Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Những câu chữ trên tấm bia kia thực ra rất dễ hiểu. Hễ là trước cổng tiên gia thì luôn luôn có những câu nói như thế đấy, hoặc để cảnh tỉnh hoặc là lời ân cần khuyên nhủ hướng thiện, khuyên người rời trần thế để tu tiên. Vĩnh Thánh Thiên tông chắc cũng giống như vậy.
Nghi Huyên cũng không suy nghĩ nhiều, vừa dìu Thương Hàn vào trấn, thì đã thấy một đám cả trai lẫn gái cầm đao thương côn gậy chạy đến đây, cảnh này thật làm Nghi Huyên hoảng sợ. Cô đang đề phòng thì bọn nhỏ bên cạnh lại nhao nhao chạy lên, miệng gọi cha mẹ.
Hóa ra là con Bạch Lang kia cũng không phải là ngày một ngày hai đến gây chuyện. Mọi người trong trấn thường nhắc nhở lũ trẻ không được tùy tiện ra ngoài chơi đùa. Nhưng thiên tính trẻ con vốn hồn nhiên, đâu chịu nghe lời. Mới vừa nãy mọi người nghe thấy tiếng sói tru, lại phát hiện ra không thấy mấy đứa trẻ đâu, nên lúc này mới vác vũ khí đi cứu người. Bây giờ thấy bọn nhỏ quay về lại nghe giải thích, nên tất cả đều buông vũ khí xuống, không còn lòng thù địch.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đến gần họ. Nhìn hắn quần áo sạch sẽ, vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ như rất có uy danh. Hắn ôm quyền cúi đầu, nói: “Đa tạ nhị vị. Vừa nãy đã thất lễ.”
Nghi Huyên đáp lễ nói: “Đâu có.”
Người đàn ông kia hỏi han vài câu, rồi xoay người bảo mọi người về nhà, sau đó mới nói với Nghi Huyên: “Tại hạ họ Lục, tên một chữ Tín, là Trưởng trấn. Chẳng hay danh xưng nhị vị như thế nào?”
Nghi Huyên nói tên gia môn, còn chưa nói mục đích đến, Lục Tín đã nói: “Nói vậy nhị vị tới là để cầu y phải không.” Thấy Nghi Huyên kinh ngạc thì hắn cười nói, “Ta thấy vị tiểu huynh đệ này bệnh cũng không nhẹ, chẳng bằng tới tệ xá trước được không?”
Nghi Huyên vốn đang lưỡng lự, nhưng lại thấy cô bé lúc nãy kia cười tươi đứng phái sau Lục Tín, kéo tay áo hắn, nhìn vậy chắc là cha con. Có con gái như vậy, phụ thân sao có thể là người xấu. Nghi Huyên không dè chừng nữa, gật đầu đồng ý.
Dọc đường đi, Nghi Huyên nghe Lục Tín kể về nguồn gốc của thôn trấn này. Lúc đầu, Lục Hư Thánh sơn này vốn là một vùng đất trù phú, trong núi linh khí dồi dào, bốn mùa như xuân. Khi Vĩnh Thánh Thiên tông lập phái ở đây, tiên gia vào núi, càng khiến ngọn núi thêm thiêng liêng. Người lên núi cầu tiên nhập môn phái nối liền nhau không dứt. Về sau, Vĩnh Thánh Thiên tông xuất hiện một vị thần y, truyền rằng người này không chỉ có thể trị bách bệnh, mà tấm lòng còn nhân từ vô cùng. Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều người không ngại đường xa mà lên núi cầu y.
Song, thật ngoài dự liệu là, Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông lại là một kẻ khác người, chán ghét bị người khác quấy rầy. Đối với những người lên núi cầu y đều lạnh lùng buông lời đuổi quát, chưa từng động lòng trắc ẩn. Những người cầu y vẫn không bỏ đi mà ở lại trên núi, ngày đêm cầu xin mãi. Rốt cuộc cơ duyên xảo hợp mà có người tìm thấy “Chân Hư cảnh”. Lại phát hiện ra chỉ cần đặt mình vào trong đó, bệnh sẽ tự khỏi hẳn. Kể từ đó, mọi người dừng chân tại đây, một thời gian dài sau dần hình thành thôn trấn. Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông đối vối việc này vô cùng không vui, nhưng cũng không cưỡng chế đuổi đi, chẳng qua là về sau phong sơn bế môn, không cho ai vào núi.
Cái khác thì không nói, chứ nhắc đến Chưởng môn, cô lại nghĩ tới Lạc Kiến Hoài. Cô nhíu mày, phẫn uất nói: “Chưởng môn kiểu gì vậy! Thật không ngờ hắn là người tu tiên, thật là ngang ngạnh vô lý!”
Lục Tín thấy phản ứng của Nghi Huyên như vậy thì mỉm cười khuyên nhủ chân thành: “Thực ra nơi đây cũng chính là địa hạt của Vĩnh Thánh Thiên tông, chúng tôi mạo muội quấy rầy, không thể trách tiên nhân tức giận được. Bây giờ cô nương tìm được đến nơi này, cũng xem như được đền bù mong muốn, cũng đừng nên để tâm nữa.”
Nghi Huyên nghe hắn nói mà thấy hổ thẹn, nhưng nhớ đến thái độ của Lạc Kiến Hoài thì cô vẫn không thể không để ý được.
Đi được một lúc, mọi người đã tới nhà của Lục Tín. Tòa nhà kia cũng không hề nhỏ, sân trước nhà sau, đình viện hoa viên đều đủ cả, hết sức rộng rãi thoải mái. Lục Tín dẫn bọn họ đến phòng khách đã bố trí sẵn, rồi lại đưa nước sạch cùng thuốc thang trà nóng điểm tâm đến, Nghi Huyên liên tục nói cảm ơn.
“Cô nương không cần khách sáo. Thực ra nơi đây vạn vật sung túc, không cần phải tốn công vào việc đồng áng mà vẫn ấm no. Vì vậy tiền bạc của toàn trấn đều dùng chung. Ngay cả gian nhà này cũng là sở hữu chung, được mọi người cất nhắc nên mới để tại hạ sử dụng. Cô nương cứu bọn trẻ đương nhiên là khách quý của chúng tôi.” Lục Tín nói rồi nhìn Thương Hàn một chút, “Vị tiểu huynh đệ này tuy có bệnh trong người, nhưng chỉ cần dưỡng ở đây một thời gian, nhất định có thể khỏi hẳn bệnh. Cô nương hãy an tâm ở lại đây, cần gì thì cứ nói. Nhìn nhị vị cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi trước đã.”
Lục Tín nhiệt tình quan tâm như vậy khiến Nghi Huyên thấy an tâm vô cùng, cô nói lời cảm ơn rồi tiễn Lục Tín ra ngoài. Trước khi chia tay, lại hỏi lân cận đây có sông suối nào không. Đến khi cô trở vào phòng đã thấy Thương Hàn dựa trên giường, dường như sức để ngồi cũng không có. Cô vội vàng đi đến cẩn thận dìu hắn nằm xuống. Rồi lại lấy nước sạch thấm ẩm khăn, đặt lên trán hắn.
Người hắn nóng hầm hập, hô hấp nhè nhẹ gấp gáp từng hồi ngắn khiến cô lo lắng vô cùng. Bây giờ chưa đến thời điểm ma khí phát tác, chỉ sợ là do cuộc chạm trán vừa rồi làm rối loạn nội tức, khiến bệnh tình nặng thêm. Giờ mà thi triển Thiên Nhất Huyền Thủy trận cũng không có hiệu quả, đành phải trông mong vào linh khí của Chân Hư cảnh vậy.
Cô muốn bản thân mình thoải mái, vừa cười vừa nói, “Vừa nãy Trưởng trấn gọi huynh là ‘tiểu huynh đệ’ cơ đấy. Huynh nói có buồn cười không. Muội thấy ông ấy nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi, gọi huynh một tiếng Đại huynh còn chưa được nữa là.”
Chủ đề câu chuyện này không ngờ lại khiến cô hồi tưởng lại quá khứ. Giọng cô có chút thương cảm, khe khẽ nói, “Thời gian trôi qua thật mau,… Còn nhớ mười năm trước ở phân đà phủ Cức Thiên, chúng ta từng cãi nhau một trận. Khi đó muội nói huynh lòng dạ kiêu căng hẹp hòi, không đáng để Phương Thanh sư tỷ ái mộ. Nhưng huynh lại nói với muội rằng, người Phương Thanh sư tỷ yêu, là một người khác, bảo muội đừng có nói lung tung. Thực ra khi đó, muội đã suýt buột miệng hỏi…” Cô nở nụ cười, “ ‘Vậy còn huynh?’ Tình cảm của huynh đối với Phương Thanh sư tỷ là thế nào?”
Cô nói đến đấy, thở dài một tiếng rồi cười nói: “Muội cứ nghĩ rằng, không còn có cơ hội để hỏi huynh nữa. Nhưng huynh đã trở lại rồi… Thật không dễ dàng gì. Cho nên, đừng cậy mạnh như mười năm trước nữa nhé, cũng đừng để muội phải trơ mắt nhìn huynh xảy ra chuyện nữa, có được không?”
Hắn không nghe thấy, đương nhiên không thể đáp lại. Nhưng trong sâu thẳm lòng cô vẫn cảm thấy vui mừng. Không biết qua bao lâu, có lẽ là do linh khí bắt đầu có công hiệu, hắn không còn sốt nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ. Lúc này không còn trằn trọc nói mê nữa, hô hấp của hắn đã đều đặn bình thường trở lại, ngay cả thần sắc cũng bình yên đi. Cô đợi một lúc thấy hắn ngủ say rồi, mới nhẹ nhàng đứng dậy.
Giờ đã thu xếp ổn thỏa cho Thương Hàn rồi, cũng nên đi tìm những đồ đệ kia, không biết bọn họ bị rơi xuống nơi nào. Vùng núi này thật sự quái lạ, chỉ sợ bọn họ gặp phải sài lang hổ báo. Đạo hạnh của cô tuy không cao nhưng chung quy vẫn mạnh hơn đám đệ tử đó. Nếu ngay cả cô còn không đối phó được thì những đệ tử đó biết chống đỡ ra sao?
Cô định ra khỏi cửa, nhưng lại lo lắng cho Thương Hàn. Cân nhắc hồi lâu, cô khẽ gọi bảo kính Trạm Lộ ra, thi triển thuật tạo ra màng bảo vệ vô hình quanh người Thương Hàn. Xong xuôi cô mới an tâm, cầm kiếm đi tìm người.
Đi tới cửa, Lục Tín thấy cô ra ngoài, thì quan tâm hỏi một tiếng. Nghe cô nói muốn ra ngoài trấn, thì sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng ngăn cản.
Nghi Huyên biết hắn lo lắng con Bạch Lang kia sẽ tấn công lần nữa, và thực ra cô cũng rất lo lắng, nhưng cô không đi thì để ai đi đây. Vì thế, cô dùng giọng thoải mái nói với hắn: “Trưởng trấn không cần phải lo lắng. Thực không dám giấu, tôi là môn đệ của Dịch Thủy đình, mặc dù kém cỏi nhưng cũng luyện thành ‘Gương kiếm song thành’ rồi, nên vẫn dư sức đối phó với một con sói.”
“Cô nương, tại hạ cũng xin nói thật lòng, con Bạch Lang kia chính là Thánh thú của Vĩnh Thánh Thiên tông, hoàn toàn khác biệt với những con sói khác. Tại hạ không dám nghi ngờ đạo hạnh của cô nương, chẳng qua con sói đó không thể xem thường được, càng không nên khinh suất!” Lục Tín nói.
Chuyện này, Nghi Huyên cũng đoán được. Tuy không biết Vĩnh Thánh Thiên tông có ý gì, nhưng có lẽ sẽ không thực sự hạ sát thủ. Huống hồ tự nhiên lại bị đối xử như vậy, thì cũng nên tìm hiểu cho rõ ràng mọi chuyện mới được. “Tôi biết Trưởng trấn có lòng tốt, nhưng tôi còn mấy đệ tử bị lạc trong núi, chỉ sợ bọn họ cũng gặp Thánh thú. Thực sự không thể bỏ mặc họ.”
Lục Tín lại khuyên thêm vài câu, nhưng Nghi Huyên rất kiên quyết nên hắn không thể can ngăn thêm nữa. Chỉ đành dặn dò cô nhất thiết phải cẩn thận, rồi tự mình đưa cô đến cổng trấn, chỉ mong cô sẽ hồi tâm chuyển ý.
Vốn không thân quen, nhưng lại lo lắng cho an nguy của cô như thế, thật khiến Nghi Huyên cảm thấy xúc động. Dọc đường đi, lòng Nghi Huyên vẫn thấy ấm áp, trên mặt cũng không kìm được vẻ tươi cười.
Đi không bao lâu thì đến biển hoa lúc trước. Vừa bước một bước vào biển hoa đó, Nghi Huyên đã ngây người.
Vừa rồi nơi đây rõ ràng bị kiếm khí của Thương Hàn phá hủy đi hơn nửa, nhưng bây giờ, nhìn Đào Hạnh tươi đẹp, hoa Mai hoa Lê nhẹ đưa hương thơm mát, hoa Anh Đào bồng bềnh như mây, Hải Đường yêu kiều kín đáo, trăm hoa khoe sắc rực rỡ y như lúc ban đầu.
Trong biển hoa, có người, lạnh lùng mở miệng nói, tiếng nói từ xa xa vọng tới: “Là ngươi đánh thương Tuyết Nhi của ta?”
Nghi Huyên giật mình, nhìn theo hướng tiếng nói. Chỉ thấy trong biển hoa có một người chậm rãi đi ra. Đó là một thiếu nữ thanh xuân, xiêm áo trắng thuần, sạch sẽ không nhiễm bụi. Cô vốn diễm lệ nhưng vẻ mặt lại giữ nguyên một vẻ lạnh băng.
Nghi Huyên không biết Tuyết Nhi mà cô ta nói là ai, đang định hỏi, thì thấy con Bạch Lang lúc trước bám sát sau cô gái trẻ. Lần này, không thể nghi ngờ gì nữa, thiếu nữa này nhất định là môn đệ của Vĩnh Thánh Thiên tông.
“Hóa ra con sói này là của cô. Thật uổng cho cô là người tu tiên,vậy mà dung túng để nó đi hành hung người khác, còn dám hỏi ta sao lại đả thương nó!” Nghi Huyên ngay thẳng nói.
“Hành hung?” Thiếu nữ kia lắc đầu nói, “Ta vốn định cứu người, nhưng cô lại không biết tốt xấu.”
“Cứu người?” Nghi Huyên nói, “Vừa gặp đã bổ nhào vào cắn người như thế mà gọi là cứu người sao?”
“Nếu không làm sao mà ngăn được các người đi về phía trước?” Thiếu nữ nói, “Nhưng giờ đã muộn, các người đã bước chân vào “Chân Hư cảnh” rồi, không còn đường lui nữa.”
Câu nói mang hàm ý như vậy, làm Nghi Huyên khó hiểu. Cô không vui nói: “Nếu không muốn chúng ta đi vào trong, sao không nói thẳng lý do? Nhiều lần công kích như vậy là có ý gì? Đây là đạo đãi khách của Vĩnh Thánh Thiên tông sao?”
Thiếu nữ kia còn chưa kịp đáp, đã có một người khác mở miệng tiếp lời: “Nói ra lý do, thì các người vẫn không hết hy vọng. Hơn nữa các người nói không sai, ‘Chân Hư cảnh’ đích thực có thể làm cho người chết sống lại, có khả năng khỏi hẳn bệnh.”
Nghi Huyên lập tức nhận ra giọng nói này, trong lòng bỗng sinh ra chán ghét. Cô đưa mắt nhìn, thấy Lac Kiến Hoài chắp tay sau lưng thong thả bước đến gần, vẻ mặt vẫn ngạo mạn như cũ. Nghi Huyên chẳng muốn vòng vo với hắn, mà dứt khoát nói: “Bây giờ đã tìm được Chân Hư cảnh, ta cũng không phiền Chưởng môn ra tay cứu người nữa. Chỉ xin hỏi Chưởng môn, những đệ tử đi cùng ta kia hiện đang ở nơi nào. Nếu Chưởng môn biết xin hãy vui lòng cho hay.”
“Không biết.” Lạc Kiến Hoài đáp lạnh tanh, “Lục Hư Thánh sơn rất rộng, hơn nữa bọn họ có chân, thích đi tới nơi nào ta quản sao được.”
Nghi Huyên đương nhiên nghe ra, nhưng lời này là muốn nói bóng gió cô, cô cũng không cam chịu yếu thế, nói: “Đã như vậy, không dám làm phiền Chưởng môn nữa, ta tự đi tìm, chỉ mong Chưởng môn đừng thả rồng rắn sói hổ ra chạy loạn khắp núi là được.”
Lạc Kiến Hoài nói: “Chúng sinh bình đẳng. Cô có thể chạy loạn khắp núi, thì sao rồng rắn sói hổ không thể chạy? Chính cô nên cẩn thận đừng có đâm lung tung là được.” Hắn hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo rời đi.
Nghi Huyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, đang định đi đến nói lý lẽ, thì nghe thấy cô thiếu nữ áo trắng nói: “Tính hắn vốn vậy, cô có tranh cãi với hắn cũng vô ích.”
Nghi Huyên nhịn cơn tức, liếc nhìn thiếu nữ kia một cái. Thành thật mà nói, cô ấy là môn đồ mà lại đánh giá Chưởng môn như vậy, làm người ta thấy khó hiểu. Nhưng nghe cô ta nói lúc đầu có vẻ không có ác ý, có lẽ trong chuyện này có ẩn tình nào đó.
“Vừa rồi cô nói chúng tôi vào ‘Chân Hư cảnh’ sẽ không còn đường lui, là có ý gì?” Nghi Huyên hỏi.
“Tên cũng như ý nghĩa.” Thiếu nữ nói, cười bất đắc dĩ, “Bây giờ đã hết cách rồi, các người cứ an tâm ở đó đi.”
“Rốt cuộc các người đang che giấu cái gì vậy hả?” Nghi Huyên không chấp nhận câu trả lời kia, truy hỏi tới cùng.
Thiếu nữ thì thầm nói: “Chìm nổi trong bể dục vọng chết mới tỉnh, nỗi khổ trong cõi hồng trần lòng tự biết…” Nói như vậy xong, thiếu nữ đó dứt khoát dẫn Bạch Lang biến mất trong biển hoa.
Lòng Nghi Huyên đầy mê muội, suy nghĩ vắt óc vẫn không giải thích được. Xung quanh cô, biển hoa vẫn rực rỡ tựa như ảo mộng…
Nghi Huyên cũng không suy nghĩ nhiều, vừa dìu Thương Hàn vào trấn, thì đã thấy một đám cả trai lẫn gái cầm đao thương côn gậy chạy đến đây, cảnh này thật làm Nghi Huyên hoảng sợ. Cô đang đề phòng thì bọn nhỏ bên cạnh lại nhao nhao chạy lên, miệng gọi cha mẹ.
Hóa ra là con Bạch Lang kia cũng không phải là ngày một ngày hai đến gây chuyện. Mọi người trong trấn thường nhắc nhở lũ trẻ không được tùy tiện ra ngoài chơi đùa. Nhưng thiên tính trẻ con vốn hồn nhiên, đâu chịu nghe lời. Mới vừa nãy mọi người nghe thấy tiếng sói tru, lại phát hiện ra không thấy mấy đứa trẻ đâu, nên lúc này mới vác vũ khí đi cứu người. Bây giờ thấy bọn nhỏ quay về lại nghe giải thích, nên tất cả đều buông vũ khí xuống, không còn lòng thù địch.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đến gần họ. Nhìn hắn quần áo sạch sẽ, vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ như rất có uy danh. Hắn ôm quyền cúi đầu, nói: “Đa tạ nhị vị. Vừa nãy đã thất lễ.”
Nghi Huyên đáp lễ nói: “Đâu có.”
Người đàn ông kia hỏi han vài câu, rồi xoay người bảo mọi người về nhà, sau đó mới nói với Nghi Huyên: “Tại hạ họ Lục, tên một chữ Tín, là Trưởng trấn. Chẳng hay danh xưng nhị vị như thế nào?”
Nghi Huyên nói tên gia môn, còn chưa nói mục đích đến, Lục Tín đã nói: “Nói vậy nhị vị tới là để cầu y phải không.” Thấy Nghi Huyên kinh ngạc thì hắn cười nói, “Ta thấy vị tiểu huynh đệ này bệnh cũng không nhẹ, chẳng bằng tới tệ xá trước được không?”
Nghi Huyên vốn đang lưỡng lự, nhưng lại thấy cô bé lúc nãy kia cười tươi đứng phái sau Lục Tín, kéo tay áo hắn, nhìn vậy chắc là cha con. Có con gái như vậy, phụ thân sao có thể là người xấu. Nghi Huyên không dè chừng nữa, gật đầu đồng ý.
Dọc đường đi, Nghi Huyên nghe Lục Tín kể về nguồn gốc của thôn trấn này. Lúc đầu, Lục Hư Thánh sơn này vốn là một vùng đất trù phú, trong núi linh khí dồi dào, bốn mùa như xuân. Khi Vĩnh Thánh Thiên tông lập phái ở đây, tiên gia vào núi, càng khiến ngọn núi thêm thiêng liêng. Người lên núi cầu tiên nhập môn phái nối liền nhau không dứt. Về sau, Vĩnh Thánh Thiên tông xuất hiện một vị thần y, truyền rằng người này không chỉ có thể trị bách bệnh, mà tấm lòng còn nhân từ vô cùng. Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều người không ngại đường xa mà lên núi cầu y.
Song, thật ngoài dự liệu là, Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông lại là một kẻ khác người, chán ghét bị người khác quấy rầy. Đối với những người lên núi cầu y đều lạnh lùng buông lời đuổi quát, chưa từng động lòng trắc ẩn. Những người cầu y vẫn không bỏ đi mà ở lại trên núi, ngày đêm cầu xin mãi. Rốt cuộc cơ duyên xảo hợp mà có người tìm thấy “Chân Hư cảnh”. Lại phát hiện ra chỉ cần đặt mình vào trong đó, bệnh sẽ tự khỏi hẳn. Kể từ đó, mọi người dừng chân tại đây, một thời gian dài sau dần hình thành thôn trấn. Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông đối vối việc này vô cùng không vui, nhưng cũng không cưỡng chế đuổi đi, chẳng qua là về sau phong sơn bế môn, không cho ai vào núi.
Cái khác thì không nói, chứ nhắc đến Chưởng môn, cô lại nghĩ tới Lạc Kiến Hoài. Cô nhíu mày, phẫn uất nói: “Chưởng môn kiểu gì vậy! Thật không ngờ hắn là người tu tiên, thật là ngang ngạnh vô lý!”
Lục Tín thấy phản ứng của Nghi Huyên như vậy thì mỉm cười khuyên nhủ chân thành: “Thực ra nơi đây cũng chính là địa hạt của Vĩnh Thánh Thiên tông, chúng tôi mạo muội quấy rầy, không thể trách tiên nhân tức giận được. Bây giờ cô nương tìm được đến nơi này, cũng xem như được đền bù mong muốn, cũng đừng nên để tâm nữa.”
Nghi Huyên nghe hắn nói mà thấy hổ thẹn, nhưng nhớ đến thái độ của Lạc Kiến Hoài thì cô vẫn không thể không để ý được.
Đi được một lúc, mọi người đã tới nhà của Lục Tín. Tòa nhà kia cũng không hề nhỏ, sân trước nhà sau, đình viện hoa viên đều đủ cả, hết sức rộng rãi thoải mái. Lục Tín dẫn bọn họ đến phòng khách đã bố trí sẵn, rồi lại đưa nước sạch cùng thuốc thang trà nóng điểm tâm đến, Nghi Huyên liên tục nói cảm ơn.
“Cô nương không cần khách sáo. Thực ra nơi đây vạn vật sung túc, không cần phải tốn công vào việc đồng áng mà vẫn ấm no. Vì vậy tiền bạc của toàn trấn đều dùng chung. Ngay cả gian nhà này cũng là sở hữu chung, được mọi người cất nhắc nên mới để tại hạ sử dụng. Cô nương cứu bọn trẻ đương nhiên là khách quý của chúng tôi.” Lục Tín nói rồi nhìn Thương Hàn một chút, “Vị tiểu huynh đệ này tuy có bệnh trong người, nhưng chỉ cần dưỡng ở đây một thời gian, nhất định có thể khỏi hẳn bệnh. Cô nương hãy an tâm ở lại đây, cần gì thì cứ nói. Nhìn nhị vị cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi trước đã.”
Lục Tín nhiệt tình quan tâm như vậy khiến Nghi Huyên thấy an tâm vô cùng, cô nói lời cảm ơn rồi tiễn Lục Tín ra ngoài. Trước khi chia tay, lại hỏi lân cận đây có sông suối nào không. Đến khi cô trở vào phòng đã thấy Thương Hàn dựa trên giường, dường như sức để ngồi cũng không có. Cô vội vàng đi đến cẩn thận dìu hắn nằm xuống. Rồi lại lấy nước sạch thấm ẩm khăn, đặt lên trán hắn.
Người hắn nóng hầm hập, hô hấp nhè nhẹ gấp gáp từng hồi ngắn khiến cô lo lắng vô cùng. Bây giờ chưa đến thời điểm ma khí phát tác, chỉ sợ là do cuộc chạm trán vừa rồi làm rối loạn nội tức, khiến bệnh tình nặng thêm. Giờ mà thi triển Thiên Nhất Huyền Thủy trận cũng không có hiệu quả, đành phải trông mong vào linh khí của Chân Hư cảnh vậy.
Cô muốn bản thân mình thoải mái, vừa cười vừa nói, “Vừa nãy Trưởng trấn gọi huynh là ‘tiểu huynh đệ’ cơ đấy. Huynh nói có buồn cười không. Muội thấy ông ấy nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi, gọi huynh một tiếng Đại huynh còn chưa được nữa là.”
Chủ đề câu chuyện này không ngờ lại khiến cô hồi tưởng lại quá khứ. Giọng cô có chút thương cảm, khe khẽ nói, “Thời gian trôi qua thật mau,… Còn nhớ mười năm trước ở phân đà phủ Cức Thiên, chúng ta từng cãi nhau một trận. Khi đó muội nói huynh lòng dạ kiêu căng hẹp hòi, không đáng để Phương Thanh sư tỷ ái mộ. Nhưng huynh lại nói với muội rằng, người Phương Thanh sư tỷ yêu, là một người khác, bảo muội đừng có nói lung tung. Thực ra khi đó, muội đã suýt buột miệng hỏi…” Cô nở nụ cười, “ ‘Vậy còn huynh?’ Tình cảm của huynh đối với Phương Thanh sư tỷ là thế nào?”
Cô nói đến đấy, thở dài một tiếng rồi cười nói: “Muội cứ nghĩ rằng, không còn có cơ hội để hỏi huynh nữa. Nhưng huynh đã trở lại rồi… Thật không dễ dàng gì. Cho nên, đừng cậy mạnh như mười năm trước nữa nhé, cũng đừng để muội phải trơ mắt nhìn huynh xảy ra chuyện nữa, có được không?”
Hắn không nghe thấy, đương nhiên không thể đáp lại. Nhưng trong sâu thẳm lòng cô vẫn cảm thấy vui mừng. Không biết qua bao lâu, có lẽ là do linh khí bắt đầu có công hiệu, hắn không còn sốt nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ. Lúc này không còn trằn trọc nói mê nữa, hô hấp của hắn đã đều đặn bình thường trở lại, ngay cả thần sắc cũng bình yên đi. Cô đợi một lúc thấy hắn ngủ say rồi, mới nhẹ nhàng đứng dậy.
Giờ đã thu xếp ổn thỏa cho Thương Hàn rồi, cũng nên đi tìm những đồ đệ kia, không biết bọn họ bị rơi xuống nơi nào. Vùng núi này thật sự quái lạ, chỉ sợ bọn họ gặp phải sài lang hổ báo. Đạo hạnh của cô tuy không cao nhưng chung quy vẫn mạnh hơn đám đệ tử đó. Nếu ngay cả cô còn không đối phó được thì những đệ tử đó biết chống đỡ ra sao?
Cô định ra khỏi cửa, nhưng lại lo lắng cho Thương Hàn. Cân nhắc hồi lâu, cô khẽ gọi bảo kính Trạm Lộ ra, thi triển thuật tạo ra màng bảo vệ vô hình quanh người Thương Hàn. Xong xuôi cô mới an tâm, cầm kiếm đi tìm người.
Đi tới cửa, Lục Tín thấy cô ra ngoài, thì quan tâm hỏi một tiếng. Nghe cô nói muốn ra ngoài trấn, thì sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng ngăn cản.
Nghi Huyên biết hắn lo lắng con Bạch Lang kia sẽ tấn công lần nữa, và thực ra cô cũng rất lo lắng, nhưng cô không đi thì để ai đi đây. Vì thế, cô dùng giọng thoải mái nói với hắn: “Trưởng trấn không cần phải lo lắng. Thực không dám giấu, tôi là môn đệ của Dịch Thủy đình, mặc dù kém cỏi nhưng cũng luyện thành ‘Gương kiếm song thành’ rồi, nên vẫn dư sức đối phó với một con sói.”
“Cô nương, tại hạ cũng xin nói thật lòng, con Bạch Lang kia chính là Thánh thú của Vĩnh Thánh Thiên tông, hoàn toàn khác biệt với những con sói khác. Tại hạ không dám nghi ngờ đạo hạnh của cô nương, chẳng qua con sói đó không thể xem thường được, càng không nên khinh suất!” Lục Tín nói.
Chuyện này, Nghi Huyên cũng đoán được. Tuy không biết Vĩnh Thánh Thiên tông có ý gì, nhưng có lẽ sẽ không thực sự hạ sát thủ. Huống hồ tự nhiên lại bị đối xử như vậy, thì cũng nên tìm hiểu cho rõ ràng mọi chuyện mới được. “Tôi biết Trưởng trấn có lòng tốt, nhưng tôi còn mấy đệ tử bị lạc trong núi, chỉ sợ bọn họ cũng gặp Thánh thú. Thực sự không thể bỏ mặc họ.”
Lục Tín lại khuyên thêm vài câu, nhưng Nghi Huyên rất kiên quyết nên hắn không thể can ngăn thêm nữa. Chỉ đành dặn dò cô nhất thiết phải cẩn thận, rồi tự mình đưa cô đến cổng trấn, chỉ mong cô sẽ hồi tâm chuyển ý.
Vốn không thân quen, nhưng lại lo lắng cho an nguy của cô như thế, thật khiến Nghi Huyên cảm thấy xúc động. Dọc đường đi, lòng Nghi Huyên vẫn thấy ấm áp, trên mặt cũng không kìm được vẻ tươi cười.
Đi không bao lâu thì đến biển hoa lúc trước. Vừa bước một bước vào biển hoa đó, Nghi Huyên đã ngây người.
Vừa rồi nơi đây rõ ràng bị kiếm khí của Thương Hàn phá hủy đi hơn nửa, nhưng bây giờ, nhìn Đào Hạnh tươi đẹp, hoa Mai hoa Lê nhẹ đưa hương thơm mát, hoa Anh Đào bồng bềnh như mây, Hải Đường yêu kiều kín đáo, trăm hoa khoe sắc rực rỡ y như lúc ban đầu.
Trong biển hoa, có người, lạnh lùng mở miệng nói, tiếng nói từ xa xa vọng tới: “Là ngươi đánh thương Tuyết Nhi của ta?”
Nghi Huyên giật mình, nhìn theo hướng tiếng nói. Chỉ thấy trong biển hoa có một người chậm rãi đi ra. Đó là một thiếu nữ thanh xuân, xiêm áo trắng thuần, sạch sẽ không nhiễm bụi. Cô vốn diễm lệ nhưng vẻ mặt lại giữ nguyên một vẻ lạnh băng.
Nghi Huyên không biết Tuyết Nhi mà cô ta nói là ai, đang định hỏi, thì thấy con Bạch Lang lúc trước bám sát sau cô gái trẻ. Lần này, không thể nghi ngờ gì nữa, thiếu nữa này nhất định là môn đệ của Vĩnh Thánh Thiên tông.
“Hóa ra con sói này là của cô. Thật uổng cho cô là người tu tiên,vậy mà dung túng để nó đi hành hung người khác, còn dám hỏi ta sao lại đả thương nó!” Nghi Huyên ngay thẳng nói.
“Hành hung?” Thiếu nữ kia lắc đầu nói, “Ta vốn định cứu người, nhưng cô lại không biết tốt xấu.”
“Cứu người?” Nghi Huyên nói, “Vừa gặp đã bổ nhào vào cắn người như thế mà gọi là cứu người sao?”
“Nếu không làm sao mà ngăn được các người đi về phía trước?” Thiếu nữ nói, “Nhưng giờ đã muộn, các người đã bước chân vào “Chân Hư cảnh” rồi, không còn đường lui nữa.”
Câu nói mang hàm ý như vậy, làm Nghi Huyên khó hiểu. Cô không vui nói: “Nếu không muốn chúng ta đi vào trong, sao không nói thẳng lý do? Nhiều lần công kích như vậy là có ý gì? Đây là đạo đãi khách của Vĩnh Thánh Thiên tông sao?”
Thiếu nữ kia còn chưa kịp đáp, đã có một người khác mở miệng tiếp lời: “Nói ra lý do, thì các người vẫn không hết hy vọng. Hơn nữa các người nói không sai, ‘Chân Hư cảnh’ đích thực có thể làm cho người chết sống lại, có khả năng khỏi hẳn bệnh.”
Nghi Huyên lập tức nhận ra giọng nói này, trong lòng bỗng sinh ra chán ghét. Cô đưa mắt nhìn, thấy Lac Kiến Hoài chắp tay sau lưng thong thả bước đến gần, vẻ mặt vẫn ngạo mạn như cũ. Nghi Huyên chẳng muốn vòng vo với hắn, mà dứt khoát nói: “Bây giờ đã tìm được Chân Hư cảnh, ta cũng không phiền Chưởng môn ra tay cứu người nữa. Chỉ xin hỏi Chưởng môn, những đệ tử đi cùng ta kia hiện đang ở nơi nào. Nếu Chưởng môn biết xin hãy vui lòng cho hay.”
“Không biết.” Lạc Kiến Hoài đáp lạnh tanh, “Lục Hư Thánh sơn rất rộng, hơn nữa bọn họ có chân, thích đi tới nơi nào ta quản sao được.”
Nghi Huyên đương nhiên nghe ra, nhưng lời này là muốn nói bóng gió cô, cô cũng không cam chịu yếu thế, nói: “Đã như vậy, không dám làm phiền Chưởng môn nữa, ta tự đi tìm, chỉ mong Chưởng môn đừng thả rồng rắn sói hổ ra chạy loạn khắp núi là được.”
Lạc Kiến Hoài nói: “Chúng sinh bình đẳng. Cô có thể chạy loạn khắp núi, thì sao rồng rắn sói hổ không thể chạy? Chính cô nên cẩn thận đừng có đâm lung tung là được.” Hắn hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo rời đi.
Nghi Huyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, đang định đi đến nói lý lẽ, thì nghe thấy cô thiếu nữ áo trắng nói: “Tính hắn vốn vậy, cô có tranh cãi với hắn cũng vô ích.”
Nghi Huyên nhịn cơn tức, liếc nhìn thiếu nữ kia một cái. Thành thật mà nói, cô ấy là môn đồ mà lại đánh giá Chưởng môn như vậy, làm người ta thấy khó hiểu. Nhưng nghe cô ta nói lúc đầu có vẻ không có ác ý, có lẽ trong chuyện này có ẩn tình nào đó.
“Vừa rồi cô nói chúng tôi vào ‘Chân Hư cảnh’ sẽ không còn đường lui, là có ý gì?” Nghi Huyên hỏi.
“Tên cũng như ý nghĩa.” Thiếu nữ nói, cười bất đắc dĩ, “Bây giờ đã hết cách rồi, các người cứ an tâm ở đó đi.”
“Rốt cuộc các người đang che giấu cái gì vậy hả?” Nghi Huyên không chấp nhận câu trả lời kia, truy hỏi tới cùng.
Thiếu nữ thì thầm nói: “Chìm nổi trong bể dục vọng chết mới tỉnh, nỗi khổ trong cõi hồng trần lòng tự biết…” Nói như vậy xong, thiếu nữ đó dứt khoát dẫn Bạch Lang biến mất trong biển hoa.
Lòng Nghi Huyên đầy mê muội, suy nghĩ vắt óc vẫn không giải thích được. Xung quanh cô, biển hoa vẫn rực rỡ tựa như ảo mộng…
Bình luận facebook