Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 680 - Chương 680
Chương 680 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (680)
Lệ Nam Hành cầm cốc rỗng đi rửa sạch rồi mới trở ra, thấy Phong Lăng đang đứng trước cửa sổ, ngoài trời mưa rơi không ngớt, tiếng sấm vang lên khắp trời, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Đối với anh, thật sự là quá lâu không được thấy cô rồi, cuối cùng cũng được nhìn thấy cô, anh cảm thấy nhớ nhung vô cùng.
Hai ngày hai đêm không phải là cực hạn, nếu không vì thấy cô không chịu nổi nữa, có lẽ đến giờ anh vẫn chưa nỡ rời giường.
Nhưng chỉ nhìn bóng lưng cô thế này thôi, Lệ Nam Hành cũng cảm thấy những lời anh nói lúc sờ tóc cô không phải là giả.
Anh thật sự muốn quẳng cô về lại trên giường.
Khó khăn lắm mới khỏi bệnh, mắt cũng mãi mới nhìn thấy được, Lệ Nam Hành đi thẳng tới, ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên tai cô: “Sao thế? Hằng ngày bận rộn chăm sóc cho anh quen rồi, giờ bỗng không cần em làm nhiều việc như thế nữa, nhất thời không thích ứng kịp à?”
“Không phải, giờ em chỉ muốn ngủ thôi.” Hông và chân Phong Lăng vẫn còn rất mỏi, hơn nữa ngoài trời thế này cũng không thích hợp để ra ngoài, nhìn cơn mưa tầm tã, giọt mưa không ngừng đập lên cửa sổ, tựa như họ từng gian nan bước từng bước trong rừng bom bão đạo, cuối cùng cũng có thể có được cuộc sống yên bình.
Cảm giác yên tâm này, và cả cái ôm từ phía sau của người đàn ông đều khiến trái tim Phong Lăng dần mềm nhũn.
Cảm nhận được người con gái trong lòng đang trở nên mềm yếu, nụ hôn của Lệ Nam Hành lại dịch dần lên má cô, từng chút một xoay người cô lại, hôn từ hàng mày, xuống chóp mũi rồi lại hôn xuống môi, xuống cằm, hôn từng chút từng chút, sau khi hôn tới cổ cô, anh khẽ nói: “Giờ anh đã thấy được mắt em, có thể thấy được mọi biểu cảm của em.”
Câu nói này của anh đang ám chỉ điều gì đó.
Vì trái tim của Phong Lăng lúc này đã hoàn toàn khác với lúc tới Israel để tìm anh.
Khi ấy, nhiều lúc cô vẫn đanh mặt chẳng muốn nói chuyện với anh, lúc nào cũng giữ khoảng cách với anh, kể cả lúc phát sinh chuyện dưới nước lúc ở khu nghỉ dưỡng, đến hôm sau cô vẫn lạnh lùng đối diện với anh, lên xe bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Nhưng giờ, cô trăm cay nghìn đắng cứu được anh về, ở cạnh anh nửa bước không rời mấy tháng trời, không tới nửa năm thì cũng phải bốn tháng ròng, cô đã không còn là Phong Lăng quen lạnh lùng với anh nữa, cô có máu có thịt, trong tim cô có anh.
Còn về chuyện ở nông trường, tuy mấy tháng nay Lệ Nam Hành không hề nhắc tới, nhưng anh vẫn thấy có lỗi. Khi ấy, cũng có trận mưa to thế này, đêm đó mưa tầm tã, cô đứng ngoài chờ rất lâu, anh từ chối gặp cô, cô vẫn không hề bỏ đi. Lúc ấy cả người cô ướt sũng, được Bác sĩ Mona và Calli gọi vào trong. Dù lúc bấy giờ cô đã thay quần áo, nhưng khi đến bên giường anh, cẩn thận nắm lấy tay anh, tay của cô vẫn rất lạnh. Cô không ốm ngay, chỉ có thể nói là vì tố chất cơ thể cô tốt, nếu đổi lại là cô gái khác thì chắc đã sốt cao một ngày một đêm rồi.
“Em đi tắm cái đã, từ lúc ngủ dậy em vẫn chưa tắm.” Phong Lăng thấy hơi thở của người đàn ông nặng dần, rõ ràng hôn tới hôn lui lại muốn tiếp tục.
Giờ cô thật sự không thể chống đỡ nổi!
Thời tiết lúc này đúng là thích hợp ở trong nhà làm…, không thể đi đâu được. Hiện tại ở New York cũng không có chuyện gì cần họ phải ra ngoài gấp, cô không khác nào con cá nằm trên thớt, mặc anh làm thịt, đã thế cô còn chẳng có lí do để phản kháng.
Nói rồi cô đẩy anh ra, quay người chuồn vội vào phòng ngủ.
Thật ra lúc cô ngủ, Lệ Nam Hành vẫn có thói quen tắm hoặc lau người qua cho cô, cho nên người cô rất sạch sẽ, nhưng cô vẫn muốn tự tắm lại cho thoải mái.
Vừa cởi quần áo vào nhà tắm, bật vòi sen, còn chưa điều chỉnh nước đến độ ấm thích hợp nhất, trong phòng ngủ đã truyền tới tiếng cửa. Phong Lăng bỗng dừng động tác, chỉnh nước ở nhiệt độ vừa phải, cửa phòng tắm cũng bị mở ra.
Phong Lăng sững sờ, nhìn người đàn ông vừa vào nhà tắm đã bắt đầu cởi đồ. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Rõ ràng cô vẫn cảm nhận được dục vọng còn chưa tan đi trong mắt anh, tim cô đập thót, cô muốn tắt nước, muốn trốn, nhưng người đàn ông cao to đang đứng ngay trước cửa, cô còn chẳng thò được một chân qua đó.
Cảnh tượng hai ngày hai đêm bị người đàn ông hành đến nỗi khàn cả cổ vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, lúc này cổ họng Phong Lăng bỗng khô khốc, giọng cô lại bỗng lạc đi: “Tốt xấu gì anh cũng nên có chừng mực một chút, cứ như vậy nữa chưa tới một tháng em sợ là em sẽ mất mạng đấy.”
Phong Lăng vừa dứt lời, Lệ Nam Hành đã giải quyết xong những trói buộc trên người, đi về phía cô. Phong Lăng cầm vòi sen vô thức lùi lại, quả quyết từ chối: “Không được…”
Hai ngày trời không cho cô nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc, sao Phong Lăng có thể để Lệ Nam Hành nhanh chóng toại nguyện được.
Lệ Nam Hành bị bệnh nặng mới khỏi, tinh thần hiển nhiên là rất tốt, sau khi vào phòng tắm, anh đã khóa trái cửa lại, sau đó dồn Phong Lăng vào góc nhà tắm.
Phong Lăng muốn dùng vòi sen phun đuổi anh đi, nhưng lại bị người đàn ông tóm lấy cổ tay, lưng cô tức khắc chạm vào bức tường gạch sứ lạnh toát, lạnh đến nỗi cả người cô run lên, tay cũng nắm chặt vòi sen hơn.
Lệ Nam Hành từ từ lấy lại vòi sen trong tay cô, treo lên cao, tiện thể lại chu đáo chỉnh nước về mức vừa phải, thoáng cái hơi nóng đã bốc lên trước mắt hai người. Mọi thứ xung quanh đều tràn ngập sương trắng, bao phủ hai người một cách hoàn hảo, bầu không khí cũng trở nên mông lung hơn.
Nhận thấy Lệ Nam Hành không nói lý mà cứ muốn tiến lại gần, Phong Lăng tung ra chiêu chống trả cuối cùng: “Anh cho em nghỉ một ngày trước đã, hoặc chờ đến tối rồi tính, em chỉ muốn tắm rồi nghỉ ngơi thôi, em…” Cô thấy thể lực của mình thật sự không địch nổi anh. Giờ người đàn ông này làm gì có chỗ nào là giống như hồi mới ở Isreal về, hoàn toàn trở lại bản chất cầm thú của anh rồi.
Lệ Nam Hành hôn lên môi cô: “Lần sau em có thể tranh thủ lúc anh ngủ rồi hãy tắm, nếu không để anh nghe thấy tiếng nước chảy là lại muốn vào.”
Lệ Nam Hành cầm cốc rỗng đi rửa sạch rồi mới trở ra, thấy Phong Lăng đang đứng trước cửa sổ, ngoài trời mưa rơi không ngớt, tiếng sấm vang lên khắp trời, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Đối với anh, thật sự là quá lâu không được thấy cô rồi, cuối cùng cũng được nhìn thấy cô, anh cảm thấy nhớ nhung vô cùng.
Hai ngày hai đêm không phải là cực hạn, nếu không vì thấy cô không chịu nổi nữa, có lẽ đến giờ anh vẫn chưa nỡ rời giường.
Nhưng chỉ nhìn bóng lưng cô thế này thôi, Lệ Nam Hành cũng cảm thấy những lời anh nói lúc sờ tóc cô không phải là giả.
Anh thật sự muốn quẳng cô về lại trên giường.
Khó khăn lắm mới khỏi bệnh, mắt cũng mãi mới nhìn thấy được, Lệ Nam Hành đi thẳng tới, ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên tai cô: “Sao thế? Hằng ngày bận rộn chăm sóc cho anh quen rồi, giờ bỗng không cần em làm nhiều việc như thế nữa, nhất thời không thích ứng kịp à?”
“Không phải, giờ em chỉ muốn ngủ thôi.” Hông và chân Phong Lăng vẫn còn rất mỏi, hơn nữa ngoài trời thế này cũng không thích hợp để ra ngoài, nhìn cơn mưa tầm tã, giọt mưa không ngừng đập lên cửa sổ, tựa như họ từng gian nan bước từng bước trong rừng bom bão đạo, cuối cùng cũng có thể có được cuộc sống yên bình.
Cảm giác yên tâm này, và cả cái ôm từ phía sau của người đàn ông đều khiến trái tim Phong Lăng dần mềm nhũn.
Cảm nhận được người con gái trong lòng đang trở nên mềm yếu, nụ hôn của Lệ Nam Hành lại dịch dần lên má cô, từng chút một xoay người cô lại, hôn từ hàng mày, xuống chóp mũi rồi lại hôn xuống môi, xuống cằm, hôn từng chút từng chút, sau khi hôn tới cổ cô, anh khẽ nói: “Giờ anh đã thấy được mắt em, có thể thấy được mọi biểu cảm của em.”
Câu nói này của anh đang ám chỉ điều gì đó.
Vì trái tim của Phong Lăng lúc này đã hoàn toàn khác với lúc tới Israel để tìm anh.
Khi ấy, nhiều lúc cô vẫn đanh mặt chẳng muốn nói chuyện với anh, lúc nào cũng giữ khoảng cách với anh, kể cả lúc phát sinh chuyện dưới nước lúc ở khu nghỉ dưỡng, đến hôm sau cô vẫn lạnh lùng đối diện với anh, lên xe bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Nhưng giờ, cô trăm cay nghìn đắng cứu được anh về, ở cạnh anh nửa bước không rời mấy tháng trời, không tới nửa năm thì cũng phải bốn tháng ròng, cô đã không còn là Phong Lăng quen lạnh lùng với anh nữa, cô có máu có thịt, trong tim cô có anh.
Còn về chuyện ở nông trường, tuy mấy tháng nay Lệ Nam Hành không hề nhắc tới, nhưng anh vẫn thấy có lỗi. Khi ấy, cũng có trận mưa to thế này, đêm đó mưa tầm tã, cô đứng ngoài chờ rất lâu, anh từ chối gặp cô, cô vẫn không hề bỏ đi. Lúc ấy cả người cô ướt sũng, được Bác sĩ Mona và Calli gọi vào trong. Dù lúc bấy giờ cô đã thay quần áo, nhưng khi đến bên giường anh, cẩn thận nắm lấy tay anh, tay của cô vẫn rất lạnh. Cô không ốm ngay, chỉ có thể nói là vì tố chất cơ thể cô tốt, nếu đổi lại là cô gái khác thì chắc đã sốt cao một ngày một đêm rồi.
“Em đi tắm cái đã, từ lúc ngủ dậy em vẫn chưa tắm.” Phong Lăng thấy hơi thở của người đàn ông nặng dần, rõ ràng hôn tới hôn lui lại muốn tiếp tục.
Giờ cô thật sự không thể chống đỡ nổi!
Thời tiết lúc này đúng là thích hợp ở trong nhà làm…, không thể đi đâu được. Hiện tại ở New York cũng không có chuyện gì cần họ phải ra ngoài gấp, cô không khác nào con cá nằm trên thớt, mặc anh làm thịt, đã thế cô còn chẳng có lí do để phản kháng.
Nói rồi cô đẩy anh ra, quay người chuồn vội vào phòng ngủ.
Thật ra lúc cô ngủ, Lệ Nam Hành vẫn có thói quen tắm hoặc lau người qua cho cô, cho nên người cô rất sạch sẽ, nhưng cô vẫn muốn tự tắm lại cho thoải mái.
Vừa cởi quần áo vào nhà tắm, bật vòi sen, còn chưa điều chỉnh nước đến độ ấm thích hợp nhất, trong phòng ngủ đã truyền tới tiếng cửa. Phong Lăng bỗng dừng động tác, chỉnh nước ở nhiệt độ vừa phải, cửa phòng tắm cũng bị mở ra.
Phong Lăng sững sờ, nhìn người đàn ông vừa vào nhà tắm đã bắt đầu cởi đồ. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Rõ ràng cô vẫn cảm nhận được dục vọng còn chưa tan đi trong mắt anh, tim cô đập thót, cô muốn tắt nước, muốn trốn, nhưng người đàn ông cao to đang đứng ngay trước cửa, cô còn chẳng thò được một chân qua đó.
Cảnh tượng hai ngày hai đêm bị người đàn ông hành đến nỗi khàn cả cổ vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, lúc này cổ họng Phong Lăng bỗng khô khốc, giọng cô lại bỗng lạc đi: “Tốt xấu gì anh cũng nên có chừng mực một chút, cứ như vậy nữa chưa tới một tháng em sợ là em sẽ mất mạng đấy.”
Phong Lăng vừa dứt lời, Lệ Nam Hành đã giải quyết xong những trói buộc trên người, đi về phía cô. Phong Lăng cầm vòi sen vô thức lùi lại, quả quyết từ chối: “Không được…”
Hai ngày trời không cho cô nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới ngủ được một giấc, sao Phong Lăng có thể để Lệ Nam Hành nhanh chóng toại nguyện được.
Lệ Nam Hành bị bệnh nặng mới khỏi, tinh thần hiển nhiên là rất tốt, sau khi vào phòng tắm, anh đã khóa trái cửa lại, sau đó dồn Phong Lăng vào góc nhà tắm.
Phong Lăng muốn dùng vòi sen phun đuổi anh đi, nhưng lại bị người đàn ông tóm lấy cổ tay, lưng cô tức khắc chạm vào bức tường gạch sứ lạnh toát, lạnh đến nỗi cả người cô run lên, tay cũng nắm chặt vòi sen hơn.
Lệ Nam Hành từ từ lấy lại vòi sen trong tay cô, treo lên cao, tiện thể lại chu đáo chỉnh nước về mức vừa phải, thoáng cái hơi nóng đã bốc lên trước mắt hai người. Mọi thứ xung quanh đều tràn ngập sương trắng, bao phủ hai người một cách hoàn hảo, bầu không khí cũng trở nên mông lung hơn.
Nhận thấy Lệ Nam Hành không nói lý mà cứ muốn tiến lại gần, Phong Lăng tung ra chiêu chống trả cuối cùng: “Anh cho em nghỉ một ngày trước đã, hoặc chờ đến tối rồi tính, em chỉ muốn tắm rồi nghỉ ngơi thôi, em…” Cô thấy thể lực của mình thật sự không địch nổi anh. Giờ người đàn ông này làm gì có chỗ nào là giống như hồi mới ở Isreal về, hoàn toàn trở lại bản chất cầm thú của anh rồi.
Lệ Nam Hành hôn lên môi cô: “Lần sau em có thể tranh thủ lúc anh ngủ rồi hãy tắm, nếu không để anh nghe thấy tiếng nước chảy là lại muốn vào.”
Bình luận facebook