”
“Thật quá đáng!”
Những học sinh không rõ sự thật đều bất bình thay cho Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt đứng tại trung tâm sàn đấu, hai mươi chín bạn học khác vây xung quanh cậu.
Kiều Nhi vừa chạy vào đã thấy trận chiến này. Cô tức giận, xắn tay áo quát to: “Các người đang làm gì hả? Thừa dịp bà đây không có mặt liền bắt nạt Quốc Việt nhà bà à”
Sau đó, cô lộn mèo mấy cái liền rơi xuống bên cạnh Chiến Quốc Việt. Cô lo lắng kiểm tra mặt Quốc Việt: “Quốc Việt à, cậ không sao chứ?”
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Quốc Việt tối sầm: “Ra ngoài!”
Kiều Nhi nói: “Tôi tới giúp cậu mà”
“Không cần”
“Cậu quyết định đi ư?”
Chiến Quốc Việt gật đầu.
Hai mắt Kiều Nhi đẫm lệ, không đành lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài.
Bấy giờ, Sở Vân Hà giơ cánh tay lên, tất cả bạn học chạy về phía Chiến Quốc Việt, sân huấn luyện bay đầy khói bụi.
Chiến Quốc Việt đã nghiên cứu loại võ của từng bạn học nên khi đơn thương độc mã với bọn họ, cậu không hề nao núng, rất có ưu thế.
Nhưng khi tất cả mọi người như ong vỡ tổ đánh thì cậu cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Song, nhớ đến tình cảnh nguy hiểm của mẹ, ý chí chiến đấu trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Chiến Quốc Việt.
Trận đấu này, cậu chỉ có thể thẳng không thể thua.
Cậu chợt nhớ đến việc ba năm rưỡi trước, bố vì bảo vệ bọn họ mà chuẩn bị chủ đáo, lập kế hoạch rõ ràng mới có thể để cho cậu sống bình an những năm qua.
Bây giờ, cậu đã trưởng thành, cậu cũng sẽ giống bố mình, làm một cái cây, làm một cái dù che mưa che gió, chắn mọi hiểm nguy cho mẹ.
Chiến Quốc Việt đã quên mất đây chỉ là sân huấn luyện, trong mắt cậu là sát ý, khi tất cả nằm đấm của bạn học rơi xuống người cậu thì con mắt cậu đỏ như máu.
Chẳng mấy chốc, cậu xem bọn họ như thế lực tà ác trong ba năm qua. Cậu điên cuồng quơ nắm đấm, quên đi đau đớn trên người.
Kiều Nhi đứng một bên quan sát, mỗi lân nhìn nằm đấm đánh lên người Chiến Quốc Việt mà lòng đau như cắt. Cô bé nhắm mắt không dám nhìn, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.
Chương 1132: Sẽ vượt cả con đấy
Bố của cô bé – thầy Kiều chán ghét nhìn con gái nói: “Khóc cái gì? Chiến Quốc Việt vẫn còn nhỏ như vậy, thời gian học võ thuật ngắn như thế mà có thể đạt được trình độ cao như vậy rồi. Sợ rằng chỉ qua vài năm nữa Sẽ vượt qua cả con cho mà xem”
Kiều Nhi mặt đầy kiêu ngạo: “Bố, con tìm cho bố một chàng rể không tệ phải không?”
Thầy Kiều không nói nên lời: “Còn chưa chắc đâu, con đừng có vui mừng quá sớm.
Đợi cho cậu ấy đến được chốn phồn hoa Hà Nội kia, gặp được nhiều cô gái dịu dàng và xinh đẹp trên cõi hồng trần này, rồi lại quay đầu nhìn con là một cô gái chỉ biết đánh nhau, con chưa hẳn đã lọt được vào mắt xanh của cậu ấy đâu nhé.”
Mặt Kiều Nhi ủ rũ: “Vậy con phải làm thế nào đây?”
Thầy Kiều nhíu mày nhìn tư thế đứng oai hùng mạnh mẽ kia của con gái: “Có một cách, bố giúp con giữ cậu ấy ở lại trong trường đại học Truyền Kỳ . Chiến Quốc Việt trưởng thành rồi nhưng không có tiếp xúc qua với những người con gái khác thì có thể gắng gượng mà kết hôn với con”
Vẻ mặt Kiều Nhi Tú như sắp khóc: “Bố, sao con lại cảm thấy đau lòng đến như vậy?
Chiến Quốc Việt là vì không có sự lựa chọn nào nên mới kết hôn với con chứ không phải bởi vì thích con mà mới kết hôn với con sao.”
Trong lúc hai bố con đang nói chuyện thì đột nhiên nghe được âm thanh kinh hô như tiếng sấm bên tai: “Bọn tôi thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục. Từ nay trở về sau Chiến Quốc Việt cậu chính là đại ca của bọn tôi “Đại ca! Đại caI Đại cai”
Chiến Quốc Việt toàn thân đầy máu tươi đứng giữa sân huấn luyện, đáy mắt sâu thẳm bình tĩnh nói: “Ừ”
Sau đó kéo thân thể bị thương đến trước mặt thầy Kiều: “Thầy à, con muốn chọn thầy”
Thầy Kiều sờ sờ cằm, đắc ý nói: “Quốc Việt à, còn vài ngày nữa mới thi tốt nghiệp.
Hôm nay cậu muốn thách đấu tôi là vì muốn thăm dò thực lực của tôi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, cậu đánh không lại tôi đâu, không cần thiết phải lãng phí sức lực như vậy”
“Học sinh cố gắng thử một lần”
Thầy Kiều bất đắc dĩ gật đầu.
Kiều Nhi hướng về phía bố cô dặn đi dặn lại: “Bố, bố không thể đánh Quốc Việt bị thương”
Thầy Kiều hỏi lại Kiều Nhi: “Cậu ấy đánh bố bị thương thì sao?”
Kiều Nhi nói: “Bố da dày thịt chắc, đánh bị thương một tí cũng chẳng ảnh hưởng gì cả Thầy Kiều: “…”
Cuối cùng thở dài: “Con gái lớn đúng là không giữ được.”
Màn đối đầu giữa Chiến Quốc Việt và thầy Kiều ngay lập tức nâng bầu không khí của toàn trường lên đỉnh điểm.
Mặc dù các học sinh trong lớp võ thuật thường dựa vào tài năng của mình mà khinh người, mồm miệng cay độc nhưng hai chữ nghĩa khí đã ăn sâu vào máu xương của họ.
Bây giờ đã nhận Chiến Quốc Việt là đại ca liền quyết một lòng vì Chiến Quốc Việt mà vẫy tay cỗ vũ: “Đại ca cố lên, đại ca cố lên”
Thầy Kiều không nói nên lời nhìn đám học trò của mình, còn có đứa con gái ăn cây táo rào cây sung kia nữa. Lòng chua xót tột cùng lắc đầu liên tục: “Một đám vô ơn”
Cuộc đối đầu giữa Chiến Quốc Việt và thầy Kiều có thể nói là tuyệt thế vô song.
Cuộc chiến đấu trước vẫn tràn đầy khí thế, nhưng chẳng qua chỉ là thỏa mãn phô diễn sức lực và động tác. Nhưng mà thầy Kiều và Chiến Quốc Việt chiến đấu trong nháy mắt đã trở thành trận đấu thần tiên kiểu mẫu Hai người có nội công thâm hậu đang.
bay qua các bờ tường .
Giống như hai con đại bàng đang bay, một con chạy và một con đuổi.
Một lúc lâu sau, thầy Kiều cuối cùng nhìn Chiến Quốc Việt đang thở hổn hễn, nói đùa: “Quốc Việt, bay cả nửa ngày rồi mà đến cả người tôi cậu cũng không chạm vào được. Tôi nghĩ cậu vẫn nên quay về luyện tập nhiều thêm nữa đi. Dù sao thì tuổi cậu vẫn nhỏ, không cần phải ra ngoài sớm như vậy đâu”
Ánh mắt Chiến Quốc Việt thâm sâu đáng Sợ: “Các học sinh tốt nghiệp trước đó đều là do thầy nhường sao?”
Thầy Kiều gật đầu: “Đúng, tuổi của chúng lớn rồi, hơn nữa trình độ võ thuật cũng dừng lại không chút tiến bộ, miễn cưỡng giữ lại chúng bên tôi cũng không có tác dụng. Vì vậy tôi cố ý thua để chúng rời đi.”
Chiến Quốc Việt nản lòng đi về phía trước, cô đơn rời khỏi sân huấn luyện.
Kiều Nhi vội vàng đuổi theo ra ngoài.
“Quốc Việt” Kiều Nhi cất bước đuổi theo Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt buồn bực nhìn cô: “Rốt cuộc khi nào bố cô mới để tôi tốt nghiệp chứ?”
Chương 1133: Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu
Kiều Nhi có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, bố tôi biết tôi rất thích cậu cho nên ông ấy muốn giữ cậu lại trường để cậu và tôi bồi dương tình cảm”
Chiến Quốc Việt lạnh mặt nói: “Kiều Nhi, mẹ tôi gặp phải rắn. Tôi nhất định phải về giúp bà.”
Kiều Nhi bày ra bộ măt có tình và vô cùng có nghĩa khí nói: “Quốc Việt, cậu yên tâm. Tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp cậu đánh thắng bố tôi.”
Chiến Quốc Việt có chút chán nản: “Học võ không phải là chuyện một sớm một chiều, nào có thể có con đường tắt nào chứ. Nếu như muốn đánh thẳng ông ấy thì chỉ có nước ông ấy nhường tôi mà thôi.”
” Ặc.” Chiến Quốc Vi lườm cô một cái rồi bỏ lại cô phía sau, lững thững rời đi.
Kiều Nhi giậm chân: “Quốc Việt, tốt xấu gì thì tôi cũng là hoa khôi của trường đại học Truyền Kỳ, đứng bên cậu vô cùng xứng dôi vừa lứa. Nữ tài nam sắc, cậu cũng không tính là thiệt thòi.”
Chiến Quốc Việt ngoái đầu nhìn lại, không còn lời nào. : “Trong trường chỉ có hai người con gái.”
Kiều Nhi đỏ mặt. Các bạn đọc tại trang trên hình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé
Trong hai người con gái này, danh tiếng hoa khôi trường học cũng là do Kiều Nhi tự phong cho mình. Nói ra thật mất mặt!
KIều Nhi nói: “Được rồi, được rồi. Không cưới tôi thì thôi, vì sao còn phải đả kích tôi như vậy chứ? Giờ tý đêm nay, nhớ là hãy đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tôi sẽ trộm quyển bí kịp võ thuật gia truyền đưa cho cậu. Còn nữa, nếu như cậu có chỗ nào chưa hiểu thì tôi sẽ chỉ cho cậu.”
Lúc này Chiến Quốc Việt mới gật đầu.
“Được.”
Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình mà Kiều Nhi dành cho mình, tảng băng trong lòng Chiến Quốc Việt dần được tan chảy.
Trong ba năm gần đây, trong lòng Chiến Quốc Việt áp lực vô cùng. Đối với sự lo lắng của bố và sự yêu thương của mẹ cùng với sự kì vọng của anh chị em, không có lúc nào là không nuốt chửng tâm hồn nhỏ bé của cậu.
Cậu tự đóng lại thế giới của mình, các bạn học khác không thể nào bước được vào trong thế giới của cậu.
Nhưng mà Kiều Nhi lại như tia nắng ngày xuân. Mặc kệ Chiến Quốc Việt có lạnh lùng như thế nào, lúc đứng trước cậu, cô đều không suy nghĩ gì mà cười với cậu. Lúc bắt đầu thì cô cho rằng em trai xinh đẹp này không biết nói chuyện, xem ra bộ dạng rất đáng thương, cô đã cố gắng dùng mọi cách để trêu chọc, xua đuổi đi sự cô đơn của cậu.
Nhưng lại không biết sự trêu đùa như: vậy khiến trái tìm non nớt dần dần rơi xuống.
Chỉ có điều bọn họ khi con nhỏ không biết rằng đó có lẽ chính là sự chớm nở của tình yêu.
Tối hôm đó, Kiều Nhi bỏ qua lệnh cấm của dòng họ mà trộm lấy quyến bí kíp võ thuật gia truyền mang ra ngoài.
Kiều Nhi đến nơi mà cô và Chiến Quốc Việt lần đầu tiên gặp mặt. Dưới gốc cây anh đào phía sau núi của trường đại học Truyền Kỳ. Chiến Quốc Việt như thường lệ năm trên bãi cỏ, ngậm một cọng cỏ đuôi chó, dáng vẻ lười biếng, cao quý như một hoàng tử.
“Quốc Việt” Kiều Nhi từ trong lòng lấy ra một quyển sách màu xanh, nhét vào trong lòng Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc ngồi xuống, lật xem vài trang của quyển íp võ thuật gia truyền thì liền bị những chiêu thức lớn trong đó làm cho ngây người.
Kiều Nhi nói: “Những chiêu lớn trong này đều cần phải luyện tập nhiều năm để có nền tảng. Cậu trong thời gian ngắn muốn học nó chỉ có thể đi đường tắt. Không bằng tôi truyền công lực cho cậu đi?”
Chiến Quốc Việt kinh ngạc nhìn cô: “Truyền như thế nào?”
Kiều Nhi thẹn thùng nói: “Chỉ ta quan hệ với nhau là được”
Chiến Quốc Việt giơ tay đẩy khuôn mặt đang chồm lên của Kiều Nhi một cách không thương tiếc: “Cậu nghĩ tôi bị thiểu năng à?
Cái cớ vụng về đến như vậy…”
Kiều Nhi chép chép miệng nói: “Đây là mẹ tôi nói với tôi đấy”
Chương 1134: Đang lừa cậu đấy
“Mẹ cậu đang lừa cậu đấy, đồ ngốc”
Chiến Quốc Việt xấu hổ liếc nhìn Kiều Nhi sau đó bỏ trốn mất dạng.
Kiều Nhi cười thật tươi nhìn bóng lưng Chiến Quốc Việt dần rời xa, nụ cười trên mặt cũng từ từ ngưng đọng.
Sau đó cô cúi đầu ủ rũ đi về nhà. Bố cô đang ngồi trên ghế ở sảnh, đôi mắt ưng suy sét nhìn chằm chằm con gái: “Quỳ xuống.”
Kiều Nhi nhặt roi da trên đất, ngoan ngoãn bước qua, phù phù một tiếng rồi quỳ xuống. Cầm roi da đưa lên, nghiêm nghị nói: “Bố, com làm trái với lệnh cấm của dòng họ, bố đánh con đi”
Bố Kiều tức giận cầm roi da chỉ thẳng vào mũi Kiều Nhi, hận đã không dạy bảo cô tốt hơn: “Con vì một Chiến Quốc Việt liền đem báu vật của trường đại học Truyền Kỳ ra bán rồi. Con phải biết rằng nếu như quyển sách này bị tiết lộ ra ngoài thì sau này sẽ có rất nhiều người đến tìm trường đại học Truyền Kỳ gây rắc rối. Đến lúc đó chúng ta lấy cái gì ra để bảo vệ Truyền Kỳ đây?”
Kiều Nhi nói: “Bố, bố đừng nói nữa. Bố đánh đi.”
Bố Kiều nói: “Một trăm roi, đánh xuống con còn mạng không?”
Kiều Nhi nói: “Nếu như con chết rồi vậy thì đó là vận mệnh của con”
Bố Kiều đứng dậy, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, rồi vung roi về phía cơ thể non nớt của Kiều Nhi.
Một trăm roi này đánh xuống, Kiều Nhi liền hôn mê không tỉnh.
Hà Nội, tập đoàn Bạch Thị Sáng sớm, Bạch Thư Hoàng dẫn theo Bạch Hiểu Phong và Bạch Hoài An vội vội vàng vàng vàng đến phòng lớn “Anh, không ổn rồi. Mạng xí nghiệp của.
Bạch Thị chúng ta đã bị hacker gieo vào một loại virus rất đáng sợ, hiện giờ đến cả địa chỉ web cũng không mở được. Ciing không biết được văn kiện tuyệt mật của mạng nội bộ Bạch Thị có bị rò rỉ ra ngoài hay không. Cón có tài khoản của tập đoàn Bạch Thị không biết có được an toàn không nữa. Bây giờ phải làm sao đây?” Bạch Thư Hoàng sốt ruột báo cáo tình hình.
Bạch Thư Ốc vẫn bày ra bộ dáng vô cùng ung dung: “Thư Hoàng, nhìn cậu kìa, gặp một chút chuyện đã gấp gáp thành bộ dạng này.
rồi. Không phải chỉ là bị một tên hacker quấy nhiễu thôi sao? Sợ cái gì chứ? Tập đoàn Bạch Thị của chúng ta hiện tại có một vị hacker đứng đầu, đến cả cục an ninh mạng của Á Châu cũng không thể làm gì được vậy thì có gì phải sợ chứ?”
Sau đó, ông ta quay đầu lại và nháy mắt với trợ lý riêng của mình: “Đi, mời vị hacker này của chúng ta ra đây”
Lúc hacker đi ra, là một ông già tràn đầy tinh thần, khuôn mặt cũng vô cùng ngạo nghễ.
Bạch Thư Hoàng bọn họ nhìn thấy ông ấy có chút tuổi tác, nghĩ rằng chắc chẩn kinh nghiệm sẽ rất phong phú nên trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ông Thư, mau mau giúp chúng tôi sửa chữa hệ thống. Nhân tiện, hãy để em trai tôi xem rốt cuộc kỹ năng hacker của ông tuyệt vời như thế nào” Bạch Thư Ốc nói.
Hacker tự tin bước chậm chạp đến trước máy tính và ngồi xuống.
Mở máy tính lên, nhập địa chỉ trang web của Bạch Thị với động tác vô cùng thuần thục. Nhưng mà địa chỉ web vừa nhập vào xong thì máy tính lập tức chuyển sang màu đen.
Lại tiếp tục mở máy tính lên nhưng mà máy tính lại không có bất kì phản ứng nào hết.
Sắc mặt của hacker lập tức trở nên u ám.
Nhất thời tựa hồ như có chút bất lực.
“Ông Thư, ông có cách nào để đối phó với hacker này không?” Bạch Thư Ốc nhận ra được tên hacker nông cạn này không đáng để ông ta tin tưởng.
Ông Thư lộ rõ vẻ ngượng ngùng: “Thủ đoạn của vị hacker này rất thâm độc. Hản ta gieo vào địa chỉ web của chúng ta một loại Virus cực mạnh. Vì vậy chúng ta không có cách nào mở ra địa chỉ web để tiến hành làm việc.”
Cuối cùng ông ta thất vọng nói: “Tôi nghĩ tôi cần có thời gian để dọn sạch virus.”
Nghiêm Hiểu Như trầm mặc một hồi lâu rồi phân tích: “Cậu Kiệt thì mất trí nhớ, Nghiêm Linh Trang thì bị bệnh nặng. Hacker xâm nhập vào tập đoàn Bạch Thị lần này sẽ có thể là ai chứ?”
Chương 1135: Âm mưu lợi dụng
Bạch Thư Ốc trầm ngâm nói: “Tính cách có thù tất báo của người này so với cậu Quân chỉ có hơn chứ không kém”
Nghiêm Hiểu Như nghĩ nghĩ rồi nói: “Bố, theo con thấy người này tuyệt đối không phải hacker của Á Châu. Nếu Á Châu thật sự có giấu một hacker mạnh như vậy thì tại sao nội bộ mạng Á Châu bị chúng ta xâm phạm lại vẫn luôn ở trong trạng thái khóa chặt”
Bạch Thư Ốc gật đầu, cực kỳ tán thưởng nói: “Con nói đúng, đây có lẽ là hacker của bên thứ ba đang nhìn lén nội dung quản lý vận hành của chúng ta.”
Vì vậy mọi người đều như trút được gánh nặng.
Bạch Thư Ốc thả lỏng cảnh giác với hacker, nhưng lại cứ tóm chặt Á Châu không buông: “Cậu Quân mất trí nhớ, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta lợi dụng. Chúng ta tuyệt đối không thể để cậu ta và Nghiêm Linh Trang lại lần nữa kề bên. Hai người bọn họ.
kẻ mạnh kết hợp với nhau, vậy Bạch Thị của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị Á Châu rút xương nút vào bụng.”
Đáy mắt Bạch Hoài An xẹt qua vẻ tàn độc mà cười lạnh: “Cháu có một kế có thể ly gián Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang.
Đảm bảo có thể khiến Chiến Hàn Quân hận Nghiêm Linh Trang.”
Bạch Thư Ốc tràn đầy chờ đợi mà nhìn Bạch Hoài An: “Ô? Đó là gì?”
Bạch Hoài An âm hiểm cười nói: “Cái này còn cần người nhà họ Lạc phối hợp diễn xuất với chúng ta.”
Bạch Thư Ốc hơi sững người sau đó liền cười nói: “Nghiêm Linh Trang và Lạc Thanh Du này khiến chúng ta ngốc nghếch phân không rõ. Chỉ cần chúng ta lợi dụng thêm thì có lẽ cậu Quân đang mất trí nhớ sẽ làm chuyện ngu ngốc giống như chúng ta.”
Ánh mắt Bạch Thư ỐC rơi vào trên người Bạch Hoài An và Nghiêm Hiểu Như: “Chuyện này do hai đứa con tận tình hợp tác với nhau.”
Bạch Hoài An nói: “Được thôi, từ hôm nay trở đi cô chính là đồng bọn hợp tác chiến lược của tôi, tôi sẽ vứt bỏ thành kiến của mình đối với cô, cũng hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Nghiêm Hiểu Như sửa lại: “Tôi không phải đối tác chiến lược của nhà họ Bạch, tôi là con gái của nhà họ Bạch”
Miệng Bạch Hoài An kề lại Nghiêm Hiểu Như, nhẹ giọng nói: Hiểu Như, một ngày bác cả vẫn chưa công bố thân phận của cô ra ngoài thì cô vẫn không được tính là con gái chân chính của nhà họ Bạch” .Trang trên hình là trang nguồn, các bạn dô đọc tại đó để mình có động lực ra chương mới.
Bạch Hoài An nói xong liền đắc ý rời đi.
Nghiêm Hiểu Như nhìn theo bóng lưng của Bạch Hoài An, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh lão tràn đầy coi thường: “Đợi tôi trở thành người cầm quyền của Bạch Thị, để tôi xem xem đến lúc đó cô còn dám ngạo mạn vô lễ như vậy với tôi nữa không”
Vườn hoa Nhật Lịch.
Thanh An ôm điện thoại nấu cháo điện thoại với Diệp Phong.
Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha không ngừng nâng tay nhìn đồng hồ, âm u oán thán: “Đã gọi suốt hai tiếng rồi, đâu ra lắm lời cần nói thế?”
Nghiêm Linh Trang ngồi bên cạnh ôm lấy cánh tay anh, nhẫn nại an ủi: “Diệp Phong là đứa trẻ anh tự tay nuôi nấng dạy dỗ, dáng vẻ tốt, nhân phẩm tốt, tài năng xuất chúng.
Càng quan trọng hơn là năm xưa Thanh An gặp phải bọn bắt cóc là do Diệp Phong dùng thân tràn đầy vết thương để cứu con bé về.
Chiến Hàn Quân không biết nói gì mà nhìn Nghiêm Linh Trang: “Vậy nên em đem Thanh An hứa gả cho cậu ta”
Nghiêm Linh Trang cực kỳ đường hoàng nói: “Chẳng phải do anh nói sao? Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp”
Chiến Hàn Quân có hơi chột dạ nói: “Anh nói qua lời này lúc nào?”
“Trước kia sau khi anh cứu em thì ngày nào cũng ở bên cạnh lải nhải ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp…”
Chiến Hàn Quân: “..”
Cái lý do phản đối này tỏ rõ anh là một người hai lòng, Chiến Hàn Quân lại tìm ra lý do phản đối thứ hai: “Thanh An gọi Diệp Phong là chú, tình yêu chênh lệch tuổi thế này không thích hợp đâu”
Nghiêm Linh Trang mãnh liệt kháng nghị “Bối phận chú này vẫn là thấp đấy, trước kia em kêu anh là ngài, vậy chẳng phải bối phận càng cao hơn sao?”
Vẻ bất mãn trên mặt Chiến Hàn Quân dần dần trở nên cương cứng.
“Em kêu anh là ngài?”
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Đúng vậy”
Chương 1136: Ủ dột
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt tươi non của vợ mình, đột nhiên tâm trạng trở nên có hơi ủ dột.
Anh đi đâu tìm mà tìm được cây cải trắng ăn nói nhanh nhảu này vậy chứ? Vả lại cây cải trắng này còn nóng tính, ăn hiếp anh cực kỳ.
Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại sinh ra một loại tự ti, lúng túng hỏi: “Năm xưa em nhìn trúng anh ở điểm nào?”
Nghiêm Linh Trang cười nói: “Từ nhỏ đến lớn chưa có chàng trai nào thích em, khó được anh lại thích em nên em liền ôm lấy anh không buông luôn.”
Chiến Hàn Quân: ”..”
Anh dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn cô từ trên xuống dưới, con nhóc này rõ ràng có một khuôn mặt có thể khiến bất cứ tên đàn ông nào nhìn qua một lần liền muốn phạm tội, sao lại không có đàn ông thích được chứ?
Chiến Hàn Quân trái lương tâm nói: “Tuy em rất xinh đẹp, nhưng tính cách lại quá nóng nảy, không có chàng trai nào thích cũng là chuyện bình thường. Nhưng em yên tâm, em gả cho anh rồi thì tất nhiên anh sẽ thương yêu em thật tốt”
Tuy Nghiêm Linh Trang cũng cảm thấy tính cách mình trước nay không được con trai yêu thích, nhưng lời này được nói ra từ miệng Chiến Hàn Quân thì cô lại thấy giá trị của mình cứ như đã rớt xuống thành rau cải đầy chợ vậy.
Vì vậy liền lập tức phẫn nộ bất bình nói: “Ai nói em không có người thích? Lúc Điền Cốc Nông tỏ tình với em thì anh ta nói đã thích em từ thời còn ở truồng rồi”
Chiến Hàn Quân bị da mặt dày của cô đánh cho ngoài khét trong chín.
“Nội tiết tố của anh ta có phải tiết sớm quá rồi không vậy?”
Nghiêm Linh Trang he he cười lên.
Chiến Hàn Quân đột nhiên đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp.
“Anh muốn làm gì?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
“Anh muốn mài dao.” Chiến Hàn Quân căn răng, “Nấu tên họ Điền kia còn dám tìm tới cửa nữa, anh sẽ thiến anh ta.”
Nghiêm Linh Trang cười ngặt nghẽo kéo Chiến Hàn Quân lại.
Cô cười hì hì nói: “Cái bệnh ghen tuông này của anh có thể sửa không vậy hả? Năm em mười tuổi đã bị anh dụ chạy rồi, anh cứ luôn canh chừng động vật giống đực tới gần em. Đừng nói con trai, cho dù là một con ruồi đực cũng không được lại gân em, anh nào có tình địch gì. Vừa nấy em chỉ đùa với anh thôi”
Chiến Hàn Quân: “..”
Anh nửa tin nửa ngờ mà nhìn Nghiêm Linh Trang, anh thật sự không thể tin nổi vào lúc anh vừa trưởng thành thì đã đi trêu chọc một đứa nhỏ?
Nghiêm Linh Trang xúc động nói: “Đời này chuyện may mắn nhất của em chính là gặp được anh…anh Quân. Bởi vì anh, em liền không giống như những cô gái khác phải nếm trải mùi vị đau khổ của tình yêu”
Ở trong mắt cô, tất cả những tổn thương mà anh đem đến cho cô đều không đáng sợ, bởi vì đó đều là tình yêu.
Chiến Hàn Quân cười tươi rói!
Phải may mắn tới mức nào, anh lại là người đàn ông duy nhất Nghiêm Linh Trang yêu!
Anh ôm lấy khuôn mặt tỉnh xảo như ngọc tạc của cô: “Mười tuổi bắt em đến bên cạnh anh, anh nghĩ đây nhất định là quyết định đúng đắn nhất đời này của anh”
Bốp bốp bốp!
Thanh An ngồi trên bậc thềm không ngừng võ tay.
Thanh An nói: “Bố, mẹ, cuối cùng con cũng hiểu cái tính cách yêu sớm này của con là giống ai rồi”
“Giống ai hả?” Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân không hẹn mà cùng nhìn về hướng Thanh An.
Đây là đạo lý lệch lạc gì thế?
Trên lầu, Quan Minh Vũ lấy hình ảnh được kẹp trong văn kiện ra. Đặt hết tất cả ở trước mặt Nghiêm Linh Trang, có hơi khiếp.
Tổng giám đốc, cô xem, nếu đem mấy tấm hình này giao cho Chiến Bá Kiên thì e là sẽ gây nên gió tanh mưa máu mất. Tôi chỉ sợ tổng giám đốc Quân sẽ không cho chúng ta làm vậy”
Nghiêm Linh Trang cầm ảnh lên, xem qua từng tấm một, khi cô nhìn thấy tấm hình bà cả và Bạch Thư Ốc ôm hôn thân mật thì đôi mắt đen của Nghiêm Linh Trang liền trầm xuống.
‘Vứt tấm hình lên bàn, cô âm trầm nói: “Bà cả này nhìn thì ôn nhu hiền thục, không tranh không giành, nhiều năm như vậy cũng không sinh cho Chiến Bá Kiên thêm đứa con nào, nhà họ Chiến cũng không hề có ý làm khó bà ta. Nhưng bà ta không những không có lòng biết ơn với mà còn làm ra loại chuyện sỉ nhục gia phòng nhà họ Chiến thế này. Thật đúng là đáng hận.”
Quan Minh Vũ nói: “Tổng giám đốc, bà cả và Bạch Thư Ốc vốn là thanh mai trúc mã, là người yêu của nhau. Chỉ là sau đó nhà bà cả phá sản, nhà họ Bạch liền cưỡng chế từ hôn, lúc đó Bạch Thư Ốc cũng chỉ là một tên còn non dại, không làm trái lại quyết định của gia tộc được nên chỉ có thể từ bỏ bà cả. Vì vậy.
Chiến Bá Kiên mới có cơ hội cưới được bà cả Nghiêm Linh Trang có điều hiểu ra mà nói: “Xem ra nhiều năm như vậy bà cả và Bạch Thư Ốc vẫn còn dây dưa với nhau. Tuy bọn họ là một đôi yêu nhau bị cưỡng ép chia cách, khiến người ta tiếc nuối thở dài, nhưng nếu bọn họ đã không nỡ buông bỏ phú quý lựa chọn ở cùng nhau, sau khi lập gia đình xong thì lại làm tổn thương đến bạn đời hiện tại của mình, cũng không đáng để đồng tình”
Nghiêm Linh Trang đứng dậy, trong mặt xẹt qua vẻ kiên định: “Về công về tư, tôi đều phải vạch trần âm mưu của bà cả”
Quan Minh Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tổng giám đốc, cô có cần hỏi ý của tổng giám đốc Quân không?”
Nghiêm Linh Trang thổn thức thở dài: “Anh ấy mất trí nhớ rồi, tất cả quyết định đều phán đoán theo lẽ thường. Nhưng những ân oán tình thù tràn đầy máu chó của hào môn thế gia chúng ta sao có thể dùng lẽ thường là có thể phán đoán thật giả được chứ. Thôi đi, cần gì phải để anh ấy chống đối với tôi?”
Nghiêm Linh Trang thu dọn mấy tấm ảnh ói: “Theo tôi đến nhà họ Chiến một “Vâng”
Chiến Hàn Quân lái ferrari đưa Thanh An đến tiệm đồ trẻ em lớn nhất thủ đô.
Thanh An nhìn thấy ba chữ ‘đồ trẻ em thì nhăn mặt, thút thít nói: “Bố, con đã lớn tại sao còn đưa con đế đồ trẻ em?”
Chiến Hàn Quân kéo tay Thanh An đi vào trong: “Bởi vì trong lòng bố, con vĩnh viễn đều là một đứa trẻ.”
Thanh An kêu gào lên: “Thôi mà, bạn học cùng lớp con cứ luôn cười nhạo con ăn mặc như một đứa trẻ ba tuổi rồi. Bố, bố có thể suy nghĩ cho cảm nhận của con không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Quần áo trong cửa hàng đồ trẻ em có bao gồm từ lúc mới sinh tới dưới mười tám tuổi. Con vừa lúc thích hợp”
Chương 1138: Con không thích
Thanh An nhìn nơi mà bố mình vừa cướp sạch, trên mặt cô bé hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nghĩ đến sau này cô bé sẽ phải mặc những bộ quần áo cùng một kiểu nhưng khác màu đi đi lại lại trong trường, cứ như đang biểu diễn thời trang. Cô bé liền cảm thấy mình như một đứa ngốc.
Thanh An bất lực chạy đến trước mặt bố: “Bố, cùng một kiểu thì lấy màu hồng thôi là được. Những màu khác con không thích, cần gì phải lãng phí chứ?”
Chiến Hàn Quân lấy thẻ đen ra, tràn đầy oán khí nói: “Mẹ con liều mạng kiếm tiên như vậy thì cũng phải có người tiêu chứ”
Thanh An có thể cảm giác được bố đang rất bất mãn với người mẹ cuồng công việc của mình, nên không lên tiếng nữa.
Chiến Hàn Quân đưa địa chỉ cho nhân viên, trả tiền rồi nói: “Đưa quần áo đến vườn hoa Nhật Lịch”
“Vâng” Nhân viên hướng dẫn cười nói.
Sau khi rời khỏi tiệm đồ trẻ em, Thanh An đột nhiên đề nghị: “Bố, đi dạo cửa hàng đồ người lớn đi?
Chiến Hàn Quân nghĩ nghĩ rồi “Ừm”
Thanh An đang suy nghĩ, cô bé phải nhắc nhở bố, để bố ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cũng nên nhớ mua đồ cho mẹ.
Không ngờ không cần Thanh An nhắc nhở, Chiến Hàn Quân đã trực tiếp đi đến cửa hàng đồ nữ.
Thanh An nói: “Bố, bố muốn mua đồ cho mẹ sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Ngày nào mẹ con cũng mặc tây trang, bố sẽ bị nhờn. Đến cũng đến rồi thì tiện thể mua cho cô ấy vài bộ đồ nữ luôn đi”
Trong miệng anh thì nói là tiện thể, nhưng lại tinh tế tỉ mỉ lựa chọn từng bộ.
Trình độ nghiêm túc đó thật khiến Thanh An vô cùng ghen tị: “Bố, chẳng phải vừa nấy bố mua đồ cho con nhanh lắm sao? Sao mua đồ cho mẹ thì lại lê mề như vậy?”
Chiến Hàn Quân nói: “Bởi vì đồ con nít đều bảo thủ. Nhưng đồ nữ bảo thủ lại quá ít”
Thanh An: “..”
Không bao lâu Thanh An liền quay lại Cầm túi xách nhét vào ngực Chiến Hàn Quân: “Quay về nói với mẹ đây là do con mua, mẹ nhất định sẽ rất vui đó.”
Chiến Hàn Quân nuốt nước miếng, nhìn quân sư nhỏ của mình. Véo véo mặt Thanh An: “Con giỏi ha”
Thanh An cười cực kỳ xinh đẹp.
Lúc hai bố con rời khỏi cửa hàng, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nữ trong suốt: “Anh rể, Thanh An!” Giọng nói dịu dàng, thân thiết. Chiến Hàn Quân và Thanh An cùng nhau quay lại thì thấy trước mặt có một cô gái ăn mặc xinh đẹp đang đứng.
Chương 1139: Lạc Thanh Phương
“Cô là ai?” Chiến Hàn Quân chau mày.
Anh nhớ Nghiêm Linh Trang từng nói với mình, nhà họ Nghiêm chỉ có hai đứa con gái là cô và Nghiêm Hiểu Như. Vậy người phụ nữ tự dưng từ đâu xuất hiện gọi anh là anh rể này là ai?
Em tên Lạc Thanh Phương, là em gái của Lạc Thanh Du” Lạc Thanh Phương cười giải thích.
“Lạc Thanh Du?” Đáy mắt Chiến Hàn Quân xẹt qua vẻ nghỉ hoặc.
Lúc cái tên này xẹt qua trong đầu anh thì dường như không hề có cảm giác xa lạ Thanh An kéo kéo tay áo Chiến Hàn Quân nhỏ giọng giải thích: “Bố, tên trước kia của mẹ chính là Lạc Thanh Du!”
Chiến Hàn Quân cực kỳ kinh ngạc.
Có lẽ Thanh An không hiểu rõ tính quan trọng của tên và thân phận. Nhưng Chiến Hàn Quân lại là người hiểu ra. Nghiêm Linh Trang là con gái của nhà họ Nghiêm ở thành phố Phong Châu.
Mà Lạc Thanh Du thì nên là con gái của nhà họ Lạc ở thủ đô.
Một người chỉ có thể có một thân phận đặc biệt.
Lạc Thanh Phương đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân: “Anh rể, có thể đi chỗ khác nói chuyện không”
Chiến Hàn Quân liếc Thanh An một cái, dặn dò nói: “Thanh An, ngồi ở đây đừng đi loạn, đợi bố quay lại”
Chiến Hàn Quân nói xong liền đi qua một bên. Nhưng ánh mắt lại luôn nhìn vào Thanh An.
Lạc Thanh Phương đi theo anh qua đó, nước mắt tuôn rơi nói: “Anh rể, năm xưa khi anh và chị em kết hôn còn gây chấn động toàn thành phố. Nhưng một năm sau đó hai người liền ly hôn, năm năm sau chị gái em dẫn theo con anh quay lại thủ đô, anh liền điên cuồng theo đuổi chị ấy. Em chỉ muốn biết sau đó chị em đã đi đâu rồi?”
Trong đôi mắt ưng của Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ kinh ngạc tột cùng: “Cô nói gì?”
Lạc Thanh Phương đau lòng buồn bã nói: “Nhà họ Lạc bọn em tìm chị em lâu như vậy cũng không tìm được, em nghĩ có lẽ chị em đã không còn trên đời này nữa. Anh là thái tử gia quyền khuynh thủ đô, nhà họ Lạc nhỏ bé bọn em đương nhiên không dám tìm anh lý luận, nhưng nhiều năm như vậy, anh rể, lẽ nào mỗi đêm anh nằm mơ thật sự không hề nhớ gì tới chị em sao? Người phụ nữ duy nhất đã sinh ba đứa con cho anh kia?”
Thân mình Chiến Hàn Quân run rẩy: “Ba đứa con?”
Lạc Thanh Phương bi thương thở dài nói: “Đúng ba đứa trẻ. Ngoại trừ Thanh An, còn có một đôi con trai nữa. Một đứa tên Chiến Quốc Việt, một đứa tên Thanh Tùng.
Bọn nó không chỉ lớn lên giống anh như đúc mà còn là thiếu niên thiên tài. Nhưng bọn nó lại như hoa quỳnh, xẹt qua giữa bầu trời thủ đô rồi chôn vùi hoàn toàn. Anh rể, chị gái em yêu anh như vậy nhưng chị ấy lại rơi vào kết cục gì?”
Lạc Thanh Phương lấy từ trong túi ra ba tấm ảnh đưa cho Chiến Hàn Quân, nghẹn ngào nói: “Anh xem cho kỹ đi, cô gái dịu dàng hiền thục như chị em, hai đứa trẻ thông minh xinh đẹp như Quốc Việt và Thanh Tùng, là ai khiến bọn họ biến mất, anh rể. Anh có thể thay em đòi lại công đạo không?”
Chiến Hàn Quân nhận lấy ảnh. Lúc anh nhìn thấy hình Lạc Thanh Du, khuôn mặt tràn đầy vô hại kia của cô, mềm mại cứ như một cục bông. Vừa nhìn liền biết ngũ quan của Thanh An là di truyền từ cô.
Mắt mày của cô dịu dàng như ánh trăng.
Khiến Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại sinh ra hảo cảm.
Chiến Hàn Quân gần như có thể lập tức xác định Thanh An chính là con gái Lạc Thanh Du Sau khi xem qua hình của Lạc Thanh Du, ạ šm hình thứ hai ra. Lúc Chiến Hàn Quân nhìn thấy bé trai trên hình, anh liền cực kỳ khiếp sợ.
Chỉ bởi vì đứa bé trai này có khuôn mặt thật sự như là phiên bản thu nhỏ của anh, không cần làm giám định cha con cũng biết nó là con trai anh Vẻ mặt anh lạnh lẽo, mang theo một chút âm u, lạnh lùng ngầu lòi.
Chiến Hàn Quân nhìn cậu bé liền lập tức bạo phát tình thương của bố.
Lạc Thanh Du giải thích với anh: “Đây là Quốc Việt, nó có chứng tự kỷ, không thích nói chuyện lắm”
Chiến Hàn Quân sờ khuôn mặt Quốc Việt, anh có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, trong sinh mệnh của anh thật sự từng có một đứa trẻ thế này.
Lúc Chiến Hàn Quân lấy ra tấm hình thứ ba, nhìn khuôn mặt cười tươi rói kia của Thanh Tùng, anh liền không thể kiềm chế được cảm xúc của mình được nữa, nước mắt trào ra đọng lại trong đôi mắt ưng mị hoặc kia, khiến anh càng thêm vẻ quyến rũ.
g lau nước mắt, hoảng hốt mất nói: “Bây giờ nói cho anh còn có tác dụng gì sao? Đã không thể quay lại thì chú định không thể quay lại”
“Nói” Chiến Hàn Quân như một con sư: tử ngủ say bị đánh thức, phẫn nộ gầm lên .
Lạc Thanh Phương run rẩy, nói: “Em cũng không biết là chuyện gì. Em chỉ biết rằng chị em mất tích, Nghiêm Linh Trang lại xuất hiện. Nghiêm Linh Trang là minh châu trong lòng bàn tay nhà họ Nghiêm, chị gái em chẳng qua chỉ là con gái riêng không được coi trọng nhất nhà họ Lạc, sao chị ấy có thể đấu lại Nghiêm Linh Trang được. Bọn em đều biết chị gái em sẽ thua, nhưng bọn em ngây thơ cho răng Nghiêm Linh Trang sẽ có lòng khoan dung, nhiều lắm chỉ đuổi chị em về nhà, nhưng không ngờ tới là, chị gái em lại tự dưng biến mất rồi”
Lạc Thanh Phương nói tới đây thì dường như cảm xúc có hơi mất khống chế, cô ta chảy nước mắt chất vấn Chiến Hàn Quân: “Anh rể, anh có từng dụng tâm bảo vệ vợ con của mình chưa? Thôi vậy, ngay cả bản thân anh còn không bảo vệ tốt cho mình thì em còn có thể trách anh gì chứ?”
Lạc Thanh Phương nói xong liền hốt hoảng ngơ ngác rời đi.
Chiến Hàn Quân nắm chặt tấm ảnh trong tay, bởi vì dùng sức mà ngón tay gần như không còn chút màu máu.
“Bố ơi” Thanh An vội vàng chạy qua.
Chiến Hàn Quân bị giọng nói mềm mại này gọi tỉnh, anh nhét tấm hình vào trong túi áo, che giấu vẻ phẫn nộ trên mặt của mình sau đó xoay người nhìn về phía Thanh An, miễn cường cười nói.
“Đi thôi, chúng ta về nhà”
“Ừm”
Ở nơi không xa, Lạc Thanh Phương trốn sau lưng một cây cột đá, ánh mắt hiện lên vẻ cười lạnh độc ác.
Bạch Hoài An cũng không biết chui ra từ chỗ nào, cô ta vỗ võ vai Lạc Thanh Phương nói: “Lạc Thanh Phương, làm tốt lắm”
Lạc Thanh Phương nói: “Hừ, năm xưa cậu Quân vì Nghiêm Linh Trang mà hủy cả nhà họ Lạc bọn tôi. Bây giờ đã đến lúc bọn tôi báo thù rồi”
Bạch Hoài An nói: “Cô yên tâm, chỉ cần nhà họ Bạch chúng tôi khôi phục lại vinh quang ngày xưa thì tôi chắc chẳn sẽ khiến nhà họ Lạc các cô được đông sơn tái khởi.”
Lạc Thanh Phương lộ ra một nụ cười tà ác.
Thủ đô, nhà họ Chiến.
Nghiêm Linh Trang và Quan Minh Vũ đột nhiên tới nhà họ Chiến, sau khi người làm thông báo với ông cụ thì ông cụ liền thấy cực kỳ buồn bực.
“Con bé Linh Trang, chẳng phải đã nói hai nhà chúng ta cố gắng ít qua lại sao? Lần này nó tới chẳng lẽ là vì có chuyện cực kỳ quan trọng?”
Ông cụ ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy xuống.
Nghiêm Linh Trang đứng ngay giữa phòng khách, sau khi nhìn thấy ông cụ thì liền lập tức đi qua nghênh đón.
Cung kính hành lễ với ông cụ xong cô liền gọi: “Ông nội!”
Từ ba năm trước sau khi Chiến Bá Nam và Chiến Hàn Quân xảy ra chuyện thì ông cụ vì đau lòng quá độ mà thân thể ngày càng suy yếu. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi tóc đã trắng xóa, tinh thần chán nản, già yếu lụm khụm Bây giờ ngay cả đi đường cũng phải ngồi xe lăn.
Vẻ mặt ông cụ cực kỳ ngưng trọng nhìn Nghiêm Linh Trang, dạy dỗ nói: “Linh Trang, nhà họ Chiến chưa bị diệt thì tổ chức Mạt Thế sẽ không dễ dàng cứ thế bỏ qua. Nếu cháu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì sau này bớt qua lại với nhà họ Chiến bọn ta đi. Sao cháu cứ không nghe lời vậy, nhiều năm như vậy lén lút trợ giúp tiền tài cho nhà họ Chiến đã là phạm vào đại ky rồi, bây giờ cháu còn tự mình chạy tới nhà họ Chiến nữa”
Linh Trang nói: “Ông nội, chuyện liên quan đến vinh nhục của nhà họ Chiến, liên quan đến sống chết của Á Châu. Cháu bất đắc dĩ mới phải tự mình đi một chuyến”
“Ồ?” Ông cụ khó hiểu.
“Chuyện gì?”
Linh Trang nhìn ra ngoài cửa: “Đợi bà cả ông cả đến rồi cháu sẽ nói”
Không bao lâu Chiến Bá Kiên và bà cả cũng tới phòng khách.
Chớ nói chỉ bây giờ tập thể cả lớp đánh nhau, cả sân vang tiếng âm ầm khiến cả mặt đất cũng chấn động, làm các học sinh của các lớp khác nhao nhao đến đây vây xem.
Cuối cùng, thầy giáo võ thuật và Kiều Nhi cũng bị hấp dẫn đến đây.
“Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi, tập thể cả lớp võ thuật đánh nhau kìa, đánh tập thể đấy, từ trước tới nay chưa từng có chuyện này”
“Nhiều người bắt nạt Chiến Quốc Việt như vậy, chẳng lẽ học sinh lớp võ thuật đã quên mất nguyên tắc học tập võ thuật của bọn họ rồi sao?”
“Thật quá đáng!”
Những học sinh không rõ sự thật đều bất bình thay cho Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt đứng tại trung tâm sàn đấu, hai mươi chín bạn học khác vây xung quanh cậu.
Kiều Nhi vừa chạy vào đã thấy trận chiến này. Cô tức giận, xắn tay áo quát to: “Các người đang làm gì hả? Thừa dịp bà đây không có mặt liền bắt nạt Quốc Việt nhà bà à”
Sau đó, cô lộn mèo mấy cái liền rơi xuống bên cạnh Chiến Quốc Việt. Cô lo lắng kiểm tra mặt Quốc Việt: “Quốc Việt à, cậ không sao chứ?”
Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Quốc Việt tối sầm: “Ra ngoài!”
Kiều Nhi nói: “Tôi tới giúp cậu mà”
“Không cần”
“Cậu quyết định đi ư?”
Chiến Quốc Việt gật đầu.
Hai mắt Kiều Nhi đẫm lệ, không đành lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài.
Bấy giờ, Sở Vân Hà giơ cánh tay lên, tất cả bạn học chạy về phía Chiến Quốc Việt, sân huấn luyện bay đầy khói bụi.
Chiến Quốc Việt đã nghiên cứu loại võ của từng bạn học nên khi đơn thương độc mã với bọn họ, cậu không hề nao núng, rất có ưu thế.
Nhưng khi tất cả mọi người như ong vỡ tổ đánh thì cậu cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Song, nhớ đến tình cảnh nguy hiểm của mẹ, ý chí chiến đấu trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Chiến Quốc Việt.
Trận đấu này, cậu chỉ có thể thẳng không thể thua.
Cậu chợt nhớ đến việc ba năm rưỡi trước, bố vì bảo vệ bọn họ mà chuẩn bị chủ đáo, lập kế hoạch rõ ràng mới có thể để cho cậu sống bình an những năm qua.
Bây giờ, cậu đã trưởng thành, cậu cũng sẽ giống bố mình, làm một cái cây, làm một cái dù che mưa che gió, chắn mọi hiểm nguy cho mẹ.
Chiến Quốc Việt đã quên mất đây chỉ là sân huấn luyện, trong mắt cậu là sát ý, khi tất cả nằm đấm của bạn học rơi xuống người cậu thì con mắt cậu đỏ như máu.
Chẳng mấy chốc, cậu xem bọn họ như thế lực tà ác trong ba năm qua. Cậu điên cuồng quơ nắm đấm, quên đi đau đớn trên người.
Kiều Nhi đứng một bên quan sát, mỗi lân nhìn nằm đấm đánh lên người Chiến Quốc Việt mà lòng đau như cắt. Cô bé nhắm mắt không dám nhìn, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.
Chương 1132: Sẽ vượt cả con đấy
Bố của cô bé – thầy Kiều chán ghét nhìn con gái nói: “Khóc cái gì? Chiến Quốc Việt vẫn còn nhỏ như vậy, thời gian học võ thuật ngắn như thế mà có thể đạt được trình độ cao như vậy rồi. Sợ rằng chỉ qua vài năm nữa Sẽ vượt qua cả con cho mà xem”
Kiều Nhi mặt đầy kiêu ngạo: “Bố, con tìm cho bố một chàng rể không tệ phải không?”
Thầy Kiều không nói nên lời: “Còn chưa chắc đâu, con đừng có vui mừng quá sớm.
Đợi cho cậu ấy đến được chốn phồn hoa Hà Nội kia, gặp được nhiều cô gái dịu dàng và xinh đẹp trên cõi hồng trần này, rồi lại quay đầu nhìn con là một cô gái chỉ biết đánh nhau, con chưa hẳn đã lọt được vào mắt xanh của cậu ấy đâu nhé.”
Mặt Kiều Nhi ủ rũ: “Vậy con phải làm thế nào đây?”
Thầy Kiều nhíu mày nhìn tư thế đứng oai hùng mạnh mẽ kia của con gái: “Có một cách, bố giúp con giữ cậu ấy ở lại trong trường đại học Truyền Kỳ . Chiến Quốc Việt trưởng thành rồi nhưng không có tiếp xúc qua với những người con gái khác thì có thể gắng gượng mà kết hôn với con”
Vẻ mặt Kiều Nhi Tú như sắp khóc: “Bố, sao con lại cảm thấy đau lòng đến như vậy?
Chiến Quốc Việt là vì không có sự lựa chọn nào nên mới kết hôn với con chứ không phải bởi vì thích con mà mới kết hôn với con sao.”
Trong lúc hai bố con đang nói chuyện thì đột nhiên nghe được âm thanh kinh hô như tiếng sấm bên tai: “Bọn tôi thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục. Từ nay trở về sau Chiến Quốc Việt cậu chính là đại ca của bọn tôi “Đại ca! Đại caI Đại cai”
Chiến Quốc Việt toàn thân đầy máu tươi đứng giữa sân huấn luyện, đáy mắt sâu thẳm bình tĩnh nói: “Ừ”
Sau đó kéo thân thể bị thương đến trước mặt thầy Kiều: “Thầy à, con muốn chọn thầy”
Thầy Kiều sờ sờ cằm, đắc ý nói: “Quốc Việt à, còn vài ngày nữa mới thi tốt nghiệp.
Hôm nay cậu muốn thách đấu tôi là vì muốn thăm dò thực lực của tôi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, cậu đánh không lại tôi đâu, không cần thiết phải lãng phí sức lực như vậy”
“Học sinh cố gắng thử một lần”
Thầy Kiều bất đắc dĩ gật đầu.
Kiều Nhi hướng về phía bố cô dặn đi dặn lại: “Bố, bố không thể đánh Quốc Việt bị thương”
Thầy Kiều hỏi lại Kiều Nhi: “Cậu ấy đánh bố bị thương thì sao?”
Kiều Nhi nói: “Bố da dày thịt chắc, đánh bị thương một tí cũng chẳng ảnh hưởng gì cả Thầy Kiều: “…”
Cuối cùng thở dài: “Con gái lớn đúng là không giữ được.”
Màn đối đầu giữa Chiến Quốc Việt và thầy Kiều ngay lập tức nâng bầu không khí của toàn trường lên đỉnh điểm.
Mặc dù các học sinh trong lớp võ thuật thường dựa vào tài năng của mình mà khinh người, mồm miệng cay độc nhưng hai chữ nghĩa khí đã ăn sâu vào máu xương của họ.
Bây giờ đã nhận Chiến Quốc Việt là đại ca liền quyết một lòng vì Chiến Quốc Việt mà vẫy tay cỗ vũ: “Đại ca cố lên, đại ca cố lên”
Thầy Kiều không nói nên lời nhìn đám học trò của mình, còn có đứa con gái ăn cây táo rào cây sung kia nữa. Lòng chua xót tột cùng lắc đầu liên tục: “Một đám vô ơn”
Cuộc đối đầu giữa Chiến Quốc Việt và thầy Kiều có thể nói là tuyệt thế vô song.
Cuộc chiến đấu trước vẫn tràn đầy khí thế, nhưng chẳng qua chỉ là thỏa mãn phô diễn sức lực và động tác. Nhưng mà thầy Kiều và Chiến Quốc Việt chiến đấu trong nháy mắt đã trở thành trận đấu thần tiên kiểu mẫu Hai người có nội công thâm hậu đang.
bay qua các bờ tường .
Giống như hai con đại bàng đang bay, một con chạy và một con đuổi.
Một lúc lâu sau, thầy Kiều cuối cùng nhìn Chiến Quốc Việt đang thở hổn hễn, nói đùa: “Quốc Việt, bay cả nửa ngày rồi mà đến cả người tôi cậu cũng không chạm vào được. Tôi nghĩ cậu vẫn nên quay về luyện tập nhiều thêm nữa đi. Dù sao thì tuổi cậu vẫn nhỏ, không cần phải ra ngoài sớm như vậy đâu”
Ánh mắt Chiến Quốc Việt thâm sâu đáng Sợ: “Các học sinh tốt nghiệp trước đó đều là do thầy nhường sao?”
Thầy Kiều gật đầu: “Đúng, tuổi của chúng lớn rồi, hơn nữa trình độ võ thuật cũng dừng lại không chút tiến bộ, miễn cưỡng giữ lại chúng bên tôi cũng không có tác dụng. Vì vậy tôi cố ý thua để chúng rời đi.”
Chiến Quốc Việt nản lòng đi về phía trước, cô đơn rời khỏi sân huấn luyện.
Kiều Nhi vội vàng đuổi theo ra ngoài.
“Quốc Việt” Kiều Nhi cất bước đuổi theo Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt buồn bực nhìn cô: “Rốt cuộc khi nào bố cô mới để tôi tốt nghiệp chứ?”
Chương 1133: Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu
Kiều Nhi có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi, bố tôi biết tôi rất thích cậu cho nên ông ấy muốn giữ cậu lại trường để cậu và tôi bồi dương tình cảm”
Chiến Quốc Việt lạnh mặt nói: “Kiều Nhi, mẹ tôi gặp phải rắn. Tôi nhất định phải về giúp bà.”
Kiều Nhi bày ra bộ măt có tình và vô cùng có nghĩa khí nói: “Quốc Việt, cậu yên tâm. Tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp cậu đánh thắng bố tôi.”
Chiến Quốc Việt có chút chán nản: “Học võ không phải là chuyện một sớm một chiều, nào có thể có con đường tắt nào chứ. Nếu như muốn đánh thẳng ông ấy thì chỉ có nước ông ấy nhường tôi mà thôi.”
” Ặc.” Chiến Quốc Vi lườm cô một cái rồi bỏ lại cô phía sau, lững thững rời đi.
Kiều Nhi giậm chân: “Quốc Việt, tốt xấu gì thì tôi cũng là hoa khôi của trường đại học Truyền Kỳ, đứng bên cậu vô cùng xứng dôi vừa lứa. Nữ tài nam sắc, cậu cũng không tính là thiệt thòi.”
Chiến Quốc Việt ngoái đầu nhìn lại, không còn lời nào. : “Trong trường chỉ có hai người con gái.”
Kiều Nhi đỏ mặt. Các bạn đọc tại trang trên hình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé
Trong hai người con gái này, danh tiếng hoa khôi trường học cũng là do Kiều Nhi tự phong cho mình. Nói ra thật mất mặt!
KIều Nhi nói: “Được rồi, được rồi. Không cưới tôi thì thôi, vì sao còn phải đả kích tôi như vậy chứ? Giờ tý đêm nay, nhớ là hãy đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Tôi sẽ trộm quyển bí kịp võ thuật gia truyền đưa cho cậu. Còn nữa, nếu như cậu có chỗ nào chưa hiểu thì tôi sẽ chỉ cho cậu.”
Lúc này Chiến Quốc Việt mới gật đầu.
“Được.”
Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình mà Kiều Nhi dành cho mình, tảng băng trong lòng Chiến Quốc Việt dần được tan chảy.
Trong ba năm gần đây, trong lòng Chiến Quốc Việt áp lực vô cùng. Đối với sự lo lắng của bố và sự yêu thương của mẹ cùng với sự kì vọng của anh chị em, không có lúc nào là không nuốt chửng tâm hồn nhỏ bé của cậu.
Cậu tự đóng lại thế giới của mình, các bạn học khác không thể nào bước được vào trong thế giới của cậu.
Nhưng mà Kiều Nhi lại như tia nắng ngày xuân. Mặc kệ Chiến Quốc Việt có lạnh lùng như thế nào, lúc đứng trước cậu, cô đều không suy nghĩ gì mà cười với cậu. Lúc bắt đầu thì cô cho rằng em trai xinh đẹp này không biết nói chuyện, xem ra bộ dạng rất đáng thương, cô đã cố gắng dùng mọi cách để trêu chọc, xua đuổi đi sự cô đơn của cậu.
Nhưng lại không biết sự trêu đùa như: vậy khiến trái tìm non nớt dần dần rơi xuống.
Chỉ có điều bọn họ khi con nhỏ không biết rằng đó có lẽ chính là sự chớm nở của tình yêu.
Tối hôm đó, Kiều Nhi bỏ qua lệnh cấm của dòng họ mà trộm lấy quyến bí kíp võ thuật gia truyền mang ra ngoài.
Kiều Nhi đến nơi mà cô và Chiến Quốc Việt lần đầu tiên gặp mặt. Dưới gốc cây anh đào phía sau núi của trường đại học Truyền Kỳ. Chiến Quốc Việt như thường lệ năm trên bãi cỏ, ngậm một cọng cỏ đuôi chó, dáng vẻ lười biếng, cao quý như một hoàng tử.
“Quốc Việt” Kiều Nhi từ trong lòng lấy ra một quyển sách màu xanh, nhét vào trong lòng Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc ngồi xuống, lật xem vài trang của quyển íp võ thuật gia truyền thì liền bị những chiêu thức lớn trong đó làm cho ngây người.
Kiều Nhi nói: “Những chiêu lớn trong này đều cần phải luyện tập nhiều năm để có nền tảng. Cậu trong thời gian ngắn muốn học nó chỉ có thể đi đường tắt. Không bằng tôi truyền công lực cho cậu đi?”
Chiến Quốc Việt kinh ngạc nhìn cô: “Truyền như thế nào?”
Kiều Nhi thẹn thùng nói: “Chỉ ta quan hệ với nhau là được”
Chiến Quốc Việt giơ tay đẩy khuôn mặt đang chồm lên của Kiều Nhi một cách không thương tiếc: “Cậu nghĩ tôi bị thiểu năng à?
Cái cớ vụng về đến như vậy…”
Kiều Nhi chép chép miệng nói: “Đây là mẹ tôi nói với tôi đấy”
Chương 1134: Đang lừa cậu đấy
“Mẹ cậu đang lừa cậu đấy, đồ ngốc”
Chiến Quốc Việt xấu hổ liếc nhìn Kiều Nhi sau đó bỏ trốn mất dạng.
Kiều Nhi cười thật tươi nhìn bóng lưng Chiến Quốc Việt dần rời xa, nụ cười trên mặt cũng từ từ ngưng đọng.
Sau đó cô cúi đầu ủ rũ đi về nhà. Bố cô đang ngồi trên ghế ở sảnh, đôi mắt ưng suy sét nhìn chằm chằm con gái: “Quỳ xuống.”
Kiều Nhi nhặt roi da trên đất, ngoan ngoãn bước qua, phù phù một tiếng rồi quỳ xuống. Cầm roi da đưa lên, nghiêm nghị nói: “Bố, com làm trái với lệnh cấm của dòng họ, bố đánh con đi”
Bố Kiều tức giận cầm roi da chỉ thẳng vào mũi Kiều Nhi, hận đã không dạy bảo cô tốt hơn: “Con vì một Chiến Quốc Việt liền đem báu vật của trường đại học Truyền Kỳ ra bán rồi. Con phải biết rằng nếu như quyển sách này bị tiết lộ ra ngoài thì sau này sẽ có rất nhiều người đến tìm trường đại học Truyền Kỳ gây rắc rối. Đến lúc đó chúng ta lấy cái gì ra để bảo vệ Truyền Kỳ đây?”
Kiều Nhi nói: “Bố, bố đừng nói nữa. Bố đánh đi.”
Bố Kiều nói: “Một trăm roi, đánh xuống con còn mạng không?”
Kiều Nhi nói: “Nếu như con chết rồi vậy thì đó là vận mệnh của con”
Bố Kiều đứng dậy, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, rồi vung roi về phía cơ thể non nớt của Kiều Nhi.
Một trăm roi này đánh xuống, Kiều Nhi liền hôn mê không tỉnh.
Hà Nội, tập đoàn Bạch Thị Sáng sớm, Bạch Thư Hoàng dẫn theo Bạch Hiểu Phong và Bạch Hoài An vội vội vàng vàng vàng đến phòng lớn “Anh, không ổn rồi. Mạng xí nghiệp của.
Bạch Thị chúng ta đã bị hacker gieo vào một loại virus rất đáng sợ, hiện giờ đến cả địa chỉ web cũng không mở được. Ciing không biết được văn kiện tuyệt mật của mạng nội bộ Bạch Thị có bị rò rỉ ra ngoài hay không. Cón có tài khoản của tập đoàn Bạch Thị không biết có được an toàn không nữa. Bây giờ phải làm sao đây?” Bạch Thư Hoàng sốt ruột báo cáo tình hình.
Bạch Thư Ốc vẫn bày ra bộ dáng vô cùng ung dung: “Thư Hoàng, nhìn cậu kìa, gặp một chút chuyện đã gấp gáp thành bộ dạng này.
rồi. Không phải chỉ là bị một tên hacker quấy nhiễu thôi sao? Sợ cái gì chứ? Tập đoàn Bạch Thị của chúng ta hiện tại có một vị hacker đứng đầu, đến cả cục an ninh mạng của Á Châu cũng không thể làm gì được vậy thì có gì phải sợ chứ?”
Sau đó, ông ta quay đầu lại và nháy mắt với trợ lý riêng của mình: “Đi, mời vị hacker này của chúng ta ra đây”
Lúc hacker đi ra, là một ông già tràn đầy tinh thần, khuôn mặt cũng vô cùng ngạo nghễ.
Bạch Thư Hoàng bọn họ nhìn thấy ông ấy có chút tuổi tác, nghĩ rằng chắc chẩn kinh nghiệm sẽ rất phong phú nên trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ông Thư, mau mau giúp chúng tôi sửa chữa hệ thống. Nhân tiện, hãy để em trai tôi xem rốt cuộc kỹ năng hacker của ông tuyệt vời như thế nào” Bạch Thư Ốc nói.
Hacker tự tin bước chậm chạp đến trước máy tính và ngồi xuống.
Mở máy tính lên, nhập địa chỉ trang web của Bạch Thị với động tác vô cùng thuần thục. Nhưng mà địa chỉ web vừa nhập vào xong thì máy tính lập tức chuyển sang màu đen.
Lại tiếp tục mở máy tính lên nhưng mà máy tính lại không có bất kì phản ứng nào hết.
Sắc mặt của hacker lập tức trở nên u ám.
Nhất thời tựa hồ như có chút bất lực.
“Ông Thư, ông có cách nào để đối phó với hacker này không?” Bạch Thư Ốc nhận ra được tên hacker nông cạn này không đáng để ông ta tin tưởng.
Ông Thư lộ rõ vẻ ngượng ngùng: “Thủ đoạn của vị hacker này rất thâm độc. Hản ta gieo vào địa chỉ web của chúng ta một loại Virus cực mạnh. Vì vậy chúng ta không có cách nào mở ra địa chỉ web để tiến hành làm việc.”
Cuối cùng ông ta thất vọng nói: “Tôi nghĩ tôi cần có thời gian để dọn sạch virus.”
Nghiêm Hiểu Như trầm mặc một hồi lâu rồi phân tích: “Cậu Kiệt thì mất trí nhớ, Nghiêm Linh Trang thì bị bệnh nặng. Hacker xâm nhập vào tập đoàn Bạch Thị lần này sẽ có thể là ai chứ?”
Chương 1135: Âm mưu lợi dụng
Bạch Thư Ốc trầm ngâm nói: “Tính cách có thù tất báo của người này so với cậu Quân chỉ có hơn chứ không kém”
Nghiêm Hiểu Như nghĩ nghĩ rồi nói: “Bố, theo con thấy người này tuyệt đối không phải hacker của Á Châu. Nếu Á Châu thật sự có giấu một hacker mạnh như vậy thì tại sao nội bộ mạng Á Châu bị chúng ta xâm phạm lại vẫn luôn ở trong trạng thái khóa chặt”
Bạch Thư Ốc gật đầu, cực kỳ tán thưởng nói: “Con nói đúng, đây có lẽ là hacker của bên thứ ba đang nhìn lén nội dung quản lý vận hành của chúng ta.”
Vì vậy mọi người đều như trút được gánh nặng.
Bạch Thư Ốc thả lỏng cảnh giác với hacker, nhưng lại cứ tóm chặt Á Châu không buông: “Cậu Quân mất trí nhớ, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta lợi dụng. Chúng ta tuyệt đối không thể để cậu ta và Nghiêm Linh Trang lại lần nữa kề bên. Hai người bọn họ.
kẻ mạnh kết hợp với nhau, vậy Bạch Thị của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị Á Châu rút xương nút vào bụng.”
Đáy mắt Bạch Hoài An xẹt qua vẻ tàn độc mà cười lạnh: “Cháu có một kế có thể ly gián Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang.
Đảm bảo có thể khiến Chiến Hàn Quân hận Nghiêm Linh Trang.”
Bạch Thư Ốc tràn đầy chờ đợi mà nhìn Bạch Hoài An: “Ô? Đó là gì?”
Bạch Hoài An âm hiểm cười nói: “Cái này còn cần người nhà họ Lạc phối hợp diễn xuất với chúng ta.”
Bạch Thư Ốc hơi sững người sau đó liền cười nói: “Nghiêm Linh Trang và Lạc Thanh Du này khiến chúng ta ngốc nghếch phân không rõ. Chỉ cần chúng ta lợi dụng thêm thì có lẽ cậu Quân đang mất trí nhớ sẽ làm chuyện ngu ngốc giống như chúng ta.”
Ánh mắt Bạch Thư ỐC rơi vào trên người Bạch Hoài An và Nghiêm Hiểu Như: “Chuyện này do hai đứa con tận tình hợp tác với nhau.”
Bạch Hoài An nói: “Được thôi, từ hôm nay trở đi cô chính là đồng bọn hợp tác chiến lược của tôi, tôi sẽ vứt bỏ thành kiến của mình đối với cô, cũng hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Nghiêm Hiểu Như sửa lại: “Tôi không phải đối tác chiến lược của nhà họ Bạch, tôi là con gái của nhà họ Bạch”
Miệng Bạch Hoài An kề lại Nghiêm Hiểu Như, nhẹ giọng nói: Hiểu Như, một ngày bác cả vẫn chưa công bố thân phận của cô ra ngoài thì cô vẫn không được tính là con gái chân chính của nhà họ Bạch” .Trang trên hình là trang nguồn, các bạn dô đọc tại đó để mình có động lực ra chương mới.
Bạch Hoài An nói xong liền đắc ý rời đi.
Nghiêm Hiểu Như nhìn theo bóng lưng của Bạch Hoài An, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh lão tràn đầy coi thường: “Đợi tôi trở thành người cầm quyền của Bạch Thị, để tôi xem xem đến lúc đó cô còn dám ngạo mạn vô lễ như vậy với tôi nữa không”
Vườn hoa Nhật Lịch.
Thanh An ôm điện thoại nấu cháo điện thoại với Diệp Phong.
Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha không ngừng nâng tay nhìn đồng hồ, âm u oán thán: “Đã gọi suốt hai tiếng rồi, đâu ra lắm lời cần nói thế?”
Nghiêm Linh Trang ngồi bên cạnh ôm lấy cánh tay anh, nhẫn nại an ủi: “Diệp Phong là đứa trẻ anh tự tay nuôi nấng dạy dỗ, dáng vẻ tốt, nhân phẩm tốt, tài năng xuất chúng.
Càng quan trọng hơn là năm xưa Thanh An gặp phải bọn bắt cóc là do Diệp Phong dùng thân tràn đầy vết thương để cứu con bé về.
Chiến Hàn Quân không biết nói gì mà nhìn Nghiêm Linh Trang: “Vậy nên em đem Thanh An hứa gả cho cậu ta”
Nghiêm Linh Trang cực kỳ đường hoàng nói: “Chẳng phải do anh nói sao? Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp”
Chiến Hàn Quân có hơi chột dạ nói: “Anh nói qua lời này lúc nào?”
“Trước kia sau khi anh cứu em thì ngày nào cũng ở bên cạnh lải nhải ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp…”
Chiến Hàn Quân: “..”
Cái lý do phản đối này tỏ rõ anh là một người hai lòng, Chiến Hàn Quân lại tìm ra lý do phản đối thứ hai: “Thanh An gọi Diệp Phong là chú, tình yêu chênh lệch tuổi thế này không thích hợp đâu”
Nghiêm Linh Trang mãnh liệt kháng nghị “Bối phận chú này vẫn là thấp đấy, trước kia em kêu anh là ngài, vậy chẳng phải bối phận càng cao hơn sao?”
Vẻ bất mãn trên mặt Chiến Hàn Quân dần dần trở nên cương cứng.
“Em kêu anh là ngài?”
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Đúng vậy”
Chương 1136: Ủ dột
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt tươi non của vợ mình, đột nhiên tâm trạng trở nên có hơi ủ dột.
Anh đi đâu tìm mà tìm được cây cải trắng ăn nói nhanh nhảu này vậy chứ? Vả lại cây cải trắng này còn nóng tính, ăn hiếp anh cực kỳ.
Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại sinh ra một loại tự ti, lúng túng hỏi: “Năm xưa em nhìn trúng anh ở điểm nào?”
Nghiêm Linh Trang cười nói: “Từ nhỏ đến lớn chưa có chàng trai nào thích em, khó được anh lại thích em nên em liền ôm lấy anh không buông luôn.”
Chiến Hàn Quân: ”..”
Anh dùng ánh mắt nghỉ ngờ nhìn cô từ trên xuống dưới, con nhóc này rõ ràng có một khuôn mặt có thể khiến bất cứ tên đàn ông nào nhìn qua một lần liền muốn phạm tội, sao lại không có đàn ông thích được chứ?
Chiến Hàn Quân trái lương tâm nói: “Tuy em rất xinh đẹp, nhưng tính cách lại quá nóng nảy, không có chàng trai nào thích cũng là chuyện bình thường. Nhưng em yên tâm, em gả cho anh rồi thì tất nhiên anh sẽ thương yêu em thật tốt”
Tuy Nghiêm Linh Trang cũng cảm thấy tính cách mình trước nay không được con trai yêu thích, nhưng lời này được nói ra từ miệng Chiến Hàn Quân thì cô lại thấy giá trị của mình cứ như đã rớt xuống thành rau cải đầy chợ vậy.
Vì vậy liền lập tức phẫn nộ bất bình nói: “Ai nói em không có người thích? Lúc Điền Cốc Nông tỏ tình với em thì anh ta nói đã thích em từ thời còn ở truồng rồi”
Chiến Hàn Quân bị da mặt dày của cô đánh cho ngoài khét trong chín.
“Nội tiết tố của anh ta có phải tiết sớm quá rồi không vậy?”
Nghiêm Linh Trang he he cười lên.
Chiến Hàn Quân đột nhiên đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp.
“Anh muốn làm gì?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
“Anh muốn mài dao.” Chiến Hàn Quân căn răng, “Nấu tên họ Điền kia còn dám tìm tới cửa nữa, anh sẽ thiến anh ta.”
Nghiêm Linh Trang cười ngặt nghẽo kéo Chiến Hàn Quân lại.
Cô cười hì hì nói: “Cái bệnh ghen tuông này của anh có thể sửa không vậy hả? Năm em mười tuổi đã bị anh dụ chạy rồi, anh cứ luôn canh chừng động vật giống đực tới gần em. Đừng nói con trai, cho dù là một con ruồi đực cũng không được lại gân em, anh nào có tình địch gì. Vừa nấy em chỉ đùa với anh thôi”
Chiến Hàn Quân: “..”
Anh nửa tin nửa ngờ mà nhìn Nghiêm Linh Trang, anh thật sự không thể tin nổi vào lúc anh vừa trưởng thành thì đã đi trêu chọc một đứa nhỏ?
Nghiêm Linh Trang xúc động nói: “Đời này chuyện may mắn nhất của em chính là gặp được anh…anh Quân. Bởi vì anh, em liền không giống như những cô gái khác phải nếm trải mùi vị đau khổ của tình yêu”
Ở trong mắt cô, tất cả những tổn thương mà anh đem đến cho cô đều không đáng sợ, bởi vì đó đều là tình yêu.
Chiến Hàn Quân cười tươi rói!
Phải may mắn tới mức nào, anh lại là người đàn ông duy nhất Nghiêm Linh Trang yêu!
Anh ôm lấy khuôn mặt tỉnh xảo như ngọc tạc của cô: “Mười tuổi bắt em đến bên cạnh anh, anh nghĩ đây nhất định là quyết định đúng đắn nhất đời này của anh”
Bốp bốp bốp!
Thanh An ngồi trên bậc thềm không ngừng võ tay.
Thanh An nói: “Bố, mẹ, cuối cùng con cũng hiểu cái tính cách yêu sớm này của con là giống ai rồi”
“Giống ai hả?” Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân không hẹn mà cùng nhìn về hướng Thanh An.
Đây là đạo lý lệch lạc gì thế?
Trên lầu, Quan Minh Vũ lấy hình ảnh được kẹp trong văn kiện ra. Đặt hết tất cả ở trước mặt Nghiêm Linh Trang, có hơi khiếp.
Tổng giám đốc, cô xem, nếu đem mấy tấm hình này giao cho Chiến Bá Kiên thì e là sẽ gây nên gió tanh mưa máu mất. Tôi chỉ sợ tổng giám đốc Quân sẽ không cho chúng ta làm vậy”
Nghiêm Linh Trang cầm ảnh lên, xem qua từng tấm một, khi cô nhìn thấy tấm hình bà cả và Bạch Thư Ốc ôm hôn thân mật thì đôi mắt đen của Nghiêm Linh Trang liền trầm xuống.
‘Vứt tấm hình lên bàn, cô âm trầm nói: “Bà cả này nhìn thì ôn nhu hiền thục, không tranh không giành, nhiều năm như vậy cũng không sinh cho Chiến Bá Kiên thêm đứa con nào, nhà họ Chiến cũng không hề có ý làm khó bà ta. Nhưng bà ta không những không có lòng biết ơn với mà còn làm ra loại chuyện sỉ nhục gia phòng nhà họ Chiến thế này. Thật đúng là đáng hận.”
Quan Minh Vũ nói: “Tổng giám đốc, bà cả và Bạch Thư Ốc vốn là thanh mai trúc mã, là người yêu của nhau. Chỉ là sau đó nhà bà cả phá sản, nhà họ Bạch liền cưỡng chế từ hôn, lúc đó Bạch Thư Ốc cũng chỉ là một tên còn non dại, không làm trái lại quyết định của gia tộc được nên chỉ có thể từ bỏ bà cả. Vì vậy.
Chiến Bá Kiên mới có cơ hội cưới được bà cả Nghiêm Linh Trang có điều hiểu ra mà nói: “Xem ra nhiều năm như vậy bà cả và Bạch Thư Ốc vẫn còn dây dưa với nhau. Tuy bọn họ là một đôi yêu nhau bị cưỡng ép chia cách, khiến người ta tiếc nuối thở dài, nhưng nếu bọn họ đã không nỡ buông bỏ phú quý lựa chọn ở cùng nhau, sau khi lập gia đình xong thì lại làm tổn thương đến bạn đời hiện tại của mình, cũng không đáng để đồng tình”
Nghiêm Linh Trang đứng dậy, trong mặt xẹt qua vẻ kiên định: “Về công về tư, tôi đều phải vạch trần âm mưu của bà cả”
Quan Minh Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tổng giám đốc, cô có cần hỏi ý của tổng giám đốc Quân không?”
Nghiêm Linh Trang thổn thức thở dài: “Anh ấy mất trí nhớ rồi, tất cả quyết định đều phán đoán theo lẽ thường. Nhưng những ân oán tình thù tràn đầy máu chó của hào môn thế gia chúng ta sao có thể dùng lẽ thường là có thể phán đoán thật giả được chứ. Thôi đi, cần gì phải để anh ấy chống đối với tôi?”
Nghiêm Linh Trang thu dọn mấy tấm ảnh ói: “Theo tôi đến nhà họ Chiến một “Vâng”
Chiến Hàn Quân lái ferrari đưa Thanh An đến tiệm đồ trẻ em lớn nhất thủ đô.
Thanh An nhìn thấy ba chữ ‘đồ trẻ em thì nhăn mặt, thút thít nói: “Bố, con đã lớn tại sao còn đưa con đế đồ trẻ em?”
Chiến Hàn Quân kéo tay Thanh An đi vào trong: “Bởi vì trong lòng bố, con vĩnh viễn đều là một đứa trẻ.”
Thanh An kêu gào lên: “Thôi mà, bạn học cùng lớp con cứ luôn cười nhạo con ăn mặc như một đứa trẻ ba tuổi rồi. Bố, bố có thể suy nghĩ cho cảm nhận của con không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Quần áo trong cửa hàng đồ trẻ em có bao gồm từ lúc mới sinh tới dưới mười tám tuổi. Con vừa lúc thích hợp”
Chương 1138: Con không thích
Thanh An nhìn nơi mà bố mình vừa cướp sạch, trên mặt cô bé hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nghĩ đến sau này cô bé sẽ phải mặc những bộ quần áo cùng một kiểu nhưng khác màu đi đi lại lại trong trường, cứ như đang biểu diễn thời trang. Cô bé liền cảm thấy mình như một đứa ngốc.
Thanh An bất lực chạy đến trước mặt bố: “Bố, cùng một kiểu thì lấy màu hồng thôi là được. Những màu khác con không thích, cần gì phải lãng phí chứ?”
Chiến Hàn Quân lấy thẻ đen ra, tràn đầy oán khí nói: “Mẹ con liều mạng kiếm tiên như vậy thì cũng phải có người tiêu chứ”
Thanh An có thể cảm giác được bố đang rất bất mãn với người mẹ cuồng công việc của mình, nên không lên tiếng nữa.
Chiến Hàn Quân đưa địa chỉ cho nhân viên, trả tiền rồi nói: “Đưa quần áo đến vườn hoa Nhật Lịch”
“Vâng” Nhân viên hướng dẫn cười nói.
Sau khi rời khỏi tiệm đồ trẻ em, Thanh An đột nhiên đề nghị: “Bố, đi dạo cửa hàng đồ người lớn đi?
Chiến Hàn Quân nghĩ nghĩ rồi “Ừm”
Thanh An đang suy nghĩ, cô bé phải nhắc nhở bố, để bố ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cũng nên nhớ mua đồ cho mẹ.
Không ngờ không cần Thanh An nhắc nhở, Chiến Hàn Quân đã trực tiếp đi đến cửa hàng đồ nữ.
Thanh An nói: “Bố, bố muốn mua đồ cho mẹ sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Ngày nào mẹ con cũng mặc tây trang, bố sẽ bị nhờn. Đến cũng đến rồi thì tiện thể mua cho cô ấy vài bộ đồ nữ luôn đi”
Trong miệng anh thì nói là tiện thể, nhưng lại tinh tế tỉ mỉ lựa chọn từng bộ.
Trình độ nghiêm túc đó thật khiến Thanh An vô cùng ghen tị: “Bố, chẳng phải vừa nấy bố mua đồ cho con nhanh lắm sao? Sao mua đồ cho mẹ thì lại lê mề như vậy?”
Chiến Hàn Quân nói: “Bởi vì đồ con nít đều bảo thủ. Nhưng đồ nữ bảo thủ lại quá ít”
Thanh An: “..”
Không bao lâu Thanh An liền quay lại Cầm túi xách nhét vào ngực Chiến Hàn Quân: “Quay về nói với mẹ đây là do con mua, mẹ nhất định sẽ rất vui đó.”
Chiến Hàn Quân nuốt nước miếng, nhìn quân sư nhỏ của mình. Véo véo mặt Thanh An: “Con giỏi ha”
Thanh An cười cực kỳ xinh đẹp.
Lúc hai bố con rời khỏi cửa hàng, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nữ trong suốt: “Anh rể, Thanh An!” Giọng nói dịu dàng, thân thiết. Chiến Hàn Quân và Thanh An cùng nhau quay lại thì thấy trước mặt có một cô gái ăn mặc xinh đẹp đang đứng.
Chương 1139: Lạc Thanh Phương
“Cô là ai?” Chiến Hàn Quân chau mày.
Anh nhớ Nghiêm Linh Trang từng nói với mình, nhà họ Nghiêm chỉ có hai đứa con gái là cô và Nghiêm Hiểu Như. Vậy người phụ nữ tự dưng từ đâu xuất hiện gọi anh là anh rể này là ai?
Em tên Lạc Thanh Phương, là em gái của Lạc Thanh Du” Lạc Thanh Phương cười giải thích.
“Lạc Thanh Du?” Đáy mắt Chiến Hàn Quân xẹt qua vẻ nghỉ hoặc.
Lúc cái tên này xẹt qua trong đầu anh thì dường như không hề có cảm giác xa lạ Thanh An kéo kéo tay áo Chiến Hàn Quân nhỏ giọng giải thích: “Bố, tên trước kia của mẹ chính là Lạc Thanh Du!”
Chiến Hàn Quân cực kỳ kinh ngạc.
Có lẽ Thanh An không hiểu rõ tính quan trọng của tên và thân phận. Nhưng Chiến Hàn Quân lại là người hiểu ra. Nghiêm Linh Trang là con gái của nhà họ Nghiêm ở thành phố Phong Châu.
Mà Lạc Thanh Du thì nên là con gái của nhà họ Lạc ở thủ đô.
Một người chỉ có thể có một thân phận đặc biệt.
Lạc Thanh Phương đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân: “Anh rể, có thể đi chỗ khác nói chuyện không”
Chiến Hàn Quân liếc Thanh An một cái, dặn dò nói: “Thanh An, ngồi ở đây đừng đi loạn, đợi bố quay lại”
Chiến Hàn Quân nói xong liền đi qua một bên. Nhưng ánh mắt lại luôn nhìn vào Thanh An.
Lạc Thanh Phương đi theo anh qua đó, nước mắt tuôn rơi nói: “Anh rể, năm xưa khi anh và chị em kết hôn còn gây chấn động toàn thành phố. Nhưng một năm sau đó hai người liền ly hôn, năm năm sau chị gái em dẫn theo con anh quay lại thủ đô, anh liền điên cuồng theo đuổi chị ấy. Em chỉ muốn biết sau đó chị em đã đi đâu rồi?”
Trong đôi mắt ưng của Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ kinh ngạc tột cùng: “Cô nói gì?”
Lạc Thanh Phương đau lòng buồn bã nói: “Nhà họ Lạc bọn em tìm chị em lâu như vậy cũng không tìm được, em nghĩ có lẽ chị em đã không còn trên đời này nữa. Anh là thái tử gia quyền khuynh thủ đô, nhà họ Lạc nhỏ bé bọn em đương nhiên không dám tìm anh lý luận, nhưng nhiều năm như vậy, anh rể, lẽ nào mỗi đêm anh nằm mơ thật sự không hề nhớ gì tới chị em sao? Người phụ nữ duy nhất đã sinh ba đứa con cho anh kia?”
Thân mình Chiến Hàn Quân run rẩy: “Ba đứa con?”
Lạc Thanh Phương bi thương thở dài nói: “Đúng ba đứa trẻ. Ngoại trừ Thanh An, còn có một đôi con trai nữa. Một đứa tên Chiến Quốc Việt, một đứa tên Thanh Tùng.
Bọn nó không chỉ lớn lên giống anh như đúc mà còn là thiếu niên thiên tài. Nhưng bọn nó lại như hoa quỳnh, xẹt qua giữa bầu trời thủ đô rồi chôn vùi hoàn toàn. Anh rể, chị gái em yêu anh như vậy nhưng chị ấy lại rơi vào kết cục gì?”
Lạc Thanh Phương lấy từ trong túi ra ba tấm ảnh đưa cho Chiến Hàn Quân, nghẹn ngào nói: “Anh xem cho kỹ đi, cô gái dịu dàng hiền thục như chị em, hai đứa trẻ thông minh xinh đẹp như Quốc Việt và Thanh Tùng, là ai khiến bọn họ biến mất, anh rể. Anh có thể thay em đòi lại công đạo không?”
Chiến Hàn Quân nhận lấy ảnh. Lúc anh nhìn thấy hình Lạc Thanh Du, khuôn mặt tràn đầy vô hại kia của cô, mềm mại cứ như một cục bông. Vừa nhìn liền biết ngũ quan của Thanh An là di truyền từ cô.
Mắt mày của cô dịu dàng như ánh trăng.
Khiến Chiến Hàn Quân không hiểu sao lại sinh ra hảo cảm.
Chiến Hàn Quân gần như có thể lập tức xác định Thanh An chính là con gái Lạc Thanh Du Sau khi xem qua hình của Lạc Thanh Du, ạ šm hình thứ hai ra. Lúc Chiến Hàn Quân nhìn thấy bé trai trên hình, anh liền cực kỳ khiếp sợ.
Chỉ bởi vì đứa bé trai này có khuôn mặt thật sự như là phiên bản thu nhỏ của anh, không cần làm giám định cha con cũng biết nó là con trai anh Vẻ mặt anh lạnh lẽo, mang theo một chút âm u, lạnh lùng ngầu lòi.
Chiến Hàn Quân nhìn cậu bé liền lập tức bạo phát tình thương của bố.
Lạc Thanh Du giải thích với anh: “Đây là Quốc Việt, nó có chứng tự kỷ, không thích nói chuyện lắm”
Chiến Hàn Quân sờ khuôn mặt Quốc Việt, anh có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, trong sinh mệnh của anh thật sự từng có một đứa trẻ thế này.
Lúc Chiến Hàn Quân lấy ra tấm hình thứ ba, nhìn khuôn mặt cười tươi rói kia của Thanh Tùng, anh liền không thể kiềm chế được cảm xúc của mình được nữa, nước mắt trào ra đọng lại trong đôi mắt ưng mị hoặc kia, khiến anh càng thêm vẻ quyến rũ.
g lau nước mắt, hoảng hốt mất nói: “Bây giờ nói cho anh còn có tác dụng gì sao? Đã không thể quay lại thì chú định không thể quay lại”
“Nói” Chiến Hàn Quân như một con sư: tử ngủ say bị đánh thức, phẫn nộ gầm lên .
Lạc Thanh Phương run rẩy, nói: “Em cũng không biết là chuyện gì. Em chỉ biết rằng chị em mất tích, Nghiêm Linh Trang lại xuất hiện. Nghiêm Linh Trang là minh châu trong lòng bàn tay nhà họ Nghiêm, chị gái em chẳng qua chỉ là con gái riêng không được coi trọng nhất nhà họ Lạc, sao chị ấy có thể đấu lại Nghiêm Linh Trang được. Bọn em đều biết chị gái em sẽ thua, nhưng bọn em ngây thơ cho răng Nghiêm Linh Trang sẽ có lòng khoan dung, nhiều lắm chỉ đuổi chị em về nhà, nhưng không ngờ tới là, chị gái em lại tự dưng biến mất rồi”
Lạc Thanh Phương nói tới đây thì dường như cảm xúc có hơi mất khống chế, cô ta chảy nước mắt chất vấn Chiến Hàn Quân: “Anh rể, anh có từng dụng tâm bảo vệ vợ con của mình chưa? Thôi vậy, ngay cả bản thân anh còn không bảo vệ tốt cho mình thì em còn có thể trách anh gì chứ?”
Lạc Thanh Phương nói xong liền hốt hoảng ngơ ngác rời đi.
Chiến Hàn Quân nắm chặt tấm ảnh trong tay, bởi vì dùng sức mà ngón tay gần như không còn chút màu máu.
“Bố ơi” Thanh An vội vàng chạy qua.
Chiến Hàn Quân bị giọng nói mềm mại này gọi tỉnh, anh nhét tấm hình vào trong túi áo, che giấu vẻ phẫn nộ trên mặt của mình sau đó xoay người nhìn về phía Thanh An, miễn cường cười nói.
“Đi thôi, chúng ta về nhà”
“Ừm”
Ở nơi không xa, Lạc Thanh Phương trốn sau lưng một cây cột đá, ánh mắt hiện lên vẻ cười lạnh độc ác.
Bạch Hoài An cũng không biết chui ra từ chỗ nào, cô ta vỗ võ vai Lạc Thanh Phương nói: “Lạc Thanh Phương, làm tốt lắm”
Lạc Thanh Phương nói: “Hừ, năm xưa cậu Quân vì Nghiêm Linh Trang mà hủy cả nhà họ Lạc bọn tôi. Bây giờ đã đến lúc bọn tôi báo thù rồi”
Bạch Hoài An nói: “Cô yên tâm, chỉ cần nhà họ Bạch chúng tôi khôi phục lại vinh quang ngày xưa thì tôi chắc chẳn sẽ khiến nhà họ Lạc các cô được đông sơn tái khởi.”
Lạc Thanh Phương lộ ra một nụ cười tà ác.
Thủ đô, nhà họ Chiến.
Nghiêm Linh Trang và Quan Minh Vũ đột nhiên tới nhà họ Chiến, sau khi người làm thông báo với ông cụ thì ông cụ liền thấy cực kỳ buồn bực.
“Con bé Linh Trang, chẳng phải đã nói hai nhà chúng ta cố gắng ít qua lại sao? Lần này nó tới chẳng lẽ là vì có chuyện cực kỳ quan trọng?”
Ông cụ ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy xuống.
Nghiêm Linh Trang đứng ngay giữa phòng khách, sau khi nhìn thấy ông cụ thì liền lập tức đi qua nghênh đón.
Cung kính hành lễ với ông cụ xong cô liền gọi: “Ông nội!”
Từ ba năm trước sau khi Chiến Bá Nam và Chiến Hàn Quân xảy ra chuyện thì ông cụ vì đau lòng quá độ mà thân thể ngày càng suy yếu. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi tóc đã trắng xóa, tinh thần chán nản, già yếu lụm khụm Bây giờ ngay cả đi đường cũng phải ngồi xe lăn.
Vẻ mặt ông cụ cực kỳ ngưng trọng nhìn Nghiêm Linh Trang, dạy dỗ nói: “Linh Trang, nhà họ Chiến chưa bị diệt thì tổ chức Mạt Thế sẽ không dễ dàng cứ thế bỏ qua. Nếu cháu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì sau này bớt qua lại với nhà họ Chiến bọn ta đi. Sao cháu cứ không nghe lời vậy, nhiều năm như vậy lén lút trợ giúp tiền tài cho nhà họ Chiến đã là phạm vào đại ky rồi, bây giờ cháu còn tự mình chạy tới nhà họ Chiến nữa”
Linh Trang nói: “Ông nội, chuyện liên quan đến vinh nhục của nhà họ Chiến, liên quan đến sống chết của Á Châu. Cháu bất đắc dĩ mới phải tự mình đi một chuyến”
“Ồ?” Ông cụ khó hiểu.
“Chuyện gì?”
Linh Trang nhìn ra ngoài cửa: “Đợi bà cả ông cả đến rồi cháu sẽ nói”
Không bao lâu Chiến Bá Kiên và bà cả cũng tới phòng khách.