Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Ra mắt mẹ chồng
Để quên đi cảm giác hiện tại, để không khí bớt lạnh hơn, Lưu Tĩnh liền đưa ra đề nghị.
Sắp lấy nhau vậy mà chuyện của gia đình anh cô không biết gì cả, sao có thể được chứ?
Triệu Thiên Đình nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, anh gật đầu: "Ừm."
Cũng không biết bắt đầu như thế nào, thôi thì nói về sự kiện ba năm trước vậy: "Ba anh bị tai nạn xe nên qua đời vào ba năm trước. Mẹ anh không chịu nổi đả kích này nên đã ra nước ngoài sống. Anh tiếp nhận Triệu thị và dẫn dắt nó thành công như bây giờ."
Lưu Tĩnh chợt cảm thấy nhói đau trong lòng. Ba cô cũng mất sớm nên cô có thể hiểu cảm giác đó. Nghe âm thanh trầm tĩnh của anh, tim cô như bị bóp nghẹn.
Cô thầm nghĩ, có lẽ Triệu Thiên Đình sẽ không lạnh lùng và vô cảm như bây giờ nếu không có chuyện năm xưa.
Tưởng chừng một Triệu Thiên Đình thành công, có những thứ người khác không có, muốn gì được nấy lại rất sung sướng hạnh phúc, nhưng không phải. Anh rất đau khổ, trong lòng anh lúc nào cũng có một khoảng trống lớn, không thể lấp đầy.
Lưu Tĩnh rất xúc động, cô rất muốn khóc nhưng lại cố kiềm chế lại. Chỉ lẵng lặng ngồi im.
"Anh là con một nên phải một mình gánh vác trọng trách to lớn mà ba giao lại. Một là phát triển Triệu thị, hai là bảo vệ mẹ thật tốt."
Giọng nói anh lúc nào cũng vậy, nhẹ nhàng và vô cảm. Tuy anh không bộc lộ một chút cảm xúc nào nhưng Lưu Tĩnh hiểu rõ anh rất khó chịu.
Trong tâm can kia là nỗi buồn sâu lắng, không một ai có thể chia sẻ. Triệu Thiên Đình chỉ một mình ôm lấy nỗi đau, giấu riêng tận đáy lòng.
"Ừm, những năm qua anh làm rất tốt." Lưu Tĩnh không biết nói gì cho phải, cũng không biết an ủi anh như thế nào, sợ càng ai ủi lại khiến anh càng tổn thương hơn.
Cô đã từng nghĩ một người như Triệu Thiên Đình thì làm sao mà biết đau lòng nhưng cô đã sai hoàn toàn, con người dù mạnh mẽ đến mấy thì cũng có lúc yếu mềm, không thể vượt qua, chỉ biết giấu kín.
Đang suy nghĩ miên man thì Triệu Thiên Đình cất giọng: "Tới rồi." Anh quay sang cô, nở một nụ cười ngất ngây.
"A, nhanh như vậy sao?" Lúc nãy giờ cô không để ý đến, chỉ lo suy nghĩ về chuyện của anh, bây giờ chuyện của cô ai suy nghĩ giúp đây?
Cánh cổng Triệu gia tự động được mở, Triệu Thiên Đình lái xe đi vào.
Lưu Tĩnh nhìn quanh, nơi đây rất rộng lớn, không hề thua kém Dư Viên.
Phía bên kia còn có hồ cá, những con cá đủ màu sắc đang tự do bơi lội, tung tăng khắp nơi.
Cạnh hồ cá là hoa viên, đủ các loại hoa thi nhau đua sắc, đẹp quá.
Triệu Thiên Đình nắm lấy tay cô đi qua hàng cỏ xanh mát dưới chân, cùng cô vào bên trong.
"Cậu chủ, cô chủ, hai người về rồi." Quản gia chạy hớt hở về phía anh và cô, vui vẻ mừng rỡ.
Quản gia Bạc ở đây cũng ba năm rồi, từ khi Du Vận ra nước ngoài, Triệu Thiên Đình chuyển sang sống riêng thì bà vẫn được thuê làm quản gia ở đây trông coi Triệu gia này.
Người giúp việc cũng không bớt một người, vẫn đông đủ như ba năm trước.
Không khí của Triệu gia lâu lắm rồi mới vui tươi như vậy, quản gia thật sự rất vui. Dư Vận đã về ở chính thức, Triệu Thiên Đình lại có bạn gái, đúng là song hỉ.
Hôm qua quản gia Bạc đã nghe Dư Vận nhắc đến Triệu Thiên Đình, còn nói anh sẽ dẫn theo bạn gái về vào ngày mai. Bà thật sự rất mong chờ.
Triệu Thiên Đình đã được bà chăm sóc từ nhỏ, tình thương bà dành cho anh không ít, biết anh có bạn gái thì bà rất xúc động.
Lúc nãy vừa gặp anh, và cũng gặp cô gái bên cạnh anh. Bà nhìn vào tay của họ, hai bàn tay đang nắm rất chặt, bà có thể hiểu ra họ thật sự hạnh phúc khi ở bên nhau. Bà cũng hiểu cô gái này là phu nhân tương lai của Triệu gia, vì vậy không ngần ngại mà gọi cô là "cô chủ".
Triệu Thiên Đình gật đầu như trả lời còn Lưu Tĩnh thì im lặng.
"Cậu chủ, cô chủ." Người hầu đứng hai phía ở hai bên cửa cúi đầu, họ đều vui mừng trước tình cảnh hiện tại.
Đi cạnh Triệu Thiên Đình mà cô cũng được hưởng lây những cái cúi đầu, họ đều gọi cô là cô chủ, vậy cô có nên vui không đây?
Triệu Thiên Đình nắm chặt lấy tay Lưu Tĩnh, anh cùng cô vào trong, bước vào phòng khách.
Du Vận đang đọc báo, bà biết hôm nay con trai bà sẽ về, bà rất mong chờ, rất muốn xem mặt con dâu, rất muốn nói chuyện cùng con dâu mình nhưng bà phải kiềm chế lại. Hành sự theo cách khác, bà vẫn cầm tờ báo trên tay nhưng hồn thì đã bay đi đâu mất rồi.
"Mẹ, con về rồi."
"Con chào bác gái."
Triệu Thiên Đình thấy mẹ mình hôm nay sao lại yên lặng như vậy, mấy hôm trước bà còn mong chờ gặp con dâu lắm mà, bây giờ Lưu Tĩnh đứng trước mắt mà bà còn đọc báo?
Khi Triệu Thiên Đình chào xong thì Lưu Tĩnh cũng chào một tiếng. Cô đánh giá người phụ nữ trước mặt, bà vận một chiếc váy xám dài đến chân, tóc bà đã được búi cao. Nhìn vào khuôn mặt đó, nét trẻ trung vẫn còn, dù bà đã lớn tuổi nhưng làn da vẫn hồng hào, không hề bị biến dạng theo thời gian.
Có lẽ là do chăm sóc kĩ lưỡng, cũng có lẽ là do trời ban, một người phụ nữ trung niên lại có làn da đẹp như vậy quả thật khiến người khác ghen tị.
"Con là bạn gái của Thiên Đình?"
Khi nghe được tiếng của Triệu Thiên Đình, lòng Du Vận cảm thấy nhẹ tênh. Tiếp theo là giọng nói ngọt ngào, êm dịu được thốt ra từ miệng của một cô gái, không nhìn Du Vận cũng có thể đoán được đây là một tuyệt sắc giai nhân.
Đúng như Du Vận nghĩ, khi vừa đặt báo sang một bên đồng thời ngước lên nhìn, cô gái này thật sự rất đẹp, nhất là đôi mắt to tròn kia, như những tinh tú lấp lánh trên bầu trời, sáng rực.
Vừa nhìn đã có cảm tình, Du Vận không thể lạnh lùng với cô gái dịu dàng đáng yêu như vậy được. Bà ôn nhu nhìn cô hỏi một tiếng.
Âm thanh nhẹ nhàng đó của Du Vận khiến Lưu Tĩnh không còn hồi hợp nữa, cô mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ."
Sắp lấy nhau vậy mà chuyện của gia đình anh cô không biết gì cả, sao có thể được chứ?
Triệu Thiên Đình nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, anh gật đầu: "Ừm."
Cũng không biết bắt đầu như thế nào, thôi thì nói về sự kiện ba năm trước vậy: "Ba anh bị tai nạn xe nên qua đời vào ba năm trước. Mẹ anh không chịu nổi đả kích này nên đã ra nước ngoài sống. Anh tiếp nhận Triệu thị và dẫn dắt nó thành công như bây giờ."
Lưu Tĩnh chợt cảm thấy nhói đau trong lòng. Ba cô cũng mất sớm nên cô có thể hiểu cảm giác đó. Nghe âm thanh trầm tĩnh của anh, tim cô như bị bóp nghẹn.
Cô thầm nghĩ, có lẽ Triệu Thiên Đình sẽ không lạnh lùng và vô cảm như bây giờ nếu không có chuyện năm xưa.
Tưởng chừng một Triệu Thiên Đình thành công, có những thứ người khác không có, muốn gì được nấy lại rất sung sướng hạnh phúc, nhưng không phải. Anh rất đau khổ, trong lòng anh lúc nào cũng có một khoảng trống lớn, không thể lấp đầy.
Lưu Tĩnh rất xúc động, cô rất muốn khóc nhưng lại cố kiềm chế lại. Chỉ lẵng lặng ngồi im.
"Anh là con một nên phải một mình gánh vác trọng trách to lớn mà ba giao lại. Một là phát triển Triệu thị, hai là bảo vệ mẹ thật tốt."
Giọng nói anh lúc nào cũng vậy, nhẹ nhàng và vô cảm. Tuy anh không bộc lộ một chút cảm xúc nào nhưng Lưu Tĩnh hiểu rõ anh rất khó chịu.
Trong tâm can kia là nỗi buồn sâu lắng, không một ai có thể chia sẻ. Triệu Thiên Đình chỉ một mình ôm lấy nỗi đau, giấu riêng tận đáy lòng.
"Ừm, những năm qua anh làm rất tốt." Lưu Tĩnh không biết nói gì cho phải, cũng không biết an ủi anh như thế nào, sợ càng ai ủi lại khiến anh càng tổn thương hơn.
Cô đã từng nghĩ một người như Triệu Thiên Đình thì làm sao mà biết đau lòng nhưng cô đã sai hoàn toàn, con người dù mạnh mẽ đến mấy thì cũng có lúc yếu mềm, không thể vượt qua, chỉ biết giấu kín.
Đang suy nghĩ miên man thì Triệu Thiên Đình cất giọng: "Tới rồi." Anh quay sang cô, nở một nụ cười ngất ngây.
"A, nhanh như vậy sao?" Lúc nãy giờ cô không để ý đến, chỉ lo suy nghĩ về chuyện của anh, bây giờ chuyện của cô ai suy nghĩ giúp đây?
Cánh cổng Triệu gia tự động được mở, Triệu Thiên Đình lái xe đi vào.
Lưu Tĩnh nhìn quanh, nơi đây rất rộng lớn, không hề thua kém Dư Viên.
Phía bên kia còn có hồ cá, những con cá đủ màu sắc đang tự do bơi lội, tung tăng khắp nơi.
Cạnh hồ cá là hoa viên, đủ các loại hoa thi nhau đua sắc, đẹp quá.
Triệu Thiên Đình nắm lấy tay cô đi qua hàng cỏ xanh mát dưới chân, cùng cô vào bên trong.
"Cậu chủ, cô chủ, hai người về rồi." Quản gia chạy hớt hở về phía anh và cô, vui vẻ mừng rỡ.
Quản gia Bạc ở đây cũng ba năm rồi, từ khi Du Vận ra nước ngoài, Triệu Thiên Đình chuyển sang sống riêng thì bà vẫn được thuê làm quản gia ở đây trông coi Triệu gia này.
Người giúp việc cũng không bớt một người, vẫn đông đủ như ba năm trước.
Không khí của Triệu gia lâu lắm rồi mới vui tươi như vậy, quản gia thật sự rất vui. Dư Vận đã về ở chính thức, Triệu Thiên Đình lại có bạn gái, đúng là song hỉ.
Hôm qua quản gia Bạc đã nghe Dư Vận nhắc đến Triệu Thiên Đình, còn nói anh sẽ dẫn theo bạn gái về vào ngày mai. Bà thật sự rất mong chờ.
Triệu Thiên Đình đã được bà chăm sóc từ nhỏ, tình thương bà dành cho anh không ít, biết anh có bạn gái thì bà rất xúc động.
Lúc nãy vừa gặp anh, và cũng gặp cô gái bên cạnh anh. Bà nhìn vào tay của họ, hai bàn tay đang nắm rất chặt, bà có thể hiểu ra họ thật sự hạnh phúc khi ở bên nhau. Bà cũng hiểu cô gái này là phu nhân tương lai của Triệu gia, vì vậy không ngần ngại mà gọi cô là "cô chủ".
Triệu Thiên Đình gật đầu như trả lời còn Lưu Tĩnh thì im lặng.
"Cậu chủ, cô chủ." Người hầu đứng hai phía ở hai bên cửa cúi đầu, họ đều vui mừng trước tình cảnh hiện tại.
Đi cạnh Triệu Thiên Đình mà cô cũng được hưởng lây những cái cúi đầu, họ đều gọi cô là cô chủ, vậy cô có nên vui không đây?
Triệu Thiên Đình nắm chặt lấy tay Lưu Tĩnh, anh cùng cô vào trong, bước vào phòng khách.
Du Vận đang đọc báo, bà biết hôm nay con trai bà sẽ về, bà rất mong chờ, rất muốn xem mặt con dâu, rất muốn nói chuyện cùng con dâu mình nhưng bà phải kiềm chế lại. Hành sự theo cách khác, bà vẫn cầm tờ báo trên tay nhưng hồn thì đã bay đi đâu mất rồi.
"Mẹ, con về rồi."
"Con chào bác gái."
Triệu Thiên Đình thấy mẹ mình hôm nay sao lại yên lặng như vậy, mấy hôm trước bà còn mong chờ gặp con dâu lắm mà, bây giờ Lưu Tĩnh đứng trước mắt mà bà còn đọc báo?
Khi Triệu Thiên Đình chào xong thì Lưu Tĩnh cũng chào một tiếng. Cô đánh giá người phụ nữ trước mặt, bà vận một chiếc váy xám dài đến chân, tóc bà đã được búi cao. Nhìn vào khuôn mặt đó, nét trẻ trung vẫn còn, dù bà đã lớn tuổi nhưng làn da vẫn hồng hào, không hề bị biến dạng theo thời gian.
Có lẽ là do chăm sóc kĩ lưỡng, cũng có lẽ là do trời ban, một người phụ nữ trung niên lại có làn da đẹp như vậy quả thật khiến người khác ghen tị.
"Con là bạn gái của Thiên Đình?"
Khi nghe được tiếng của Triệu Thiên Đình, lòng Du Vận cảm thấy nhẹ tênh. Tiếp theo là giọng nói ngọt ngào, êm dịu được thốt ra từ miệng của một cô gái, không nhìn Du Vận cũng có thể đoán được đây là một tuyệt sắc giai nhân.
Đúng như Du Vận nghĩ, khi vừa đặt báo sang một bên đồng thời ngước lên nhìn, cô gái này thật sự rất đẹp, nhất là đôi mắt to tròn kia, như những tinh tú lấp lánh trên bầu trời, sáng rực.
Vừa nhìn đã có cảm tình, Du Vận không thể lạnh lùng với cô gái dịu dàng đáng yêu như vậy được. Bà ôn nhu nhìn cô hỏi một tiếng.
Âm thanh nhẹ nhàng đó của Du Vận khiến Lưu Tĩnh không còn hồi hợp nữa, cô mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ."
Bình luận facebook