Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 326 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 326 BIẾT CÔ RẤT GHÊ TỞM, CÔ ẤY RẤT VUI
“Vậy cứ để họ trao đổi trước, tình cảm sâu đậm chút rồi hãy phá hoại, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.” Trần Ân Tứ lấy bịt mắt sưởi ấm trong túi tùy thân ra, đợi lát nữa máy bay cất cánh sẽ ngủ bù một giấc.
Lục Tinh cười khúc khích, xòe tay về phía Trần Ân Tứ: “Cho chị một cái bịt mắt với, cả đêm chị chẳng ngủ được gì, phải ngủ bù một lát.”
Trần Ân Tứ đưa bịt mắt đã mở ra cho Lục Tinh: “Cả đêm chị không ngủ vì làm gì?”
Lục Tinh ừ hử: “Còn làm gì được nữa, xem phim đó.”
Trần Ân Tứ tin thật, mở chăn ra đưa cho Lục Tinh.
Trần Ân Tứ ngủ chưa được hai tiếng đã thức dậy, Lục Tinh ở bên cạnh lại ngủ rất say. Châu Đồng và quản lí cấp cao của XS ngồi cách họ hai hàng ghế ở phía trước vẫn đang cười nói vui vẻ.
Trần Ân Tứ nghe loáng thoáng thấy tiếng cười của Châu Đồng, cô thờ ơ cầm quyển tạp chí thời trang lên xem.
Giữa chừng Châu Đồng đi vệ sinh, nhìn thấy Trần Ân Tứ, cô ta thoáng dừng lại rồi lại đi tiếp như chẳng thấy gì.
Trần Ân Tứ biết Châu Đồng đi ngang qua, cũng không ngẩng đầu nhìn cô ta lấy một cái, chỉ lặng lẽ xem tạp chí.
Châu Đồng quay lại chỗ ngồi, không biết là vô tình hay cố ý, trò chuyện với quản lí cấp cao của XS càng hăng say hơn, thi thoảng phát ra tiếng cười cũng lớn hơn lúc nãy.
Xem xong quyển tạp chí, quản lí cấp cao của XS đã nghỉ ngơi, Châu Đồng không nói chuyện nữa, cả khoang máy bay bỗng chốc trở nên yên ắng.
Trần Ân Tứ nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ một lúc, thật nhàm chán, lại nhắm mắt ngủ.
Lần này cô ngủ lâu hơn, khi cô tỉnh giấc, Lục Tinh đã dậy, đang dùng bữa ăn trên máy bay.
Trần Ân Tứ nhìn đồng hồ, còn chưa đầy hai tiếng nữa là đến Thượng Hải.
Quản lí cấp cao của XS và Châu Đồng cũng đã thức dậy, hai người dùng bữa, thi thoảng lại nâng ly rượu vang lên chạm khẽ vào nhau.
Lục Tinh lườm trắng cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nuốt mì xuống, quay sang hỏi: “Em muốn ăn gì không?”
Trần Ân Tứ gật đầu, chỉnh lại ghế ngồi.
Ăn xong, đi vệ sinh, máy bay cũng chuẩn bị hạ cánh.
Bốn mươi phút sau, máy bay đáp xuống mặt đất, khoang máy bay mở ra.
Lục Tinh vừa định đứng dậy, Trần Ân Tứ đã kéo cô ấy lại: “Đợi chút, để họ đi trước.”
Châu Đồng và quản lí cấp cao của XS cũng không vội đứng dậy, đến khi ekip của Châu Đồng và trợ lí của anh ta từ hạng phổ thông đi qua, hai người mới cùng xuống máy bay.
Trước khi ra khỏi khoang, Châu Đồng đeo kính mát ngoảnh đầu về phía Trần Ân Tứ.
Không ai thấy rõ ánh mắt của cô ta.
Trần Ân Tứ cũng không quá tò mò, tiếp tục im lặng ngồi đó.
Khóe môi Châu Đồng khẽ cong lên như có như không, sau đó thu hồi tầm mắt, cười nói vui vẻ cùng quản lí cấp cao của XS đi dọc theo hành lang dài.
Trần Ân Tứ và Lục Tinh cố ý đợi họ đi xa rồi mới xuống máy bay.
Chu Đồng và quản lí cấp cao của XS còn chưa đến băng chuyền hành lí đã nghe thấy tiếng hò hét từ lối ra.
Do không nghe thấy rõ, họ chỉ tò mò nhìn về phía lối ra một chút rồi đi đợi hành lí.
Lấy hành lí xong, Châu Đồng và quản lí cấp cao của XS đi ở giữa, ekip của Châu Đồng kéo theo hành lí cùng thư ký của quản lí cấp cao đi phía sau.
Cả nhóm vừa ra đến cổng, tiếng gọi “Trần Ân Tứ” đinh tai nhức óc đã ập đến.
Quản lí cấp cao nhìn đám đông chiếm hết nửa lối ra sân bay, ngoái đầu hỏi thư ký: “Chuyện gì thế này?”
Thư ký vừa đáp “Tôi đi hỏi thử”, còn chưa kịp lấy di động ra, tiếng hô “Trần Ân Tứ” lại càng lớn hơn, ở giữa còn có tiếng gào thét, trận thế đó như muốn thổi tung cả nóc sân bay.
Ngay sau đó, hai người kéo hành lí đi ngang qua họ, kế tiếp, đám đông đang hò hét Trần Ân Tứ liền chen chúc nhau lao về phía hai người kia.
Bảo vệ sân bay vội vàng hành động, duy trì trật tự, dù là vậy lối ra vẫn rất hỗn loạn.
Tình cảnh hỗn loạn kéo dài chừng hai mươi phút, đến khi Trần Ân Tứ và Lục Tinh ngồi lên xe rời khỏi, sân bay mới yên tĩnh trở lại.
Lúc này, thư ký của quản lí cấp cao đã tìm hiểu rõ tình hình, kề sát tai anh ta nhỏ giọng báo cáo: “Trần Ân Tứ ngồi cùng chuyến bay với chúng ta, hành tung của cô ấy không biết bị người nào tiết lộ ra ngoài, lúc nãy đều là người hâm mộ của cô ấy.”
Quản lí cấp cao của XS im lặng gật đầu, nhìn sang Châu Đồng: “Thật ngại quá, cô Châu, lát nữa tôi có cuộc họp, phải đi trước một bước.”
Châu Đồng bất giác bước theo anh ta: “Vậy chuyện hợp tác của chúng ta…”
“Thật xin lỗi,” Không đợi Châu Đồng nói hết câu, quản lí cấp cao của XS đã lên tiếng: “Mới vừa nãy, chúng tôi đã xác định người đại diện ở khu vực Châu Á là cô Trần Ân Tứ.”
Sắc mặt Châu Đồng thoáng thay đổi, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Tôi có thể biết nguyên nhân không?”
Quản lí cấp cao của XS bật cười: “Cô Châu không rõ nguyên nhân sao? Chúng tôi tìm người đại diện, ngoài ngoại hình ra, còn cần tiếng tăm, sự nhiệt tình của người hâm mộ.”
…
“Tinh Tinh, chị giỏi ghê, không ngờ lại tìm được nhiều người đến sân bay đón mình thế kia.”
“Em cũng giỏi mà, cho Châu Đồng ra trước, để mọi người nhìn Châu Đồng mà gọi tên em.”
“…”
Trần Ân Tứ và Lục Tinh ngồi trên xe khen ngợi nhau một lúc, Lục Tinh hỏi: “Em nói xem, lần tới chúng ta đi tìm XS, chắc họ sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
“Tìm gì mà tìm, đợi đó, đợi họ đến tìm chúng ta.” Trần Ân Tứ nhìn đồng hồ: “Chị có tin chúng ta còn chưa đến khách sạn Tứ Quý, bên XS đã liên lạc với chị rồi không?”
Trần Ân Tứ vừa dứt lời, di động của Lục Tinh liền có tiếng chuông báo, vị giám đốc của XS phụ trách liên lạc với Lục Tinh lúc trước nhắn tin đến.
Lục Tinh vừa định trả lời thì bị Trần Ân Tứ cản lại: “Đừng vội trả lời họ, đợi thêm lúc nữa, họ sẽ cho người có tiếng nói hơn ở XS đem theo mức giá tốt hơn đích thân gọi điện hẹn chị.”
“Cũng phải, thấy người đón chúng ta tại sân bay đông thế kia, họ chắc chắn muốn giành được mối hợp tác này.” Lát sau, Lục Tinh càng nghĩ càng hả dạ, bật cười: “Suy cho cùng hai quốc gia khác nhau, rất nhiều chuyện họ không hiểu, phải nói rằng chiêu này của em độc thật đấy, để họ tận mắt nhìn thấy em được yêu thích đến mức nào, tốt hơn Châu Đồng bám theo anh ta vắt hết óc để bốc phét gấp nghìn lần.”
Mười phút sau, Lục Tinh lướt di động, nhìn nội dung trò chuyện trong nhóm chat, nhíu mày: “Người bên Châu Đồng bắt đầu nói bóng nói gió trong nhóm rồi, nói gì mà một số minh tinh nào đó thủ đoạn hạ lưu, không cạnh tranh một cách chính đáng mà lại thuê thủy quân.”
Có một số nhóm chat trong ngành, Trần Ân Tứ không ở trong đó, nhưng Lục Tinh thì có, Trần Ân Tứ cầm di động của Lục Tinh, đọc lướt qua nội dung trò chuyện. Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Người đang nói chuyện trong nhóm là một trợ lí nhỏ của Châu Đồng, không nói đích danh, chỉ chửi dâu trách hòe, bóng gió nói kháy.
Trong lúc Trần Ân Tứ đọc nội dung trò chuyện, trợ lí kia vẫn không ngừng nhắn tin vào nhóm.
“Làm vậy có khác gì ăn cướp trắng trợn đâu.”
“Đúng là ghê tởm thật!”
Cô cướp trắng trợn đấy, làm gì được cô nào? Cô còn mỉa mai một cách trắng trợn nữa kìa.
Trần Ân Tứ cười tủm tỉm, “Ngôi sao nào đó bày tỏ: Biết cô rất ghê tởm, cô ấy rất vui.”
Bình luận facebook