2L
Staff member
-
Chương 12: Mộ búp bê
Chó Điên bước tới trước mặt Cường. Nó không dùng ánh mắt thù địch nhìn cậu, nhưng khi liếc qua Quân, mắt nó chợt hằn lên tia máu. Cảm giác được giữa hai người bọn họ tiềm ẩn một mâu thuẫn nào đó, nó hất đầu về phía Cường, nói:
- Sau những chuyện xảy ra với chị Như, mày vẫn muốn có thêm đồng minh sao?
Đột nhiên thằng bé nhắc tới một người xa lạ, Cường quay sang nhìn Quân, hắn chớp mắt, biểu cảm bỗng thay đổi. Rõ ràng là đầu mày hắn hơi nhíu lại, để né tránh cái nhìn của thằng bé, Quân xoay người lảng đi chỗ khác. Cường nhận ra thằng nhóc này không điên, thậm chí nó rất bình thường, nó biết dùng kính ngữ với người lớn, nhưng khi xưng hô với Quân, thằng bé luôn tỏ thái độ căm ghét.
- Tại mày mà chị Như phải chết, tao đã ngăn chị ấy lại, nhưng mày thì không,… - Thăng bé nghiến răng nói.
- IM ĐI! – Quân quát lên, hắn chỉ chặn những lời tiếp theo của Chó Điên lại, ngoài ra không nói thêm gì nữa.
Là sao đây? Cường nhìn Quân đang nhặt đống hồ sơ rơi từ trong vali ra, vừa rồi con ác khuyển ngoạm bẹp cả vỏ nhôm của vali, đống giấy tờ bên trong đã bị nhăn dúm lại. Thằng bé nghe hắn quát thì không dám nói tiếp, nó vốn vẫn là trẻ con, bị mắng thì ra vẻ tiu nghỉu.
- Đọc đi – Quân đưa hồ sơ cho nó.
Ban đầu Cường nghĩ nó sẽ nổi điên lên xé mấy tờ giấy đó đi, nhưng bất ngờ là thằng bé vẫn nhận tập hồ sơ, nó bắt đầu đọc thầm, thỉnh thoảng chữ nào không đánh vần được thì nó hỏi Quân. Vừa rồi thằng bé còn bừng bừng khí thế muốn giết tên kia, sao giờ hai người đó lại làm như chưa có gì xảy ra. Cường nghĩ mãi cũng không hiểu đây là mối quan hệ gì, kiểu như hai anh em trong một gia đình không hòa thuận, mỗi lần gặp là đánh nhau sống chết, sau đó lại yên ổn được ngay.
Quân kiên nhẫn đợi cho thằng bé đọc hết mấy tờ hồ sơ, sau đó hắn hỏi:
- Trước khi mấy con chó này là của mày, chúng nó có từng lộng hành ở đâu không?
- Không – Chó Điên trả lời dứt khoát.
- Mày chắc chứ? – Quân nhấn mạnh.
- Đó là anh em tốt của tao, chúng không phải thú hoang như trong này nói, bình thường chúng sẽ tìm nơi vắng người để sống, những khu dân cư thì chúng không bao giờ bước vào. Chỉ khi có kẻ xâm phạm lãnh thổ, gây nguy hiểm tới chúng thì chúng mới tấn công thôi – Thằng bé đáp.
- Vậy mấy xác người kia sao lại ở chỗ mày? – Quân tiếp.
- Là mấy người đó đuổi theo tao, may mà tao kịp chạy về đây, bọn họ làm ở khu công nghiệp đằng kia – Thằng bé chỉ tay về phía có cột khói bốc ra từ mấy nhà máy xa xa. Đây không phải lời nói dối, thằng bé này có vẻ ít được giao tiếp với xã hội, nói chuyện rất tự nhiên, mỗi câu trả lời nó đều nhìn thẳng vào người đối diện.
Mấy người mà báo đăng tin, chắc họ có ý đồ xấu khi tiếp cận thằng bé. Tình hình lúc đó tạm hiểu là, thằng bé đi chơi từ bên ngoài về, có một nhóm năm người tụ tập ngoài đường lớn, bọn họ trêu chọc rồi đi theo thằng bé về tận khu nhà hoang này. Chó Điên không cố tình tấn công bọn họ, chỉ là do những người đó xâm phạm địa phận của thằng bé, đồng thời còn khiến nó cảm thấy bị đe dọa. Sự việc tiếp theo, như trong báo viết lại, năm người bị chó dữ cắn tới chết.
Quân thở dài, hắn định nói gì đó, nhưng lại thôi. Tiếp theo hắn rút ví ra, lấy một ít tiền rồi đưa cho thằng bé, nói:
- Còn tiền ăn không? Tự nhiên mày chuyển chỗ ở, lần sau đi đâu phải báo tao một tiếng.
Chó Điên không đáp, nó nhận tiền rồi nhìn sang Cường, rất lâu mới lên tiếng:
- Thả người anh em của tôi ra đi.
Mọi chuyện đã được làm rõ, Chó Đen giờ không còn nguy hiểm nữa, Cường lập tức gật đầu. Cậu hóa giải pháp lực, ác khuyển cụp đuôi luồn ra phía sau Chó Điên, dù sao nó cũng vẫn rất to để nấp sau lưng thằng bé như thế. Sau một hồi vật lộn, những gì cần nói cũng đã nói, ai lại chuẩn bị về nhà nấy.
Cường phủi hết bụi bẩn trên quần áo, cậu cũng đang định rời đi, bỗng thấy Quân nhìn mình, Cường hất cằm ý hỏi có chuyện gì?
- Mày không nhận ra năng lực của Chó Điên sao? Con thú đen lông lá kia đánh hơi được ở mọi địa hình đấy, dù có trốn kỹ thế nào, nó cũng vẫn tìm đến tận nơi được – Quân chỉ vào con chó – Mà nó thì nghe lệnh của thằng nhỏ, muốn tìm cái gì thì bảo thằng ấy đi.
Trong đầu Cường như vừa có tiếng nổ. Phải rồi, nó là chó mà, còn là thú nuôi của Âm dương sư, ngoài tài năng chiến đấu, chắc chắn nó phải có gì đó đặc biệt hơn nữa. Mũi Chó Đen ngửi được những gì, có thể tìm đến chính xác vị trí của con quỷ kia không? Tên đeo mặt nạ sẽ giấu Bông ở nhà hắn, hoặc nơi mà hắn hay lui tới, nếu tới được đó vậy cơ hội cứu con bé sẽ cao hơn.
- Xin lỗi, tôi quên mất một chuyện – Ngay lập tức Cường quay lại, cậu dùng những lời ngắn gọn nhất để nói với Chó Điên – Tôi có một đứa cháu gái, chỉ nhỏ từng này thôi, cách đây bốn hôm, có một kẻ đã bắt cóc nó. Đó lại là thành viên trong tổ chức của người anh em, tên là Ông ba bị, người anh em có thể giúp tôi tìm được nơi hắn giấu con bé không?
Chó Điên nghe tới tên Ông ba bị, thằng bé mở to mắt, vẻ mặt hoang mang liếc về phía Quân, đúng như Cường nghĩ, kẻ đó chắc chắn từng là nỗi khiếp sợ với bất kỳ đứa trẻ nào, kể cả thằng bé này. Bên kia thấy Quân gật đầu, Chó Điên lúc này mới nói với Cường:
- Có vật gì làm dấu không?
Cái đó là dùng để đánh hơi? Cường nghĩ ngay tới quần áo của Bông, như vậy chưa đủ, muốn tìm tới hang ổ của tên đeo mặt nạ, tốt nhất là phải có mùi của hắn hoặc của con quỷ kia nữa. Nghĩ một lát, Cường chợt nhớ ra mảnh áo cậu giữ được trong buổi tối ở bệnh viện, lúc con rết người ngoạm Bông đi, nó đã cắn vào cái áo. Tính ra là bốn hôm rồi, mảnh áo ấy còn dùng được nữa không, chưa kịp hỏi, mặt Chó Điên bỗng căng thẳng. Thằng bé quay mặt nhìn về phía đường lớn, ngay lập tức nó chặn lời Cường, nói:
- Về đi, tối quay lại, có rất nhiều người đang tới đây.
Dứt lời, thằng bé leo lên lưng Chó Đen, một chủ một tớ tức tốc chạy vào tòa nhà, Quân nhìn theo tới khi bóng tối bên trong nuốt chửng chúng, hắn túm lấy Cường, kéo cậu rời khỏi khu đất trống. Cường lấy làm lạ, chuyện gì có thể khiến thằng bé bỏ chạy vội vã như vậy, mà ai đang tới đây? Vừa bước ra ngoài đường lớn, cậu liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hú lên, nhưng khoảng cách còn rất xa, ước chừng phải năm phút nữa mới chạy tới.
Thì ra Chó Điên nghe thấy tiếng xe cảnh sát, có lẽ thằng bé từng vì vụ án mạng kia mà bị bọn họ làm cho hoảng sợ. Nếu chỉ là một vài người đơn lẻ, chắc thằng bé cũng không ngại mà thả chó để chúng ngoạm chết bọn họ rồi. Nhận định bên phía cảnh sát về vụ án này là rất nghiêm trọng, như Quân nói thì phía cảnh sát cũng đang rảnh rỗi, thành ra có bao nhiêu người họ đều kéo hết tới đây.
- Thằng bé đó không giống bị điên, sao lại gọi nó là Chó Điên? – Trên đường về, Cường hỏi.
- Ai khi nghe cái tên đó đều nghĩ nó điên, nhưng thằng bé lại thấy tên đó rất bình thường. Bầy ma thú kia là gia đình của nó, đặt tên sao cho hợp với bầy đàn thì thôi - Quân đáp.
Sau đó hắn có kể qua cho Cường nghe về quá khứ của thằng nhóc Âm dương sư đặc biệt này. Mới đẻ không lâu thì nó bị bỏ rơi ngoài nghĩa địa, có người quản trang kia thấy một hôm xuất hiện đàn chó lạ, chúng xúm vào một chỗ không biết định đào xới mộ hay định làm gì. Lão liền đánh đuổi đàn chó đi, và thấy thằng bé đang nằm trên một ngôi mộ ở đó. Người quản trang đã nuôi dưỡng nó, rồi một ngày lão ấy cũng già mà chết, chẳng ai nuôi dưỡng nữa thì nó đi làm ăn xin. Nhưng ít khi người ta thấy nó vào những khu dân cư kiếm ăn, thời gian chủ yếu nó dành để lang thang cùng đàn chó lạ, cái ăn đều là do bọn chúng kiếm cho nó. Hình như là tới năm bảy tuổi, lại có một nhà bao nuôi nó.
Đúng hơn là có một người, con gái của một nhà làm ma chay trong vùng, thương cho số phận của thằng bé nên hằng ngày đã qua ngôi nhà cũ trong nghĩa địa để chăm sóc nó. Chỉ là ngày hai bữa cơm và thỉnh thoảng dạy nó học chữ, thằng bé cũng là đứa thông minh, được người khác quan tâm thì hết sức học tập. Người đó còn đặt cho nó một cái tên đàng hoàng, ban đầu gọi nó Chó Điên, nhưng từ đấy về sau nó dần quen với cái tên mới kia.
Nhưng rồi người đó cũng bỏ nó mà đi, cách đây gần một năm, nó cũng bỏ luôn cái tên mới đó mà trở lại làm Chó Điên. Trước khi chuyện xấu xảy ra, cô ấy đã để nó gia nhập hội 11 Âm binh, muốn là có người thay cô ấy quan tâm nó, hiện tại là tên Quân này. Thằng bé đó là một Âm dương sư bẩm sinh, vì số phận của nó quá nghiệt ngã, ông trời đã bù đắp cho nó một chút khả năng, nó cũng chưa từng dùng khả năng ấy giết hại ai. Sự việc vừa rồi là vì nó bị đe dọa nên mới dẫn tới giết người, bầy chó không cho phép bất cứ ai tiến vào địa bàn của chúng mà có thể làm hại tới thằng bé.
- Cô gái đó tên là Như phải không? - Cường hỏi.
Quân không đáp, mặt hắn có chút trầm ngâm, có lẽ hắn và cô gái từng có thời gian thân thiết với nhau, chuyện xấu mà hắn nói tới mỗi khi nhắc đến lại làm hắn đau lòng. Cường bỏ qua câu hỏi đó, cậu nghĩ ra một chuyện, lại nói:
- Tao thấy khi nhắc tới Ông ba bị, Chó Điên có vẻ sợ hãi, tên đó cũng đã từng tấn công thằng bé rồi sao?
- Lần đầu ra mắt tổ chức, trong một cuộc họp định kỳ, Ông ba bị đã muốn bắt nó đi. Tên đó hành động phần nhiều là tự phát, dù xung quanh có bao nhiêu người nhưng hắn vẫn ra tay - Quân đáp.
Hắn lại kể, hôm nay là ngày nhiều tâm sự với hắn, vậy nên có chuyện gì hắn cũng muốn giải bày ra. Giống như lần họp định kỳ đêm qua, mọi người trong tổ chức đều được mời tới. Chỉ khác một điều là đêm ấy có đông đủ các Âm dương sư, lúc đó tổ chức mới có 10 người, Chó Điên là thành viên cuối cùng tham gia, cũng là người đêm đó ra mắt.
Tên đeo mặt nạ tỏ ra rất phấn khích khi thấy sự xuất hiện của thằng nhóc, thậm chí hắn không thể ngồi yên trên ghế để nghe hết lời giới thiệu. Ngoại hình của Chó Điên không được phổng phao như bạn bè cùng tuổi, nhưng đó lại đúng kiểu mà hắn thích, trong mắt hắn thằng bé giống một cái bánh mật biết đi vậy. Hắn lúc đó thực sự là một kẻ điên phải kiềm chế, sau chiếc mặt nạ, hai con mắt nhìn như muốn xuyên thủng thằng bé kia.
Tới khi thằng bé được ngồi riêng ra một chỗ, Ông ba bị mon men tới gần, hắn muốn làm thân với thằng bé, nhưng vốn dĩ Chó Điên không thân thiện người lạ. Sống với ma thú một thời gian dài nên thằng bé hình thành một thói quen, đó là tỏ ra nghi ngờ đối với bất cứ ai tiếp cận nó. Thái độ bất thường của tên đeo mặt nạ khiến thằng bé càng trở lên dè chừng, bản năng mách bảo nó, người này không đáng tin, có thể còn làm hại nó nữa.
Không phải chỉ có mình Chó Điên để ý, suốt buổi tối hôm đó, còn một người nữa cũng không ngừng quan sát Ông ba bị. Đó là người giới thiệu thằng bé vào tổ chức, Quân không nói tên cô gái ấy, nhưng trong lời kể, Cường nhận ra hắn luôn dành một sự tôn trọng rất lớn đến cô ấy. Cô gái đã lập tức tách thằng bé và tên đeo mặt nạ ra trước khi tên đó kịp tiếp cận thằng bé.
Ngay khi bị giật mất con mồi, Ông ba bị giống như đứa trẻ bị tịch thu đồ chơi, hắn giãy nảy lên và bật ra những tiếng thút thít sau chiếc mặt nạ. Cả phòng họp bỗng cảm thấy kỳ lạ, họ tự hỏi, sao tới cả thành viên cùng tổ chức, tên đeo mặt nạ kia cũng thấy hứng thú được, hắn không biết kiềm chế sở thích bệnh hoạn của mình lại sao?
Và đúng là hắn không nhịn được, nửa giây trước còn giở trò khóc mếu, nửa giây sau, hắn lập tức chộp lấy vai cô gái, giữ cho cô ấy không đem thằng bé kia đi. Chiếc lắc tay của hắn rung lên, một chuỗi âm thanh leng keng ma mị đồng thời phát ra, chúng truyền vào tai cô gái, khiến cho mọi cử động của cô ấy đều bị vô hiệu hóa.
Lách cách...
Con rết người của tên đeo mặt nạ từ trong góc tối lù lù xuất hiện. Ngày đó, cuộc họp vẫn được tổ chức tại nhà riêng của Quân, có điều không phải căn phòng hiện tại hắn đang ở, sau sự việc này, hắn đã phải đền bù rất nhiều và còn phải bỏ trốn một thời gian để chạy nợ. Bé Bự giống như một cái vòi rồng từ trên trần nhà rủ xuống, vừa chạm đất đã cày tung một khoảng sàn gỗ của phòng Quân. Đến hắn còn bị đòn tấn công bất ngờ của nó làm cho kinh thần hoảng sợ.
Những người có trong phòng lập tức đứng cả dậy, họ chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, thì khắp phòng lại rung chuyển lần nữa. Tên đeo mặt nạ vỗ hai tay vào nhau, hắn dùng tiếng lắc tay để điều khiển con rết người, hành động tiếp theo vô cùng ảo diệu. Vừa chạm đất, con rết tức tốc bò tới trước mặt cô gái, ý đồ của nó là ngoạm một cái mất đầu cô ấy, lúc bấy giờ Ông ba bị tính toán kẻ ngáng đường hắn đang không thể di chuyển, tấn công chớp nhoáng chắc chắn thắng lợi.
Chỉ là hắn không ngờ tới một trường hợp, Chó Điên đứng ngay bên cạnh đâu phải bù nhìn, tên đeo mặt nạ đã không nhận ra khả năng của thằng bé đó. Mắt thấy cái đầu cỡ bự kia chỉ còn cách hai bước chân, Chó Điên lập tức nhảy lên chiếc ghế đang ngồi, liền sau đó thằng bé tung người vồ tới. Vì thằng bé không được cao, tầm với hạn chế, nên nó phải dùng tới bước đà này để tiếp cận kẻ thù.
Người ta chỉ kịp thấy có một bóng đen lao vụt tới bám chặt lấy vai và thân con rết quỷ, tốc độ tuy ngang ngửa nhưng sức lực lại thua xa, nhìn như con nhái bén bám lấy cánh tay gấu. Nhưng chính vì thấy sự so sánh quá khập khiễng đó nên khi con rết quỷ bị hất văng ra ra gần như cùng lúc, người ta mới cảm thấy kinh ngạc gấp bội lần.
Nhìn lại, không phải Chó Điên chỉ lao tới đẩy con rết quỷ ra, thằng bé còn ngoạm vào cổ họng thứ đó, răng nó không ngừng giằng xé xương thịt ở cổ con quỷ ấy. Đau đớn khiến cho toàn thân Bé Bự giãy giụa, bắt buộc nó phải ngừng tấn công mà chuyển sang phòng thủ, không may cho nó, Chó Điên lại chọn đúng điểm mù của mắt nó.
Bé Bự có mười hai con mắt, nhìn được bốn phương tám hướng, duy nhất chỉ có phần dưới cằm của nó là không thể thấy được. Vì cái đầu quá to, còn cái cổ lại là kích thước bình thường, thành ra nó chỉ nhìn được tới vai, còn cổ thì hoàn toàn mù tịt. Chó Điên không căn cứ vào điều đó để tấn công, thằng bé có bản năng của loài thú săn mồi, cắn vào động mạch chủ ở cổ, mất máu sẽ khiến kẻ thù yếu đi và dễ giết hơn. Không ngờ thằng bé còn nắm trúng được cả điểm chết duy nhất này của con quỷ kia.
Ngoạm được một cái, Chó Điên lập tức cắn lấy cắn để, cơ hàm của nó khỏe tới mức có thể nghiền nát được xương cổ của con quỷ. Nghe được trọn vẹn cả tiếng rau ráu giòn tan của nó. Cho tới khi mọi người định thần được cục diện, trước mắt họ đã là con rết người quằn quại với hàng chục cái tay co giuỗi không ngừng, nó ngã nhào dưới sàn nhà, toàn thân giãy đành đạch lên, và cái cổ đã bị cắn đến xơ xác. Xương sống cổ đã bị nhai vụn, những bó cơ, gân đứt thành hai đoạn đâm chĩa lung tung bên ngoài lớp da rách toang hoác.
Cảnh tượng càng thêm kích động, khi người ta thấy Chó Điên rất ra dáng thú hoang, khi một chân thằng bé đạp ngửa cằm con rết quỷ, một chân giẫm lún ngực thứ đó, dáng người khum khum nửa ngồi nửa đứng, hai tay nó chạm vào những sợi gân đang bung ra dưới cổ kia. Trong mắt thằng bé giống như là hai cục lửa, cháy đỏ rừng rực và tỏa ra đầy mùi sát khí. Miệng Chó Điên vẫn đang nhổ phì phì mấy miếng thịt quỷ hôi tanh mà vừa rồi còn ngậm lại.
Quả là tài không đợi tuổi, Cường thầm nghĩ, thằng bé này so với mấy con Chó Đen chắc cũng không kém phần hung dữ. Như lời Quân kể thì lúc đó mọi người không ai bảo ai mà cùng bước lùi lại, có người còn lùi thẳng ra cửa, chỉ trực mở cửa bỏ chạy luôn. Không phải riêng người nào, khi bắt gặp một thứ giống như thú bốn chân, tâm lý thường sẽ bị lung lay, dù nó không có ý định tấn công, nhưng tự thân vẫn nảy sinh ra sợ hãi mà né tránh nó.
Quân không thể bỏ chạy, vì đấy là nhà hắn, việc hắn cần làm là giải quyết vụ lộn xộn này, thành ra hắn đành phải nhập cuộc. Mặc kệ Chó Điên đang định làm gì, Quân nhanh chóng tiếp cận cô gái đang bị tiếng chuông khống chế, hắn dùng hai cái búng tay để thần trí cô tỉnh táo trở lại. Ông ba bị lại đang chú ý về phía thằng nhóc, tới khi quay lại đã không thấy cô gái kia trong tầm tay nữa, trước mặt tên đó giờ là Quân, biểu cảm của hắn rất hiếm khi tức giận như vậy.
Ngay lập tức tên đeo mặt nạ lùi lại, khả năng thôi miên của hắn gần như không ai chống chịu được, tới hiện tại mới có một người nằm ngoài tác động ấy. Đó là Quân, vì tai hắn nghe được tiếng quỷ, những tác động ngoại cảm vào thần kinh của hắn đều không có hiệu quả. Phải đánh nhau với Quân thực sự rất khó thắng, khi mà hắn vừa dùng được vũ khí tầm xa, vừa nuôi rất nhiều quỷ đói, lại không bị khả năng tiềm ẩn ảnh hưởng. Tốt nhất không lên liều mạng.
Leng keng... leng keng...
Tiếng lắc tay va vào nhau dồn dập, Bé Bự không chết, ngay sau đó cổ của nó bắt đầu có dấu hiệu liền lại. Vừa rồi Chó Điên xuống khỏi xác rết người, những tưởng nó đã chết, không ngờ, quay đi vài giây đã thấy nó ngóc đầu dậy. Thằng bé lập tức rơi vào thế bị động, muốn vồ tới lần nữa cũng không kịp, con rết người đã dựng cái thân hình đồ sộ của nó dậy, những cánh tay co giuỗi liên tục phòng thủ không để cho Chó Điên nhìn ra một tia sơ hở nào.
Thằng bé lúc bấy giờ không còn là đối thủ với thứ kia nữa, buộc lòng nó phải tìm đường thoát thân, trong đầu nó nghĩ tới việc nhờ tới người giúp đỡ. Ngay lập tức nó bỏ chạy, tiếng leng keng tràn đầy căn phòng, hối thúc con rết đuổi theo bước chân thằng bé, tên đeo mặt nạ muốn thú nuôi của hắn đánh nhanh thắng gọn trong một chiêu sau đó.
Con quỷ rết thu người rồi đột ngột lao tới vị trí Chó Điên đang chạy, thằng bé phản xạ tức thì, nhảy né về một hướng, chân không ngừng lại. Hai bên một tấn công một bỏ chạy, được ba lần cày xới mặt sàn trong phòng thì thằng bé bị dồn vào chân tường. Quân thấy phòng mình bị phá tới tan hoang như vậy, hắn phát điên lên, lập tức vung lưỡi hái đuổi theo tên đeo mặt nạ, muốn chặt đứt hai bàn tay đang rung rung kia đi.
Bên kia con quỷ đã nhận lệnh, nó rướn người lên lần nữa, nhắm kỹ mục tiêu trong giây lát. Cuối cùng nó há miệng thật lớn rồi lao người xuống ngoạm Chó Điên.
Bốp!
Toàn thân con rết người đột ngột khựng lại. Tất cả những cánh tay đang múa may trên thân nó cũng dừng theo. Dù cho tiếng leng keng vẫn vang lên đều đều, nhưng tuyệt nhiên, con quỷ hoàn toàn không đáp lại tiếng chuông đó. Trước mặt nó không chỉ có Chó Điên, từ lúc nào cô gái đã chen vào đứng chắn giữa nó với thằng bé, tay cô ấy vừa vỗ vào mặt nó, cùng với đó là một tờ bùa vàng dán lên.
- Có thể khiến cho con quỷ ấy bất động, cô ấy đã dùng thuật gì vậy? - Cường cắt ngang câu chuyện của Quân, cậu kinh ngạc hỏi.
- Cản thi - Quân đáp.
Cản thi? Đây là một tà thuật của phái Âm dương sư đặc biệt khác, bắt nguồn từ Trung Quốc, khác với những người chuyên dưỡng quỷ, Âm dương sư này hành nghề dưỡng thi. Tức là nuôi xác chết. Đại loại là họ có khả năng điều khiển xác chết thành những cỗ máy chiến tranh, hay còn gọi là Cương thi, không phải là dạng nhảy như lên đồng hay cắn người loạn bậy, những xác chết được Âm dương sư dưỡng thường có kết nối tư duy với người thi triển thuật. Về thân thủ cũng như năng lực hành vi đều rất mạnh, muốn Cương thi trở thành bất khả chiến bại, Âm dương sư phải là một người pháp lực cao cường, tu vi hơn người.
Nhìn theo một khía cạnh nào đó, thì những Âm dương sư này cũng làm nghề dưỡng quỷ, vì không tự nhiên mà họ có thể vực dậy một xác chết cứng đơ. Thứ họ dùng, chính là một lá bùa vàng có vẽ những hình thù loằng ngoằng bên trên, chất liệu để làm ra lá bùa dó là bí truyền, có người nói rằng giấy làm bùa được trộn từ bột giấy và xương cốt người chết, còn mực viết thì pha giữa mực Tàu và máu Âm dương sư. Cái đó chưa hẳn đã quan trọng, cái quan trọng là trong mỗi lá bùa phải được yểm một âm binh, do chính Âm dương sư kia thu phục được. Có như vậy khi xác chết kia sống lại mới nghe theo điều khiển của người nuôi nó.
Cách thức dùng một âm binh điều khiển xác chết được gọi là Cản thi. Tức là chi phối được hành động của vật chủ, lá bùa đó đặc biệt ở chỗ, áp dụng được trên mọi đối tượng, dù là người sống, người chết, thậm chí cả quỷ. Vì thế khi cô gái này dán lá bùa vàng lên trên mặt con rết người, để lá bùa phát huy tác dụng, cô ấy đã nhẩm một câu thần chú, như thế nào thì chỉ có người trong nghề mới rõ. Ngay lập tức, xác con quỷ bị âm binh chiếm lấy, hành động của nó bị cản lại, như trong trường hợp này thì nó bị đứng hình.
Cô gái đó chắc là Âm dương sư cuối cùng vắng mặt trong tổ chức này hôm qua, Cường thầm nghĩ, năng lực của cô ấy còn rất mới mẻ với cậu. Có thể làm cho con quỷ như vậy ngừng lại, đối phó với tên đeo mặt nạ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Bây giờ cô gái ấy đang ở đâu? - Cường hỏi.
Quân không trả lời, mãi một lúc lâu sau hắn mới tiếp, nhưng không phải là đáp lại câu hỏi của Cường, hắn chỉ kết nốt đoạn cuối của câu chuyện. Sau khi cô gái chặn được hành động của con quỷ kia, tên đeo mặt nạ lập tức chuyển hướng, đang từ chạy trốn lưỡi hái của Quân, hắn đột ngột lao về phía cô gái.
Chó Điên đã thoát được nguy hiểm, thằng bé lập tức rời khỏi chân tường, Quân đoán được tên đeo mặt nạ kia sẽ tấn công thằng bé, vì khoảng cách bỗng dưng bị nới rộng và tình hình lại cấp bách, hắn chậc lưỡi một cái rồi vung tay ném lưỡi hái đi. Cốt là để chặn đứng bước chạy của Ông ba bị.
Khúc khích.
Từ phía tên đeo mặt nạ phát ra một tiếng trẻ con cười thích thú, theo đó hắn liền tung người một cú ngoạn mục ngay trên mũi lưỡi hái, dường như tên đó đoán được Quân định làm gì. Và vì thế hắn đã dễ dàng dẫn dụ được Quân vào bẫy, nơi lưỡi hái hướng tới, chính là vị trí cô gái đang đứng.
Nhưng cô gái không sao, hắn đã ngừng lại một giây khi kể tới đó, thân thủ cô ấy vốn rất tốt, chỉ cần di chuyển sang trái hai bước trước khi lưỡi hái cắm ngập xuống đất, cô ấy an toàn. Chỉ mấy giây ngắn ngủi đó, tên đeo mặt nạ đã kịp trèo lên người Bé Bự, hắn lập tức với tới vị trí dán lá bùa và giật nó ra. Tay hắn bắt nhịp điều khiển con rết khổng lồ, từ trên tường hắn vẽ ra một đường thẳng và đính hai lá bùa lên đó, quỷ môn quan lập tức mở ra, cả con quỷ và hắn nhanh chóng rút vào trong đó.
Đây giống như bỏ chạy thì đúng hơn, Cường đã nghĩ. Nhưng trước khi kịp hỏi lại, Quân đã lên tiếng trước:
- Về chuẩn bị đi, nhớ những gì Chó Điên dặn, mang theo cái gì dùng được ấy, cố gắng trong đêm nay sẽ khép lại hết những chuyện này.
Sau đó hắn ngoành vào con ngách xa lạ, không rõ đây có dẫn tới khu tập thể nơi hắn sống không, chỉ biết hắn cứ lặng lẽ đi sâu mãi vào trong đó.
- Sau những chuyện xảy ra với chị Như, mày vẫn muốn có thêm đồng minh sao?
Đột nhiên thằng bé nhắc tới một người xa lạ, Cường quay sang nhìn Quân, hắn chớp mắt, biểu cảm bỗng thay đổi. Rõ ràng là đầu mày hắn hơi nhíu lại, để né tránh cái nhìn của thằng bé, Quân xoay người lảng đi chỗ khác. Cường nhận ra thằng nhóc này không điên, thậm chí nó rất bình thường, nó biết dùng kính ngữ với người lớn, nhưng khi xưng hô với Quân, thằng bé luôn tỏ thái độ căm ghét.
- Tại mày mà chị Như phải chết, tao đã ngăn chị ấy lại, nhưng mày thì không,… - Thăng bé nghiến răng nói.
- IM ĐI! – Quân quát lên, hắn chỉ chặn những lời tiếp theo của Chó Điên lại, ngoài ra không nói thêm gì nữa.
Là sao đây? Cường nhìn Quân đang nhặt đống hồ sơ rơi từ trong vali ra, vừa rồi con ác khuyển ngoạm bẹp cả vỏ nhôm của vali, đống giấy tờ bên trong đã bị nhăn dúm lại. Thằng bé nghe hắn quát thì không dám nói tiếp, nó vốn vẫn là trẻ con, bị mắng thì ra vẻ tiu nghỉu.
- Đọc đi – Quân đưa hồ sơ cho nó.
Ban đầu Cường nghĩ nó sẽ nổi điên lên xé mấy tờ giấy đó đi, nhưng bất ngờ là thằng bé vẫn nhận tập hồ sơ, nó bắt đầu đọc thầm, thỉnh thoảng chữ nào không đánh vần được thì nó hỏi Quân. Vừa rồi thằng bé còn bừng bừng khí thế muốn giết tên kia, sao giờ hai người đó lại làm như chưa có gì xảy ra. Cường nghĩ mãi cũng không hiểu đây là mối quan hệ gì, kiểu như hai anh em trong một gia đình không hòa thuận, mỗi lần gặp là đánh nhau sống chết, sau đó lại yên ổn được ngay.
Quân kiên nhẫn đợi cho thằng bé đọc hết mấy tờ hồ sơ, sau đó hắn hỏi:
- Trước khi mấy con chó này là của mày, chúng nó có từng lộng hành ở đâu không?
- Không – Chó Điên trả lời dứt khoát.
- Mày chắc chứ? – Quân nhấn mạnh.
- Đó là anh em tốt của tao, chúng không phải thú hoang như trong này nói, bình thường chúng sẽ tìm nơi vắng người để sống, những khu dân cư thì chúng không bao giờ bước vào. Chỉ khi có kẻ xâm phạm lãnh thổ, gây nguy hiểm tới chúng thì chúng mới tấn công thôi – Thằng bé đáp.
- Vậy mấy xác người kia sao lại ở chỗ mày? – Quân tiếp.
- Là mấy người đó đuổi theo tao, may mà tao kịp chạy về đây, bọn họ làm ở khu công nghiệp đằng kia – Thằng bé chỉ tay về phía có cột khói bốc ra từ mấy nhà máy xa xa. Đây không phải lời nói dối, thằng bé này có vẻ ít được giao tiếp với xã hội, nói chuyện rất tự nhiên, mỗi câu trả lời nó đều nhìn thẳng vào người đối diện.
Mấy người mà báo đăng tin, chắc họ có ý đồ xấu khi tiếp cận thằng bé. Tình hình lúc đó tạm hiểu là, thằng bé đi chơi từ bên ngoài về, có một nhóm năm người tụ tập ngoài đường lớn, bọn họ trêu chọc rồi đi theo thằng bé về tận khu nhà hoang này. Chó Điên không cố tình tấn công bọn họ, chỉ là do những người đó xâm phạm địa phận của thằng bé, đồng thời còn khiến nó cảm thấy bị đe dọa. Sự việc tiếp theo, như trong báo viết lại, năm người bị chó dữ cắn tới chết.
Quân thở dài, hắn định nói gì đó, nhưng lại thôi. Tiếp theo hắn rút ví ra, lấy một ít tiền rồi đưa cho thằng bé, nói:
- Còn tiền ăn không? Tự nhiên mày chuyển chỗ ở, lần sau đi đâu phải báo tao một tiếng.
Chó Điên không đáp, nó nhận tiền rồi nhìn sang Cường, rất lâu mới lên tiếng:
- Thả người anh em của tôi ra đi.
Mọi chuyện đã được làm rõ, Chó Đen giờ không còn nguy hiểm nữa, Cường lập tức gật đầu. Cậu hóa giải pháp lực, ác khuyển cụp đuôi luồn ra phía sau Chó Điên, dù sao nó cũng vẫn rất to để nấp sau lưng thằng bé như thế. Sau một hồi vật lộn, những gì cần nói cũng đã nói, ai lại chuẩn bị về nhà nấy.
Cường phủi hết bụi bẩn trên quần áo, cậu cũng đang định rời đi, bỗng thấy Quân nhìn mình, Cường hất cằm ý hỏi có chuyện gì?
- Mày không nhận ra năng lực của Chó Điên sao? Con thú đen lông lá kia đánh hơi được ở mọi địa hình đấy, dù có trốn kỹ thế nào, nó cũng vẫn tìm đến tận nơi được – Quân chỉ vào con chó – Mà nó thì nghe lệnh của thằng nhỏ, muốn tìm cái gì thì bảo thằng ấy đi.
Trong đầu Cường như vừa có tiếng nổ. Phải rồi, nó là chó mà, còn là thú nuôi của Âm dương sư, ngoài tài năng chiến đấu, chắc chắn nó phải có gì đó đặc biệt hơn nữa. Mũi Chó Đen ngửi được những gì, có thể tìm đến chính xác vị trí của con quỷ kia không? Tên đeo mặt nạ sẽ giấu Bông ở nhà hắn, hoặc nơi mà hắn hay lui tới, nếu tới được đó vậy cơ hội cứu con bé sẽ cao hơn.
- Xin lỗi, tôi quên mất một chuyện – Ngay lập tức Cường quay lại, cậu dùng những lời ngắn gọn nhất để nói với Chó Điên – Tôi có một đứa cháu gái, chỉ nhỏ từng này thôi, cách đây bốn hôm, có một kẻ đã bắt cóc nó. Đó lại là thành viên trong tổ chức của người anh em, tên là Ông ba bị, người anh em có thể giúp tôi tìm được nơi hắn giấu con bé không?
Chó Điên nghe tới tên Ông ba bị, thằng bé mở to mắt, vẻ mặt hoang mang liếc về phía Quân, đúng như Cường nghĩ, kẻ đó chắc chắn từng là nỗi khiếp sợ với bất kỳ đứa trẻ nào, kể cả thằng bé này. Bên kia thấy Quân gật đầu, Chó Điên lúc này mới nói với Cường:
- Có vật gì làm dấu không?
Cái đó là dùng để đánh hơi? Cường nghĩ ngay tới quần áo của Bông, như vậy chưa đủ, muốn tìm tới hang ổ của tên đeo mặt nạ, tốt nhất là phải có mùi của hắn hoặc của con quỷ kia nữa. Nghĩ một lát, Cường chợt nhớ ra mảnh áo cậu giữ được trong buổi tối ở bệnh viện, lúc con rết người ngoạm Bông đi, nó đã cắn vào cái áo. Tính ra là bốn hôm rồi, mảnh áo ấy còn dùng được nữa không, chưa kịp hỏi, mặt Chó Điên bỗng căng thẳng. Thằng bé quay mặt nhìn về phía đường lớn, ngay lập tức nó chặn lời Cường, nói:
- Về đi, tối quay lại, có rất nhiều người đang tới đây.
Dứt lời, thằng bé leo lên lưng Chó Đen, một chủ một tớ tức tốc chạy vào tòa nhà, Quân nhìn theo tới khi bóng tối bên trong nuốt chửng chúng, hắn túm lấy Cường, kéo cậu rời khỏi khu đất trống. Cường lấy làm lạ, chuyện gì có thể khiến thằng bé bỏ chạy vội vã như vậy, mà ai đang tới đây? Vừa bước ra ngoài đường lớn, cậu liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hú lên, nhưng khoảng cách còn rất xa, ước chừng phải năm phút nữa mới chạy tới.
Thì ra Chó Điên nghe thấy tiếng xe cảnh sát, có lẽ thằng bé từng vì vụ án mạng kia mà bị bọn họ làm cho hoảng sợ. Nếu chỉ là một vài người đơn lẻ, chắc thằng bé cũng không ngại mà thả chó để chúng ngoạm chết bọn họ rồi. Nhận định bên phía cảnh sát về vụ án này là rất nghiêm trọng, như Quân nói thì phía cảnh sát cũng đang rảnh rỗi, thành ra có bao nhiêu người họ đều kéo hết tới đây.
- Thằng bé đó không giống bị điên, sao lại gọi nó là Chó Điên? – Trên đường về, Cường hỏi.
- Ai khi nghe cái tên đó đều nghĩ nó điên, nhưng thằng bé lại thấy tên đó rất bình thường. Bầy ma thú kia là gia đình của nó, đặt tên sao cho hợp với bầy đàn thì thôi - Quân đáp.
Sau đó hắn có kể qua cho Cường nghe về quá khứ của thằng nhóc Âm dương sư đặc biệt này. Mới đẻ không lâu thì nó bị bỏ rơi ngoài nghĩa địa, có người quản trang kia thấy một hôm xuất hiện đàn chó lạ, chúng xúm vào một chỗ không biết định đào xới mộ hay định làm gì. Lão liền đánh đuổi đàn chó đi, và thấy thằng bé đang nằm trên một ngôi mộ ở đó. Người quản trang đã nuôi dưỡng nó, rồi một ngày lão ấy cũng già mà chết, chẳng ai nuôi dưỡng nữa thì nó đi làm ăn xin. Nhưng ít khi người ta thấy nó vào những khu dân cư kiếm ăn, thời gian chủ yếu nó dành để lang thang cùng đàn chó lạ, cái ăn đều là do bọn chúng kiếm cho nó. Hình như là tới năm bảy tuổi, lại có một nhà bao nuôi nó.
Đúng hơn là có một người, con gái của một nhà làm ma chay trong vùng, thương cho số phận của thằng bé nên hằng ngày đã qua ngôi nhà cũ trong nghĩa địa để chăm sóc nó. Chỉ là ngày hai bữa cơm và thỉnh thoảng dạy nó học chữ, thằng bé cũng là đứa thông minh, được người khác quan tâm thì hết sức học tập. Người đó còn đặt cho nó một cái tên đàng hoàng, ban đầu gọi nó Chó Điên, nhưng từ đấy về sau nó dần quen với cái tên mới kia.
Nhưng rồi người đó cũng bỏ nó mà đi, cách đây gần một năm, nó cũng bỏ luôn cái tên mới đó mà trở lại làm Chó Điên. Trước khi chuyện xấu xảy ra, cô ấy đã để nó gia nhập hội 11 Âm binh, muốn là có người thay cô ấy quan tâm nó, hiện tại là tên Quân này. Thằng bé đó là một Âm dương sư bẩm sinh, vì số phận của nó quá nghiệt ngã, ông trời đã bù đắp cho nó một chút khả năng, nó cũng chưa từng dùng khả năng ấy giết hại ai. Sự việc vừa rồi là vì nó bị đe dọa nên mới dẫn tới giết người, bầy chó không cho phép bất cứ ai tiến vào địa bàn của chúng mà có thể làm hại tới thằng bé.
- Cô gái đó tên là Như phải không? - Cường hỏi.
Quân không đáp, mặt hắn có chút trầm ngâm, có lẽ hắn và cô gái từng có thời gian thân thiết với nhau, chuyện xấu mà hắn nói tới mỗi khi nhắc đến lại làm hắn đau lòng. Cường bỏ qua câu hỏi đó, cậu nghĩ ra một chuyện, lại nói:
- Tao thấy khi nhắc tới Ông ba bị, Chó Điên có vẻ sợ hãi, tên đó cũng đã từng tấn công thằng bé rồi sao?
- Lần đầu ra mắt tổ chức, trong một cuộc họp định kỳ, Ông ba bị đã muốn bắt nó đi. Tên đó hành động phần nhiều là tự phát, dù xung quanh có bao nhiêu người nhưng hắn vẫn ra tay - Quân đáp.
Hắn lại kể, hôm nay là ngày nhiều tâm sự với hắn, vậy nên có chuyện gì hắn cũng muốn giải bày ra. Giống như lần họp định kỳ đêm qua, mọi người trong tổ chức đều được mời tới. Chỉ khác một điều là đêm ấy có đông đủ các Âm dương sư, lúc đó tổ chức mới có 10 người, Chó Điên là thành viên cuối cùng tham gia, cũng là người đêm đó ra mắt.
Tên đeo mặt nạ tỏ ra rất phấn khích khi thấy sự xuất hiện của thằng nhóc, thậm chí hắn không thể ngồi yên trên ghế để nghe hết lời giới thiệu. Ngoại hình của Chó Điên không được phổng phao như bạn bè cùng tuổi, nhưng đó lại đúng kiểu mà hắn thích, trong mắt hắn thằng bé giống một cái bánh mật biết đi vậy. Hắn lúc đó thực sự là một kẻ điên phải kiềm chế, sau chiếc mặt nạ, hai con mắt nhìn như muốn xuyên thủng thằng bé kia.
Tới khi thằng bé được ngồi riêng ra một chỗ, Ông ba bị mon men tới gần, hắn muốn làm thân với thằng bé, nhưng vốn dĩ Chó Điên không thân thiện người lạ. Sống với ma thú một thời gian dài nên thằng bé hình thành một thói quen, đó là tỏ ra nghi ngờ đối với bất cứ ai tiếp cận nó. Thái độ bất thường của tên đeo mặt nạ khiến thằng bé càng trở lên dè chừng, bản năng mách bảo nó, người này không đáng tin, có thể còn làm hại nó nữa.
Không phải chỉ có mình Chó Điên để ý, suốt buổi tối hôm đó, còn một người nữa cũng không ngừng quan sát Ông ba bị. Đó là người giới thiệu thằng bé vào tổ chức, Quân không nói tên cô gái ấy, nhưng trong lời kể, Cường nhận ra hắn luôn dành một sự tôn trọng rất lớn đến cô ấy. Cô gái đã lập tức tách thằng bé và tên đeo mặt nạ ra trước khi tên đó kịp tiếp cận thằng bé.
Ngay khi bị giật mất con mồi, Ông ba bị giống như đứa trẻ bị tịch thu đồ chơi, hắn giãy nảy lên và bật ra những tiếng thút thít sau chiếc mặt nạ. Cả phòng họp bỗng cảm thấy kỳ lạ, họ tự hỏi, sao tới cả thành viên cùng tổ chức, tên đeo mặt nạ kia cũng thấy hứng thú được, hắn không biết kiềm chế sở thích bệnh hoạn của mình lại sao?
Và đúng là hắn không nhịn được, nửa giây trước còn giở trò khóc mếu, nửa giây sau, hắn lập tức chộp lấy vai cô gái, giữ cho cô ấy không đem thằng bé kia đi. Chiếc lắc tay của hắn rung lên, một chuỗi âm thanh leng keng ma mị đồng thời phát ra, chúng truyền vào tai cô gái, khiến cho mọi cử động của cô ấy đều bị vô hiệu hóa.
Lách cách...
Con rết người của tên đeo mặt nạ từ trong góc tối lù lù xuất hiện. Ngày đó, cuộc họp vẫn được tổ chức tại nhà riêng của Quân, có điều không phải căn phòng hiện tại hắn đang ở, sau sự việc này, hắn đã phải đền bù rất nhiều và còn phải bỏ trốn một thời gian để chạy nợ. Bé Bự giống như một cái vòi rồng từ trên trần nhà rủ xuống, vừa chạm đất đã cày tung một khoảng sàn gỗ của phòng Quân. Đến hắn còn bị đòn tấn công bất ngờ của nó làm cho kinh thần hoảng sợ.
Những người có trong phòng lập tức đứng cả dậy, họ chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, thì khắp phòng lại rung chuyển lần nữa. Tên đeo mặt nạ vỗ hai tay vào nhau, hắn dùng tiếng lắc tay để điều khiển con rết người, hành động tiếp theo vô cùng ảo diệu. Vừa chạm đất, con rết tức tốc bò tới trước mặt cô gái, ý đồ của nó là ngoạm một cái mất đầu cô ấy, lúc bấy giờ Ông ba bị tính toán kẻ ngáng đường hắn đang không thể di chuyển, tấn công chớp nhoáng chắc chắn thắng lợi.
Chỉ là hắn không ngờ tới một trường hợp, Chó Điên đứng ngay bên cạnh đâu phải bù nhìn, tên đeo mặt nạ đã không nhận ra khả năng của thằng bé đó. Mắt thấy cái đầu cỡ bự kia chỉ còn cách hai bước chân, Chó Điên lập tức nhảy lên chiếc ghế đang ngồi, liền sau đó thằng bé tung người vồ tới. Vì thằng bé không được cao, tầm với hạn chế, nên nó phải dùng tới bước đà này để tiếp cận kẻ thù.
Người ta chỉ kịp thấy có một bóng đen lao vụt tới bám chặt lấy vai và thân con rết quỷ, tốc độ tuy ngang ngửa nhưng sức lực lại thua xa, nhìn như con nhái bén bám lấy cánh tay gấu. Nhưng chính vì thấy sự so sánh quá khập khiễng đó nên khi con rết quỷ bị hất văng ra ra gần như cùng lúc, người ta mới cảm thấy kinh ngạc gấp bội lần.
Nhìn lại, không phải Chó Điên chỉ lao tới đẩy con rết quỷ ra, thằng bé còn ngoạm vào cổ họng thứ đó, răng nó không ngừng giằng xé xương thịt ở cổ con quỷ ấy. Đau đớn khiến cho toàn thân Bé Bự giãy giụa, bắt buộc nó phải ngừng tấn công mà chuyển sang phòng thủ, không may cho nó, Chó Điên lại chọn đúng điểm mù của mắt nó.
Bé Bự có mười hai con mắt, nhìn được bốn phương tám hướng, duy nhất chỉ có phần dưới cằm của nó là không thể thấy được. Vì cái đầu quá to, còn cái cổ lại là kích thước bình thường, thành ra nó chỉ nhìn được tới vai, còn cổ thì hoàn toàn mù tịt. Chó Điên không căn cứ vào điều đó để tấn công, thằng bé có bản năng của loài thú săn mồi, cắn vào động mạch chủ ở cổ, mất máu sẽ khiến kẻ thù yếu đi và dễ giết hơn. Không ngờ thằng bé còn nắm trúng được cả điểm chết duy nhất này của con quỷ kia.
Ngoạm được một cái, Chó Điên lập tức cắn lấy cắn để, cơ hàm của nó khỏe tới mức có thể nghiền nát được xương cổ của con quỷ. Nghe được trọn vẹn cả tiếng rau ráu giòn tan của nó. Cho tới khi mọi người định thần được cục diện, trước mắt họ đã là con rết người quằn quại với hàng chục cái tay co giuỗi không ngừng, nó ngã nhào dưới sàn nhà, toàn thân giãy đành đạch lên, và cái cổ đã bị cắn đến xơ xác. Xương sống cổ đã bị nhai vụn, những bó cơ, gân đứt thành hai đoạn đâm chĩa lung tung bên ngoài lớp da rách toang hoác.
Cảnh tượng càng thêm kích động, khi người ta thấy Chó Điên rất ra dáng thú hoang, khi một chân thằng bé đạp ngửa cằm con rết quỷ, một chân giẫm lún ngực thứ đó, dáng người khum khum nửa ngồi nửa đứng, hai tay nó chạm vào những sợi gân đang bung ra dưới cổ kia. Trong mắt thằng bé giống như là hai cục lửa, cháy đỏ rừng rực và tỏa ra đầy mùi sát khí. Miệng Chó Điên vẫn đang nhổ phì phì mấy miếng thịt quỷ hôi tanh mà vừa rồi còn ngậm lại.
Quả là tài không đợi tuổi, Cường thầm nghĩ, thằng bé này so với mấy con Chó Đen chắc cũng không kém phần hung dữ. Như lời Quân kể thì lúc đó mọi người không ai bảo ai mà cùng bước lùi lại, có người còn lùi thẳng ra cửa, chỉ trực mở cửa bỏ chạy luôn. Không phải riêng người nào, khi bắt gặp một thứ giống như thú bốn chân, tâm lý thường sẽ bị lung lay, dù nó không có ý định tấn công, nhưng tự thân vẫn nảy sinh ra sợ hãi mà né tránh nó.
Quân không thể bỏ chạy, vì đấy là nhà hắn, việc hắn cần làm là giải quyết vụ lộn xộn này, thành ra hắn đành phải nhập cuộc. Mặc kệ Chó Điên đang định làm gì, Quân nhanh chóng tiếp cận cô gái đang bị tiếng chuông khống chế, hắn dùng hai cái búng tay để thần trí cô tỉnh táo trở lại. Ông ba bị lại đang chú ý về phía thằng nhóc, tới khi quay lại đã không thấy cô gái kia trong tầm tay nữa, trước mặt tên đó giờ là Quân, biểu cảm của hắn rất hiếm khi tức giận như vậy.
Ngay lập tức tên đeo mặt nạ lùi lại, khả năng thôi miên của hắn gần như không ai chống chịu được, tới hiện tại mới có một người nằm ngoài tác động ấy. Đó là Quân, vì tai hắn nghe được tiếng quỷ, những tác động ngoại cảm vào thần kinh của hắn đều không có hiệu quả. Phải đánh nhau với Quân thực sự rất khó thắng, khi mà hắn vừa dùng được vũ khí tầm xa, vừa nuôi rất nhiều quỷ đói, lại không bị khả năng tiềm ẩn ảnh hưởng. Tốt nhất không lên liều mạng.
Leng keng... leng keng...
Tiếng lắc tay va vào nhau dồn dập, Bé Bự không chết, ngay sau đó cổ của nó bắt đầu có dấu hiệu liền lại. Vừa rồi Chó Điên xuống khỏi xác rết người, những tưởng nó đã chết, không ngờ, quay đi vài giây đã thấy nó ngóc đầu dậy. Thằng bé lập tức rơi vào thế bị động, muốn vồ tới lần nữa cũng không kịp, con rết người đã dựng cái thân hình đồ sộ của nó dậy, những cánh tay co giuỗi liên tục phòng thủ không để cho Chó Điên nhìn ra một tia sơ hở nào.
Thằng bé lúc bấy giờ không còn là đối thủ với thứ kia nữa, buộc lòng nó phải tìm đường thoát thân, trong đầu nó nghĩ tới việc nhờ tới người giúp đỡ. Ngay lập tức nó bỏ chạy, tiếng leng keng tràn đầy căn phòng, hối thúc con rết đuổi theo bước chân thằng bé, tên đeo mặt nạ muốn thú nuôi của hắn đánh nhanh thắng gọn trong một chiêu sau đó.
Con quỷ rết thu người rồi đột ngột lao tới vị trí Chó Điên đang chạy, thằng bé phản xạ tức thì, nhảy né về một hướng, chân không ngừng lại. Hai bên một tấn công một bỏ chạy, được ba lần cày xới mặt sàn trong phòng thì thằng bé bị dồn vào chân tường. Quân thấy phòng mình bị phá tới tan hoang như vậy, hắn phát điên lên, lập tức vung lưỡi hái đuổi theo tên đeo mặt nạ, muốn chặt đứt hai bàn tay đang rung rung kia đi.
Bên kia con quỷ đã nhận lệnh, nó rướn người lên lần nữa, nhắm kỹ mục tiêu trong giây lát. Cuối cùng nó há miệng thật lớn rồi lao người xuống ngoạm Chó Điên.
Bốp!
Toàn thân con rết người đột ngột khựng lại. Tất cả những cánh tay đang múa may trên thân nó cũng dừng theo. Dù cho tiếng leng keng vẫn vang lên đều đều, nhưng tuyệt nhiên, con quỷ hoàn toàn không đáp lại tiếng chuông đó. Trước mặt nó không chỉ có Chó Điên, từ lúc nào cô gái đã chen vào đứng chắn giữa nó với thằng bé, tay cô ấy vừa vỗ vào mặt nó, cùng với đó là một tờ bùa vàng dán lên.
- Có thể khiến cho con quỷ ấy bất động, cô ấy đã dùng thuật gì vậy? - Cường cắt ngang câu chuyện của Quân, cậu kinh ngạc hỏi.
- Cản thi - Quân đáp.
Cản thi? Đây là một tà thuật của phái Âm dương sư đặc biệt khác, bắt nguồn từ Trung Quốc, khác với những người chuyên dưỡng quỷ, Âm dương sư này hành nghề dưỡng thi. Tức là nuôi xác chết. Đại loại là họ có khả năng điều khiển xác chết thành những cỗ máy chiến tranh, hay còn gọi là Cương thi, không phải là dạng nhảy như lên đồng hay cắn người loạn bậy, những xác chết được Âm dương sư dưỡng thường có kết nối tư duy với người thi triển thuật. Về thân thủ cũng như năng lực hành vi đều rất mạnh, muốn Cương thi trở thành bất khả chiến bại, Âm dương sư phải là một người pháp lực cao cường, tu vi hơn người.
Nhìn theo một khía cạnh nào đó, thì những Âm dương sư này cũng làm nghề dưỡng quỷ, vì không tự nhiên mà họ có thể vực dậy một xác chết cứng đơ. Thứ họ dùng, chính là một lá bùa vàng có vẽ những hình thù loằng ngoằng bên trên, chất liệu để làm ra lá bùa dó là bí truyền, có người nói rằng giấy làm bùa được trộn từ bột giấy và xương cốt người chết, còn mực viết thì pha giữa mực Tàu và máu Âm dương sư. Cái đó chưa hẳn đã quan trọng, cái quan trọng là trong mỗi lá bùa phải được yểm một âm binh, do chính Âm dương sư kia thu phục được. Có như vậy khi xác chết kia sống lại mới nghe theo điều khiển của người nuôi nó.
Cách thức dùng một âm binh điều khiển xác chết được gọi là Cản thi. Tức là chi phối được hành động của vật chủ, lá bùa đó đặc biệt ở chỗ, áp dụng được trên mọi đối tượng, dù là người sống, người chết, thậm chí cả quỷ. Vì thế khi cô gái này dán lá bùa vàng lên trên mặt con rết người, để lá bùa phát huy tác dụng, cô ấy đã nhẩm một câu thần chú, như thế nào thì chỉ có người trong nghề mới rõ. Ngay lập tức, xác con quỷ bị âm binh chiếm lấy, hành động của nó bị cản lại, như trong trường hợp này thì nó bị đứng hình.
Cô gái đó chắc là Âm dương sư cuối cùng vắng mặt trong tổ chức này hôm qua, Cường thầm nghĩ, năng lực của cô ấy còn rất mới mẻ với cậu. Có thể làm cho con quỷ như vậy ngừng lại, đối phó với tên đeo mặt nạ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Bây giờ cô gái ấy đang ở đâu? - Cường hỏi.
Quân không trả lời, mãi một lúc lâu sau hắn mới tiếp, nhưng không phải là đáp lại câu hỏi của Cường, hắn chỉ kết nốt đoạn cuối của câu chuyện. Sau khi cô gái chặn được hành động của con quỷ kia, tên đeo mặt nạ lập tức chuyển hướng, đang từ chạy trốn lưỡi hái của Quân, hắn đột ngột lao về phía cô gái.
Chó Điên đã thoát được nguy hiểm, thằng bé lập tức rời khỏi chân tường, Quân đoán được tên đeo mặt nạ kia sẽ tấn công thằng bé, vì khoảng cách bỗng dưng bị nới rộng và tình hình lại cấp bách, hắn chậc lưỡi một cái rồi vung tay ném lưỡi hái đi. Cốt là để chặn đứng bước chạy của Ông ba bị.
Khúc khích.
Từ phía tên đeo mặt nạ phát ra một tiếng trẻ con cười thích thú, theo đó hắn liền tung người một cú ngoạn mục ngay trên mũi lưỡi hái, dường như tên đó đoán được Quân định làm gì. Và vì thế hắn đã dễ dàng dẫn dụ được Quân vào bẫy, nơi lưỡi hái hướng tới, chính là vị trí cô gái đang đứng.
Nhưng cô gái không sao, hắn đã ngừng lại một giây khi kể tới đó, thân thủ cô ấy vốn rất tốt, chỉ cần di chuyển sang trái hai bước trước khi lưỡi hái cắm ngập xuống đất, cô ấy an toàn. Chỉ mấy giây ngắn ngủi đó, tên đeo mặt nạ đã kịp trèo lên người Bé Bự, hắn lập tức với tới vị trí dán lá bùa và giật nó ra. Tay hắn bắt nhịp điều khiển con rết khổng lồ, từ trên tường hắn vẽ ra một đường thẳng và đính hai lá bùa lên đó, quỷ môn quan lập tức mở ra, cả con quỷ và hắn nhanh chóng rút vào trong đó.
Đây giống như bỏ chạy thì đúng hơn, Cường đã nghĩ. Nhưng trước khi kịp hỏi lại, Quân đã lên tiếng trước:
- Về chuẩn bị đi, nhớ những gì Chó Điên dặn, mang theo cái gì dùng được ấy, cố gắng trong đêm nay sẽ khép lại hết những chuyện này.
Sau đó hắn ngoành vào con ngách xa lạ, không rõ đây có dẫn tới khu tập thể nơi hắn sống không, chỉ biết hắn cứ lặng lẽ đi sâu mãi vào trong đó.
Bình luận facebook