Thời gian cũng như con sóng biển
Đưa những thứ ẩn giấu dưới đáy biển nổi lên mặt nước
Cũng vùi đi những chuyện cần phải quên
Mâu thuẫn như vậy
Nhưng lại chân thật như thế
Chân tướng trôi nổi
Nhưng không có cảm giác bi thương nào mà thời gian có thể làm giảm bớt
Tình yêu thăng trầm cùng thời gian để rồi hóa thành một
Không có đáp án
Chỉ có thể tùy theo lòng người...
*
Đám giáo phụ ra về nhưng không có vẻ gì là cam tâm tình nguyện, thậm chí vẻ mặt toàn là toan tính và những âm mưu. Lãnh Thiên Dục cũng biết rõ điều đó! Hôm nay bọn họ đến chỉ để ra oai, phủ đầu với hắn mà thôi. Tuy ngoài mặt bọn họ nói dùng biện pháp ôn hòa để giải quyết nhưng thực tế lại không che giấu nổi khát vọng quyền lực bên trong.
Sao Lãnh Thiên Dục có thể không biết tâm tư của bọn họ chứ. Chỉ là lúc này hắn không để tâm đến vướng mắc của bọn họ, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện Thượng Quan Tuyền mất tích!
- Ba người cũng lui ra ngoài đi!
Hắn lạnh nhạt ra lệnh, thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ nhìn thế giới phồn hoa dưới chân, tận sâu trong đôi mắt lạnh lẽo sự là đau khổ.
- Vâng! – Lôi và hai người cung kính đáp rồi lui ra ngoài.
Khi lựa chọn con đường này, Lãnh Thiên Dục đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa hắn cũng học được sự trầm tĩnh và tàn nhẫn. Ở đây không thể thiếu mưu mô, bị người khác tranh giành cướp đoạt cũng là chuyện bình thường, nhưng... từ trước tới giờ, hắn chưa từng phải cúi đầu trước một ai!
Âm thanh rất nhỏ phía sang vang lên thu hút sự chú ý của Lãnh Thiên Dục, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ dần tối đi, bờ môi kiên nghị cong lên nụ cười tàn nhẫn...
- Thật vất vả cho cậu khi nhiều năm như vậy phải giả vờ ở bên cạnh tôi!
Hắn lạnh lẽo lên tiếng, chưa cần quay người lại hắn đã đoán ra người tới là ai.
- Lão đại quả nhiên là lão đại, dù có bị hãm trong ngục tù thì vẫn hờ hững và vô cảm như thường lệ! – Phong khiêu khích lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục quay người lại, che khuất ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào phòng, chiếc bóng của hắn trong thoáng chốc che khuất bóng của Phong.
- Cậu bắt Tuyền đi chỉ muốn kiềm chế hành động của tôi! – Lãnh Thiên Dục lên tiếng.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ về khả năng phán đoán của mình, cho nên những lời này không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Phong cười, ngồi xuống ghế, vẫn vẻ trầm mặc và yên tĩnh như mọi khi.
- Muốn đấu trí cùng ngài lão đại danh tiếng lẫy lừng thì cũng phải áp dụng hết mọi biện pháp chứ!
- Xem ra cậu đã chuẩn bị từ trước rồi! – Lãnh Thiên Dục lạnh giọng nói, sắc mặt hết sức lạnh lẽo.
Phong nhẹ nhàng cười: “Lão đại là người cẩn thận, nếu không chuẩn bị đường lui cho mình thì tôi làm sao có thể giữ tính mạng cho đến tận bây giờ được chứ?”
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục lạnh đi...
- Lập mưu với Thượng Quan Tuyền, giết chết cha con giáo phụ Nhân Cách, kích động giáo phụ William và các giáo phụ khác đối kháng với tổ chức Mafia, cậu làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ vẫn cho rằng mình sẽ rút lui an toàn sao?
Phong ra vẻ tiếc hận, nhướng mày: “Ai mà chẳng biết ngài lão đại lòng dạ thâm sâu, nếu không có Thượng Quan Tuyền thì tôi thật sự không nắm chắc lắm điều đó!”
- Cậu muốn thế nào? – Lãnh Thiên Dục dứt khoát hỏi.
Phong đã ở sau lưng hắn làm nhiều chuyện như vậy, dựa theo tác phong cũng như thủ đoạn làm việc thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Phong. Nhưng khi Thượng Quan Tuyền mất tích, trong lòng hắn dâng lên dự cảm xấu, khi giáo phụ William dẫn theo một đám người xông vào, hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.
Phong không phải kẻ ngốc, tâm tư của cũng cực kì kín đáo, khi điều tra cái chết của giáo phụ Nhân Cách, hắn tất nhiên là biết điều này!
Cung Quý Dương là người cung cấp súng ống đạn dược cho nên việc điều tra tiến hành rất dễ dàng. Hơn nữa, dưới sự giúp đỡ của Sầm Tử Tranh, Lãnh Thiên Dục cũng liên tưởng đến phong cách ăn mặc của Phong thường ngày, tất cả đều đúng như hắn nghi ngờ, Phong chính là nội gián!
Phong nghe Lãnh Thiên Dục hỏi vậy thì không trả lời ngay mà hỏi lại một câu: “Lão đại là người am hiểu lòng người, chắc là không khó để đoán ra tôi muốn gì!”
Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Cậu chỉ muốn hai thứ, một là tính mạng của Lãnh Thiên Dục, hai là quyền lực của Lãnh Thiên Dục!”
- Thông minh! – Phong vỗ tay, trên mặt nở nụ cười giả tạo...
- Thật ra tôi cũng muốn đấu trí với ngài lão đại thêm mấy ngày nữa, nhưng đáng tiếc... – Anh ta cố ý thở dài, lắc đầu.
- Đáng tiếc cậu không ngờ rằng tôi lại tra ra mọi chuyện nhanh như vậy, những điều này vượt xa kế hoạch của cậu! – Hai mắt Lãnh Thiên Dục như tia X-quang, nhìn thấu nội tâm Phong.
- Đúng!
Vẻ mặt Phong có chút phẫn hận: “Kế hoạch của tôi vốn rất chu toàn, thật không ngờ lại đi sai một nước cờ!”
Anh ta tự nhận kế hoạch của mình hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được, nhưng không ngờ Lãnh Thiên Dục lại có thể điều tra ra mọi chuyện như đến thế. Vì thế anh ta chỉ có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, bắt Thượng Quan Tuyền chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Tuy ngay từ đầu anh ta không muốn để cô sống sót nhưng trước mắt, cô vẫn còn giá trị lợi dụng.
Lãnh Thiên Dục sao lại không biết suy nghĩ trong lòng anh chứ, hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Cậu có tính thế nào thì cũng tính sai hai chuyện!”
- Hai chuyện? – Phong lạnh giọng hỏi.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy châm chọc...
- Cậu thông minh một đời mà lại nhất thời hồ đồ ! Cậu đã quên rằng tất cả súng đạn tổ chức Mafia dùng đều thống nhất là do Cung thị cung cấp, vậy nên muốn tra ra loại đạn nào là chuyện cực kì dễ dàng. Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ cậu cấu kết với giáo phụ Nhân Cách, đạn do gia tộc của giáo phụ Nhân Cách sử dụng không phải từ Cung thị mà là do cậu sai người đi mua ở chỗ khác. Đây là chuyện thứ nhất! Chuyện thứ hai là khi cậu giết giáo phụ Nhân Cách, chắc chẳng bao giờ ngờ được rằng trong lúc vùng vẫy, ông ta lại kéo áo sơ mi của cậu, do đó rút được một sợi tơ vàng trên đó ra. Loại sợi tơ vàng này được sản xuất độc quyền, trong khi nhãn hiệu cậu mặc chính là nhãn hiệu đó.
Phong nghe vậy, đôi mắt toát ra tia rét lạnh, sau đó anh ta liền bật cười...
- Xem ra ngài lão đại hiểu thuộc hạ của mình quá! Nhưng, tôi nghĩ chuyện giáo phụ Nhân Cách chết đều nằm trong dự liệu của ngài lão đại đây!”
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu tôi đã hoài nghi cậu thì đương nhiên sẽ tìm cơ hội để thăm dò. Giáo phụ Nhân Cách cấu kết với gia tộc khác mưu mô làm phản, người như ông ta có chết cũng chưa hết tội, tôi chỉ là mượn kẻ đứng sau giết chết ông ta mà thôi!”
- Cho nên trước khi anh đi Singapore mới cố tình nói những lời này với tôi! Thì ra anh đã đoán ra tôi chắc chắn sẽ giết giáo phụ Nhân Cách! – Giờ Phong mới hiểu những việc Lãnh Thiên Dục đã dự tính, quả nhiên là một mũi tên trúng hai đích, đúng là diệu kế!
- Tuy giết ông ta rất mạo hiểm nhưng không đến mức khiến cho toàn bộ kế hoạch của cậu thất bại. Chẳng qua cậu tính toán nhầm thời gian tôi điều tra ra mọi chuyện thôi! – Lãnh Thiên Dục lạnh lẽo nhìn anh ta.
Phong nghe vậy, sắc mặt dần trở nên khó coi!
- Anh đã nghi ngờ tôi từ lâu, tại sao vẫn không có biểu hiện gì? Anh biết rõ là bên cạnh mình đang có nội gián cơ mà?
Lãnh Thiên Dục nhếch môi cười lạnh: “Tôi cũng giống cậu thôi, đều đang tìm cơ hội. Phong, cậu là người bình tĩnh và trầm ổn, trong tứ đại chấp pháp, chỉ có một mình cậu là có phẩm chất này, nhưng đáng tiếc, chính sự bình tĩnh và trầm ổn đó đã bán đứng cậu! Cho nên tôi vẫn thường suy nghĩ xem rốt cuộc cậu là ai?”
- Nói vậy thì bây giờ anh đã biết tôi là ai rồi hả?
Phong trầm giọng hỏi, nếu hôm nay Lãnh Thiên Dục đã nói như vậy thì có nghĩa là bây giờ chính là cơ hội tốt nhất!
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục sắc lạnh, nhìn thẳng vào Phong…
- Có thể xả thân mình để cứu Lãnh Thiên Dục này cũng chỉ có hai người, một là người đã được tôi cứu giúp, hai là kẻ thù muốn tìm cơ hội để giết tôi. Tôi cho rằng cậu là loại thứ hai!
- Anh còn muốn nói gì nữa? – Phong không thể không bội phục khả năng phân tích của Lãnh Thiên Dục.
- Sự trầm mặc và bình tĩnh của cậu không phải là tính cách mà do trải qua nhiều sóng gió nên mới bồi dưỡng thành con người cậu như vậy. Tôi nghĩ một người vừa trầm ổn bình tĩnh vừa ưu tú như vậy hẳn là một đặc công! – Lãnh Thiên Dục nói thẳng ra thân phận của anh ta.
- Xem ra ngài lão đại đã suy tính rất nhiều về thân phận của tôi, không biết là do tôi may mắn hay xui xẻo đây? Điều tôi không hiểu là tại sao anh lại có thể khẳng định thân phận của tôi như vậy? – Đôi mắt của Phong cũng sắc bén không kém gì Lãnh Thiên Dục.
- Từ sau khi Thượng Quan Tuyền hồi phục lại trí nhớ, cô ấy rất lo lắng về chuyện thân phận, thỉnh thoảng cô ấy cũng tìm mọi cách để thăm dò và nhắc nhở tôi. Sự khác thường này của cô ấy khiến tôi phải chú ý! Rõ ràng là cô ấy có thể nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại khó xử, muốn bảo vệ cho một người khác, vậy người mà cô ấy không thể nói ra rốt cuộc là ai? Tôi nghĩ ngoài người của tổ chức BABY-M thì không ai có thể khiến cô ấy khó xử như vậy.
Lãnh Thiên Dục yên lặng, vẻ mặt hơi dao động.
- Quả nhiên là vậy!
Phong đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Đáng ra lúc trước tôi phải bắn chết cô ta mới phải!”
- Tuy tôi không biết tại sao cậu lại thù hận tổ chức BABY-M và Mafia như vậy, nhưng… thứ mà cậu muốn là tính mạng của tôi, Thượng Quan Tuyền vô tội!
- Đúng, những lời ngài lão đại cực kì có lý, không ngờ ngài lão đại đây lại đổi tính mạng của mấy lấy an nguy của Thượng Quan Tuyền!
- Cậu cho rằng dựa vào tính mạng của một người phụ nữ là có thể uy hiếp tôi sao?
Ngữ khí của Lãnh Thiên Dục đột nhiên trở nên rét lạnh. Hắn hận nhất là bị người khác uy hiếp, lúc trước cha mẹ hắn cũng bị chết ngay trước mắt hắn như vậy!
Phong lắc đầu cười nhạt: “Tôi nghĩ trong lòng anh, Thượng Quan Tuyền không như những người bình thường khác, huống hồ cô ta còn đang mang thai con của anh, tôi lại thích nhổ cỏ phải nhổ tận gốc cơ!”
Đôi mắt chim ưng của Lãnh Thiên Dục nheo lại, bắn ra những tia rét run…
- Phong, cậu và tôi đều là cùng một loại người, kiểu uy hiếp này có thể lừa người khác nhưng không thể lừa nổi tôi đâu. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, câu này là do tôi dạy cậu, cho nên cậu cho rằng có thể lấy một mạng người ra trao đổi với tôi được à? Cậu muốn tính mạng và quyền lực của tôi, còn Tuyền đã biết quá nhiều chuyện nên chắc chắn cậu cũng không tha, còn đứa con trong bụng cô ấy nếu mang họ Lãnh thì đương nhiên cậu cũng phải diệt trừ!
Bốp! Bốp! Bốp!
Ánh mắt Phong lóe lên tia khen ngợi: “Lão đại, quả là không thể lừa anh chuyện gì được. Tôi nghĩ nếu không phải đứng ở hai đầu chiến tuyến thì chắc chắn chúng ta sẽ là những người anh em hợp tác ăn ý với nhau. Chỉ tiếc là anh quá thông minh, không thể không diệt trừ! Hiện tại có cần cứu Thượng Quan Tuyền hay không, quyền chủ động đang ở trong tay anh! Đây là nơi cô ta đang ở…
Phong đặt một mẩu giấy lên bàn, cười đầy xấu xa… Ý tứ của anh ta cực kì rõ ràng, đó chính là…
Anh ta nhất định sẽ lấy mạng của hắn, còn mạng của Thượng Quan Tuyền thì phải xem hắn có muốn cứu hay không!
Lãnh Thiên Dục cầm mẩu giấy lên, trong lòng rất mâu thuẫn và đau lòng.
Hắn giương mắt lên, bên môi nở nụ cười lạnh lẽo như Diêm La nhưng đôi mắt lại sắc bén như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ khiến người khác không dám lại gần!
- Cậu cho rằng tôi cứu hay không cứu?
Phong nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Dục, ánh mắt hoàn toàn khẳng định, hắn nhất định sẽ đi cứu. Anh ta cũng không tin Lãnh Thiên Dục không sốt ruột vì Thượng Quan Tuyền?
Không ngờ Lãnh Thiên Dục lại nở nụ cười nhạt thếch, hắn cũng nhìn phong, từ từ xé vụn mẩu giấy trong tay… từng mẩu giấy nhỏ bị xé vụn như đang xé nát hy vọng trong lòng hắn!
- Lãnh Thiên Dục, anh…
Phong kinh ngạc, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi…
Dường như Lãnh Thiên Dục đã đoán ra được phản ứng của anh ta sẽ như vậy, hắn nhếch đôi môi mỏng lên, giọng điệu cực kì lạnh lẽo: “Cậu hãy nghe cho kỹ đây… tôi sẽ không đi!”
Phong ngẩn người ra, trong lòng hoàn toàn chấn động…
Sao có thể như vậy?
Vừa rồi khi thấy mẩu giấy đó, ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy lo lắng và khát vọng, nhưng tại sao bây giờ lại như vậy?
Chẳng lẽ không thể lấy Thượng Quan Tuyền ra để uy hiếp hắn?
Không thể! Anh ta đã đi theo Lãnh Thiên Dục nhiều năm như vậy, hiểu rõ cách đối xử của hắn với phụ nữ. Phụ nữ với Lãnh Thiên Dục chỉ là công cụ phát tiết, mãi đến khi Thượng Quan Tuyền xuất hiện mới có thể lại gần Lãnh Thiên Dục như vậy, mà từ ánh mắt đến hành động của Lãnh Thiên Dục đều đầy chân thành!
Nghĩ tới đây, Phong thu lại sự kinh ngạc trong mắt, bên môi nở nụ cười tàn nhẫn:
- Lãnh Thiên Dục, tôi biết anh luôn thích đấu trí với người khác. Tôi ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng làm vậy thì tôi sẽ buông tha cho Thượng Quan Tuyền à? Người khác không biết thì thôi, chẳng nhẽ tôi lại không biết Thượng Quan Tuyền quan trọng với anh đến mức nào sao?
Lãnh Thiên Dục nhìn Phong rồi cười lạnh, hắn ngồi xuống ghế, bâng quơ nói một câu:
- Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, hẳn là biết rõ thủ đoạn làm việc của tôi. Không có người phụ nữ này sẽ tìm được người phụ nữ khác, nhưng quyền lực thì không như vậy, nếu đã mất đi tôn nghiêm thì vĩnh viễn không thể lấy lại được. Cậu đã theo tôi đánh giết bao nhiêu người, chuyện nào quan trọng hơn hẳn là cậu còn rõ ràng hơn cả tôi!
Ngữ khí trầm thấp không hề dao động chút nào, chân thật đến mức hắn như đang nói ra một sự thật hiển nhiên. Nhưng bên dưới mặt bàn, hai tay hắn đang siết chặt lại thành nắm đấm, chỉ động tác này thôi đã hoàn toàn tiết lộ tâm trạng của Lãnh Thiên Dục lúc này!
Phong nói không sai, Tuyền là người phụ nữ hắn yêu nhất trên đời này, vậy nên dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng phải giữ an toàn cho cô. Dù thân phận của hai người cực kì đặc biệt, tình yêu của hai người sẽ là thứ để những kẻ đối địch lấy ra uy hiếp, nhưng…
Lần này thì khác! Vì Phong có thể ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy cho nên có thể thấy tâm tư của anh ta cực kì kín đáo, thủ đoạn độc ác. Nghĩ đến chuyện Thượng Quan Tuyền bị bắt đi, mục đích chính là muốn bắt hắn phải nghe theo sự điều khiển của anh ta.
Nếu như chỉ là bắt cóc đơn thuần thì Lãnh Thiên Dục tuyệt đối sẽ không do dự lập tức đi cứu cô, nhưng trước hành vi của Phong, hắn biết dù mình có đi thì cũng không thể cứu được Thượng Quan Tuyền về, ngược lại còn bị giam hãm, an nguy của Thượng Quan Tuyền cũng sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí cô có thể sẽ phải bỏ mạng.
Cho nên… hiện tại hắn cần phải ứng biến với Phong trước đã!
Để xem ai ác độc hơn ai!
Để xem ai tuyệt tình hơn ai!
Nếu Thượng Quan Tuyền chỉ là một người phụ nữ bình thường hay cô chưa hồi phục trí nhớ thì Lãnh Thiên Dục tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy!
Thượng Quan Tuyền đã trải qua đặc huấn, nếu cô đã được Niếp Ngân coi trọng thì chắc chắn cô là một người cực kì bình tĩnh và giỏi thích ứng với mọi chuyện. Tuy Lãnh Thiên Dục không coi Niếp Ngân ra gì nhưng lúc này hắn lại cực kì cám ơn anh ta, dù sao anh ta cũng đã dạy Thượng Quan Tuyền năng lực tự bảo vệ mình.
Nhưng lúc này Lãnh Thiên Dục cũng đang rất phức tạp. Hắn chỉ có thể suy đoán hành động của Phong chứ không thể khẳng định được hoàn toàn. Hắn giả vờ thản nhiên để Phong nghĩ rằng anh ta không thể uy hiếp được hắn!
- Ý của anh là Thượng Quan Tuyền cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác hả? Cho dù cô ta đang mang thai con của anh? – Anh ta cười đầy châm chọc, ánh mắt sắc bén lạ thường.
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh: “Chẳng qua là tôi nhất thời có hứng thú với Thượng Quan Tuyền mà thôi, cho nên cũng yêu chiều cô ta nhiều hơn một chút, quan tâm thì cũng có nhưng nếu đã vướng vào chuyện quan trọng thì chắc chắn phải từ bỏ. Tôi biết cậu mai phục mà còn như thế thì khác nào tự chui đầu vào lưới à?”
- Haha... – Phong ngửa đầu cười to, nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt nhìn Lãnh Thiên Dục dần dần đục ngầu...
- Tốt, nếu không thể lấy cô ta ra uy hiếp thì tôi cũng không cần phải khó khăn như vậy nữa. Tôi sẽ gọi điện thoại, cô ta và cả đứa con trong bụng cô ta nữa sẽ biến mất khỏi thế giới này!
Anh ta cất giọng đầy thâm độc, giơ điện thoại di động lên... Định thử anh ta à? Được... anh ta sẽ đấu đến cùng với Lãnh Thiên Dục để hắn lộ cái đuôi của mình ra!
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, tuy biết đây là xảo quyết “bức cung” của Phong nhưng lòng hắn vẫn nóng như lửa đốt. Nếu bây giờ hắn thỏa hiệp thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn uổng phí, hơn nữa còn có thể tạo ra uy hiếp với sự an nguy của Thượng Quan Tuyền.
Cho nên lúc này hắn chỉ có thể bình tĩnh hơn, không được dao động.
- Cậu không giết cô ta, ít nhất thì lúc này cũng sẽ không giết! Một khi đã như vậy thì hà tất gì phải thăm dò tôi chứ?
Hắn nói xong liền nhàn nhã uống một ngụm cafe, giọng điệu lạnh lẽo cũng giống hệt khuôn mặt như băng.
Sắc mặt Phong dần trở nên khó coi...
- Anh khẳng định tôi sẽ không giết cô ta sao?
- Đúng!
Lãnh Thiên Dục trả lời cực kì dứt khoát, hắn đặt cốc cafe xuống, lườm anh ta một cái rồi cất giọng lạnh nhạt:
- Nếu cậu có thể giết cô ta thì lúc nãy cậu sẽ không đưa cho tôi địa chỉ mà sẽ là thi thể của cô ta! Sở dĩ cậu còn giữ lại mạng sống của Thượng Quan Tuyền chẳng qua là muốn dùng cô ta làm công cụ uy hiếp tôi mà thôi!
- Lãnh Thiên Dục, chẳng phải vừa rồi anh nói anh sẽ không bao giờ bị uy hiếp bởi một người phụ nữ sao? Nếu đã vậy thì bây giờ tôi có thể giết cô ta được rồi! – Ngữ khí Phong cũng hết sức cương quyết.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy thì chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt châm chọc...
- Tuy tôi không biết cậu giữ chức vụ gì trong tổ chức BABY-M, nhưng... cậu so với Niếp Ngân vẫn còn kém xa!
Hắn bật ra một câu như vậy khiến sắc mặt của Phong càng ngày càng khó coi!
- Chính cậu là người tung ra mấy bức ảnh nhảm nhí đó cho đám giáo phụ, xem ra cậu đang khẩn trương muốn ngồi lên cái ghế lão đại này. Cho nên nếu cậu chỉ muốn mạng của tôi vậy thì đã giết Thượng Quan Tuyền từ lâu rồi, nhưng cậu còn cho tôi quyền lựa chọn vậy, chứng minh cậu đang đánh cược. Dù cậu biết tôi không cần cô ta thì cậu cũng muốn mạo hiểm một lần. Với cậu, Thượng Quan Tuyền cũng được, giáo phụ William cũng thế, chẳng qua chỉ là quân cờ để cậu đạt được mục đích mà thôi. Quân cờ còn có giá trị lợi dụng thì sao cậu có thể tiêu diệt nó đi được chứ?
Lãnh Thiên Dục như đã nhìn thấu tâm tư của Phong, hắn chậm rãi lên tiếng như một vị bác sĩ pháp y, từng bước mổ xẻ trái tim của Phong ra!
Đôi mắt Phong nheo lại, trong lòng nổi trận sóng to gió lớn. Nhưng dù sao cũng là một đặc công, khả năng giữ bình tĩnh cực kì tốt nên anh ta chỉ nhếch mép cười, cố làm dịu đi cảm giác không thoải mái trong lòng...
- Quả nhiên ngài lão đại có con mắt rồng, có thể nhìn thấu lòng người như vậy. Nhưng... dù là như vậy thì anh xin nhớ cho... bây giờ tôi không thể giết Thượng Quan Tuyền, nhưng... tôi cũng chẳng cần mạo hiểm đánh cược với anh cái gì cả. Anh... không thể mạo hiểm tính mạng của Thượng Quan Tuyền, cũng là người sẽ sinh ra con của anh như vậy!
Ngữ khí của Phong đầy tự tin, sau khi nói xong, anh ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lãnh Thiên Dục rồi cười to, đi thẳng ra ngoài!
Thật ra sao anh ta lại không biết Lãnh Thiên Dục cũng đang đánh cược chứ. Tuy hắn nói ra một đống lý do khiến Phong hơi nghi ngờ, trước lợi ích và quyền thế, rốt cuộc Thượng Quan Tuyền có quan trọng với Lãnh Thiên Dục hơn không, nhưng...
Bây giờ anh ta không muốn mạo hiểm như vậy nữa!
Lãnh Thiên Dục là người có thù sẽ báo, là người không từ thủ đoạn ra tay. Nếu bây giờ anh ta ra tay giết Thượng Quan Tuyền và cốt nhục của Lãnh gia, tuy ngoài mặt Lãnh Thiên Dục ra vẻ huyền bí nhưng thực chất thì lại ghi hận trong lòng. Chỉ cần hắn còn sống thì nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào để tìm cách giết anh ta, đến lúc đó mọi chuyện sẽ hỏng bét.
Cho nên anh ta tình nguyện thả dây dài hơn để câu con cá lớn, cứ để Thượng Quan Tuyền như vậy đã, sau khi Lãnh Thiên Dục chết mới có thể giết cô ta!
Sau khi bóng dáng Phong biết mất, Lãnh Thiên Dục dựa hẳn người vào ghế, sự lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng không che giấu nổi nữa...
Dù sao Thượng Quan Tuyền cũng đang mang thai, nếu Phong bắt nhốt cô thì hắn lo cô sẽ không ăn đủ ngủ đủ, ảnh hưởng đến sức khỏe!
Dường như mỗi hơi thở hít vào là từng ấy lần trái tim hắn nhói đau, cảm giác này đau đớn đến mức Lãnh Thiên Dục phải nắm chặt tay lại để muốn giảm bớt sự đau khổ!
Hắn cúi người xuống, nhặt lại từng mảnh giấy vụn rồi ghép vào, lo lắng muốn tìm ra nơi cô đang ở!
Tuyền...
Sau khi nhìn rõ địa chỉ trên giấy, trong lòng Lãnh Thiên Dục như đang gào thét lên...
Địa chỉ đang ở ngay trước mặt hắn nhưng hắn lại không thể đi cứu cô, dù biết người mình yêu đang phải chịu khổ nhưng hắn không thể hành động. Rốt cuộc hắn cũng hiểu cảm giác của Thiếu Đường khi Kỳ Hinh bị bắt cóc năm đó, lúc đó Lăng Thiếu Đường như phát điên lên...
Cảm giác này còn đau đớn hơn sự đau khổ trong lòng gấp ngàn lần...
Nếu không thì khi đó Lăng Thiếu Đường cũng sẽ không tình nguyện phế đi cánh tay phải của mình, tình nguyện mất đi mọi thứ cũng phải bảo vệ bằng được sự an toàn của Kỳ Hinh. Lúc đó hắn không hiểu cảm giác đau xót ấy, nhưng bây giờ hắn đã hiểu sâu sắc rồi!
Lúc này, sự mâu thuẫn như đang giày vò nội tâm Lãnh Thiên Dục, cảm giác này như hóa thành con mãnh thú cắn xé sự bình tĩnh và kiên cường của hắn, khiến hắn không thể giả bộ yên lặng được nữa, sự đau đớn và phẫn nộ rồi cũng phải bộc phát...
- A...
Lãnh Thiên Dục gầm lên một tiếng, tựa như đang phát tiết ra mọi nỗi đau nhức và áp lực trong lòng. Hắn đứng bật dậy, bàn tay nâng chiếc bàn hội nghị lên, nện mạnh xuống đất!
Giấy tờ tài liệu trên mặt bàn như những đóa hoa tuyết đang bung nở, tung bay lả tả khắp nơi...
- Lão đại...
Nghe thấy tiếng động lớn, Lôi liền chạy vào. Cảnh tượng bừa bộn không khiến anh ta bận tâm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn và mệt mỏi của Lãnh Thiên Dục khi đó, nét mặt của Lôi lại đầy lo lắng!
Một con người sắt đá như vậy nhưng lại không cách nào thoát khỏi tình cảm chân tình...
*
Rốt cuộc Thượng Quan Tuyền cũng tỉnh lại, tuy trước mắt là một màu tối đen nhưng cô dần thích ứng với bóng đen, đưa mắt nhìn xung quanh!
Bầu không khí lạnh như băng, thậm chí còn có mùi bụi bặm, còn cô...
Vừa định đứng lên thì cô kinh sợ khi phát hiện ra mình đã bị trói như một chiếc bánh chưng.
Thượng Quan Tuyền thở dốc, theo bản năng vặn vẹo cơ thể nhưng không thể thoát ra được!
Cô bị bắt cóc rồi!
Cô ý thức được điểm này, hồi ức đột nhiên ùa về...
Phong!
Không... chính xác phải gọi là Phong Nhẫn, chính anh ta đã bắt cóc cô!
Chết tiệt! Anh ta nghĩ gì mà lại làm vậy? Xem ra anh ta muốn dùng cô làm mồi nhử để chi phối Lãnh Thiên Dục!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền cảm thấy cực kì phẫn nộ! Anh ta là người của tổ chức BABY-M, quả nhiên giống như định liệu của cô, để đạt được mục đích thì anh ta sẽ không từ thủ đoạn nào, chỉ là cô không ngờ anh ta lại ra tay sớm như vậy!
Lúc cô đang cực kì phẫn nộ thì nghe thấy âm thanh truyền đến từ cách đó không xa!
Cửa được mở ra... ánh chiều tà chiếu vào bên trong, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên Thượng Quan Tuyền!
Dường như đây là một căn phòng cũ, vì không có cửa sổ nên ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào. Bên cạnh cô là những đồ vật kì quái bị vứt bỏ, còn cô bị trói trên một chiếc ghế, không thể động đậy!
Thượng Quan Tuyền nhìn chăm chú về phía cửa vừa mở... chỉ liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy một hình bóng cao lớn và rắn chắc!
Quả nhiên là anh ta!
- Bật đèn lên đi! – Phong ra lệnh một tiếng, sau đó mấy thuộc hạ từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào, bật chiếc đèn trong phòng lên, chỉ trong nháy mắt, cả căn phòng rực sáng.
Phong nhếch mép cười, phất tay, hai người thuộc hạ lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại!
Bốn phía cực kì yên tĩnh, Thượng Quan Tuyền chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp vì phẫn nộ của mình!
- Phong, nếu chủ thượng biết anh làm như vậy thì nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! – Cô phá vỡ bầu không khí bức bách, đôi mắt trong veo và lạnh lẽo nhìn Phong.
- Chủ thượng? – Phong mở miệng, dường như đang nghe được loại chuyện buồn cười nhất trên đời!
- Chủ thượng của BABY-M chỉ có một người là tôi mà thôi! Niếp Ngân ư? Anh ta là cái quái gì chứ?
Bình luận facebook