• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm (2 Viewers)

  • Chương 178

Sắc chiều đỏ cam chiếu rọi hai chiếc bóng dài trên mặt đất đan chặt lấy nhau như sợi dây thừng.
“Muốn tôi tha thứ cho anh, cũng không phải là không thể được…” Chu Hiểu Đồng đưa lưng về phía hắn, bật cười, đã có vài giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt “Đi tìm chiếc nhẫn tôi đã vứt mang về đây, có lẽ… tôi sẽ tha thứ cho anh…”
Chiếc nhẫn kia?
Tiền Phong ngẩn ra, nâng tay vuốt mặt, sau đó hắn lập tức chạy ra ngoài, hét lớn vọng lại: “Được! Anh nhất định sẽ tìm được nó. Chu Hiểu Đồng, em ở đó chờ anh, anh nhất định sẽ mang nó về cho em! Chỉ cần một ngày em chưa kết hôn, anh nhất định phải mang em trở về!”
Nhìn thấy bóng lưng của Tiền Phong đã chạy xa, Chu Hiểu Đồng để mặc cho nước mắt rơi dài, cười như một đứa trẻ.
Cô biết, cô biết đây là một yêu cầu không thể hoàn thành, bởi vì…
Cô nhẹ nhàng lấy một thứ từ trong túi áo ra, đặt trong lòng bàn tay.
Chiếc nhẫn này vẫn luôn ở đây, cho dù hắn có tìm khắp thiên hạ thì làm sao tìm được đây? Tìm không được cũng coi như trái tim đã mất, cô phải giữ gìn trái tim này, không thể dễ dàng đưa ra.
Tiền Phong, anh đùa giỡn tôi nhiều lần như vậy, lần này để tôi trả lại một chút, chúng ta coi như thanh toán xong hết nợ nần rồi chứ?
Cô bỏ nhẫn lại vào túi, nhấc chân đi về hướng ông chủ, không ngờ đạp phải một hòn đá dưới chân, cả người ngã xuống đất. Ông chủ vội đến đỡ, nói: “Cô không sao chứ?”
Chu Hiểu Đồng không vin tay ông ta mà là tự mình đứng dậy. Đầu gối chân phải đập mạnh trên mặt đất, rất đau, nhưng chỉ có cái đau như vậy mới chứng minh cô còn sống, không phải sao?
Được rồi, còn sống cũng rất tốt.
Cô cười, lên xe của ông chủ, cùng ông ấy tham gia một buổi tiệc.
Tuy rằng bây giờ cô lấy thân phận trưởng nhóm bộ phận thiết kế để tham dự, nhưng vẫn theo thường lệ là uống chút rượu đúng không? Mọi người đã sớm biết dưới tay ông chủ phòng triển lãm có một nữ thư ký tửu lượng tuyệt vời.
Chu Hiểu Đồng uống, vừa uống rượu vừa uống thuốc gải rượu, giống như muốn uống tới chết thì thôi.
“Ông chủ Tôn, vị này chính là nữ đại tướng trong truyền thuyết của ông – cô Chu, sao? Thật là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Nhờ cô ấy, phòng triển lãm của ông cũng ký được nhiều đơn hàng lớn khiến cho người ta đỏ hốc mắt nha, hay là ông tặng cho tôi đi?” Một vị quản lý nói đùa.
Ông chủ cười toe toét, vỗ vỗ bả vai Chu Hiểu Đồng nói: “Đây chính là vũ khí bí mật của phòng triển lãm chúng tôi nha, sao có thể giao ra ngoài được đây?”
Một người quản lý nói có gương mặt phúc hậu nói: “Cô Chu này, tôi thật thích cô. Tôi xem cô như con gái của mình vậy, cô có bạn trai chưa? Hay là tôi giới thiệu cho cô một người nhé?”
Chu Hiểu Đồng không trả lời, chỉ cười và nghe mọi người xung quanh cười cười nói nói, tự ý rót thêm một ly, như say lại như không say.
Buổi tối về nhà, ba cô đã đi du lịch về và đang ngủ. Cô cỡi giày ra, nhẹ chân nhẹ tay đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh, cũng không hâm nóng lại mà chậm rãi ăn đồ ăn đã nguội lạnh. Cô ăn như hổ đói, giống như người đói bụng sắp chết, chỉ liều mạng nhét thức ăn vào miệng.
Thật đói, cô thật sự rất đói.
Ông Chi bịâm thanh mở tủ lạnh của cô đánh thức, ông vừa bước ra liền nhìn thấy trong phòng bếp có ánh sáng. Con gái mình lại ngồi xổm dưới tủ lạnh ăn đồ ăn trưa nay vẫn còn chưa hâm nóng, trên người còn thoang thoảng vị rượu và mùi thuốc lá.
Ánh đèn tủ lạnh chiếu rọi lên gương mặt nước mắt ràn rụa của cô, nhưng cô lại không hề nhận ra dù chỉ một chút.
Ông Chu sợ đến nỗi giọng nói đều phát run, ông cảm thấy con gái mình không được bình thường, rất không bình thường. Một đứa con gái luôn thô lỗ nhưng mạnh mẽ, luôn mỉm cười mà không kêu khổ, làm sao lại thành cái dạng này đây?
Ông Chu tiến lên, cánh tay run rẩy đoạt lấy hộp cơm trên tay cô, hỏi: “Hiểu Đồng, con đang làm cái gì vậy?”
Chu Hiểu Đồng giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy ba mình, do dự đáp: “Ba? Con không sao, con chỉ đói bụng nên muốn ăn một chút thôi”
Chu Hiểu Đồng cười, nụ cười nở trên gương mặt thê lương đầy nước mắt càng khiến cho người ta đau lòng.
Ông Chu cũng không biết phải an ủi con gái mình như thế nào, ông không phải mẹ của cô, nếu vợ mình ở đây sẽ lập tức ôm lấy con gái, nhỏ giọng an ủi, nhưng ông là một người làm cha, chỉ có thể gắng nhịn nước mắt đau lòng mà xoa xoa đầu của cô, nói: “Đói bụng, để ba hâm nóng thức ăn cho, chờ một chút thôi”
Chu Hiểu Đồng cười gật gật đầu, ngồi nhìn ba mình hâm nóng thức ăn, sau đó đặt lên bàn. Thật ra ba là người nấu ăn nhất định sẽ nuốt không nổi, trong hơn mười năm qua đều một mình mẹ mua nguyên liệu, nấu cơm, nắn sủi cảo, gói bánh chưng, nhưng…
Chu Hiểu Đồng ăn thật ngon miệng, ăn như hổ đói giống như cơm rau dưa ba làm là ngon nhất thế gian. Ông Chu vừa nhìn vừa bảo con gái mình ăn từ từ.
Chu Hiểu Đồng gắng sức ăn, chén lớn chén nhỏ nhồi nhét vào bụng. Khi no, cô vỗ vỗ bụng: “Ba, no quá!”
Ông Chu nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc đó, làm sao đoán không được đều do cô giả vờ để ông yên tâm. Ông cũng không vạch trần, dọn dẹp chén bát mới thở dài, nói: “Con gái, con cũng đã hai bảy tuổi rồi, cũng không còn nhỏ nữa. Hay con thử tìm bạn trai thử xem?”
Ông Chu nói thật nhỏ nhẹ, sợ vô ý sẽ kích động thần kinh yếu ớt của con gái.
Chu Hiểu Đồng không nghĩ tới ba mình sẽ đột nhiên nói điều này liền cười đáp: “Con không vội, qua hai năm nữa hãy lo cũng được mà”
Ông Chu kinh ngạc giật mình: “Hai năm? Không phải là ba mươi luôn rồi sao?”
Chu Hiểu Đồng đi tới, giữ chặt cánh tay của ba, dựa vào trong khuỷu tay rộng lớn đó giống như trước đây, dường như có như vậy thì cô sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa.
“Ba, con còn muốn liều mạng làm việc thêm hai năm nữa. Con còn trẻ mà, con muốn kiếm thật nhiều tiền để mua cho ba đồ ăn ngon nhất, dẫn ba đi chơi khắp nơi trên thế giới. Ba, tin tưởng con…”
Ông Chu quả thật không biết nên nói gì với con gái mình đây. Ông hiểu, Chu Hiểu Đồng luôn thấy áy náy, cô muốn lấy hết tiếc nuối dành ẹ mình để chăm sóc ông. Từ nhỏ con gái ông đã quật cường như thế, quật cường đến mức khiến người khác phải đau lòng.
“Đứa ngốc này, ba muốn mấy cái đó để làm gì? Một chân đã đặt xuống mồ rồi, ba với mẹ luôn muốn con hạnh phúc mà sống, muốn con tìm được một người đàn ông tốt yêu thương con…”
Ông Chu luôn nghĩ như thế, con gái mình ông luôn hiểu, cái đứa lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng ông luôn nhìn ra, trong lòng cô chỉ sợ còn không quên được vị đại thiếu gia Tiền Phong đó, chi bằng hãy đi tìm một người mới có thể làm cô vui vẻ sẽ tốt hơn.
Đôi mắt Chu Hiểu Đồng có chút đỏ, úp mặt vào bờ vai ba mình. Giong của cô run rẩy “Được, ba, con hứa với ba… con nhất định sẽ tìm cho ba một người con rễ tốt. Ba tháng, à không chỉ một tháng thôi, con hứa sẽ mang về một người khiến ba vừa lòng”
Cô cố gắng cười, cố gắng không để cho tiếng nức nở toát ra.
Ông Chu xoa xoa đầu của cô, gật đầu “Được”
Đợi cha mình trở về phòng ngủ, Chu Hiểu Đồng tự nhốt mình vào toilet, ôm lấy bồn cầu nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng mình, nôn đến dạ dày cũng phát đau.
Cô ôm bụng, cầm lấy di động gọi: “Kiều Na, tìm ình một tên đàn ông đi”
Kiều Na đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy câu này của Chu Hiểu Đồng liền bật người tỉnh táo hẳn “Chị em tốt của tôi, cậu rốt cuộc cũng thấm lời mình nói rồi. Được được, chuyện này cứ để mình lo! Ngày mai mình mang một đống đàn ông đứng đó cho cậu chọn lựa”
Chu Hiểu Đồng bị cách nói chuyện của Kiều Na chọc cười, cười đến run rẩy. Tại sao lại không cười? Cô sắp có bạn trai nha, trong vòng một tháng này cô đã có thể đáp ứng yêu cầu của ba mang về một chàng rễ tốt. Một chuyện tốt như vậy, tại sao lại không cười?
Chu Hiểu Đồng cúp điện thoại, đi về phòng ôm lấy di ảnh của mẹ: Mẹ, mẹ đợi hai ngày nữa thôi, con nhất định sẽ tìm ẹ một người con rễ thật tốt, được không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom