• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Giường anh chia em một nửa (3 Viewers)

  • Chương 315

Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 315 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 315 LẦN SAU ANH SẼ NHẸ HƠN
Tần Nam ồ một tiếng, sực nhật ra nãy giờ mình chỉ toàn buôn chuyện mà bỏ sót chuyện chính, vội hỏi, “Hôm 25 tháng 3 Trần Vinh cũng tới Vô Tích, đi cùng chuyến với cháu, cháu có biết không?”


“Cô ta trông thấy cháu ở khoang hạng nhất, có lẽ hai người không quen biết lắm nên cô ta không tiện chào hỏi. Tóm lại bấy giờ cô ta tự chụp mấy tấm selfie đăng lên WeChat, tình cờ chụp phải cháu, cô ta cũng không cố ý chụp cháu đâu, chẳng qua chuyện của cháu ầm ĩ lên, cô ta lục lại WeChat của mình mới vô tình phát hiện thôi.”


“Cũng coi như thằng oắt cháu phúc lớn mạng lớn, không có bạn gái cũ của cháu đứng ra làm chứng, vẫn có người khác đưa ra chứng cứ vững vàng như núi giúp cháu.”


“Có điều nói đi cũng phải nói lại, lúc Trần Vinh nhờ người liên lạc với cô, cô vẫn chưa nói chuyện với đoàn làm phim ‘Sinh mệnh’, chính cô ta đã chủ động tìm tới cô, nói rằng có thể đứng ra làm chứng cho cháu, nói là cô ấy và cháu đã hẹn nhau cùng tới Vô Tích…”


Nói tới đó, Tần Nam vẫn kiên nhẫn hỏi, “Này cậu ấm, cháu có chắc Trần Vinh không có ý gì với cháu không? Lý ra ai mà cẩn thận đến nỗi đi tìm bằng chứng biện minh hộ cháu chứ, phải biết rằng nếu không có cô ta chỉ ra thì cô cũng chẳng để ý có cháu trong đó.”


Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Tần Kiết cụp mắt cười nói, “Cô yên tâm, cháu không có thể diện lớn thế đâu. Trần Vinh không phải là nể mặt cháu.”


“Thế là sao?” Tần Nam nghĩ mãi vẫn cảm thấy sự giúp đỡ của Trần Vinh hết sức lạ lùng, ngoài tình cảm ra, bà thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân gì khác, “Cô ta không nể mặt cháu thì nể mặt ai?”


Tần Kiết: “Bạn gái cháu.”


Nghe ra giọng điệu tự hào và khoe khoang chẳng biết từ đâu ra trong giọng Tần Kiết, Tần Nam cười nhạt, “Giữ thể diện chút đi cậu ấm, là bạn gái cũ.”


“Mấy lần định đính chính với cô nhưng thấy cô đang nói việc chính nên cháu không tiện ngắt lời.” Tần Kiết giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Cháu đã thoát kiếp độc thân được hai giờ ba mươi tư phút rồi.”


Tần Nam: “…”


“Cô có bận không? Nếu không bận cháu sẽ kể cho cô nghe quá trình thoát ế của cháu?”


Rồi chẳng đợi Tần Nam đồng ý, anh đã tự lên tiếng, “Cô có xem Weibo của bạn gái bé bỏng nhà cháu không? Liên tục đăng ba bài mắng Đường An Dật, nói rằng người cô ấy nói tới là cháu…”
“…”


Tần Nam gõ xuống bàn ngắt lời anh, “Cháu đã nghĩ bao giờ sẽ xử lý việc của Dương Linh chưa?”


Tần Kiết: “Đoạn sau hay lắm, cô có chắc…”


Tần Nam: “Cô bận lắm.”


Tần Kiết tặc lưỡi tiếc rẻ rồi hờ hững trả lời câu hỏi của Tần Nam, “Nhanh nhất có thể đi.”


Tần Nam ngạc nhiên nhướng mày, “Thế nào là nhanh nhất có thể? Hai hôm trước chẳng phải còn làm ầm lên đòi đợi ư? Sao hôm nay cháu lại đổi ý rồi.”


Giọng Tần Kiết đều đều nghe rất tùy tiện, “Hai hôm trước cháu bảo đợi là vì muốn thử cảm nhận những uất ức mà bạn gái bé bỏng của cháu từng phải chịu.”


“Giờ phải nhanh nhất có thể vì không muốn bạn gái bé bỏng của cháu lo lắng.”


Rồi như bắt được cơ hội, Tần Kiết lại bắt đầu kể quá trình thoát ế, “Cô có biết bạn gái bé bỏng của cháu nghe được chuyện này đã bay từ Milan về Bắc Kinh ngay trong đêm, còn tới Vô Tích lấy hộ cháu đoạn băng từ camera giám sát, nửa đêm đến công ty ở cạnh cháu suốt một đêm…”


Tần Nam gập máy tính lại, ôm vào lòng, đứng dậy toan đi, “Cháu ở đây một mình, tự kể chuyện thoát ế cho mình nghe đi, cô đi đây.”


“…”


Thấy Tần Nam sắp ra khỏi cửa, Tần Kiết vội gọi giật lại, “Từ từ đã.”


Tần Nam ngoái đầu.


Tần Kiết nghiêm túc hỏi, “Có việc gì có thể khiến cháu lại bị mắng chửi lên hot-search mà không khiến người ta lo lắng như vụ này không?”


Tần Nam: “Cháu lại nghĩ ra chuyện dở hơi gì đấy?”


“Muốn bạn gái bé bỏng của cháu chiều chuộng cháu hơn.”


Vừa nói anh vừa rút di động ra, bật lại đoạn ghi âm Trần Ân Tứ gửi cho mình cho Tần Nam nghe.


“Em sắp bay rồi, anh để ý xử lý chuyện trên Weibo đi, nếu không xử lý được thì về nhà tìm bạn gái anh nhé.”


“Cô nghe thấy chưa? Về nhà tìm bạn gái anh…”


Tần Kiết bắt chước giọng thật khẽ của Trần Ân Tứ, lặp lại nửa câu sau một lần nữa, “Giọng điệu này có phải rất chiều chuộng, rất đáng yêu không?”


Tần Nam nhìn quanh, không thấy thứ gì để đập Tần Kiết, bèn giẫm cả giày cao gót vào phòng, quay lại sofa, cầm gối đập lia lịa vào đầu Tần Kiết, “Cháu thiếu đòn à, còn nói cái gì mà bị chửi để lên hot-search, có phải nghe chửi vui lắm không hả? Được rồi, từ ngày mai, hôm nào cô cũng sẽ gọi điện mắng cho cháu một trận!”
“Còn muốn bạn gái cháu chiều chuộng cháu hơn, được rồi, lần sau gặp cô ấy, cô sẽ nói chuyện, bảo cô ta đánh cháu nhiều hơn!”


“Ngày nào cũng phát bệnh, cháu nhìn mặt mũi cháu kìa, mấy hôm không ngủ rồi, mau cút lên giường ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có cả!”


“Đừng nói là bạn gái bé bỏng của cháu chiều chuộng cháu, đánh chết cháu cũng có thể nữa!”


Rầm!


Sau tiếng sập cửa, Tần Nam đi thẳng.


Tần Kiết bị mắng một trận, song vẫn bình thản nghe lại đoạn tin nhắn thoại của Trần Ân Tứ rồi mới lề mề đứng dậy đi vào phòng ngủ.


Nằm trên giường, nhớ tới những lời Tần Nam nói, anh buột miệng “à” lên một tiếng.


Ghen tỵ.


Rõ ràng là ghen tỵ.


Ngưỡng mộ.


Ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.


Tần Kiết trở mình, tâm trạng phức tạp nên không buồn ngủ lắm.


Anh mở mắt nhìn lên trần khách sạn, nhớ lại sáu năm trước, nhớ đến sáu năm chia tay, rồi lại nhớ tới hôm nay…


Nghĩ mãi, nghĩ mãi, anh lại cười, cười mãi, cười mãi, khóe mắt chợt đỏ hoe.


Anh giơ tay dùng cánh tay che mắt.


Hóa ra đánh mất em, anh cũng mất nửa cái mạng.


Thì ra kẻ khiến em sống không bằng chết, mới là người khiến em thật sự vui vẻ.





Trần Ân Tứ xuống máy bay vào bảy giờ sáng giờ Milan, di động vừa có sóng, cô đã lập tức nhắn tin vào di động Đường Cửu: “Em đến rồi.”


Ba phút sau, WeChat của cô nhảy ra một tin nhắn của Tần Kiết: “Nghe điện được không?”


Xung quanh toàn người nước ngoài, Trần Ân Tứ đáp: “Được.”


Chẳng mấy chốc đã có điện thoại gọi tới, sau khi bắt máy, Trần Ân Tứ nghĩ tới Tần Kiết đang gọi bằng máy mình, chẳng đợi anh lên tiếng đã hỏi trước, “Giải quyết xong chuyện chưa?”


Tần Kiết ừm một tiếng: “Vừa xuống máy bay à? Đói không? Đói thì ăn gì đi.”


“Đói nhưng em không muốn ăn.” Trần Ân Tứ vừa đi ra cửa theo dòng người vừa kéo mic của microphone lại gần miệng.
Tần Kiết: “Sao vậy? Khó chịu à?”


“Không, em đau lưỡi.”


“Hở?”


Trần Ân Tứ đang tìm Lục Tinh nên cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng đáp, “Lưỡi bị anh cắn đau quá.”


Đầu kia Tần Kiết chợt im bặt.


Trần Ân Tứ không hề nhận ra có gì khác thường, trông thấy Lục Tinh bèn vẫy tay lia lịa với chị rồi nói tiếp, “Em tìm thấy Lục Tinh rồi, phải lên xe bây giờ đây, không nói với anh nữa.”


Tần Kiết im lặng giây lát rồi ừm thật khẽ.


Trần Ân Tứ cất di động đi, vừa đúng lúc Lục Tinh đi tới.


Sân bay khá đông nên hai người không nấn ná mà lên xe luôn.


Lục Tinh vừa chuẩn bị lên tiếng kể cho Trần Ân Tứ nghe đủ chuyện nhốn nháo trên Weibo hai hôm nay thì di động Trần Ân Tứ đổ chuông, cô cúi đầu nhìn, thấy một tin nhắn mới hiện ra trên WeChat.


Tần Kiết: “Lần sau anh sẽ nhẹ hơn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom