Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Kết hôn (2)
Sáng hôm sau...
Thiên Vũ dậy rất sớm, anh nhìn con thỏ nhỏ đang cuộc trong lòng mình mà mỉm cười. Chỉ tí nữa thôi cô sẽ trở thành vợ anh, sẽ ở bên anh mãi mãi không rời. Thiên Vũ đi vào nhà tắm xả nước.
Băng cũng hơi mở mắt, má bên trái của cô còn rất đau. Băng nhìn xung quanh rồi nhớ lại chuyện hôm qua. Cô hận không thể làm gì được Thiên Vũ. Băng nhớ ra chuyện Thiên Vũ nói hôm nay sẽ đăng ký kết hôn mà cô thì không muốn chuyện đó xảy ra chút nào. Lật chiếc gối lên lấy tai nghe đeo vào tai, lấy một ít tóc xõa ra.
Mạc Hạ Tuấn Triết ở bên này nhận được thông báo Băng đã đeo tai nghe thì vội bật mic lên nói:
- Này cô, cô nghe thấy tôi nói chứ?
- D-dạ.- Băng có chút bất ngờ.
Mạc Hạ Tuấn Triết ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Băng có chút ngập ngừng. Khoảng chừng 3 giây anh mới bắt đầu nói:
- Có phải hôm nay anh Thiên Vũ sẽ đưa cô đi đăng ký kết hôn?
- Đúng...vậy.
- Nghe tôi nói, cô mềm dẻo với anh ấy một chút trước lúc đi. Khi nào anh ấy đưa chị đến đó kí giấy thì kéo dài thời gian một chút.
- Tôi... anh ấy sẽ tức giận.
- Nghe tôi, cô chỉ cần mềm dẻo với anh ấy một chút. Ví dụ như ôm anh ấy chẳng hạn.
- Tôi... tôi sợ.
- Yên tâm, đằng sau đã có rất nhiều người hỗ trợ cho cô.
Băng đang định nói thì Thiên Vũ tắm xong đi ra. Mái tóc anh vẫn còn ướt, những giọt nước từ từ rơi xuống. Nhìn anh rất lãng tử.
- Dậy rồi sao?- Thiên Vũ đi đến gần hôn lên môi Băng hỏi.
- À...dạ.- Băng có chút sợ.
- Còn đau không?- Thiên Vũ đưa tay sờ bên má sưng đỏ của cô.
Băng chỉ lắc đầu không nói gì.
- Một lúc nữa chúng ta sẽ đi.- Thiên Vũ xoa đầu Băng nói.
- Dạ... anh...- Băng gật đầu nhìn Thiên Vũ định nói nhưng ấp úng không nói ra được.
- Có chuyện gì?- Thiên Vũ quay lại nhìn cô hỏi.
Băng nuốt nước bọt, cố gắng vươn tay tới chỗ Thiên Vũ ôm lấy anh. Thiên Vũ còn có chút bất ngờ. Rõ ràng cô không có lạnh, sẽ không mất kiểm soát mà ôm anh. Vậy sao hôm nay cô lại ôm anh trong lúc tỉnh táo? Thiên Vũ gỡ tay Băng ra nhìn cô.
- Anh.- Băng sợ hãi nhìn Thiên Vũ.
- Sao... sao em lại như vậy?- Thiên Vũ có chút ngập ngừng quay mặt đi chỗ khác nói.
- Em... chỉ là... em ôm anh nhé?
Băng nói xong lại ôm Thiên Vũ lần nữa. Bây giờ Thiên Vũ gần như bị bỏ bùa mê vậy. Nếu bây giờ Băng nói anh đi chết anh cũng không ngại ngần mà đi.1
- Anh... không thích sao? Em xin lỗi.- Băng thấy mặt Thiên Vũ có vẻ gì đó không đúng, cô sợ anh tức giận nên mới buông ra.
- Không có. Em ôm tôi thêm một lúc nữa đi.- Thiên Vũ thấy Băng buông tay liền kéo tay cô vòng qua eo anh quấn lấy.
Băng có chút bất ngờ, vậy là anh thích. Cô còn tưởng anh không thích, sợ anh tức giận sẽ không hay.
Thiên Vũ ôm lấy Băng thật lâu, tuy người Băng rất gầy nhưng ôm cô rất ấm áp còn mềm mại.
Thiên Vũ phải mất hồi lâu mới nhận thức lại thay quần áo cho Băng rồi đưa cô đi lên xe. Băng ngồi trên xe nhìn ra cửa kính. Đã từ rất lâu rồi cô không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thật hoài niệm làm sao... Thiên Vũ thấy ánh mắt Băng có chút vui vẻ thì anh cũng nhếch mép cười. Anh muốn cô ở bên anh cũng phải vui vẻ, từ khi anh gặp cô ngoài cười với Mộng Khiết ra cô chưa từng cười với anh lấy một lần.
Cục Dân chính...
Thiên Vũ đưa Băng vào bên trong.
Mọi người ai nấy đều nhìn về phía hai người họ. Nhìn thì quả thật là trai tài gái sắc nhưng nhìn kĩ mới thấy cô gái đó có chút buồn. Có vẻ như cô không muốn làm vợ của anh kia. Ai cũng bàn tán xôn xao về hai người.
- Xin chào hai người.- Nhân viên ở bàn đăng ký kết hôn niềm nở chào họ.
- Âu Dương Thiên Vũ. - Thiên Vũ chỉ nói ra tên của mình.
- À dạ đây thưa Âu Dương thiếu.- Nhân viên phụ trách vội lấy ra quyển sổ màu đỏ nhỏ đặt lên bàn.
- Em ngồi đi.- Thiên Vũ kéo ghế giúp Băng.
- Dạ.- Băng ngồi xuống ghế nhìn quyển số đó mà buồn.
- Mời Âu Dương thiếu kí vào đây.- Nhân viên mở giúp Thiên Vũ phần kí họ tên.
Thiên Vũ bình thản kí tên mình rồi đưa cho Băng.
Bình thường nhân viên phụ trách sẽ hỏi hai người đồng ý lấy nhau chứ rồi mới đưa cho họ kí vào quyển sổ đỏ đó. Nhưng vì đây là Âu Dương thiếu là con trai duy nhất của Âu Dương gia nên không ai dám nói gì.
- Kí đi, em còn nhìn gì nữa.- Thiên Vũ nhìn Băng nói.
- Dạ...anh, em... chưa đọc... nội dung trong quyển sổ.- Băng vội nói.
- Cần gì phải đọc chứ, không phải em không đồng ý đấy chứ?- Thiên Vũ nhíu mày nói.
- Em...
Băng lúng túng rồi nghĩ lại lời Mạc Hạ Tuấn Triết nói. Cô vươn tay quàng qua cổ Thiên Vũ, áp môi mình vào môi anh. Cô nhẹ nhàng đưa lưỡi mình vào bên trong. Tuy vẫn vụng về không biết cách hôn nhưng cô vẫn hoàn toàn thành công trong việc mê hoặc Thiên Vũ. Thiên Vũ thấy Băng hôn mình có hơi bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng đáp lại nụ hôn của Băng. Mọi người trong này bây giờ còn nghĩ vừa nãy chắc họ đoán sai rồi, hai người này có vẻ rất yêu nhau.
- Được rồi, em kí đi.- Thiên Vũ cảm giác cơ thể nóng lên, anh đành nhịn xuống buông Băng ra nói.
Băng còn nghĩ anh sẽ hôn cô lâu hơn, có như vậy mới kéo dài thời gian hơn. Nhưng Băng không biết Thiên Vũ làm vậy là vì anh sợ mình không kiềm chế được mà đè Băng ra ở đây. Anh đợi cô kí xong sẽ đưa cô về đè cô xuống dưới giường ngay lập tức.
Nhìn Thiên Vũ đang nhìn cô chằm chằm, Băng run run cầm bút lên định kí.
- Băng, đừng kí.- Mộng Khiết vội vã chạy vào nói.
Thiên Vũ dậy rất sớm, anh nhìn con thỏ nhỏ đang cuộc trong lòng mình mà mỉm cười. Chỉ tí nữa thôi cô sẽ trở thành vợ anh, sẽ ở bên anh mãi mãi không rời. Thiên Vũ đi vào nhà tắm xả nước.
Băng cũng hơi mở mắt, má bên trái của cô còn rất đau. Băng nhìn xung quanh rồi nhớ lại chuyện hôm qua. Cô hận không thể làm gì được Thiên Vũ. Băng nhớ ra chuyện Thiên Vũ nói hôm nay sẽ đăng ký kết hôn mà cô thì không muốn chuyện đó xảy ra chút nào. Lật chiếc gối lên lấy tai nghe đeo vào tai, lấy một ít tóc xõa ra.
Mạc Hạ Tuấn Triết ở bên này nhận được thông báo Băng đã đeo tai nghe thì vội bật mic lên nói:
- Này cô, cô nghe thấy tôi nói chứ?
- D-dạ.- Băng có chút bất ngờ.
Mạc Hạ Tuấn Triết ở đầu dây bên kia nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Băng có chút ngập ngừng. Khoảng chừng 3 giây anh mới bắt đầu nói:
- Có phải hôm nay anh Thiên Vũ sẽ đưa cô đi đăng ký kết hôn?
- Đúng...vậy.
- Nghe tôi nói, cô mềm dẻo với anh ấy một chút trước lúc đi. Khi nào anh ấy đưa chị đến đó kí giấy thì kéo dài thời gian một chút.
- Tôi... anh ấy sẽ tức giận.
- Nghe tôi, cô chỉ cần mềm dẻo với anh ấy một chút. Ví dụ như ôm anh ấy chẳng hạn.
- Tôi... tôi sợ.
- Yên tâm, đằng sau đã có rất nhiều người hỗ trợ cho cô.
Băng đang định nói thì Thiên Vũ tắm xong đi ra. Mái tóc anh vẫn còn ướt, những giọt nước từ từ rơi xuống. Nhìn anh rất lãng tử.
- Dậy rồi sao?- Thiên Vũ đi đến gần hôn lên môi Băng hỏi.
- À...dạ.- Băng có chút sợ.
- Còn đau không?- Thiên Vũ đưa tay sờ bên má sưng đỏ của cô.
Băng chỉ lắc đầu không nói gì.
- Một lúc nữa chúng ta sẽ đi.- Thiên Vũ xoa đầu Băng nói.
- Dạ... anh...- Băng gật đầu nhìn Thiên Vũ định nói nhưng ấp úng không nói ra được.
- Có chuyện gì?- Thiên Vũ quay lại nhìn cô hỏi.
Băng nuốt nước bọt, cố gắng vươn tay tới chỗ Thiên Vũ ôm lấy anh. Thiên Vũ còn có chút bất ngờ. Rõ ràng cô không có lạnh, sẽ không mất kiểm soát mà ôm anh. Vậy sao hôm nay cô lại ôm anh trong lúc tỉnh táo? Thiên Vũ gỡ tay Băng ra nhìn cô.
- Anh.- Băng sợ hãi nhìn Thiên Vũ.
- Sao... sao em lại như vậy?- Thiên Vũ có chút ngập ngừng quay mặt đi chỗ khác nói.
- Em... chỉ là... em ôm anh nhé?
Băng nói xong lại ôm Thiên Vũ lần nữa. Bây giờ Thiên Vũ gần như bị bỏ bùa mê vậy. Nếu bây giờ Băng nói anh đi chết anh cũng không ngại ngần mà đi.1
- Anh... không thích sao? Em xin lỗi.- Băng thấy mặt Thiên Vũ có vẻ gì đó không đúng, cô sợ anh tức giận nên mới buông ra.
- Không có. Em ôm tôi thêm một lúc nữa đi.- Thiên Vũ thấy Băng buông tay liền kéo tay cô vòng qua eo anh quấn lấy.
Băng có chút bất ngờ, vậy là anh thích. Cô còn tưởng anh không thích, sợ anh tức giận sẽ không hay.
Thiên Vũ ôm lấy Băng thật lâu, tuy người Băng rất gầy nhưng ôm cô rất ấm áp còn mềm mại.
Thiên Vũ phải mất hồi lâu mới nhận thức lại thay quần áo cho Băng rồi đưa cô đi lên xe. Băng ngồi trên xe nhìn ra cửa kính. Đã từ rất lâu rồi cô không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thật hoài niệm làm sao... Thiên Vũ thấy ánh mắt Băng có chút vui vẻ thì anh cũng nhếch mép cười. Anh muốn cô ở bên anh cũng phải vui vẻ, từ khi anh gặp cô ngoài cười với Mộng Khiết ra cô chưa từng cười với anh lấy một lần.
Cục Dân chính...
Thiên Vũ đưa Băng vào bên trong.
Mọi người ai nấy đều nhìn về phía hai người họ. Nhìn thì quả thật là trai tài gái sắc nhưng nhìn kĩ mới thấy cô gái đó có chút buồn. Có vẻ như cô không muốn làm vợ của anh kia. Ai cũng bàn tán xôn xao về hai người.
- Xin chào hai người.- Nhân viên ở bàn đăng ký kết hôn niềm nở chào họ.
- Âu Dương Thiên Vũ. - Thiên Vũ chỉ nói ra tên của mình.
- À dạ đây thưa Âu Dương thiếu.- Nhân viên phụ trách vội lấy ra quyển sổ màu đỏ nhỏ đặt lên bàn.
- Em ngồi đi.- Thiên Vũ kéo ghế giúp Băng.
- Dạ.- Băng ngồi xuống ghế nhìn quyển số đó mà buồn.
- Mời Âu Dương thiếu kí vào đây.- Nhân viên mở giúp Thiên Vũ phần kí họ tên.
Thiên Vũ bình thản kí tên mình rồi đưa cho Băng.
Bình thường nhân viên phụ trách sẽ hỏi hai người đồng ý lấy nhau chứ rồi mới đưa cho họ kí vào quyển sổ đỏ đó. Nhưng vì đây là Âu Dương thiếu là con trai duy nhất của Âu Dương gia nên không ai dám nói gì.
- Kí đi, em còn nhìn gì nữa.- Thiên Vũ nhìn Băng nói.
- Dạ...anh, em... chưa đọc... nội dung trong quyển sổ.- Băng vội nói.
- Cần gì phải đọc chứ, không phải em không đồng ý đấy chứ?- Thiên Vũ nhíu mày nói.
- Em...
Băng lúng túng rồi nghĩ lại lời Mạc Hạ Tuấn Triết nói. Cô vươn tay quàng qua cổ Thiên Vũ, áp môi mình vào môi anh. Cô nhẹ nhàng đưa lưỡi mình vào bên trong. Tuy vẫn vụng về không biết cách hôn nhưng cô vẫn hoàn toàn thành công trong việc mê hoặc Thiên Vũ. Thiên Vũ thấy Băng hôn mình có hơi bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng đáp lại nụ hôn của Băng. Mọi người trong này bây giờ còn nghĩ vừa nãy chắc họ đoán sai rồi, hai người này có vẻ rất yêu nhau.
- Được rồi, em kí đi.- Thiên Vũ cảm giác cơ thể nóng lên, anh đành nhịn xuống buông Băng ra nói.
Băng còn nghĩ anh sẽ hôn cô lâu hơn, có như vậy mới kéo dài thời gian hơn. Nhưng Băng không biết Thiên Vũ làm vậy là vì anh sợ mình không kiềm chế được mà đè Băng ra ở đây. Anh đợi cô kí xong sẽ đưa cô về đè cô xuống dưới giường ngay lập tức.
Nhìn Thiên Vũ đang nhìn cô chằm chằm, Băng run run cầm bút lên định kí.
- Băng, đừng kí.- Mộng Khiết vội vã chạy vào nói.
Bình luận facebook