Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1030
Chương 1030: Đàn ông ăn mặc kiểu đàn bà
“Hôm nay Nữ vương bệ hạ sao lại ăn bận mê hoặc như vậy?” Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng nhân viên bàn tán về nữ ma đầu.
Ánh mắt anh hiện lên một tia nghi hoặc, trước đây, nữ ma đầu này chẳng lẽ không mặc váy sao?
Đúng là thứ đàn ông ăn mặc kiểu đàn bà Lúc này, một nhân viên mới đứng lên, kiến nghị với Nghiêm Linh Trang: “Nữ vương bệ hạ, các món ăn trong bếp có thể cay hơn được không?”
Lông mày Nghiêm Linh Trang nhíu lại, vừa lúc định gầm lên như sư tử Hà Đông nhưng cô lại liếc nhìn Chiến Hàn Quân ở trong góc, ngay lập tức nhắc nhở bản thân, phải thận trọng và đoan trang.
Nghiêm Linh Trang cười khẽ, nhưng trong nụ cười như giấu một con dao sắc, mở miệng đáp, giọng nói sắc bén: “Hôm qua tôi đến tham quan công ty điện ảnh bên cạnh, phát hiện Á Châu chúng tôi có một vấn đề rất lớn”
Các nhân viên trở nên căng thẳng. Á Châu là kiểu mẫu cho các công ty doanh nghiệp, bất kỳ lúc nào cũng là đại diện mẫu mực trong ngành. Nếu Á Châu tồn tại vấn đề gì, bất kể là lớn hay nhỏ, đó đều là lỗi không thể khoan nhượng.
Ngay cả vẻ mặt của Quan Minh Vũ cũng trở nên nghiêm túc.
Hơi thở Nghiêm Linh Trang như ngưng lại, khi các nhân viên đang nóng lòng như lửa đốt, cô mới để lộ ra vẻ ngưỡng mộ, khen ngợi mọi người ở công ty điện ảnh bên cạnh: “Các nhân viên bên cạnh, từng người từng người một đều trông thật xinh đẹp mê hồn.
Lại quay ra nhìn mọi người ở đây, ai nấy khuôn mặt đều xanh lè như mớ rau, người nào người nấy mắt như gấu trúc, gương bơ phờ như con cá chết, cứ như đang vội về chịu tang không bằng. Có thể cho tôi chút mặt mũi được không?”
Các nhân viên ngơ ngác.
“Nhưng thưa bệ hạ, chuyện này liên quan gì đến những món ăn không được thêm cay trong bếp?” Đặc điểm của con trai ngành kỹ thuật chính là quá đơn thuần ngây thơ.
Nghiêm Linh Trang lấy một hơi thật dài rồi nói: “Ăn cay sẽ bốc hỏa, bốc hỏa sẽ sinh ra táo bón, táo bón sẽ nổi mụn, nổi mụn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Á Châu chúng ta. Khẩu hiệu của Á Châu chúng tôi là phấn đấu vì mọi thứ đều đứng đầu. không có lý gì khi thua cái công ty chỉ đáng cái vỏ trứng bên cạnh cả, phải không?”
Các nhân viên có lẽ đã bị lý luận của tổng giám đốc khuất phục. Từng người một lộ ra vẻ ngơ ngác.
Không nói nên lời.
“Đồ thần kinh.”
Trong phòng ăn yên tĩnh, một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến.
Mọi người nhìn theo nơi phát ra giọng nói ấy, chỉ thấy Chiến Hàn Quân ngẩng khuôn mặt tuấn tú mê người nhìn nữ vương đầy vẻ khiêu khích.
Nhìn thấy mũi tên của hai tổng giám đốc được rút ra, tất cả nhân viên im lặng nghe ngóng, dỏng tai lên nghe kết cục.
Trong lòng ai nấy đều thâm dò đoán, không biết vị tổng giám đốc núi băng Chiến Hàn Quân kia khi gặp nữ vương hào quang Nghiêm Linh Trang thì ai có thể giành chiến thắng?
Giọng nói tựa như âm thanh tự nhiên ấy lại một lần nữa vang lên: “Công ty điện ảnh dựa vào mặt kiếm ăn, chẳng lẽ Á Châu cũng dựa vào mặt kiếm ăn sao?”
Tổng giám đốc núi băng Chiến Hàn Quân đã giành thẳng lợi tuyệt đối trước trước vị tổng giám đốc xinh đẹp.
Nghiêm Linh Trang đã mất cảnh giác.
Đột nhiên có cảm giác như mình đã nuôi ong tay áo.
Cô đã những làm điều này, tất cả là vì lo nghĩ cho dạ dày của anh.
Cô đứng ngây người tại chỗ, tức đến nỗi mặt phồng lên như cái bánh bao.
Sau đó, cô quay lại rời đi.
Người cùng cô đi vào là Nghiêm Mặc Hàn cũng vội vàng gọi lớn tiếng: “Này, Nữ vương bệ hạ, em không ăn nữa sao?”
Nghiêm Linh Trang thở hồng hộc: “Tức no rồi. Ăn không nổi nữa”
Chiến Hàn Quân: “…
Anh làm cô bế mặt trước bao nhiều người, hình như có hơi quá đáng!
Dù gì, con gái đều thích thể diện mà.
Anh lặng lẽ đứng dậy, đến nhà ăn để lấy một phân cơm khác, sau đó bước ra khỏi nhà hàng với vẻ mặt ủ rũ.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Nghiêm Linh Trang nằm trên bàn làm việc, cảm mặt lên bàn. Trông giống như hành lá bị cảm lộn ngược xuống dưới đất Khi Chiến Hàn Quân gõ cửa đi vào, Nghiêm Linh Trang iu xìu nói: “Tôi đã chết rồi, có chuyện gì hãy đốt tiền giấy”
Trong lòng con người lạnh lùng của Chiến Hàn Quân khẽ nở một một cười nhẹ.
Anh bước đến trước bàn làm việc, đẩy hộp cơm đến trước mặt cô.
Nghiêm Linh Trang ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bàn tay chui ra từ mái tóc đen của cô trông giống như bàn tay zombie chui ra từ trong Plants vs zombie. Cô còn tự động bật lên một bản nhạc đám tang: “Không ăn, tôi đã bị anh ta làm tổn thương đến mức không còn lưu luyến gì với trần đời nữa rồi”
Không cần ngẩng lên nhìn xem người đó là ai, cô bắt đầu lải nhải.
“Hôm nay Nữ vương bệ hạ sao lại ăn bận mê hoặc như vậy?” Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng nhân viên bàn tán về nữ ma đầu.
Ánh mắt anh hiện lên một tia nghi hoặc, trước đây, nữ ma đầu này chẳng lẽ không mặc váy sao?
Đúng là thứ đàn ông ăn mặc kiểu đàn bà Lúc này, một nhân viên mới đứng lên, kiến nghị với Nghiêm Linh Trang: “Nữ vương bệ hạ, các món ăn trong bếp có thể cay hơn được không?”
Lông mày Nghiêm Linh Trang nhíu lại, vừa lúc định gầm lên như sư tử Hà Đông nhưng cô lại liếc nhìn Chiến Hàn Quân ở trong góc, ngay lập tức nhắc nhở bản thân, phải thận trọng và đoan trang.
Nghiêm Linh Trang cười khẽ, nhưng trong nụ cười như giấu một con dao sắc, mở miệng đáp, giọng nói sắc bén: “Hôm qua tôi đến tham quan công ty điện ảnh bên cạnh, phát hiện Á Châu chúng tôi có một vấn đề rất lớn”
Các nhân viên trở nên căng thẳng. Á Châu là kiểu mẫu cho các công ty doanh nghiệp, bất kỳ lúc nào cũng là đại diện mẫu mực trong ngành. Nếu Á Châu tồn tại vấn đề gì, bất kể là lớn hay nhỏ, đó đều là lỗi không thể khoan nhượng.
Ngay cả vẻ mặt của Quan Minh Vũ cũng trở nên nghiêm túc.
Hơi thở Nghiêm Linh Trang như ngưng lại, khi các nhân viên đang nóng lòng như lửa đốt, cô mới để lộ ra vẻ ngưỡng mộ, khen ngợi mọi người ở công ty điện ảnh bên cạnh: “Các nhân viên bên cạnh, từng người từng người một đều trông thật xinh đẹp mê hồn.
Lại quay ra nhìn mọi người ở đây, ai nấy khuôn mặt đều xanh lè như mớ rau, người nào người nấy mắt như gấu trúc, gương bơ phờ như con cá chết, cứ như đang vội về chịu tang không bằng. Có thể cho tôi chút mặt mũi được không?”
Các nhân viên ngơ ngác.
“Nhưng thưa bệ hạ, chuyện này liên quan gì đến những món ăn không được thêm cay trong bếp?” Đặc điểm của con trai ngành kỹ thuật chính là quá đơn thuần ngây thơ.
Nghiêm Linh Trang lấy một hơi thật dài rồi nói: “Ăn cay sẽ bốc hỏa, bốc hỏa sẽ sinh ra táo bón, táo bón sẽ nổi mụn, nổi mụn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Á Châu chúng ta. Khẩu hiệu của Á Châu chúng tôi là phấn đấu vì mọi thứ đều đứng đầu. không có lý gì khi thua cái công ty chỉ đáng cái vỏ trứng bên cạnh cả, phải không?”
Các nhân viên có lẽ đã bị lý luận của tổng giám đốc khuất phục. Từng người một lộ ra vẻ ngơ ngác.
Không nói nên lời.
“Đồ thần kinh.”
Trong phòng ăn yên tĩnh, một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến.
Mọi người nhìn theo nơi phát ra giọng nói ấy, chỉ thấy Chiến Hàn Quân ngẩng khuôn mặt tuấn tú mê người nhìn nữ vương đầy vẻ khiêu khích.
Nhìn thấy mũi tên của hai tổng giám đốc được rút ra, tất cả nhân viên im lặng nghe ngóng, dỏng tai lên nghe kết cục.
Trong lòng ai nấy đều thâm dò đoán, không biết vị tổng giám đốc núi băng Chiến Hàn Quân kia khi gặp nữ vương hào quang Nghiêm Linh Trang thì ai có thể giành chiến thắng?
Giọng nói tựa như âm thanh tự nhiên ấy lại một lần nữa vang lên: “Công ty điện ảnh dựa vào mặt kiếm ăn, chẳng lẽ Á Châu cũng dựa vào mặt kiếm ăn sao?”
Tổng giám đốc núi băng Chiến Hàn Quân đã giành thẳng lợi tuyệt đối trước trước vị tổng giám đốc xinh đẹp.
Nghiêm Linh Trang đã mất cảnh giác.
Đột nhiên có cảm giác như mình đã nuôi ong tay áo.
Cô đã những làm điều này, tất cả là vì lo nghĩ cho dạ dày của anh.
Cô đứng ngây người tại chỗ, tức đến nỗi mặt phồng lên như cái bánh bao.
Sau đó, cô quay lại rời đi.
Người cùng cô đi vào là Nghiêm Mặc Hàn cũng vội vàng gọi lớn tiếng: “Này, Nữ vương bệ hạ, em không ăn nữa sao?”
Nghiêm Linh Trang thở hồng hộc: “Tức no rồi. Ăn không nổi nữa”
Chiến Hàn Quân: “…
Anh làm cô bế mặt trước bao nhiều người, hình như có hơi quá đáng!
Dù gì, con gái đều thích thể diện mà.
Anh lặng lẽ đứng dậy, đến nhà ăn để lấy một phân cơm khác, sau đó bước ra khỏi nhà hàng với vẻ mặt ủ rũ.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Nghiêm Linh Trang nằm trên bàn làm việc, cảm mặt lên bàn. Trông giống như hành lá bị cảm lộn ngược xuống dưới đất Khi Chiến Hàn Quân gõ cửa đi vào, Nghiêm Linh Trang iu xìu nói: “Tôi đã chết rồi, có chuyện gì hãy đốt tiền giấy”
Trong lòng con người lạnh lùng của Chiến Hàn Quân khẽ nở một một cười nhẹ.
Anh bước đến trước bàn làm việc, đẩy hộp cơm đến trước mặt cô.
Nghiêm Linh Trang ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bàn tay chui ra từ mái tóc đen của cô trông giống như bàn tay zombie chui ra từ trong Plants vs zombie. Cô còn tự động bật lên một bản nhạc đám tang: “Không ăn, tôi đã bị anh ta làm tổn thương đến mức không còn lưu luyến gì với trần đời nữa rồi”
Không cần ngẩng lên nhìn xem người đó là ai, cô bắt đầu lải nhải.