Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1112
Chương 1112: Em sợ cô ấy thế à?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Lâm nói: “Nếu như em nói cho anh biết thì chị dâu còn cho em chết thảm hơn”
Chiến Hàn Quân vỡ lẽ, thì ra lời hăm dọa của anh không bằng bà la sát kia.
Điều đó khiến cho lòng tự tôn của anh bị đả kích nặng nề, “Em sợ cô ấy đến thế cơ à?”
Anh giận dữ hỏi.
Chiến Hàn Lâm đáp: “Riêng gì em sợ chị ấy. Ngày xưa chẳng phải anh cũng sợ chị ấy còn gì?”
“Anh mà sợ cô ấy?” Chiến Hàn Quân tưởng như đang nghe chuyện hư cấu.
Chiến Hàn Lâm bảo: “Anh hai ạ, đừng có nói quá lên, nhất định phải chừa đường lui cho mình, nếu không em trai rất quan ngại việc sau này thị trường không đủ sầu siêng cho anh dùng đâu.”
Mặt Chiến Hàn Quân hằm häm, không hiểu sao có cảm giác như mình đi ở rể vậy.
Nhìn vẻ mặt cam chịu của Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Lâm vỗ vai anh an ủi: “Anh ạ, anh hãy ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của chị dâu đi. Chị ấy không hại anh đâu.
Trên đời này tất cả mọi người đều có thể hại anh, còn dị dâu thì không bao giờ.”
“Cô ấy đã cho em lợi lộc gì mà em khen cô ấy ghê thế?” Chiến Hàn Quân hậm hực.
Chiến Hàn Lâm ngẫm nghĩ rồi xị mặt ra: “Về nguyên tắc thì chị dâu cứ gặp em mà không mắng tức là đang chuẩn bị mắng. Chị ấy chẳng cho em bất cứ lợi lộc gì cả. Em khen chị ấy là vì chị ấy tốt với anh. Còn anh là người anh trai đáng kính nhất của em”
Chiến Hàn Quân cạn lời, “Logic vớ vẩn.
Chiến Hàn Lâm tức tốc giơ tay ra che.
chiếc đồng hồ đi, “Anh hai, anh mất trí nhớ rồi cơ mà? Sao vẫn biết cách thôi miên?”
Chiến Hàn Quân ngỡ ngàng: “Sao em biết là anh biết thôi miên?”
Nhắc đến thôi miên là Chiến Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi, “Anh hai, anh nói mà không biết ngượng. Hồi nhỏ khi anh học thôi miên đã lấy em ra làm vật thí nghiệm. Lần nào cũng hại em nói toạc móng heo ra hết những trò nghịch ngợm, không một ngày nào.
là mông em không bị bố mẹ luân phiên đánđánh bầm dập”
Chiến Hàn Quân hiểu ra, chẳng trách mà thẳng ranh này không mắc lừa Nhìn Chiến Hàn Lâm đang hết sức đề cao cảnh giác, Chiến Hàn Quân trầm ngân suy nghĩ.
Chiến Hàn Quân cũng biết rất khó moi móc thông tin từ miệng tên nhóc này, bén kéo anh ta lên, và bảo: “Đưa anh về nh: Chiến Hàn Lâm than van: “Ôi, rơi vào tay.
anh mới bi kịch làm sao!”
Trên đường đưa Chiến Hàn Quân về nhà, Chiến Hàn Lâm mải mê ngẫm nghĩ: Nếu như.
cho ông nội và các chú các bác. được anh ta bán đứng chị dâu thì mông anh ta sẽ nát bươm không phải bàn cãi.
Cho nên giao anh hai cho mẹ cả hiền lành là cách tốt nhất.
Chiến Hàn Lâm dẫn theo Chiến Hàn Quân, tránh đường lớn bị giám sát, rồi đi đến ngôi nhà cao tầng rộng lớn, đưa Chiến Hàn Quân đến trước cửa xong, Chiến Hàn Lâm kiếm cớ đánh bài chưồn.
“Anh hai, anh đừng có nói là em đưa anh tới nhé. Em trai phải giữ lấy mạng, đi trước đây”
Chiến Hàn Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân mờ mịt, thầm oán trách mình không biết rốt cuộc là có bí mật gì? Tại sao người nhà họ Chiến và Nghiêm Linh Trang đều muốn lừa dối anh?
Chiến Hàn Quân gõ cửa, khi người làm ra mở cửa và nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì tròn mắt hoảng sợ: “Cậu chủ?
Chiến Hàn Quân gật đầu.
“Mời cậu chủ vào” Người làm kính cẩn và niềm nở mời Chiến Hàn Quân vào trong.
Lúc này ở trong sảnh chợt vang lên tiếng khóc nức nở đau đớn của phụ nữ Chiến Hàn Quân cau mày, rảo bước đi vào trong sảnh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiến Hàn Lâm nói: “Nếu như em nói cho anh biết thì chị dâu còn cho em chết thảm hơn”
Chiến Hàn Quân vỡ lẽ, thì ra lời hăm dọa của anh không bằng bà la sát kia.
Điều đó khiến cho lòng tự tôn của anh bị đả kích nặng nề, “Em sợ cô ấy đến thế cơ à?”
Anh giận dữ hỏi.
Chiến Hàn Lâm đáp: “Riêng gì em sợ chị ấy. Ngày xưa chẳng phải anh cũng sợ chị ấy còn gì?”
“Anh mà sợ cô ấy?” Chiến Hàn Quân tưởng như đang nghe chuyện hư cấu.
Chiến Hàn Lâm bảo: “Anh hai ạ, đừng có nói quá lên, nhất định phải chừa đường lui cho mình, nếu không em trai rất quan ngại việc sau này thị trường không đủ sầu siêng cho anh dùng đâu.”
Mặt Chiến Hàn Quân hằm häm, không hiểu sao có cảm giác như mình đi ở rể vậy.
Nhìn vẻ mặt cam chịu của Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Lâm vỗ vai anh an ủi: “Anh ạ, anh hãy ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của chị dâu đi. Chị ấy không hại anh đâu.
Trên đời này tất cả mọi người đều có thể hại anh, còn dị dâu thì không bao giờ.”
“Cô ấy đã cho em lợi lộc gì mà em khen cô ấy ghê thế?” Chiến Hàn Quân hậm hực.
Chiến Hàn Lâm ngẫm nghĩ rồi xị mặt ra: “Về nguyên tắc thì chị dâu cứ gặp em mà không mắng tức là đang chuẩn bị mắng. Chị ấy chẳng cho em bất cứ lợi lộc gì cả. Em khen chị ấy là vì chị ấy tốt với anh. Còn anh là người anh trai đáng kính nhất của em”
Chiến Hàn Quân cạn lời, “Logic vớ vẩn.
Chiến Hàn Lâm tức tốc giơ tay ra che.
chiếc đồng hồ đi, “Anh hai, anh mất trí nhớ rồi cơ mà? Sao vẫn biết cách thôi miên?”
Chiến Hàn Quân ngỡ ngàng: “Sao em biết là anh biết thôi miên?”
Nhắc đến thôi miên là Chiến Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi, “Anh hai, anh nói mà không biết ngượng. Hồi nhỏ khi anh học thôi miên đã lấy em ra làm vật thí nghiệm. Lần nào cũng hại em nói toạc móng heo ra hết những trò nghịch ngợm, không một ngày nào.
là mông em không bị bố mẹ luân phiên đánđánh bầm dập”
Chiến Hàn Quân hiểu ra, chẳng trách mà thẳng ranh này không mắc lừa Nhìn Chiến Hàn Lâm đang hết sức đề cao cảnh giác, Chiến Hàn Quân trầm ngân suy nghĩ.
Chiến Hàn Quân cũng biết rất khó moi móc thông tin từ miệng tên nhóc này, bén kéo anh ta lên, và bảo: “Đưa anh về nh: Chiến Hàn Lâm than van: “Ôi, rơi vào tay.
anh mới bi kịch làm sao!”
Trên đường đưa Chiến Hàn Quân về nhà, Chiến Hàn Lâm mải mê ngẫm nghĩ: Nếu như.
cho ông nội và các chú các bác. được anh ta bán đứng chị dâu thì mông anh ta sẽ nát bươm không phải bàn cãi.
Cho nên giao anh hai cho mẹ cả hiền lành là cách tốt nhất.
Chiến Hàn Lâm dẫn theo Chiến Hàn Quân, tránh đường lớn bị giám sát, rồi đi đến ngôi nhà cao tầng rộng lớn, đưa Chiến Hàn Quân đến trước cửa xong, Chiến Hàn Lâm kiếm cớ đánh bài chưồn.
“Anh hai, anh đừng có nói là em đưa anh tới nhé. Em trai phải giữ lấy mạng, đi trước đây”
Chiến Hàn Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ.
Ánh mắt Chiến Hàn Quân mờ mịt, thầm oán trách mình không biết rốt cuộc là có bí mật gì? Tại sao người nhà họ Chiến và Nghiêm Linh Trang đều muốn lừa dối anh?
Chiến Hàn Quân gõ cửa, khi người làm ra mở cửa và nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì tròn mắt hoảng sợ: “Cậu chủ?
Chiến Hàn Quân gật đầu.
“Mời cậu chủ vào” Người làm kính cẩn và niềm nở mời Chiến Hàn Quân vào trong.
Lúc này ở trong sảnh chợt vang lên tiếng khóc nức nở đau đớn của phụ nữ Chiến Hàn Quân cau mày, rảo bước đi vào trong sảnh.