Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Editor: Đào Sindy
Màn đêm buông xuống, bầu trời màu đen vây quanh đèn lưu huỳnh.
Trần Nhứ đã chuẩn bị xong quà sinh nhật bất ngờ, cuộn người trên sô pha bật nhạc, nghe đàn piano trong chốc lát. Cô có chút gấp gáp, cách vài phút liền cau mày nhìn thời gian. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn màn hình, vui vẻ nhảy cẫng kết nối: "Anh đến đâu rồi?"
Tan tầm là giờ cao điểm, kẹt trên cầu lớn bắc sang sông.
Tạ Nghiêu Đình đơn giản kể ngọn nguồn. Lòng anh hơi kiêng kị, chỉ nói qua loa là một nữ đồng nghiệp: "Cô ấy sang đây công tác, bên cạnh không có bạn bè. Anh đến bệnh viện xem thử, nếu như không có gì đáng ngại, rất nhanh sẽ về."
Trần Nhứ sững sờ, không lên tiếng.
Trong phòng bếp, có thể nhìn thấy trên bồn rộng lớn, trên bàn kim loại đã chuẩn bị xong các loại rau quả thịt tươi, chỉ đợi anh về, liền có thể bỏ vào nồi.
Anh tâm trạng tốt dỗ cô: "Em ngoan ngoãn ở nhà, được không?"
Trước mắt Trần Nhứ đột nhiên hiện lên mặt mày Diệp Phục Linh xinh đẹp tỉ mỉ trên tấm ảnh tốt nghiệp, nửa ngày không lên tiếng.
“Tiểu Nhứ?"
Cô lấy lại tinh thần, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình vô cùng chua sót. Cô giãn mặt ra, cắn môi, giả bộ như không thèm để ý chút nào hỏi: "Hả, cô ấy ở bệnh viện nào?"
Tạ Nghiêu Đình khẽ giật mình: "... Bệnh viện nhân dân thành phố. Làm sao vậy?"
“Không sao. Em chỉ muốn biết có xa hay không... Chỗ đó em biết, đón xe hơn 20 phút là tới."
“Ừ."
Cúp điện thoại.
Đối với sự khác thường của Trần Nhứ đêm nay, lúc này Tạ Nghiêu Đình mới phát giác tỉnh táo.
Anh luôn tránh nói về chuyện của Diệp Phục Linh với cô, chẳng qua là cảm thấy chỉ làm chung chuyện cũ khi xưa thôi, bên trong tam quan của anh thì quân tử không nói bừa là cơ bản nhất.
Mỗi người sớm đã đi một ngả, muốn cá quay lại nước, quên chuyện trên bờ. Còn trong công việc gặp nhau, tính cách anh cho phép, không thể khoanh tay đứng nhìn với một số chuyện.
Ước chừng là có quan hệ cùng nhau lớn lên, Trần Nhứ xử sự rất mẫn cảm, trong nội tâm cô có gút mắc khó cởi, nhưng cảm thấy một khi hỏi ra, tình hình không dễ nhìn, giống như mụ đàn bà chanh chua.
Cô không hỏi, anh cũng không chủ động nói.
Chuyện cũ như khói, giống như nút thủy thủ ý, càng muốn thoát ra, lại dây dưa càng chặt.
Trần Nhứ nhìn trăng trên sông ngoài cửa sổ, đi lên ban công, hai tay khoanh lại, đứng yên cạnh hoa cỏ chốc lát. Cô cảm thấy mình đã bị sự nghi ngờ làm cho đầu óc mê muội, bản năng chi phối suy nghĩ của cô. Trong lòng cô không nắm chắc, thoáng lấy lại bình tĩnh, rồi mới ra quyết định, mang theo áo khoác, mở cửa xông ra.
Phòng cấp cứu người đến người đi, mỗi một cái giường đều có rèm ngăn cách.
Sau khi Tạ Nghiêu Đình đến, phát hiện cảnh sát giao thông đã ở đó.
Nói chuyện với nhau, mới biết thì ra Diệp Phục Linh bị xỉu trước một chiếc xe trên đường lộ, lái xe bị dọa mất hồn, nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, không dám tùy tiện rời đi, lại thành gây chuyện bỏ trốn.
Lái xe nhìn thấy Tạ Nghiêu Đình đến xử lý chuyện trông có vẻ lí lẽ, nói liên miên với anh, diễn lại hiện trường một lần, cũng rất cường điệu nói mình có gắn camera hành trình, còn nói hành vi của người giả bị bệnh rất đáng khinh bỉ khiển trách.
Tạ Nghiêu Đình không tiếp tục dây dưa với anh ta, anh ta kể rõ tình huống khi đó với cảnh sát giao thông liền lái xe rời đi.
Diệp Phục Linh nằm trên giường bệnh.
Tạ Nghiêu Đình đi tới, cúi người, cô ta đã tỉnh táo lại, không có lớp trang điểm, càng hiện ra sự yếu đuối, cứ như hai người so với bình thường. Đầu đầy mồ hôi, thái dương thấm ướt, khuỷu tay nhỏ gầy gắn tiêm truyền dịch.
Ánh mắt suy yếu của cô ta nhìn sang, nghị lực mạnh mẽ, cười nói: "... Nghiêu Đình."
“Tỉnh rồi?"
“Ừ, đã một hồi. Sao anh lại tới?"
“Bác sĩ mở điện thoại của cô ra nên tìm được tôi."
Sắc mặt Diệp Phục Linh trắng bệch: "Đã làm phiền anh."
“Đừng khách sáo, mọi người là bạn bè cả."
Cô ta cười cười: "Thiếu chút nữa tôi đã biến thành người giả bị đụng."
Anh ngồi xuống ghế cạnh giường, thấp giọng nói : "Tôi đã xem kết quả kiểm tra, chỉ đơn giản là tuột huyết áp và cơ thể chịu không nổi nên mới xỉu."
Cô ta nói: "Giữa trưa có xã giao, một đống người tụ lại nên uống hơi nhiều."
Ở Nam Tân trên đường Đào Đào cư, Lâm Giang ngồi trong phòng, nói ra toàn lời nghĩ một đằng nói một nẻo để lấy lòng, nâng ly cạn chén cả một buổi chiều, cũng không ăn bất kì thứ gì.
Giọng anh ta thật thấp, trong không gian xôn xao lộ ra chút rời rạc: "Tiểu Diệp... Cô quá liều mạng."
Cô tựa trên gối, đưa tay ấn xuống thái dương, giọng hư ảo: "Lúc đầu muốn một mình dạo chơi khắp nơi. Nhìn thấy trên mạng nói, cảnh đêm nơi đó rất giống 《 Sen và Chihiro ở thế giới thần bí 》 của Miyazaki Hayao. Anh còn nhớ không, lúc đi học, hội liên hiệp trường tổ chức định kỳ chiếu phim ngoài trời, chúng ta cùng nhau xem trên bãi tập ấy."
Tạ Nghiêu Đình không lên tiếng.
Diệp Phục Linh cười tự giễu: "Tính của tôi là như vậy, không đụng phải tường sẽ không quay đầu lại. Muốn gì, sẽ toàn lực đi tranh dành. Nhiều năm như thế cũng không thể bỏ tật xấu này. Tôi như vậy, có phải khiến người ta ghét lắm không?"
Tạ Nghiêu Đình không nói tiếp, đứng dậy thay cô ta đắp mền: "... Cô mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Cô ta cảm thấy khóe môi có chút đau: "Anh muốn đi sao?"
Giọng anh trầm ổn, trên mặt không có biểu lộ khác: "Ừm. Tôi đã liên hệ với Tiểu Trang rồi. Một hồi nữa anh ta đến, tôi sẽ đi."
Tim cô ta đập nhanh, toàn thân có chút cứng ngắc, đưa tay sờ lên khóe mắt chua xót, tự mình nói: "Chúng ta... Thật sự không trở về được nữa sao?"
Diệp Phục Linh xuất thân ở tầng dưới chót, ba mẹ trong nhà luôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, vì để em trai đến trường, nhiều lần yêu cầu cô giống như người ta đến các thành phố duyên hải làm công.
Diệp Dĩnh giúp cô ta chuyện học tập chỉ là mở ra cánh cửa thế giới mới, Tạ Nghiêu Đình mới là chúa cứu thế như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa của cô ta.
Bởi vì yêu anh, cô ta bỏ qua tất cả tự ti và hèn nhát, cố gắng rèn luyện, khiến mình trở nên tốt hơn, chỉ hy vọng một ngày có thể đứng sóng vai cùng anh. Nhất định là cô ta bị ma xui quỷ ám, mới có thể sau khi lấy được toàn thế giới, còn tham lam yêu cầu xa vời vị trí cao hơn. Bây giờ cũng coi như công thành danh toại, ngoại trừ ở chỗ cao không khỏi rét lạnh vì cô đơn, nên không khỏi thất vọng muốn quay về lối cũ.
Diệp Phục Linh tuổi nhỏ đã rời khỏi nhà, từng bước một thực hiện việc thay đổi bản thân, cô ta tự hỏi đã phụ rất nhiều người, thậm chí cảm thấy tình yêu vô dụng, thật sự mệt mỏi. Nhất là trong xã hội bạc tình bạc nghĩa mò mẫm nhiều năm, mỗi người đều tự vệ theo một màu sắc riêng, cô ta luôn đeo mặt nạ không gỡ xuống, rất ít khi lấy khuôn mặt yếu ớt gặp người khác.
Cho dù năm đó, lúc tình cảm nồng nàn nhất, cô ta cũng chưa từng ăn nói khép nép như thế này.
Tạ Nghiêu Đình trầm mặc nửa ngày, đắn đo, mở miệng thấp giọng nói: "Tiểu Diệp... Từ đầu đến giờ, cô vẫn luôn hà khắc với mình, cũng đã thành thói quen mà đặt mục tiêu cho mọi việc."
Cô ta giương mắt nhìn anh. Một sợi tóc tán loạn bên tai, nặng nề cô đơn. Cô ta bị bệnh, thu lại sự mạnh mẽ khi giương nanh múa vuốt, mang theo cảm giác yếu ớt dễ khiến người ta thương tiếc.
Anh đón nhận ánh mắt sáng rực của cô ra, giọng điệu vuốt ve an ủi lại lạnh thấu xương: "Nhưng mà tình cảm không giống công việc, không phải cô cứ dựa theo kế hoạch là có thể đạt được mục đích đề ra. Năm đó cũng vậy, bây giờ cũng thế, tôi đối với cô, là do mong mà không được nên nhớ mãi không quên. Còn cô đối với tôi... Chỉ là khách qua đường mà thôi."
Mấy câu như vậy, là bỏ lại lúc trước, dứt bỏ mai sau.
Cũng là lời nói dịu dàng từ bi nhất của anh.
Trong nháy mắt Diệp Phục Linh đỏ mắt, cô ta cuộn mình, nức nở nói: "Anh… Nhất định phải phủ định toàn bộ tình cảm giữa chúng ta như thế sao?"
Nói đến như thế.
Tạ Nghiêu Đình nhìn thông báo hiện trên màn hình điện thoại, thấp giọng thở dài, đứng dậy từ trên ghế: "Tiểu Trang đã đến cửa bệnh viện rồi. Cô nghỉ ngơi thật tốt."
Trần Nhứ một đường thúc giục tài xế xe taxi, nhanh như chớp chạy tới. Cô đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, xuyên qua cửa thủy tinh, ngước cổ lên, dùng lực nhìn quanh.
Lúc nhận ra Diệp Phục Linh, trong lòng cô lập tức trùng xuống, hốc mắt không khỏi có lệ nóng.
Tạ Nghiêu Đình quay người muốn đi vội, Diệp Phục Linh không cam lòng, giơ một tay từ dưới mền ra, lòng bàn tay suy yếu nắm cổ tay anh. Toàn thân cô ta vô lực, vô cùng rõ ràng, muốn giữ anh lại, căn bản không liên quan đến sức lực.
Mắt anh nhìn cánh tay tuyết trắng kia, nhẹ nhàng hất ra, bước chân không dừng, đi về phía cửa.
Trong lòng Diệp Phục Linh trống rỗng, đầu ngón tay trắng nõn run lên, như nhận mệnh hai mắt nhắm nghiền. Cô ta lật mu bàn tay trên trán như che giấu, nước mắt chua xót trượt xuống, theo gương mặt một đường chảy xuống, chảy vào tai.
Mặt trăng chiếu sáng, không nhìn thấy những ngôi sao.
Đèn nê ông nhấp nháy lập loè, trộn lẫn cùng ánh đèn trong mỗi tòa nhà được xây dựng từ xi măng cốt thép qua cửa sổ như đang ở trong một khu rừng rậm.
Trần Nhứ đi trước Tạ Nghiêu Đình. Cô ở cửa bệnh viện thất thần đứng đó, rồi không biết nghĩ đến điều gì, mắt chợt lóe, đi lên phía trước mấy bước, ở trạm xe buýt trực tiếp lên chuyến xe về trường học.
Tạ Nghiêu Đình lái xe rất nhanh.
Một phòng vắng lặng yên tĩnh.
Trần Nhứ đã đi. Tạ Nghiêu Đình không rõ lắm quan sát quanh mình. Đầu tiên đập vào mắt là trên bàn phòng khách đặt theo thứ tự từ bánh kem đến hộp quà.
Anh đổi giày, đi vào phòng, quanh quẩn chóp mũi như có mùi thơm ngát. Đang độ mùa hoa nhài, màu xanh lá vây quanh màu trắng thuần, đựng trong bình thủy tinh miệng rộng, bên góc đặt chai Baileys vị anh đào. Cổ chai buộc sợi vải màu xanh lục, thắt nơ con bướm, cảm giác như một nghi thức long trọng.
Trên bồn rửa phòng bếp, có đủ loại nguyên liệu nấu ăn chưa nấu.
Tạ Nghiêu Đình có chút nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi mới bừng tỉnh.
Lần leo cây này, quá thực không nên
Màn đêm buông xuống, bầu trời màu đen vây quanh đèn lưu huỳnh.
Trần Nhứ đã chuẩn bị xong quà sinh nhật bất ngờ, cuộn người trên sô pha bật nhạc, nghe đàn piano trong chốc lát. Cô có chút gấp gáp, cách vài phút liền cau mày nhìn thời gian. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn màn hình, vui vẻ nhảy cẫng kết nối: "Anh đến đâu rồi?"
Tan tầm là giờ cao điểm, kẹt trên cầu lớn bắc sang sông.
Tạ Nghiêu Đình đơn giản kể ngọn nguồn. Lòng anh hơi kiêng kị, chỉ nói qua loa là một nữ đồng nghiệp: "Cô ấy sang đây công tác, bên cạnh không có bạn bè. Anh đến bệnh viện xem thử, nếu như không có gì đáng ngại, rất nhanh sẽ về."
Trần Nhứ sững sờ, không lên tiếng.
Trong phòng bếp, có thể nhìn thấy trên bồn rộng lớn, trên bàn kim loại đã chuẩn bị xong các loại rau quả thịt tươi, chỉ đợi anh về, liền có thể bỏ vào nồi.
Anh tâm trạng tốt dỗ cô: "Em ngoan ngoãn ở nhà, được không?"
Trước mắt Trần Nhứ đột nhiên hiện lên mặt mày Diệp Phục Linh xinh đẹp tỉ mỉ trên tấm ảnh tốt nghiệp, nửa ngày không lên tiếng.
“Tiểu Nhứ?"
Cô lấy lại tinh thần, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình vô cùng chua sót. Cô giãn mặt ra, cắn môi, giả bộ như không thèm để ý chút nào hỏi: "Hả, cô ấy ở bệnh viện nào?"
Tạ Nghiêu Đình khẽ giật mình: "... Bệnh viện nhân dân thành phố. Làm sao vậy?"
“Không sao. Em chỉ muốn biết có xa hay không... Chỗ đó em biết, đón xe hơn 20 phút là tới."
“Ừ."
Cúp điện thoại.
Đối với sự khác thường của Trần Nhứ đêm nay, lúc này Tạ Nghiêu Đình mới phát giác tỉnh táo.
Anh luôn tránh nói về chuyện của Diệp Phục Linh với cô, chẳng qua là cảm thấy chỉ làm chung chuyện cũ khi xưa thôi, bên trong tam quan của anh thì quân tử không nói bừa là cơ bản nhất.
Mỗi người sớm đã đi một ngả, muốn cá quay lại nước, quên chuyện trên bờ. Còn trong công việc gặp nhau, tính cách anh cho phép, không thể khoanh tay đứng nhìn với một số chuyện.
Ước chừng là có quan hệ cùng nhau lớn lên, Trần Nhứ xử sự rất mẫn cảm, trong nội tâm cô có gút mắc khó cởi, nhưng cảm thấy một khi hỏi ra, tình hình không dễ nhìn, giống như mụ đàn bà chanh chua.
Cô không hỏi, anh cũng không chủ động nói.
Chuyện cũ như khói, giống như nút thủy thủ ý, càng muốn thoát ra, lại dây dưa càng chặt.
Trần Nhứ nhìn trăng trên sông ngoài cửa sổ, đi lên ban công, hai tay khoanh lại, đứng yên cạnh hoa cỏ chốc lát. Cô cảm thấy mình đã bị sự nghi ngờ làm cho đầu óc mê muội, bản năng chi phối suy nghĩ của cô. Trong lòng cô không nắm chắc, thoáng lấy lại bình tĩnh, rồi mới ra quyết định, mang theo áo khoác, mở cửa xông ra.
Phòng cấp cứu người đến người đi, mỗi một cái giường đều có rèm ngăn cách.
Sau khi Tạ Nghiêu Đình đến, phát hiện cảnh sát giao thông đã ở đó.
Nói chuyện với nhau, mới biết thì ra Diệp Phục Linh bị xỉu trước một chiếc xe trên đường lộ, lái xe bị dọa mất hồn, nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, không dám tùy tiện rời đi, lại thành gây chuyện bỏ trốn.
Lái xe nhìn thấy Tạ Nghiêu Đình đến xử lý chuyện trông có vẻ lí lẽ, nói liên miên với anh, diễn lại hiện trường một lần, cũng rất cường điệu nói mình có gắn camera hành trình, còn nói hành vi của người giả bị bệnh rất đáng khinh bỉ khiển trách.
Tạ Nghiêu Đình không tiếp tục dây dưa với anh ta, anh ta kể rõ tình huống khi đó với cảnh sát giao thông liền lái xe rời đi.
Diệp Phục Linh nằm trên giường bệnh.
Tạ Nghiêu Đình đi tới, cúi người, cô ta đã tỉnh táo lại, không có lớp trang điểm, càng hiện ra sự yếu đuối, cứ như hai người so với bình thường. Đầu đầy mồ hôi, thái dương thấm ướt, khuỷu tay nhỏ gầy gắn tiêm truyền dịch.
Ánh mắt suy yếu của cô ta nhìn sang, nghị lực mạnh mẽ, cười nói: "... Nghiêu Đình."
“Tỉnh rồi?"
“Ừ, đã một hồi. Sao anh lại tới?"
“Bác sĩ mở điện thoại của cô ra nên tìm được tôi."
Sắc mặt Diệp Phục Linh trắng bệch: "Đã làm phiền anh."
“Đừng khách sáo, mọi người là bạn bè cả."
Cô ta cười cười: "Thiếu chút nữa tôi đã biến thành người giả bị đụng."
Anh ngồi xuống ghế cạnh giường, thấp giọng nói : "Tôi đã xem kết quả kiểm tra, chỉ đơn giản là tuột huyết áp và cơ thể chịu không nổi nên mới xỉu."
Cô ta nói: "Giữa trưa có xã giao, một đống người tụ lại nên uống hơi nhiều."
Ở Nam Tân trên đường Đào Đào cư, Lâm Giang ngồi trong phòng, nói ra toàn lời nghĩ một đằng nói một nẻo để lấy lòng, nâng ly cạn chén cả một buổi chiều, cũng không ăn bất kì thứ gì.
Giọng anh ta thật thấp, trong không gian xôn xao lộ ra chút rời rạc: "Tiểu Diệp... Cô quá liều mạng."
Cô tựa trên gối, đưa tay ấn xuống thái dương, giọng hư ảo: "Lúc đầu muốn một mình dạo chơi khắp nơi. Nhìn thấy trên mạng nói, cảnh đêm nơi đó rất giống 《 Sen và Chihiro ở thế giới thần bí 》 của Miyazaki Hayao. Anh còn nhớ không, lúc đi học, hội liên hiệp trường tổ chức định kỳ chiếu phim ngoài trời, chúng ta cùng nhau xem trên bãi tập ấy."
Tạ Nghiêu Đình không lên tiếng.
Diệp Phục Linh cười tự giễu: "Tính của tôi là như vậy, không đụng phải tường sẽ không quay đầu lại. Muốn gì, sẽ toàn lực đi tranh dành. Nhiều năm như thế cũng không thể bỏ tật xấu này. Tôi như vậy, có phải khiến người ta ghét lắm không?"
Tạ Nghiêu Đình không nói tiếp, đứng dậy thay cô ta đắp mền: "... Cô mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Cô ta cảm thấy khóe môi có chút đau: "Anh muốn đi sao?"
Giọng anh trầm ổn, trên mặt không có biểu lộ khác: "Ừm. Tôi đã liên hệ với Tiểu Trang rồi. Một hồi nữa anh ta đến, tôi sẽ đi."
Tim cô ta đập nhanh, toàn thân có chút cứng ngắc, đưa tay sờ lên khóe mắt chua xót, tự mình nói: "Chúng ta... Thật sự không trở về được nữa sao?"
Diệp Phục Linh xuất thân ở tầng dưới chót, ba mẹ trong nhà luôn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, vì để em trai đến trường, nhiều lần yêu cầu cô giống như người ta đến các thành phố duyên hải làm công.
Diệp Dĩnh giúp cô ta chuyện học tập chỉ là mở ra cánh cửa thế giới mới, Tạ Nghiêu Đình mới là chúa cứu thế như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa của cô ta.
Bởi vì yêu anh, cô ta bỏ qua tất cả tự ti và hèn nhát, cố gắng rèn luyện, khiến mình trở nên tốt hơn, chỉ hy vọng một ngày có thể đứng sóng vai cùng anh. Nhất định là cô ta bị ma xui quỷ ám, mới có thể sau khi lấy được toàn thế giới, còn tham lam yêu cầu xa vời vị trí cao hơn. Bây giờ cũng coi như công thành danh toại, ngoại trừ ở chỗ cao không khỏi rét lạnh vì cô đơn, nên không khỏi thất vọng muốn quay về lối cũ.
Diệp Phục Linh tuổi nhỏ đã rời khỏi nhà, từng bước một thực hiện việc thay đổi bản thân, cô ta tự hỏi đã phụ rất nhiều người, thậm chí cảm thấy tình yêu vô dụng, thật sự mệt mỏi. Nhất là trong xã hội bạc tình bạc nghĩa mò mẫm nhiều năm, mỗi người đều tự vệ theo một màu sắc riêng, cô ta luôn đeo mặt nạ không gỡ xuống, rất ít khi lấy khuôn mặt yếu ớt gặp người khác.
Cho dù năm đó, lúc tình cảm nồng nàn nhất, cô ta cũng chưa từng ăn nói khép nép như thế này.
Tạ Nghiêu Đình trầm mặc nửa ngày, đắn đo, mở miệng thấp giọng nói: "Tiểu Diệp... Từ đầu đến giờ, cô vẫn luôn hà khắc với mình, cũng đã thành thói quen mà đặt mục tiêu cho mọi việc."
Cô ta giương mắt nhìn anh. Một sợi tóc tán loạn bên tai, nặng nề cô đơn. Cô ta bị bệnh, thu lại sự mạnh mẽ khi giương nanh múa vuốt, mang theo cảm giác yếu ớt dễ khiến người ta thương tiếc.
Anh đón nhận ánh mắt sáng rực của cô ra, giọng điệu vuốt ve an ủi lại lạnh thấu xương: "Nhưng mà tình cảm không giống công việc, không phải cô cứ dựa theo kế hoạch là có thể đạt được mục đích đề ra. Năm đó cũng vậy, bây giờ cũng thế, tôi đối với cô, là do mong mà không được nên nhớ mãi không quên. Còn cô đối với tôi... Chỉ là khách qua đường mà thôi."
Mấy câu như vậy, là bỏ lại lúc trước, dứt bỏ mai sau.
Cũng là lời nói dịu dàng từ bi nhất của anh.
Trong nháy mắt Diệp Phục Linh đỏ mắt, cô ta cuộn mình, nức nở nói: "Anh… Nhất định phải phủ định toàn bộ tình cảm giữa chúng ta như thế sao?"
Nói đến như thế.
Tạ Nghiêu Đình nhìn thông báo hiện trên màn hình điện thoại, thấp giọng thở dài, đứng dậy từ trên ghế: "Tiểu Trang đã đến cửa bệnh viện rồi. Cô nghỉ ngơi thật tốt."
Trần Nhứ một đường thúc giục tài xế xe taxi, nhanh như chớp chạy tới. Cô đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, xuyên qua cửa thủy tinh, ngước cổ lên, dùng lực nhìn quanh.
Lúc nhận ra Diệp Phục Linh, trong lòng cô lập tức trùng xuống, hốc mắt không khỏi có lệ nóng.
Tạ Nghiêu Đình quay người muốn đi vội, Diệp Phục Linh không cam lòng, giơ một tay từ dưới mền ra, lòng bàn tay suy yếu nắm cổ tay anh. Toàn thân cô ta vô lực, vô cùng rõ ràng, muốn giữ anh lại, căn bản không liên quan đến sức lực.
Mắt anh nhìn cánh tay tuyết trắng kia, nhẹ nhàng hất ra, bước chân không dừng, đi về phía cửa.
Trong lòng Diệp Phục Linh trống rỗng, đầu ngón tay trắng nõn run lên, như nhận mệnh hai mắt nhắm nghiền. Cô ta lật mu bàn tay trên trán như che giấu, nước mắt chua xót trượt xuống, theo gương mặt một đường chảy xuống, chảy vào tai.
Mặt trăng chiếu sáng, không nhìn thấy những ngôi sao.
Đèn nê ông nhấp nháy lập loè, trộn lẫn cùng ánh đèn trong mỗi tòa nhà được xây dựng từ xi măng cốt thép qua cửa sổ như đang ở trong một khu rừng rậm.
Trần Nhứ đi trước Tạ Nghiêu Đình. Cô ở cửa bệnh viện thất thần đứng đó, rồi không biết nghĩ đến điều gì, mắt chợt lóe, đi lên phía trước mấy bước, ở trạm xe buýt trực tiếp lên chuyến xe về trường học.
Tạ Nghiêu Đình lái xe rất nhanh.
Một phòng vắng lặng yên tĩnh.
Trần Nhứ đã đi. Tạ Nghiêu Đình không rõ lắm quan sát quanh mình. Đầu tiên đập vào mắt là trên bàn phòng khách đặt theo thứ tự từ bánh kem đến hộp quà.
Anh đổi giày, đi vào phòng, quanh quẩn chóp mũi như có mùi thơm ngát. Đang độ mùa hoa nhài, màu xanh lá vây quanh màu trắng thuần, đựng trong bình thủy tinh miệng rộng, bên góc đặt chai Baileys vị anh đào. Cổ chai buộc sợi vải màu xanh lục, thắt nơ con bướm, cảm giác như một nghi thức long trọng.
Trên bồn rửa phòng bếp, có đủ loại nguyên liệu nấu ăn chưa nấu.
Tạ Nghiêu Đình có chút nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi mới bừng tỉnh.
Lần leo cây này, quá thực không nên
Bình luận facebook