Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Editor: Đào Sindy
Xe vững vàng chạy ra, hoà vào dòng xe đông nghịt.
Đang vào giờ cơm, trên đường có chút kẹt, đèn liên tục bật lên, uốn lượn thành sông, hợp dòng thành biển. Ánh sáng và màu sắc của cả thành phố hoà thành một màn đêm trơ trụi, như phong cách yểu điệu của thành phố Hải.
Tâm tình Trần Nhứ không tệ, chỉ cần là đi cùng anh, thì ngay cả kẹt xe bực mình cũng trở thành Romantic.
Cô nhìn ngoài cửa sổ xe: "Không phải đường này."
"Chúng ta không về nhà."
Cô nghiêng mặt nhìn anh, nghi ngờ nói: "Vậy bây giờ đi đâu?"
"Hôm nay sinh nhật Lâm Hòe, chúng ta đi ăn một bữa cơm."
Trần Nhứ giật mình, gật đầu: "Đến quán của anh ta sao?"
"Ừm. Cậu ta, tuổi càng lớn càng thích náo nhiệt. Trải qua sinh nhật, mời bạn bè cũ, bạn học cũ không nói, còn cố ý cường điệu bảo mọi người dẫn người nhà theo."
Trần Nhứ giỏi nhất là lọc ra trọng điểm trong lời anh nói, cô nhếch môi cười: "Há, Thế... Em có phải người nhà của anh không?"
Đúng lúc gặp đèn đỏ.
Tạ Nghiêu Đình đưa tay sang, gảy cái cằm trắng nõn của cô, cười nói: "Biết rõ còn cố hỏi."
Trần Nhứ nháy mắt nhìn anh: "Anh muốn giới thiệu em cho bạn bè anh biết sao?"
"Đương nhiên."
Cô bĩu môi, hai tay chống cằm đóng vai ngoan ngoãn: "Cũng đúng, ai bảo em đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở chứ."
Tạ Nghiêu Đình bị bộ dáng cô giả bộ say mê bản thân chọc cười, quay đầu cười không dừng được. Đèn tín hiệu chuyển đổi, xe xếp hàng đằng sau thúc giục nhấn còi.
Trần Nhứ không tiếp tục diễn xuất tệ của mình bên ghế phụ, thành thật ngồi yên trên ghế, lẳng lặng nhìn anh.
Đại khái là ảo giác, lúc đi cùng anh, cô sẽ giật mình nhận ra thời gian dịu lại, kim đồng hồ như chậm nửa nhịp, trong mỗi thừa số lơ lửng trong không khí đều tràn ngập dịu dàng thắm thiết.
Bóng đêm mê ly.
Cửa chính quán cà phê Cây Hoè treo bảng thông báo ——sinh nhật ông chủ, hôm nay không tiếp tục kinh doanh.
Trong sân lộ thiên thích hợp tụ họp cỡ nhỏ. Nhân khí vượng, huyên náo náo nhiệt, ngay cả hà hơi thành băng vào đêm đông lạnh cũng trở nên ấm áp khó hiểu. Quầy đồ nướng khí thế ngất trời ở một góc, dù màu xanh sẫm rộng rãi có một quầy bar.
Lâm Hòe đang ở đó pha rượu, lắc bình inox lên xuống.
Tạ Nghiêu Đình dẫn Trần Nhứ chào hỏi bạn bè.
Lâm Hòe nhìn thấy bọn họ, thật xa đã khoát tay ra hiệu, đợi bọn họ chen chúc tới, nửa đường Tạ Nghiêu Đình lại bị người khác tạm thời gọi đi, ở một bên hàn huyên vài câu.
Trần Nhứ ngồi lên ghế chân cao trên quầy bar, khoát tay với anh, dùng ánh mắt ra hiệu với anh rằng cô ở một mình cũng được.
Miệng Lâm Hòe không ngăn cản nói đùa: "Tiểu Nhứ, đã lâu không gặp, có nhớ anh không?"
Cô không chịu trả lời anh ta, mà cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Lâm Hòe cũng không để ý, nói lời cảm ơn xong, lại nói: "Sau khi em đi, người nào đó khốn khổ vì tình, mỗi ngày ăn uống không trôi. Anh ta không thích nhất là dính dáng đến xí nghiệp và chính phủ, nhưng nghe nói hạng mục nghiên cứu thuốc mới tại Sơn Thành, anh ta liên tục không ngừng đẩy tất cả việc trong tay."
Trần Nhứ sửng sốt, có chút hoảng hốt: "... Em còn tưởng là trùng hợp đấy."
"Nào có trùng hợp nhiều như vậy, tất cả trùng phùng xa cách trên thế giới này từ lâu đều đã có ý định từ trước."
Trần Nhứ cẩn thận trở về chỗ, lại nhìn vị trí của Tạ Nghiêu Đình. Trên cây hòe trang trí đầy đèn màu nhỏ nhấp nháy lập lòe, anh đứng ở đó, như nhận thấy ánh mắt của cô, cười nhìn sang.
Lâm Hòe từ trên quầy bar đẩy tới một ly cocktail, lòng bàn tay hướng lên trên ra hiệu nói: "Đến đây, ly này là anh đặc biệt pha cho em đấy, người trưởng thành có thể uống rượu."
Trên mặt bàn, trong ly thủy tinh chân cao rộng vành đựng chất lỏng màu hồng macaron, cảm nhận giống như vị mật đào của rượu ngọt tỏa ra, trên miệng ly cài miếng chanh xanh, nhìn vừa ngọt ngào vừa ngây ngô.
Trần Nhứ nhận lấy, thăm dò uống hai miệng nhỏ, cảm giác không cay xè như trong tưởng tượng, mùi vị đào nhẹ, vừa vào rất ngọt, sau có chút chua.
Cô tò mò hỏi: "Rượu này tên gọi là gì?"
Lâm Hòe đột nhiên cười xấu xa mân môi dưới, anh ta khoát tay ra hiệu cô đưa lỗ tai tới. Trần Nhứ vô thức làm theo, ngoẹo đầu tiến tới, nghe anh ta nhỏ giọng nói: "... Bộ ngực sữa của thiếu nữ."
Tạ Nghiêu Đình đi tới, sắc mặt âm trầm, khó coi.
Trần Nhứ không nghĩ tới sẽ là một cái tên vừa ngây ngô vừa dâm dâm, cô có chút thẹn thùng, vội vàng che giấu bưng ly rượu uống một hớp lớn, chỉ còn lại đáy ly.
Tạ Nghiêu Đình nhìn thấy cô có chút không đúng, nhíu mày thấp giọng hỏi: "Hai người đang nói gì đấy?"
Lâm Hòe tùy ý buông tay, nhưng cười không nói.
Trần Nhứ cũng không trả lời vấn đề của anh, mà đẩy ly trở về, đưa ngón trỏ tay phải ra, nói yêu cầu với Lâm Hòe: "Lại cho em một ly đi."
Lâm Hòe khẳng khái hào phóng pha cho cô ly nữa.
Trần Nhứ nhận lấy, nắm trong tay. Cô đã có chút say, mặt nóng nhịp tim nhanh.
Buổi tối dần đến, Tạ Nghiêu Đình dẫn cô vào phòng trong quán, nơi này không thay đổi nhiều, bàn ghế và mái dựa theo phong cách đơn giản.
Ban ngày, Lâm Hòe nướng bánh gatô và bánh quy trong phòng bếp, trong không khí khắp nơi còn sót lại hương vị của đường và bơ. Một phòng ấm áp như xuân, hai ba con con mèo uốn trên ghế sô pha nhỏ giọng ngáy o o. Trong góc trước cửa sổ thuỷ tinh sát đất có một cây đàn Piano màu trắng.
Mắt Trần Nhứ sáng lên, đi đến đó vài bước.
Một tay cô cầm ly rượu, một tay ấn phím đàn, tùy ý thử âm. Ngón tay của cô nhảy vọt giữa khoảng trắng đen, giai điệu lan toả dưới ánh sáng ấm áp màu vàng, lộ ra biến ảo khôn lường mà thanh tịnh.
Tạ Nghiêu Đình đứng ở một bên, khuỷu tay chống trên khung đàn, có chút hăng hái nhìn cô: "Tiểu Nhứ, đàn một bản đi."
"Anh muốn nghe bài gì?"
Trần Nhứ hào phóng ngồi xuống băng ghế, ngửa mặt lên nhìn anh, độ cong của chiếc cằm như mật đào mềm mại, cái cổ trắng nõn lộ ra càng thon dài. Nói xong, cô buông ly rượu trong tay xuống đặt lên khung đàn, sau đó hai tay đan xen làm động tác giãn ra.
Tay Tạ Nghiêu Đình sờ cằm, cười do dự, hình như thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, thấp giọng đáp: "Ừm... Anh thích Schubert*."
*Franz Peter Schubert (31/1/ 1797 – 19/ 11/1828) là một nhà soạn nhạc người Áo. Ông đã sáng tác 600 Lieder, chín bản giao hưởng trong đó có bản giao hưởng nổi tiếng "Unfinished Symphony" cùng các thể loại nhạc nghi lễ, nhạc thính phòng và solo piano. Ông được biết đến với các tác phẩm có giai điệu nhẹ nhàng và du dương.
Trần Nhứ hiểu rõ gật đầu, hai tay rơi vào trên phím đàn, bắt đầu đàn tấu.
Nhạc nhẹ của Schubert, tiết tấu thư giãn mà vắng lạnh, mang theo tình thâm ý trọng xa xăm kéo dài.
Ánh đèn mờ nhạt, trên cái bàn có một bình nước nuôi cây mã đề, không mùi, màu trắng, vô cùng tinh khiết. Lưng Trần Nhứ thẳng tắp ngồi ở đó, cô hơi cúi đầu, ánh mắt hư vô mờ mịt rơi vào đầu ngón tay, khí chất vô cùng ưu nhã cao quý.
Anh thích dáng vẻ cô trong lòng không suy nghĩ gì cả. Rất thích.
Lúc tan cuộc đã gần nửa đêm.
Bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt muối nhỏ. Tạ Nghiêu Đình cầm tay lái vững chãi lái xe. Trần Nhứ tửu lượng thấp, trước đây chưa bao giờ uống rượu, tuỳ tiện hai ly đã say. Trong xe hơi ấm mở đủ, cô nhìn bông tuyết qua kính chắn gió chưa kịp chất đống đã bị hoà tan mất, trong lòng sinh ra cảm giác phức tạp khuấy động.
Tình cảm chân thành luôn ở bên người.
Khôi giáp là anh, uy hiếp cũng là anh, anh là khát vọng khắc sâu nhất của cô, cũng là tín ngưỡng cô kiên định nhất.
Xe vững vàng ngừng tại bãi đậu xe dưới đất.
Tạ Nghiêu Đình xuống xe, vừa dắt Trần Nhứ, vừa kéo vali của cô. Hai người sóng vai đi vào thang máy, một đường đi chậm. Anh mở cửa, tiếng mã khoá vang lên nhắc nhở, quanh quẩn trong hành lang.
Cả gian phòng, đèn hành lang trước cửa sáng lên.
Khoảnh khắc cánh cửa sau lưng khép lại, không gian này như ngăn cách.
Hai người ăn ý mà mâu thuẫn, không tiếp tục đi vào trong.
Tay Tạ Nghiêu Đình đè chốt mở đèn trong phòng khách. Lòng bàn tay Trần Nhứ bị giam trong tay anh, nhẹ giọng ngăn lại: "... Đừng bật đèn."
Động tác của anh dừng lại.
Cô mượn cồn tăng thêm lòng dũng cảm, trong không gian u ám âm thầm xích lại gần anh, nhàn nhạt hôn xuống cánh môi có chút lạnh kia.
Toàn thân Tạ Nghiêu Đình run lên, không chủ động đáp lại. Anh bưng mặt cô, giọng nói mềm nhũn, bởi vì kiềm chế mà có vẻ hơi khàn: "... Tiểu Nhứ, em nghĩ kỹ chưa?"
Trần Nhứ nhỏ giọng dạ, xem như trả lời.
Cô bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, ánh mắt trở nên càng mê ly và mông lung. Hai tay của cô vắt lên cổ anh, duỗi ra đầu lưỡi nhỏ xinh, một đường liếm cổ và xương quai xanh của anh.
Trên mặt cô còn chưa tẩy phấn trang điểm, gương mặt trắng nõn mềm mịn, là loại chỉ có tuổi trẻ mới có thể có thanh xuân và dồi dào.
Anh ngửi được trên người và tóc cô có mùi quýt, lý trí vẫn tận lực khắc chế như sụp đổ trong nháy mắt.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô, từ tóc đến thái dương, từ chóp mũi đến cánh môi, nhẹ nhàng chậm rãi ngậm lấy, xâm nhập từng chút từng chút, trằn trọc, hút, giao hòa, say mê.
Hai tay của cô vòng trên hông anh, mặt nằm ở trước ngực anh, có chút thở dốc.
Đêm khuya.
Ngoài cửa sổ dưới đèn đường, tuyết mỏng bay lả tả, tuôn rơi xuống, đậu trên cành khô tiêu điều, rơi vào hiên nhà. Đèn đuốc đêm muộn, thành thị bị trận tuyết lớn bao trùm, giống như thế giới bên trong hộp nhạc thuỷ tinh, yên tĩnh mà đoan trang.
Trần Nhứ mặc trên người một chiếc áo sơ mi kẻ sọc caro, cẩn thận tỉ mỉ gỡ cúc áo đầu tiên. Cô kéo ra khoảng cách với Tạ Nghiêu Đình, cô cúi đầu cắn môi dưới, đưa tay cởi cúc, đầu ngón tay có chút phát run, một cúc, lại một cúc.
Đột nhiên Tạ Nghiêu Đình cầm tay cô lại.
Cô sững sờ, giương mắt nhìn anh, giọng nói ngượng ngùng uất ức: "... Em muốn ở bên anh mãi mãi."
Thiên ngôn vạn ngữ*, cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng thở dài bất lực, giọng anh khàn mà trầm thấp: "... Anh biết."
*Nghìn lời nói, vạn câu thề.
Lòng bàn tay của anh cuốn lấy xào xạc ý lạnh, lòng bàn tay mượt mà khô ráo, từng cúc từ trên xuống dưới, giúp cô cởi cúc áo trước ngực, đầu ngón tay chạm nhau, linh xảo lật qua lật lại, cứ như động tác chậm trong phim ảnh trên TV.
Đồ trong trực tiếp tuột trên đất, trong nháy mắt mùa xuân nở rộ. Xúc cảm khi không có vải không bỏ sót, hai ngọn núi mật đào thoắt ẩn thoắt hiện trên ngực, vừa từ chối vừa ra vẻ mời chào, còn có chút xấu hổ.
Cô nhìn anh, trong mắt như nước trong veo, gương mặt trắng nõn nà, da thịt mềm nhẵn.
Tạ Nghiêu Đình bỏ bao công sức khắc chế triệt để mất khống chế, lửa nóng đốt người, trầm luân bể dục, không ngừng không nghỉ, vô cùng vô tận.
Ngón tay thon dài của anh xoa lưng cô, dọc theo xương sống một đường xuống dưới. Anh nâng mông cô lên, cô như bạch tuộc trèo trên vai anh. Anh ôm cô, ngồi trên bàn cơm. Dĩa gỗ đựng trái cây rơi xuống mặt đất, quýt lăn khắp nơi trên đất. Ánh sáng vàng óng chiếu lên ô gạch trên nền nhà, giống một bức tranh thầm lặng tỉ mỉ.
Trong mây đi thuyền, ngắm hoa trong màn sương. Ngoài cửa sổ tuyết rơi, một phòng kiều diễm.
Tạ Nghiêu Đình ôm Trần Nhứ, hai người từ phòng khách, đến ghế sô pha, lại đến phòng ngủ, họ hôn nhau, nói lời tỏ tình liên tục, nhìn gần sát cũng như nhìn khắc sâu nhất.
Ánh tuyết trong sáng như trăng.
Sao trời sâu như biển tụ trên giường đơn, hai thân thể tuyết trắng triền miên giao hợp cùng nhau.
Hai quả đào mật trước ngực cô run run, bị anh giữ trong tay xoa nắn. Hai chân cô quấn lên eo anh, nóng hổi của anh tiến vào bí cảnh của cô. Loại tê dại run rẩy từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân rồi lòng bàn tay, mang theo một trận khoái cảm xông thẳng lên trời khó nói lên lời, khiến cô khó kìm lòng nổi, ưm lên tiếng.
Ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, ẩm thực nam nữ vui vẻ lắc trên biển, thừa hứng tiến lên, say mê không biết chốn về.
Mùa đông, ba tháng hoa đào, sáng rực nở rộ, diễm lệ đến cực điểm.
Trần Nhứ uốn trong khuỷu tay Tạ Nghiêu Đình, tham lam ngửi ngửi mùi thuốc thực vật thân thảo trên người anh, trong lúc nửa mê nửa tỉnh vẫn không quên nói: "Em yêu anh."
Tạ Nghiêu Đình yêu thương nhìn thoáng qua Trần Nhứ trong ngực, lòng bàn tay kê sau gáy cô, cúi đầu khẽ hôn trán cô: "Anh cũng yêu em."
Xe vững vàng chạy ra, hoà vào dòng xe đông nghịt.
Đang vào giờ cơm, trên đường có chút kẹt, đèn liên tục bật lên, uốn lượn thành sông, hợp dòng thành biển. Ánh sáng và màu sắc của cả thành phố hoà thành một màn đêm trơ trụi, như phong cách yểu điệu của thành phố Hải.
Tâm tình Trần Nhứ không tệ, chỉ cần là đi cùng anh, thì ngay cả kẹt xe bực mình cũng trở thành Romantic.
Cô nhìn ngoài cửa sổ xe: "Không phải đường này."
"Chúng ta không về nhà."
Cô nghiêng mặt nhìn anh, nghi ngờ nói: "Vậy bây giờ đi đâu?"
"Hôm nay sinh nhật Lâm Hòe, chúng ta đi ăn một bữa cơm."
Trần Nhứ giật mình, gật đầu: "Đến quán của anh ta sao?"
"Ừm. Cậu ta, tuổi càng lớn càng thích náo nhiệt. Trải qua sinh nhật, mời bạn bè cũ, bạn học cũ không nói, còn cố ý cường điệu bảo mọi người dẫn người nhà theo."
Trần Nhứ giỏi nhất là lọc ra trọng điểm trong lời anh nói, cô nhếch môi cười: "Há, Thế... Em có phải người nhà của anh không?"
Đúng lúc gặp đèn đỏ.
Tạ Nghiêu Đình đưa tay sang, gảy cái cằm trắng nõn của cô, cười nói: "Biết rõ còn cố hỏi."
Trần Nhứ nháy mắt nhìn anh: "Anh muốn giới thiệu em cho bạn bè anh biết sao?"
"Đương nhiên."
Cô bĩu môi, hai tay chống cằm đóng vai ngoan ngoãn: "Cũng đúng, ai bảo em đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở chứ."
Tạ Nghiêu Đình bị bộ dáng cô giả bộ say mê bản thân chọc cười, quay đầu cười không dừng được. Đèn tín hiệu chuyển đổi, xe xếp hàng đằng sau thúc giục nhấn còi.
Trần Nhứ không tiếp tục diễn xuất tệ của mình bên ghế phụ, thành thật ngồi yên trên ghế, lẳng lặng nhìn anh.
Đại khái là ảo giác, lúc đi cùng anh, cô sẽ giật mình nhận ra thời gian dịu lại, kim đồng hồ như chậm nửa nhịp, trong mỗi thừa số lơ lửng trong không khí đều tràn ngập dịu dàng thắm thiết.
Bóng đêm mê ly.
Cửa chính quán cà phê Cây Hoè treo bảng thông báo ——sinh nhật ông chủ, hôm nay không tiếp tục kinh doanh.
Trong sân lộ thiên thích hợp tụ họp cỡ nhỏ. Nhân khí vượng, huyên náo náo nhiệt, ngay cả hà hơi thành băng vào đêm đông lạnh cũng trở nên ấm áp khó hiểu. Quầy đồ nướng khí thế ngất trời ở một góc, dù màu xanh sẫm rộng rãi có một quầy bar.
Lâm Hòe đang ở đó pha rượu, lắc bình inox lên xuống.
Tạ Nghiêu Đình dẫn Trần Nhứ chào hỏi bạn bè.
Lâm Hòe nhìn thấy bọn họ, thật xa đã khoát tay ra hiệu, đợi bọn họ chen chúc tới, nửa đường Tạ Nghiêu Đình lại bị người khác tạm thời gọi đi, ở một bên hàn huyên vài câu.
Trần Nhứ ngồi lên ghế chân cao trên quầy bar, khoát tay với anh, dùng ánh mắt ra hiệu với anh rằng cô ở một mình cũng được.
Miệng Lâm Hòe không ngăn cản nói đùa: "Tiểu Nhứ, đã lâu không gặp, có nhớ anh không?"
Cô không chịu trả lời anh ta, mà cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Lâm Hòe cũng không để ý, nói lời cảm ơn xong, lại nói: "Sau khi em đi, người nào đó khốn khổ vì tình, mỗi ngày ăn uống không trôi. Anh ta không thích nhất là dính dáng đến xí nghiệp và chính phủ, nhưng nghe nói hạng mục nghiên cứu thuốc mới tại Sơn Thành, anh ta liên tục không ngừng đẩy tất cả việc trong tay."
Trần Nhứ sửng sốt, có chút hoảng hốt: "... Em còn tưởng là trùng hợp đấy."
"Nào có trùng hợp nhiều như vậy, tất cả trùng phùng xa cách trên thế giới này từ lâu đều đã có ý định từ trước."
Trần Nhứ cẩn thận trở về chỗ, lại nhìn vị trí của Tạ Nghiêu Đình. Trên cây hòe trang trí đầy đèn màu nhỏ nhấp nháy lập lòe, anh đứng ở đó, như nhận thấy ánh mắt của cô, cười nhìn sang.
Lâm Hòe từ trên quầy bar đẩy tới một ly cocktail, lòng bàn tay hướng lên trên ra hiệu nói: "Đến đây, ly này là anh đặc biệt pha cho em đấy, người trưởng thành có thể uống rượu."
Trên mặt bàn, trong ly thủy tinh chân cao rộng vành đựng chất lỏng màu hồng macaron, cảm nhận giống như vị mật đào của rượu ngọt tỏa ra, trên miệng ly cài miếng chanh xanh, nhìn vừa ngọt ngào vừa ngây ngô.
Trần Nhứ nhận lấy, thăm dò uống hai miệng nhỏ, cảm giác không cay xè như trong tưởng tượng, mùi vị đào nhẹ, vừa vào rất ngọt, sau có chút chua.
Cô tò mò hỏi: "Rượu này tên gọi là gì?"
Lâm Hòe đột nhiên cười xấu xa mân môi dưới, anh ta khoát tay ra hiệu cô đưa lỗ tai tới. Trần Nhứ vô thức làm theo, ngoẹo đầu tiến tới, nghe anh ta nhỏ giọng nói: "... Bộ ngực sữa của thiếu nữ."
Tạ Nghiêu Đình đi tới, sắc mặt âm trầm, khó coi.
Trần Nhứ không nghĩ tới sẽ là một cái tên vừa ngây ngô vừa dâm dâm, cô có chút thẹn thùng, vội vàng che giấu bưng ly rượu uống một hớp lớn, chỉ còn lại đáy ly.
Tạ Nghiêu Đình nhìn thấy cô có chút không đúng, nhíu mày thấp giọng hỏi: "Hai người đang nói gì đấy?"
Lâm Hòe tùy ý buông tay, nhưng cười không nói.
Trần Nhứ cũng không trả lời vấn đề của anh, mà đẩy ly trở về, đưa ngón trỏ tay phải ra, nói yêu cầu với Lâm Hòe: "Lại cho em một ly đi."
Lâm Hòe khẳng khái hào phóng pha cho cô ly nữa.
Trần Nhứ nhận lấy, nắm trong tay. Cô đã có chút say, mặt nóng nhịp tim nhanh.
Buổi tối dần đến, Tạ Nghiêu Đình dẫn cô vào phòng trong quán, nơi này không thay đổi nhiều, bàn ghế và mái dựa theo phong cách đơn giản.
Ban ngày, Lâm Hòe nướng bánh gatô và bánh quy trong phòng bếp, trong không khí khắp nơi còn sót lại hương vị của đường và bơ. Một phòng ấm áp như xuân, hai ba con con mèo uốn trên ghế sô pha nhỏ giọng ngáy o o. Trong góc trước cửa sổ thuỷ tinh sát đất có một cây đàn Piano màu trắng.
Mắt Trần Nhứ sáng lên, đi đến đó vài bước.
Một tay cô cầm ly rượu, một tay ấn phím đàn, tùy ý thử âm. Ngón tay của cô nhảy vọt giữa khoảng trắng đen, giai điệu lan toả dưới ánh sáng ấm áp màu vàng, lộ ra biến ảo khôn lường mà thanh tịnh.
Tạ Nghiêu Đình đứng ở một bên, khuỷu tay chống trên khung đàn, có chút hăng hái nhìn cô: "Tiểu Nhứ, đàn một bản đi."
"Anh muốn nghe bài gì?"
Trần Nhứ hào phóng ngồi xuống băng ghế, ngửa mặt lên nhìn anh, độ cong của chiếc cằm như mật đào mềm mại, cái cổ trắng nõn lộ ra càng thon dài. Nói xong, cô buông ly rượu trong tay xuống đặt lên khung đàn, sau đó hai tay đan xen làm động tác giãn ra.
Tay Tạ Nghiêu Đình sờ cằm, cười do dự, hình như thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, thấp giọng đáp: "Ừm... Anh thích Schubert*."
*Franz Peter Schubert (31/1/ 1797 – 19/ 11/1828) là một nhà soạn nhạc người Áo. Ông đã sáng tác 600 Lieder, chín bản giao hưởng trong đó có bản giao hưởng nổi tiếng "Unfinished Symphony" cùng các thể loại nhạc nghi lễ, nhạc thính phòng và solo piano. Ông được biết đến với các tác phẩm có giai điệu nhẹ nhàng và du dương.
Trần Nhứ hiểu rõ gật đầu, hai tay rơi vào trên phím đàn, bắt đầu đàn tấu.
Nhạc nhẹ của Schubert, tiết tấu thư giãn mà vắng lạnh, mang theo tình thâm ý trọng xa xăm kéo dài.
Ánh đèn mờ nhạt, trên cái bàn có một bình nước nuôi cây mã đề, không mùi, màu trắng, vô cùng tinh khiết. Lưng Trần Nhứ thẳng tắp ngồi ở đó, cô hơi cúi đầu, ánh mắt hư vô mờ mịt rơi vào đầu ngón tay, khí chất vô cùng ưu nhã cao quý.
Anh thích dáng vẻ cô trong lòng không suy nghĩ gì cả. Rất thích.
Lúc tan cuộc đã gần nửa đêm.
Bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt muối nhỏ. Tạ Nghiêu Đình cầm tay lái vững chãi lái xe. Trần Nhứ tửu lượng thấp, trước đây chưa bao giờ uống rượu, tuỳ tiện hai ly đã say. Trong xe hơi ấm mở đủ, cô nhìn bông tuyết qua kính chắn gió chưa kịp chất đống đã bị hoà tan mất, trong lòng sinh ra cảm giác phức tạp khuấy động.
Tình cảm chân thành luôn ở bên người.
Khôi giáp là anh, uy hiếp cũng là anh, anh là khát vọng khắc sâu nhất của cô, cũng là tín ngưỡng cô kiên định nhất.
Xe vững vàng ngừng tại bãi đậu xe dưới đất.
Tạ Nghiêu Đình xuống xe, vừa dắt Trần Nhứ, vừa kéo vali của cô. Hai người sóng vai đi vào thang máy, một đường đi chậm. Anh mở cửa, tiếng mã khoá vang lên nhắc nhở, quanh quẩn trong hành lang.
Cả gian phòng, đèn hành lang trước cửa sáng lên.
Khoảnh khắc cánh cửa sau lưng khép lại, không gian này như ngăn cách.
Hai người ăn ý mà mâu thuẫn, không tiếp tục đi vào trong.
Tay Tạ Nghiêu Đình đè chốt mở đèn trong phòng khách. Lòng bàn tay Trần Nhứ bị giam trong tay anh, nhẹ giọng ngăn lại: "... Đừng bật đèn."
Động tác của anh dừng lại.
Cô mượn cồn tăng thêm lòng dũng cảm, trong không gian u ám âm thầm xích lại gần anh, nhàn nhạt hôn xuống cánh môi có chút lạnh kia.
Toàn thân Tạ Nghiêu Đình run lên, không chủ động đáp lại. Anh bưng mặt cô, giọng nói mềm nhũn, bởi vì kiềm chế mà có vẻ hơi khàn: "... Tiểu Nhứ, em nghĩ kỹ chưa?"
Trần Nhứ nhỏ giọng dạ, xem như trả lời.
Cô bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, ánh mắt trở nên càng mê ly và mông lung. Hai tay của cô vắt lên cổ anh, duỗi ra đầu lưỡi nhỏ xinh, một đường liếm cổ và xương quai xanh của anh.
Trên mặt cô còn chưa tẩy phấn trang điểm, gương mặt trắng nõn mềm mịn, là loại chỉ có tuổi trẻ mới có thể có thanh xuân và dồi dào.
Anh ngửi được trên người và tóc cô có mùi quýt, lý trí vẫn tận lực khắc chế như sụp đổ trong nháy mắt.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô, từ tóc đến thái dương, từ chóp mũi đến cánh môi, nhẹ nhàng chậm rãi ngậm lấy, xâm nhập từng chút từng chút, trằn trọc, hút, giao hòa, say mê.
Hai tay của cô vòng trên hông anh, mặt nằm ở trước ngực anh, có chút thở dốc.
Đêm khuya.
Ngoài cửa sổ dưới đèn đường, tuyết mỏng bay lả tả, tuôn rơi xuống, đậu trên cành khô tiêu điều, rơi vào hiên nhà. Đèn đuốc đêm muộn, thành thị bị trận tuyết lớn bao trùm, giống như thế giới bên trong hộp nhạc thuỷ tinh, yên tĩnh mà đoan trang.
Trần Nhứ mặc trên người một chiếc áo sơ mi kẻ sọc caro, cẩn thận tỉ mỉ gỡ cúc áo đầu tiên. Cô kéo ra khoảng cách với Tạ Nghiêu Đình, cô cúi đầu cắn môi dưới, đưa tay cởi cúc, đầu ngón tay có chút phát run, một cúc, lại một cúc.
Đột nhiên Tạ Nghiêu Đình cầm tay cô lại.
Cô sững sờ, giương mắt nhìn anh, giọng nói ngượng ngùng uất ức: "... Em muốn ở bên anh mãi mãi."
Thiên ngôn vạn ngữ*, cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng thở dài bất lực, giọng anh khàn mà trầm thấp: "... Anh biết."
*Nghìn lời nói, vạn câu thề.
Lòng bàn tay của anh cuốn lấy xào xạc ý lạnh, lòng bàn tay mượt mà khô ráo, từng cúc từ trên xuống dưới, giúp cô cởi cúc áo trước ngực, đầu ngón tay chạm nhau, linh xảo lật qua lật lại, cứ như động tác chậm trong phim ảnh trên TV.
Đồ trong trực tiếp tuột trên đất, trong nháy mắt mùa xuân nở rộ. Xúc cảm khi không có vải không bỏ sót, hai ngọn núi mật đào thoắt ẩn thoắt hiện trên ngực, vừa từ chối vừa ra vẻ mời chào, còn có chút xấu hổ.
Cô nhìn anh, trong mắt như nước trong veo, gương mặt trắng nõn nà, da thịt mềm nhẵn.
Tạ Nghiêu Đình bỏ bao công sức khắc chế triệt để mất khống chế, lửa nóng đốt người, trầm luân bể dục, không ngừng không nghỉ, vô cùng vô tận.
Ngón tay thon dài của anh xoa lưng cô, dọc theo xương sống một đường xuống dưới. Anh nâng mông cô lên, cô như bạch tuộc trèo trên vai anh. Anh ôm cô, ngồi trên bàn cơm. Dĩa gỗ đựng trái cây rơi xuống mặt đất, quýt lăn khắp nơi trên đất. Ánh sáng vàng óng chiếu lên ô gạch trên nền nhà, giống một bức tranh thầm lặng tỉ mỉ.
Trong mây đi thuyền, ngắm hoa trong màn sương. Ngoài cửa sổ tuyết rơi, một phòng kiều diễm.
Tạ Nghiêu Đình ôm Trần Nhứ, hai người từ phòng khách, đến ghế sô pha, lại đến phòng ngủ, họ hôn nhau, nói lời tỏ tình liên tục, nhìn gần sát cũng như nhìn khắc sâu nhất.
Ánh tuyết trong sáng như trăng.
Sao trời sâu như biển tụ trên giường đơn, hai thân thể tuyết trắng triền miên giao hợp cùng nhau.
Hai quả đào mật trước ngực cô run run, bị anh giữ trong tay xoa nắn. Hai chân cô quấn lên eo anh, nóng hổi của anh tiến vào bí cảnh của cô. Loại tê dại run rẩy từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân rồi lòng bàn tay, mang theo một trận khoái cảm xông thẳng lên trời khó nói lên lời, khiến cô khó kìm lòng nổi, ưm lên tiếng.
Ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, ẩm thực nam nữ vui vẻ lắc trên biển, thừa hứng tiến lên, say mê không biết chốn về.
Mùa đông, ba tháng hoa đào, sáng rực nở rộ, diễm lệ đến cực điểm.
Trần Nhứ uốn trong khuỷu tay Tạ Nghiêu Đình, tham lam ngửi ngửi mùi thuốc thực vật thân thảo trên người anh, trong lúc nửa mê nửa tỉnh vẫn không quên nói: "Em yêu anh."
Tạ Nghiêu Đình yêu thương nhìn thoáng qua Trần Nhứ trong ngực, lòng bàn tay kê sau gáy cô, cúi đầu khẽ hôn trán cô: "Anh cũng yêu em."
Bình luận facebook