Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1056
Chương 1056: Tại sao lại bị thương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thu Liên rụt rè nói: “Em chưa nói với anh sao?”
“Con tại sao lại bị thương?”
“Em vô tình bị ngã, nhưng đó chỉ là một vết thương nhỏ, không có vấn đề gì lớn.”
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Chức năng đông máu của thằng bé có vấn đề, chỉ cần bị thương nhẹ cũng có thể tử vong, em không biết sao?”
Thu Liên nói, “Bây giờ em mới biết.”
Chiến Hàn Quân bất lực lắc đầu, “Ngu ngốc”
Sau đó anh bỏ đi.
Thu Liên nhếch nhác ngồi xổm trên mặt đất, vào lúc này, không có ai bên cạnh, tất cả lớp ngụy trang đã bị xé toạc, ánh mắt cô ta vô cùng sợ hãi.
Cô ta cũng không muốn nửa đêm đưa Hổ Tử ra khỏi bệnh viện.
Nhưng người đàn ông khốn nạn A Kha đó, không biết hẳn ta lấy tin tức về bệnh tình của Hổ Tử ở đâu, đột nhiên gọi cho cô ta và nói rằng hắn ta sẽ đến gặp Hổ Tử.
Làm sao cô ta có thể để A Kha xuất hiện trong bệnh viện được, nếu như thế, giấy không gói được lửa, chuyện của cô ta và A Kha sẽ bị lộ, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể để A Kha gặp Hổ Tử.
Cô ta nghĩ rằng Hổ Tử đã ở trong tình trạng ổn định, và A Kha sẽ rời đi khi ngay sau khi gặp Hổ Tử. Ai mà ngờ được rằng Hổ Tử sẽ ngã xước đầu gối chứ?
Thu Liên chỉ có thể nói dối mọi người.
May mắn thay, cô ta coi như đã che giấu thành công.
Nghĩ đến đây, Thu Liên cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau tám giờ cấp cứu, Hổ Tử đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Nghiêm Linh Trang nhìn chãm chăm Chiến Hàn Quân đang ngồi bên ngoài phòng giám hộ, xuyên qua bức tường kính dày.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh dành cho Hổ Tử, Nghiêm Linh Trang cảm thấy như trái tim mình như bị dao cắt.
Cô thở dài thườn thượt, tâm trạng mong muốn trừng phạt anh trong cô biến mất.
Anh đã đủ mệt mỏi rồi, sao cô có thể đổ thêm dầu vào lửa chứ?
€ô đi qua bức tường kính, đi đến bên cạnh Chiến Hàn Quân, nói: “Mấy ngày nay anh ở đây chăm sóc Hổ Tử đi. Anh không phải lo lắng chuyện của công ty.”
Chiến Hàn Quân gật đầu, “Cảm ơn.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Giữa chúng ta không cần nói hai từ này”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình.
“Nghiêm Linh Trang, tại sao cô lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Một tuần sau, tình trạng của Hổ Tử về cơ bản đã được chữa khỏi.
Bảy ngày nay Chiến Hàn Quân đều ở trong bệnh viện chăm sóc con trai, có thể là vì anh không yên tâm việc Thu Liên chăm sóc con không chu đáo, hoặc cũng có thể vì anh vô thức muốn trốn tránh Nghiêm Linh Trang.
Còn Nghiêm Linh Trang, như anh mong muốn, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Chiến Hàn Quân vốn dĩ không thích cô cứ càm ràm trước mặt anh mỗi ngày, nhưng cô đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời anh, anh lại cảm thấy lạc lõng không thể giải thích được.
Cuối cùng anh cũng hiểu rằng, bất tri bất giác, cô đã đi vào trái tim anh, trở thành nỗi nhớ trong trái tim anh.
Nghiêm Linh Trang gần đây không thiết ăn uống, cả người phờ phạc.
Mặc dù rất nhớ anh, nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn của anh với cô, Nghiêm Linh Trang nghiến răng nghiến lợi cố kìm nén, dày mặt theo đuổi đàn ông không chỉ không hiệu quả, thậm chí còn khiến cô mất đi tôn nghiêm của bản thân.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thu Liên rụt rè nói: “Em chưa nói với anh sao?”
“Con tại sao lại bị thương?”
“Em vô tình bị ngã, nhưng đó chỉ là một vết thương nhỏ, không có vấn đề gì lớn.”
Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Chức năng đông máu của thằng bé có vấn đề, chỉ cần bị thương nhẹ cũng có thể tử vong, em không biết sao?”
Thu Liên nói, “Bây giờ em mới biết.”
Chiến Hàn Quân bất lực lắc đầu, “Ngu ngốc”
Sau đó anh bỏ đi.
Thu Liên nhếch nhác ngồi xổm trên mặt đất, vào lúc này, không có ai bên cạnh, tất cả lớp ngụy trang đã bị xé toạc, ánh mắt cô ta vô cùng sợ hãi.
Cô ta cũng không muốn nửa đêm đưa Hổ Tử ra khỏi bệnh viện.
Nhưng người đàn ông khốn nạn A Kha đó, không biết hẳn ta lấy tin tức về bệnh tình của Hổ Tử ở đâu, đột nhiên gọi cho cô ta và nói rằng hắn ta sẽ đến gặp Hổ Tử.
Làm sao cô ta có thể để A Kha xuất hiện trong bệnh viện được, nếu như thế, giấy không gói được lửa, chuyện của cô ta và A Kha sẽ bị lộ, cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể để A Kha gặp Hổ Tử.
Cô ta nghĩ rằng Hổ Tử đã ở trong tình trạng ổn định, và A Kha sẽ rời đi khi ngay sau khi gặp Hổ Tử. Ai mà ngờ được rằng Hổ Tử sẽ ngã xước đầu gối chứ?
Thu Liên chỉ có thể nói dối mọi người.
May mắn thay, cô ta coi như đã che giấu thành công.
Nghĩ đến đây, Thu Liên cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau tám giờ cấp cứu, Hổ Tử đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Nghiêm Linh Trang nhìn chãm chăm Chiến Hàn Quân đang ngồi bên ngoài phòng giám hộ, xuyên qua bức tường kính dày.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh dành cho Hổ Tử, Nghiêm Linh Trang cảm thấy như trái tim mình như bị dao cắt.
Cô thở dài thườn thượt, tâm trạng mong muốn trừng phạt anh trong cô biến mất.
Anh đã đủ mệt mỏi rồi, sao cô có thể đổ thêm dầu vào lửa chứ?
€ô đi qua bức tường kính, đi đến bên cạnh Chiến Hàn Quân, nói: “Mấy ngày nay anh ở đây chăm sóc Hổ Tử đi. Anh không phải lo lắng chuyện của công ty.”
Chiến Hàn Quân gật đầu, “Cảm ơn.”
Nghiêm Linh Trang nói: “Giữa chúng ta không cần nói hai từ này”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình.
“Nghiêm Linh Trang, tại sao cô lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
Một tuần sau, tình trạng của Hổ Tử về cơ bản đã được chữa khỏi.
Bảy ngày nay Chiến Hàn Quân đều ở trong bệnh viện chăm sóc con trai, có thể là vì anh không yên tâm việc Thu Liên chăm sóc con không chu đáo, hoặc cũng có thể vì anh vô thức muốn trốn tránh Nghiêm Linh Trang.
Còn Nghiêm Linh Trang, như anh mong muốn, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Chiến Hàn Quân vốn dĩ không thích cô cứ càm ràm trước mặt anh mỗi ngày, nhưng cô đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời anh, anh lại cảm thấy lạc lõng không thể giải thích được.
Cuối cùng anh cũng hiểu rằng, bất tri bất giác, cô đã đi vào trái tim anh, trở thành nỗi nhớ trong trái tim anh.
Nghiêm Linh Trang gần đây không thiết ăn uống, cả người phờ phạc.
Mặc dù rất nhớ anh, nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn của anh với cô, Nghiêm Linh Trang nghiến răng nghiến lợi cố kìm nén, dày mặt theo đuổi đàn ông không chỉ không hiệu quả, thậm chí còn khiến cô mất đi tôn nghiêm của bản thân.