Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1119
Chương 1119: Anh đưa em đi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Linh Trang vội đi làm, đang gọi cho lái xe thì Chiến Hàn Quân lại cúp máy của cô “Anh đưa em đi làm.”
Lúc Nghiêm Linh Trang ra cửa, Chiến Hàn Quân thấy cô để mặt mộc thì cau mày: “Hôm nay em không trang điểm à?”
Nghiêm Linh Trang sờ sờ mặt, buồn bực nói: “Anh cũng quay lại rồi em còn trang điểm làm gì? Có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em. Cho nên em không bao giờ cần trang điểm thành cọp cái nữa!”
Chiến Hàn Quân nhìn gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của vợ yêu nhà mình sẽ bại lộ trước ánh mắt của bao gã đàn ông thì khó chịu cực kỳ.
“Không đủ hung ác.” Thật lâu sau, Chiến Hàn Quân mới cho đánh giá.
Nghiêm Linh Trang nhìn anh không nói, cô xác định người này bắt đầu tái phát bệnh xấu tính.
“Sắp muộn làm rồi đấy, đi thôi nào” Cô kéo anh đến hầm để xe.
Chiến Hàn Quân đưa Nghiêm Linh Trang đến cửa Á Châu, còn không quên dặn dò: “Nhớ về sớm đấy!”
Nghiêm Linh Trang ôm tay trước ngực khó chịu nhìn anh. Rõ ràng anh đã biết thân phận của chính mình rồi còn không có nửa phần muốn về Á Châu.
“Vậy anh định đi đâu?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
Chiến Hàn Quân qua loa cô: “Anh ấy à…đi bồi dưỡng tình cảm với con gái yêu nhà chúng ta”
Nghiêm Linh Trang nghĩ một lát, dặn dò: “Nếu anh muốn đi đón Thanh An thì em phải nói anh nghe chuyện này.”
“Em nói đi.”
“Chờ lát nữa dù anh có thấy cái gì cũng không được phép làm Diệp Phong khó xử đâu đấy” Nghiêm Linh Trang nói.
Gương mặt điển trai của Chiến Hàn Quân lộ vẻ kinh ngạc: “Dù Diệp Phong bắt nạt Thanh An thì ông bố là anh cũng phải khoanh tay đứng nhìn à?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh muốn xen vào cũng chỉ có thể quản lý con gái anh thôi.
Vì một khi hai đứa nó ép vách tường hay ôm ôm ấp ấp thì đều không phải vấn đề từ Diệp Phong mà là con gái cưng của anh mặt dày quấn lấy người ta. Diệp Phong không dám làm gì con bé, cũng không thể làm gì nổi…”
Chiến Hàn Quân nén giận không thôi: “Thanh An nhỏ như vậy đã khốn đốn vì tình rồi, cái tật yêu sớm này học theo ai?”
Nghiêm Linh Trang nhìn anh vẻ thâm sâu: “Đại khái là di truyền.”
Chiến Hàn Quân: “…”
Nói mau? Thăng khốn nào theo đuổi em đúng không? Dám nhanh chân vượt mặt anh, anh mà biết là ai anh chém chết nó!”
Nghiêm Linh Trang cười giòn tan: “Được, chờ về nhà em mài đao cho anh, anh giúp em chém anh ấy nhé!”
Chiến Hàn Quân giận dữ: “Em tưởng anh không dám chắc?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Em dám chắc anh sẽ không chém anh ấy!”
“Hừ hừ” Chiến Hàn Quân cười lạnh. “Em cứ chờ xem”
Nghiêm Linh Trang cười: “Được rồi, em đi làm đây, anh tùy ý!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Linh Trang vội đi làm, đang gọi cho lái xe thì Chiến Hàn Quân lại cúp máy của cô “Anh đưa em đi làm.”
Lúc Nghiêm Linh Trang ra cửa, Chiến Hàn Quân thấy cô để mặt mộc thì cau mày: “Hôm nay em không trang điểm à?”
Nghiêm Linh Trang sờ sờ mặt, buồn bực nói: “Anh cũng quay lại rồi em còn trang điểm làm gì? Có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em. Cho nên em không bao giờ cần trang điểm thành cọp cái nữa!”
Chiến Hàn Quân nhìn gương mặt xinh đẹp như tiên nữ của vợ yêu nhà mình sẽ bại lộ trước ánh mắt của bao gã đàn ông thì khó chịu cực kỳ.
“Không đủ hung ác.” Thật lâu sau, Chiến Hàn Quân mới cho đánh giá.
Nghiêm Linh Trang nhìn anh không nói, cô xác định người này bắt đầu tái phát bệnh xấu tính.
“Sắp muộn làm rồi đấy, đi thôi nào” Cô kéo anh đến hầm để xe.
Chiến Hàn Quân đưa Nghiêm Linh Trang đến cửa Á Châu, còn không quên dặn dò: “Nhớ về sớm đấy!”
Nghiêm Linh Trang ôm tay trước ngực khó chịu nhìn anh. Rõ ràng anh đã biết thân phận của chính mình rồi còn không có nửa phần muốn về Á Châu.
“Vậy anh định đi đâu?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
Chiến Hàn Quân qua loa cô: “Anh ấy à…đi bồi dưỡng tình cảm với con gái yêu nhà chúng ta”
Nghiêm Linh Trang nghĩ một lát, dặn dò: “Nếu anh muốn đi đón Thanh An thì em phải nói anh nghe chuyện này.”
“Em nói đi.”
“Chờ lát nữa dù anh có thấy cái gì cũng không được phép làm Diệp Phong khó xử đâu đấy” Nghiêm Linh Trang nói.
Gương mặt điển trai của Chiến Hàn Quân lộ vẻ kinh ngạc: “Dù Diệp Phong bắt nạt Thanh An thì ông bố là anh cũng phải khoanh tay đứng nhìn à?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh muốn xen vào cũng chỉ có thể quản lý con gái anh thôi.
Vì một khi hai đứa nó ép vách tường hay ôm ôm ấp ấp thì đều không phải vấn đề từ Diệp Phong mà là con gái cưng của anh mặt dày quấn lấy người ta. Diệp Phong không dám làm gì con bé, cũng không thể làm gì nổi…”
Chiến Hàn Quân nén giận không thôi: “Thanh An nhỏ như vậy đã khốn đốn vì tình rồi, cái tật yêu sớm này học theo ai?”
Nghiêm Linh Trang nhìn anh vẻ thâm sâu: “Đại khái là di truyền.”
Chiến Hàn Quân: “…”
Nói mau? Thăng khốn nào theo đuổi em đúng không? Dám nhanh chân vượt mặt anh, anh mà biết là ai anh chém chết nó!”
Nghiêm Linh Trang cười giòn tan: “Được, chờ về nhà em mài đao cho anh, anh giúp em chém anh ấy nhé!”
Chiến Hàn Quân giận dữ: “Em tưởng anh không dám chắc?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Em dám chắc anh sẽ không chém anh ấy!”
“Hừ hừ” Chiến Hàn Quân cười lạnh. “Em cứ chờ xem”
Nghiêm Linh Trang cười: “Được rồi, em đi làm đây, anh tùy ý!”