Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1100
Chương 1100: Thanh danh vẫn còn trong sạch
Nghiêm Linh Trang vô cùng ngang ngược nói: “Trong từ điển của tôi không có từ ly hôn. Muốn ly hôn thì đợi kiếp sau đi.”
Sờ sờ lên mặt mình, nhìn lớp kem nền dày cộp trên đầu ngón tay, suy ngẫm đã đến lúc phải tẩy trang rồi.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên nở nụ cười, “Tôi đi tắm, anh đợi tôi” Sau đó cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm.
Bước đến cửa phòng tắm, nhìn lại và trao cho Chiến Hàn Quân một nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh Hàn Quân, đợi đi tôi sẽ cho anh một bất ngờ”
Chiến Hàn Quân nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh trong tay cô, tưởng tượng đến lúc một con khủng long mặc bộ đồ ngủ rồi bổ nhào về phía anh, anh đột nhiên nổi da gà.
“Nghiêm Linh Trang, gan tôi bé, đừng dọa tôi” Chiến Hàn Quân nói.
Nụ cười của Nghiêm Linh Trang ngày càng sâu hơn, sau đó cô bước vào, nhanh chóng đóng cửa phòng tắm.
Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng nước từ vòi hoa sen … Khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đen.
Sau đó bắt đầu nghiên cứu chiếc còng tay này Chiếc còng tay này vốn là do anh chế tạo, cơ chế thiết kế cũng do anh sáng chế ra, giống như ma xui quỷ khiến thế nào, rất nhanh anh đã phát hiện ra được bí mật mở cái còng này.
Sau khi Chiến Hàn Quân được tự do, anh tự hào liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, nói: “Hai chúng ta là vợ chồng sao? Tôi dựa vào cái gì mà phải tin một con nhóc lừa đảo như cô. Tôi không tiếp cô nữa, tạm biệt, Nghiêm Linh Trang.”
Khi Nghiêm Linh Trang bước ra khỏi bồn tắm, lớp trang điểm nhẹ nhàng giúp cô càng thêm xinh đẹp thanh thoát, nhưng khi nhìn thấy chiếc giường lớn trống rỗng, từ con ngươi đen láy xinh đẹp lại rơi xuống những giọt nước mắt mất mát.
Chỉ còn thiếu một chút thôi là họ có thể thẳng thắn gặp lại nhau. Tại sao lại ông trời không cho cô cơ hội này chứ?
Đêm dài tĩnh mịch.
Bạch Thị, hợp viện.
Bà cả cùng Nghiêm Hiểu Như xuất hi cổng của hợp viện, sau khi bảo vệ đi vào thông báo, không lâu sau bảo vệ liền đi ra Dẫn bà cả và Nghiêm Hiểu Như đi vào trong, Nhà họ Bạch này cũng là một gia tộc khá danh giá ở thủ đô, tuy có chiều hướng tụt dốc sau khi bị Phương Á Châu trấn áp, nhưng trâu yếu vẫn hơn là bò khỏe. Các hợp viện nối tiếp nhau, diện tích rất lớn, trang trí thiết kế mang theo khí chất xa hoa, ngoài Ngọc.
Bích ra, cả thủ đô này cũng không thể tìm ra được kiến trúc nào tuyệt mỹ đến như vậy.
Nhưng Ngọc Bích cũng đã trở thành dĩ vãng.
Hợp viện này của nhà họ Bạch, thật khiến người khác trầm trồ.
Sau khi Nghiêm Hiểu Như bước vào sân, cô ta nhìn xung quanh một lượt. Sự mất mát trong lòng đã được lấp đầy bởi sự xa hoa của Bạch Thị, dần dần lại tràn đầy hy vọng vào tương lai.
nở Cô ta nếu như trở thành cô chủ của nhà họ Bạch, thân phận chỉ có tăng chứ không giảm.
Bảo vệ dẫn bọn họ tới trước hợp tứ hợp viện ở phía bắc, nói, “Ông chủ lớn ở trong này.
Mọi người đợi một chút.”
Nói xong, bảo vệ liền rời đi Bà cả cùng Nghiêm Hiểu Như đứng ở cổng hợp viện đợi một hồi lâu, sự hưng phấn của Nghiêm Hiểu Như dần dân chuyển thành sự băn khoăn bất an.
Nhà họ Bạch để cô ta ở bên ngoài chờ đợi lâu như vậy, hiển nhiên cũng hề không coi trọng cô ta.
Chỉ là, Nghiêm Hiểu Như vốn là người bướng bỉnh, các người càng xem thường tôi, tôi sẽ càng muốn làm chuyện khiến cho các người mở rộng tầm mắt.
Vẻ bướng bỉnh cố chấp trong mắt cô ta dần lộ ra Lúc này, Bạch Thư Ốc, ông chủ lớn vừa mới trốn sau bức bình phong, lúc này mới ngồi trên xe lăn, được một nhân viên phục vụ riêng đẩy ra.
*Thư Ốc” Bà cả khi nhìn thấy ông ta, liền hét lên một tiếng.
“Bà tới đây làm gì?” Đáy mắt Bạch Thư Hoàng có một tia bất lực lướt qua.
Bà cả kéo Nghiêm Hiểu Như đến trước mặt ông ta, “Thư Ốc, xin lỗi, tôi đã thất hứa rồi. Tôi dẫn theo con gái của chúng ta tới đây, bởi vì tôi không bao giờ muốn nhìn thấy con gái của chúng ta phải tiếp tục sống cuộc.
sống tạm bợ lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người khác phân biệt đối xử nữa. Vì vậy, tôi dẫn con bé tới trước mặt anh, hi vọng anh để con bé nhận tổ quy tông.”
Bạch Thư Ốc nhàn nhạt liếc nhìn Nghiêm Hiểu Như, đem theo sự tức giận, “Nó nếu như thanh danh vẫn còn trong sạch, thì còn có chút tác dụng. Nhưng với cái thân phận này, cái danh tiếng này của nó, đối với nhà họ Bạch chúng tôi không hề có một chút lợi ích nào. Bỏ đi, từ đâu tới thì quay về chỗ đó đi.”
Khi Nghiêm Hiểu Như nghe từng câu từng chữ như xát muối vào tim này của Bạch Thư Ốc, hy vọng và khao khát ban đầu của cô ta ngay lập tức liền tan biến. Như từ cõi âm rơi xuống vực thảm của địa ngục, cô ta chợt bật cười.
Cùng với sự tức giận cao độ, cô ta lên án bố mẹ mình. “Ông chê tôi đạo đức suy đồi có phải không? Nhưng trên người tôi có bao nhiêu khuyết điểm, bao nhiêu thứ thậm tệ đi nữa, cũng đều là bởi vì tôi là con gái của ông.
Trên người tôi đang chảy dòng máu dơ bẩn trên người ông!”
Nghiêm Linh Trang vô cùng ngang ngược nói: “Trong từ điển của tôi không có từ ly hôn. Muốn ly hôn thì đợi kiếp sau đi.”
Sờ sờ lên mặt mình, nhìn lớp kem nền dày cộp trên đầu ngón tay, suy ngẫm đã đến lúc phải tẩy trang rồi.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên nở nụ cười, “Tôi đi tắm, anh đợi tôi” Sau đó cầm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm.
Bước đến cửa phòng tắm, nhìn lại và trao cho Chiến Hàn Quân một nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh Hàn Quân, đợi đi tôi sẽ cho anh một bất ngờ”
Chiến Hàn Quân nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh trong tay cô, tưởng tượng đến lúc một con khủng long mặc bộ đồ ngủ rồi bổ nhào về phía anh, anh đột nhiên nổi da gà.
“Nghiêm Linh Trang, gan tôi bé, đừng dọa tôi” Chiến Hàn Quân nói.
Nụ cười của Nghiêm Linh Trang ngày càng sâu hơn, sau đó cô bước vào, nhanh chóng đóng cửa phòng tắm.
Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng nước từ vòi hoa sen … Khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đen.
Sau đó bắt đầu nghiên cứu chiếc còng tay này Chiếc còng tay này vốn là do anh chế tạo, cơ chế thiết kế cũng do anh sáng chế ra, giống như ma xui quỷ khiến thế nào, rất nhanh anh đã phát hiện ra được bí mật mở cái còng này.
Sau khi Chiến Hàn Quân được tự do, anh tự hào liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, nói: “Hai chúng ta là vợ chồng sao? Tôi dựa vào cái gì mà phải tin một con nhóc lừa đảo như cô. Tôi không tiếp cô nữa, tạm biệt, Nghiêm Linh Trang.”
Khi Nghiêm Linh Trang bước ra khỏi bồn tắm, lớp trang điểm nhẹ nhàng giúp cô càng thêm xinh đẹp thanh thoát, nhưng khi nhìn thấy chiếc giường lớn trống rỗng, từ con ngươi đen láy xinh đẹp lại rơi xuống những giọt nước mắt mất mát.
Chỉ còn thiếu một chút thôi là họ có thể thẳng thắn gặp lại nhau. Tại sao lại ông trời không cho cô cơ hội này chứ?
Đêm dài tĩnh mịch.
Bạch Thị, hợp viện.
Bà cả cùng Nghiêm Hiểu Như xuất hi cổng của hợp viện, sau khi bảo vệ đi vào thông báo, không lâu sau bảo vệ liền đi ra Dẫn bà cả và Nghiêm Hiểu Như đi vào trong, Nhà họ Bạch này cũng là một gia tộc khá danh giá ở thủ đô, tuy có chiều hướng tụt dốc sau khi bị Phương Á Châu trấn áp, nhưng trâu yếu vẫn hơn là bò khỏe. Các hợp viện nối tiếp nhau, diện tích rất lớn, trang trí thiết kế mang theo khí chất xa hoa, ngoài Ngọc.
Bích ra, cả thủ đô này cũng không thể tìm ra được kiến trúc nào tuyệt mỹ đến như vậy.
Nhưng Ngọc Bích cũng đã trở thành dĩ vãng.
Hợp viện này của nhà họ Bạch, thật khiến người khác trầm trồ.
Sau khi Nghiêm Hiểu Như bước vào sân, cô ta nhìn xung quanh một lượt. Sự mất mát trong lòng đã được lấp đầy bởi sự xa hoa của Bạch Thị, dần dần lại tràn đầy hy vọng vào tương lai.
nở Cô ta nếu như trở thành cô chủ của nhà họ Bạch, thân phận chỉ có tăng chứ không giảm.
Bảo vệ dẫn bọn họ tới trước hợp tứ hợp viện ở phía bắc, nói, “Ông chủ lớn ở trong này.
Mọi người đợi một chút.”
Nói xong, bảo vệ liền rời đi Bà cả cùng Nghiêm Hiểu Như đứng ở cổng hợp viện đợi một hồi lâu, sự hưng phấn của Nghiêm Hiểu Như dần dân chuyển thành sự băn khoăn bất an.
Nhà họ Bạch để cô ta ở bên ngoài chờ đợi lâu như vậy, hiển nhiên cũng hề không coi trọng cô ta.
Chỉ là, Nghiêm Hiểu Như vốn là người bướng bỉnh, các người càng xem thường tôi, tôi sẽ càng muốn làm chuyện khiến cho các người mở rộng tầm mắt.
Vẻ bướng bỉnh cố chấp trong mắt cô ta dần lộ ra Lúc này, Bạch Thư Ốc, ông chủ lớn vừa mới trốn sau bức bình phong, lúc này mới ngồi trên xe lăn, được một nhân viên phục vụ riêng đẩy ra.
*Thư Ốc” Bà cả khi nhìn thấy ông ta, liền hét lên một tiếng.
“Bà tới đây làm gì?” Đáy mắt Bạch Thư Hoàng có một tia bất lực lướt qua.
Bà cả kéo Nghiêm Hiểu Như đến trước mặt ông ta, “Thư Ốc, xin lỗi, tôi đã thất hứa rồi. Tôi dẫn theo con gái của chúng ta tới đây, bởi vì tôi không bao giờ muốn nhìn thấy con gái của chúng ta phải tiếp tục sống cuộc.
sống tạm bợ lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người khác phân biệt đối xử nữa. Vì vậy, tôi dẫn con bé tới trước mặt anh, hi vọng anh để con bé nhận tổ quy tông.”
Bạch Thư Ốc nhàn nhạt liếc nhìn Nghiêm Hiểu Như, đem theo sự tức giận, “Nó nếu như thanh danh vẫn còn trong sạch, thì còn có chút tác dụng. Nhưng với cái thân phận này, cái danh tiếng này của nó, đối với nhà họ Bạch chúng tôi không hề có một chút lợi ích nào. Bỏ đi, từ đâu tới thì quay về chỗ đó đi.”
Khi Nghiêm Hiểu Như nghe từng câu từng chữ như xát muối vào tim này của Bạch Thư Ốc, hy vọng và khao khát ban đầu của cô ta ngay lập tức liền tan biến. Như từ cõi âm rơi xuống vực thảm của địa ngục, cô ta chợt bật cười.
Cùng với sự tức giận cao độ, cô ta lên án bố mẹ mình. “Ông chê tôi đạo đức suy đồi có phải không? Nhưng trên người tôi có bao nhiêu khuyết điểm, bao nhiêu thứ thậm tệ đi nữa, cũng đều là bởi vì tôi là con gái của ông.
Trên người tôi đang chảy dòng máu dơ bẩn trên người ông!”