Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Bận rộn hồi lâu, hai người phân công hợp tác nên làm một bữa ăn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nàng vừa bưng thức ăn ra nhà chính thì trong sân truyền đến những giọng nói đầy hưng phấn xen lẫn vẻ ngạc nhiên.
Tô Nhược Mộng vội vàng chạy ra, nhìn một hàng hoa y nam tử đứng nghiêm chỉnh trong sân, đảo mắt một lượt, bắt đầu đếm: "Một, hai, ba... tám." Đếm xong, nàng nhìn sang nam nhân sắc mặt vui vẻ đang đứng cạnh người nàng, cắn răng hỏi: "Đây là cái gì?"
Hắn chỉ nói có khách đến, cũng không nói là có nhiều khách đến vậy, tám hán tử lận đó, chút gạo ít ỏi nhà nàng sao đủ cho họ ăn chứ? Nam nhân này muốn nhìn nàng phá sản hay sao?
"Người đó! Tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của ta." Lôi Ngạo Thiên kỳ quái nhìn nàng.
Tô Nhược Mộng nổi đóa, nhiều người như vậy nàng có thể không thấy được sao? Nàng cũng không có mù, nàng chỉ buồn bực vì hắn không chịu nói rõ từ trước: "Ta biết, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta còn có thể xem bọn họ là sủng vậtf được hay sao?"
"Chỉ cần nương tử thích, bọn họ có thể là vật, nhưng tuyệt đối không thể sủng." Lôi Ngạo Thiên đáp vô cùng trôi chảy.
Chúng nam tử ngổn ngang trong gió, từng cõi lòng vỡ vụn rơi đầy đất, nhìn giáo chủ bọn họ với ánh mắt chất chứa bi thương.
Bọn họ là hộ pháp Ma giáo giết người không chớp mắt, người trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, tại sao ở chỗ này lại biến thành vật rồi hả?
Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ đau buồn của bọn họ, đưa tay quàng lấy eo Tô Nhược Mộng đắc ý nhìn chúng hộ pháp trong sân, giới thiệu: "Bát đại hộ pháp, vị này là phu nhân của các ngươi, còn không mau tham kiến phu nhân đi."
Chúng hoa y nam tử đồng loạt chấp tay thi lễ, khom lưng hành lễ với Tô Nhược Mộng, ăn ý cất cao giọng: "Tham kiến phu nhân! Phu nhân thật đẹp! Phu nhân uy vũ! Tạ ơn phu nhân!"
Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ, hài lòng vuốt cằm.
Tô Nhược Mộng đỏ bừng mặt, quét nhìn bọn họ một cái, cải chính: "Ta còn chưa thành thân với giáo chủ của các ngươi, các ngươi đừng gọi ta là phu nhân. Ta cũng chưa làm gì hết, các ngươi không cần phải cảm ơn ta."
Nhất hộ pháp tiến lên trước, chắp tay thi lễ với Tô Nhược Mộng, nói vẻ thành khẩn: "Giáo chủ nói ngài là phu nhân, thì ngài chính là phu nhân của chúng ta, tạ phu nhân chịu thu nhận giáo chủ, lão giáo chủ cũng có thể an tâm rồi."
Tứ hộ pháp phụ họa gật đầu, nói: "Vậy thì không sợ giáo chủ bởi vì âm dương mất cân đối mà lôi chúng ta tới luyện quyền nữa rồi."
Tam hộ pháp gãi gãi đầu, nói: "Chúng ta sắp có tiểu giáo chủ rồi."
"Sao nhanh vậy được? Bọn họ còn chưa thành thân đó?" Tứ hộ pháp vội vàng biện giải giúp họ.
Lục hộ pháp chấp tay hành lễ, xoay người về phía đông, nói: "Đều nhờ tổ tiên giáo chủ tích đức."
"Rõ ràng là giáo chủ không thích nữ nhân, ta còn hoài nghi hắn bị cái kia." Thất hộ pháp thần kinh thô quên mất hoàn cảnh, không hề nhìn thấy giáo chủ anh dũng thần võ của bọn họ đang đứng trước mặt hắn.
"Ngươi không nhớ sao? Lão phu thân thả hơn mười mỹ kiều nương lõa lồ vào phòng giáo chủ, kết quả giáo chủ hắn..."
Tô Nhược Mộng nghe vậy, tò mò hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Ta còn chưa nói hết mà? Sao lại nóng lòng thế?" Nhị hộ pháp thiếu não tức giận ngẩng đầu trừng mắt với người cắt ngang lời hắn, đến khi chạm phải khỏe miệng ẩn chứa nụ cười tà mị của Lôi Ngạo Thiên và vẻ tò mò trên mặt Tô Nhược Mộng thì mới bi ai phát hiện bệnh cũ của mình lại tái phát.
Hắn điếng người lén nhìn Lôi Ngạo Thiên một cái, ngập ngừng: "Giáo chủ, thuộc hạ chỉ nói thật thôi, thuộc hạ lập tức câm miệng. Hắc hắc..." Nói xong, hắn còn ngượng ngùng cười khúc khích.
"Kết quả thế nào? Ta là phu nhân của các ngươi, sao ngay cả vấn đề của ta ngươi cũng không thể trả lời?" Tô Nhược Mộng vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, không tiếc mang luôn các thân phận phu nhân của mình ra. Nàng hoàn toàn quên mất vừa nãy còn có người không muốn để người khác gọi mình là phu nhân.
Lôi Ngạo Thiên nghe nàng tự xưng mình là phu nhân Ma giáo, tâm tình biến tốt, ôm nàng càng chặt hơn, liếc Nhị hộ pháp một cái, nói: "Lời phu nhân nói, lão Nhị ngươi không nghe thấy sao? Hay muốn ta hỏi thêm lần nữa?"
Đối với chuyện lần đó, hắn cũng không có ý kiến gì, những người này đều là huynh đệ vào sinh ra tử, hơn nữa sự kiện đó cả Ma giáo từ trên xuống dưới đều biết, hắn cũng không cần thiết phải che giấu. Mượn miệng lão Nhị để nói ra cũng tốt, tiện thể giúp Mộng Nhi biết trước kia mình không có nữ nhân, tránh để nàng cứ luôn hoài nghi hắn.
Nhị hộ pháp sửng sốt một chút, hiển nhiên hắn không ngờ tới Giáo chủ chẳng những không tức giận mà còn khích lệ hắn nói ra chuyện này, hắn nhíu mi nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, như muốn xác nhận ý đồ thực sự trong lòng Lôi Ngạo Thiên. Nhưng mà, Lôi Ngạo Thiên là ai chứ, suy nghĩ trong đầu hắn sao lại có thể dễ dàng nhìn ra được?
"Thế nào? Nhị hộ pháp cảm thấy dáng dấp Bổn giáo chủ mê người lắm sao? Sao lại như sắp chảy nước miếng thế kia? Ta nói chứ, ngươi vẫn sớm nên chết phần tâm này đi thôi. Tránh để sau này phu nhân lại gây phiền phức cho ngươi."
Lôi Ngạo Thiên liếc hắn một cái, quay đầu thâm tình nhìn Tô Nhược Mộng, đưa tay vén sợi tóc đang bay loạn lên giúp nàng.
Tô Nhược Mộng cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn Nhị hộ pháp với vẻ vô cùng hứng thú, Nhị hộ pháp này quả nhiên có một không hai. Chỉ đó điều, hiện giờ nàng càng muốn biết Lôi Ngạo Thiên phản ứng thế nào với mười mỹ nữ lõa lồ kia?
Chúng hộ pháp nhìn dáng vẻ đa tình của giáo chủ bọn họ, ai nấy đều không nhịn được mà trợn to mắt, chỉ sợ mình nhất thời hoa mắt mà nhìn lầm. Hôm qua bọn họ nhận được tín hiệu giáo chủ phát liền hỏa tốc chạy tới, không ngờ giáo chủ lại gặp phúc trong họa, gặp được nữ tử mà hắn không bị mẫn cảm, còn nhất kiến chung tình với nữ tử đó nữa chứ.
Nếu bọn họ báo lại chuyện này cho lão giáo chủ và lão phu nhân, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức thắp hương cảm tạ tổ tiên, hoặc là, ngựa không ngừng vó chạy tới nơi này nhìn tiểu tức phụ tương lai của bọn họ.
"Thưa phu nhân, đêm đó lão phu nhân canh trước khi giáo chủ trở về đã nhét mười mỹ nữ vào phòng của giáo chủ, bởi vì giáo chủ trời sinh mẫn cảm với mùi thơm trên người nữ nhân, cho nên, trước đó lão phu nhân đã căn dặn những nữ tử kia không được sử dụng son phấn. Kết quả, sau khi giáo chủ trở về, phát hiện sự hiện hữu của các nàng, chẳng những không hề thương hương tiếc ngọc, ngược lại còn dùng rèm cửa quấn chặt mười mỹ nhân yểu điệu thướt tha đó lại, sau đó ném thẳng ra khỏi phòng."
Nhị hộ pháp nói xong, cẩn thận liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, lại nói: "Thế vẫn chưa là gì đâu, giáo chủ còn sai người đổi hẳn cho hắn cái phòng khác, hắn nói phòng có nữ nhân tiến vào, hắn mà vào đó sẽ bị nổi ban đỏ. Vì thế, lão phu nhân sợ hắn bị bệnh, đành phải tuyên bố Lôi gia về sau chỉ sợ sẽ phải chặt đứt hương khói."
"Ách?" Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Ngươi thật sự mẫn cảm với nữ nhân sao? Thật sự là một quái nhân mà."
"Không mẫn cảm với nàng là được rồi. Đi! Chúng ta đi ăn trưa với nhạc mẫu đại nhân thôi." Lôi Ngạo Thiên ôm nàng, lại tranh thủ trộm hương trên mặt nàng, các hộ pháp lại hóa đá lần nữa, bọn họ đều không khỏi hoài nghi nam nhân đa tình trước mắt này có phải giáo chủ của bọn họ không?
"Nhưng mà, thức ăn chúng ta nấu có vẻ không đủ." Tô Nhược Mộng kéo hắn lại, nghiêng đầu nhìn sang các hộ pháp đang đứng như tượng đá phía sau.
"Để bọn họ tự đi kiếm ăn đi." Lôi Ngạo Thiên không chút để ý nói.
Tự đi kiếm ăn? Giáo chủ đang nói đùa sao? Nơi này cách trấn trên xa như vậy, trong thôn lại không hề có khách điếm. Bọn họ cũng không biết nấu cơm, đi đâu kiếm ăn?
Tô Nhược Mộng vội vàng chạy ra, nhìn một hàng hoa y nam tử đứng nghiêm chỉnh trong sân, đảo mắt một lượt, bắt đầu đếm: "Một, hai, ba... tám." Đếm xong, nàng nhìn sang nam nhân sắc mặt vui vẻ đang đứng cạnh người nàng, cắn răng hỏi: "Đây là cái gì?"
Hắn chỉ nói có khách đến, cũng không nói là có nhiều khách đến vậy, tám hán tử lận đó, chút gạo ít ỏi nhà nàng sao đủ cho họ ăn chứ? Nam nhân này muốn nhìn nàng phá sản hay sao?
"Người đó! Tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của ta." Lôi Ngạo Thiên kỳ quái nhìn nàng.
Tô Nhược Mộng nổi đóa, nhiều người như vậy nàng có thể không thấy được sao? Nàng cũng không có mù, nàng chỉ buồn bực vì hắn không chịu nói rõ từ trước: "Ta biết, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta còn có thể xem bọn họ là sủng vậtf được hay sao?"
"Chỉ cần nương tử thích, bọn họ có thể là vật, nhưng tuyệt đối không thể sủng." Lôi Ngạo Thiên đáp vô cùng trôi chảy.
Chúng nam tử ngổn ngang trong gió, từng cõi lòng vỡ vụn rơi đầy đất, nhìn giáo chủ bọn họ với ánh mắt chất chứa bi thương.
Bọn họ là hộ pháp Ma giáo giết người không chớp mắt, người trên giang hồ nghe tin đã sợ mất mật, tại sao ở chỗ này lại biến thành vật rồi hả?
Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ đau buồn của bọn họ, đưa tay quàng lấy eo Tô Nhược Mộng đắc ý nhìn chúng hộ pháp trong sân, giới thiệu: "Bát đại hộ pháp, vị này là phu nhân của các ngươi, còn không mau tham kiến phu nhân đi."
Chúng hoa y nam tử đồng loạt chấp tay thi lễ, khom lưng hành lễ với Tô Nhược Mộng, ăn ý cất cao giọng: "Tham kiến phu nhân! Phu nhân thật đẹp! Phu nhân uy vũ! Tạ ơn phu nhân!"
Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ, hài lòng vuốt cằm.
Tô Nhược Mộng đỏ bừng mặt, quét nhìn bọn họ một cái, cải chính: "Ta còn chưa thành thân với giáo chủ của các ngươi, các ngươi đừng gọi ta là phu nhân. Ta cũng chưa làm gì hết, các ngươi không cần phải cảm ơn ta."
Nhất hộ pháp tiến lên trước, chắp tay thi lễ với Tô Nhược Mộng, nói vẻ thành khẩn: "Giáo chủ nói ngài là phu nhân, thì ngài chính là phu nhân của chúng ta, tạ phu nhân chịu thu nhận giáo chủ, lão giáo chủ cũng có thể an tâm rồi."
Tứ hộ pháp phụ họa gật đầu, nói: "Vậy thì không sợ giáo chủ bởi vì âm dương mất cân đối mà lôi chúng ta tới luyện quyền nữa rồi."
Tam hộ pháp gãi gãi đầu, nói: "Chúng ta sắp có tiểu giáo chủ rồi."
"Sao nhanh vậy được? Bọn họ còn chưa thành thân đó?" Tứ hộ pháp vội vàng biện giải giúp họ.
Lục hộ pháp chấp tay hành lễ, xoay người về phía đông, nói: "Đều nhờ tổ tiên giáo chủ tích đức."
"Rõ ràng là giáo chủ không thích nữ nhân, ta còn hoài nghi hắn bị cái kia." Thất hộ pháp thần kinh thô quên mất hoàn cảnh, không hề nhìn thấy giáo chủ anh dũng thần võ của bọn họ đang đứng trước mặt hắn.
"Ngươi không nhớ sao? Lão phu thân thả hơn mười mỹ kiều nương lõa lồ vào phòng giáo chủ, kết quả giáo chủ hắn..."
Tô Nhược Mộng nghe vậy, tò mò hỏi: "Kết quả thế nào?"
"Ta còn chưa nói hết mà? Sao lại nóng lòng thế?" Nhị hộ pháp thiếu não tức giận ngẩng đầu trừng mắt với người cắt ngang lời hắn, đến khi chạm phải khỏe miệng ẩn chứa nụ cười tà mị của Lôi Ngạo Thiên và vẻ tò mò trên mặt Tô Nhược Mộng thì mới bi ai phát hiện bệnh cũ của mình lại tái phát.
Hắn điếng người lén nhìn Lôi Ngạo Thiên một cái, ngập ngừng: "Giáo chủ, thuộc hạ chỉ nói thật thôi, thuộc hạ lập tức câm miệng. Hắc hắc..." Nói xong, hắn còn ngượng ngùng cười khúc khích.
"Kết quả thế nào? Ta là phu nhân của các ngươi, sao ngay cả vấn đề của ta ngươi cũng không thể trả lời?" Tô Nhược Mộng vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, không tiếc mang luôn các thân phận phu nhân của mình ra. Nàng hoàn toàn quên mất vừa nãy còn có người không muốn để người khác gọi mình là phu nhân.
Lôi Ngạo Thiên nghe nàng tự xưng mình là phu nhân Ma giáo, tâm tình biến tốt, ôm nàng càng chặt hơn, liếc Nhị hộ pháp một cái, nói: "Lời phu nhân nói, lão Nhị ngươi không nghe thấy sao? Hay muốn ta hỏi thêm lần nữa?"
Đối với chuyện lần đó, hắn cũng không có ý kiến gì, những người này đều là huynh đệ vào sinh ra tử, hơn nữa sự kiện đó cả Ma giáo từ trên xuống dưới đều biết, hắn cũng không cần thiết phải che giấu. Mượn miệng lão Nhị để nói ra cũng tốt, tiện thể giúp Mộng Nhi biết trước kia mình không có nữ nhân, tránh để nàng cứ luôn hoài nghi hắn.
Nhị hộ pháp sửng sốt một chút, hiển nhiên hắn không ngờ tới Giáo chủ chẳng những không tức giận mà còn khích lệ hắn nói ra chuyện này, hắn nhíu mi nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, như muốn xác nhận ý đồ thực sự trong lòng Lôi Ngạo Thiên. Nhưng mà, Lôi Ngạo Thiên là ai chứ, suy nghĩ trong đầu hắn sao lại có thể dễ dàng nhìn ra được?
"Thế nào? Nhị hộ pháp cảm thấy dáng dấp Bổn giáo chủ mê người lắm sao? Sao lại như sắp chảy nước miếng thế kia? Ta nói chứ, ngươi vẫn sớm nên chết phần tâm này đi thôi. Tránh để sau này phu nhân lại gây phiền phức cho ngươi."
Lôi Ngạo Thiên liếc hắn một cái, quay đầu thâm tình nhìn Tô Nhược Mộng, đưa tay vén sợi tóc đang bay loạn lên giúp nàng.
Tô Nhược Mộng cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn Nhị hộ pháp với vẻ vô cùng hứng thú, Nhị hộ pháp này quả nhiên có một không hai. Chỉ đó điều, hiện giờ nàng càng muốn biết Lôi Ngạo Thiên phản ứng thế nào với mười mỹ nữ lõa lồ kia?
Chúng hộ pháp nhìn dáng vẻ đa tình của giáo chủ bọn họ, ai nấy đều không nhịn được mà trợn to mắt, chỉ sợ mình nhất thời hoa mắt mà nhìn lầm. Hôm qua bọn họ nhận được tín hiệu giáo chủ phát liền hỏa tốc chạy tới, không ngờ giáo chủ lại gặp phúc trong họa, gặp được nữ tử mà hắn không bị mẫn cảm, còn nhất kiến chung tình với nữ tử đó nữa chứ.
Nếu bọn họ báo lại chuyện này cho lão giáo chủ và lão phu nhân, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức thắp hương cảm tạ tổ tiên, hoặc là, ngựa không ngừng vó chạy tới nơi này nhìn tiểu tức phụ tương lai của bọn họ.
"Thưa phu nhân, đêm đó lão phu nhân canh trước khi giáo chủ trở về đã nhét mười mỹ nữ vào phòng của giáo chủ, bởi vì giáo chủ trời sinh mẫn cảm với mùi thơm trên người nữ nhân, cho nên, trước đó lão phu nhân đã căn dặn những nữ tử kia không được sử dụng son phấn. Kết quả, sau khi giáo chủ trở về, phát hiện sự hiện hữu của các nàng, chẳng những không hề thương hương tiếc ngọc, ngược lại còn dùng rèm cửa quấn chặt mười mỹ nhân yểu điệu thướt tha đó lại, sau đó ném thẳng ra khỏi phòng."
Nhị hộ pháp nói xong, cẩn thận liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy hắn không có dấu hiệu tức giận, lại nói: "Thế vẫn chưa là gì đâu, giáo chủ còn sai người đổi hẳn cho hắn cái phòng khác, hắn nói phòng có nữ nhân tiến vào, hắn mà vào đó sẽ bị nổi ban đỏ. Vì thế, lão phu nhân sợ hắn bị bệnh, đành phải tuyên bố Lôi gia về sau chỉ sợ sẽ phải chặt đứt hương khói."
"Ách?" Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Ngươi thật sự mẫn cảm với nữ nhân sao? Thật sự là một quái nhân mà."
"Không mẫn cảm với nàng là được rồi. Đi! Chúng ta đi ăn trưa với nhạc mẫu đại nhân thôi." Lôi Ngạo Thiên ôm nàng, lại tranh thủ trộm hương trên mặt nàng, các hộ pháp lại hóa đá lần nữa, bọn họ đều không khỏi hoài nghi nam nhân đa tình trước mắt này có phải giáo chủ của bọn họ không?
"Nhưng mà, thức ăn chúng ta nấu có vẻ không đủ." Tô Nhược Mộng kéo hắn lại, nghiêng đầu nhìn sang các hộ pháp đang đứng như tượng đá phía sau.
"Để bọn họ tự đi kiếm ăn đi." Lôi Ngạo Thiên không chút để ý nói.
Tự đi kiếm ăn? Giáo chủ đang nói đùa sao? Nơi này cách trấn trên xa như vậy, trong thôn lại không hề có khách điếm. Bọn họ cũng không biết nấu cơm, đi đâu kiếm ăn?
Bình luận facebook