• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Gió ấm không bằng anh thâm tình: ngoại truyện (2 Viewers)

  • Chap-82

Chương 1269: Ngoại truyện (531)




(chương tiếp nhé)






Nếu cô đã đến đây thì đương nhiên sẽ ở lại luôn chỗ anh, chắc chắn không có cơ hội ở chỗ khác.


Thấy Lệ Nam Hành đi vào bếp, Phong Lăng cũng đi vào theo anh. Cô vừa đi đến phía sau người đàn ông, anh đã thuận tay kéo cô ôm vào lòng, sau đó cúi đầu dùng sức hôn trộm lên môi cô, tiếp theo lại đán lên vành tai cô nói: “Em đi rửa hoa quả rồi gọt mà ăn trước đi, tối bọn mình nấu lẩu.”


Phong Lăng bị giọng nói và hơi thở của người đàn ông cám dỗ đến mức phải nghiêng đầu sang một bên theo bản năng. Trông thấy cần cổ trắngngần của cô, Lệ Nam Hành cười khẽ, sau đó lại cắn lên cổ cô.
Cô bị đau đến mức khẽ kêu lên thành tiếng, vội vàng đẩy anh ra. Cô vốn định giúp anh mấy việc lặt vặt, nhưng khi ở trong rừng, người đàn ông đã hình thành thói quen chăm sóc cô mọi nơi mọi lúc, gần như không để cô nhúng tay vào bất cứ việc gì. Bây giờ, anh có thể sắp xếp cho cô nhiệm vụ rửa hoa quả cũng đã có thể coi là nể mặt cô lắm rồi.



Phong Lăng tiện tay lấy một túi hoa quả nhỏ trong túi đồ trước mặt anh ra, sau đó mở vòi nước để rửa.
Tiếng nước chảy róc rách một lúc, Phong Lăng bỏ hoa quả đã rửa sạch sẽ và cắt gọt xong vào đĩa đựng trái cây, sau đó, cô ngoảnh lại dùng một chiếc dĩa nhỏ cắm vào một miếng dứa, đút lên tận miệng Lệ Nam Hành.
Lệ Nam Hành ăn một miếng, đúng như cô đoán, anh nhíu mày lại: “Sao lại là quả chua thế?”



“Dứa thì có mấy quả không chua đâu?” Phong Lăng vừa nói vừa xiên một miếng lê rất thơm ngon bỏ vào miệng anh. Người đàn ông cúi đầu vừa định ăn, kết quả là cô đột nhiên rút miếng lê lại, bổ vào miệng mình.
Vì hành động nghịch ngợm này của Phong Lăng mà Lệ Nam Hành nhíu mày lại nhìn cô. Nhưng Phong Lăng lại vừa xiên một miếng hoa quả khác
vừa nói: “Lê thì thôi em không cho anh ăn đâu. Mấy hôm trước, em nghe đám AK nói, “cắt lê* có nghĩa là phân ly, chia cách đấy. Nên lê thì không nên chia ra ăn, đây, cho anh ăn nho này.”
(*) Đồng âm với phân ly.

Sau khi nhét quả nho vào miệng người đàn ông, Phong Lăng mới hài lòng cầm đĩa hoa quả đi ra phòng khách. Lúc đặt đĩa hoa quả xuống bàn nước, cô lại liếc nhìn tập tài liệu ở trên đó. Cô nhớ rằng anh từng nói tập tài liệu này là dành cho mình, cô đang định với tay cầm lên để mở ra rốt cuộc là gì, giọng nói của người đàn ông bỗng từ trong bếp vọng ra: “Trong tủ quần áo trong phòng ngủ có quần áo em có thể mặc được đấy, đi thay một bộ thoải mái đi.”

Phong Lăng lập tức nhìn về phía bếp. Ngày trước, trước đây thời gian cô sống ở căn chung cư này của anh cũng không lâu, sao lại có quần áo của cô được?

Phong Lăng vô thức đi vào phòng ngủ, mở cánh cửa tủ quần áo ra, quả nhiên, cô nhìn thấy có mấy bộ đồ nữ có kích cỡ vừa người của mình được treo bên trong. Đây đều là đồ mới, còn chưa cắt mác.

Lệ lão đại đã mua mấy bộ đồ này lúc nào nhỉ?

Chắc không thể nào là gần đây được, vậy có nghĩa là sau vài ngày ngắn ngủi cô sống ở đây lần đó, vì thấy nhiều điểm bất tiện nên Lệ Nam Hành luôn ghi nhớ, cố ý mua mấy bộ đồ mới để ở đây?

Đồ Phong Lăng mặc khi ở trong rừng đều là những bộ quần áo thông thường, mấy ngày nay, vì chuyện của ba mẹ và ông bà nội nên khi ở trong bệnh viện, cô cũng không mấy chú ý đến quần áo của mình cần phải thay giặt rồi. Đám A K cũng tiện đường mang mấy bộ đồ mà cô có thể mặc từ căn cứ đến giùm, nhưng đám trai thẳng đó cũng chẳng tìm được thứ gì trong căn phòng trống trơn của Phong Lăng, vì vậy họ chọn đại vài bộ đồng phục chiến đấu để mang đến cho cô.

Đồng phục màu đen mặc lên người đúng là oai phong, mạnh mẽ, nhưng ở trong nhà mà cô cứ mặc mãi bộ đồ này thì quả thật rất bất tiện, hơn nữa nó còn bó sát người nữa.


Phong Lăng chọn trong mấy bộ đồ mới, cuối cùng cô đã chọn một chiếc áo phông cộc tay và một chiếc quần dài sẫm màu phong cách thể thao mềm mại và thoải mái nhất. Vì mái tóc đã đài ra nên chọc vào cổ khiến cô cảm thấy hơi ngưa ngứa, cô tiện tay vén tóc ra phía sau nhưng trên người không có thứ gì để buộc tóc cả, hơn nữa chắc chắn một người đàn ông trưởng thành như Lệ Nam Hành lại càng không có.


Trước mặt cô bỗng thoáng hiện lên vài món đồ mua từ siêu thị về, đôi mắt lập tức sáng lên. Cô đi thẳng ra ngoài, vào phòng bếp, sau đó lục tìm một lúc trong túi đồ cạnh tay Lệ Nam Hành. Quả nhiên, Phong Lăng đã tìm được hai bó rau được buộc bằng dây chun, cô tháo chiếc dây chun ra, sau đó lại vén tóc ra sau, tiện tay buộc chỏm tóc đuôi ngựa ngắn không ra ngắn dài không ra dài lên phía sau đầu. Nhưng vì tóc chưa đủ dài nên hai bên má cô vẫn có vài sợi tóc lưa thưa rớt xuống, như có như không che phủ gò má cô.


Lệ Nam Hành nhìn động tác này của Phong Lăng, sau đó lại nhìn mái tóc cô rất lâu.


Phong Lăng bỏ bó rau vừa bị mình tháo chun ra xuống, thuận tay định lấy mấy món đồ khác trong túi ra giúp anh thu dọn, vô thức ngước mắt lên nhìn anh: “Anh nhìn gì thế?”


Mái tóc của cô gái nhỏ buộc một nửa sau đầu, vì hai bên má vẫn có tóc rũ xuống, hơn nữa, lúc cô ngẩng đầu lên, cái đầu còn khẽ lắc lư, đôi mắt thì ngây thơ, trong sáng.


Tim Lệ Nam Hành trở nên mềm mại, anh định giơ tay lên xoa đầu cô theo thói quen. Nhưng trông thấy cô khó nhọc một hồi mới buộc được cái đuôi nhỏ ấy lên phía sau, anh lại vô thức rụt tay về. Cuối cùng, anh đưa ngón tay lên má cô, giúp cô vén mấy lọn tóc đó ra sau tai.


Phong Lăng chớp mắt nhìn anh: “Tóc em dài rồi, làm cái gì cũng bất tiện, mai em ra ngoài cắt nhé?”


Cô không nói muốn đi cắt tóc, mà đang trưng cầu ý kiến của anh.


Dẫu sao cô cũng từng nghe người ta nói, đàn ông thường thích con gái để tóc dài. Sống trong rừng lâu như vậy, tóc cô đã dài đến cổ, dù không quen đến mấy thì cô cũng đã quen rồi, chỉ có điều thi thoảng thấy hơi bất tiện chút thôi.


“Em thấy để thế nào thoái mái thì để, trong mắt anh, dù em có cắt kiểu đầu đỉnh như anh thì em vẫn đẹp như thường.” Người đàn ông cong môi. Phong Lăng nghe thấy anh dỗ ngọt như vậy liền cười tươi rói: “Nhiều đồ ăn thế này, một mình anh làm thì đến bao giờ? Buổi trưa mình vẫn chưa ăn gì, tối cũng không thể ăn quá muộn, em làm cùng anh nhé.”





Người đàn ông không ngăn cản cô, chỉ nhìn cô, mỉm cười: “Càng ngày em càng giống một cô vợ hiền rồi đấy! Anh làm thế này là để em nhàn nhã hơn, về thì cũng về rồi, em cứ thoải mái đi.”


“Em rất thoải mái mà! Bao giờ cũng thế, sau khi trải qua một số chuyện, con người mới có thể nhận ra được nhiều thứ. Nhưng em may mắn ở chỗ là đã nhìn rõ được mọi chuyện trước khi phải trải qua.” Phong Lăng vừa nhặt rau vừa nói: “Chuyện của nhà họ Phong em đã nghĩ rồi, sau này em sẽ dành thời gian nhất định để đi thăm hai ông bà, cũng sẽ ra mộ của ba mẹ định kỳ. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, điều duy nhất em cảm thấy hối tiếc có lẽ chính là ngôi nhà gỗ nhỏ kia. Nhưng lời anh nói, em sẽ luôn ghi nhớ, chỉ cần anh ở đâu thì nơi đó chính là nhà của em. Vì thế, thật ra em rất thích làm mọi thứ cùng với anh, như vậy mới có cảm giác cùng tồn tại tuy hai mà một, trong lòng em sẽ rất thỏa mãn.”


Bình thường, Phong Lăng rất kiệm lời, dù là lúc ở trong rừng, cô cũng thường xuyên ngồi một bên nhìn Lệ Nam Hành bận rộn tay chân chứ không nhiều lời. Nhưng lúc đó, trong đôi mắt cô luôn tràn ngập sự vui vẻ.


Đây có thể coi là lần đầu tiên, cô mở lòng nói với anh, nói ra tâm sự của mình. Cũng là lần đầu tiên, cô nói nhiều điều liên quan đến chuyện trong lòng mình như thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom