-
Chương 8
Thu Nguyệt ngủ đến buổi tối hôm sau mới tỉnh lại. Trong Hồng Phúc cư châm đèn cầy lớn, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nhưng rèm bên giường đã buông, cho nên Thu Nguyệt cũng không bị ánh sáng sáng ngời quấy rầy giấc ngủ.
Nàng toàn thân trần trụi nằm trên giường, thân hình tuyết trắng có dấu vết đã hoan ái. Nàng ôm chăn phủ gấm, đùi ngọc thon dài gác lên, nghiêng người nhìn trong phòng, tựa như một chú mèo lười.
Mắt sáng của nàng hé mở, đáy mắt mơ màng, lông mày mảnh như dương liễu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, giữa chân mày có ý cười, trên da thịt trắng như bạch ngọc lộ ra những dấu hôn ngân, khắp nơi đều cho thấy giờ phút này nàng đang đắm chìm trong tình yêu, lại còn được tình nhân vô cùng yêu thương sủng ái.
Xuyên thấu qua rèm lụa, nàng thấy Từ Thanh Vân đang ngồi trước bàn dài, thưởng thức chữ nàng viết.
Hắn tỉnh lại đã bao lâu?
Hắn dường như chưa bao giờ biết mệt, cùng hắn hoan ái thường khiến nàng một thân đau nhức, nhưng hắn....
Thu Nguyệt theo bản năng động đùi ngọc, “A.... Đau!” Nàng cắn nhẹ cánh môi đỏ tươi, thấp giọng hô đau.
“Nguyệt nhi, nàng đã tỉnh?” Từ Thanh Vân đi tới bên giường, thuận tay treo rèm lên.
“Uh!” Thu Nguyệt nhỏ giọng trả lời.
“Ăn một chút gì đi! Phòng bếp làm canh bò hầm, rất vừa miệng, còn có điểm tâm và mứt trái cây, có rau thơm, gà nấu ốc khô, là đầu bếp Quảng Đông đến làm, nàng nếm thử xem!” Từ Thanh Vân nâng Thu Nguyệt dậy, sửa lại xiêm y, ôm đến trước bàn tròn.
Từ Thanh Vân gắp lấy một miếng mứt trái cây đưa cho nàng, Thu Nguyệt ăn một miếng nhỏ, “Uh! Mứt này sáng loáng trong suốt, ngọt mà không ngán, ăn thật ngon! Thanh Vân, chàng cũng nếm thử đi.”
Thu Nguyệt khéo tay chọn lấy một miếng mứt trái cây đưa cho Từ Thanh Vân, hai người cứ như vậy bắt đầu ăn.
“Đã là buổi tối rồi à!” Thu Nguyệt ăn xong mứt trái cây, cầm ly trà, nhìn ngoài cửa sổ một cái, rồi uống một ngụm trà nho nhỏ.
“Đúng vậy a. Nàng từ giữa trưa ngày hôm qua vẫn ngủ đến bây giờ!” Từ Thanh Vân uống trà, đáy mắt mang ý cười.
Thu Nguyệt nhìn người yêu mỉm cười, không biết nên nói hay không, Từ Thanh Vân lại như là biết chuyện trong lòng nàng, “Nguyệt nhi, có chuyện gì không?”
Thu Nguyệt cố lấy dũng khí, “Thanh Vân, lần trước nói chuyện với chàng, chàng nói đã nghĩ qua, ta....”
Thu Nguyệt còn chưa nói xong, Từ Thanh Vân đã nói tiếp: "Thật sự ta đã nghĩ qua. Nguyệt nhi, nàng nói ta mỗi lần chỉ cần vừa nhắc tới đại ca của ta, ta liền nổi giận, đó là...” Hắn ngừng lại.
“Đó là vì sao?” Thu Nguyệt quan tâm hỏi.
Nam nhân thở dài một hơi: “Nguyệt nhi, chúng ta có thể không nói tới đề tài này hay không?”
“Thanh Vân, ta chỉ là quan tâm chàng, mới muốn nói chuyện với chàng. Nếu chàng xem ta như người ngoài, chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa!” Thu Nguyệt nói xong, đáy mắt xuất hiện một tia cô đơn, đầu cúi thấp. Tuy rằng hiện tại nàng biết xuất thân của mình, nhưng Hồng gia cũng chỉ còn một mình nàng, nàng không thể yêu cầu cái gì, cũng không muốn yêu cầu cái gì; hiện tại nàng chỉ muốn giúp người mình yêu mến.
“Nguyệt nhi, nàng lại nói chuyện ngốc nghếch rồi !”
“Ta chỉ cảm thấy chàng nói hết mọi chuyện ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Xem ta trở thành đối tượng để chàng thổ lộ, sẽ làm ta cảm thấy gắn bó hòa hợp với chàng hơn, khó nói như vậy sao?” Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn dật trước mặt.
“Được! Được! Nguyệt nhi ngoan, ta nói là được.” Từ Thanh Vân yêu thương vuốt tóc Thu Nguyệt.
“Ta cùng với đại ca của ta từ nhỏ cá tính đã khác nhau, hắn là người thực tế, mà ta là ung dung tự tại,dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Chúng ta trước đây từng cùng nhau lên đỉnh núi chơi, trời sắp tối, đại ca vội vàng muốn về, nhưng ta còn muốn chơi thêm chút nữa, hai chúng ta lôi kéo một hồi rồi ta ngã sấp xuống, tạo thành vết thương trên lông mày phải hiện tại.”
“A...” Thu Nguyệt đau lòng sờ lên vết sẹo trên lông mày phải của hắn.
“Kia kỳ thật không thể trách đại ca của ta, nhưng trong vô thức, ta có tâm tính không muốn đối mặt sự thật, từ một vài lần bị thương, ta đều giao cho đại ca của ta xử lí, cho nên ta từ nhỏ xảy ra chuyện, gây họa, đều là đại ca của ta giải quyết hậu quả.”
Từ Thanh Vân uống ngụm trà, nhìn xương bò hầm, “Nguyệt nhi, ăn chút xương bò đi, rất bổ cho nàng.”
“Thanh Vân!” Thu Nguyệt liếc mắt khinh thường, ý bảo hắn không cần trốn tránh.
Từ Thanh Vân bướng bỉnh nháy mắt mấy cái với nàng, tiếp tục nói: “Đại ca của ta có lẽ cũng hiểu được lần đó ta bị thương là hắn sai, cho nên hắn chủ động gánh vác toàn bộ công việc trong Từ gia trang. Nhưng càng như vậy, người khác liền cho rằng đại ca có năng lực, ngược lại, ta lại bị coi thường.”
“Không biết từ khi nào, chỉ cần người khác vừa nhắc tới đại ca của ta, ta liền nổi giận, luôn đối địch với đại ca, đến nỗi cha ta đã đem gia sản chia ra, đem cửa hàng Tô Châu kiếm lợi nhiều nhất cho ta, còn lại cho đại ca của ta, tránh để sau này huynh đệ tương tàn.”
“Thực ra, ta vốn không để ý đến thói quen này, chính nàng đã nhắc nhở ta. Ta nghe lời nàng nói…, đến thư phòng tĩnh tâm lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ, lúc đầu ta cũng không muốn thừa nhận sự thật này, dần dần, ta mới bằng lòng đối mặt. Ta biết.... Ai, là ta không nên.”
Từ Thanh Vân nói xong, nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc.
“Vậy sau này nếu chàng gặp đại trang chủ......” Thu Nguyệt hỏi.
“Lúc đó nói sau!” Từ Thanh Vân từ chối trả lời.
“Sao vừa mới tỉnh lại, tính tình chàng lại y như cũ thế này? Chàng ——“
Thu Nguyệt còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng của Sùng Ân.
“Khởi bẩm công tử, đại trang chủ đến!”
“Cái gì?” Từ Thanh Vân kinh ngạc.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thanh Vân, chúng ta nên đi tiếp khách thôi!” Thu Nguyệt nở nụ cười.
“Ai!” Từ Thanh Vân bất đắc dĩ đứng lên, để Thu Nguyệt giúp hắn mặc áo, đi ra ngoài.
Hai nam nhân ở bên trong đại sảnh, một người lạnh lùng nghiêm khắc, một người thong dong tự nhiên, điểm duy nhất giống nhau là hai người đều là mỹ nam có một không hai, anh tuấn phiêu dật hiếm thấy trong nhân gian.
“Ngài có gì muốn nói ? Đại trang chủ!” Từ Thanh Vân cố ý nhấn mạnh ngữ điệu.
Mặc dù mới vừa cùng Thu Nguyệt nói chuyện, nhưng thói quen nhiều năm cũng không phải chỉ một sớm một chiều là có thể thay đổi.
Lời vừa nói ra miệng, Từ Thanh Vân lại có chút hối hận.
Từ Bộ Vân nhíu mày, “Thanh Vân, tuy rằng chúng ta đã lâu không gặp, cũng không xa lạ đến như thế chứ!”
“Khụ! Đại ca, ngươi không có chuyện quan trọng sẽ không đến Tô Châu, hôm nay tới là có chuyện gì?” Ngữ điệu của Từ Thanh Vân ôn hòa hơn một chút.
Nam nhân lạnh lùng không nói lời nào, ngồi xuống, nhấp một ngụm trà. "Thanh Vân, thời gian trước ta phái Trịnh thúc đến Tô Châu tìm một nha đầu tên là Thu Nguyệt, nghe nói người đang ở trong cửa hàng Tô Châu của ngươi.”
Thì ra một ngày trước khi Thu Nguyệt đơn độc rời trang, Phạm Tử Đình vì để cho đại trang chủ Từ Bộ Vân thay đổi mệnh lệnh phái Thu Nguyệt đến Tô Châu, đáp ứng yêu cầu trở thành nữ nhân của hắn. Sau đó Từ Bộ Vân yêu cầu Phạm Tử Đình thành thân, Phạm Tử Đình muốn gặp Thu Nguyệt, xác định nàng bình an thì mới chịu thành thân. Nhưng Từ gia trang phái đám người Trịnh thúc đi đón lại bị Từ Thanh Vân cản lại, không đưa được Thu Nguyệt về Từ gia trang, làm cho Phạm Tử Đình hiểu lầm Từ Bộ Vân không có thành ý, cố ý lừa gạt nàng, liền chuồn ra khỏi trang, tự mình đến Tô Châu tìm kiếm Thu Nguyệt. Sau khi Từ Bộ Vân biết liền vô cùng giận dữ, đi suốt đêm đến Tô Châu tìm kiếm vị hôn thê.
Cũng chỉ tại Thanh Vân không chịu thả Thu Nguyệt quay về, Tử nhi liền hiểu lầm hắn không có thành ý tìm người, một mình chạy đến Tô Châu tìm Thu Nguyệt, làm cho hắn vô cùng tức giận.
Chết tiệt! Nếu lúc ấy Thanh Vân chịu thả người, để Thu Nguyệt theo Trịnh thúc quay lại Từ gia trang, Tử nhi cũng không chạy tới Tô Châu tìm người, hắn lại càng không cần tới Tô Châu, hiện tại Tử nhi đang ở đâu cũng không biết... Hắn rất lo lắng cho an nguy của nàng.
Tử nhi đến Tô Châu là vì tìm Thu Nguyệt, cho nên hắn muốn tìm nàng, nhất định phải biết Thu Nguyệt đang ở chỗ nào. Mà không nghi ngờ gì nữa, bây giờ Thu Nguyệt đang ở trong cửa hàng ở Tô Châu!
Đối mặt với bào đệ của mình, Từ Bộ Vân vẫn nể mặt hắn ba phần, dù vô cùng phẫn nộ, cũng không muốn làm mất mặt Từ Thanh Vân.
Từ Thanh Vân vừa nghe, đương nhiên biết đại ca là tới đòi người. Nghĩ đến việc Thu Nguyệt có thể bị mang đi, địch ý trong lòng Từ Thanh Vân đối với huynh trưởng càng tăng.
“Ta sẽ không thả Thu Nguyệt ra.” thái độ Từ Thanh Vân kiên định.
“Thanh Vân!” Từ Bộ Vân uy nghiêm quát một tiếng.
Nhưng thái độ uy nghiêm của hắn cũng không ảnh hưởng đến Từ Thanh Vân, ngược lại, Từ Thanh Vân còn biểu thị công khai tư thế kẻ thắng cuộc, “Thu Nguyệt đã là người của ta, ta không cho phép nàng rời khỏi Tô Châu!”
“Hả? Ngươi và Thu Nguyệt...” Từ Bộ Vân có chút hoài nghi.
“Đúng vậy! Nàng đã là của ta!” Từ Thanh Vân nở nụ cười pha lẫn vẻ đắc thắng. Có thể có được người vợ xinh đẹp như thế, dù là ai cũng đều cảm thấy kiêu ngạo.
Từ Bộ Vân trầm tư, ngẩng đầu nói với đệ đệ: “Vậy chúc mừng ngươi!”
“Đúng rồi, ta sẽ ở chỗ này quấy rầy vài ngày.” Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.
Từ Thanh Vân kinh ngạc. Sao đại ca không giống như trước kia? Trước kia hắn đã muốn gì thì nhất định phải giành được, thậm chí không tiếc trở mặt với người thân. Hiện tại đại ca lại không những không thèm tranh giành Thu Nguyệt, còn chúc phúc hắn?! Hắn uống lộn thuốc sao?
Từ Thanh Vân nào biết rằng người đại ca hắn thích căn bản không phải Thu Nguyệt, mà là bạn tốt của Thu Nguyệt - Phạm Tử Đình.
Một lát sau, Từ Bộ Vân triệu tập quản sự cửa hàng Tô Châu, hỏi tin tức của Phạm Tử Đình. Sau khi biết được Phạm Tử Đình từng đến cửa hàng Tô Châu hỏi thăm, hắn nở nụ cười mị hoặc, hạ chỉ thị, mà tất cả những việc này Từ Thanh Vân đều thấy.
Từ Thanh Vân quay lại Hồng Phúc cư, gặp Thu Nguyệt đang tập trung viết chữ, cũng không quấy rầy nàng, ngồi xuống ngay bên cạnh. Khi Thu Nguyệt viết chữ xong, quay đầu lại nhìn thấy Từ Thanh Vân đang trầm tư.
Nàng nở nụ cười như gió xuân, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Chàng nói chuyện với đại trang chủ thế nào?”
Từ Thanh Vân không đáp lời, ngược lại vòng vo hỏi chuyện.
“Nguyệt nhi, nàng quen một người gọi là Phạm Tử Đình sao?” Từ Thanh Vân vẫn nhớ cái tên vừa nghe được ở đại sảnh.
“A! Đó là bạn thanh mai trúc mã của ta!” Thu Nguyệt vừa nghe đến tên Phạm Tử Đình, con ngươi sáng lấp lánh như sao.
“Thanh mai trúc mã?! Là nam ?” Trong giọng của Từ Thanh Vân nồng đậm ghen tuông.
“Ừm, phải nói thế nào đây?” Thu Nguyệt do dự có nên đem chuyện Phạm Tử Đình nữ giả nam trang nói với hắn hay không.
“Nguyệt nhi, nàng mau nói thật đi, đại ca sắc quỷ kia của ta cũng đã đuổi theo người tới tận đây!”
“Cái gì? Đại trang chủ đuổi theo tiểu Đình tới Tô Châu?” Thu Nguyệt có chút kinh ngạc.
“Ừ! Hắn đặc biệt đến Tô Châu, nói muốn ở lại chỗ này vài ngày, mục đích có vẻ là vì tìm người tên Phạm Tử Đình kia, còn đặc biệt nhấn mạnh là hắn mặc trang phục thư sinh.” Từ Thanh Vân gật đầu, đem những lời nghe được bên ngoài đại sảnh nói cho Thu Nguyệt.
“Hắn còn vừa ở bên ngoài ra một đống mệnh lệnh... Nhìn vẻ mặt hắn sốt ruột như vậy thật là thú vị!” Từ Thanh Vân rất ít khi nhìn thấy bộ dạng kích động của đại ca.
“Đúng rồi, Nguyệt nhi, nàng còn chưa nói Phạm Tử Đình kia rốt cuộc là ai?” Từ Thanh Vân vội vã muốn biết đáp án.
Thu Nguyệt nghĩ rằng nay đại trang chủ đã tới Tô Châu rồi, chuyện tiểu Đình là nữ nhi cũng không thể giấu diếm nữa. Nhưng nàng còn một chút lo lắng, liền nói với Từ Thanh Vân: “Chàng nhất định phải giữ bí mật, ta mới nói cho chàng biết!”
“Ta sẽ nói năng thận trọng!” Từ Thanh Vân cười.
Thu Nguyệt liếc hắn một cái, “Ai, chàng mau đứng đắn chút đi! Chuyện ta muốn nói là bí mật lớn nha!”
“Ta thề với trời, tuyệt đối sẽ vô cùng kín miệng!” Từ Thanh Vân lại cười.
Thu Nguyệt thật sự không còn cách nào với hắn, khẽ thở dài.
“Thanh Vân, Phạm Tử Đình là bạn thanh mai trúc mã của ta, nàng thật ra là thân nữ nhi, nhưng từ nhỏ phụ mẫu nàng đã cho nàng mặc trang phục con trai, muốn cho nàng được đi học, không để nàng phải khổ sở quấn chân như khuê nữ bình thường.” Thu Nguyệt nhìn Từ Thanh Vân, thấy hắn đang lắng nghe chuyên chú.
“Mười mấy năm qua, trong Từ gia trang không ai biết việc này. Khi cha nàng qua đời, nàng liền tạm thời bị đưa đến làm việc ở phòng thu chi. Đại trang chủ không biết nàng là nữ nhi, ném cho nàng bao nhiêu công việc nặng nề, tiểu Đình thật sự rất đáng thương !” Thu Nguyệt càng nói càng lo lắng cho cuộc sống hàng ngày của Phạm Tử Đình. Trước kia đều là nàng chăm sóc cho Phạm Tử Đình, hiện tại Phạm Tử Đình một thân một mình nơi xa lạ, làm người khác thật lo lắng.
Nghe xong lời Thu Nguyệt nói, Từ Thanh Vân bày ra vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Thì ra là thế! Hiện tại sắc quỷ kia đã biết nàng là nữ nhi.”
Thì ra sắc quỷ đại ca là theo mỹ nữ tới Tô Châu, mà không phải đến tìm Thu Nguyệt. Khó trách đại ca lại chúc phúc hắn!
Ha! Cũng có nữ nhân không thèm để ý tới hắn?
Có trò hay để xem!
“Thanh Vân, chàng đang nói cái gì? Ta không hiểu” lời nói của Từ Thanh Vân làm Thu Nguyệt khó hiểu.
“Nguyệt nhi ngốc, chúng ta sắp có trò hay để xem!” Từ Thanh Vân khoái trá hôn nhẹ trên mặt Thu Nguyệt một cái.
Đêm đó, Từ Thanh Vân mở tiệc giúp huynh trưởng tẩy trần, vì sợ Thu Nguyệt bị Từ Bộ Vân lấy mất, cho nên không cho nàng tham dự, để nàng ở lại Hồng Phúc cư nghỉ ngơi.
Từ Bộ Vân hoàn toàn không có một chút hứng thú với Thu Nguyệt, cũng không để ý nàng có xuất hiện hay không. Nhưng thật ra có một người làm cho hắn vừa thấy liền chán ghét.
Đó là Âu Dương Liệt.
Từ Bộ Vân nhíu hai hàng lông mày đẹp, không muốn đi vào trong phòng, vẫn là Từ Thanh Vân ở phía sau đẩy, hắn mới miễn cưỡng vào.
“Hả, đây không phải Từ đại trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang sao? Đã lâu không gặp!” Âu Dương Liệt vẻ mặt cười cười chào hỏi Từ Bộ Vân.
Từ Bộ Vân tâm không cam, lòng không nguyện ngồi xuống, “Âu Dương Liệt, sao ngươi còn ở Tô Châu? Theo lý bây giờ ngươi hẳn đang ở Gia Hưng mới đúng.”
“Đó là theo lý. Ta và Thanh Vân giống nhau, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, không thích chịu gò bó.” Âu Dương Liệt chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
“Vậy không cần cử người nói với ta ngươi đang ở Gia Hưng, còn nói muốn làm ăn gì chứ!” Từ Bộ Vân tức giận.
“Đại ca, Âu Dương huynh, hai người không nên vừa thấy mặt nhau đã đấu võ mồm. Mau dùng bữa đi! Ăn no mới có sức cãi nhau!” Từ Thanh Vân ít khi được làm người giảng hoà. Hắn cũng biết hai người này vốn không hợp, nên vẫn bí mật làm huynh đệ tốt giúp đỡ nhau không tiếc cả mạng sống.
Đêm đó ba nam nhân vừa đấu võ mồm, vừa uống rượu, trong đó Từ Thanh Vân uống nhiều nhất ——tâm tình của hắn cũng tốt nhất. Đại ca không phải đến tranh giành Thu Nguyệt với hắn, nhờ Thu Nguyệt giúp đỡ, khúc mắc của hắn với đại ca cũng đã được hóa giải, tâm trạng thoải mái, cho nên hầu hết rượu đều bị hắn uống hết.
Từ Bộ Vân vì vội vã tìm Phạm Tử Đình, tâm tình không vui; trong lòng Âu Dương Liệt coi như cũng có tâm sự, nói xong hai ba câu vui đùa, cũng buồn bực uống rượu. Đêm đó buổi tiệc kết thúc vì Từ Thanh Vân uống say không dậy nổi.
Từ Thanh Vân uống đến say mèm được tùy tùng Sùng Ân khiêng đến Hồng Phúc cư, Thu Nguyệt vừa thấy, vội dìu hắn lên giường nghỉ ngơi.
Từ Thanh Vân say, ngủ thẳng đến buổi tối hôm sau, làm Thu Nguyệt cực nhọc cả ngày chăm sóc hắn. Buổi chiều khi tỉnh lại, Từ Thanh Vân vẫn còn chút men say, ý thức mơ hồ. Thu Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, vội vàng tới bên bàn rót ly trà cho hắn tỉnh rượu.
Nhưng Từ Thanh Vân vẫn đang mơ màng đã bắt được Thu Nguyệt, hai người ngã lên giường, mái tóc đen bóng của Thu Nguyệt bị rối loạn, xõa tung trên gối uyên ương, Từ Thanh Vân mãnh liệt hôn mỹ nhân trong ngực.
“Ai, Thanh Vân.... chàng đừng như vậy... Ta rót trà giải rượu cho chàng.” Thu Nguyệt đẩy lồng ngực rộng lớn của nam nhân ra.
“Không.... Nguyệt nhi, đừng rời khỏi ta!” cả người Từ Thanh Vân vẫn đầy mùi rượu áp sát người nàng.
“Không.... Mau buông ta ra....” Thu Nguyệt chịu không nổi mùi rượu, cố chống cự.
Nhưng nàng càng giãy dụa, nam nhân say rượu lại càng ôm chặt, cuối cùng đơn giản cởi y phục mình, còn kéo y phục của nàng ra.
Nam nữ trần truồng lập tức quấn lấy nhau, tay nam nhân không an phận tìm hoa huy*t trắng nõn, bàn tay nhỏ bé của Thu Nguyệt dùng sức đánh lên lồng ngực cường tráng.
Nàng không muốn hắn thô bạo với nàng như vậy.
Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt cứ náo loạn, liền bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé, chế trụ nàng, thân hình tuyết trắng của Thu Nguyệt vẫn giãy dụa.
“Không.... Xin chàng …!” Thu Nguyệt cảm thấy hắn lại biến thành kẻ thô lỗ.
“Nàng đừng nghĩ có thể rời khỏi ta! Nàng là của ta, ta không cho nàng đi!” Từ Thanh Vân bá đạo nói.
Ngày hôm qua mọi chuyện không phải vẫn còn đang tốt đẹp sao? Tại sao hắn lại nổi giận như vậy? Đáy mắt Thu Nguyệt vô cùng ủy khuất. Hay là hắn lại lừa nàng?!
Không được ! Không thể tiếp tục như vậy!
Khi Thu Nguyệt suy nghĩ lung tung, cuồng loạn giãy dụa thì ngón tay thon dài của Từ Thanh Vân đã tìm được cửa động thần bí kia, bàn tay nâng cao mắt cá chân trắng nõn lên, ngón tay chui vào trong mật đạo chật hẹp.
“Không.... Không được....” Nàng không muốn!
Không muốn...... Vì sao hắn luôn thô lỗ như vậy? Không muốn ——
Thu Nguyệt bất lực khóc nấc lên.
Sau khi rút ngón tay hơi ẩm ướt ra, nam nhân cúi đầu dùng đầu lưỡi linh hoạt xâm phạm cấm địa nữ tính. Thu Nguyệt kêu nhỏ, “Không... Không được! Không nên như vậy... A....”
Vì quá mức kích thích, hai tay Thu Nguyệt ôm chặt đầu Từ Thanh Vân, ngón tay cắm sâu trong mái tóc đen của hắn, hai đùi tuyết trắng mở ra thật to, nam nhân nhẹ gặm hoa huy*t mềm mại, khiến tầng tầng đóa hoa hưng phấn sưng đỏ. Hắn lập tức ngồi dậy, thô lỗ đem gậy vật nam tính nóng rực cắm vào cửa huyệt ướt đẫm, đâm sâu trong hoa tâm.
Từ Thanh Vân say rượu đổ mồ hôi như mưa, rong ruổi trên thân thể trắng nõn, cảm giác say càng cổ vũ dục vọng của hắn, mãnh liệt tiến lên, khiến giường phát ra âm thanh kẽo kẹt, Thu Nguyệt liên tục lắc đầu, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Thế nhưng không thể ngăn được thân thể đạt khoái cảm, Thu Nguyệt tiến tới cao trào, cái miệng nhỏ đỏ bừng vô lực hô: “Vân... Ta không được! A ——"
Mỹ nhân cuối cùng ngất đi trong tiếng thét chói tai.
Mà một màn này, hoàn toàn rơi vào mắt Phạm Tử Đình.
Thì ra đêm đó sau khi Phạm Tử Đình bị Từ Bộ Vân tìm được, Từ Bộ Vân có việc đến thư phòng, để nàng một mình tản bộ trong sân. Nàng tản bộ đến Hồng Phúc cư, trùng hợp thấy Thu Nguyệt cùng một người đàn ông tình cảm mãnh liệt hoan ái. Bởi vì Thu Nguyệt luôn kêu "Vân” thân mật, làm cho Phạm Tử Đình ngộ nhận là Từ Bộ Vân cùng Thu Nguyệt có quan hệ mập mờ. Nàng không thể nhẫn nhịn việc vị hôn phu lén lút dụ dỗ bạn tốt của mình, trong tức giận, liền rời khỏi Tô Châu.
Hôm sau, Từ Bộ Vân giận dữ, hạ lệnh cho toàn bộ gia nhân trong phủ ra ngoài tìm, toàn bộ cửa hàng Tô Châu gà bay chó sủa.
Mà đêm đó Từ Thanh Vân chưa tỉnh rượu lại cứ muốn Thu Nguyệt, hôm sau khi Thu Nguyệt tỉnh lại, tức giận không thèm để ý tới nam nhân người đầy mùi rượu.
“Nguyệt nhi, nàng đừng giận nữa, nói chuyện với ta đi!” Từ Thanh Vân tỉnh lại, biết mình sai rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn say rượu đến mức không nhớ được gì!
Nhưng từ những vết đỏ trên người Thu Nguyệt cùng hai mắt khóc đến sưng đỏ, có thể biết tối hôm qua kịch liệt cỡ nào.
Gương mặt Thu Nguyệt lạnh băng. Nàng bình thường luôn ôn nhu, lần này là giận thật nha. Nàng không bao giờ muốn để ý đến kẻ chẳng khác gì cầm thú này nữa!
Đêm qua hắn lại không phân rõ phải trái, cứng rắn cưỡng đoạt nàng, còn nói cái gì hắn đã sửa đổi... Gạt người! Gạt người! Nàng sớm biết mình không nên tin tưởng hắn!
Thấy Thu Nguyệt không nói gì, biết nàng tức giận, nam nhân anh tuấn hạ thấp thanh âm nói: “Nguyệt nhi, ngày thường ta không phải như thế, ta thề! Là vì......”
“Vì sao chàng luôn có một đống lý do như vậy?” Thu Nguyệt nổi giận. "Thanh Vân, chàng đã là người đàn ông trưởng thành hai mươi mấy tuổi, không thể mãi như vậy nữa!” Nàng giống mẹ già đang dạy con nhỏ. "Lần trước là vì đại trang chủ, lần này là bởi vì uống say, tiếp theo sẽ là gì chứ?”
“Ưm! Nếu nữ nhân dụ dỗ ta...” Từ Thanh Vân còn làm bộ nghiêm túc suy nghĩ.
“Cái gì?” Mặt Thu Nguyệt nháy mắt xanh mét.
“Ta nói đùa thôi, Nguyệt nhi, nàng còn lải nhải như vậy nữa, sẽ rất mau già đó.” Từ Thanh Vân trưng ra nụ cười tự nhận là có sức quyến rũ nhất, bất kì cô nương nào nhìn thấy thân thể đều sẽ mềm nhũn.
“Chàng... chàng mỗi lần đều như vậy! Người ta nói chuyện nghiêm túc với chàng, chàng lại không coi ra gì.” Thu Nguyệt nhìn vẻ tươi cười tuấn lãng của hắn, không khỏi mặt đỏ bừng, tim đập mạnh.
“Bảo bối Nguyệt nhi, ta thề ta tuyệt sẽ không như vậy nữa! Này cho nàng.” Từ Thanh Vân cầm một cây gỗ lớn cho Thu Nguyệt.
“Lần sau ta tái phạm, nàng hãy dùng cái này đánh ta.” Từ Thanh Vân vẻ mặt đứng đắn nói.
Một nam nhân tuấn dật cầm cây gỗ lớn, hình ảnh này thật sự buồn cười, Thu Nguyệt nhịn không được phù một tiếng bật cười.
Thu Nguyệt che miệng mà cười thật sự kiều diễm như hoa, Từ Thanh Vân buông cây gỗ, ôm tiểu mỹ nhân kiều diễm.
“Nguyệt nhi!” Hắn ngửi hương thơm ở tóc mỹ nhân.
“Ừ?”
Thu Nguyệt đã hết giận, ngọt ngào đáp lại Từ Thanh Vân. Nàng vốn không phải người thích làm to chuyện, chỉ cần nói chuyện nghiêm túc với nàng, dù có chuyện gì thì rồi cũng thành sẽ trời quang mây tạnh.
“Nàng gả cho ta nhé !” Nam nhân mở miệng.
Khi Thu Nguyệt trong lòng hắn nghe vậy, thân thể run nhẹ.
Cánh tay sắt càng dùng sức ôm chặt nàng.
“Nguyệt nhi, gả cho ta, chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc!” Nam nhân kiên định nói.
Mỹ nhân trong lòng không nói.
“Nguyệt nhi?”
Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, đáy mắt có một tia do dự, không biết có nên đáp ứng hay không... Nếu lấy hắn lại đối xử không tốt với nàng thì phải làm sao bây giờ? Nàng không thể chịu được hắn hết lần này đến lần khác cư xử thô lỗ với nàng.
“Thanh Vân, chàng nghiêm túc sao?” Thu Nguyệt vui mừng trong lòng.
“Sính lễ của ta sẽ mang thật nhiều gậy gỗ, nàng cũng không cần lo lắng ta lại ỷ mạnh ăn hiếp nàng.” Từ Thanh Vân vẻ mặt thành thật nói.
Thu Nguyệt nghe vậy lại cười.
“Thanh Vân, chàng rốt cuộc có bao giờ có thể nói chuyện nghiêm túc hay không?” đôi mắt đẹp của nàng liếc nhìn hắn.
“Nếu nàng lo lắng gậy gỗ không đủ chắc chắn…, ta sẽ sửa đưa gậy sắt, như vậy nàng đánh ta một cây ta liền bất tỉnh, nàng có thể yên tâm rồi.” Môi mỏng của nam nhân kéo ra thẳng tắp, trưng ra biểu tình nghiêm túc đứng đắn.
Lời nói và biểu tình của Từ Thanh Vân, làm cho Thu Nguyệt sắp cười đến vỡ bụng rồi.
“Ngốc nghếch! Ta làm sao nỡ đánh chàng?” Thu Nguyệt ném cho hắn một nụ cười ngọt ngào.
“Nàng vậy là đáp ứng rồi?” Từ Thanh Vân vui mừng nhướng mày.
“Không!”
“Cái gì?” Khuôn mặt nam nhân thoắt cái trở nên cực khó coi.
“Chờ đại trang chủ tìm được tiểu Đình rồi nói sau. Dù sao ta cũng thực lo lắng cho tiểu Đình.” Nàng cùng Phạm Tử Đình từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiện tại Phạm Tử Đình đến Tô Châu nhưng lại mất tích, nàng đương nhiên lo lắng.
“Vậy chờ đại ca tìm được Phạm Tử Đình, chúng ta có thể thành thân rồi?”
“Còn phải chờ mẹ ta đồng ý nữa. Tuy rằng Lâm đại nương không phải mẹ ruột của ta, nhưng nàng là người nuôi ta lớn, để cho ta đọc sách vẽ tranh, cuộc sống trôi qua giống thiên kim tiểu thư, ta thực sự biết ơn nàng. Cho nên hôn sự nhất định phải được nàng đồng ý mới được.” Thu Nguyệt đỏ mặt nói.
“Không thành vấn đề!” Từ Thanh Vân nhanh chóng đáp ứng.
Hắn đang cực kỳ vui vẻ! Người trong lòng đáp ứng gả cho mình, giao phó cả đời cho mình, còn có cái gì so với chuyện này đáng ăn mừng hơn!
Nhưng hắn không nghĩ tới đại ca tìm vị hôn thê Phạm Tử Đình, vừa tìm chính là hơn một năm. . .
Nàng toàn thân trần trụi nằm trên giường, thân hình tuyết trắng có dấu vết đã hoan ái. Nàng ôm chăn phủ gấm, đùi ngọc thon dài gác lên, nghiêng người nhìn trong phòng, tựa như một chú mèo lười.
Mắt sáng của nàng hé mở, đáy mắt mơ màng, lông mày mảnh như dương liễu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, giữa chân mày có ý cười, trên da thịt trắng như bạch ngọc lộ ra những dấu hôn ngân, khắp nơi đều cho thấy giờ phút này nàng đang đắm chìm trong tình yêu, lại còn được tình nhân vô cùng yêu thương sủng ái.
Xuyên thấu qua rèm lụa, nàng thấy Từ Thanh Vân đang ngồi trước bàn dài, thưởng thức chữ nàng viết.
Hắn tỉnh lại đã bao lâu?
Hắn dường như chưa bao giờ biết mệt, cùng hắn hoan ái thường khiến nàng một thân đau nhức, nhưng hắn....
Thu Nguyệt theo bản năng động đùi ngọc, “A.... Đau!” Nàng cắn nhẹ cánh môi đỏ tươi, thấp giọng hô đau.
“Nguyệt nhi, nàng đã tỉnh?” Từ Thanh Vân đi tới bên giường, thuận tay treo rèm lên.
“Uh!” Thu Nguyệt nhỏ giọng trả lời.
“Ăn một chút gì đi! Phòng bếp làm canh bò hầm, rất vừa miệng, còn có điểm tâm và mứt trái cây, có rau thơm, gà nấu ốc khô, là đầu bếp Quảng Đông đến làm, nàng nếm thử xem!” Từ Thanh Vân nâng Thu Nguyệt dậy, sửa lại xiêm y, ôm đến trước bàn tròn.
Từ Thanh Vân gắp lấy một miếng mứt trái cây đưa cho nàng, Thu Nguyệt ăn một miếng nhỏ, “Uh! Mứt này sáng loáng trong suốt, ngọt mà không ngán, ăn thật ngon! Thanh Vân, chàng cũng nếm thử đi.”
Thu Nguyệt khéo tay chọn lấy một miếng mứt trái cây đưa cho Từ Thanh Vân, hai người cứ như vậy bắt đầu ăn.
“Đã là buổi tối rồi à!” Thu Nguyệt ăn xong mứt trái cây, cầm ly trà, nhìn ngoài cửa sổ một cái, rồi uống một ngụm trà nho nhỏ.
“Đúng vậy a. Nàng từ giữa trưa ngày hôm qua vẫn ngủ đến bây giờ!” Từ Thanh Vân uống trà, đáy mắt mang ý cười.
Thu Nguyệt nhìn người yêu mỉm cười, không biết nên nói hay không, Từ Thanh Vân lại như là biết chuyện trong lòng nàng, “Nguyệt nhi, có chuyện gì không?”
Thu Nguyệt cố lấy dũng khí, “Thanh Vân, lần trước nói chuyện với chàng, chàng nói đã nghĩ qua, ta....”
Thu Nguyệt còn chưa nói xong, Từ Thanh Vân đã nói tiếp: "Thật sự ta đã nghĩ qua. Nguyệt nhi, nàng nói ta mỗi lần chỉ cần vừa nhắc tới đại ca của ta, ta liền nổi giận, đó là...” Hắn ngừng lại.
“Đó là vì sao?” Thu Nguyệt quan tâm hỏi.
Nam nhân thở dài một hơi: “Nguyệt nhi, chúng ta có thể không nói tới đề tài này hay không?”
“Thanh Vân, ta chỉ là quan tâm chàng, mới muốn nói chuyện với chàng. Nếu chàng xem ta như người ngoài, chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa!” Thu Nguyệt nói xong, đáy mắt xuất hiện một tia cô đơn, đầu cúi thấp. Tuy rằng hiện tại nàng biết xuất thân của mình, nhưng Hồng gia cũng chỉ còn một mình nàng, nàng không thể yêu cầu cái gì, cũng không muốn yêu cầu cái gì; hiện tại nàng chỉ muốn giúp người mình yêu mến.
“Nguyệt nhi, nàng lại nói chuyện ngốc nghếch rồi !”
“Ta chỉ cảm thấy chàng nói hết mọi chuyện ra sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Xem ta trở thành đối tượng để chàng thổ lộ, sẽ làm ta cảm thấy gắn bó hòa hợp với chàng hơn, khó nói như vậy sao?” Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn dật trước mặt.
“Được! Được! Nguyệt nhi ngoan, ta nói là được.” Từ Thanh Vân yêu thương vuốt tóc Thu Nguyệt.
“Ta cùng với đại ca của ta từ nhỏ cá tính đã khác nhau, hắn là người thực tế, mà ta là ung dung tự tại,dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Chúng ta trước đây từng cùng nhau lên đỉnh núi chơi, trời sắp tối, đại ca vội vàng muốn về, nhưng ta còn muốn chơi thêm chút nữa, hai chúng ta lôi kéo một hồi rồi ta ngã sấp xuống, tạo thành vết thương trên lông mày phải hiện tại.”
“A...” Thu Nguyệt đau lòng sờ lên vết sẹo trên lông mày phải của hắn.
“Kia kỳ thật không thể trách đại ca của ta, nhưng trong vô thức, ta có tâm tính không muốn đối mặt sự thật, từ một vài lần bị thương, ta đều giao cho đại ca của ta xử lí, cho nên ta từ nhỏ xảy ra chuyện, gây họa, đều là đại ca của ta giải quyết hậu quả.”
Từ Thanh Vân uống ngụm trà, nhìn xương bò hầm, “Nguyệt nhi, ăn chút xương bò đi, rất bổ cho nàng.”
“Thanh Vân!” Thu Nguyệt liếc mắt khinh thường, ý bảo hắn không cần trốn tránh.
Từ Thanh Vân bướng bỉnh nháy mắt mấy cái với nàng, tiếp tục nói: “Đại ca của ta có lẽ cũng hiểu được lần đó ta bị thương là hắn sai, cho nên hắn chủ động gánh vác toàn bộ công việc trong Từ gia trang. Nhưng càng như vậy, người khác liền cho rằng đại ca có năng lực, ngược lại, ta lại bị coi thường.”
“Không biết từ khi nào, chỉ cần người khác vừa nhắc tới đại ca của ta, ta liền nổi giận, luôn đối địch với đại ca, đến nỗi cha ta đã đem gia sản chia ra, đem cửa hàng Tô Châu kiếm lợi nhiều nhất cho ta, còn lại cho đại ca của ta, tránh để sau này huynh đệ tương tàn.”
“Thực ra, ta vốn không để ý đến thói quen này, chính nàng đã nhắc nhở ta. Ta nghe lời nàng nói…, đến thư phòng tĩnh tâm lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ, lúc đầu ta cũng không muốn thừa nhận sự thật này, dần dần, ta mới bằng lòng đối mặt. Ta biết.... Ai, là ta không nên.”
Từ Thanh Vân nói xong, nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc.
“Vậy sau này nếu chàng gặp đại trang chủ......” Thu Nguyệt hỏi.
“Lúc đó nói sau!” Từ Thanh Vân từ chối trả lời.
“Sao vừa mới tỉnh lại, tính tình chàng lại y như cũ thế này? Chàng ——“
Thu Nguyệt còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng của Sùng Ân.
“Khởi bẩm công tử, đại trang chủ đến!”
“Cái gì?” Từ Thanh Vân kinh ngạc.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Thanh Vân, chúng ta nên đi tiếp khách thôi!” Thu Nguyệt nở nụ cười.
“Ai!” Từ Thanh Vân bất đắc dĩ đứng lên, để Thu Nguyệt giúp hắn mặc áo, đi ra ngoài.
Hai nam nhân ở bên trong đại sảnh, một người lạnh lùng nghiêm khắc, một người thong dong tự nhiên, điểm duy nhất giống nhau là hai người đều là mỹ nam có một không hai, anh tuấn phiêu dật hiếm thấy trong nhân gian.
“Ngài có gì muốn nói ? Đại trang chủ!” Từ Thanh Vân cố ý nhấn mạnh ngữ điệu.
Mặc dù mới vừa cùng Thu Nguyệt nói chuyện, nhưng thói quen nhiều năm cũng không phải chỉ một sớm một chiều là có thể thay đổi.
Lời vừa nói ra miệng, Từ Thanh Vân lại có chút hối hận.
Từ Bộ Vân nhíu mày, “Thanh Vân, tuy rằng chúng ta đã lâu không gặp, cũng không xa lạ đến như thế chứ!”
“Khụ! Đại ca, ngươi không có chuyện quan trọng sẽ không đến Tô Châu, hôm nay tới là có chuyện gì?” Ngữ điệu của Từ Thanh Vân ôn hòa hơn một chút.
Nam nhân lạnh lùng không nói lời nào, ngồi xuống, nhấp một ngụm trà. "Thanh Vân, thời gian trước ta phái Trịnh thúc đến Tô Châu tìm một nha đầu tên là Thu Nguyệt, nghe nói người đang ở trong cửa hàng Tô Châu của ngươi.”
Thì ra một ngày trước khi Thu Nguyệt đơn độc rời trang, Phạm Tử Đình vì để cho đại trang chủ Từ Bộ Vân thay đổi mệnh lệnh phái Thu Nguyệt đến Tô Châu, đáp ứng yêu cầu trở thành nữ nhân của hắn. Sau đó Từ Bộ Vân yêu cầu Phạm Tử Đình thành thân, Phạm Tử Đình muốn gặp Thu Nguyệt, xác định nàng bình an thì mới chịu thành thân. Nhưng Từ gia trang phái đám người Trịnh thúc đi đón lại bị Từ Thanh Vân cản lại, không đưa được Thu Nguyệt về Từ gia trang, làm cho Phạm Tử Đình hiểu lầm Từ Bộ Vân không có thành ý, cố ý lừa gạt nàng, liền chuồn ra khỏi trang, tự mình đến Tô Châu tìm kiếm Thu Nguyệt. Sau khi Từ Bộ Vân biết liền vô cùng giận dữ, đi suốt đêm đến Tô Châu tìm kiếm vị hôn thê.
Cũng chỉ tại Thanh Vân không chịu thả Thu Nguyệt quay về, Tử nhi liền hiểu lầm hắn không có thành ý tìm người, một mình chạy đến Tô Châu tìm Thu Nguyệt, làm cho hắn vô cùng tức giận.
Chết tiệt! Nếu lúc ấy Thanh Vân chịu thả người, để Thu Nguyệt theo Trịnh thúc quay lại Từ gia trang, Tử nhi cũng không chạy tới Tô Châu tìm người, hắn lại càng không cần tới Tô Châu, hiện tại Tử nhi đang ở đâu cũng không biết... Hắn rất lo lắng cho an nguy của nàng.
Tử nhi đến Tô Châu là vì tìm Thu Nguyệt, cho nên hắn muốn tìm nàng, nhất định phải biết Thu Nguyệt đang ở chỗ nào. Mà không nghi ngờ gì nữa, bây giờ Thu Nguyệt đang ở trong cửa hàng ở Tô Châu!
Đối mặt với bào đệ của mình, Từ Bộ Vân vẫn nể mặt hắn ba phần, dù vô cùng phẫn nộ, cũng không muốn làm mất mặt Từ Thanh Vân.
Từ Thanh Vân vừa nghe, đương nhiên biết đại ca là tới đòi người. Nghĩ đến việc Thu Nguyệt có thể bị mang đi, địch ý trong lòng Từ Thanh Vân đối với huynh trưởng càng tăng.
“Ta sẽ không thả Thu Nguyệt ra.” thái độ Từ Thanh Vân kiên định.
“Thanh Vân!” Từ Bộ Vân uy nghiêm quát một tiếng.
Nhưng thái độ uy nghiêm của hắn cũng không ảnh hưởng đến Từ Thanh Vân, ngược lại, Từ Thanh Vân còn biểu thị công khai tư thế kẻ thắng cuộc, “Thu Nguyệt đã là người của ta, ta không cho phép nàng rời khỏi Tô Châu!”
“Hả? Ngươi và Thu Nguyệt...” Từ Bộ Vân có chút hoài nghi.
“Đúng vậy! Nàng đã là của ta!” Từ Thanh Vân nở nụ cười pha lẫn vẻ đắc thắng. Có thể có được người vợ xinh đẹp như thế, dù là ai cũng đều cảm thấy kiêu ngạo.
Từ Bộ Vân trầm tư, ngẩng đầu nói với đệ đệ: “Vậy chúc mừng ngươi!”
“Đúng rồi, ta sẽ ở chỗ này quấy rầy vài ngày.” Nói xong, hắn liền đi ra ngoài.
Từ Thanh Vân kinh ngạc. Sao đại ca không giống như trước kia? Trước kia hắn đã muốn gì thì nhất định phải giành được, thậm chí không tiếc trở mặt với người thân. Hiện tại đại ca lại không những không thèm tranh giành Thu Nguyệt, còn chúc phúc hắn?! Hắn uống lộn thuốc sao?
Từ Thanh Vân nào biết rằng người đại ca hắn thích căn bản không phải Thu Nguyệt, mà là bạn tốt của Thu Nguyệt - Phạm Tử Đình.
Một lát sau, Từ Bộ Vân triệu tập quản sự cửa hàng Tô Châu, hỏi tin tức của Phạm Tử Đình. Sau khi biết được Phạm Tử Đình từng đến cửa hàng Tô Châu hỏi thăm, hắn nở nụ cười mị hoặc, hạ chỉ thị, mà tất cả những việc này Từ Thanh Vân đều thấy.
Từ Thanh Vân quay lại Hồng Phúc cư, gặp Thu Nguyệt đang tập trung viết chữ, cũng không quấy rầy nàng, ngồi xuống ngay bên cạnh. Khi Thu Nguyệt viết chữ xong, quay đầu lại nhìn thấy Từ Thanh Vân đang trầm tư.
Nàng nở nụ cười như gió xuân, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Chàng nói chuyện với đại trang chủ thế nào?”
Từ Thanh Vân không đáp lời, ngược lại vòng vo hỏi chuyện.
“Nguyệt nhi, nàng quen một người gọi là Phạm Tử Đình sao?” Từ Thanh Vân vẫn nhớ cái tên vừa nghe được ở đại sảnh.
“A! Đó là bạn thanh mai trúc mã của ta!” Thu Nguyệt vừa nghe đến tên Phạm Tử Đình, con ngươi sáng lấp lánh như sao.
“Thanh mai trúc mã?! Là nam ?” Trong giọng của Từ Thanh Vân nồng đậm ghen tuông.
“Ừm, phải nói thế nào đây?” Thu Nguyệt do dự có nên đem chuyện Phạm Tử Đình nữ giả nam trang nói với hắn hay không.
“Nguyệt nhi, nàng mau nói thật đi, đại ca sắc quỷ kia của ta cũng đã đuổi theo người tới tận đây!”
“Cái gì? Đại trang chủ đuổi theo tiểu Đình tới Tô Châu?” Thu Nguyệt có chút kinh ngạc.
“Ừ! Hắn đặc biệt đến Tô Châu, nói muốn ở lại chỗ này vài ngày, mục đích có vẻ là vì tìm người tên Phạm Tử Đình kia, còn đặc biệt nhấn mạnh là hắn mặc trang phục thư sinh.” Từ Thanh Vân gật đầu, đem những lời nghe được bên ngoài đại sảnh nói cho Thu Nguyệt.
“Hắn còn vừa ở bên ngoài ra một đống mệnh lệnh... Nhìn vẻ mặt hắn sốt ruột như vậy thật là thú vị!” Từ Thanh Vân rất ít khi nhìn thấy bộ dạng kích động của đại ca.
“Đúng rồi, Nguyệt nhi, nàng còn chưa nói Phạm Tử Đình kia rốt cuộc là ai?” Từ Thanh Vân vội vã muốn biết đáp án.
Thu Nguyệt nghĩ rằng nay đại trang chủ đã tới Tô Châu rồi, chuyện tiểu Đình là nữ nhi cũng không thể giấu diếm nữa. Nhưng nàng còn một chút lo lắng, liền nói với Từ Thanh Vân: “Chàng nhất định phải giữ bí mật, ta mới nói cho chàng biết!”
“Ta sẽ nói năng thận trọng!” Từ Thanh Vân cười.
Thu Nguyệt liếc hắn một cái, “Ai, chàng mau đứng đắn chút đi! Chuyện ta muốn nói là bí mật lớn nha!”
“Ta thề với trời, tuyệt đối sẽ vô cùng kín miệng!” Từ Thanh Vân lại cười.
Thu Nguyệt thật sự không còn cách nào với hắn, khẽ thở dài.
“Thanh Vân, Phạm Tử Đình là bạn thanh mai trúc mã của ta, nàng thật ra là thân nữ nhi, nhưng từ nhỏ phụ mẫu nàng đã cho nàng mặc trang phục con trai, muốn cho nàng được đi học, không để nàng phải khổ sở quấn chân như khuê nữ bình thường.” Thu Nguyệt nhìn Từ Thanh Vân, thấy hắn đang lắng nghe chuyên chú.
“Mười mấy năm qua, trong Từ gia trang không ai biết việc này. Khi cha nàng qua đời, nàng liền tạm thời bị đưa đến làm việc ở phòng thu chi. Đại trang chủ không biết nàng là nữ nhi, ném cho nàng bao nhiêu công việc nặng nề, tiểu Đình thật sự rất đáng thương !” Thu Nguyệt càng nói càng lo lắng cho cuộc sống hàng ngày của Phạm Tử Đình. Trước kia đều là nàng chăm sóc cho Phạm Tử Đình, hiện tại Phạm Tử Đình một thân một mình nơi xa lạ, làm người khác thật lo lắng.
Nghe xong lời Thu Nguyệt nói, Từ Thanh Vân bày ra vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Thì ra là thế! Hiện tại sắc quỷ kia đã biết nàng là nữ nhi.”
Thì ra sắc quỷ đại ca là theo mỹ nữ tới Tô Châu, mà không phải đến tìm Thu Nguyệt. Khó trách đại ca lại chúc phúc hắn!
Ha! Cũng có nữ nhân không thèm để ý tới hắn?
Có trò hay để xem!
“Thanh Vân, chàng đang nói cái gì? Ta không hiểu” lời nói của Từ Thanh Vân làm Thu Nguyệt khó hiểu.
“Nguyệt nhi ngốc, chúng ta sắp có trò hay để xem!” Từ Thanh Vân khoái trá hôn nhẹ trên mặt Thu Nguyệt một cái.
Đêm đó, Từ Thanh Vân mở tiệc giúp huynh trưởng tẩy trần, vì sợ Thu Nguyệt bị Từ Bộ Vân lấy mất, cho nên không cho nàng tham dự, để nàng ở lại Hồng Phúc cư nghỉ ngơi.
Từ Bộ Vân hoàn toàn không có một chút hứng thú với Thu Nguyệt, cũng không để ý nàng có xuất hiện hay không. Nhưng thật ra có một người làm cho hắn vừa thấy liền chán ghét.
Đó là Âu Dương Liệt.
Từ Bộ Vân nhíu hai hàng lông mày đẹp, không muốn đi vào trong phòng, vẫn là Từ Thanh Vân ở phía sau đẩy, hắn mới miễn cưỡng vào.
“Hả, đây không phải Từ đại trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang sao? Đã lâu không gặp!” Âu Dương Liệt vẻ mặt cười cười chào hỏi Từ Bộ Vân.
Từ Bộ Vân tâm không cam, lòng không nguyện ngồi xuống, “Âu Dương Liệt, sao ngươi còn ở Tô Châu? Theo lý bây giờ ngươi hẳn đang ở Gia Hưng mới đúng.”
“Đó là theo lý. Ta và Thanh Vân giống nhau, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, không thích chịu gò bó.” Âu Dương Liệt chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
“Vậy không cần cử người nói với ta ngươi đang ở Gia Hưng, còn nói muốn làm ăn gì chứ!” Từ Bộ Vân tức giận.
“Đại ca, Âu Dương huynh, hai người không nên vừa thấy mặt nhau đã đấu võ mồm. Mau dùng bữa đi! Ăn no mới có sức cãi nhau!” Từ Thanh Vân ít khi được làm người giảng hoà. Hắn cũng biết hai người này vốn không hợp, nên vẫn bí mật làm huynh đệ tốt giúp đỡ nhau không tiếc cả mạng sống.
Đêm đó ba nam nhân vừa đấu võ mồm, vừa uống rượu, trong đó Từ Thanh Vân uống nhiều nhất ——tâm tình của hắn cũng tốt nhất. Đại ca không phải đến tranh giành Thu Nguyệt với hắn, nhờ Thu Nguyệt giúp đỡ, khúc mắc của hắn với đại ca cũng đã được hóa giải, tâm trạng thoải mái, cho nên hầu hết rượu đều bị hắn uống hết.
Từ Bộ Vân vì vội vã tìm Phạm Tử Đình, tâm tình không vui; trong lòng Âu Dương Liệt coi như cũng có tâm sự, nói xong hai ba câu vui đùa, cũng buồn bực uống rượu. Đêm đó buổi tiệc kết thúc vì Từ Thanh Vân uống say không dậy nổi.
Từ Thanh Vân uống đến say mèm được tùy tùng Sùng Ân khiêng đến Hồng Phúc cư, Thu Nguyệt vừa thấy, vội dìu hắn lên giường nghỉ ngơi.
Từ Thanh Vân say, ngủ thẳng đến buổi tối hôm sau, làm Thu Nguyệt cực nhọc cả ngày chăm sóc hắn. Buổi chiều khi tỉnh lại, Từ Thanh Vân vẫn còn chút men say, ý thức mơ hồ. Thu Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, vội vàng tới bên bàn rót ly trà cho hắn tỉnh rượu.
Nhưng Từ Thanh Vân vẫn đang mơ màng đã bắt được Thu Nguyệt, hai người ngã lên giường, mái tóc đen bóng của Thu Nguyệt bị rối loạn, xõa tung trên gối uyên ương, Từ Thanh Vân mãnh liệt hôn mỹ nhân trong ngực.
“Ai, Thanh Vân.... chàng đừng như vậy... Ta rót trà giải rượu cho chàng.” Thu Nguyệt đẩy lồng ngực rộng lớn của nam nhân ra.
“Không.... Nguyệt nhi, đừng rời khỏi ta!” cả người Từ Thanh Vân vẫn đầy mùi rượu áp sát người nàng.
“Không.... Mau buông ta ra....” Thu Nguyệt chịu không nổi mùi rượu, cố chống cự.
Nhưng nàng càng giãy dụa, nam nhân say rượu lại càng ôm chặt, cuối cùng đơn giản cởi y phục mình, còn kéo y phục của nàng ra.
Nam nữ trần truồng lập tức quấn lấy nhau, tay nam nhân không an phận tìm hoa huy*t trắng nõn, bàn tay nhỏ bé của Thu Nguyệt dùng sức đánh lên lồng ngực cường tráng.
Nàng không muốn hắn thô bạo với nàng như vậy.
Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt cứ náo loạn, liền bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé, chế trụ nàng, thân hình tuyết trắng của Thu Nguyệt vẫn giãy dụa.
“Không.... Xin chàng …!” Thu Nguyệt cảm thấy hắn lại biến thành kẻ thô lỗ.
“Nàng đừng nghĩ có thể rời khỏi ta! Nàng là của ta, ta không cho nàng đi!” Từ Thanh Vân bá đạo nói.
Ngày hôm qua mọi chuyện không phải vẫn còn đang tốt đẹp sao? Tại sao hắn lại nổi giận như vậy? Đáy mắt Thu Nguyệt vô cùng ủy khuất. Hay là hắn lại lừa nàng?!
Không được ! Không thể tiếp tục như vậy!
Khi Thu Nguyệt suy nghĩ lung tung, cuồng loạn giãy dụa thì ngón tay thon dài của Từ Thanh Vân đã tìm được cửa động thần bí kia, bàn tay nâng cao mắt cá chân trắng nõn lên, ngón tay chui vào trong mật đạo chật hẹp.
“Không.... Không được....” Nàng không muốn!
Không muốn...... Vì sao hắn luôn thô lỗ như vậy? Không muốn ——
Thu Nguyệt bất lực khóc nấc lên.
Sau khi rút ngón tay hơi ẩm ướt ra, nam nhân cúi đầu dùng đầu lưỡi linh hoạt xâm phạm cấm địa nữ tính. Thu Nguyệt kêu nhỏ, “Không... Không được! Không nên như vậy... A....”
Vì quá mức kích thích, hai tay Thu Nguyệt ôm chặt đầu Từ Thanh Vân, ngón tay cắm sâu trong mái tóc đen của hắn, hai đùi tuyết trắng mở ra thật to, nam nhân nhẹ gặm hoa huy*t mềm mại, khiến tầng tầng đóa hoa hưng phấn sưng đỏ. Hắn lập tức ngồi dậy, thô lỗ đem gậy vật nam tính nóng rực cắm vào cửa huyệt ướt đẫm, đâm sâu trong hoa tâm.
Từ Thanh Vân say rượu đổ mồ hôi như mưa, rong ruổi trên thân thể trắng nõn, cảm giác say càng cổ vũ dục vọng của hắn, mãnh liệt tiến lên, khiến giường phát ra âm thanh kẽo kẹt, Thu Nguyệt liên tục lắc đầu, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Thế nhưng không thể ngăn được thân thể đạt khoái cảm, Thu Nguyệt tiến tới cao trào, cái miệng nhỏ đỏ bừng vô lực hô: “Vân... Ta không được! A ——"
Mỹ nhân cuối cùng ngất đi trong tiếng thét chói tai.
Mà một màn này, hoàn toàn rơi vào mắt Phạm Tử Đình.
Thì ra đêm đó sau khi Phạm Tử Đình bị Từ Bộ Vân tìm được, Từ Bộ Vân có việc đến thư phòng, để nàng một mình tản bộ trong sân. Nàng tản bộ đến Hồng Phúc cư, trùng hợp thấy Thu Nguyệt cùng một người đàn ông tình cảm mãnh liệt hoan ái. Bởi vì Thu Nguyệt luôn kêu "Vân” thân mật, làm cho Phạm Tử Đình ngộ nhận là Từ Bộ Vân cùng Thu Nguyệt có quan hệ mập mờ. Nàng không thể nhẫn nhịn việc vị hôn phu lén lút dụ dỗ bạn tốt của mình, trong tức giận, liền rời khỏi Tô Châu.
Hôm sau, Từ Bộ Vân giận dữ, hạ lệnh cho toàn bộ gia nhân trong phủ ra ngoài tìm, toàn bộ cửa hàng Tô Châu gà bay chó sủa.
Mà đêm đó Từ Thanh Vân chưa tỉnh rượu lại cứ muốn Thu Nguyệt, hôm sau khi Thu Nguyệt tỉnh lại, tức giận không thèm để ý tới nam nhân người đầy mùi rượu.
“Nguyệt nhi, nàng đừng giận nữa, nói chuyện với ta đi!” Từ Thanh Vân tỉnh lại, biết mình sai rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn say rượu đến mức không nhớ được gì!
Nhưng từ những vết đỏ trên người Thu Nguyệt cùng hai mắt khóc đến sưng đỏ, có thể biết tối hôm qua kịch liệt cỡ nào.
Gương mặt Thu Nguyệt lạnh băng. Nàng bình thường luôn ôn nhu, lần này là giận thật nha. Nàng không bao giờ muốn để ý đến kẻ chẳng khác gì cầm thú này nữa!
Đêm qua hắn lại không phân rõ phải trái, cứng rắn cưỡng đoạt nàng, còn nói cái gì hắn đã sửa đổi... Gạt người! Gạt người! Nàng sớm biết mình không nên tin tưởng hắn!
Thấy Thu Nguyệt không nói gì, biết nàng tức giận, nam nhân anh tuấn hạ thấp thanh âm nói: “Nguyệt nhi, ngày thường ta không phải như thế, ta thề! Là vì......”
“Vì sao chàng luôn có một đống lý do như vậy?” Thu Nguyệt nổi giận. "Thanh Vân, chàng đã là người đàn ông trưởng thành hai mươi mấy tuổi, không thể mãi như vậy nữa!” Nàng giống mẹ già đang dạy con nhỏ. "Lần trước là vì đại trang chủ, lần này là bởi vì uống say, tiếp theo sẽ là gì chứ?”
“Ưm! Nếu nữ nhân dụ dỗ ta...” Từ Thanh Vân còn làm bộ nghiêm túc suy nghĩ.
“Cái gì?” Mặt Thu Nguyệt nháy mắt xanh mét.
“Ta nói đùa thôi, Nguyệt nhi, nàng còn lải nhải như vậy nữa, sẽ rất mau già đó.” Từ Thanh Vân trưng ra nụ cười tự nhận là có sức quyến rũ nhất, bất kì cô nương nào nhìn thấy thân thể đều sẽ mềm nhũn.
“Chàng... chàng mỗi lần đều như vậy! Người ta nói chuyện nghiêm túc với chàng, chàng lại không coi ra gì.” Thu Nguyệt nhìn vẻ tươi cười tuấn lãng của hắn, không khỏi mặt đỏ bừng, tim đập mạnh.
“Bảo bối Nguyệt nhi, ta thề ta tuyệt sẽ không như vậy nữa! Này cho nàng.” Từ Thanh Vân cầm một cây gỗ lớn cho Thu Nguyệt.
“Lần sau ta tái phạm, nàng hãy dùng cái này đánh ta.” Từ Thanh Vân vẻ mặt đứng đắn nói.
Một nam nhân tuấn dật cầm cây gỗ lớn, hình ảnh này thật sự buồn cười, Thu Nguyệt nhịn không được phù một tiếng bật cười.
Thu Nguyệt che miệng mà cười thật sự kiều diễm như hoa, Từ Thanh Vân buông cây gỗ, ôm tiểu mỹ nhân kiều diễm.
“Nguyệt nhi!” Hắn ngửi hương thơm ở tóc mỹ nhân.
“Ừ?”
Thu Nguyệt đã hết giận, ngọt ngào đáp lại Từ Thanh Vân. Nàng vốn không phải người thích làm to chuyện, chỉ cần nói chuyện nghiêm túc với nàng, dù có chuyện gì thì rồi cũng thành sẽ trời quang mây tạnh.
“Nàng gả cho ta nhé !” Nam nhân mở miệng.
Khi Thu Nguyệt trong lòng hắn nghe vậy, thân thể run nhẹ.
Cánh tay sắt càng dùng sức ôm chặt nàng.
“Nguyệt nhi, gả cho ta, chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc!” Nam nhân kiên định nói.
Mỹ nhân trong lòng không nói.
“Nguyệt nhi?”
Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, đáy mắt có một tia do dự, không biết có nên đáp ứng hay không... Nếu lấy hắn lại đối xử không tốt với nàng thì phải làm sao bây giờ? Nàng không thể chịu được hắn hết lần này đến lần khác cư xử thô lỗ với nàng.
“Thanh Vân, chàng nghiêm túc sao?” Thu Nguyệt vui mừng trong lòng.
“Sính lễ của ta sẽ mang thật nhiều gậy gỗ, nàng cũng không cần lo lắng ta lại ỷ mạnh ăn hiếp nàng.” Từ Thanh Vân vẻ mặt thành thật nói.
Thu Nguyệt nghe vậy lại cười.
“Thanh Vân, chàng rốt cuộc có bao giờ có thể nói chuyện nghiêm túc hay không?” đôi mắt đẹp của nàng liếc nhìn hắn.
“Nếu nàng lo lắng gậy gỗ không đủ chắc chắn…, ta sẽ sửa đưa gậy sắt, như vậy nàng đánh ta một cây ta liền bất tỉnh, nàng có thể yên tâm rồi.” Môi mỏng của nam nhân kéo ra thẳng tắp, trưng ra biểu tình nghiêm túc đứng đắn.
Lời nói và biểu tình của Từ Thanh Vân, làm cho Thu Nguyệt sắp cười đến vỡ bụng rồi.
“Ngốc nghếch! Ta làm sao nỡ đánh chàng?” Thu Nguyệt ném cho hắn một nụ cười ngọt ngào.
“Nàng vậy là đáp ứng rồi?” Từ Thanh Vân vui mừng nhướng mày.
“Không!”
“Cái gì?” Khuôn mặt nam nhân thoắt cái trở nên cực khó coi.
“Chờ đại trang chủ tìm được tiểu Đình rồi nói sau. Dù sao ta cũng thực lo lắng cho tiểu Đình.” Nàng cùng Phạm Tử Đình từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiện tại Phạm Tử Đình đến Tô Châu nhưng lại mất tích, nàng đương nhiên lo lắng.
“Vậy chờ đại ca tìm được Phạm Tử Đình, chúng ta có thể thành thân rồi?”
“Còn phải chờ mẹ ta đồng ý nữa. Tuy rằng Lâm đại nương không phải mẹ ruột của ta, nhưng nàng là người nuôi ta lớn, để cho ta đọc sách vẽ tranh, cuộc sống trôi qua giống thiên kim tiểu thư, ta thực sự biết ơn nàng. Cho nên hôn sự nhất định phải được nàng đồng ý mới được.” Thu Nguyệt đỏ mặt nói.
“Không thành vấn đề!” Từ Thanh Vân nhanh chóng đáp ứng.
Hắn đang cực kỳ vui vẻ! Người trong lòng đáp ứng gả cho mình, giao phó cả đời cho mình, còn có cái gì so với chuyện này đáng ăn mừng hơn!
Nhưng hắn không nghĩ tới đại ca tìm vị hôn thê Phạm Tử Đình, vừa tìm chính là hơn một năm. . .
Bình luận facebook