• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Giường anh chia em một nửa (4 Viewers)

  • Chương 364

Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 364 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 364 ÔNG BIẾT HẾT, CHUYỆN GÌ ÔNG CŨNG BIẾT
Là Trần Vinh gọi điện thoại tới: “Chị, xảy ra chuyện rồi!”


Trần Vinh có vẻ lo lắng, giọng nói cũng gấp gáp theo. Trần Ân Tứ nghe vậy liền bật cười: “Em thấy chị giống như người sợ có chuyện à?”


“Không nói đùa với chị đâu, xảy ra chuyện thật rồi, bố, bố biết chuyện giữa chị và anh rể rồi.”


Trần Ân Tứ đang cầm đũa thì khựng lại, không nói gì.


Trần Vinh ở đầu bên kia im lặng giây lát rồi mới nói tiếp: “Em luôn che giấu bí mật giúp chị, nhưng chuyện giữa chị và anh rể nổi rần rần trên mạng, truyền đến tai bố thì em cũng bó tay.”


“Mấy ngày nay bố cũng gọi điện hỏi em chuyện của chị và anh rể, em còn không dám về nhà đây này. Hôm nay em hết cách thật rồi, đành phải về nhà lấy tài liệu quan trọng, tình cờ là cửa phòng sách tầng một không khóa, lúc đi qua em nghe thấy bố và mẹ đang bàn bạc định đi tìm chị, em chỉ nghe được hai câu thôi. Khi em lấy xong tài liệu, quay về tầng một thì bố đã đi ra ngoài rồi. Em lén hỏi cô giúp việc thân với mẹ trong nhà, hình như bố định đi tìm chị thật đấy.”


“Em cũng không dám gọi điện cho chị khi ở nhà, sau đó còn bị mẹ giữ lại hỏi này hỏi nọ nửa tiếng đồng hồ mới thoát thân gọi điện cho chị được. Nếu bố muốn biết địa chỉ chỗ ở của chị thì không khó, bây giờ đang trong giờ cao điểm buổi tối, lát nữa sẽ tắc đường, nhưng chỉ cần một tiếng là đủ rồi, tóm lại chị phải tính trước đi.”


Thấy Trần Ân Tứ mãi không nói gì, Trần Vinh dè dặt nói: “Chị, không phải em tiết lộ thật đâu, em…”


Trần Ân Tứ chớp mắt, cười nói: “Đừng nghĩ linh tinh, đúng lúc chị cũng muốn gặp ông ta, có chuyện muốn nói với ông ta.”


Trần Vinh không hỏi nhiều, nhưng trước khi cúp máy, cô vẫn chưa yên tâm: “Hay là em gọi điện cho Lục Tinh, bảo chị ta qua nhé? Em sợ… sợ bố nổi giận, sẽ, sẽ thượng cẳng tay hạ cẳng chân…”
Trần Ân Tứ vẫn nhớ lần trước gặp Trần Thanh Vân là vào năm ngoái, ông ta nổi giận vì Trần Ân Tứ không theo ông ta về nhà kết hôn với Tần Kiết, nên cầm tách trà ném về phía cô.


Giọng Trần Ân Tứ rất bình tĩnh, cô nói với Trần Vinh, nhưng như đang tự nói với chính mình: “Sẽ không đâu.”


Sẽ không đâu.


Sẽ không có chuyện đấy nữa đâu.


Cả đời này cô sẽ không cho Trần Thanh Vân cơ hội động tay động chân, chỉ trỏ cô nữa.


Sau khi cúp điện thoại, Trần Ân Tứ cầm đũa khoắng bát mì, chậm rãi thổi nguội, rồi cho từng sợi mì vào trong miệng.


Cô nhai nuốt kỹ càng, không hề tỏ ra lo lắng bối rối. Dường như cô chưa từng nhận cuộc gọi của Trần Vinh.


Ăn xong mỳ, cô rửa bát sạch sẽ, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay cẩn thận, soi gương, tô thêm một lớp son nữa, thay một chiếc váy xinh đẹp, cuối cùng yên tĩnh ngồi chờ trong phòng khách.


Trần Thanh Vân đến muộn hơn nửa tiếng so với Trần Vinh dự đoán.


Bảo vệ tòa nhà thông báo với cô có một ông họ Trần đến thăm, cô bình tĩnh bảo bảo vệ cho ông ta vào.


Cô nhẩm tính thời gian, cảm thấy ông ta sắp đến bèn đứng dậy đi tới huyền quan, lấy một đôi dép nam còn mới tinh trong tủ giày ra, vừa mới đặt đôi dép đó ở cửa thì chuông cửa reo vang.


Trần Ân Tứ đặt tay lên tay đấm cửa, hơi dùng sức mở ra.


Trần Thanh Sơn ăn mặc chỉnh tề, xách một chiếc túi xuất hiện trong tầm mắt của Trần Ân Tứ.


Cô không nói gì, nhẹ nhàng đứng sang một bên nhường lối đi.


Trên đường đi tới đây, Trần Thanh Sơn đã chuẩn bị rất nhiều lời mở đầu, nhưng ông ta không ngờ Trần Ân Tứ lại để ông ta vào nhà mà chẳng nói gì.


Ông ta như đánh phải không khí, không làm gì được cô, cứ đứng như trời trồng trước cửa hồi lâu mới xách túi bước vào. Thay xong giày, đóng cửa lại, ông ta đi vào phòng khách, Trần Ân Tứ cầm hai cốc nước từ phòng bếp đi ra, nhẹ nhàng đặt một cốc xuống bàn trà, song không buồn nhìn Trần Thanh Vân lấy một lần, chỉ hờ hững nói “Ngồi đi”, sau đó cầm cốc nước còn lại tự ngồi xuống ghế mà không chờ Trần Thanh Vân ngồi xuống trước.


Trần Thanh Vân ngượng ngập ngồi xuống theo. Căn phòng rộng thênh thang, sáng rỡ vô cùng yên tĩnh.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, Trần Thanh Vân nâng cái túi trong tay lên, đẩy nó về phía Trần Ân Tứ, phá vỡ bầu không khí im lặng: “Cái này cho con.”


Không cần mở ra Trần Ân Tứ cũng biết trong cái túi đó có gì, chắc hẳn giá trị không hề tầm thường. Cô nhớ đến hồi mình còn nhỏ, sống trong căn nhà họ Trần rộng lớn ấy, ngày nào cũng giống như Trần Vinh, Trần Diệu trông ngóng Trần Thanh Vân về nhà, cũng lén mong chờ sau khi Trần Thanh Vân về nhà sẽ bế cô, sẽ có quà cho cô giống như Trần Vinh, Trần Diệu.


Cô sống trong nhà họ Trần mười hai năm, cô chờ trong nhà họ Trần mười hai năm, trong mười hai năm ấy, chẳng lần nào cô nhận được quà.


Sau đó cô không cần chỗ quà đó nữa.


Cũng giống như bây giờ, khi món quà ấy được đặt trước mặt cô, cô không hề có hứng thú muốn mở ra.


Nhưng cuối cùng Trần Ân Tứ vẫn mở nó ra, là một chiếc túi, màu hot nhất mùa này, nhưng cũng là màu cô ghét nhất.


Trần Ân Tứ không hề chạm vào chiếc túi ấy, nhanh chóng đóng nắp hộp lại, nhét nó trở về túi giấy: “Chiếc túi này do Lâm Uyển Nhĩ chọn cho ông nhỉ?”


Trần Ân Tứ gọi thẳng tên Lâm Uyển Nhĩ khiến Trần Thanh Vân chau mày, song ông ta không nổi giận.


Trần Ân Tứ cụp mắt, mỉm cười: “Bây giờ chắc ông giận lắm nhỉ? Nhưng sở dĩ ông vẫn nén giận, cũng vì Lâm Uyển Nhĩ đã nhắc nhở trước rồi đúng không?”


Sắc mặt Trần Thanh Vân lập tức trở nên khó chịu.


Trần Ân Tứ nhớ lại trước đây, cô rất sợ, cũng rất buồn khi thấy Trần Thanh Vân không vui, cô muốn bố mình luôn vui vẻ hơn.


Thời gian cứ thế trôi đi, trôi đi, cho đến bây giờ khi nhìn người đàn ông có chung nửa dòng mình với mình, cảm xúc của cô hóa ra lại lạnh nhạt đến mức không bằng gặp một người xa lạ.


Bỗng nhiên Trần Ân Tứ cảm thấy buồn cười, cuối cùng cô bật cười.


Vẻ mặt của Trần Thanh Vẫn càng khó chịu hơn.


Trần Ân Tứ thật sự không muốn làm ông nổi giận, vì không cần thiết phải làm thế. Cô thôi cười, uể oải tựa người vào sofa: “Tôi có thể hỏi ông mấy câu được không?”


Dù không vui, nhưng Trần Thanh Vân vẫn khẽ gật đầu: “Con hỏi đi.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn


Trần Ân Tứ: “Ông có biết sinh nhật tôi vào ngày 25 tháng Ba không?”


Trần Thanh Vân không trả lời được.
Trần Ân Tứ: “Ông có biết tôi ghét nhất là màu gì không?”


Trần Thanh Vân không trả lời được.


Trần Ân Tứ: “Ông biết tôi thích ăn gì không?”


Trần Thanh Vân không trả lời được.


Trần Ân Tứ: “Ông biết tôi thi cấp ba được bao nhiêu điểm không?”


Trần Thanh Vân vẫn không trả lời được.


Trần Ân Tứ: “Từ khi tôi có trí nhớ đến giờ, ông có nhớ đã từng bế tôi bao nhiêu lần không?”


Trần Thanh Vân không trả lời được câu nào cả.


Trần Ân Tứ: “Ông biết sinh nhật của Trần Vinh, Trần Diệu không? Ông biết Trần Vinh, Trần Diệu ghét màu gì không? Ông biết Trần Vinh, Trần Diệu thích ăn gì không? Ông biết Trần Vinh, Trần Diệu thi cấp ba được bao nhiêu điểm không?”


Trần Ân Tứ: “Ông biết hết, chuyện gì ông cũng biết.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom