Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1083
Chương 1083: Tốt nghiệp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chiến Quốc Việt” Thây giáo võ thuật bỗng nhiên gọi Chiến Quốc Việt lại Chiến Quốc Việt quay người Thầy giáo nói: “Xưa nay em không tham gia thi đấu lôi đài, điều này không phải là chuyện tốt đối với sự tiến bộ võ công của em. Hôm nay Kiều Nhi muốn rời khỏi lớp võ thuật, em có muốn đánh thử với cô bé hay không? Bỏ lỡ cơ hội này, em cũng sẽ không thể tìm được đối thủ mạnh mẽ như vậy nữa đâu?”
Kiều Nhi biết Chiến Quốc Việt thích yên tĩnh, không thích đánh nhau ẩu đả, không muốn cậu khó xử, liền cười hì hì giải vây thay.
Chiến Quốc Việt, “Thầy ơi, bé Quốc Việt không cần đánh thử với em đâu. Về sau cậu ấy muốn tỷ thí với em, bất cứ lúc nào em cũng sẽ đồng ý với cậu ấy”
Có thể so tài với Kiều Nhi, đây chính là chuyện mà đám học sinh lớp võ thuật tha thiết ước mơ sự tình.
Thầy giáo nhìn qua Kiều Nhi rạng rỡ như xuân, Kiều Nhi là con gái của ông ta, cô bé thích Chiến Quốc Việt, sao người làm bố như ông ta có thể không nhìn ra được. Chỉ là ông ta cảm thấy, Chiến Quốc Việt rất thông minh, thông minh đến mức học những ngành học.
khác mấy tháng đã có thể thuận lợi tốt nghiệp, ngoại trừ võ thuật ra.
Thế nhưng đứa nhỏ Chiến Quốc Việt này cũng bởi vì quá thông minh, cho nên mới có vẻ lòng dạ rất sâu. Sâu đến mức mỗi giáo viên của đại học Truyền Kỳ đều không thể suy nghĩ thấu được tâm tư của cậu.
Giống như võ công của cậu, mấy năm này mỗi ngày đều thấy cậu vào phòng luyện công, thế nhưng hàng năm đều không nhìn thấy cậu thi đấu với những bạn học khác.
Ông ta đã từng nghĩ rằng Chiến Quốc Việt thích yên tĩnh, lại có bệnh thích sạch sẽ, cho nên mới bài xích ngành học làm cho người ta đổ mồ hôi đầm đìa như võ thuật.
Giọng nói hơi thấp vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi vẻ ngây thơ của thiếu niên, nghe rất êm tai Các bạn học lại cười khe khẽ, “Vậy mà tên vô dụng này lại quan tâm đến cuộc kiểm tra tốt nghiệp tháng sau? Cho dù tháng này chị Kiều Nhi đã tốt nghiệp, vậy tháng sau cũng không tới lượt cậu ta tốt nghiệp đâu.”
“Đúng thế. Lớp võ thuật có rất nhiều người cũng muốn tốt nghiệp. Làm sao cũng không tới lượt cậu ta”
Các bạn học bàn luận xôn xao.
Giáo viên kinh ngạc nhìn Chiến Quốc Việt, “Chiến Quốc Việt, tháng sau em muốn tham gia buổi kiểm tra tốt nghiệp?”
Chiến Quốc Việt gật đầu Kiều Nhi kinh ngạc đặt mông ngã ngồi trên lôi đài, chỉ vào mũi Chiến Quốc Việt tủi thân quở trách, “Bé Quốc Việt, cậu thật là xấu. Hóa ra cậu cố ý giật dây tôi rời khỏi lớp võ thuật, như thế cậu sẽ có thể rời khỏi đại học Truyền Kỳ”
Chiến Quốc Việt đắc ý nhìn cô bé, “Là chị ngốc nghếch thôi Lúc này thiếu niên thích Kiều Nhi cũng đứng lên, an ủi Kiều Nhi, “Kiều Nhi, cậu yên tâm. Có tôi ở lớp võ thuật tọa trấn, tuyệt đối sẽ không để Chiến Quốc Việt thuận lợi tốt nghiệp”
Kiều Nhi nói: “Cậu giữ vững cho tôi. Đừng để cậu ta bắt được sơ hở”
Thiếu niên kia khinh thường nhìn Chiến Quốc Việt, “Không phải chỉ là một tên vô dụng thôi sao. Làm sao có thể có thể thuận lợi tốt nghiệp được”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Chiến Quốc Việt không có nụ cười, quay người rời đi Đối với các sự châm chọc khiêu khích của bạn học, Chiến Quốc Việt chưa hề cũng sẽ không bao giờ tức giận. Ánh mắt của cậu vĩnh viễn đảo qua mặt của đối phương giống như nhìn một thằng hề, sau đó không kiêu ngạo cũng không hèn mọn rời đi.
Kiều Nhi chạy nhanh đuổi theo Chiến Quốc Việt, “Quốc Việt.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chiến Quốc Việt” Thây giáo võ thuật bỗng nhiên gọi Chiến Quốc Việt lại Chiến Quốc Việt quay người Thầy giáo nói: “Xưa nay em không tham gia thi đấu lôi đài, điều này không phải là chuyện tốt đối với sự tiến bộ võ công của em. Hôm nay Kiều Nhi muốn rời khỏi lớp võ thuật, em có muốn đánh thử với cô bé hay không? Bỏ lỡ cơ hội này, em cũng sẽ không thể tìm được đối thủ mạnh mẽ như vậy nữa đâu?”
Kiều Nhi biết Chiến Quốc Việt thích yên tĩnh, không thích đánh nhau ẩu đả, không muốn cậu khó xử, liền cười hì hì giải vây thay.
Chiến Quốc Việt, “Thầy ơi, bé Quốc Việt không cần đánh thử với em đâu. Về sau cậu ấy muốn tỷ thí với em, bất cứ lúc nào em cũng sẽ đồng ý với cậu ấy”
Có thể so tài với Kiều Nhi, đây chính là chuyện mà đám học sinh lớp võ thuật tha thiết ước mơ sự tình.
Thầy giáo nhìn qua Kiều Nhi rạng rỡ như xuân, Kiều Nhi là con gái của ông ta, cô bé thích Chiến Quốc Việt, sao người làm bố như ông ta có thể không nhìn ra được. Chỉ là ông ta cảm thấy, Chiến Quốc Việt rất thông minh, thông minh đến mức học những ngành học.
khác mấy tháng đã có thể thuận lợi tốt nghiệp, ngoại trừ võ thuật ra.
Thế nhưng đứa nhỏ Chiến Quốc Việt này cũng bởi vì quá thông minh, cho nên mới có vẻ lòng dạ rất sâu. Sâu đến mức mỗi giáo viên của đại học Truyền Kỳ đều không thể suy nghĩ thấu được tâm tư của cậu.
Giống như võ công của cậu, mấy năm này mỗi ngày đều thấy cậu vào phòng luyện công, thế nhưng hàng năm đều không nhìn thấy cậu thi đấu với những bạn học khác.
Ông ta đã từng nghĩ rằng Chiến Quốc Việt thích yên tĩnh, lại có bệnh thích sạch sẽ, cho nên mới bài xích ngành học làm cho người ta đổ mồ hôi đầm đìa như võ thuật.
Giọng nói hơi thấp vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi vẻ ngây thơ của thiếu niên, nghe rất êm tai Các bạn học lại cười khe khẽ, “Vậy mà tên vô dụng này lại quan tâm đến cuộc kiểm tra tốt nghiệp tháng sau? Cho dù tháng này chị Kiều Nhi đã tốt nghiệp, vậy tháng sau cũng không tới lượt cậu ta tốt nghiệp đâu.”
“Đúng thế. Lớp võ thuật có rất nhiều người cũng muốn tốt nghiệp. Làm sao cũng không tới lượt cậu ta”
Các bạn học bàn luận xôn xao.
Giáo viên kinh ngạc nhìn Chiến Quốc Việt, “Chiến Quốc Việt, tháng sau em muốn tham gia buổi kiểm tra tốt nghiệp?”
Chiến Quốc Việt gật đầu Kiều Nhi kinh ngạc đặt mông ngã ngồi trên lôi đài, chỉ vào mũi Chiến Quốc Việt tủi thân quở trách, “Bé Quốc Việt, cậu thật là xấu. Hóa ra cậu cố ý giật dây tôi rời khỏi lớp võ thuật, như thế cậu sẽ có thể rời khỏi đại học Truyền Kỳ”
Chiến Quốc Việt đắc ý nhìn cô bé, “Là chị ngốc nghếch thôi Lúc này thiếu niên thích Kiều Nhi cũng đứng lên, an ủi Kiều Nhi, “Kiều Nhi, cậu yên tâm. Có tôi ở lớp võ thuật tọa trấn, tuyệt đối sẽ không để Chiến Quốc Việt thuận lợi tốt nghiệp”
Kiều Nhi nói: “Cậu giữ vững cho tôi. Đừng để cậu ta bắt được sơ hở”
Thiếu niên kia khinh thường nhìn Chiến Quốc Việt, “Không phải chỉ là một tên vô dụng thôi sao. Làm sao có thể có thể thuận lợi tốt nghiệp được”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Chiến Quốc Việt không có nụ cười, quay người rời đi Đối với các sự châm chọc khiêu khích của bạn học, Chiến Quốc Việt chưa hề cũng sẽ không bao giờ tức giận. Ánh mắt của cậu vĩnh viễn đảo qua mặt của đối phương giống như nhìn một thằng hề, sau đó không kiêu ngạo cũng không hèn mọn rời đi.
Kiều Nhi chạy nhanh đuổi theo Chiến Quốc Việt, “Quốc Việt.”