Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Tống Thương Vũ... Chết?
Lưu Tĩnh còn chưa định hình thì đã bị tên đó bịt miệng kéo lên xe. Vì sức lực đã không còn nên dù có phản kháng Lưu Tĩnh cũng không thể làm gì được. Dần dần, cô mất đi ý thức.
Chiếc xe nhanh chóng vọt đi.
Tống Thương Vũ chứng kiến cảnh ngắn ngủi vài giây này trong sự kinh ngạc. Lúc nãy hắn đến bệnh viện để thăm một người bạn nhưng khi ra ngoài thì thấy Lưu Tĩnh vừa chạy vừa khóc sau đó té ngã. Hắn định lại gần cô hỏi mọi chuyện thế nào thì cô đã bị người khác bắt cóc lên xe.
Tống Thương Vũ lo lắng nhanh chóng đuổi theo. Cầu mong là kịp.
Lưu Tĩnh đang mơ màng thì bỗng nhiên bị mưa trút xuống đầu, ướt cả người. Bất ngờ cô mở mắt ra.
Hai tay Lưu Tĩnh bị trói ra phía sau, miệng bị bịt chặt bằng băng dính. Nhìn xung quanh, nơi đây đều đã bị bụi bám rất nhiều, cô đoán đây chính là một ngôi nhà bị bỏ hoang.
Mùi ẩm mốc bốc lên khiến Lưu Tĩnh muốn nôn mửa.
Trước mặt cô là một tên đàn ông, trên tay gã cầm một cái gáo nước. Thì ra nước trên người cô là do gã tạt vào, không phải mưa. Ngay sau đó, gã dùng tay thô bạo tháo miếng băng trên miệng cô ra.
"Tố Văn?" Lưu Tĩnh bất ngờ lên tiếng, người đàn ông này cô nhận ra, gã là Tố Văn, anh trai của Tố Tư.
"Ngạc nhiên lắm sao? Mày cũng nên nghĩ đến ngày này khi đã giết hại em tao chứ?" Tố Văn bóp cằm cô, lực của gã không hề nhẹ vì vậy cằm Lưu Tĩnh càng ngày càng đau.
"Hừ." Lưu Tĩnh cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường: "Tao quên trừ hậu hoạn là mày rồi. Cũng do tao sơ suất quá!"
Giờ đây, Lưu Tĩnh cũng không còn đủ bình tĩnh để giữ phép tắc, người cô yêu nhất đã chết thì cô còn cần gì nữa?
Lưu Tĩnh tự trách mình, làm sao cô có thể quên đi Tố Văn khi đã giết chết Tố Tư chứ? Tố Văn rất thương Tố Tư, vậy mà Tố Tư lại bị cô giết, Tố Văn biết chuyện trả thù là chuyện đương nhiên.
Nếu cô đoán không nhầm, Tố Văn sẽ giết chết cô.
Cũng được thôi, chết thì chết, vậy cô có thể đi theo chồng mình rồi. Cùng làm một đôi uyên ương khổ mệnh.
Tố Văn nghe thế thì tát mạnh một cái vào mặt Lưu Tĩnh, ngay sau đó, khóe môi cô rỉ máu.
"Con khốn, hôm nay mày sẽ chết!"
Tố Văn rút dao ra, vừa định đâm cho cô một nhát thì một tên khác đứng phía sau ngăn lại: "Nhỏ này xinh như vậy, chơi xong rồi giết cũng được."
Tố Văn quay lại nhìn tên phía sau mình, hắn ta là đồng bọn của gã, chỉ một mình hắn ta.
"Được, vậy hai chúng ta hành hạ nó trước đi." Nói rồi Tố Văn điên cuồng xé áo Lưu Tĩnh ra, khuôn mặt hung hăng trông vô cùng dữ tợn.
Khi bọn chúng vừa định đụng vào cô thì cửa phòng bỗng nhiên bật ra, Tống Thương Vũ nhanh chóng đi vào.
"Tống Thương Vũ..." Lưu Tĩnh ngạc nhiên vô cùng, sao hắn lại biết cô ở đây chứ?
"Lưu Tĩnh, em không sao chứ?" Tống Thương Vũ lo lắng nhìn cô, cả người cũng vì nôn nóng mà đổ mồ hôi rất nhiều. May quá, cô vẫn chưa bị gì.
"Không sao..." Lưu Tĩnh lắc đầu, nước mắt nóng hổi bắt đầu chảy ra.
Tống Thương Vũ đến cứu cô, cô rất cảm động.
Nhưng một người không biết võ như anh thì làm được gì chứ? Cô thật sự lo lắng cho hắn.
"Mau thả cô ấy ra." Tống Thương Vũ cầm lấy cái cây bên cửa, lạnh lùng quát lớn.
"Thằng chó này là ai, mà chán sống à?" Tố Văn bước về phía Tống Thương Vũ, gã bắt đầu vung nắm đấm lên.
Tên đồng bọn cũng nhào vào đánh. Một chọi hai, không thể thắng được.
Vài cú đầu Tống Thương Vũ còn đỡ được nhưng sau đó lại bị chúng tấn công, hắn ngã quỵ xuống đất, máu chảy ra rất nhiều từ miệng.
"Không, Tống Thương Vũ, anh mau chạy đi!" Lưu Tĩnh dùng hết sức bình sinh để thét lên. Cô đã mất đi người mình yêu nhất vì thế không muốn mất thêm người bạn thân nhất của mình nữa.
Nhưng đã quá muộn, Tống Thương Vũ bị Tố Văn liên tiếp đánh vào người không ngừng. Hình như gã muốn giết chết Tống Thương Vũ.
Không thể như thế, Lưu Tĩnh không thể làm ngơ. Vô tình bắt gặp mảnh vỏ chai sắc bén nằm cách đó không xa, cô nhích lại gần hơn, dùng hết sức để lấy nó và cưa sợi dây phía sau ra.
Dây rất dày, cô thì không thấy được phía sau nên hành động có hơi chậm chạp.
"Mày muốn chết, tao cho mày chết!" Tố Văn rút dao đâm mạnh xuống người Tống Thương Vũ, vừa đâm vừa nói: "Này thì anh hùng cứu mỹ nhân."
"Phụt." Miệng Tống Thương Vũ phun ra một ngụm máu tươi, hắn nằm dài trên đất, sức lực cũng không còn chút nào để phản kháng.
"Không!" Lưu Tĩnh gào lớn, cô dùng lực kéo mạnh tay ra, chỉ trong giây lát, hay tay cô được giải thoát khỏi chiếc dây thừng.
Lưu Tĩnh lấy phi đao mà Tịch Viên đã cho cô ra, chuẩn xác ném vào người Tố Văn. Phi đao trúng ngay tim, khiến hắn lăn đùng ra đất, chết không nhắm mắt.
Cô phóng thêm một lần nữa, lần này gã đồng bọn cũng ngã gục xuống, chết ngay tức khắc.
Lưu Tĩnh phóng phi đao chuẩn xác như vậy là do thường hay tập luyện, lúc trước Tịch Viên cũng hay dạy cô. Tập thường xuyên cũng quen, vậy nên cô đã phi trúng họ rồi.
Lúc đó Tịch Viên đã từng bảo cô hãy đem phi tiêu trong người, phòng gặp chuyện không may. Hên là cô nghe lời mang theo, vậy nên bây giờ có cái để dùng.
Lưu Tĩnh đã giết người, nhưng cô không hề sợ hãi. Bọn họ, đáng chết!
Cô vội chạy lại gần Tống Thương Vũ, thấy hắn thoi thóp mà cô đau lòng không nguôi. Lưu Tĩnh khóc lớn, cô gào thét dữ tợn: "Tống Thương Vũ, tôi không cho anh chết, không được phép chết!"
Tống Thương Vũ đưa bàn tay đầy máu lên đặt vào mặt Lưu Tĩnh, hắn yếu ớt nói: "Đừng khóc... Tĩnh Tĩnh, anh yêu em, anh có thể chết vì em... mà không... hối hận... Hãy sống tốt... cô gái nhỏ... của anh..."
Lúc Tống Thương Vũ nói xong câu thì cũng là lúc bàn tay hắn rời khỏi mặt Lưu Tĩnh. Đôi mắt hắn nhắm chặt lại, hơi thở gấp gáp cũng đã im bặt.
Tống Thương Vũ, đã chết.
"Đừng! Tống Thương Vũ, anh đừng đi, đừng bỏ tôi..."
Tại sao lại như vậy, tại sao từng người từng người cô yêu thương lại nhẫn tâm bỏ cô mà ra đi? Sao ông trời không lấy luôn mạng cô đi luôn đi!
Chỉ trong một ngày, Lưu Tĩnh mất đi tận hai người thân...
Cú sốc này, cô không thể chịu nổi...
Cô có làm gì sai, có xấu xa chỗ nào mà lại bị trừng phạt thế này. Thà cô chết đi còn hơn là Triệu Thiên Đình và Tống Thương Vũ phải chết.
Ôm lấy Tống Thương Vũ, Lưu Tĩnh đờ đẫn như người mất hồn.
"Chẳng phải anh thích tôi gọi anh là Vũ lắm sao... hức... tỉnh dậy đi tôi sẽ gọi anh một tiếng Vũ... cả đời này mãi mãi gọi anh là Vũ... hức..."
"Thương Vũ, anh nói anh yêu tôi, vậy tại sao lại bỏ tôi..."
Nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt điển trai của Tống Thương Vũ, tim cô như bị ai đó đâm ngàn mũi kim vào, đau đớn vô cùng.
Tống Thương Vũ thật sự đã chết, hắn bỏ cô mà đi rồi.
"Tôi sẽ theo anh."
Lưu Tĩnh lấy một cái đao nhỏ khác trong người cô ra, cô nhìn Tống Thương Vũ một lúc sau đó dùng đao đâm mạnh vào ngực trái của mình.
"Triệu Thiên Đình, Tống Thương Vũ, em đến đây..."
...
Chiếc xe nhanh chóng vọt đi.
Tống Thương Vũ chứng kiến cảnh ngắn ngủi vài giây này trong sự kinh ngạc. Lúc nãy hắn đến bệnh viện để thăm một người bạn nhưng khi ra ngoài thì thấy Lưu Tĩnh vừa chạy vừa khóc sau đó té ngã. Hắn định lại gần cô hỏi mọi chuyện thế nào thì cô đã bị người khác bắt cóc lên xe.
Tống Thương Vũ lo lắng nhanh chóng đuổi theo. Cầu mong là kịp.
Lưu Tĩnh đang mơ màng thì bỗng nhiên bị mưa trút xuống đầu, ướt cả người. Bất ngờ cô mở mắt ra.
Hai tay Lưu Tĩnh bị trói ra phía sau, miệng bị bịt chặt bằng băng dính. Nhìn xung quanh, nơi đây đều đã bị bụi bám rất nhiều, cô đoán đây chính là một ngôi nhà bị bỏ hoang.
Mùi ẩm mốc bốc lên khiến Lưu Tĩnh muốn nôn mửa.
Trước mặt cô là một tên đàn ông, trên tay gã cầm một cái gáo nước. Thì ra nước trên người cô là do gã tạt vào, không phải mưa. Ngay sau đó, gã dùng tay thô bạo tháo miếng băng trên miệng cô ra.
"Tố Văn?" Lưu Tĩnh bất ngờ lên tiếng, người đàn ông này cô nhận ra, gã là Tố Văn, anh trai của Tố Tư.
"Ngạc nhiên lắm sao? Mày cũng nên nghĩ đến ngày này khi đã giết hại em tao chứ?" Tố Văn bóp cằm cô, lực của gã không hề nhẹ vì vậy cằm Lưu Tĩnh càng ngày càng đau.
"Hừ." Lưu Tĩnh cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường: "Tao quên trừ hậu hoạn là mày rồi. Cũng do tao sơ suất quá!"
Giờ đây, Lưu Tĩnh cũng không còn đủ bình tĩnh để giữ phép tắc, người cô yêu nhất đã chết thì cô còn cần gì nữa?
Lưu Tĩnh tự trách mình, làm sao cô có thể quên đi Tố Văn khi đã giết chết Tố Tư chứ? Tố Văn rất thương Tố Tư, vậy mà Tố Tư lại bị cô giết, Tố Văn biết chuyện trả thù là chuyện đương nhiên.
Nếu cô đoán không nhầm, Tố Văn sẽ giết chết cô.
Cũng được thôi, chết thì chết, vậy cô có thể đi theo chồng mình rồi. Cùng làm một đôi uyên ương khổ mệnh.
Tố Văn nghe thế thì tát mạnh một cái vào mặt Lưu Tĩnh, ngay sau đó, khóe môi cô rỉ máu.
"Con khốn, hôm nay mày sẽ chết!"
Tố Văn rút dao ra, vừa định đâm cho cô một nhát thì một tên khác đứng phía sau ngăn lại: "Nhỏ này xinh như vậy, chơi xong rồi giết cũng được."
Tố Văn quay lại nhìn tên phía sau mình, hắn ta là đồng bọn của gã, chỉ một mình hắn ta.
"Được, vậy hai chúng ta hành hạ nó trước đi." Nói rồi Tố Văn điên cuồng xé áo Lưu Tĩnh ra, khuôn mặt hung hăng trông vô cùng dữ tợn.
Khi bọn chúng vừa định đụng vào cô thì cửa phòng bỗng nhiên bật ra, Tống Thương Vũ nhanh chóng đi vào.
"Tống Thương Vũ..." Lưu Tĩnh ngạc nhiên vô cùng, sao hắn lại biết cô ở đây chứ?
"Lưu Tĩnh, em không sao chứ?" Tống Thương Vũ lo lắng nhìn cô, cả người cũng vì nôn nóng mà đổ mồ hôi rất nhiều. May quá, cô vẫn chưa bị gì.
"Không sao..." Lưu Tĩnh lắc đầu, nước mắt nóng hổi bắt đầu chảy ra.
Tống Thương Vũ đến cứu cô, cô rất cảm động.
Nhưng một người không biết võ như anh thì làm được gì chứ? Cô thật sự lo lắng cho hắn.
"Mau thả cô ấy ra." Tống Thương Vũ cầm lấy cái cây bên cửa, lạnh lùng quát lớn.
"Thằng chó này là ai, mà chán sống à?" Tố Văn bước về phía Tống Thương Vũ, gã bắt đầu vung nắm đấm lên.
Tên đồng bọn cũng nhào vào đánh. Một chọi hai, không thể thắng được.
Vài cú đầu Tống Thương Vũ còn đỡ được nhưng sau đó lại bị chúng tấn công, hắn ngã quỵ xuống đất, máu chảy ra rất nhiều từ miệng.
"Không, Tống Thương Vũ, anh mau chạy đi!" Lưu Tĩnh dùng hết sức bình sinh để thét lên. Cô đã mất đi người mình yêu nhất vì thế không muốn mất thêm người bạn thân nhất của mình nữa.
Nhưng đã quá muộn, Tống Thương Vũ bị Tố Văn liên tiếp đánh vào người không ngừng. Hình như gã muốn giết chết Tống Thương Vũ.
Không thể như thế, Lưu Tĩnh không thể làm ngơ. Vô tình bắt gặp mảnh vỏ chai sắc bén nằm cách đó không xa, cô nhích lại gần hơn, dùng hết sức để lấy nó và cưa sợi dây phía sau ra.
Dây rất dày, cô thì không thấy được phía sau nên hành động có hơi chậm chạp.
"Mày muốn chết, tao cho mày chết!" Tố Văn rút dao đâm mạnh xuống người Tống Thương Vũ, vừa đâm vừa nói: "Này thì anh hùng cứu mỹ nhân."
"Phụt." Miệng Tống Thương Vũ phun ra một ngụm máu tươi, hắn nằm dài trên đất, sức lực cũng không còn chút nào để phản kháng.
"Không!" Lưu Tĩnh gào lớn, cô dùng lực kéo mạnh tay ra, chỉ trong giây lát, hay tay cô được giải thoát khỏi chiếc dây thừng.
Lưu Tĩnh lấy phi đao mà Tịch Viên đã cho cô ra, chuẩn xác ném vào người Tố Văn. Phi đao trúng ngay tim, khiến hắn lăn đùng ra đất, chết không nhắm mắt.
Cô phóng thêm một lần nữa, lần này gã đồng bọn cũng ngã gục xuống, chết ngay tức khắc.
Lưu Tĩnh phóng phi đao chuẩn xác như vậy là do thường hay tập luyện, lúc trước Tịch Viên cũng hay dạy cô. Tập thường xuyên cũng quen, vậy nên cô đã phi trúng họ rồi.
Lúc đó Tịch Viên đã từng bảo cô hãy đem phi tiêu trong người, phòng gặp chuyện không may. Hên là cô nghe lời mang theo, vậy nên bây giờ có cái để dùng.
Lưu Tĩnh đã giết người, nhưng cô không hề sợ hãi. Bọn họ, đáng chết!
Cô vội chạy lại gần Tống Thương Vũ, thấy hắn thoi thóp mà cô đau lòng không nguôi. Lưu Tĩnh khóc lớn, cô gào thét dữ tợn: "Tống Thương Vũ, tôi không cho anh chết, không được phép chết!"
Tống Thương Vũ đưa bàn tay đầy máu lên đặt vào mặt Lưu Tĩnh, hắn yếu ớt nói: "Đừng khóc... Tĩnh Tĩnh, anh yêu em, anh có thể chết vì em... mà không... hối hận... Hãy sống tốt... cô gái nhỏ... của anh..."
Lúc Tống Thương Vũ nói xong câu thì cũng là lúc bàn tay hắn rời khỏi mặt Lưu Tĩnh. Đôi mắt hắn nhắm chặt lại, hơi thở gấp gáp cũng đã im bặt.
Tống Thương Vũ, đã chết.
"Đừng! Tống Thương Vũ, anh đừng đi, đừng bỏ tôi..."
Tại sao lại như vậy, tại sao từng người từng người cô yêu thương lại nhẫn tâm bỏ cô mà ra đi? Sao ông trời không lấy luôn mạng cô đi luôn đi!
Chỉ trong một ngày, Lưu Tĩnh mất đi tận hai người thân...
Cú sốc này, cô không thể chịu nổi...
Cô có làm gì sai, có xấu xa chỗ nào mà lại bị trừng phạt thế này. Thà cô chết đi còn hơn là Triệu Thiên Đình và Tống Thương Vũ phải chết.
Ôm lấy Tống Thương Vũ, Lưu Tĩnh đờ đẫn như người mất hồn.
"Chẳng phải anh thích tôi gọi anh là Vũ lắm sao... hức... tỉnh dậy đi tôi sẽ gọi anh một tiếng Vũ... cả đời này mãi mãi gọi anh là Vũ... hức..."
"Thương Vũ, anh nói anh yêu tôi, vậy tại sao lại bỏ tôi..."
Nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt điển trai của Tống Thương Vũ, tim cô như bị ai đó đâm ngàn mũi kim vào, đau đớn vô cùng.
Tống Thương Vũ thật sự đã chết, hắn bỏ cô mà đi rồi.
"Tôi sẽ theo anh."
Lưu Tĩnh lấy một cái đao nhỏ khác trong người cô ra, cô nhìn Tống Thương Vũ một lúc sau đó dùng đao đâm mạnh vào ngực trái của mình.
"Triệu Thiên Đình, Tống Thương Vũ, em đến đây..."
...
Bình luận facebook