• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Giải ngải ký - Phần 4: Quỷ án (4 Viewers)

  • Chương 24: Đêm của những linh hồn (5)

Chuyện là ở Cầu Giấy có một bệnh viện khá đặc biệt, người ta biết tới nó như một nơi để “chăm sóc” cho người chết. Công việc của những nhân viên trong viện là đón các tử thi, xác đem vào đây có đủ loại, thường thì là những ca tai nạn giao thông hoặc tai nạn lao động nghiêm trọng, cần phải trải qua khâu vá lắp ráp lại các phần thi thể trước khi trao trả cho người nhà, hoặc xác không người nhận, vì các bệnh viện lớn luôn quá tải cả người sống và người chết nên họ sẽ được chuyển về đây, phần ít là xác chờ, tức là người nhà chuyển vào để chờ mai táng tại nhà tang lễ của viện. Hầu hết khuôn viên trong viện đều là nhà xác, có các loại nhà xác khác nhau, bên trái là nơi chứa tử thi nguyên vẹn, các nhân viên sẽ không cần trang điểm quá nhiều, bên phải là nơi chứa tử thi phải tân trang lại, phía trước là khu vực của người sống làm việc, phía sau là phòng chờ và nhà tang lễ, cuối cùng mới đến phòng xử lý rác.

Đại loại là Quân chui ra từ phòng cuối cùng của khu vực bệnh viện, người hắn bẩn thỉu và hôi thối nồng nặc, phải mất vài phút hắn mới quen được với cảm giác ghê tởm này. Cũng may vì đây là bệnh viện của người chết, nên vừa rồi không ai thấy hắn xuất hiện, mấy dãy nhà đều tối đen như mực, không khí xung quanh cũng lạnh lẽo hơn bình thường, người khác nhìn vào thì vắng vẻ và im ắng, nhưng đối với Quân ở đây lại rất ồn ào. Tiếng gào thét, khóc lóc, than vãn, rồi cả chửi rủa, oán trách, thôi thì đủ thứ hỉ nộ ái ố cùng đập vào tai hắn, có cao có thấp, chúng rối lên thành một mớ bòng bong, dân gian thường nói, người mới chết rất lắm điều là như vậy. Nhưng Quân đã sớm quen rồi, nếu là lần đầu nghe thấy thì sẽ rất đáng sợ, giờ hắn chỉ hơi căng thẳng một chút, so với âm thanh của cuộc sống thì không khác là bao, mà bọn họ cũng chết rồi, không có nguy hiểm như người sống.

Sau khi định thần lại, Quân bắt đầu nghĩ đến việc giải quyết vấn đề, nhưng ở đây không thích hợp, hắn liền đứng lên đi một vòng, phát hiện cổng phụ mở hé, Quân lập tức lẻn ra, nếu có ai bắt gặp thì sẽ nghĩ hắn là một xác chết bỏ trốn hơn là một thằng ăn trộm. Dọc đường Quân liệt kê ra vài chi tiết mấu chốt, một cái hầm chứa xác, một kẻ bệnh hoạn và sở thích ái tử thi, một kẻ phản bội tổ chức, một cái bệnh viện người chết. Thử liên hệ với vụ án, hung thủ chắc chắn là một môn đồ của hội phản thánh, tên này ra tay rất lộ liễu, mục đích nhằm thu hút sự chú ý của những kẻ chống đối, tức là ba người bọn hắn, để làm gì? Quân cho rằng nhiệm vụ của môn đồ lần này không phải là giết người, hắn xuất thân là chuyên gia tâm lý tội phạm nên chỉ cần nhìn hành vi của hung thủ, hắn có thể đoán được động cơ gây án là gì, và cái mà chúng muốn chính là dụ ba người vào bẫy, lần này chúng bày ra tới hai cái bẫy rất tinh vi.

Một đặt bên dưới cái hầm chứa xác kia. Tên ái tử thi bệnh hoạn mà hắn bắt gặp, rất có thể chính là hung thủ, gã khá là tự tin với năng lực của bản thân, dường như là chắc chắn một trăm phần trăm sẽ vây chết được bọn hắn dưới hầm. Quân đã lờ mờ hình dung ra được khả năng của môn đồ lần này, có thể gã sử dụng quỷ nhập tràng để điều khiển các tử thi, cách làm tương đối an toàn cho cả hung thủ và hội phản thánh, so với những lần đối đầu trước bọn chúng đều chịu thiệt hại về người, thì lần này chúng lại hoàn toàn không bị tổn thất gì cả. Nơi mà môn đồ thu thập tử thi chính là trong nhà xác kia, với một cái nguồn sẵn có như vậy, gã hẳn là không phải giết người làm gì, do đó thực chất trước đấy môn đồ đó không gây ra vụ án nào, trong hai vụ án gần đây thì có thể thấy phương thức gây án rất đơn giản, rõ ràng là hung thủ không có nhiều kinh nghiệm, và vì người gây án đã chết nên chúng chẳng lo xóa dấu vết. Quân thậm chí còn nghi ngờ việc mình nằm vùng đã có trong kế hoạch của hội phản thánh, cái bẫy này xem ra chỉ là để dành cho mình hắn.

Cái bẫy thứ hai chính là nhắm vào tổ chức 11 âm binh bên kia. Hội phản thánh hẳn là đã điều tra ra cái gì đó, chúng móc nối với một thành viên, kẻ đã bán thông tin ra ngoài, đồng thời ngầm hỗ trợ bọn chúng tiêu diệt toàn bộ tổ chức, tất nhiên bao gồm cả Đại Ca và thiện. Mọi đường đi nước bước đều rất hoàn hảo, lần đầu không hẳn là bọn chúng tập kích bất thành, chúng muốn một cái cớ để khiến hắn bị cô lập. Cái bẫy này có hoạt động trơn tru hay không, hoàn toàn nhờ vào kẻ phản bội kia, và ngày nào hắn còn chưa bị truy sát thành công thì người khác sẽ không bao giờ nghi ngờ kẻ đó, bọn họ sẽ tuyệt đối không phòng bị một chút nào! Nghĩ mà Quân giận sôi, hắn thật muốn băm kẻ phản bội đó ra ngay lúc này, hắn phải chọn rời bỏ tổ chức, chính là vì không muốn gây ra chia rẽ giữa các thành viên, đây là nơi có nhiều người quan trọng đối với hắn nhất, nơi mà người con gái hắn yêu thương đã gây dựng lên, hắn không cho phép ai hủy hoại nó!

Quân trở về nhà lão Hùng Athur, hắn tắm rửa và ăn uống qua loa, xong lấy cuốn kinh thánh cổ ra tra cứu, trước mắt là phải biết thuộc tính môn đồ lần này là gì, có thể từ đó tìm ra cách để khống chế năng lực của gã. Đọc một hồi, thấy có đoạn trong đó ghi: “nguồn gốc của những thói hư tật xấu của nhân loại đều do lười biếng mà ra. Nó phát sinh trong mọi hành động, mọi suy nghĩ của nhân loại. Nó đẩy nhân loại vào con đường tội lỗi trong vô thức, bản ngã của con người vốn dĩ là hưởng thụ, giống như nói, lười biếng chính là con quỷ lớn nhất của lòng người… ”

Quỷ lười biếng chính là một trong những bề tôi thân cận nhất của satan, nhưng đặc biệt là nó gần như không tham gia vào công cuộc thống trị nhân loại, vì: “chỉ có người chết mới được lười biếng, người sống phải luôn luôn đấu tranh với sự lười biếng, trong tất cả mọi việc”. Do đó thuộc hạ của quỷ lười biếng được coi là đội Quân bất khả chiến bại, người chết thì không nói hay làm gì thừa thãi, chỉ biết tuân lệnh và tuyệt đối trung thành. Và vì nó là quỷ lười biếng nên sẽ quen ăn sẵn làm ngửa, ví dụ điển hình cho cách thức hành động của nó chính là cái bẫy dưới hầm chứa xác, giống như người ta vẫn nói, một kẻ lười biếng sẽ nghĩ ra cách đơn giản nhất để làm việc, đó chính là như vậy.

Trong kinh thánh cổ còn miêu tả một đoạn về lễ tế vô cùng tẻ nhạt của quỷ lười biếng: “bề trên tối cao ngồi giữa những xác chết, trong căn phòng tối và lạnh, chỉ được chiếu sáng bằng duy nhất một ngọn nến, không làm gì cả cho tới khi kết thúc buổi lễ”. Thực sự là lười chảy thây ra! Năng lực của quỷ lười biếng chính là vực dậy xác chết, ngoài ra thì bọn chúng sẽ nghe theo một mệnh lệnh duy nhất mà nó ban ra. Điều đó lý giải cho việc vì sao sau khi tấn công tổ chức, những cái xác tham gia đều bị bỏ đi, đơn giản là chúng không còn giá trị sử dụng nữa, trong khi những cái xác dưới hầm thì có thể dùng đi dùng lại, vì mệnh lệnh của chúng là giết bất cứ ai xâm phạm vào đó.

Cách duy nhất để khống chế năng lực của quỷ lười biếng chính là: “không cách nào chống lại được sự lười biếng, nhân loại chỉ có thể không ngừng đấu tranh với nó, cho tới lúc chết và trở lên lười biếng hoàn toàn”. Đọc tới đây mà Quân nghệt mặt mất một lúc, hăn thấy sao cuộc đời này lại bế tắc quá, nói như vậy thì con người sống chỉ là để chết đi thôi sao? À không đúng, phải là con người luôn khát khao kéo dài tuổi thọ, nỗ lực bằng mọi cách từ tư duy đến hành động, để không bị trở lên lười biếng vĩnh viễn. Nhưng đây chỉ là lý thuyết, thực tế là con quỷ lười biếng kia có thật và hắn đang phải chống lại nó và thuộc hạ của nó, đã thế phải bắt được gã bệnh hoạn đó, để xem con quỷ lười biếng có bị tiêu diệt hay không.

Bắt như thế nào á? Bản tính của nó là lười biếng, với nguồn nhân lực sẵn có trong nhà xác, chắc chắn nó sẽ không phải đi đâu để kiếm mồi, có điều xác người thì được luân chuyển ra vào thường xuyên, hắn cá là mỗi ngày con quỷ này sẽ đi tuần trong đấy một vòng. Dường như mỗi môn đồ trong hội phản thánh đều tiếp quản một lĩnh vực riêng, không ngoại trừ khả năng con quỷ lần này cũng là kẻ có quyền lực trong cái nhà xác đó, nhưng nhà xác thì có bao nhiêu nhân viên, Quân tự tin chỉ trong một buổi tối là sẽ bắt được gã. Nghĩ xong hắn liền lên giường đắp chăn đi ngủ, nhớ lại vừa rồi có chút ghê tởm quá, hắn rùng mình nhắm nghiền mắt lại. Mình có quên mất gì không? Bỗng Quân tự hỏi, hmmmmm…

ĐẠI CA!!!!!

Ngay lập tức hắn vùng dậy đạp tung chăn ra, từ lúc về đến giờ đầu óc bị bao nhiều chuyện quấn lấy, thành thử cũng quên mất anh ấy, không biết tình hình Đại Ca dưới hầm sao rồi? Từ lúc thoát được tới giờ cũng đã qua gần ba tiếng, hay giờ quay lại nhà thờ đó xem thế nào, không được, tự nhiên xuống dưới đấy khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng mà không xuống thì kệ cho Đại Ca sống chết mặc bay sao? Quân lòng như lửa đốt, hắn liền nghĩ ra cách liên lạc với Đại Ca, điện thoại của hắn đã bị quăng lại hầm rồi, thử lấy điện thoại cố định gọi xem. Thuê bao không liên lạc được! Đại Ca cũng có điện thoại, gọi thử số của anh ấy xem, có tín hiệu, tút tút…

- Alo – bỗng bên kia nhấc máy.

- Đại… Đại Ca? – Quân giật mình đáp.

- Quân? – bên kia lập tức hỏi lại.

Hóa ra anh ấy vẫn ổn. Trước khi nhận điện vài phút, Đại Ca vừa mới tỉnh dậy, anh không nhớ tại sao mình lại ngủ ở đây, giữa một nơi tối và nồng nặc mùi thối rữa như vậy. Nhờ có ánh sáng của điện thoại mà anh mới nhận ra đây là căn hầm phía dưới nhà thờ, trước khi ngất đi anh chỉ nhớ là có rất nhiều xác người chết nằm la liệt khắp nơi, giờ nhìn thì còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng, người nào cũng nát bét, không còn gì nguyên vẹn cả, đầu chân tay mỗi chỗ một ít, xương thịt lòng mề lẫn lộn thành đống, soi tới đâu cũng thấy cảnh thịt nát xương tan, mặt đất không còn chỗ để chân nữa. Có phải là do kẻ đó gây ra? Kẻ bệnh hoạn mà trước đó anh đuổi theo nhưng không bắt được, gã đã làm gì?

Thế thì lúc đó Đại Ca chợt nhớ ra Quân, anh gọi hắn nhưng xung quanh hoàn toàn im ắng, không có lối ra, trời ơi, lẽ nào hắn cũng đang nằm chung với đống xương thịt bầy nhầy này, hắn cũng nát bấy rồi sao? Và Đại Ca vội đào tung đống thịt lên, lúc thấy điện thoại của hắn, anh đã gần như tin là Quân đã thành thịt chặt, Đại Ca trong lòng chua xót, anh nhìn từng khuôn mặt, hết góc này qua góc khác, đang đào bới thì điện thoại reo lên, và giọng Quân vọng ra, Đại Ca vui mừng hỏi hắn ra ngoài bằng cách nào? Quân bịa ra việc hắn đuổi theo kẻ bệnh hoạn kia bằng đường khác, ở bên vách tường, anh có thể thấy nó là một cái cửa, qua cửa sẽ có thông đạo, đi hết thông đạo là sẽ ra được. Hắn đuổi theo kẻ đó ra ngoài rồi đi rất xa, tới mức bị lạc mãi mới về được đến nhà.

Đại Ca thờ phào một tiếng, bảo hắn nghỉ ngơi đi, anh tìm thấy cửa vào thông đạo rồi, sáng mai sẽ qua gặp hắn bàn chuyện xử lý cái hầm này. Quân liền ngăn lại, hắn nói mai anh cứ ở nhà nghỉ lấy sức, chưa bắt được hung thủ nên chuyện cái hầm không nên bàn tới vội, tránh rút dây động rừng. Hắn có kế hoạch đợi tối mai cùng anh thực hiện, đảm bảo bắt gọn được gã bệnh hoạn kia. Đại Ca nghe vậy thì đồng ý. Qua chuyện vừa rồi, Quân nghĩ hắn không nên trực tiếp gặp mặt Đại Ca, nhìn đống hỗn độn trong hầm xem, xác người có khác nào bị cho vào máy xay đánh lên không, nếu hắn không kịp bỏ chạy khỏi cái hầm đấy, có khi đêm nay hắn cũng ra bã thật. Tốt nhất ngày mai chỉ cần Đại Ca ở bên ngoài quan sát, hắn ở trong tương kế tựu kế bẫy người, kẻ đó có chạy đằng trời cũng không thoát được.

Bảy giờ tối hôm sau, Đại Ca theo lịch hẹn tới nhà xác thành phố, Quân nói anh cứ đứng ở phòng chờ tang lễ mà theo dõi, khu vực đó lúc nào cũng mở cửa, giả bộ làm người nhà vào tổ chức tang lễ là được. Còn hắn sẽ vào dãy nhà bên tay trái, nơi chứa xác nguyên vẹn, Quân nhớ trong cuộc hội thoại mà gã bệnh hoạn nói với kẻ phản bội tổ chức, có nhắc đến việc tìm xác thay thế, ngày mai là tới hẹn giao hàng, rất có thể đêm nay gã sẽ vào đây tìm xác.

Trong nhà xác rất rộng rãi, hai bên tường có hai cái tủ kim loại chia ngăn chuyên để đựng xác, ở giữa lối đi có ba dãy băng ca phủ khăn trắng, chắc đây là xác mới chuyển vào, có vài băng ca ở dưới vẫn để trống. Quân không dám hít sâu, hơi lạnh ở đây độc không kém gì trong quỷ môn quan, là tử khí tự nhiên ngưng tụ thành, cùng với mùi thuốc khử trùng, mùi cơ thể người tiết ra, ngửi vào ghê bằng chết. Quân mua được một cái đèn pin đem vào đây soi, hắn đi một vòng xem trốn đâu tiện nhất, lại thấy không cần trốn, cứ nằm đại lên một băng ca, vừa đỡ mỏi vừa tiện nghe ngóng tình hình. Đối với Quân mà nói, việc nằm lên băng ca người chết không có gì đáng sợ, nhưng nếu ai đó thử nằm lên một mặt kim loại lạnh toát, trên người phủ một lớp khăn trắng mỏng tang, lúc đó sẽ có một cảm giác giống như mình và những người chết có thể nói chuyện được với nhau vậy, cái mà dân gian gọi là đồng cảm đó.

Quân đắp khăn không lâu, hắn liền nghe thấy có tiếng cửa mở, ai đó nói chuyện, tiếng bước chân đi lại ở đầu phòng:

- Có mười một tử thi được đem vào đây hôm nay, anh kiểm tra lại rồi đẩy vào khoang chứa hộ em nhé – giọng một người phụ nữ có tuổi vang lên.

- Anh làm nghề này bao năm nay, không có tâm sao trụ được tới giờ chứ – tiếng một người đàn ông đáp lại, nghe giọng thì Quân không thấy có ác cảm.

Sau đó một người rời đi, cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân bắt đầu chậm dãi quanh phòng. Vài bước lại ngừng, không rõ là làm gì, nhưng hoặc là sẽ có tiếng xuýt xoa, hoặt là sẽ chậc lưỡi, Quân muốn ngóc đầu dậy xem nhưng vẫn ghìm được, hắn đoán có thể là người kia đang lật khăn ra, chắc thấy cái gì ghê lắm nên mới thế, giờ thì không kịp trốn rồi, thôi thì đành nằm im xem ra sao thì ra. Bước chân càng lúc càng gần, mỗi lần dừng lại khá lâu, khoảng hơn mười phút sau thì tới chỗ hắn, Quân nín thở, đợi khăn lật ra. Bỗng hắn thấy giữa hai chân mình lạnh lạnh, ơ như nào, cái gì đang chạm vào hạ bộ hắn, bên ngoài rồi bên trong.

- LẠNH!!!!

Cái quái gì lạnh như đá vừa túm vào thằng em của hắn vậy? Lúc đó phản xạ tự nhiên là Quân chộp lấy tay của người kia, khiến cho gã đó giật mình đánh thót một cái, đồng thời hắn gào toáng lên và ngồi dậy. Hai người tròn mắt nhìn nhau, qua ba giây gã lập tức giãy ra, Quân nhìn người đó tầm ngoài năm mươi, thấy quần áo thì hình như là bảo vệ, diện mạo không có gì đặc biệt, trông còn có vẻ đáng tin nữa, nhưng hành động vừa rồi là sao? Tay gã quả thực rất lạnh, hắn cầm vào mà tưởng đông cứng cả tay, nếu không thì hắn đã không phải giãy nảy lên như vậy, hoa mi của hắn đóng đá rồi!

Người kia lập tức bỏ chạy, Quân đuổi theo nhưng bị gã đẩy mấy băng ca ngáng đường, ra đến ngoài gã liền lập tức đóng cửa lại, muốn tắt đèn chứ gì, Quân cười khẩy, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Đại Ca, báo anh bắt lấy gã và mở cửa cho hắn, kì lạ là trong phòng không có sóng! Quân lập tức ra đập cửa, nhưng đây là kiểu cửa kim loại cách nhiệt rất dày, hắn bỗng nhận ra căn phòng này không ổn, cấu trúc của nó hoàn toàn kín kẽ, đây phải gọi là một cái tủ đá cỡ lớn mới đúng, có phải nhiệt độ đang giảm xuống? Thì ra là vậy, cùng lúc có một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, do gã làm trong phòng chứa xác này lâu năm nên thân nhiệt đặc biệt lạnh, gã cũng không phải người thích giao tiếp nên người khác khó mà nhận ra sự bất thường này, đây không phải là vu thuật gì cả, còn việc mấy xác chết vùng dậy, dù nhiệt độ có tăng lên hay giảm đi thì chúng vẫn vùng dậy như thường!

Quân quay người lại, đập vào mắt hắn là mười một tử thi đang bắt đầu di chuyển, vài người trông như cổ và thân sắp rời ra, tất cả đều hướng đến chỗ hắn, chúng là bị dương khí của hắn hấp dẫn. Thực ra việc bị bám đuôi không đáng lo lắm, nhiệt độ trong phòng này mới là vấn đề, càng lúc càng lạnh, mấy đầu ngón tay hắn đã tê cóng, Quân tránh mấy tử thi, hắn vô tình nhìn lên nhiệt kế điện tử trên cửa, 0 độ? Muốn hắn chết cóng hay gì, vậy để hắn cho gã thấy, người ta chống rét như thế nào. Quân đang chạy bỗng quay ngoắt lại chỗ các tử thi, hắn tung chân đạp ngã một người, lại vung tay đấm lùi một người khác, bên cạnh có tử thi vươn tay muốn tóm hắn, Quân lập tức kéo lấy tay người đó, hắn gạt chân mượn lực vật người đó ngã vào đống băng ca, tiếng va chạm loảng xoảng.

Đám xác chết không chút sứt mẻ, mỗi lúc một dồn tới đông hơn, Quân tả xung hữu đột không ngừng, rốt cuộc thì hắn vẫn bị đánh trúng, hắn đấm ngã được một người thì phía sau có một người khác túm được tay hắn, kẻ đó ôm rịt không buông, Quân loay hoay với một tay thì không đủ lực, hắn lập tức bị úp sọt. Tiếp theo đám người du đẩy khiến hắn trượt chân ngã đập lưng xuống sàn, chưa kịp đau thì bụng đã bị một thụi, hắn điên tiết co chân đạp người kia, lại cố sức kéo cánh tay đang bị giữ tới tê bại ra. Đám tử thi không biết đau là gì, hắn thì đau thấy mụ nội rồi, không những thế còn lạnh và mất sức nữa, hoạt động cường độ cao khiến hắn phải hít thở dữ dội, khí lạnh luồn vào phổi bỏng rát, giống như có lưỡi dao lam cứa trong họng hắn vậy.

Dẫu vậy Quân cũng không bỏ cuộc, hắn căng người đạp cho tử thi đang giữ tay mình văng ra ngoài, giờ thì cánh tay bị giữ đã không còn cảm giác gì nữa, mất thêm một lúc hắn mới thoát được vòng vây của mấy tử thi, chạy được vài bước người hắn bắt đầu run lên, khí lạnh đã thấm vào lục phủ ngũ tạng, hắn cảm thấy máu lên não cũng chậm hẳn. Quân ôm ngực ho một trận, hắn khạc ra cả máu, lỗ mũi cũng đã đông cứng, còn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa, cứ thể này sợ là hắn sẽ không trụ được mất, mà Đại Ca đang làm gì vậy, lẽ nào anh ấy không thấy hắn đang bị nhốt trong này sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Giải ngải ký phần 3: Ký sự 2h59' - Cầu cơ
  • 4.80 star(s)
  • Tống Mặt Than (Tống Minh Ngọc)
Chương 22...
Giải ngải ký - Phần 2: 11 Âm binh
  • Tống Minh Ngọc (Tống Mặt Than)
Lời kết
Giải Ngải Ký - Phần 1
  • Tống Mặt Than (Tống Minh Ngọc)
Chương 29...
Giải Mã 1995050523
  • Tả Tiểu Thuyết Đích Thốc Đầu Lão Trương/写小说的秃头老张

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom