Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1109
Chương 1109: Anh trai?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Linh Trang ủ rũ đi đến bên cạnh chú An, chất vấn: “Chú An, ông nói cho tôi biết bọn họ đã cho ông bao nhiêu? Để khiến ông quyết định phản bội Á Châu?”
Ông già vẻ mặt có chút xấu hổ, “Tổng giám đốc, cô đang nói cái gì vậy? Không ai chỉ thị tôi làm chuyện này!”
Trong mắt Nghiêm Linh Trang hiện lên một tia giễu cợt, “Chú An, bất kỳ nhân viên nào của Á Châu đều đủ tư cách kiện tôi. Chỉ có chú là không.”
Chú An buồn bực.
Chú An xem qua bản hợp đồng buộc thôi việc và nhìn chữ ký của mình với vẻ khó mà tin được.
Nghiêm Linh Trang nói: “Ông chỉ cần ngồi trong công ty hàng ngày, và ngay cả khi ông không làm gì, ông vẫn có mức lương như bao người khác. Ông nghĩ những mức lương này là công sức lao động của ông sao? Ông đã nhầm rồi, tiền lương mỗi tháng của ông đều là từ tài khoản cá nhân Nghiêm Linh Trang tôi chuyển cho ông đấy.”
“Nói cách khác, hai năm nay, chẳng qua là tôi niệm tình tổng giám đốc tiền nhiệm, cho ông có miếng cơm manh áo. Còn ông lại không biết tốt xấu, lấy oán báo ân, nhận hối lộ, thừa cơ hãm hại tôi.”
Nghiêm Linh Trang khí thế thu hút mọi người, “Chú An, từ ngày mai, ông không cần đi làm nữa”
Những người hóng chuyện ban đầu đối với sự ỷ mạnh ăn hiếp yếu của Á Châu đều vô cùng bất bình, đều muốn giúp ông già này tìm lại công đạo.
Chưa từng nghĩ rằng Nghiêm Linh Trang vừa xuất hiện nói vài câu mà lại biến hình ảnh chú An nhu nhược bị ức hiếp thành hình ảnh một kẻ tiểu nhân vô ơn bạc nghĩa.
Những người hóng chuyện lúc này bắt đầu dành những lời phàn nàn cho ông ta.
Chú An lo lắng hét lên: “Cô nói dối.”
Nghiêm Linh Trang giơ tay ông ta lên, chú An tay run lên, Nghiêm Linh Trang nói: “Có phải là tôi thưởng cơm ăn cho ông không, ông cho mọi người nhìn rõ đi”
Tay ông ta run rẩy rất dữ dội, nhìn có vẻ thực sự là người không còn khả năng lăng động “Vô liêm sỉ”
“Cậy già lên mặt.”
Giọng nói khinh thường chú An phát ra từ đám đông.
Chú An lúng túng, Chiến Hàn Quân trong mắt lên tia sáng rực rỡ, anh thật sự đã đánh giá thấp Nghiêm Linh Trang, con nhóc này gian xảo lắm đấy chứ.
Hợp đồng lao động buộc thôi việc hai năm trước, rõ ràng là tạm thời photoshop ra.
Tuy nhiên, chuyện mất khả năng lao động của chú An, và lòng nhân từ của Nghiêm Linh Trang là sự thật.
Nghiêm Linh Trang lợi dụng đám đông hóng chuyện này để thể hiện lòng tốt, tâm lý cũng không màng đến sự thật, cuộc chiến mưu mô này không thể nói là chơi không đẹp được.
Lúc này, Chiến Hàn Quân nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo từ gần đó truyền đến.
“Haha, không hổ là người thừa kế do chính tay người sáng lập Á Châu đào tạo. Du côn lưu manh thì đánh, còn gián rết chuột bọ thì giấm, đúng là một người phụ nữ lợi hại.”
Chiến Hàn Quân liếc mắt, ánh mắt của Chiến Hàn Lâm cũng vừa vặn nhìn về phía mặt anh.
Ánh mắt chạm nhau, Chiến Hàn Lâm sững sờ.
“Anh trai?”
Chiến Hàn Quân đồng tử co rút lại, “Cậu gọi tôi là gì?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Linh Trang ủ rũ đi đến bên cạnh chú An, chất vấn: “Chú An, ông nói cho tôi biết bọn họ đã cho ông bao nhiêu? Để khiến ông quyết định phản bội Á Châu?”
Ông già vẻ mặt có chút xấu hổ, “Tổng giám đốc, cô đang nói cái gì vậy? Không ai chỉ thị tôi làm chuyện này!”
Trong mắt Nghiêm Linh Trang hiện lên một tia giễu cợt, “Chú An, bất kỳ nhân viên nào của Á Châu đều đủ tư cách kiện tôi. Chỉ có chú là không.”
Chú An buồn bực.
Chú An xem qua bản hợp đồng buộc thôi việc và nhìn chữ ký của mình với vẻ khó mà tin được.
Nghiêm Linh Trang nói: “Ông chỉ cần ngồi trong công ty hàng ngày, và ngay cả khi ông không làm gì, ông vẫn có mức lương như bao người khác. Ông nghĩ những mức lương này là công sức lao động của ông sao? Ông đã nhầm rồi, tiền lương mỗi tháng của ông đều là từ tài khoản cá nhân Nghiêm Linh Trang tôi chuyển cho ông đấy.”
“Nói cách khác, hai năm nay, chẳng qua là tôi niệm tình tổng giám đốc tiền nhiệm, cho ông có miếng cơm manh áo. Còn ông lại không biết tốt xấu, lấy oán báo ân, nhận hối lộ, thừa cơ hãm hại tôi.”
Nghiêm Linh Trang khí thế thu hút mọi người, “Chú An, từ ngày mai, ông không cần đi làm nữa”
Những người hóng chuyện ban đầu đối với sự ỷ mạnh ăn hiếp yếu của Á Châu đều vô cùng bất bình, đều muốn giúp ông già này tìm lại công đạo.
Chưa từng nghĩ rằng Nghiêm Linh Trang vừa xuất hiện nói vài câu mà lại biến hình ảnh chú An nhu nhược bị ức hiếp thành hình ảnh một kẻ tiểu nhân vô ơn bạc nghĩa.
Những người hóng chuyện lúc này bắt đầu dành những lời phàn nàn cho ông ta.
Chú An lo lắng hét lên: “Cô nói dối.”
Nghiêm Linh Trang giơ tay ông ta lên, chú An tay run lên, Nghiêm Linh Trang nói: “Có phải là tôi thưởng cơm ăn cho ông không, ông cho mọi người nhìn rõ đi”
Tay ông ta run rẩy rất dữ dội, nhìn có vẻ thực sự là người không còn khả năng lăng động “Vô liêm sỉ”
“Cậy già lên mặt.”
Giọng nói khinh thường chú An phát ra từ đám đông.
Chú An lúng túng, Chiến Hàn Quân trong mắt lên tia sáng rực rỡ, anh thật sự đã đánh giá thấp Nghiêm Linh Trang, con nhóc này gian xảo lắm đấy chứ.
Hợp đồng lao động buộc thôi việc hai năm trước, rõ ràng là tạm thời photoshop ra.
Tuy nhiên, chuyện mất khả năng lao động của chú An, và lòng nhân từ của Nghiêm Linh Trang là sự thật.
Nghiêm Linh Trang lợi dụng đám đông hóng chuyện này để thể hiện lòng tốt, tâm lý cũng không màng đến sự thật, cuộc chiến mưu mô này không thể nói là chơi không đẹp được.
Lúc này, Chiến Hàn Quân nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo từ gần đó truyền đến.
“Haha, không hổ là người thừa kế do chính tay người sáng lập Á Châu đào tạo. Du côn lưu manh thì đánh, còn gián rết chuột bọ thì giấm, đúng là một người phụ nữ lợi hại.”
Chiến Hàn Quân liếc mắt, ánh mắt của Chiến Hàn Lâm cũng vừa vặn nhìn về phía mặt anh.
Ánh mắt chạm nhau, Chiến Hàn Lâm sững sờ.
“Anh trai?”
Chiến Hàn Quân đồng tử co rút lại, “Cậu gọi tôi là gì?”