Rốt cuộc Lãnh Thiên Dục cũng hiểu ra câu nói ngàn vạn lần không được chọc vào phụ nữ, nhất là khi phụ nữ đang ghen.
“Tuyền…”. Hắn đuổi theo, nắm chặt lấy tay cô, tha thiết nói: “Vừa rồi là anh không tốt, để em ở đó phải chịu ấm ức như vậy. Thế này đi, em muốn làm gì cũng được, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, được không?”
Thượng Quan Tuyền dừng chân, nhíu mày nhìn Lãnh Thiên Dục, nhìn mặt cô thì có thể thấy lúc này cô đang rất tức giận.
“Anh biết cách dỗ dành phụ nữ quá nhỉ?”. Cô cất giọng đầy châm chọc.
Lãnh Thiên Dục nghẹn lời…
“Cái này… là vừa rồi cô gái trong quán café bảo anh thế…”. Hắn vội vàng muốn dỗ Thượng Quan Tuyền, không ngờ lại phản tác dụng thế.
Thấy dáng vẻ dè dặt cẩn thận của Lãnh Thiên Dục, cơn giận của Thượng Quan Tuyền nguôi ngoai hơn nửa. Người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn như hắn chưa bao giờ lại có vẻ căng thẳng như vậy cả.
Nhưng mà, bộ dạng dỗ dành phụ nữ của hắn… quá vụng về!
Thượng Quan Tuyền cố ý lạnh mặt xuống nói: “Cô ấy còn bảo anh cái gì nữa?”
Lãnh Thiên Dục thấy Thượng Quan Tuyền nguôi ngoai đi, vẻ mặt hắn cũng bớt căng thẳng. Hắn ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Cô ấy bảo hôm nay để em tiêu hết tiền trong thẻ của anh đi”.
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, trong mắt lóe lên ý cười. Cô lập tức thoát khỏi vòng tay của hắn…
“Được, đi thôi!”
Lãnh Thiên Dục đứng một chỗ, ánh mắt như đang mỉm cười nhìn Thượng Quan Tuyền đang tức giận đi đằng trước. Có thể có một người khiến hắn say mê như thế, lo lắng như thế thật sự là rất tốt, trong lòng hắn dâng lên cảm giác ấm áp ngọt ngào.
Phụ nữ đi dạo phố là chuyện đáng sợ nhất, nhất là khi đi dạo phố mà không hề có mục đích gì, chỉ muốn tiêu tiền thì lại càng đáng sợ hơn. Thượng Quan Tuyền thuộc về loại thứ hai.
Mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu tỏa ra nhiệt lượng khiến người khác thấy buồn bực.
“Lãnh, Lãnh tiên sinh…”. Thượng Quan Tuyền đã đi dạo phố khoảng bốn tiếng đồng hồ. Khi thấy cô đi vào một cửa hàng khác, hai người vệ sĩ của Lãnh Thiên Dục chán nản gọi hắn.
Hai người ít nhất phải xách đến hơn mười cái túi đủ loại lớn nhỏ, bước chân vốn luôn vững vàng giờ lại hơn lảo đảo, sự bình tĩnh trầm ổn trên mặt giờ chẳng còn nữa.
Lãnh Thiên Dục quay đầu nhìn vệ sĩ phía sau, trong lòng thấy hơi áy náy. Bọn họ đều là những tinh anh trong giới Mafia vậy mà lại thành ra cái bộ dạng này, thật là lãng phí nhân tài.
Thấy hai người như đang rã rời hai cánh tay, hắn lạnh nhạt nói: “Cố chịu đựng cho tôi”.
Hai người vệ sĩ nghe vậy dường như là đang nghe thấy tin ngày tận thế đã đến.
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ. Một cô gái xinh đẹp bước vào, phía sau là một người đàn ông cực kì điển trai, phong độ, cộng thêm hai người vệ sĩ túi lớn túi nhỏ đi phía sau…
Thượng Quan Tuyền dường như chẳng hề để tâm. Cô vẫn tỉnh bơ, nhìn quanh một lượt bốn phía rồi hỏi: “Tất cả đồ ở đây đều là những mẫu mới hết à?”
Một người phục vụ lập tức tươi cười trả lời: “Đúng vậy, cửa hàng chúng tôi đều bán những sản phẩm tốt nhất, không chỉ có quần áo, mà còn có giày dép, túi xách và các loại trang sức, tất cả đều là những kiểu dáng mới và đẹp nhất”.
Nghe những lời giới thiệu của cô phục vụ, hai người vệ sĩ như túa thêm mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoàn toàn kinh sợ. Bọn họ nhìn Lãnh Thiên Dục bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng ánh mắt Lãnh Thiên Dục lại đầy ý cười, đứng nhìn Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền sau khi nghe xong liền gật đầu nói: “Vậy cô đem tất cả những sản phẩm tốt nhất ra đây, mỗi loại một thứ, gói cẩn thận lại rồi đưa đến…”. Cô đưa mắt nhìn Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục cũng đã quen, nhìn thoáng qua hai người vệ sĩ, một người đặt mấy chiếc túi sang một bên, cầm danh thiếp ghi địa chỉ đưa cho người phục vụ.
“Gửi tất cả đến địa chỉ đó”. Thượng Quan Tuyền hờ hững nói.
Tất cả mọi người trong cửa hàng đều sững sờ. Bọn họ làm việc lâu như vậy nhưng chưa từng thấy có ai đi mua sắm như vậy. Họ đều nhìn Thượng Quan Tuyền, có ánh mắt ngờ vực, có ánh mắt hâm mộ, sùng bái…
“Thưa cô… cô… cô có muốn thử xem đồ trước không ạ…”. Một người phục vụ cẩn thận lên tiếng hỏi. Đi mua sắm như vậy thật quá kì lạ, chẳng lẽ cô gái này không cần xem hàng trước sao?
“Không cần”. Thượng Quan Tuyền dứt khoát từ chối, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… phải tiêu hết tiền của cái tên kia!
Cô khẽ nhìn lướt qua những ánh mắt tò mò, hơi mỉm cười rồi dựa người vào Lãnh Thiên Dục rất thân mật, nũng nịu nói: “Ông xã, anh trả tiền đi”.
“Được!”. Chỉ một tiếng ông xã đã khiến Lãnh Thiên Dục như mở cờ trong bụng. Hắn cong môi cười đầy yêu chiều, không hề thấy hắn đang mất kiên nhẫn gì cả, đưa thẻ vàng cho người phục vụ.
Khi mấy người ra khỏi cửa hàng, mấy cô phục vụ tụ tập lại một chỗ, vẻ mặt đầy thán phục. Ngay sau đó tất cả đều hết sức vui mừng, không ngờ lại gặp được thần tài, xem ra hôm nay thành tích bán hàng của bọn họ quá tốt rồi…
“Này, mau mở danh thiếp kia ra xem phải gửi hàng đến đâu đi”. Một cô phục vụ hỏi.
Cô phục vụ kia nhìn xuống tờ danh thiếp rồi trợn tròn mắt lên…
“Sao vậy?”. Những người khác cũng thấy rất ngạc nhiên, sau đó giật lấy tờ danh thiếp, nhìn xuống rồi cũng há hốc mồm!
Cao ốc của Lãnh thị…
Bình luận facebook