Lời nói của Lãnh Thiên Dục khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy cực kì hạnh phúc. Cô miễn cưỡng ngồi trên sofa, đôi chân thon dài như ẩn như hiện sau chiếc váy, vẻ mặt tươi cười, đôi mắt to, trong như làn nước nhìn Lãnh Thiên Dục đầy dịu dàng.
Dáng vẻ của Thượng Quan Tuyền khiến Lãnh Thiên Dục càng thêm si mê. Hắn ôm lấy cô vào lòng, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sự dịu dàng thân thiết khiến hắn ý loạn tình mê...
Không ngờ Thượng Quan Tuyền cũng chủ động đáp lại hắn, nhiệt tình hôn Lãnh Thiên Dục.
Hắn nhanh chóng luồn sâu vào khoang miệng cô, hai tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại vào lòng, trong lòng dần dâng lên dục vọng quen thuộc.
Hắn còn tưởng rằng hành động bất ngờ của hắn khiến cô sợ, nhưng khi mở mắt ra lại thấy cô đang rất phối hợp với mình.
Trời ơi, cô đang khảo nghiệm ý chí của hắn sao?
Hắn là người luôn luôn tự chủ, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo trước khả năng kìm chế vậy mà cứ gặp cô là tất cả về con số không hết! Chẳng lẽ cô không biết cô như thế này khiến hắn không thể kháng cự được ư?
- Tuyền... – Lãnh Thiên Dục biết hiện tại mình đang khát vọng cô như thế nào nhưng lại không thể.
Nhưng mà sao cô bé này hôm nay lại nhiệt tình thế, hiếm khi lại thuận theo hắn...
Hắn nâng cằm cô lên buộc cô nhìn vào mắt mình, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong đôi mắt cô... Cô đang lo lắng cho hắn sao?
- Tuyền, em lo lắng cho anh à? – Lãnh Thiên Dục cúi đầu hỏi, giọng nói mềm nhẹ như lo sẽ làm cô sợ, bàn tay vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng xoa lưng cô.
Tại sao gần đây hắn lại cảm thấy đôi mắt cô đầy lo lắng vậy?
Thượng Quan Tuyền cảm thấy hơi bất an, đôi mắt lóe sáng, xinh đẹp động lòng người.
- Dục... Em không biết phải thể hiện cảm giác trong lòng mình như thế nào, chỉ biết em luôn để ý đến anh. Em ngốc lắm đúng không, dù biết anh từng mạnh mẽ giữ em lại bên cạnh nhưng em vẫn vô thức quan tâm đến anh, lo lắng cho anh!
Cô không tự chủ được vươn tay chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn, nhìn vào mắt hắn đầy tha thiết...
Thật ra cô rất muốn biểu đạt tình yêu của mình, giống như những cô gái bình thường nói lời yêu, điên cuồng yêu thương, nhưng sao cô có thể chứ? Ngày mai sẽ ra sao cô còn không biết, sao có thể chỉ biết yêu được?
- Tuyền, em có biết anh đã đợi giờ khắc này bao lâu rồi không?
Sự chân thành tha thiết tràn ngập khuôn mặt hắn như rọi chiếu xuống gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục nắm chặt tay cô đầy yêu thương, mỗi lời nói đều tràn ngập sự quyền luyến.
Dù Thượng Quan Tuyền có không hiểu tình yêu là gì thì Lãnh Thiên Dục cũng nguyện sẽ dẫn dắt cô, hắn có thể chiếm đoạt cơ thể cô, bất đắc dĩ “giam lỏng” cô bên người, nhưng hắn sẽ dùng cả đời này để chờ câu nói “Em yêu anh” của cô!
Vậy mà hôm nay Thượng Quan Tuyền lại chủ động thừa nhận tình cảm trong lòng mình khiến hắn cực kì kích động.
Thượng Quan Tuyền dựa người vào lòng hắn, trong lòng cô đang cực kì đau đớn. Người đàn ông như sắt đá này lúc này đây khiến cô rất đau lòng. Khuôn mặt ấy vẫn cương nghị nhưng sự chân thành như ẩn như hiện sau vầng trán cao, dường như hơn mười năm nay vị lão đại của Mafia chưa từng có tình cảm nào như thế này.
Cô biết cô như thế này sẽ khiến Lãnh Thiên Dục nghi ngờ, nhưng cô thật sự chỉ muốn gánh vác một phần áp lực giúp hắn, vì người đàn ông mà cô yêu...
- Dục, dù có thế nào đi chăng nữa, vì em và cũng vì con, anh nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình! – Cô thì thầm lên tiếng, càng ôm chặt hắn hơn. Hắn còn chưa đi mà cô đã thấy rất nhớ rồi.
Lãnh Thiên Dục ôm Thượng Quan Tuyền, ánh mắt lấp lánh ý cười, nhẹ giọng nói: “Tuyền nhi ngốc, anh chỉ đi Singapore mấy ngày thôi mà, sao em phải lo lắng vậy chứ?”
Thượng Quan Tuyền nghe vậy, giọng nói như chứa đầy hàm ý: “Không biết nữa, có lẽ là... lo được lo mất”.
- Hay cho câu lo được lo mất, anh rất thích!
Hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cô, sau đó lại di chuyển đầu xuống dưới, ghé tai lên bụng Thượng Quan Tuyền.
- Dục... – Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền hơi đỏ lên, cô cảm thấy hơi khó xử.
Lãnh Thiên Dục chỉ mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ bụng cô, dịu dàng nói: “Con trai à, mấy ngày bố không ở nhà, con phải ngoan ngoãn nghe lời đấy nhé. Nếu để bố biết con làm mẹ vất vả thì bố sẽ tét vào mông con đó!”
Thượng Quan Tuyền giật mình, giờ khắc này cô mới chính thức cảm nhận được tình cảm thân thuộc của một gia đình là như thế nào.
Lát sau, cô cười: “Dục, chẳng nhẽ không thể là con gái được à! Anh đúng là đồ trọng nam khinh nữ!”
Lãnh Thiên Dục ngẩng đầu lên, bật cười, sự oán trách của cô vừa rồi cực kì hồn nhiên khiến tim hắn đập thình thịch. Hắn đưa tay vỗ nhẹ suối tóc dài của cô, cất lời đầy mê đắm:
- Tuyền, làm sao bây giờ, anh thích trẻ con lắm, thích con gái nữa, cho nên em nhất định phải sinh cho anh mấy đứa con gái, giống như nhà Thiếu Đường ấy, có cả con trai cả con gái thật là thích!
- Sinh con nhiều như vậy em mệt lắm! – Thượng Quan Tuyền ra vẻ giận dỗi.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục ngập tràn tình yêu, hắn vòng tay ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Đến lúc đó em sẽ biết anh ngang bướng thế nào, để xem em có chịu không!”
- Đồ háo sắc!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền càng đỏ lên, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, hai con ngươi đen đảo qua đảo lại rồi lên tiếng: “Xem ra trong sách viết đúng thật!”
- Sách viết? Sách viết gì cơ? – Lãnh Thiên Dục không hiểu, ngây ngốc hỏi.
Thượng Quan Tuyền mím môi cười: “Sách viết nếu hai người hơn kém nhau bốn tuổi sẽ có sự cách biệt. Anh hơn em những mười tuổi, vậy nhất định là tính cách em khác hẳn anh rồi. Anh háo sắc như thế, nhất định sẽ làm hư em!”
Bình luận facebook