• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full GIÓ NAM LÙA VÀO RÈM LỤA (3 Viewers)

  • Chương 27:

Anh ta thua.



Không còn tâm trạng để tìm hiểu xem rốt cuộc sai lầm bắt đầu từ giai đoạn nào, trong ba chuyến thuyền son môi Đan Kỳ không tìm được một ống thuốc tiêm hay một viên thuốc tây nào. Những chiếc đinh ngược lại chất đống thành núi, sau khi mặt trời mọc chắc chắn có con nít đến đây tranh giành, có khi còn đổi được mấy viên kẹo với thợ rèn nữa. Cũng coi như Trịnh Dĩ Hòa đã làm một việc thiện.



Thủ lĩnh Nhật Bản tức giận đến mức méo cả ria mép, giật lấy báng súng từ tay đàn em đập về phía Trịnh Dĩ Hòa, may mắn là hắn ta còn lý trí, còn biết dùng đầu súng chứ không phải đầu đao, chỉ là kiên nhẫn đã mất hết, tức giận không nhẹ.



Sau khi đẩy ngã Trịnh Dĩ Hòa, hắn ta đi đến trước mặt Chu Chi Nam rồi gật nhẹ, thái độ trở nên cung kính hơn rất nhiều. Chu Chi Nam là người kinh doanh không theo đảng hay phe phái nào, loại thân phận trung lập này giúp ích rất lớn đối với việc chấn chỉnh lại kinh tế Thượng Hải. Dù sao thì lúc đó bọn họ cũng ước mơ xa vời rằng cuối cùng Thượng Hải sẽ quy về đế quốc.



Phiên dịch viên đứng bên cạnh dùng tiếng Trung cẩn thận lặp lại lời vừa nói: “Giám đốc bộ phận Fujita nói chỉ là hiểu lầm thôi. Ông ấy nhất thời bị tiểu nhân lừa dối cho nên đã hiểu lầm ông chủ Chu đây, xin được bao dung. Kinh tế Thượng Hải đang dần hồi sinh, cần phải thông thương với Hồng Kông, nếu có việc gì cần thì cứ sai người đến tìm giám đốc bộ phận Fujita là được. Hôm nay vất vả rồi, mọi người về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”



Chu Chi Nam lá mặt lá trái với hắn ta, mỉm cười gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Fujita từ từ đi khỏi.



Lục Hán Thanh ngồi xổm bên cạnh Trịnh Dĩ Hòa, vỗ khuôn mặt trắng bệch của anh ta: “Anh vợ cũ của tôi, sao lại nóng vội đến thế cơ chứ. Trịnh Dĩ Sắt vừa chết anh đã không chờ nổi mà muốn chơi tôi à? Anh bớt nói bên tai cô ấy vài câu thì cô ấy đã không phải chết sớm như vậy rồi, đúng không?”



Trịnh Dĩ Hòa không có người thân tín, quan hệ mà anh ta khó khăn lắm mới gầy dựng được với người Nhật Bản cứ như vậy tiêu tán. Bất kể là chính trị hay thương mại, bất kể là quốc tịch gì, thất hứa là lớn nhất. Rõ ràng tất cả đều đúng, tại sao lại không có thuốc.



Đầu óc Chu Chi Nam đã bắt đầu kêu ong ong: “Hôm nay cảm ơn ông chủ Trịnh đã phái người mở rương thay cho tôi, nếu không thì thực sự rất rầu, không biết làm cách nào để cho cái rương làm bằng sắt dày như thế vào nhà kho của nhà họ Chu. Tôi trở về trước đây, phiền anh giúp tôi đem hàng về kho hàng số năm, cảm ơn.”



“Chu Chi Nam, tôi không tin là anh chạy từ Hoa Kỳ xa xôi về đây chỉ để vận chuyển ba thuyền son môi, còn giấu kín để dọa tôi.” Trịnh Dĩ Hòa vẫn cãi.



Anh cho anh ta chết một cách rõ ràng: “Thời kỳ chiến tranh, kinh tế tiêu điều, son môi lại có thể bán chạy nhất, đây là nguyên lý kinh tế học phương Tây. Còn nữa, anh cũng thấy cơn mưa to nửa tháng trước rồi đấy, tôi không gói kĩ chút thì kiếm tiền làm sao.”



“Ba thuyền, ba thuyền! Anh lừa ai đấy, anh bán hết được à?”



“Đừng bao giờ xem nhẹ sức mua của các tiểu thư nhà giàu.”



Son môi Đan Kỳ nổi tiếng nhất ở chỗ đổi màu tự nhiên, ngàn người ngàn sắc, thỏa mãn mọi nhu cầu của các tiểu thư, còn có thể chia ra tiêu thụ ở Bắc Bình, Nam Kinh, Trùng Khánh, không ai biết kiếm tiền hơn anh.



Lục Hán Thanh đi nhờ xe của người Nhật Bản đến đây, bây giờ đi nhờ xe của Chu Chi Nam để về. Chu Chi Nam sai tài xế đưa Lục Hán Thanh về nhà họ Lục trước rồi mới về nhà họ Chu.



Lục Hán Thanh mỏi mệt dựa vào thành xe: “Anh, Trịnh Dĩ Hòa không giam số hàng đó lại đấy chứ. Em thấy chất cao như vậy, trời cũng sắp sáng rồi.”



“Anh ta không dám, người Nhật Bản xem trọng Hồng Kông, lại thiếu ơn của tôi, anh ta mà không đem hàng đến trước khi trời sáng thì Fujita sẽ đóng đống đinh kia lên người anh ta.”



“Vậy là tốt rồi. Haiz, gió biển này độc thật đấy, làm em đau cả đầu. Tiểu Như còn đang chờ em ở trên giường, hôm qua em còn chưa kịp cởi quần áo thì đặc vụ đã chạy vào, mất hứng thật.”



Chu Chi Nam nhíu mày: “Cậu gọi cô vũ nữ kia là Tiểu Như?”



Anh đập vào gáy Lục Hán Thanh một phát, tiếp tục răn dạy: “Cậu mà không ngừng lại thì ngày mai tôi sẽ gọi Lý Tự Như đến xem. Kể cả cậu ấy vẫn chưa biết năm đó cậu làm bậy thì nhìn thấy vũ nữ kia cũng sẽ đánh cậu chỉ còn nửa cái mạng.”



Lục Hán Thanh liên tục vâng dạ xin tha, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ vì khuôn mặt tương tự nên tìm chút mới mẻ mà thôi.







Chu Chi Nam kể với cô xong, Nguyễn La đã có chút buồn ngủ. Cô nghe không hiểu lắm về kinh tế son môi gì đấy, rút đinh mở rương, chỉ biết là Trịnh Dĩ Hòa hãm hại Chu Chi Nam, ăn trộm gà không thành mà ngược lại còn mất nắm gạo.



“Chu Chi Nam, anh không có việc gì là tốt rồi. Lần sau tôi sẽ không hỏi anh chuyện buôn bán nữa, tôi nghe mà buồn ngủ quá.”



Lò sưởi trong vách phòng ngủ cháy mạnh, tóc anh đã khô, nằm xuống ôm lấy Nguyễn La: “Vậy thì đi ngủ, dì Mai đã dặn dò người làm không cần nấu cơm đúng giờ, bao giờ tỉnh thì ăn.”



Hai người sắp tiến vào giấc ngủ, Nguyễn La lại hỏi một câu: “Rốt cuộc là trên thuyền kia có thuốc không vậy…”



Đương nhiên là có, ném hết vào Thái Bình Dương rồi.



Anh đáp: “Không có. La Nhi ngoan, mau ngủ đi.”



Thức suốt một đêm thì ban ngày lại ngủ bù, dậy xong thì khó tránh khỏi việc mệt mỏi khắp người. Tóc của Nguyễn La rối tung, bên ngoài lại quấn một cái áo choàng chạy khắp phòng khách. Chuyện kinh khủng nhất trong buổi trưa chính là canh sâm mà dì Mai nấu suốt buổi sáng, Nguyễn La luôn luôn ghét những thứ hầm hết nửa ngày, hôm nay phá lệ uống với Chu Chi Nam hai chén. Uống xong thì khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, làm anh nhìn mà ngứa tay muốn nắn.



Cơm nước xong Nguyễn La chui vào vườn hoa bẻ một cành tú cầu thay vào bình hoa trong thư phòng của Chu Chi Nam, hai người làm tổ ở trong phòng vẽ tranh. Chu Chi Nam ở nước ngoài từng học một khóa hội họa dài một năm, dạy được cho Nguyễn La, dù sao thì cô cũng chỉ vẽ tranh theo sở thích mà thôi.



Cảnh được vẽ chính là đêm qua Chu Chi Nam đứng ở cảng Thượng Hải, hai người hóa thân thành trẻ con, tranh luận rằng biển rộng rốt cuộc là xanh đậm hay xanh nhạt. Chu Chi Nam thích màu sẫm, thứ vẽ ra luôn là những màu sắc đậm rực rỡ. Nhưng trái tim thiếu nữ của Nguyễn La vẫn còn, hận không thể tô biển rộng thành màu hồng phấn.



Chu Chi Nam đầu hàng: “Được được được, em tô hồng nhạt, hồng nhạt. Thuyền hàng là màu lam, màu lam màu lam. Đúng, rất đẹp.”



Thiệp mời bên Nhật đưa tới đánh vỡ cảnh tượng vui vẻ tươi đẹp trong phòng, mời Chu Chi Nam đến nhà hàng Thượng Hải dùng cơm chiều để bày tỏ sự xin lỗi. Anh không thể không đi, bây giờ hai nhà Chu Lục bắt tay với nhau, tuyên bố với người ngoài là chấn chỉnh kinh tế Thượng Hải, tuyệt đối không mang thân phận chính trị. Tiệc chiêu đãi ở khắp mọi nơi, anh đều phải đi một vài lần, bây giờ nếu không cho người Nhật Bản chút mặt mũi thì sẽ phá vỡ thế cân bằng hiện có, phá vỡ cân bằng chính là tự đi vào đường chết.



May mắn là bây giờ còn cách 6 giờ tối khá xa, cùng Nguyễn La vẽ xong một bức tranh “Hải cảng” theo trường phái trừu tượng, tuy rằng cô công bố rằng bản thân là phái ấn tượng, Chu Chi Nam xấu hổ mướt mồ hôi. Ôm lấy cô nhìn cô chậm rãi uống hết một lon Coca Cola, đồng hồ đã chỉ 5 giờ.



Người Nhật Bản chắc chắn sẽ đến sớm, anh cũng phải đi sớm một chút, đã gọi điện thoại dặn dò Lục Hán Thanh.



Chu Chi Nam lấy một chiếc áo gió từ tủ trên lầu ra thay, đi ngang qua giá treo mũ áo dưới lầu thì cố ý quay lại, lấy ra một thứ từ chiếc áo gió mà anh mặc tối qua, bảo dì Mai cầm thứ đó đi giặt.



“Chu Chi Nam, làm gì vậy?”



Anh thần thần bí bí kéo cô tới gần, bỗng chốc cầm một cái hộp nhỏ hình chữ nhật đưa tới trước mắt cô.



Nguyễn La nhận lấy xem, là một cây son môi Đan Kỳ, ở trên khắc chữ tiếng Anh “Tangee”.



“Tôi cho là thứ gì hiếm có lắm đấy, tôi có son môi Đan Kỳ mà, còn chưa dùng hết nữa.”



Chu Chi Nam hừ một tiếng: “Kiểu dáng khác nhau, em có thể dùng luân phiên.”



Miệng cô nói như vậy nhưng trong lòng lại vui vẻ vô cùng, vì anh lấy ra như vật quý hiếm vậy, cũng không biết là trộm trong rương từ khi nào.



“Sao ông chủ Chu lại trộm đồ thế này?”



“Nó vốn là của tôi, không tính là trộm.”



Cô chui vào trong lồng ngực anh, Chu Chi Nam mừng thầm vì cô bỗng dưng thân mật, ôm lấy eo nhỏ của cô.



“Chu Chi Nam, anh trộm tim tôi, tính thế nào đây.”



“…Hả?” Hai trái tim dán sát vào nhau, không biết là bên nào đập nhanh trước, kéo trái tim còn lại đập thình thịch theo.



“Trách tôi ngu dốt, cũng không biết anh ngày ngày đêm đêm trộm đi từng chút một. Bây giờ phát hiện thì đã mất rồi, ở chỗ của anh hết.”



Anh không biết cô có ý gì, cũng không dám tự phỏng đoán, giọng nói khản đặc: “Ừ.”



Nguyễn La ngại anh ngu ngốc, còn chưa nghe hiểu, nhón chân bám vào bên tai anh mở miệng.



“Chu Chi Nam, em có chút thích anh, tên trộm tim nhà anh.”



Trái tim dường như muốn nhảy lên tận cổ họng, rõ ràng là lời đáp lại tình yêu đã chờ đợi từ lâu, lúc này đôi môi anh lại giống như bị keo nước của thợ sửa giày dán lại với nhau, nửa chữ cũng không thốt ra được, thậm chí còn hoài nghi bản thân đang ở trong ảo giác.



Ngoài cửa có tiếng thúc giục của tài xế truyền vào: “Thưa ngài, cần phải đi rồi.”



Nguyễn La nghĩ lại thì đỏ mặt, đẩy anh ra rồi chạy ngay lên lầu, không thèm quay đầu lại nhìn con vịt ngu ngốc kia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom