• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Giờ đang nơi đâu (2 Viewers)

  • Chương 121

Không biết gió đã cuốn bay cây dù đi đâu, áo khoác Tạ Trạch Ích ướt nhẹp. Còn về phần cô, ngoài đuôi tóc dính nước ra thì những chỗ khác không hề ướt, đúng là kỳ tích.
Tài xế khổ sở lái xe trong mưa đi tới, đèn xe chiếu lên hai người, ông ta hạ cửa kính xuống, cách làn mưa hô to: “Cô ba? Là cô ba phải không! Không biết cô có cầm theo dù xuống xe không, trời mưa lớn quá, tôi sợ cô bị mắc mưa. Người này là… Ôi! Không phải là cậu Tạ đấy sao ——”
Tài xế che dù đen đi xuống, mở cửa xe ra cho hai người, “Có chuyện gì cứ lên xe đi đã!”
Tạ Trạch Ích gật đầu, che mưa cho cô ngồi vào trước rồi mình mới vào theo.
Tài xế hỏi: “Cậu Tạ về rồi, thật tốt quá, về đường Ferguson như trước hay là về chào ngài Tạ và bà Cát trước?”
Cô đáp chắc nịch: “Đường Ferguson.”
Tài xế cười nói: “Được rồi!”
Cô vốn đâu có ý gì khác, chỉ nghĩ anh đi xa lâu ngày mới về, trong tay còn không có hành lý, không biết dọc đường đã chịu khổ thế nào; giờ lại còn mắc mưa, nếu về để người nhà họ Tạ thấy thì chắc sẽ đau lòng lắm. Cô chỉ muốn anh tắm rửa thoải mái trước, ngủ một giấc thật ngon, hôm sau thay quần áo sạch rồi hẵng về nhà. Nhưng một câu nói đùa không nhẹ không nặng của tài xế lại khiến mặt cô đỏ lựng, không biết là cô hiểu sai ý hay là tài xế hiểu nhầm.
“Dù gì cũng không thể thất lễ trước mặt trưởng bối được…” Nói xong câu đó, cô quay sang nhìn Tạ Trạch Ích. Vừa rồi ở trong bóng tối không thấy gì, nay trong xe đã bật đèn, cô mới có thể nhìn rõ anh.
Anh cũng đang nhìn cô. Trông có vẻ tang thương hơn trước, trên cằm mỗi ngày đều được cạo sạch nay đã lún phún râu, tạo nên bóng mờ nhè nhẹ hắt lên má anh; sắc mặt cũng khá tiều tụy, song lại mang đến sự quyến rũ khác lạ. Có điều ánh mắt khi nhìn cô lại sáng ngời, khiến anh như được cơn mưa cuối hè gột rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Vì lặn lội thời gian dài mà đôi môi khỏe mạnh của ngày xưa đã khô hanh tới mức trắng bợt nứt nẻ. Nhưng anh vẫn cười giải vây cho cô: “Ừ. Nghe vợ anh tất.”
Mặt cô lại nóng hơn. Thấy ý cười dịu dàng toát lên từ chân mày đáy mắt khi anh nhìn mình, lòng cô chợt quặn đau, không kiềm chế được nữa. Cũng chẳng màng xấu hổ, cô nhỏm người dậy, lỗ mãng dán lên môi anh hôn.
Đã lâu rồi anh chưa tắm rửa sạch sẽ. Hôm nay khi sắp xuống thuyền, mãi mới tìm được dao cạo râu vô cùng đơn giản, nhưng không chỉ không thể cạo sạch mà còn làm xước má. Còn cô bây giờ lại sạch sẽ như thế,, dù anh quỳ trên đất hôn mũi chân cô cũng không xứng.
“… Bẩn.”
Cô không biết anh đã phải dùng bao nhiêu ý chí mới cố nén nổi kích động muốn hôn cô; chẳng ngờ cô lại đến gần. Vào ngày trước khi rời đi, ngoài nụ hôn tạm biệt anh mặt dày đòi cô ra thì đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh!
Anh mừng như phát điên.
Nụ hôn của cô cũng giống như cô, không đủ kinh nghiệm, không đúng cách thức, làm môi anh đau và lòng ngứa ngáy.
Tuy dở khóc dở cười nhưng cuối cùng anh vẫn không đẩy cô ra. Hai tay anh ôm eo và giữ vai cô, không để cô mất trọng tâm đụng phải trần xe, rồi cứ để mặc cô thích làm gì thì làm.
Cửa xe đã kéo lên, song vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa kính. Tài xế lắc đầu lái xe chạy về phía trước, bên tai yên ắng trở lại, gật gù đắc ý ngâm nga bài hát trong phim.
Khi đậu xe ở bên ngoài nhà trọ ở đường Ferguson, mưa cũng đã ngớt hạt.
Tài xế mở cửa nhìn ra ngoài, hô lớn: “Mùa thu đến rồi!”
Cô nhổm người dậy, lúc này mới thấy môi anh đã đỏ hơn so với ban nãy, đều là do cô cả; ngoài ra còn có vết máu rỉ ra do mình hôn quá mạnh.
Cô biết kỹ thuật hôn của mình còn kém, nhưng không ngờ lại kém đến thế. Lập tức giơ tay xoa lên môi anh.
Trên mặt Tạ Trạch Ích toàn là ý “mặc em định đoạt”.
Anh im lặng mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt vô tội lại thỏa mãn.
Nhìn biểu cảm yêu nghiệt hiếm thấy kia, đầu cô nổ ầm một tiếng, con tim nảy lên: tiêu rồi, mình đã làm gì với anh thế này?
Từ sau khi cô phát hiện ra tình cảm của mình dành cho anh, quan hệ mập mờ của hai người coi như đã bị cô đâm thủng. Giờ đến danh phận vợ chồng cũng đã có, những điều anh vốn không biết lập tức sáng tỏ sau khi cô chủ động lao vào lòng anh. Hôm nay vốn đã khác ngày thường, cô làm như thế lại giống như đang mở lời mời gọi anh.
Cô xoay người, nhanh chóng rời khỏi hiện trường gây án, lật đật đẩy cửa xe ra, chạy thẳng một mạch lên lầu.
Tài xế ở sau đột nhiên đổi giọng hô to: “Cô Tạ, lát nữa về tôi sẽ thưa với bà Cát là tối nay cô ngủ lại đường Ferguson!”
Hai tai cô đã đỏ bừng, bước chân gấp gáp như con thoi qua lại, thế mà vẫn có cảm giác Tạ Trạch Ích bắt kịp.
Cầm chìa khóa mở cửa vào nhà, bật đèn lên rồi lấy khăn tắm, khăn mặt và bàn chải đánh răng treo ở sau cửa cho anh, cuối cùng cô chạy thẳng vào phòng tắm, vặn mở đường ống nước nóng.
Nước nóng chảy ào ào, nghe thấy tiếng cửa ngoài phòng khách khép lại, con tim cô cũng run lên theo.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khi dừng lại ở sau lưng, bóng dáng cao to kia cũng bao trùm lấy cô. Cô bình thản dùng nút chặn lỗ thoát nước, hơi nước trong bồn bốc lên, con tim cô cũng lơ lửng theo.
Anh khom người ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dán miệng lên đỉnh đầu cô; rồi lại như sợ làm bẩn mà giữ khoảng cách với cô, song cô vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt của anh đang bao trùm lấy mình, đồng thời cũng có thể ngửi được mùi hương quen thuộc của riêng Tạ Trạch Ích.
Không bẩn mà… Cô nghĩ.
Nước nhanh chóng đầy bồn, trong phòng tắm ngập tràn sương trắng như muốn hun nóng hai người.
Cô vặn tắt vòi, hỏi, “Có đói không?”
“Có.”
“Để em đi nấu ít đồ cho anh, tắm xong là có thể ăn.”
Anh không trả lời mà cũng chẳng buông tay.
Cô cầm vòi sen trong tay, để mặc anh ôm. Cho tới khi hai tay tê cứng, cô mới thở dài nắm lấy bàn tay anh đang ôm vai mình, “Nước sắp nguội rồi đấy.”
Lúc này anh mới lên tiếng đáp, để cô rời khỏi phòng tắm.
Cô khẽ khép cửa lại, vào phòng bếp châm lửa nấu nước, sau đó lại thấy nhức đầu. Ngoài khoai tây, trứng gà và mì sợi Chân Chân nhất thời nổi hứng cất trong tủ lạnh ra thì không còn thứ gì khác để nấu ăn.
Nhưng ngẫm cho kỹ thì dù có nguyên liệu đầy đủ, cô cũng không thể làm được món nào ngon lành. Ở kiếp trước, gần như du học sinh nào đến Anh cũng có thể trở thành siêu đầu bếp, thì chỉ có cô vẫn lười không bao giờ xuống bếp, có cơm chùa thì ăn, không có thì mua đại hộp cơm cá khoai tây trên đường để ăn là xong. Quanh năm chỉ dùng lò vi sóng ba lần, mà cũng chỉ trong các dịp như Giáng Sinh khi các cửa hàng tiện lợi không mở cửa, những đôi tình nhân biết nấu ăn đều đã đi du lịch, còn cô chỉ biết ở nhà một mình, xúc bát cơm canh thừa thịt mặn còn dở hơn nhai trấu để ăn.
Cô thở dài, bắt đầu cạo ba củ khoai tây xù xì. Nhìn dáng vẻ xấu xí của chúng, cô thực không đành lòng, lại cắt thành những lát và miếng khoai tây to chù ụ, lòng tự an ủi: dù nhìn có được mắt hay không thì rồi cũng vào bụng cả thôi. Thế là lại đập ba quả trứng gà, cho vào nước sôi cùng khoai tây và mì sợi.
Nhìn trong nồi nhanh chóng nổi lên thứ không rõ nguồn gốc, cô thầm mặc niệm xin lỗi anh Tạ nhà cô ba tiếng, múc thứ trong nồi ra đầy bát sứ rồi đặt lên bàn cơm, sau đó vừa lo lắng thấp thỏm vừa sám hối chờ Tạ Trạch Ích giá lâm.
Nhưng cô nhíu mày đợi một lúc lâu, cho tới khi thứ hầm bà lằng trong bát trương lên mà Tạ Trạch Ích vẫn chưa ra.
Cô đứng dậy, đi đến phòng tắm gõ cửa, thấp giọng gọi: “Anh Tạ?”
Không ai trả lời.
Cô lại gõ cửa, đề cao giọng: “Anh Tạ!”
Một chuyến xe điện ngoài cửa sổ ầm ầm chạy qua, thi thoảng xen lẫn tiếng chuông xe đạp và tiếng người đi đường trò chuyện.
Nhưng trong phòng tắm vẫn im lìm.
Cô bất chấp đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn vào trong qua khe hở: anh nhắm nghiền mắt, vẫn mặc quần áo, nằm ngửa trong bồn nước.
Cô giật mình, đẩy cửa lao vào kiểm tra hơi thở của anh.
Có lẽ là do anh quá mệt nên mới ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Thở phào một hơi, nhưng rồi cô lại càng thêm đau lòng.
Lấy tay thử độ ấm của nước, đã nguội ngắt rồi.
Cô tự biết mình không thể kéo anh ra khỏi bồn, thế là giơ tay chạm vào gò má anh, gọi mấy lần nhưng anh vẫn nhíu mày ngủ say.
Nằm trong nước như thế có thoải mái không vậy?
Cô lại kéo nút chặn lỗ thoát nước ra, xả bớt nước lạnh rồi vặn mở ống nước nóng, cẩn thận chêm nước.
Sau đó vươn tay ra cởi từng nút áo sơ mi của anh, cởi tay áo sơ mi vì ướt đẫm mà dính chặt vào tay anh ra.
Vất vả lắm mới cởi được áo sơ mi của anh, cô mệt tới nỗi mồ hôi đầy đầu. Nước nóng vẫn chảy ào ào, nước trong bồn cũng dần ấm lên.
Nhưng anh vẫn chưa tỉnh.
Cô liếc nhìn chiếc quần dài trên chân anh, bỗng chốc thấy căng thẳng. Cẩn thận suy tính phương án không ảnh hưởng đến chỗ hiểm nhất, cô nuốt nước bọt, sau đó nhắm mắt cởi nút cài trên quần anh ra, kéo lưng quần xuống.
Cởi giày dép tất vớ, kéo ống quần mấy lần, nhưng nó đã thấm nước nên dính vào chân anh, khiến cô rất vất vả.
Anh dựa lưng vào thành bồn, hai tay gác bên ngoài; lúc nãy cởi áo anh ra xong, cô đã đặt cánh tay lạnh ngắt của anh vào trong nước ấm. Lần này cô lại kéo ống quần tiếp, nhưng quần không nhúc nhích mà trái lại, cô suýt đã kéo anh trượt xuống.
Cô giật mình, vội đỡ đầu anh tựa vào thành bồn, không để anh bị sặc nước.
Xong xuôi tất thảy, cô nhích đến gần nhìn mặt anh: chân mày vẫn khóa chặt, hô hấp rất nhẹ, trên tóc và mi mắt có dính nước, có mấy giọt nhỏ xuống; sắc môi trắng bợt nhưng có mấy vết đỏ —— là do cô làm.
Đến thế này rồi mà anh vẫn chưa tỉnh, rốt cuộc là mệt tới mức nào vậy?
Cẩn thận nhìn kỹ, cô yên tâm bước vào giữa bồn tắm, để lại quần lót, từng chút một kéo quần tây của anh xuống mắt cá chân. Cô cố gắng ép mình tập trung vào quần chứ không để ý đến thứ khác, vừa cởi quần ra là lập tức ném vào giỏ quần áo bẩn.
Sau đó cô lấy xà phòng tạo bọt trên tay, bắt đầu thoa từ cánh tay anh.
Rồi đến cổ, ngực… Bọt dính vào người anh rồi hòa vào trong nước, làm lớp bong bóng xà phòng trắng xóa trên mặt nước càng lúc càng dày. Lúc tắm xuống hông anh, bọt gần như chìm ngập tới thắt lưng. Sờ tay lên đó, cô có thể cảm nhận được bắp thịt ở bụng dưới và phần hông chậm rãi lên xuống theo hơi thở của anh.
Cô đau lòng tắm cho anh, nhưng dần dà lại nổi hứng đùa dai. Nên khi bàn tay và ngón tay chạm đến nơi thuộc về phái nam dần gồ lên, cô mới nhận ra động tác này quá mờ ám.
Nghĩ đến đây, mặt cô chợt đỏ bừng, động tác trên tay cũng dừng lại. Đương lúc cầm bông tắm nghĩ xem có nên tắm tiếp hay không thì tầm mắt vô thức rơi lên vị trí đặc biệt của phái nam mà cô đã luôn lờ đi. Dù vẫn còn lớp che đậy cuối cùng, nhưng vì đã thấm nước mà trở nên rõ ràng giữa hai chân.
Lúc nãy khi cởi quần cho anh, cô vô tình nhìn lướt qua rồi. Nhưng khi ấy có quần lót bao trùm, vừa nhỏ mà cũng không kinh hãi như lúc này.
Một giây sau, cô đột nhiên nhận ra, không biết bắt đầu từ lúc nào mà cơ thể anh lại có phản ứng…
Đấy không phải là điều làm cô sợ nhất.
Sợ nhất là —— vì sao nơi nào đó của đàn ông lại có vẻ tỉ lệ thuận với chiều cao đến thế?
Còn đang hoảng hốt thì bông tắm rơi xuống, đập chính xác vào bụng anh.
*Bốp ——*
Nhất thời, trong phòng tắm yên tĩnh vang lên tiếng vật cứng đập vào làn da sũng nước, tay cô vẫn giữ tư thế cầm miếng bọt biển, nhưng cả người lại đơ ra.
Đồng thời trong lúc đó, còn có tiếng hít hà rất khẽ vì đau.
Cơ thể trong bồn tắm khẽ giật giật, cô chậm rãi dời tầm mắt đi, đối diện với ánh mắt ngái ngủ hé mở.
Anh sờ lên phần bụng tự dưng bị đập, giơ tay mò hung khí ở trong bồn, nghi hoặc nhìn xuống; sau đó chống tay lên thành bồn ngồi dậy, giọng khàn khàn: “Anh… ngủ bao lâu rồi?”
“Cũng không, không lâu lắm…” Cô nói, “Dậy đúng lúc lắm, anh tự tắm tiếp đi nhé!”
Nói xong, cô vội vã lao ra khỏi phòng tắm, để lại Tạ Trạch Ích vẫn chưa tỉnh hẳn nhìn cánh cửa đột nhiên đóng sầm.
Rồi anh lại cúi đầu nhìn mình, vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
***
Cô về phòng mình lấy khăn trải giường, sau đó mới vào phòng Tạ Trạch Ích trải giúp anh.
Phòng của anh nằm sát phòng tắm. Bức tường cách âm không tốt nên có thể nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến. Cô thở phào một hơi, nếu không cô cũng không biết nên đưa anh từ trong phòng tắm ra ngoài như thế nào.
Trải giường xong, phòng bên vẫn truyền đến tiếng nước chảy rất vang.
Nghe thấy âm thanh đó, cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng anh, tính nhân lúc anh chưa tắm xong mà trốn vào bếp.
Nhưng chỉ vừa đi ra khỏi cửa phòng thì cũng đúng lúc anh đẩy cửa phòng tắm ra —— chân trần giẫm lên thảm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Hành lang vốn chật hẹp, anh đứng ở đó, thành ra coi như chặn đường của cô.
Mà anh vẫn còn đang ngái ngủ, không có ý định cho cô đi qua. Không biết là vô tình hay cố ý cản đường, anh cứ đứng thế mà không sợ lạnh.
Anh cúi đầu nhìn cô, tự nhiên chủ động đòi hỏi: “Hôn cái nào.”
Không đợi cô chấp nhận hay từ chối, Tạ Trạch Ích đã gập lưng, một tay ôm eo cô kéo sát vào người mình, bàn tay khẽ dùng sức, khiến cô không thể không nhón chân lên.
Cô chỉ mặc mỗi váy lụa mỏng tanh, vừa được anh ôm, lập tức những giọt nước đọng trên làn da trần trụi của anh thấm vào váy cô, dính chặt vào người.
Cô vùng vẫy, “Đồ, đồ ăn sắp nguội rồi đấy!”
Anh cúi đầu cọ vào trán cô, rồi lại nghiêng đầu hôn chụt lên môi cô. Thành công đạt được ý đồ, anh không làm gì nữa mà chỉ cười xoa tóc cô, để cho cô đi.
Cô có cảm giác như mình là chú gà con vừa thoát khỏi móng vuốt, loẹt xoẹt chạy vào bếp.
Mấy thứ nguyên liệu còn lại đã bị cô phá đến mức không thể nấu nướng gì được, đành phải cho vào lồng hấp, chưng bát mì đã trương lại một lần.
Bưng bát sứ đến cửa phòng anh, anh ngồi trên mép giường, đã thay đồ ngủ màu đen mới toanh mà cô mua cho – không ngờ thế mà lại rất vừa vặn.
Cô đặt chiếc bát lên tủ đứng máy hát, anh nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn sang chỗ cô rồi vỗ xuống bên cạnh mình, “Lại đây nào.”
“Ăn gì đó đi đã.” Cô đứng ở cửa, không nhúc nhích.
Giọng Tạ Trạch Ích dịu dàng hẳn, “Lại đây cho anh ôm chút nào.”
“Đã hâm đồ hai lần rồi đấy…” Cô oán trách.
Không đợi cô nói hết câu, Tạ Trạch Ích đứng dậy sải bước đi tới, khom lưng ôm cô đặt lên giường.
Cô giãy giụa muốn đứng dậy, “Vớ bẩn lắm… Mà mới thay khăn trải giường.”
Cô vừa dứt lời, Tạ Trạch Ích đứng ở trước giường lập tức giữ mắt cá chân của cô, lần lượt cởi từng chiếc vớ trắng dính bùn trên chân cô xuống.
Rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, “Thế này?”
Cô nhìn đôi chân trần dưới chiếc váy đen cũng dính bùn, nuốt nước bọt, không dám nói thêm là “váy cũng bẩn”.
“Anh không ăn không đói hả?” Cô thử giãy giụa lần cuối.
“Đương nhiên có.” Hai mắt anh sáng lên, mỉm cười trả lời.
Anh vừa nói xong, cô có cảm giác mình được anh nhẹ nhàng ôm lấy hôn lên gò má, mỉm cười nói, “Cô Tạ.”
Ngồi bên mép giường, anh ôm eo cô, đặt cô ngồi lên chân mình; đợi cô ngồi vững rồi anh đưa tay kéo chân cô vòng ra sau lưng mình, khẽ hôn lên trán, lên chóp mũi cô.
“Cô Tạ…”
Đột nhiên anh tựa đầu vào hõm vai cô, hít hà mùi hương trên người cô, có vẻ như rất quyến luyến cách gọi này. Sau đó là một tiếng thở dài đầy thỏa mãn, giống như lữ khách khát nước lặn lội đường dài trong sa mạc, cuối cùng cũng vốc được một ngụm nước.
Tay cô vòng lấy cổ anh, lúc anh tựa đầu vào bên vai, cô đột nhiên cảm thấy bất an. Trên người cô chỉ có mỗi chiếc váy mỏng manh, bây giờ với tư thế ngồi thế này, ngoài quần lót ra thì không còn thứ gì khác che chắn, hai chân trần cứ vậy vòng quanh thắt lưng anh…
Ngón chân lành lạnh, cô bất an cà vào lưng anh, vì căng thẳng vô hình mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Một người đến từ thế kỷ 21 như cô không tới mức có hành động kháng cự như phụ nữ thời xưa, huống hồ cô và Tạ Trạch Ích đều có tình, hơn nữa cũng là vợ chồng hợp pháp.
Cô lo là chỗ đó… của Tạ Trạch Ích, cơ thể này tiếp nhận nổi sao?
Ngoài ra, cô mơ hồ nhớ hình như ở thời đại này,tỷ lệ chết trong khi sinh ở độ tuổi này cũng không nhỏ. Có điều thống kê cũng bao gồm bình dân có chỉ số nghèo đến 85%, hai nhà bọn họ không nghèo, có lẽ có thể trả nổi tiền điều trị y tế vô trùng tân tiến, nhưng có điều vẫn không an toàn lắm…
Thời đại này có bao cao su không nhỉ? Cô nhớ hình như có. Khả năng tránh thai có đạt được 90% không? Có vẻ như là không. Cô nhớ hình như có canh thuốc Bắc ngừa thai, hiệu quả tương tự biện pháp tránh thai tác dụng ngắn, vừa làm thuốc bổ vừa có tác dụng ngừa thai, nhưng vấn đề là cô chưa bao giờ nghĩ phải chuẩn bị thế nào, cũng chưa uống bất cứ loại thuốc nào có thành phần tương tự.
Nếu cô nhớ không lầm thì bao cao su lúc này chưa có danh từ tiếng Trung, thế là cô dán vào gò má anh, thấp giọng thử dò xét bằng tiếng Anh: “Có… có condom không?”
Vừa hỏi xong, cô có thể cảm nhận được động tác của anh khựng lại. Im lặng kéo dài khiến bầu không khí trở nên tù đọng.
Tạ Trạch Ích ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ mặt kỳ quái: “Em… muốn làm với anh?”
Nhớ lại cảnh trong phòng tắm, cô nhìn vào mắt anh, hai tai đỏ bừng, xoay mặt đi, “Có hơi sợ.”
Tạ Trạch Ích bật cười nhìn cô chằm chằm, lại thấy cô né tránh, có vẻ thực sự sợ mình.
Anh không hiểu. Anh nói muốn ôm là thật sự chỉ muốn ôm cô, kề cận da thịt ngửi mùi hương anh ngày nhớ đêm mong. Dù thỉnh thoảng cũng có suy nghĩ khác nhưng chưa từng nghĩ đến hành động bậy bạ ấy. Nên dù có thể lỗ mãng, thì cũng phải là sau khi có danh chính ngôn thuận đã. Nếu không, không chỉ bà Cát mà chính anh cũng không tha cho mình.
Nhưng anh không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì mà lại khiến cô sợ như vậy?
Một lát sau, anh lại nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của cô như đang tự trấn an mình, “Anh Tạ, xin anh… nhẹ nhàng chút.”
Vừa dứt lời, cô cũng cảm thấy cơ thể Tạ Trạch Ích lập tức cứng lại, giơ tay nâng gáy cô lên, vội vã hôn cô. Cô ngồi trên đùi anh, mặt đỏ bừng, hai tay vòng lấy cổ anh nhẹ nhàng siết chặt, theo bản năng cũng muốn phối hợp với nụ hôn của anh.
Tạ Trạch Ích dừng động tác. Buông cô ra rồi, anh cũng không vội vã tìm kiếm môi cô. Anh như đang cố gắng nhìn rõ cô, ánh mắt cũng vì vậy mà trở nên mê man tàn bạo; song động tác lại có vẻ do dự, hình như đang cân nhắc nên bắt đầu từ đâu.
Theo động tác nuốt nước bọt, anh nghiêng đầu. Dưới đường cong ở cổ, hầu kết chậm rãi di chuyển lên xuống một cách nguy hiểm.
Bắt được tính hiệu tấn công cực kỳ rõ ràng này, cô không thể kìm nén được con tim đang đập loạn, hai mắt trợn to.
Gần như trong tích tắc ấy, hai tay Tạ Trạch Ích ôm lấy mông cô, đẩy ngã cô xuống giường.
Đột nhiên trời đất đảo lộn, cô chỉ cảm thấy quay cuồng. Cô không biết mình đã ngã xuống đâu, trong cơn choáng váng muốn chống người đứng dậy thì đầu gối và khuỷu tay Tạ Trạch Ích đã chống ở hai bên cô, cơ thể cao lớn gần như che khuất ánh sáng, khiến cô không nhìn rõ mặt anh.
Sau khi tầm mắt đã dần thích ứng, cô nhìn thấy thứ tràn ngập trong mắt anh —— dưới sự kìm nén nhẫn nại, anh nhướn mày, ngay đến ánh mắt cũng thay đổi. Lúc môi anh chạm vào cánh môi lạnh lẽo của mình, cô cứ tưởng bản thân đã chuẩn bị xong rồi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấy, không biết vì sao cô lại hoảng hốt giơ tay chống cự. Cánh tay giữ ôm gáy cô lập tức siết chặt, ép nụ hôn càng thêm sâu.
Cơ thể cô trong chăn bị anh đè xuống, động tác gượng gạo và sự sợ hãi trong vô thức khiến cơ thể cô căng cứng, ngay đến nụ hôn ấy cũng làm cô ngộp thở. Lồng ngực cô phập phồng dữ dội vì ho khan, làm chiếc giường cũng chấn động theo.
Nụ hôn đứt đoạn trong chăn, anh sốt ruột kéo gối đến lót ở dưới lưng cô, thô bạo đè cô xuống, nhân lúc cô đang thở dốc, Tạ Trạch Ích cúi người hôn vành tai cô rồi nhẹ nhàng thấp xuống… Cắn vạt áo sơ mi ở cổ kéo sang hai bên.
Chợt cô cảm thấy bên vai và tay lạnh đi. Sau mấy lần rung động nhẹ, nút áo sơ mi của anh cũng bị tháo ra ba viên, một chiếc nút tròn kim loại lăn xuống đất, vang lên tiếng *leng keng*, dọc theo quỹ tích sàn gỗ lăn ra ngoài.
Cạch một tiếng, đụng vào tủ quần áo, căn phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Nút áo, xe điện, chuông xe đạp… Bất kỳ âm thanh nào vang lên cũng khiến con tim cô căng thẳng theo; nhưng khi không còn tiếng động nữa mà chỉ nghe thấy được tiếng hô hấp của hai người, thì bất cứ một tấc nào trên người bị Tạ Trạch Ích chạm vào cũng làm cô căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô. Vì thế mà cả cơ thể và tâm trí của cô đều đang tỏ rõ lo lắng.
Bình thường Tạ Trạch Ích luôn rất dịu dàng với cô, nhưng sau khi cô nói “xin nhẹ nhàng chút” thì mọi hành động của anh lại đi ngược với yêu cầu của cô.
Mỗi lần hôn cô anh đều rất thô bạo. Hay đúng hơn thì không phải là hôn, mà là mút, liếm và thậm chí dùng răng cắn da cô, khiến cô vừa ngứa vừa đau. Nhưng anh kiểm soát rất tốt, vừa khiến cô cảm nhận được cơn đau, trước khi cơ thể cô phản hồi lại cảm giác đau đó thì răng anh đã rời khỏi da cô, lập tức cảm giác đau đớn biến mất khi anh nhẹ nhàng liếm và hôn cô
Đây đúng là hành hạ. Kích thích đột nhiên xuất hiện rồi lập tức vụt mất, hết lần này đến lần khác khiến cô suýt chảy nước mắt. Cơ thể bị anh trói chặt dưới người, chênh lệch sức mạnh khiến cô không thể chống cự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom