• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Giảng viên lái xe bất đắc dĩ (4 Viewers)

  • Chap 21

#11
Xe thì k sao, cơ mà e thấy sao sao ) theo đinh luật quán tính thì 1 điều tất lẽ dĩ ngẫu là ẻm sẽ lao về phía trước, mà lúc trước đang mải đánh e nên ẻm nhổm hẳn lên, lúc phanh xe e chỉ cảm nhận thấy cái gì đó mềm mềm đập vào đùi e và cái gì cứng cứng đập vào vị trí giữa 2 chân của e khá thốn
Ngó xuống thấy đầu ẻm đang yên vị ở đấy, cảm.giác nó cứ lâng lâng.... Cũng trong 1s sau đó ẻm ngóc đầu dậy mặt nhăn nhó (có mùi ah) rồi bo đoạn bắp tay phải...
Còn th taxi bỏ mẹ kia nó cũng éo thèm ngoái lại, cứ mặc xác phi đi, đme e mà gặp nó e sút cho vài phát vào ass để cảm ơn chứ chả chơi :v. Cơ mà k có nhiều tgian chửi rủa nó, e quay sang nhìn ẻm
-e sao thế, đau ở đâu hả? chả nhẽ đập vào cần số của e chấn thương sọ não ah?
-e k biết, đau tay quá, hức gẫy rồi, hức... Ẻm hình như sắp khóc, tay phải đập vào cần số thật giờ đã đỏ lựng lên 1 khoảng và có dấu hiệu tím lại...
-a xem nào... rồi e quay sang nắm lấy tay ẻm ngó nghiêng, mùi nước hoa lại thêm da thịt mịn màng mềm mại của ẻm làm e cứ ngây ngây như tây...
-Á, a đừng động vào đau...
-thôi e cố chịu đi a đưa vào bệnh viện.... nói rồi e loay hoay khởi động xe, chứ đứng lâu 1 chỗ tắc đường lại bị mấy a xxx hỏi thăm thì bme.
-k e k vào viện đâu... ẻm nhăn nhó chống chế. lúc này e để ý khuỷu tay ẻm cũng có vết xước nhỏ.
-k vào viện nó gẫy ra thành tật thì làm sao...
-kệ e k vào, a đưa e về nhà đi... đi đi... ẻm.nhìn sang e vs ánh mắt nửa cầu xin nửa kiên quyết, nhìn cứ thương thương
E k nói gì nữa, tăng tốc xe lên thẳng hướng chung cư của ẻm, mọi khi còn lang thang câu giờ, lúc này thì cố gắng làm sao đưa e về nhanh, mà đm.đèn đó hôm ý nó lâu vãi ra, như kiểu trêu ngươi e ý, ngó.qua thấy mặt ẻm.nhăn nhó mà sốt cả ruột...
Vòng vèo 1 hồi cũng đưa e về dc chung cư, e đánh xe vào bãi xong xuống mở cửa xe cho ẻm, rồi đỡ xuống, nhẹ nhàng và tình cảm .
Mặt ẻm nhăn nhó, tay trái bo lấy bắp tay phải, khuỷu tay vs đầu gối cũng bị xước cả, máu đỏ rướm ra (tác hại của k.thắt dây an toàn đấy), đỡ ẻm về phía thang máy,lại dc cái thang máy nữa, dme trêu ngươi quá đi mà.
-e ở tầng mấy.
-12. Ẻm đáp mặt vẫn nhăn nhó
Lát sau về đến.nhà, ẻm mở cửa rồi phi thẳng vào nhà ngồi thoi thóp trên ghế, mặt vẫn nhăn nhó.
-hộp cứu thương đâu? e hỏi
-trong bếp, trên tủ...
E phi vào bếp, lục lọi các tủ, ngó qua thấy bếp khá gọn gàng sạch sẽ, thầm khen ẻm sống cũng khá ngăn nắp gọn gàng, ngó thấy cái tủ lạnh e cũng phi qua vơ vội vài viên đá với cái khăn gần đấy phi ra.phòng khách...
Gói đá vào khăn rồi đưa ẻm chườm lên chỗ bắp tay, nhìn sơ qua cũng biết là k gẫy dc, chắc chỉ bầm tím lên thôi. E lại loay hoay mở hộp cứu thương rồi lấy lọ cồn vs bông gạc, kể ra ở 1 mình mà chu đáo phết, đầy đủ bông gạc thuốc sát trùng các loại...
-nào giơ tay đây, a xem nào...
Ẻm cũng ngoan ngoãn nghe theo, e lấy cồn thấm vào 1 ít bông rồi lau lên vết thương, ẻm thì luôn mồm kêu xót vs chả đau...
-kếu it thôi, k lau đi nó nhiễm trùng ra rồi sẹo to đùng ra....
-nhưng mà xót, a có bị đâu mà a biết...
E éo nói gì, tụt quần, ah nhầm vạch cái ống quần ra chỉ vào chân phải mình cười nhếch mép (tiện thì miêu ta luôn, chân phải e bị tai nạn, thịt từ đầu gối đến cổ chân bị lột gần hết, giờ bình phục nhưng sẹo.như bản đồ việt nam thu nhỏ vậy
Ẻm nhìn thấy chân e thế thì cũng im lặng, đủ biết cái nỗi đau của e ý chịu chắc bằng 1/ tỷ của e.
E lại tiếp tụt công việc dang dở của mình, thực ra đủ đồ nghề thì làm cẩn thận chứ bình thường sứt sát như thế vs e nó là con muỗi...
Đến chân của ẻm thì... đúng là hết sảy, lúc ấy e ngồi trên chiếc ghế nhỏ đối diện vs ẻm để chân ẻm để chân ẻm lên đùi mình, nói thật là chân gái e thấy nhiều rồi, cơ mà chân e này vẫn kick thích lắm , đùi trắng mịn, chân cũng tính là khá dài, và đặc biệt là bàn chân rất nhỏ...
Phát hiện ánh mắt hau háu như quạ dòm chuồng lợn của e thì ngượng ngùng định rụt chân lại
-ngồi im xem nào, cựa quậy nhiều đập cho phát què hẳn bây giờ...
-a ngon a đập đi, nuôi dc e thì cứ đập...á á...
k đợi ẻm nói hết câu, e dí cho miếng bông tẩm cồn vào vết xức làm ẻm nhăn mặt kêu oai oái, mắt nhắm nghiền lại, môi bụm chặt 2 tay nắm chặt ga giường... laii nhầm, nắm chặt cái gối ôm
Loay hoay 1 lúc e dán gạc lên rồi nhấc chân ẻm để lên ghế...
-ơ thế còn chỗ này, gãy rồi hả ẻm nhìn e thắc mắc
-thích gãy hả, a bẻ cho gãy luôn này, chỉ tím thôi, vài hôm sẽ khỏi.
-có để lại sẹo k a? đùa chứ e điên vs con zở này mất, mịa tím bầm mà thành sẹo dc chắc người e giờ bao phủ bở sẹo, cơ mà phải dọa cho nó sợ
-nhìn chân a thì biết .
-ơ...ơ... hư hức...a mua cho e lọ chống sẹo đi...Ẻm lại chực khóc
-có thuốc đấy thì chân a cũng chả như baY giờ. chấp nhận đi.
-hư hư... ẻm khóc thật các thým ạ
Thấy hối hận, cơ mà thôi đành an ủi ẻm.
-k phải là hết cách, bôi tý nước bọt lên là đỡ e ạ.
-khiếp bẩn chết dc... ẻm nhăn mặt, mà sao a k bôi vào chân a ý
-chân a to thế nước bọt khủng long chắc mới đủ, e thích sẹo hay bẩn tý nào...
Ẻm chần chừ 1 tý rồi cũng lè lưỡi cho tay vào liếm liếm xong tính bôi lên lại quay qua đỏ mặt nói với e.
-a quay mặt ra chỗ khác đi
E chỉ mong có thế quay vội đi để cười, con bé này dễ dụ vãi, biết thế bảo cởi hết wuần áo ra a tiêm cho mũi ép chất độc cho rồi
-xong chưa?
-rồi.. ẻm đáp nhẹ nhàng
E nến cười quay sang nhìn ẻm ý.
-ờ dc quy trình thế là tốt đấy.
Ngó trìn hộp cứu thương thì thấy có mấy vỉ kháng sinh, thôi đã thương thì thương cho trót.
-ăn gì đi mà uống thuốc, e lôi vỉ thuốc ra bóc 2 viên để lên bàn. A về đây
-ơ... e đau thế này đi sao được, mà nhà chả có gì ăn đâu.
-nhà k có cái gì ăn thế cái tủ lạnh để trưng bày hả.
-e điêu a lzi, tủ để trang trí, sáng e ăn ngoài, trưa cũng thế, tôi cũng vậy, thỉnh thoảng a hải hoặc mẹ e qua nấu thì mua đồ ăn...
Sặc, đúng tiểu thư cmnr, e chúa ghét bọn con gái k biết nội trợ như này, nhưng vẫn đi kiểm tra lại cho chắc. Mò vào bếp mở tủ thì thấy thế thật, cả 1 ngăn lạnh to đùng toàn nước ngọt vs mấy hộp gì đó, e đoan là mặt nạ của ẻm. Thứ ăn dc duy nhất chắc là dưa chuột vs mấy thứ hoa quả ở đấy, bèn rút điện thoại ra gọi cho th hải báo qua tình hình cho nó thì thấy nó báo bận xong nt lại"đang họp"
Mẹ sư, đéo đâu kẹt vào ba cái vụ rắc rối, giờ làm sắp đến rồi, éo về rồi lại điếc tai vs th a.
E cũng tặc lưỡi mò ra ngoài, thấy ẻm vẫn cho tay chườm đá k dừng thỉnh thoảng lại mở hé hé ra xem
kiểu sợ k để ý nó thành sẹo.
Thôi ngồi đấy, a đi mua cái gì về ăn, e ngó vào bếp thấy có cái cặp lồng liên xách đi cũng éo thèm nói câu nào nữa. May là gần chung cư có mấy cửa hàng ăn, e phi tạm vào hỏi cháo thì éo có quán nào có, nó toàn bán phở vs bún, thôi thì mua tạm bát bún bò nhắc bà chủ quán k cho hành kẻo kinh thì bỏ mẹ
Lọ mọ xách cặp lồng cháo về đến nhà ẻm, tiện tay mở cửa vào thì thấy có thằng cao to đen hôi hôm nọ ngồi đấy rồi, nó thấy e thì trống mắt nhìn, e cũng chẳng ngạc nhiên lắm éo care, vào đặt cặp lồng bún đi vs vỉ sữa tươi trên bàn
-ăn bún đi xong uống thuốc, a về đây. E bước ra cửa định về thì ẻm nói như hét lên.
-a đứng lại đấy, ai cho về...
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom