Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97: Tử hồi
Vân Ngạo Phong nghe vậy liền khẽ khiêu mi, nửa tin nửa ngờ. Nếu như có thể nhìn trước tương lai, nếu đó là sự thật, thì thông tin mà Ngụy Khởi Thiên nói là chính xác. Cũng có nghĩa, thiên hạ này đúng thật sắp loạn rồi. Nhưng thứ gì lại có thể gây ra phân tranh bạo động như thế chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc Vân Ngạo Phong nhịn không được tò mò, nói: "Thiên hạ đại loại là một chuyện hệ trọng. Nhưng càng đáng sợ hơn, cái gì có thể dấy lên phân tranh chiến cục?"
Lúc này, dưới trời đêm, Ngụy Khởi Thiên chống hai tay ra sau lưng, ngửa đầu nhìn ánh trăng yếu ớt trên cao. Từng đường nét trên khuôn mặt kia, như có như không phát ra quang mang nhàn nhạt.
"Cái gì có thể làm được chuyện đó, ta không biết. Nhưng, cảnh tượng mà ta nhìn thấy, trong đó có ngươi!"
Vân Ngạo Phong kinh nghi: "Có ta, như thế nào lại có ta?"
Đột nhiên, khi nghe được câu hỏi này, Ngụy Khởi Thiên trầm mặc một hồi lâu. Nét mặt sa sầm, đôi lông mày nhíu chặt, đồng tử tối đen như mực. Vân Ngạo Phong nghi hoặc quay đầu nhìn, chỉ thấy hắn ta vùng ngực hơi phập phồng, hiển nhiên là đang thở gấp.
Nhưng vì cái gì lại thở gấp?
Vốn định lên tiếng hỏi thêm vài câu. Đột nhiên, Ngụy Khởi Thiên đứng dậy, chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Điều này làm cho Vân Ngạo Phong lại càng kinh trụ. Nhìn đông nhìn tây không thấy người, hắn cũng đành mang theo một đống nghi hoặc, đi ngủ!
Chỉ là chưa đợi hắn về đến phòng, một trận gió thổi qua. Khói bụi mù mịt bay vào mắt, Vân Ngạo Phong bèn lấy tay che mặt lại.
Trận gió này vừa mạnh vừa dũng mãnh, tựa hồ muốn đem hắn thổi bay xuống đáy vực.
Nhưng nó đến một cách rất kỳ lạ, cũng đi một cách rất kỳ lạ. Chỉ là, ngay khi hắn mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi hoàn toàn.
Máu, thi thể, đầu lâu, cánh tay cảng chân đứt gãy, treo trên cửa viện. Từng giọt máu tí tách nhỏ xuống mặt đất, phát ra âm thanh trong đêm khuya tĩnh mịch, rợn người.
Vừa trông thấy một đoàn huyết nhục mơ hồ này, Vân Ngạo Phong ban đầu là bị dọa cho kinh hồn táng đảm. Về sau mới hồi hồn, trừng mắt nhìn đống thi thể nằm trong vũng máu dưới đất, không kìm được hít sâu vài hơi.
Bây giờ thì hắn đã biết tại sao Ngụy Khởi Thiên lại biểu hiện lắng đọng như vậy rồi.
Đối với một người như Vân Ngạo Phong, chưa từng trải sự đời, tất nhiên cũng chưa từng trông thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Tránh không khỏi hồn vía rời khỏi thân xác.
Nhưng, sao đột nhiên Vấn Thiên viện lại trở thành như thế này?
Dưới chân chìm trong vũng máu tanh nồng, Vân Ngạo Phong âm thầm lục lọi trí nhớ của mình.
Cảnh máu chảy thành sông, thi chất thành núi này. Chính là truyền thuyết về Vấn Thiên viện, khi nghe Đàm Quân Thư kể, khung cảnh cũng giống như thế này.
Vấn Thiên viện bây giờ trở nên tồi tàn, đổ nát, chỗ lành lặn chẳng có bao nhiêu.
Vân Ngạo Phong thử thăm dò, chân bước lên phía trước vài bước. Trên tay lấy ra một thanh bội kiếm mềm mỏng, nghiêm phòng giới bị.
Hắn ngồi xuống trước một thi thể coi như lành lặn, mà lành lặn ở đây là đứt tay lìa chân. Cũng chỉ có thể nói như thế, bởi vì những thi thể khác còn tồi tàn hơn nhiều.
Người này cả người nằm úp sấp, ngập trong một vũng máu tươi. Vân Ngạo Phong đưa tay lật thi thể lại, mới phát hiện, đây là một nữ đệ tử.
Trên gương mặt, đầu tóc, y phục của nữ đệ tử này đều nhuốm đầy màu máu đỏ bừng, đã muốn nhìn không rõ ngũ quan.
Chỉ là, dưới ánh trăng mờ ảo, Vân Ngạo Phong chí ít cũng biết được, y phục của lúc trước so với hiện tại không giống nhau.
Thầm thở dài một hơi, tiếc cho những sinh linh không biết đường quay đầu, tự dẫn thân vào chỗ chết. Vân Ngạo Phong đứng dậy, nhận thấy không có gì nguy hiểm, hắn mới chậm rãi cất đi bội kiếm trên tay.
Gió khẽ lay động, không khí quanh quẩn mùi máu tanh nồng. Vân Ngạo Phong nhịn không được, đưa tay che mũi, che miệng lại.
Chẳng rõ những thứ này tại sao lại tái hiện, nhưng đây chắc chắn không phải điềm báo tốt lành gì. Đến cả Ngụy Khởi Thiên uy phong thần vũ mà cũng phải kiêng kị, đủ thấy rằng, tai họa nhiều năm trước thật sự rất kinh hoàng, đáng lo ngại.
Bây giờ Vân Ngạo Phong cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Dọn xác? Không!
Hắn đã từng đọc một quyển sách, tên là "Nhân Thế Sinh Hoạ". Trong đó có ghi chép rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện, cũng rất nhiều truyền thuyết.
Nhưng là, hắn ấn tượng nhất một hiện tượng kỳ lạ được ghi chép tỉ mỉ, hiện tượng này, người đời gọi là "Tử Hồi".
Bởi vì vạn năm chưa chắc sẽ xuất hiện một lần, lâu dần cũng sẽ bị lãng quên. Cho nên, có rất nhiều người không biết đến hiện tượng Tử Hồi này.
Vân Ngạo Phong khi xuyên đến đây, khi rảnh rang, hắn mỗi ngày đều chỉ ngồi đọc sách. Nếu không đọc sách, thì luyện đan. Ngoài đó, chỉ cùng với hệ thống đàm luận chuyện đời, lâu lâu lại nổi hứng, ra sân múa võ kiếm một phen.
Trong Hàn Trúc viện có đủ thể loại sách, truyện. Vân Ngạo Phong cơ hồ là đã đọc hết chúng, đương nhiên biết về rất nhiều truyền thuyết thần thoại của giới tu chân, trong đó có Tử Hồi.
Tử Hồi là người chết trở về, là cảnh tượng mô phỏng được tái diễn lại. Giống như trước mặt Vân Ngạo Phong bây giờ vậy.
Truyền thuyết tà vật hiện thế, vạn người tranh giành, không tiếc để sư huynh đệ đồng môn chết thay. Nghe thì tuyệt tình tuyệt nghĩa vô cùng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì lòng tham.
Tai nghe không rợn, mắt thấy mới hoảng!
Vân Ngạo Phong chính là như vậy. Hắn thực tình không nghĩ tới, hiện tượng vạn năm khó xuất hiện kia, vậy mà lại hiện ra rành rành trước mặt hắn.
Bây giờ trời đã khuya, Tử Hồi này chỉ trở về vào đêm tối, sáng mai Vấn Thiên viện cũng sẽ trở lại như bình thường. Chỉ là, phỏng chừng tối nay hắn không thể ngủ ở đây được, hắn không muốn ngủ cùng thi thể đâu.
Vì vậy, bất chấp kinh nghi trong lòng, Vân Ngạo Phong 'lặn lội đường xa', cuối cùng đi đến Toạ Chính viện.
Vốn chỉ định ở tạm một đêm, không cần tỉ mỉ chi li làm gì. Nhưng lúc này, hiển nhiên đám người Đàm Quân Thư vẫn chưa ngủ.
Cửa lớn mở rộng, ngay khi nhìn thấy thân ảnh của Vân Ngạo Phong, Đàm Quân Thư liền nhanh chóng chạy đến trước cửa, 'nhiệt tình tiếp đón'.
"Ngũ sư đệ, đêm hôm khuya khoắt, sao đệ lại tới đây?"
Cũng không muốn nói cho bọn họ biết chuyện Tử Hồi. Vân Ngạo Phong đành phải lấp liếm cho qua, tìm một lý do khác để thế chỗ.
"Đệ một mình ở Vấn Thiên viện, buổi đêm rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ thuận đường dạo chơi thôi!"
Tất nhiên, cái lý do củ chuối này chẳng có ai tin!
Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc Vân Ngạo Phong nhịn không được tò mò, nói: "Thiên hạ đại loại là một chuyện hệ trọng. Nhưng càng đáng sợ hơn, cái gì có thể dấy lên phân tranh chiến cục?"
Lúc này, dưới trời đêm, Ngụy Khởi Thiên chống hai tay ra sau lưng, ngửa đầu nhìn ánh trăng yếu ớt trên cao. Từng đường nét trên khuôn mặt kia, như có như không phát ra quang mang nhàn nhạt.
"Cái gì có thể làm được chuyện đó, ta không biết. Nhưng, cảnh tượng mà ta nhìn thấy, trong đó có ngươi!"
Vân Ngạo Phong kinh nghi: "Có ta, như thế nào lại có ta?"
Đột nhiên, khi nghe được câu hỏi này, Ngụy Khởi Thiên trầm mặc một hồi lâu. Nét mặt sa sầm, đôi lông mày nhíu chặt, đồng tử tối đen như mực. Vân Ngạo Phong nghi hoặc quay đầu nhìn, chỉ thấy hắn ta vùng ngực hơi phập phồng, hiển nhiên là đang thở gấp.
Nhưng vì cái gì lại thở gấp?
Vốn định lên tiếng hỏi thêm vài câu. Đột nhiên, Ngụy Khởi Thiên đứng dậy, chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Điều này làm cho Vân Ngạo Phong lại càng kinh trụ. Nhìn đông nhìn tây không thấy người, hắn cũng đành mang theo một đống nghi hoặc, đi ngủ!
Chỉ là chưa đợi hắn về đến phòng, một trận gió thổi qua. Khói bụi mù mịt bay vào mắt, Vân Ngạo Phong bèn lấy tay che mặt lại.
Trận gió này vừa mạnh vừa dũng mãnh, tựa hồ muốn đem hắn thổi bay xuống đáy vực.
Nhưng nó đến một cách rất kỳ lạ, cũng đi một cách rất kỳ lạ. Chỉ là, ngay khi hắn mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi hoàn toàn.
Máu, thi thể, đầu lâu, cánh tay cảng chân đứt gãy, treo trên cửa viện. Từng giọt máu tí tách nhỏ xuống mặt đất, phát ra âm thanh trong đêm khuya tĩnh mịch, rợn người.
Vừa trông thấy một đoàn huyết nhục mơ hồ này, Vân Ngạo Phong ban đầu là bị dọa cho kinh hồn táng đảm. Về sau mới hồi hồn, trừng mắt nhìn đống thi thể nằm trong vũng máu dưới đất, không kìm được hít sâu vài hơi.
Bây giờ thì hắn đã biết tại sao Ngụy Khởi Thiên lại biểu hiện lắng đọng như vậy rồi.
Đối với một người như Vân Ngạo Phong, chưa từng trải sự đời, tất nhiên cũng chưa từng trông thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Tránh không khỏi hồn vía rời khỏi thân xác.
Nhưng, sao đột nhiên Vấn Thiên viện lại trở thành như thế này?
Dưới chân chìm trong vũng máu tanh nồng, Vân Ngạo Phong âm thầm lục lọi trí nhớ của mình.
Cảnh máu chảy thành sông, thi chất thành núi này. Chính là truyền thuyết về Vấn Thiên viện, khi nghe Đàm Quân Thư kể, khung cảnh cũng giống như thế này.
Vấn Thiên viện bây giờ trở nên tồi tàn, đổ nát, chỗ lành lặn chẳng có bao nhiêu.
Vân Ngạo Phong thử thăm dò, chân bước lên phía trước vài bước. Trên tay lấy ra một thanh bội kiếm mềm mỏng, nghiêm phòng giới bị.
Hắn ngồi xuống trước một thi thể coi như lành lặn, mà lành lặn ở đây là đứt tay lìa chân. Cũng chỉ có thể nói như thế, bởi vì những thi thể khác còn tồi tàn hơn nhiều.
Người này cả người nằm úp sấp, ngập trong một vũng máu tươi. Vân Ngạo Phong đưa tay lật thi thể lại, mới phát hiện, đây là một nữ đệ tử.
Trên gương mặt, đầu tóc, y phục của nữ đệ tử này đều nhuốm đầy màu máu đỏ bừng, đã muốn nhìn không rõ ngũ quan.
Chỉ là, dưới ánh trăng mờ ảo, Vân Ngạo Phong chí ít cũng biết được, y phục của lúc trước so với hiện tại không giống nhau.
Thầm thở dài một hơi, tiếc cho những sinh linh không biết đường quay đầu, tự dẫn thân vào chỗ chết. Vân Ngạo Phong đứng dậy, nhận thấy không có gì nguy hiểm, hắn mới chậm rãi cất đi bội kiếm trên tay.
Gió khẽ lay động, không khí quanh quẩn mùi máu tanh nồng. Vân Ngạo Phong nhịn không được, đưa tay che mũi, che miệng lại.
Chẳng rõ những thứ này tại sao lại tái hiện, nhưng đây chắc chắn không phải điềm báo tốt lành gì. Đến cả Ngụy Khởi Thiên uy phong thần vũ mà cũng phải kiêng kị, đủ thấy rằng, tai họa nhiều năm trước thật sự rất kinh hoàng, đáng lo ngại.
Bây giờ Vân Ngạo Phong cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Dọn xác? Không!
Hắn đã từng đọc một quyển sách, tên là "Nhân Thế Sinh Hoạ". Trong đó có ghi chép rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện, cũng rất nhiều truyền thuyết.
Nhưng là, hắn ấn tượng nhất một hiện tượng kỳ lạ được ghi chép tỉ mỉ, hiện tượng này, người đời gọi là "Tử Hồi".
Bởi vì vạn năm chưa chắc sẽ xuất hiện một lần, lâu dần cũng sẽ bị lãng quên. Cho nên, có rất nhiều người không biết đến hiện tượng Tử Hồi này.
Vân Ngạo Phong khi xuyên đến đây, khi rảnh rang, hắn mỗi ngày đều chỉ ngồi đọc sách. Nếu không đọc sách, thì luyện đan. Ngoài đó, chỉ cùng với hệ thống đàm luận chuyện đời, lâu lâu lại nổi hứng, ra sân múa võ kiếm một phen.
Trong Hàn Trúc viện có đủ thể loại sách, truyện. Vân Ngạo Phong cơ hồ là đã đọc hết chúng, đương nhiên biết về rất nhiều truyền thuyết thần thoại của giới tu chân, trong đó có Tử Hồi.
Tử Hồi là người chết trở về, là cảnh tượng mô phỏng được tái diễn lại. Giống như trước mặt Vân Ngạo Phong bây giờ vậy.
Truyền thuyết tà vật hiện thế, vạn người tranh giành, không tiếc để sư huynh đệ đồng môn chết thay. Nghe thì tuyệt tình tuyệt nghĩa vô cùng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì lòng tham.
Tai nghe không rợn, mắt thấy mới hoảng!
Vân Ngạo Phong chính là như vậy. Hắn thực tình không nghĩ tới, hiện tượng vạn năm khó xuất hiện kia, vậy mà lại hiện ra rành rành trước mặt hắn.
Bây giờ trời đã khuya, Tử Hồi này chỉ trở về vào đêm tối, sáng mai Vấn Thiên viện cũng sẽ trở lại như bình thường. Chỉ là, phỏng chừng tối nay hắn không thể ngủ ở đây được, hắn không muốn ngủ cùng thi thể đâu.
Vì vậy, bất chấp kinh nghi trong lòng, Vân Ngạo Phong 'lặn lội đường xa', cuối cùng đi đến Toạ Chính viện.
Vốn chỉ định ở tạm một đêm, không cần tỉ mỉ chi li làm gì. Nhưng lúc này, hiển nhiên đám người Đàm Quân Thư vẫn chưa ngủ.
Cửa lớn mở rộng, ngay khi nhìn thấy thân ảnh của Vân Ngạo Phong, Đàm Quân Thư liền nhanh chóng chạy đến trước cửa, 'nhiệt tình tiếp đón'.
"Ngũ sư đệ, đêm hôm khuya khoắt, sao đệ lại tới đây?"
Cũng không muốn nói cho bọn họ biết chuyện Tử Hồi. Vân Ngạo Phong đành phải lấp liếm cho qua, tìm một lý do khác để thế chỗ.
"Đệ một mình ở Vấn Thiên viện, buổi đêm rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ thuận đường dạo chơi thôi!"
Tất nhiên, cái lý do củ chuối này chẳng có ai tin!
Bình luận facebook