• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New GIAO DỊCH HÔN ƯỚC VỚI TỔNG TÀI BÁ ĐẠO (3 Viewers)

  • Chương 47-48

Chương 47: Chị gọi là Tiểu Hữu


Nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cậu bé nói, “Ngực nhỏ như vậy, mông bằng phẳng như thế, trước không nhô sau không vểnh thì thôi đi, lại còn dơ xương ra như vậy, không hiểu rốt cuộc anh Bắc coi trọng chị ở điểm nào?”


Khẩu khí vô cùng ghét bỏ, mang theo sự tò mò không hiểu, cảm giác không giống lời nói của một cậu bé bảy tám tuổi chút nào.


Phương Trì Hạ tức giận đến xoa tay, hận không thể một tay ném luôn nhóc kia vào bồn cầu.


Ưỡn bộ ngực ít nhất vẫn còn đạt tiêu chuẩn của mình, cô tiến sát vào gần đầu cậu bé nói, “nhóc con thì biết cái gì? Nhóc tưởng Lạc Dịch Bắc cũng giống nhóc, còn đang uống sữa nên thích ngực lớn sao?”


Cô châm chọc người rất không khách khí, tiểu chính thái kia bị tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng bừng, hơn nửa ngày cũng không thể nói được câu nào nữa.


“Được rồi, đi tìm mẹ đi, chị đói bụng rồi.” Phương Trì Hạ không muốn so đo với một đứa trẻ, vỗ vỗ vai cậu bé, xoay người muốn đi, tiểu quỷ kia lại hấp ta hấp tấp chạy theo


“Làm sao vậy? Còn có việc sao?” Phương Trì Hạ ngồi xuống một bậc thang ở ngoài đại sảnh, ánh mắt dừng lại trên mặt tiểu chính thái.


Tiểu chính thái nhìn chằm chằm cô một lát, đến gần cô, ngồi xuống.


Phương Trì Hạ bị cậu bé nhìn không rõ nguyên do, vừa thấy ánh mắt thiếu tu dưỡng kia thì rất muốn xoa xoa cậu vài cái.


Đang do dự xuống tay từ chỗ nào trước, tiểu chính thái lại mở miệng, “Chị và anh Bắc có quan hệ gì?”


“Trước tiên nói cho chị tên của em.” Đặt đĩa đồ ăn trong tay sang bên cạnh, cô chuyển đề tài.


“Tôi gọi Tiểu Tả.” Tiểu chính thái trả lời cô bằng giọng con nít ngây ngô.


Tiểu Tả?


Phương Trì Hạ lại lần nữa bị cậu nhóc làm cho nghẹn họng.


“Ông nội nói, đi đến chỗ nào cũng không thể để mình chịu thiệt, tôi vừa mới nói tên cho chị nghe rồi, giờ đến lượt chị trả lời tôi mới công bằng!” Lạc Tả cũng hất cằm một cái, lại nói.


Chậc, lúc này mới bao nhiêu tuổi mà đã có đầu óc thương nhân rồi?


Phương Trì Hạ bị lời nói của cậu chọc cười, không cần nghĩ ngợi, nghiêng đầu trả lời cậu một câu, “Chị gọi là Tiểu Hữu.”


Lúc này đây, người yên lặng không nói nên lời biến thành Tiểu Tả.


Đôi mắt mở tròn xoe nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cậu thấy ánh mắt của cô có điểm quái dị.


Người phụ nữ này đúng là không bình thường!


Có điều, chơi đùa rất tốt!


Đêm nay là sinh nhật Lạc lão gâ, người của Lạc gia đều vội vàng đi tiếp khách, cậu đã bị mọi người mặc kệ tự sinh tự diệt vài tiếng đồng hồ rồi.


Hiện tại thật vất vả mới gặp được chuyện thú vị, tâm tình của Tiểu Tả, thật giống như đứa trẻ được nhận món đồ chơi xinh đẹp, trong lòng có chút kích động nho nhỏ, nhưng trên mặt lại là vẻ lạnh nhạt, cũng không biểu hiện ra ngoài điều gì.


Đứng lên, đi một vòng quanh cô, cậu thực nghiêm túc mà nói ra một câu, “Xem chị, dáng người cũng không giống như là kiểu người anh Dịch Bắc có thể thích, chị cũng đừng làm mấy việc tốn công vô ích, nếu không như vậy đi, bổn thiếu gia không chê chị, về sau chị theo tôi đi!”


Lời này là cậu ngẩng đầu ưỡn ngực nói ra, cảm giác vô cùng có phong thái bá đạo của tổng tài.


“Cùng nhóc?” Phương Trì Hạ bị sặc một chút, ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường liếc mắt một cái đánh giá cái đầu nho nhỏ của cậu, cô nhàn nhạt trả lời một câu, “Em nhỏ như vậy? Chỉ sợ còn phải thêm mấy năm nữa.”


Cô thuận miệng nói ra lời này, ai ngờ Tiểu Tả lại thuận miệng trả lời cô một câu, “Chị thích lớn?”


Tiểu Tả hỏi, hỏi rất thuần khiết.


Vốn dĩ hai người thảo luận chuyện này cũng rất thuần khiết, chính là, đoạn đối thoại này sao nghe vào tai lại dễ dàng hiểu sai như vậy?


Lớn……


Phía sau, vừa vặn Lạc Dịch Bắc từ bên này đi qua, vừa đi tới liền nghe được đoạn đối thoại như vậy của hai người, khóe mắt hung hăng giật một chút, ánh mắt bỡn cợt dừng trên mặt Phương Trì Hạ.





Chương 48: Đào chân tường nhà anh


Biểu tình trên mặt Phương Trì Hạ hơi hơi có điểm không được tự nhiên, cũng không biết có phải do ánh đèn chiếu lại đây hay không, dường như khuôn mặt cô còn hơi hồng hồng.


Tiểu Tả mới bảy tuổi tự nhiên sẽ không hiểu lời nói kia của mình sẽ có gì dễ khiến cho người khác hiểu sai ý, còn rất nghiêm túc chờ cô trả lời.


Phương Trì Hạ làm như không nghe thấy lời nói mới vừa rồi kia, xiên một miếng bánh kem trong đĩa của mình đưa cho cậu, ý đồ bỏ qua đề tài này, “Muốn nếm thử không?”


Tiểu Tả thực khinh thường hừ hừ, vẻ mặt cao ngạo vênh chiếc cằm nhỏ của mình lên, “Chỉ có phụ nữ mới thích ăn mấy thứ đồ ngọt như vậy.”


Phương Trì Hạ yên lặng á khẩu.


Đứa bé này mới bao nhiêu tuổi, miệng đã đầy phụ nữ, phụ nữ rồi?


“Vậy đợi một lát, chị đi lấy món khác giúp em.” Phương Trì Hạ đứng lên, xoay người đi về hướng khu tự phục vụ đồ ăn.


Tiểu Tả tung ta tung tăng đi theo phía sau cô, cô đi đến chỗ nào, cậu cũng vây quanh cô ở chỗ đó, biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng là hành vi lại đáng yêu.


Bên này quấn quanh chân cô, bên kia lại nói, “Vấn đề vừa rồi, chị không suy xét một chút sao? Bổn thiếu gia ở trường học được rất nhiều bạn nữ vây quanh đấy, mức độ được hoan nghênh không hề thua kém anh Dịch Bắc.”


Phương Trì Hạ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, ném cho cậu nhóc một ánh mắt khinh thường, “Như vậy thì đào chân tường anh Dịch Bắc nhà em là tốt sao?”


Kỳ thật, lời này của cô đã tự nói ra mình có quan hệ với Lạc Dịch Bắc, nhưng là, dường như Tiểu Tả nghe không hiểu.


Đào chân tường?


Sao cậu lại phải đi đào chân tường?


Phương Trì Hạ cũng lười giải thích, lấy chút đồ ăn cho mình, lại lấy cho cậu một chút.


Tiểu Tả tựa hồ nói chuyện với cô rất hợp, hai người đều là kẻ bị ngó lơ, kém nhau mười mấy tuổi, thế nhưng có thể nói chuyện lâu như vậy!


Thậm chí Tiểu Tả còn đưa cho cô một món đồ chơi nhỏ phát ánh sáng tím để làm lễ gặp mặt.


Lạc Dịch Bắc đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người này một lát, rồi xoay người rời đi.


Xem ra, cho dù không ai quan tâm thì cô cũng sẽ không thấy nhàm chán!


Khách đến bữa tiệc đêm nay nhiều như vậy, Phương Trì Hạ lại không biết một ai.


Ngồi cùng Tiểu Tả một lát, lúc sau Tiểu Tả bị một bị người đàn ông là Dung Thiểu gọi đi mất.


Lạc Dịch Bắc còn bận rộn ở kia, Phương Trì Hạ lại không thể rời đi trước thời gian, ăn không ngồi rồi đành chuyển sang ra ngoài hoa viên.


So sánh với đại sảnh náo nhiệt đông khách khứa, trong hoa viên thanh tịnh không ít.


Phương Trì Hạ muốn tùy ý tìm một cái ghế dựa nghỉ ngơi một lát, thời điểm lướt qua chỗ ngoặt, bên kia bỗng nhiên truyền đến những âm thanh vụn vặt, “Ở đâu rồi? Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn thấy!”


Giọng nói rất nhỏ, như là tiếng lầm bầm lầu bầu.


Phương Trì Hạ tò mò, bất động thanh sắc đi theo hướng giọng nói.


Đẩy bụi hoa hồng ra, một thân hình mảnh khảnh đưa lưng về phía cô đang khom người không biết tìm kiếm cái gì trên mặt đất.


Người nọ tựa hồ tìm thật sự vất vả, nơi này lại tối đen, chỉ thiếu điều ngồi xổm trên mặt đất vạch từng tấc từng tấc cỏ lên để tìm.


“Có chuyện gì thế?” Phương Trì Hạ thuận miệng hỏi một câu.


Người đưa lưng về phía cô sửng sốt một chút, chậm rãi nâng mặt lên.


Nơi này ánh sáng thực ít ỏi, ai cũng không thấy rõ ai.


Người phụ nữ kia thực thuận miệng trả lời cô một tiếng, “Tôi vừa mới rớt một cái vòng cổ kim cương, tìm thật lâu vẫn chưa thấy.”


“Tôi giúp bà tìm!” Vừa hay lúc này Phương Trì Hạ không có việc gì làm, cô nhìn về phía kia, mở món đồ chơi phát ánh sáng tím trong tay lên.


Chiếu lên trên thảm cỏ xung quanh một chút, không đến năm phút đồng hồ đã đưa cái vòng cổ đến tay người kia.


Người phụ nữ kinh ngạc nhìn cô, tựa hồ có chút ngạc nhiên.


Dưới ánh sáng màu tím, không ít kim cương tự nhiên sẽ phát ra ánh huỳnh quang, cô gái này lại có thể biết điều đó!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom