Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 960-965
Chương 960: Lấy thân báo đáp
"Được rồi, đứng lên đi, người đi rồi!”
Triệu Phong nhàn nhạt nói.
“Đừng... tôi tôi... sợ lắm!” Mỹ nữ nắm
chặt lấy cánh tay Triệu Phong, không hề
có ý muốn buông ra.
Triệu Phong bất đắc dĩ mỉm cười, lúc này
mới chú ý tới đôi chân thon dài trăng nón
của mỹ nữ không biết từ khi nào đã vòng
qua eo mình, hơn nữa hai người còn kẻ
sát nhau, lúc này dáng vẻ nhìn qua vô
cùng thân mật.
Triệu Phong cũng là đàn ông, sức khỏe
dồi dào, bị một mỹ nữ kề sát vào thân thể
như vậy, lâu dần đương nhiên sẽ có phản
ứng.
“Khụ..."
Triệu Phong ho khan một tiếng nói: “Bọn
họ thật sự đi rồi, nếu cô còn không buông
ra có thể bọn họ sẽ trở lại đấy!”
Mỹ nữ nghe vậy sợ tới mức vội vàng
ngẩng đầu lên, lúc này mới nới lỏng
khoảng cách với Triệu Phong ra một chút.
Chut chut! Cánh tay Triệu Phong trong
nháy mắt xuất hiện một vết son môi đỏ.
Hå! Bốn mắt nhìn nhau.
Ba giây đồng hồ trôi qua, mỹ nữ mới đỏ
mặt tránh khỏi lồng ngực Triệu Phong
Sự nguy hiểm sợ hãi như vừa mới đi qua
quỷ môn quan cũng bị quên sạch rôi.
Thế nhưng thật ra Triệu Phong cũng
không xấu hổ lắm.
"Anh cứ như vậy đi mà sao?" Thấy Triệu
Phong lên xe chuẩn bị rời đi, mỹ nữ vội
vàng ngăn trước cửa xe.
Triệu Phong sửng sốt, cười nói: “Sao hả,
đám người kia là nhằm vào cố, tôi không
đi chẳng lẽ ở đây chờ chết sao?”
Mỹ nữ bị nói như vậy có chút nghẹn lời.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người
đàn ông không có phong độ như vậy!
"Anh rốt cuộc có phải là đàn ông không
vậy?" Mỹ nữ hờn dỗi nói.
Triệu Phong bất đắc dĩ nhún vai, chau
mày, khẽ mỉm cười: “Dù sao thì cũng coi
như tôi đã cứu cô một mạng, cô không
cảm ơn tôi thì thôi lại còn muốn tôi chứng
minh cho cô biết tôi có phải đàn ông
không sao?"
“Vậy anh chứng minh cho tôi chút xem
anh có phải đàn ông không đi." Mỹ Nữ
cũng khá táo bạo, cô ta không tin giữa
ban ngày ban mặt Triệu Phong lại dám
làm gì với mình!
Triệu Phong có chút cạn lời.
“Được rồi, đi tới khách sạn, để tôi chứng
minh cho cô, đến lúc đó cô đừng có mà
hối hận!” Triệu Phong xấu xa cười nói.
Đối với cô gái này, Triệu Phong đúng là
có chút bội phục, lúc này vẫn còn có tâm
tư để lên giống với mình.
Điều Triệu Phong không ngờ là, mỹ nữ hừ
lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp mở cửa
bước lên xe.
Triệu Phong lắc đầu cười khổ.
Chiếc xe Ferrari kia đã chẳng khác nào đồ
bỏ đi, cũng may xe mình chỉ bị lõm một
chút, không ảnh hưởng gì lớn.
Vì an toàn, Triệu Phong vẫn là mau chóng
lái xe rời khỏi đây. Bên trong xe, hai
người đều im lặng không nói một lời!
"Anh muốn đi đâu?" Mỹ nữ có chút thiếu
kiên nhẫn.
“Đương nhiên là khách sạn, cô có khách
sạn nào quen muốn giới thiệu không?"
Triệu Phong nói.
Sắc mặt mỹ nữ trầm xuống, vẻ mặt bắt
đầu có chút hoảng loạn, vừa rồi lúc lên xe
cô ta là vi có chút tức giận nhất thời, bây
giờ không khỏi cảm thấy hối hận.
“Anh... anh thật sự muốn đi khách sạn
sao?" Mỹ nữ thấp giọng hỏi. Triệu Phong
mỉa mai cười, không trả lời cô ta.
Tuy rằng cô gái trước mặt này cho dù là
ngoại hình hay vóc dáng đều không thể
chê vào đâu được nhưng đối với Triệu
Phong, anh không bao giờ làm chuyện lợi
dụng người khác lúc khó khăn.
Xe chạy được một khoảng thời gian, đã
chạy một vòng quanh Kinh Đô.
Lúc này mỹ nữ phát hiện ra Triệu Phong
cũng không phải có ý muốn đi khách sạn
thật mà chỉ chạy lòng vòng quanh thành
phố, trong lòng không khỏi dâng lên một
tia kinh ngạc!
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Mỹ nữ hỏi.
“Xem xem có cái đuôi không thôi, lẽ nào
cô không lo lắng những người đó sẽ đuổi
theo sao?" Triệu Phong nói,
Mỹ nữ nghe được lời này, tâm trạng vẫn
luôn căng thẳng lúc này mới bình tĩnh lại.
Sau khi chạy xe gần hai mươi phút, Triệu
Phong lại một lần nữa lái xe vào nội
thành.
Có vẻ như anh đã lo lắng quá nhiều, đám
người này không hề đi theo.
“Xuống xe đi, an toàn rồi!” Sau khi tiến
vào nội thành không lâu, Triệu Phong
dừng xe bên đường.
“Anh không thể đưa tôi về sao?” Mỹ nữ
hỏi.
“Không thể chuyện hôm nay tôi đã bị cô
liên lụy quá nhiều rồi, bây giờ đưa cô về
bị phát hiện thì tôi có còn sống nổi không
đây?" Triệu Phong cười nói.
Mỹ nữ biết hôm nay có thể thoát hiểm ít
nhiều đều nhờ Triệu Phong giúp đỡ,
đương nhiên cũng không làm anh khó xử
thêm, chép miệng rồi mở cửa xuống xe.
"Cảm ơn anh, chuyện này tôi sẽ báo đáp
anh, ngoại trừ lấy thân báo đáp ra, anh
có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói với
tôi!” Mỹ nữ cắn môi nói.
Triệu Phong rất có hứng thú nhìn cô ta
cười nói: “Ngoại trừ lấy thân bảo đáp, tôi
cảm thấy cô cũng không có gì có thể bảo
đáp tôi, có điều con người tôi rất khó
tính, tôi còn không để cô vào mặt!”
Danh!
Trái tim mỹ nữ run rẩy, loại lời nói thẳng
thắn này rõ ràng là một đả kích với một
người luôn tự tin như cô ta!
Vốn dĩ còn có chút cảm kích với Triệu
Phong, trong nháy mắt đều biến thành
bất mãn và giận dữ.
"Anh... anh thật đúng là có mắt như mù!
Người theo đuổi tôi đây xếp hàng dài từ
đây đến nước Tây, còn lâu mới đến lượt
anh!” Mỹ nữ cả giận nói.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, đóng
cửa xe lại, sau đó nhấn chân ga để lại mỹ
nữ tức giận ở bên đường.
"Thật đúng là tên xấu xa..." Mỹ nữ nhìn
Triệu Phong rời đi, tức giận đến nghiến
răng nghiến lợi.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay
Triệu Phong không khỏi cảm thấy bất
ngờ.
Người dám trắng trợn dùng súng ở Kinh
Đô này thật sự quá kiêu ngạo rồi... Triệu
Phong lái xe đi tới tòa Sky Green của Mộc
Hồng Diệp.
"Xe của anh..." Thấy chiếc xe của Triệu
Phong bị đâm tới thê Triệu như vậy, trong
lòng Mộc Hồng Diệp không khỏi cảm thấy
kinh ngạc.
"Sự cố ngoài ý muốn thôi." Triệu Phong
dở khóc dở cười nói. Mộc Hồng Diệp cũng
không hỏi nhiều thêm.
Tối hôm đó, Triệu Phong và Mộc Hồng
Diệp đi tới một nhà hàng mới mở, đây
cũng là một trong những nhà hàng nổi
tiếng nhất ở Kinh Đô trong thời gian gần
đây.
Khách vào cửa hàng đồng không ngớt,
thậm chí còn xếp hàng dài.
“Muốn đổi chỗ khác không?" Sau khi nhìn
thấy quá nhiều người, Mộc Hồng Diệp
không khỏi cảm thấy có chút hối hận.
Không chờ Triệu Phong mở miệng, lúc
này một người đàn ông trung niên là
giám đốc nhà hàng đi tới.
“Xin hỏi có phải cô Mộc Diệp Hồng
không?" Người đàn ông trung niên lề
phép hỏi.
Mộc Hồng Diệp sửng sốt, bởi vì minh và
ông chủ nhà hàng này không hề quen
biết.
“Đúng, ông quen tôi sao?"
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười,
gật đầu nói: "Cô Mộc Hồng Diệp không
cần phải ngạc nhiên, với thân phận của
cô, tôi biết cô cũng không phải chuyện lạ,
chính là không ngờ cô lại tới nhà hàng
của tôi, thật vinh dự quả!”
Mộc Hồng Diệp không nói thêm gì nữa.
“Hai vị mời đi theo tôi!” Người đàn ông
trung niên nói.
Nếu người ta đã có ý tốt, Triệu Phong và
Mộc Hồng Diệp cũng không chân chừ
nữa.
Đối với giám đốc nhà hàng như thế này,
tuy rằng không phải nhân vật gì lớn
nhưng chắc chắn phải là người có năng
lực và học thức, tuy rằng chưa từng tiếp
xúc qua nhưng ông ta từng thấy qua
không ít tài liệu và ảnh chụp nên. đương
nhiên không còn xa lạ gì với Mộc Hồng
Diệp.
Mà nhà hàng lại giữ lại một số phòng,
chính là để chuẩn bị đón những nhân vật
lớn đến.
Đang lúc giám đốc định mời Triệu Phong
và Mộc Hồng Diệp tiến vào nhà ăn thì bên
ngoài đột nhiên lại truyền tới giọng nói
của một người đàn ông.
"Đứng lại! Dựa vào cái gì mà họ có thể
vào được?"
Giọng người đàn ông rất lớn, lập tức thu
hút ánh nhìn của mọi người đồng loạt
nhìn về phía Triệu Phong và Mộc Hồng
Diệp.
Chương 961: Con gái nhà ai
Giám đốc nhà hàng nghe vậy sửng sốt, vô
cùng bất mãn với thanh niên này.
Nhưng vì phép lịch sự vẫn mỉm cười, nhẹ
nhàng giải thích: "Thưa anh, hai vị này là
khách quý của nhà hàng chúng tôi, không
cần xếp hàng, nếu anh muốn ăn thì có
thể tiếp tục chờ thêm một lát, nếu bất
mãn thì có thể khiếu nại với ông chủ!”
Khi giám đốc nhà hàng nói những lời này,
tuy rằng nghe thì có vẻ lễ phép nhưng ý
tử lại ẩn chứa sự cường thể
“Khách quỷ, chẳng lẽ tôi không phải
khách quý sao? Ông có biết tôi là ai
không?" Người đàn ông vừa nói vừa nhìn
về phải ba người trước mặt với vẻ khinh
thường.
"Thưa anh, tôi thật sự không biết anh là
ai!" Giám đốc nhà hàng thật sự không
vui, loại nhà giàu mới nối này ông ta cũng
từng gặp nhiều rồi, tự cho là
mình có thân phận tôn quý, thật ra ở
trước mặt những nhân vật lớn lại chăng là
cải định gi!
“Tôi là cậu chủ của tập đoàn Phạm Thị,
ông còn không mau sắp xếp phòng cho
tôi!” Thanh niên nói xong còn cố ý liếc
nhìn Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp.
Tập đoàn Phạm Thị? “Bố của anh là Phạm
Cảnh Minh?” Giám đốc nhà hàng hỏi.
Người đàn ông biết giám đốc nhà hàng
biết tên bố mình, sắc mặt lại càng thêm
khinh thường, cái mũi hếch cao đến tận
trời rồi.
"Ông biết thế là tốt, sao còn không mau
sắp xếp chỗ ngồi cho tôi đi, nói không
chừng sau này tôi còn nói tốt vài câu về
mấy người trước mặt bố tôi!” Người đàn
ông ngạo mạn nói.
Phụt! Giám đốc nhà hàng nghe được lời
này nhìn không được mà bật cười.
Phải biết rằng ông ta từng gặp qua người
tên Phạm Cảnh Minh này, ở trước mặt
ông chủ, tên Phạm Cảnh Minh hoàn toàn
là dáng vẻ nịnh bợ, nói gì đến con ông ta!
“Anh vẫn là nên cút đi, cho dù là bố anh
tới đây cũng không có tư cách nói chuyện
cùng tôi như vậy đâu!” Giám đốc nhà
hàng nói rồi xoay người đưa Triệu Phong
và Mộc Hồng Diệp tiến vào nhà hàng.
Người đàn ông nghe vậy sắc mặt lập tức
trầm xuống. Một cái nhà hàng nhỏ bé thôi
mà lại dám không xem mình ra gì như
vậy.
Q
Đi theo giám đốc nhà hàng, Triệu Phong
và Mộc Hồng Diệp được đưa tới một căn
phòng tuy không lớn nhưng trông rất
đẹp.
“Hai vị có yêu cầu gì có thể gọi tôi bất cứ
lúc nào." Giám đốc nhà hàng nói xong lập
tức rời khỏi phòng.
Điều khiển ông ta không ngờ tới là vừa
mới đi ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng
chửi bậy từ bên ngoài truyền tới.
Vừa nhìn qua đã thấy tên cậu chủ nhà họ
Phạm kia vẫn còn chưa đì, sắc mặt đầy
bất bình đứng ở cửa nhà hàng kêu gào.
"Các người muốn làm gì?" Giám đốc nhà
hàng đi tới, lạnh giọng nói.
Mấy người đàn ông thầy giám đốc đi tới,
khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt kiêu
ngạo nói: “Hôm nay cậu chủ tôi đây sẽ
dạy cho các người một bài học, phải nhà
hàng đi cho tôi, để tôi xem ông ăn nói thế
nào được với ông chủ!”
Nói rồi, người đàn ông xoay người ra hiệu
ánh mắt với mấy tên thuộc hạ. Mấy tên
thuộc hạ sốt nổi vén tay áo lên, chuẩn bị
đi về phía nhà hàng,
“Tên nhãi, anh đừng có mà mơ tưởng,
hậu quả của chuyện này anh không gánh
nổi đâu, đến lúc đó bố anh cũng không
cứu được anh đâu!” Giám đốc nhà hàng
không giận mà ngược lại còn bật cười, đối
với cái tên không biết sống chết này,
trong lòng tràn đầy khinh thường.
“Ha ha..." Người đàn ông cười lạnh một
tiếng: “Một cái nhà hàng mới mở mà cũng
dám uy hiếp ông đây à, tôi ngược lại
muốn xem xem rốt cuộc ông chủ của các
người có bản lĩnh gì mà dám lên giọng với
tập đoàn Phạm Thị nhà tôi!”
Nói rồi, mấy tên thuộc hạ trực tiếp đấy
giám đốc nhà hàng ra, bắt đầu làm loan.
Những tiếng bùm bùm và tiếng kêu của
khách hàng xen lẫn khiến cho cả nhà
hàng trở nên hỗn loạn,
Có điều cũng may là mấy tên này chỉ đập
đồ đạc chứ không dám ra tay với khác
hàng.
Giám đốc nhà hàng thấy vậy vô cùng bình
tĩnh, hôm nay tên nhãi này đập hết, lát
nữa sẽ có người phải bồi thường gấp
mười gấp trăm lần.
"Ô wow, ông vẫn còn bình tĩnh vậy sao?"
Người đàn ông cười nói.
Giám đốc nhà hàng khẽ mỉm cười nói:
“Đập đi, anh đập càng nhiều thì lát nữa
sẽ chết cũng thảm!”
Bên trong nhà hàng, Triệu Phong và Mộc
Hồng Diệp đang ăn cơm, nghe được tiếng
ầm ỹ bên ngoài trong lòng cũng không
khỏi dậy sóng.
Khi Mộc Hồng Diệp muốn đứng dậy đi
xem tình hình thì lại bị Triệu Phong gọi
lại.
“Không cần xem đâu, chắc chắn là cái tên
nhà họ Phạm kia tìm người tới gây
chuyện, ăn xong chúng ta đi là được rồi!”
Triệu Phong nhàn nhạt nói.
Đối với những chuyện thế này Triệu
Phong cũng lười ta tay, càng không muốn
tham dự vào, Mộc Hồng Diệp gật đầu rồi
lại ngồi xuống,
Phanh!
Mộc Hồng Diệp còn chưa kịp ngồi xuống
hẳn hoi thì cửa phòng đã bị người ta đã
văng ra.
“Không muốn chết thì cút ra ngoài cho
tôi!" Thuộc hạ của người đàn ông kia và
vào cửa đã rống lên, cũng mặc kệ bên
trong phòng có cái gì, không ngừng đập
phá.
Vốn dĩ là không muốn quan tâm nhưng
trong nháy mắt Triệu Phong đã bị chọc
giận không còn tâm trạng ăn uống.
Phanh! Triệu Phong khẽ giơ chân lên, đi
thẳng vào bụng tên kia. Tên lưu manh
còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đá bay ra
ngoài.
Bởi vì bên trong phòng ầm ỹ nên không
khỏi thu hút sự chú ý của những người
khác.
"Chúng ta đi thôi!” Triệu Phong bất đắc dĩ
nói.
Chuyện tới nước này, hai người cũng
không còn tâm trạng để tiếp tục ăn uống
nữa.
Đi khỏi phòng, vừa ra đến cửa hai người
đã thấy giám đốc nhà hàng và tên cậu
chủ nhà họ Phạm kia.
“Anh Triệu Phong, cô Mộc Hồng Diệp,
thật sự xin lỗi." Thấy Mộc Hồng Diệp và
Triệu Phong đi ra, giám đốc nhà hàng
không ngừng nói xin lỗi.
Triệu Phong thấy vậy Xua tay nói: “Bỏ
đi..." “Đứng lại!”
Khi Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp chuẩn
bị rời đi thì phía sau lại truyền đến giọng
nói của tên lưu mạnh kia.
"Cậu chủ, tên này dám đánh tôi!” Tên
thuộc hạ ôm bụng nói với người đàn ông,
sắc mặt anh ta tái nhợt, rõ ràng củ đã của
Triệu Phong không hề nhẹ.
*Tên khốn này, lả gan không nhỏ nhỉ,
người của tôi mà cũng dám đảnh à!” Cậu
chủ nhà họ Phạm hung hăng dữ tợn đi tới
trước mặt Triệu Phong.
Bup! Không đợi anh ta nói xong, Triệu
Phong đã giáng một cú đấm lên mặt anh
ta.
Bởi vì trận ầmĩ này khiến tâm trạng Triệu
Phong vốn dĩ đã không vui, lúc này cậu
chủ nhà họ Phạm chẳng khác gì tự mình
đụng phải họng súng.
Một đầm này khiến cậu chủ nhà họ Phạm
chảy máu mũi, nằm rạp trên mặt đất
không thể đứng dậy.
Mấy tên thuộc hạ của cậu chủ nhà họ
Phạm thấy vậy sợ xanh mặt. Bình thường
bọn họ cũng chỉ là mấy tên lưu manh đầu
đường xó chợ mà thôi, dù có tức giận
nhưng với sức lực này cũng không dám
tới tìm Triệu Phong báo thủ.
Đúng lúc này, ngoài cửa nhà hàng truyền
tới tiếng phanh xe.
Một đảm bảo vệ mặc đồ đen vây quanh,
một cô gái xinh đẹp đi tới.
Cô gái này vừa xuất hiện đã thu hút ánh
mắt của không biết bao nhiêu đàn ông
“Là anh!" Khi cô gái vừa đi vào nhà hàng
đã nhìn thấy Triệu Phong thì không khỏi
sửng sốt.
Triệu Phong bất đắc dĩ cười, không ngờ
nhanh như vậy đã gặp lại!
Cô gái này không phải ai khác mà chính là
cô gái ban nãy được Triệu Phong cứu.
Hiện giờ đã đổi sang trang phục công sở,
trông có vẻ trưởng thành hơn nhiều.
“Cô chủ, hai người... quen nhau sao?"
Ông chủ nhà hàng vội chạy tới bên cạnh
người cô gái.
Cô gái không trả lời mà lạnh lùng nhìn
ông chủ nhà hàng: “Là tên đui mù nào
dám ở đây làm loạn nhà hàng của tôi?"
Ông chủ nhà hàng chỉ tên cậu chủ nhà họ
Phạm đang nằm trên mặt đất và mấy tên
thuộc hạ của anh ta: “Cô chủ, chính là
bọn họ, đã làm loạn nhà hàng còn nói
muốn dạy cô làm người!”
Chương 962: Cô chủ nhà họ Yến
Cậu chủ nhà họ Phạm thấy phụ nữ đẹp
như thế, từ đầu ánh mắt vẫn không thể
rời khỏi người cô gái.
"Tôi tên là Phạm Ân, là cậu chủ của Tập
đoàn Phạm Thị, tốt nhất có em xinh đẹp
nên hiểu rõ hậu quả khi đắc tội tôi, nếu
không sẽ không đơn giản là đập phá nhà
hàng như hôm nay đâu!" Phạm An chịu
đựng đau đớn đứng lên, anh ta dự định
tìm Triệu Phong để tính số chuyện vừa
nãy bị đánh.
Cô gái sững sờ, ở Kinh Đô còn có người
dám bảo cô ấy nói xin lỗi, hơn nữa còn
đập phá nhà hàng của cô ấy?
Ảnh mắt của cô gái nhìn vào trong nhà
hàng mấy lần, lửa giận lập tức bùng
nổ!
Gương mặt vốn xinh đẹp vô cùng bỗng
trở nên u ám trong nháy mắt,
"Nếu như không xin lỗi cũng được, em
theo anh ba ngày anh sẽ không truy cứu
chuyện này nữa... Phạm An không biết
sống chết lúc này còn tưởng rằng cô gái
vì kiêng kị thân phận của anh ta nên mới
trở nên sợ hãi.
Không chờ anh ta nói xong, cô gái đạp
giày cao gót đi tới trước mặt anh ta.
"Hôm nay tôi muốn xem nhà họ Phạm
trong miệng các anh rốt cuộc là thần
thành phương nào!" Cô gái nói.
"Nhà họ Phạm này xong đời rồi!" Lúc này,
Mộc Hồng Diệp ở bên cạnh khẽ nói với
Triệu Phong.
"Em quen biết cô ấy?" Triệu Phong cũng
không biết về thân phận của cô gái,
nhưng nhìn dáng vẻ của Mộc Hồng Diệp
thì có vẻ biết chút gì đó.
"Tuy không dám chắc chắn nhưng nếu
em đoán không nhầm thì cô gái này chính
là Yển Khả Nhi của nhà họ Yển, một trong
mười nhà giàu có quyền thế ở Kinh Đô!"
Mộc Hồng Diệp nói.
Yến Khả Nhi đã cầm điện thoại lên gọi
một cuộc điện thoại.
"Trong vòng mười phút, bắt hết đám vô
dụng của nhà họ Phạm đến nhà hàng
giúp tôi!" Yến Khả Nhi nói với đầu bên kia
điện thoại.
Giờ phút này Phạm Ân vẫn không biết
mình đã đắc tội với nhân vật lớn cỡ nào,
còn tưởng rằng Yến Khả Nhi đang hù dọa
anh ta.
"Em gái xinh đẹp, nhà họ Phạm của anh
tuy rằng không phải gia tộc quá lớn Kinh
Đô nhưng cũng không phải đối tượng mà
một bà chủ nhà hàng nho nhỏ như em có
thể chi phối, nếu như em chịu theo anh
ba ngày anh sẽ bao hết phần sửa sang
cho nhà hàng này, thế nào?" Trong ánh
mắt của Phạm An chứa đầy
sự tham lam không che giấu chút nào.
Yến Khả Nhỉ trừng Phạm Ân một cái,
khinh thường nói: "Anh cũng xứng?
Không chịu soi mặt vào trong nước tiểu
mà xem lại bản thân, tôi khuyên anh vẫn
nên nghĩ xem lát nữa làm sao ăn nói với
bố anh đi!"
"Ha ha ha..." Phạm An cười ha ha, sự tà
ác và tham lam trong mắt càng thêm rõ
ràng, anh ta nói: "Em gái xinh đẹp có gì
phải như vậy chứ, theo anh ba ngày, đảm
bảo ba ngày này em sẽ sung sướng muốn
chết...
Dáng vẻ của Phạm An khiến Yển Khả Nhi
cảm thấy buồn nôn, quay mặt nói với
mấy người vệ sĩ ở sau lưng: "Trước khi bố
anh ta đến cứ đánh một trận cho tôi, giữ
lại một hơi thở là được!"
Mới vừa rồi Phạm Ân còn cho rằng Yến
Khả Nhi không dám ra tay với anh ta,
nhưng lúc này vệ sĩ đã đi về phía anh ta...
"Co... Co dám! Lời còn chưa dứt, nghênh
đón anh ta chính là những cú đấm đá của
vệ sĩ.
Mà mấy tên thuộc hạ của Phạm Ân hoàn
toàn không đỡ nổi một đòn của nhóm vệ
sĩ này.
Bich! Råm! "A! Cô dám đánh tôi, bố tôi sẽ
không bỏ qua cho cô!"
Phạm Ân bị đè trên mặt đất đánh một
trận phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo
bị làm thịt!
Thừa dịp này, Yến Khả Nhi đi tới trước
mặt Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp, giây
phút nhìn thấy Mộc Hồng Diệp, ánh mắt
Yến Khả Nhị lóe lên một tia kinh ngạc
không dễ phát hiện ra!
Cô gái này thật xinh đẹp! Đây là ấn tượng
đầu tiên mà hai cô gái dành cho đối
phương!
"Xin chào, tôi là Yến Khả Nhi..." Yển Khả
Nhi đưa tay ra với Mộc Hồng Diệp trước.
"Mộc Hồng Diệp..." Mộc Hồng Diệp lễ
phép đáp lại. Yến Khả Nhi sững sờ, cô ấy
đã nghe nói ít nhiều về Mộc Hồng Diệp
của Tòa Sky Green
Chỉ là cô ấy không ngờ lại xinh đẹp như
vậy.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, tầm
mắt của Yến Khả Nhi mới dừng lại trên
người Triệu Phong.
"Không ngờ anh lại là bạn trai của Mộc
Hồng Diệp, đúng là bông hoa nhài cắm
bãi phân trâu!" Yển Khả Nhi nói.
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao những
người kia phải đuổi giết cô rồi..." Triệu
Phong cười nói,
Yến Khả Nhi tức đến đỏ bừng cả mặt.
"Sao vậy? Có người muốn ra tay với cô
Yến?” Nghe thấy cuộc đối thoại của hai
người, Mộc Hồng Diệp không khỏi hơi
kinh ngạc.
Ở Kinh Đô, người dám ra tay với Yến Khả
Nhì quả thật rất ít!
"Đâu chỉ muốn ra tay, hôm nay nếu anh
không gặp phải đúng lúc thì đoản chừng
bây giờ cô ấy đã phơi thây đầu đường rồi!
Triệu Phong nói.
Tuy rằng Yến Khả Nhi bày tỏ bất mãn với
việc Triệu Phong rất không ga lăng nhưng
không thể không thừa nhận đúng là Triệu
Phong đã cứu cô ấy.
"Chuyện này hôm khác anh sẽ giải thích
với em, chúng ta đi về trước đi!" Triệu
Phong nói xong bèn muốn cùng Mộc
Hồng Diệp rời đi, xem ra cái tên Phạm An
kia đã không còn cơ hội để trả thù anh
rồi.
Sau khi chào hỏi với Yển Khả Nhi, Mộc
Hồng Diệp bèn đi theo Triệu Phong rời
khỏi nhà hàng.
Không bao lâu sau khi hai người đi, người
của nhà họ Yển dần theo bố của Phạm An
- Phạm Cảnh Minh đi tới trước cửa nhà
hàng.
Phạm Cảnh Minh đầy vẻ sợ hãi, đến bây
giờ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì khiến nhà họ Yển phải làm to
chuyện với ông ta như vậy!
Lúc ông ta nhìn thấy con trai mình nằm ở
đó, dường như đã hiểu ra gì đó!
Thấy bố mình chạy đến, dường như Phạm
Ân đã thấy được hy vọng, kéo một chân
đi đến trước mặt Phạm Cảnh Minh, uất ức
nói: "Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi! Hôm
nay bố nhất định phải khiến người phụ nữ
này..."
Bop!
Không đợi Phạm Anh nói xong, Phạm
Cảnh Minh đã tát một cải lên mặt của
Phạm Ân.
"Cái thằng khốn nạn này, đã đắc tội cô
chủ nhà họ Yến còn có mặt mũi nói đây!"
Phạm Cảnh Minh phẫn nộ nói.
Phạm Ân bị đánh mà chả hiểu kiểu gì, sau
khi nghe vậy trong lòng chợt run lên.
Cái gì! Cô chủ nhà họ Yến!
Ở Kinh Đô, người có thể được gọi là cô
chủ nhà họ Yên chỉ có một, đó chính là
nhà họ Yến trong mười nhà giàu có quyền
thế
"Bố... Bố nói gì cơ? Nhà họ Yến..." Phạm
Ân cho rằng mình đã nghe nhầm nên xác
nhận lại một lần nữa.
Sắc mặt Phạm Cảnh Minh xám như tro,
thật sự không biết thằng con trai nhà
mình có IQ kiểu gì.
"Quỳ xuống cho tao, xin lỗi cô Yến mau!"
Phạm Cảnh Minh tức giận không thôi.
Thụp một tiếng!
Phạm Ân lập tức quỳ gối ở trước mặt Yển
Khả Nhi, ánh mắt cũng không dám nhìn
Yến Khả Nhi thêm một cái nào nữa, "Tôi
tôi..." Phạm Ân sợ đến nỗi nói không nên
lời, chỉ cảm thấy sau lưng ôn lạnh, toàn
thân không có sức lực.
Lúc này Phạm Cảnh Minh cũng sợ đến
mức vội vàng đi tới trước mặt Yến Khả
Nhi, vẻ mặt sợ hãi cầu xin: "Cô Yến, xin
cỏ nhân từ độ lượng tha cho con tôi lần
này, tôi tôi... về nhà tôi chắc chắn sẽ dạy
dỗ nó thật nghiêm khắc!"
Yến Khả Nhi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô
cùng lạnh nhạt.
"Hôm nay con trai của ông không chỉ đập
phá nhà hàng của tôi, còn lớn tiếng bảo
tôi theo anh ta ba ngày, ông nói xem nếu
tôi nói chuyện này với ông nội tôi thì sẽ
thế nào?" Yên Khả Nhi cười lạnh nói.
Am! Phạm Cảnh Minh tê dại cả da đầu!
Ông Yển của nhà họ Yến nổi tiếng là cưng
chiều cô cháu gái này, nếu để ông ta biết
chuyện này, cho dù người nhà họ Phạm
có mười cái mạng cũng không đủ dùng!
"Cô Yến... Đừng, xin cô hãy cho tôi một
cơ hội!"
Phạm Cảnh Minh nói xong cũng lập tức
quỳ xuống, trong lòng hận không thể lăng
trì thằng con trai này.
Phạm Ân cũng đang dập đầu bôm bốp...
"Khụ.." Yển Khả Nhi thầm than một tiếng,
tuy rằng thường ngày hơi điều ngoa tùy
hứng một chút nhưng lòng dạ cũng
không xẩu, nếu thật sự để cô ra tay độc
ác với hai bố con này cô vẫn còn có chút
không dám đấy!
Chương 963: Yến Vân Sơn
Bộ dáng quỳ khóc cầu xin ở đó của cha
con hai người thu hút sự chú ý của người
qua đường.
Nếu như không phải bọn họ hiểu rõ sự
tình trước đó, thật sự sẽ cảm thấy cảm
thấy thương xót hai người này.
"Trong vòng ba ngày nhà hàng phải hoàn
hảo như lúc đầu. Tổn thất trong ba ngày
này các người sẽ phải bồi thường gấp
mười lần. Nếu không, nhà họ Phạm các
người đợi ông nội tôi tìm tới cửa đi!" Yến
Khả Nhi nói.
Nghe đến đây, hai cha con gật đầu như
củ tỏi, đừng nói mười lần, cho dù là trăm
lần bọn họ cũng không dám cự tuyệt!
“Cảm ơn cô Yến, chúng tôi nhất định sẽ
làm được!”
"Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo
giá cả mà bồi thường, không không... Bồi
thường gấp mười lần!”
Cha con hai người liên tục cảm ơn. Yến
Khả Nhi nhìn hai người họ, cũng không
muốn ở trong này lâu thêm nữa. Quay lại
nói vài câu với quản lý nhà hàng rồi bỏ đi.
Nhìn thấy xe của Yển Khả Nhi đã đi xa,
cha con hai người mới dám đứng dậy,
thần sắc hoảng loạn rời khỏi nhà hàng.
Cùng lúc đó, Triệu Phong và Mộc Hồng
Diệp đã về tới biệt thự Thiên Vân Sơn,
chiếc G - Class bị va chạm thảm thương
cũng được Triệu Phong cho người đưa
đến xưởng sửa chữa.
Trong biệt thự, Triệu Phong uể oải nằm
trên ghế sô pha trong phòng khách, Mạc
Hồng Diệp đi vào bếp chuẩn bị chút đồ ăn
để ăn cùng Triệu Phong, dù sao thì bữa
cơm vừa rồi tất cả mọi người cũng không
có ăn no.
Chẳng mấy chốc, hai món đơn giản và
một món canh đã được dọn ra, màu sắc
và hương vị đều không chê vào đâu
được.
"Tay nghề của Hồng Diệp càng ngày càng
tốt." Triệu Phong đi tới bàn không khỏi
tán thưởng.
Mộc Hồng Diệp có chút ngại ngùng trước
lời khen của Triệu Phong, nhưng trong
lòng lại có chút ấm áp.
Đối với cô, sự nghiệp dù có thành công
đến đâu cũng không thể sánh bằng một
lời khen ngợi của Triệu Phong.
“Em biết anh nói ngọt, mau ăn đi!” Mộc
Hồng Diệp vẻ mặt cưng chiều nói. Triệu
Phong ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm
nuốt xuống, Chẳng mấy chốc, thức ăn
trên bản đã bị chén sạch,
“Hồng Diệp, em có biết kẻ thù nào của
nhà họ Yến ở Kinh Đô không?” Sau khi ăn
uống no nê Triệu Phong mở miệng hỏi.
"Điều này em quả thực cũng không rõ
lắm, nhưng nhà họ Yến luôn rất khiêm
tốn. Hẳn là không có kẻ thù gì đâu. Anh
là đang lo lắng cho Yến Khả Nhi hả?" Mộc
Hồng Diệp hỏi.
Triệu Phong sờ sờ chóp mũi của mình,
chậm rãi nói: "Cũng chưa đến mức lo
lăng. Chỉ là ở Kinh Đô mà ngang nhiên lộ
liễu ra tay giết người như vậy. Thật Sự rất
độc ác, chúng ta không thể không đề
phòng!"
Hôm sau...
Lễ khánh thành tòa nhà yến Gia tại hiện
trường có rất nhiều ô tô hạng sang đậu
san sát nhau, trong bãi đậu xe to như vậy
mà vẫn rất khó tìm được chỗ đậu.
Hôm nay, những người đến tham gia sự
kiện đều là những nhân vật có tiếng Kinh
Đô,
Cùng đi với Triệu Phong là Thượng Bân,
thay mặt cho Tập đoàn Phi Vũ.
Ngay khi bước vào tòa nhà của tập đoàn
Yên Thị, một người tiếp đãi của nhà họ
Yến đã tiến lên.
"Cậu Triệu, xin chào! Ông Yến mời anh
lên lầu nghỉ ngơi!" Người trung niên tiếp
đãi vô cùng lễ phép nói.
Triệu Phong và Thượng Bân sửng sốt nhìn
nhau.
Tập đoàn Phí Vũ từ trước đến nay chưa
từng tiếp xúc với nhà họ Yến, cho nên tự
nhiên có chút kinh ngạc ngoài ý muốn đối
với lời mời của ông Yến. "Cậu Triệu, tôi
sẽ đi lên cùng anh..." Thượng Bân thấp
giọng nói.https://vietwriter.vn/threads/giac-mo-ty-phu-full.6623/
Triệu Phong xua tay, nếu như nhà họ Yến
muốn đối phó với mình thì không cần
thiết phải tự mình mới loại đến tham gia
loại yến tiệc này.
“Nếu đã đến rồi thì chúng ta cứ gặp mặt
thôi!" Nói xong, Triệu Phong đi theo
người đàn ông trung niên lên lầu, đến
phòng riêng trên lầu hai.
Cánh cửa bị đẩy ra, một ông lão đang
ngồi trên ghế sô pha, mái tóc trắng như
tuyết và đôi mắt sáng ngời, toàn thân cao
thấp toát ra hơi thở bề trên.
Ông già là Yến Vân Hải, trưởng tộc họ
Yến ở Kinh Đô.
Ông cũng là một nhân vật huyền thoại
trong giới kinh doanh của Kinh Đô trong
nhiều thập kỷ.
Ông chủ, cậu Triệu đến rồi!" Người đàn
ông trung niên nói, sau đó đóng cửa rời
khỏi phòng riêng.
Đúng lúc này, nhìn thấy Triệu Phong đi
vào, Yến Vân Hải vội vàng đứng dậy chào
hỏi.
"Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.
Không ngờ anh Phong lại trẻ như vậy!"
Yến Vân Sơn ân cần nói.
"Ông Yến khen sai rồi, ở trước mặt ông
tôi còn kém xa!" Đối với ông cụ này, Triệu
Phong vẫn là rất khách sáo.
"Ha ha .." Yến Vân Sơn cười cười sau đó
mới Triệu Phong ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Yến Vân Sơn bảo
người hầu mang cho Triệu Phong một
tách trả.
"Cậu Triệu, nếm thử đi, trà Bích Loa Xuân
ngon nhất cả nước Hoa Hạ cũng là độc
nhất đó.." Yến Vân Sơn cười nói.
Nhìn vào tách trà trước mặt anh, Triệu
Phong mỉm cười yếu ớt, và nói: "Ông Yến
không cần khách khi như vậy, con người
tôi từ trước đến giờ thích trực tiếp đi
thẳng vào vấn đề, hôm nay ông mời tôi
đến không phải là để bình phẩm trà di?"
Yến Vân Sơn hiển nhiên là bị Triệu Phong
ảnh hưởng, trở tay không kịp, sửng sốt
một lúc sau đó, lúng túng cười cười, nói:
"Triệu Phong, cậu đoán không sai, hôm
nay tôi mời cậu tới là muốn giờ cậu giúp
nhà họ Yến chúng tôi!”
“Có việc muốn nhờ?" Triệu Phong nhướng
mày, nhà họ Yến ở Kinh Đô cũng xem là
một gia tộc lớn, làm sao có vô duyên vô
cớ muốn nhờ mình giúp?
"Khụ..." Yến Vân Sơn thở dài, cầm chén
trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói:
"Không dối gạt cậu, nhà họ Yến hiện tại
đang gặp nguy cơ một sớm một chiêu...
Thì ra là nhà họ Yến làm việc khiêm tốn ở
Kinh Đô bởi họ cũng tham gia vào các
ngành tài chính và bất động sản.
Hai ngành này từ trước đến nay đều là
khối thịt béo bở, được nhiều người nhìn
chằm chằm, nhưng nhà họ Yến chưa từng
có chuyện gì, họ luôn nằm trong tay
những tài nguyên này.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, với sự mở cửa
của nước Hoa Hạ, Kinh Đô trở thành một
khu vực kinh tế quan trọng của nước Hoa
Hạ, và một số tư bản nước ngoài cũng đổ
vào.
Đặc biệt, gia tộc Hill ở phương Tây đã
nhiều lần uy hiếp nhà họ Yến mà không
chiêu dụ được, thay vào đó họ bắt đầu
ủng hộ tập đoàn Không Thị và đầu tư
phát triển tại Kinh Đô.
Chỉ là ngẫu nhiên mà Triệu Phong đã phá
hỏng kế hoạch này. Kể từ đó, gia tộc Hill
đã gia tăng áp lực đối với nhà họ Yến.
Muốn lấy tài nguyên ở đây bằng cách
khống chế nhà họ Yển.
Nhưng Yến Vân Sơn không phải của nhà
họ Khổng, nên đương nhiên sẽ không để
những người này tham gia vào lãnh địa
của Hoa Hạ để gây sóng gió, sau vài lần
bị từ chối, gia tộc Hill cũng xé rách mặt
nạ!
Gần đây, nhà họ Yến đã bị gia tộc
Michelle âm thầm nhắm vào trong nhiều
lĩnh vực khác nhau, thậm chí còn bắt đầu
các cuộc ám sát, cố gắng buộc Yến Vân
Sơn phải đi vào khuôn khổ,
Yến Vân Sơn đã già không còn được như
năm đó, mặc dù sống chết của mình có
thể không để vào trong mắt, nhưng
không thể nhìn con cháu của mình bị sát
hại bởi những thứ này...
"Cậu Triệu, cậu có thể nghĩ rằng lần đầu
gặp mặt Yến Vân Sơn tôi đã nhờ và cậu
trọng trách này, có chút mạo muội,
nhưng tôi thật sự không có cách nào
khác. Tôi không thể nhìn con cháu nhà họ
Yến bị những người này hãm hại... "Đôi
mắt nghiêm nghị ban đầu của Yến Vân
Sơn lóe lên một tia bị thương, như thể
ông ấy đột nhiên già đi.
Nghe xong, Triệu Phong nắm chặt tay
trong tay kêu răng rắc gia tộc Hill này
thật là đáng hận, ở trong lãnh địa Hoa Hạ
thế mà lại dám cả gan làm loạn!
"Ông Yến, ông đừng khách sảo, những
chuyện này vốn không phải chuyện của
riêng nhà họ Yến! Là con cháu của Hoa
Hạ, Triệu Phong đương nhiên có trách
nhiệm!" Triệu Phong nói.
Sau khi nghe thấy ánh mất Yến Vân Sơn
lóe lên tinh quang. “Cậu Triệu, cậu... cậu
thật sự nghĩ vậy sao?" Yến Vân Sơn kích
động hỏi.
Chương 964: Bao giờ anh cưới tôi?
“Ừ” Triệu Phong gật đầu.
Yến Vân Sơn không kìm nén được nỗi
phấn khích trong lòng nữa, nhích người
tới năm lấy tay Triệu Phong.
“Cậu Triệu, nếu cậu có thể giúp tôi bảo vệ
an toàn cho nhà họ Yển thì cậu sẽ là ân
nhân lớn của Yến Vân Sơn tôi cũng như
của nhà họ Yến. Có yêu cầu gì cậu cứ
nói!" Yến Vân Sơn chân thành nói.
“Ông Yến yên tâm, với việc này, tuy
không đến mức vì nghĩa quên thân,
nhưng tôi cũng sẽ không khoanh tay
đứng nhìn. Còn về điều kiện thì để sau
này hãy tính!" Triệu Phong cũng không
nghĩ ra được căn nhà họ Yến làm gì cho
mình, nên anh không định đề xuất điều
kiện gì với ông Yến.
Thấy Triệu Phong nhận lời, Yến Vân Sơn
cũng yên tâm, mấy ngày nay ông luôn
theo dõi động tĩnh của đoàn Phi Vũ, cũng
phải sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới có thể
cậy nhờ Triệu Phong việc này.
Trong một thời gian ngắn, nhà họ Khổng
bị xóa số, dễ dàng đầu hàng nhà họ Chu,
khiến người được coi như anh cả như Lý
Văn Sơn...
Nếu một người như vậy còn không thể
bảo vệ an toàn cho nhà họ Yến, thì Yến
Vân Sơn cũng không tìm ra được người
nào khác nữa.
"Cậu Thâm cứ yên tâm, nếu cậu giúp tôi
chuyện này, sau này người trên kẻ dưới
trong nhà họ Yến tôi nhất định sẽ tùy anh
sai khiển!"
Những lời của Yến Vân Sơn không phải là
giả dối, thậm chí có bảo ông ta giao nộp
nhà họ Yên thì ông ta cũng sẽ không do
dự.
Sống đến ngần này tuổi, điều quan trọng
nhất không phải là sự giàu có của nhà họ
Yển mà là cả gia đình được an toàn.
"Cảm ơn sự hiện diện của quý vị ngày
hôm nay. Bây giờ tôi xin được tuyên bố,
buổi lễ khánh thành tòa cao ốc của Yển
Thị chính thức bắt đầu..."
Theo giọng nói của người dẫn chương
trình cất lên, những tràng pháo nổ inh tại
trước cửa tập đoàn Yên Thị.
Sau khi những thủ tục này xong xuôi, Yến
Vân Sơn được Yến Khả Nhi dìu bước đến
quầy lễ tân và bày tỏ lòng biết ơn với
khách khứa đến dự. Là 10 người giàu
nhất ở Kinh Đô, nhà họ Yến vẫn sang
trọng rực rỡ trong mắt mọi người, nên
hiển nhiên ai cũng vô tay nhiệt liệt.
"Cậu Triệu, nhà họ Yến trước giờ luôn kín
tiếng. Lần này, ông Yến có thể lên sân
khấu để cảm ơn khách khứa, còn mở tiệc
khánh thành tòa cao ốc của tập đoàn Yên
Thị hoành tráng như vậy, thực sự không
hợp với phong cách của họ..."
Thượng Bân đứng bên nói nhỏ với Triệu
Phong.
Triệu Phong cười lắc đầu, đương nhiên
anh hiểu được ý nghĩ của Yến Vân Sơn,
hiện tại nguy cơ rình rập khắp mọi nơi,
Yến Vân Sơn làm rầm rộ như vậy là muốn
tỏ thái độ với đám người nước Hy.
"Thượng Bân, khoảng thời gian gần đây
sẽ xảy ra chuyện lớn ở Kinh Đô. Anh và
Tiêu Nhược phải cẩn trọng hơn khi xử lý
công việc của công ty..." Triệu Phong
chậm rãi nói.
"Cậu Triệu yên tâm, tôi sẽ thận trọng..."
Mặc dù không biết biển cổ mà Triệu
Phong nói là gì, nhưng Thượng Bân sẽ
không phớt lờ lời nhắc nhở của Triệu
Phong.
Yến Vân Sơn Phát biểu xong, mọi người lũ
lượt vây quanh để chúc mừng việc hoàn
thành tòa cao ốc tập đoàn Yến Thị.
"Đi thôi!"
Bây giờ tôi đã biết chuyện của nhà họ
Yên, cũng không cần phải ở lại thêm nữa.
Ngay khi Triệu Phong và Thượng Bân
chuẩn bị rời đi, Yến Khả Nhi không biết từ
đâu ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt
Triệu Phong.
"Thì ra anh là ông chủ của tập đoàn Phi
Vu? Đúng là không nhận ra." Yến Khả Nhi
nói.
“Đã biết tôi là ai, cố định tới đây để trao
thân gửi phận a?" Triệu Phong cười.
"Anh." Khuôn mặt Yến Khả Nhi đỏ bừng vì
tức giận.
Nhưng Yến Khả Nhi hôm nay khác với
trước đây, cô ấy nhìn nhìn chằm chằm
Triệu Phong bằng ánh mắt chứa nhiều
cảm xúc phức tạp.
Yến Khả Nhi nghiến răng, thầm thở dài và
cố gắng bình tĩnh lại. "Ông nội nói cho
anh biết chuyện của nhà họ Yến rồi sao?”
"Ừ, và tôi đoán những người đã tấn công
cô hôm đó chính là họ. Vì Yến Khả Nhi
không gây rắc rối cho mình nữa nên Triệu
Phong cũng thôi không trêu chọc.
Yến Khả Nhỉ nhìn Thượng Bân đứng kế
bên, sau đó quay lại nhìn Triệu Phong,
ngượng ngùng nói: Tôi... tôi có thể nói
chuyện riêng với anh được không?"
Triệu Phong gật đầu, sau đó nói với
Thượng Bân: "Anh về trước đi!"
Sau khi Thượng Bân rời đi, Yên Khả Nhi
thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn cau mày, đi
cùng Triệu Phong đến một nơi vắng vẻ.
Nhưng họ chưa kịp lên tiếng nói chuyện
thì một thanh niên cao ráo mặc vest da
duoi theo.
"Khả Nhi, sao cô lại ở đây? Tôi tìm cô nãy
giờ!" Người thanh niên tươi cười, tỏ vẻ rất
lịch sự.
Yến Khả Nhi bị bội khi thấy có người đến
quấy rầy cuộc trò chuyện của cô và Triệu
Phong.
“Chung Thiên, tôi đã nói bao nhiều lần
rằng không được phép gọi tôi là Khả Nhi
rồi cơ mà. Vả lại, chúng ta có quen
không?" Yển Khả Nhi tức giận nói.
Chung Thiên nhếch miệng cười giễu, anh
ta hoàn toàn không bận tâm đến lời nói
của Yển Khả Nhi, ý cười trong mắt càng
ngày càng đậm.
"Khả Nhi, tại sao cô vẫn đối xử với tôi như
thế? Còn chặn cả số điện thoại của tôi.
Tôi nghe một người bạn nói chiếc Ferrari
của cô bị hỏng, nên đã gửi cho cô một
chiếc xe thể thao Pagani mới, còn đắt hơn
chiếc Ferrari đó nhiều..."
Chung Thiên lấy chìa khóa ra, vẻ mặt
trông giống hệt như một con củn bám
chủ.
Triệu Phong đứng kế bên thềm cười
nhạo, ai ngờ cậu chủ nhà họ Chung uy
nghiệm lại có dáng vẻ như thế này trước
mặt Yến Khả Nhi.
Yến Khả Nhi thậm chí không thèm liếc
nhìn chiếc chìa khóa trong tay Chung
Thiên, cô ấy Xua tay nói: "Anh về trước
đi, tôi không muốn gặp anh! Và đừng gọi
tôi là Khả Nhi, nếu không chúng ta khỏi
làm bạn bè luôn đi!"
Nụ cười trên mặt Chung Thiên bông cứng
đờ, khóe miệng bất giác giật giật, 1 anh
ta đã theo đuổi Yển Khả Nhi hơn ba năm,
nhưng đổi lại là kết quả này đây, một cây
si cổ thụ như anh ta cũng không chấp
nhận được.
“Khả Nhi, tôi có gì không tốt sao?” Chung
Thiên gượng cười và nói.
Yến Khả Nhi rất khó chịu với Chung
Thiên, cô ấy đã nói rất rõ ràng nhưng
Chung Thiên vẫn bám riết lấy, điều này
thực sự khiến cô ấy sáp không kìm được
cơn giận.
"Tôi nói mà anh có hiểu đâu!” Dứt lời,
Yển Khả Nhi quay sang Triệu Phong nói:
"Chúng ta xuống lầu nói chuyện đi!
Triệu Phong gật đầu, sau một cái nhìn
thương cảm dành cho Cung Thiên, anh
cùng Yến Khả Nhi đi xuống lầu.
Chung Thiên đứng chết lặng, nhìn Triệu
Phong và Yển Khả Nhi rời đi, trong lòng
trống rỗng.
"Khả Nhi, tôi sẽ không bỏ cuộc đầu. Một
ngày nào đó, cô sẽ biết rằng Chung Thiên
thật lòng với cô..." Chung Thiên thì thầm.
Khi hai người xuống lầu, Yến Khả Nhi xấu
hổ nhìn Triệu Phong không biết nên nói
như thế nào.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì vậy? Đừng nói
với tôi là cô thực sự muốn trao thân gửi
nhận nhé!" Triệu Phong châm một điếu
thuốc, vẻ mặt trêu đùa, khiến Yển Khả
Nhi vừa giận vừa xấu hổ.
"Anh, anh không thể nghiêm túc hơn
được à?"
Triệu Phong nhún vai bất lực, gọi anh đến
nhưng lại không chịu nói gì, còn bắt anh
nghiêm túc, cô Yển Khả Nhị này thật khó
hiểu!
"Cô nói đi..." Triệu Phong cười khổ.
Yển Khả Nhi hít sâu một hơi, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Anh đã biết chuyện của
nhà họ Yển, vậy thì anh hãy bày tỏ thái
độ đi, khi nào thì anh cưới tôi?"
O hay...
Triệu Phong đầu óc quay cuồng, điếu
thuốc trong miệng suýt chút nữa rơi
xuống quần áo.
Yến Khả Nhi, cô quên uống thuốc à!”
Triệu Phong không biết nói gì hơn.
Chương 965: Cuộc trốn chạy kịch tính,
Yển Khả Nhi ngẩn ra khi nghe điều này,
không hiểu nó có nghĩa là gì. Nhưng sau
khi nhìn thấy bộ dạng của Triệu Phong,
cô ấy hiểu ra ngay lập tức!
"Anh... anh mới quên uống thuốc đấy.
Anh tưởng tôi thèm lấy anh à. Nếu không
phải do ông nội yêu cầu, thì tôi... tôi sẽ
không quan tâm đếm xỉa gì đến anh
đâu!" Đối mặt xinh đẹp của Yến Khả Nhi
gườm gườm, trong thâm tâm, có ẩy chỉ
muốn tìm ngay một cái lô rồi chui xuống.
Triệu Phong kẹp điếu thuốc, cố gắng lấy
lại bình tĩnh rồi nói: "Tôi bảo muốn cưới
có khi nào!"
Yến Khả Nhi vừa xấu hổ vừa căm hận,
không biết Triệu Phong đang giả vờ
không hay biết hay hoàn toàn chỉ đang
đối phó với ông nội của mình.
"Anh... nếu như không phải vì tôi, thì
sao... thì sao anh lại đồng ý yêu cầu của
ông nội!” Yển Khả Nhi hỏi.
Lúc này, Triệu Phong cũng đã đoán ra
được, rằng Yển Khả Nhi hoàn toàn hiểu
lầm ý định ban đầu của anh là muốn giúp
đỡ nhà họ Yển.
Tưởng đầu anh đồng ý là vì cô ấy, và hắn
là Yến Vân Sơn đã cho Yến Khả Nhi một
gợi ý nào đó, nên Yên Khả Nhi đến gặp
anh và nói những điều này
"Ô i..." Triệu Phong thở dài thườn thượt.
Nếu Chung Thiên bắt gặp anh trong tình
huống này, chắc anh ta sẽ moi tim anh ra
cũng nên.
"Ỷ... ý anh là sao? Chẳng lẽ tôi... không
xinh đẹp bằng Mộc Hồng Diệp ư!" Yến
Khả Nhi tức tối, bởi vì phản ứng của Triệu
Phong thực sự khiến một người luôn tự
tin như cô ấy bị sốc.
"Được rồi, đừng có đoán già đoán non,
tôi giúp nhà họ Yến không phải vì nể cô,
mà là sự tôn trọng ông Yên từ tận đáy
lòng, cả lại tôi cũng không thể chỉ nhìn
đám người nước Tây làm xăng làm bậy ở
Hoa Hạ, không liên quan gì đến cô hết!"
Lúc này, Triệu Phong chẳng bận tâm liệu
chuyện này có làm tổn thương lòng tự tin
của Yển Khả Nhi hay không, nếu không
giải thích rõ ràng thì hiểu lầm sẽ càng
thêm sâu.
- Nhưng Yến Khả Nhi đang tức giận đâu
chịu chấp nhận những lời có vẻ đàng
hoàng của Triệu Phong, cho rằng Triệu
Phong đang giả làm một quý ông để lấy
lòng mình.
“Lời nói của đàn ông có quỷ mỗi thèm tin,
tốt nhất là anh hãy làm như lời mình nói,
bằng không, cho dù bị những người đó
giết chết, tôi cũng không tha cho anh
đây!” Yến Khả Nhi hậm hực khịt mũi,
quay người bỏ đi.
Triệu Phong cười bất lực, lúc quay lại xe
anh cũng không nghĩ nhiều.
Nhớ đến gia tộc Hill, Triệu Phong vẫn
chưa biết nên bắt đầu như thế nào,
nhưng cách trực tiếp nhất để giúp nhà họ
Yến là phải tìm được nhóm Răng Nanh
của gia tộc Hill ở Kinh Đô càng sớm càng
tốt, nếu không thì chẳng biết nhóm người
này sẽ âm thầm giở trò bẩn thỉu gi...
Bum!
Ngay lúc xe của Triệu Phong chầm chậm
lăn bánh khỏi bãi đậu xe, một tiếng nô
lớn vang lên từ tòa cao ốc Yên Thị phía
sau.
Ngay cả xe của Triệu Phong cũng rung
chuyển mạnh. "Trời đất." "No roi..."
"Chạy mau!" Khói cuồn cuộn bốc lên từ
tòa cao ốc Yến Thị. Đám đông chạy tán
loạn ra khỏi tòa nhà.
Triệu Phong xuống xe, cau mày anh lao
thẳng vào tòa cao ốc không chút do du.
Khung cảnh hỗn loạn trong tòa nhà khiến
Triệu Phong hoàn toàn không trông thấy
người nhà họ Yến đâu, mà ngược lại nhìn
thấy Chung Vân trong đám đồng.
Chung Vân có vẻ hoảng hốt chạy ra ngoài
theo dòng người.
Triệu Phong vội vàng đến bên cạnh
Chung Vân và nắm lấy cánh tay của
Chung Vân.
"Người nhà họ Yến đâu?"
Trong cơn hoảng sợ, Chung Vân bị Triệu
Phong túm lấy thì rùng mình, không bận
tâm đến chuyện gì khác, chỉ cúi đầu
muốn vùng thoát khỏi Triệu Phong.
"Tôi không biết! Đừng kéo tôi, không
chạy là mất mạng đẩy..."
Thấy không khai thác được manh mối gì
từ miệng Chung Vân, Triệu Phong thả
Chung Vân ra rồi chạy lên tầng.
Bum! Vụ nổ cực lớn đã khiến mảnh vỡ từ
các tầng cao của tòa nhà rơi xuống.
Thậm chí một số người không may bị
thương do khối xi măng rơi trúng, tiếng
gào khóc vang cả bên ngoài tòa cao ốc...
Triệu Phong chạy theo cầu thang bộ một
mạch lên tầng năm, căn phòng riêng ngồi
chung với Yến Vân Sơn vừa rồi,
Bum!
Triệu Phong đã tung cánh cửa phòng,
khói bên trong gần như bao trùm lấy anh,
cũng may anh vừa lấy được một chiếc
khăn ướt bịt miệng và mũi lại.
"Cứu với... Có người ở đây!" Nghe thấy
cửa bị đả mở, tiếng hét của Yên Khả Nhi
vọng ra từ trong phòng.
Vẻ mặt của Triệu Phong chìm xuống,
không thể quan tâm nhiều được nữa, anh
xuyên qua làn khói dày đặc bước vào
phòng.
Triệu Phong mơ hồ nhìn thấy bóng dáng
của Yến Khả Nhi và Yến Vân Sơn trong
một góc...
Bởi vì Yến Vân Sơn đã hôn mê, Yển Khả
Nhi gần như không thể chống đỡ nôi.
"Cứu ông nội tôi với..." Nhìn thấy Triệu
Phong đi tới, Yến Khả Nhi hoảng loạn bật
khóc vì lo lắng.
Triệu Phong kiểm tra mạch đập của ông
Yển, may mà chỉ hôn mê.
"Ông nội cô chỉ hôn mê thôi, đi mau!" Nói
xong, Triệu Phong đỡ Yên Vân Sơn dậy,
và đưa chiếc khăn ướt cho Yển Khả Nhi,
"Bịt miệng và mũi lại, chạy ra ngoài!
Yến Khả Nhi bịt lấy mũi miệng đi theo
Triệu Phong chạy ra ngoài. "Cẩn thận!"
Khi bà người ra đến cửa, trần nhà rơi ầm
xuống ngay trước mặt họ. May mắn thay,
Triệu Phong phản ứng nhanh và kéo Yến
Khả Nhi lại! “Không thể ra khỏi đây
được... Phải làm thế nào?" Yến Khả Nhi
òa khóc. Cửa bị chặn đứng, khói bốc nghi
ngút trong phòng và ngọn lửa mỗi lúc
một lớn...
Trong trường hợp này, cho dù Triệu
Phong có thể trụ được thì Yến Khả Nhi và
Yến Vân Sơn cũng không thể gắng gượng
bao lâu?
Trong lúc nguy cấp, Triệu Phong kéo Yển
Khả Nhi đến cửa số.
“Bản vào tôi, cô có thấy ban công tầng ba
không?” Triệu Phong nói với Yến Khả Nhi
ở cạnh bên.
Yến Khả Nhi đến bên cửa sổ nhìn xuống,
đây là tầng năm, nếu nhảy lệch thi nhất
định sẽ chết!
"Tôi không dám nhảy..." Yển Khả Nhỉ lắc
đầu nói.
"Ôm chắc vào tối, không sao đâu!” Triệu
Phong cảm nhận được một cách rõ ràng
Yến Khả Nhị đang run lẩy bẩy vì sợ hãi,
nhưng ngoài cách này ra thì không còn
đường nào khác.
"Được." Yển Khả Nhị sợ tái mặt, nhưng cô
ấy biết nếu không nhảy thì chỉ có
chet.
Triệu Phong cồng Yến Vân Sơn trên lưng,
đồng thời nắm lấy cánh tay của Yển Khả
Nhị.
"Chuẩn bị, một, hai..." Trước khi Triệu
Phong đếm đến ba, anh đã quăng mình
nhảy xuống. “Á!" Yển Khả Nhi sửng sốt
hét lên, hai mắt nhắm nghiền, nắm chặt
cánh tay của Triệu Phong.
Rầm rầm... Lúc này, căn phòng trên tầng
năm đổ sập hoàn toàn. Nếu như Triệu
Phong chậm một giây, e rằng còn không
có cơ hội nhảy ra! Khi Yến Khả Nhi mở
mắt ra đã thấy mình đang ở trên ban
công tầng ba.
Đi ra ngoài, Triệu Phong cũng toát mồ hôi
lạnh, lửa cháy mỗi lúc một lớn, không thể
ở lại chỗ này lâu.
Bên ngoài tòa cao ốc, xe cứu hỏa và xe
cứu thương đã túc trực sẵn sàng. Sau khi
xuống lầu, Triệu Phong đưa Yến Vân Sơn
đến xe cấp cứu. "Ông nội..."
Ánh mắt Yến Khả Nhi đờ đẫn, cô ấy vẫn
chưa hoàn hồn lại sau khoảnh khắc nguy
hiểm vừa nãy.
“Hãy cùng ông nội cô đến bệnh viện trước
đã, gọi vệ sĩ nhà họ Yển theo cùng!" Triệu
Phong ra lệnh.
Yến Khả Nhi vội vàng lấy điện thoại ra gọi
cho bác cả ở nhà, nói sơ qua tình hình với
Yến Lạc An.
Kết thúc cuộc gọi.
Yến Lạc An triệu tập gần như toàn bộ vệ
sĩ của nhà họ Yến và tức tốc đến bệnh
viện.
Ở phía bên này Yển Khả Nhi đã bình tĩnh
lại, không biết Triệu Phong đã rời đi từ lúc
nào.
Triệu Phong không bỏ đi vì cố tình tránh
Yến Khả Nhi.
Mà vừa rồi, Triệu Phong nhìn thấy khuôn
mặt của một người nước Tây lần khuất
trong đám người đang xem náo nhiệt.
"Được rồi, đứng lên đi, người đi rồi!”
Triệu Phong nhàn nhạt nói.
“Đừng... tôi tôi... sợ lắm!” Mỹ nữ nắm
chặt lấy cánh tay Triệu Phong, không hề
có ý muốn buông ra.
Triệu Phong bất đắc dĩ mỉm cười, lúc này
mới chú ý tới đôi chân thon dài trăng nón
của mỹ nữ không biết từ khi nào đã vòng
qua eo mình, hơn nữa hai người còn kẻ
sát nhau, lúc này dáng vẻ nhìn qua vô
cùng thân mật.
Triệu Phong cũng là đàn ông, sức khỏe
dồi dào, bị một mỹ nữ kề sát vào thân thể
như vậy, lâu dần đương nhiên sẽ có phản
ứng.
“Khụ..."
Triệu Phong ho khan một tiếng nói: “Bọn
họ thật sự đi rồi, nếu cô còn không buông
ra có thể bọn họ sẽ trở lại đấy!”
Mỹ nữ nghe vậy sợ tới mức vội vàng
ngẩng đầu lên, lúc này mới nới lỏng
khoảng cách với Triệu Phong ra một chút.
Chut chut! Cánh tay Triệu Phong trong
nháy mắt xuất hiện một vết son môi đỏ.
Hå! Bốn mắt nhìn nhau.
Ba giây đồng hồ trôi qua, mỹ nữ mới đỏ
mặt tránh khỏi lồng ngực Triệu Phong
Sự nguy hiểm sợ hãi như vừa mới đi qua
quỷ môn quan cũng bị quên sạch rôi.
Thế nhưng thật ra Triệu Phong cũng
không xấu hổ lắm.
"Anh cứ như vậy đi mà sao?" Thấy Triệu
Phong lên xe chuẩn bị rời đi, mỹ nữ vội
vàng ngăn trước cửa xe.
Triệu Phong sửng sốt, cười nói: “Sao hả,
đám người kia là nhằm vào cố, tôi không
đi chẳng lẽ ở đây chờ chết sao?”
Mỹ nữ bị nói như vậy có chút nghẹn lời.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người
đàn ông không có phong độ như vậy!
"Anh rốt cuộc có phải là đàn ông không
vậy?" Mỹ nữ hờn dỗi nói.
Triệu Phong bất đắc dĩ nhún vai, chau
mày, khẽ mỉm cười: “Dù sao thì cũng coi
như tôi đã cứu cô một mạng, cô không
cảm ơn tôi thì thôi lại còn muốn tôi chứng
minh cho cô biết tôi có phải đàn ông
không sao?"
“Vậy anh chứng minh cho tôi chút xem
anh có phải đàn ông không đi." Mỹ Nữ
cũng khá táo bạo, cô ta không tin giữa
ban ngày ban mặt Triệu Phong lại dám
làm gì với mình!
Triệu Phong có chút cạn lời.
“Được rồi, đi tới khách sạn, để tôi chứng
minh cho cô, đến lúc đó cô đừng có mà
hối hận!” Triệu Phong xấu xa cười nói.
Đối với cô gái này, Triệu Phong đúng là
có chút bội phục, lúc này vẫn còn có tâm
tư để lên giống với mình.
Điều Triệu Phong không ngờ là, mỹ nữ hừ
lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp mở cửa
bước lên xe.
Triệu Phong lắc đầu cười khổ.
Chiếc xe Ferrari kia đã chẳng khác nào đồ
bỏ đi, cũng may xe mình chỉ bị lõm một
chút, không ảnh hưởng gì lớn.
Vì an toàn, Triệu Phong vẫn là mau chóng
lái xe rời khỏi đây. Bên trong xe, hai
người đều im lặng không nói một lời!
"Anh muốn đi đâu?" Mỹ nữ có chút thiếu
kiên nhẫn.
“Đương nhiên là khách sạn, cô có khách
sạn nào quen muốn giới thiệu không?"
Triệu Phong nói.
Sắc mặt mỹ nữ trầm xuống, vẻ mặt bắt
đầu có chút hoảng loạn, vừa rồi lúc lên xe
cô ta là vi có chút tức giận nhất thời, bây
giờ không khỏi cảm thấy hối hận.
“Anh... anh thật sự muốn đi khách sạn
sao?" Mỹ nữ thấp giọng hỏi. Triệu Phong
mỉa mai cười, không trả lời cô ta.
Tuy rằng cô gái trước mặt này cho dù là
ngoại hình hay vóc dáng đều không thể
chê vào đâu được nhưng đối với Triệu
Phong, anh không bao giờ làm chuyện lợi
dụng người khác lúc khó khăn.
Xe chạy được một khoảng thời gian, đã
chạy một vòng quanh Kinh Đô.
Lúc này mỹ nữ phát hiện ra Triệu Phong
cũng không phải có ý muốn đi khách sạn
thật mà chỉ chạy lòng vòng quanh thành
phố, trong lòng không khỏi dâng lên một
tia kinh ngạc!
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Mỹ nữ hỏi.
“Xem xem có cái đuôi không thôi, lẽ nào
cô không lo lắng những người đó sẽ đuổi
theo sao?" Triệu Phong nói,
Mỹ nữ nghe được lời này, tâm trạng vẫn
luôn căng thẳng lúc này mới bình tĩnh lại.
Sau khi chạy xe gần hai mươi phút, Triệu
Phong lại một lần nữa lái xe vào nội
thành.
Có vẻ như anh đã lo lắng quá nhiều, đám
người này không hề đi theo.
“Xuống xe đi, an toàn rồi!” Sau khi tiến
vào nội thành không lâu, Triệu Phong
dừng xe bên đường.
“Anh không thể đưa tôi về sao?” Mỹ nữ
hỏi.
“Không thể chuyện hôm nay tôi đã bị cô
liên lụy quá nhiều rồi, bây giờ đưa cô về
bị phát hiện thì tôi có còn sống nổi không
đây?" Triệu Phong cười nói.
Mỹ nữ biết hôm nay có thể thoát hiểm ít
nhiều đều nhờ Triệu Phong giúp đỡ,
đương nhiên cũng không làm anh khó xử
thêm, chép miệng rồi mở cửa xuống xe.
"Cảm ơn anh, chuyện này tôi sẽ báo đáp
anh, ngoại trừ lấy thân báo đáp ra, anh
có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói với
tôi!” Mỹ nữ cắn môi nói.
Triệu Phong rất có hứng thú nhìn cô ta
cười nói: “Ngoại trừ lấy thân bảo đáp, tôi
cảm thấy cô cũng không có gì có thể bảo
đáp tôi, có điều con người tôi rất khó
tính, tôi còn không để cô vào mặt!”
Danh!
Trái tim mỹ nữ run rẩy, loại lời nói thẳng
thắn này rõ ràng là một đả kích với một
người luôn tự tin như cô ta!
Vốn dĩ còn có chút cảm kích với Triệu
Phong, trong nháy mắt đều biến thành
bất mãn và giận dữ.
"Anh... anh thật đúng là có mắt như mù!
Người theo đuổi tôi đây xếp hàng dài từ
đây đến nước Tây, còn lâu mới đến lượt
anh!” Mỹ nữ cả giận nói.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, đóng
cửa xe lại, sau đó nhấn chân ga để lại mỹ
nữ tức giận ở bên đường.
"Thật đúng là tên xấu xa..." Mỹ nữ nhìn
Triệu Phong rời đi, tức giận đến nghiến
răng nghiến lợi.
Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay
Triệu Phong không khỏi cảm thấy bất
ngờ.
Người dám trắng trợn dùng súng ở Kinh
Đô này thật sự quá kiêu ngạo rồi... Triệu
Phong lái xe đi tới tòa Sky Green của Mộc
Hồng Diệp.
"Xe của anh..." Thấy chiếc xe của Triệu
Phong bị đâm tới thê Triệu như vậy, trong
lòng Mộc Hồng Diệp không khỏi cảm thấy
kinh ngạc.
"Sự cố ngoài ý muốn thôi." Triệu Phong
dở khóc dở cười nói. Mộc Hồng Diệp cũng
không hỏi nhiều thêm.
Tối hôm đó, Triệu Phong và Mộc Hồng
Diệp đi tới một nhà hàng mới mở, đây
cũng là một trong những nhà hàng nổi
tiếng nhất ở Kinh Đô trong thời gian gần
đây.
Khách vào cửa hàng đồng không ngớt,
thậm chí còn xếp hàng dài.
“Muốn đổi chỗ khác không?" Sau khi nhìn
thấy quá nhiều người, Mộc Hồng Diệp
không khỏi cảm thấy có chút hối hận.
Không chờ Triệu Phong mở miệng, lúc
này một người đàn ông trung niên là
giám đốc nhà hàng đi tới.
“Xin hỏi có phải cô Mộc Diệp Hồng
không?" Người đàn ông trung niên lề
phép hỏi.
Mộc Hồng Diệp sửng sốt, bởi vì minh và
ông chủ nhà hàng này không hề quen
biết.
“Đúng, ông quen tôi sao?"
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười,
gật đầu nói: "Cô Mộc Hồng Diệp không
cần phải ngạc nhiên, với thân phận của
cô, tôi biết cô cũng không phải chuyện lạ,
chính là không ngờ cô lại tới nhà hàng
của tôi, thật vinh dự quả!”
Mộc Hồng Diệp không nói thêm gì nữa.
“Hai vị mời đi theo tôi!” Người đàn ông
trung niên nói.
Nếu người ta đã có ý tốt, Triệu Phong và
Mộc Hồng Diệp cũng không chân chừ
nữa.
Đối với giám đốc nhà hàng như thế này,
tuy rằng không phải nhân vật gì lớn
nhưng chắc chắn phải là người có năng
lực và học thức, tuy rằng chưa từng tiếp
xúc qua nhưng ông ta từng thấy qua
không ít tài liệu và ảnh chụp nên. đương
nhiên không còn xa lạ gì với Mộc Hồng
Diệp.
Mà nhà hàng lại giữ lại một số phòng,
chính là để chuẩn bị đón những nhân vật
lớn đến.
Đang lúc giám đốc định mời Triệu Phong
và Mộc Hồng Diệp tiến vào nhà ăn thì bên
ngoài đột nhiên lại truyền tới giọng nói
của một người đàn ông.
"Đứng lại! Dựa vào cái gì mà họ có thể
vào được?"
Giọng người đàn ông rất lớn, lập tức thu
hút ánh nhìn của mọi người đồng loạt
nhìn về phía Triệu Phong và Mộc Hồng
Diệp.
Chương 961: Con gái nhà ai
Giám đốc nhà hàng nghe vậy sửng sốt, vô
cùng bất mãn với thanh niên này.
Nhưng vì phép lịch sự vẫn mỉm cười, nhẹ
nhàng giải thích: "Thưa anh, hai vị này là
khách quý của nhà hàng chúng tôi, không
cần xếp hàng, nếu anh muốn ăn thì có
thể tiếp tục chờ thêm một lát, nếu bất
mãn thì có thể khiếu nại với ông chủ!”
Khi giám đốc nhà hàng nói những lời này,
tuy rằng nghe thì có vẻ lễ phép nhưng ý
tử lại ẩn chứa sự cường thể
“Khách quỷ, chẳng lẽ tôi không phải
khách quý sao? Ông có biết tôi là ai
không?" Người đàn ông vừa nói vừa nhìn
về phải ba người trước mặt với vẻ khinh
thường.
"Thưa anh, tôi thật sự không biết anh là
ai!" Giám đốc nhà hàng thật sự không
vui, loại nhà giàu mới nối này ông ta cũng
từng gặp nhiều rồi, tự cho là
mình có thân phận tôn quý, thật ra ở
trước mặt những nhân vật lớn lại chăng là
cải định gi!
“Tôi là cậu chủ của tập đoàn Phạm Thị,
ông còn không mau sắp xếp phòng cho
tôi!” Thanh niên nói xong còn cố ý liếc
nhìn Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp.
Tập đoàn Phạm Thị? “Bố của anh là Phạm
Cảnh Minh?” Giám đốc nhà hàng hỏi.
Người đàn ông biết giám đốc nhà hàng
biết tên bố mình, sắc mặt lại càng thêm
khinh thường, cái mũi hếch cao đến tận
trời rồi.
"Ông biết thế là tốt, sao còn không mau
sắp xếp chỗ ngồi cho tôi đi, nói không
chừng sau này tôi còn nói tốt vài câu về
mấy người trước mặt bố tôi!” Người đàn
ông ngạo mạn nói.
Phụt! Giám đốc nhà hàng nghe được lời
này nhìn không được mà bật cười.
Phải biết rằng ông ta từng gặp qua người
tên Phạm Cảnh Minh này, ở trước mặt
ông chủ, tên Phạm Cảnh Minh hoàn toàn
là dáng vẻ nịnh bợ, nói gì đến con ông ta!
“Anh vẫn là nên cút đi, cho dù là bố anh
tới đây cũng không có tư cách nói chuyện
cùng tôi như vậy đâu!” Giám đốc nhà
hàng nói rồi xoay người đưa Triệu Phong
và Mộc Hồng Diệp tiến vào nhà hàng.
Người đàn ông nghe vậy sắc mặt lập tức
trầm xuống. Một cái nhà hàng nhỏ bé thôi
mà lại dám không xem mình ra gì như
vậy.
Q
Đi theo giám đốc nhà hàng, Triệu Phong
và Mộc Hồng Diệp được đưa tới một căn
phòng tuy không lớn nhưng trông rất
đẹp.
“Hai vị có yêu cầu gì có thể gọi tôi bất cứ
lúc nào." Giám đốc nhà hàng nói xong lập
tức rời khỏi phòng.
Điều khiển ông ta không ngờ tới là vừa
mới đi ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng
chửi bậy từ bên ngoài truyền tới.
Vừa nhìn qua đã thấy tên cậu chủ nhà họ
Phạm kia vẫn còn chưa đì, sắc mặt đầy
bất bình đứng ở cửa nhà hàng kêu gào.
"Các người muốn làm gì?" Giám đốc nhà
hàng đi tới, lạnh giọng nói.
Mấy người đàn ông thầy giám đốc đi tới,
khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt kiêu
ngạo nói: “Hôm nay cậu chủ tôi đây sẽ
dạy cho các người một bài học, phải nhà
hàng đi cho tôi, để tôi xem ông ăn nói thế
nào được với ông chủ!”
Nói rồi, người đàn ông xoay người ra hiệu
ánh mắt với mấy tên thuộc hạ. Mấy tên
thuộc hạ sốt nổi vén tay áo lên, chuẩn bị
đi về phía nhà hàng,
“Tên nhãi, anh đừng có mà mơ tưởng,
hậu quả của chuyện này anh không gánh
nổi đâu, đến lúc đó bố anh cũng không
cứu được anh đâu!” Giám đốc nhà hàng
không giận mà ngược lại còn bật cười, đối
với cái tên không biết sống chết này,
trong lòng tràn đầy khinh thường.
“Ha ha..." Người đàn ông cười lạnh một
tiếng: “Một cái nhà hàng mới mở mà cũng
dám uy hiếp ông đây à, tôi ngược lại
muốn xem xem rốt cuộc ông chủ của các
người có bản lĩnh gì mà dám lên giọng với
tập đoàn Phạm Thị nhà tôi!”
Nói rồi, mấy tên thuộc hạ trực tiếp đấy
giám đốc nhà hàng ra, bắt đầu làm loan.
Những tiếng bùm bùm và tiếng kêu của
khách hàng xen lẫn khiến cho cả nhà
hàng trở nên hỗn loạn,
Có điều cũng may là mấy tên này chỉ đập
đồ đạc chứ không dám ra tay với khác
hàng.
Giám đốc nhà hàng thấy vậy vô cùng bình
tĩnh, hôm nay tên nhãi này đập hết, lát
nữa sẽ có người phải bồi thường gấp
mười gấp trăm lần.
"Ô wow, ông vẫn còn bình tĩnh vậy sao?"
Người đàn ông cười nói.
Giám đốc nhà hàng khẽ mỉm cười nói:
“Đập đi, anh đập càng nhiều thì lát nữa
sẽ chết cũng thảm!”
Bên trong nhà hàng, Triệu Phong và Mộc
Hồng Diệp đang ăn cơm, nghe được tiếng
ầm ỹ bên ngoài trong lòng cũng không
khỏi dậy sóng.
Khi Mộc Hồng Diệp muốn đứng dậy đi
xem tình hình thì lại bị Triệu Phong gọi
lại.
“Không cần xem đâu, chắc chắn là cái tên
nhà họ Phạm kia tìm người tới gây
chuyện, ăn xong chúng ta đi là được rồi!”
Triệu Phong nhàn nhạt nói.
Đối với những chuyện thế này Triệu
Phong cũng lười ta tay, càng không muốn
tham dự vào, Mộc Hồng Diệp gật đầu rồi
lại ngồi xuống,
Phanh!
Mộc Hồng Diệp còn chưa kịp ngồi xuống
hẳn hoi thì cửa phòng đã bị người ta đã
văng ra.
“Không muốn chết thì cút ra ngoài cho
tôi!" Thuộc hạ của người đàn ông kia và
vào cửa đã rống lên, cũng mặc kệ bên
trong phòng có cái gì, không ngừng đập
phá.
Vốn dĩ là không muốn quan tâm nhưng
trong nháy mắt Triệu Phong đã bị chọc
giận không còn tâm trạng ăn uống.
Phanh! Triệu Phong khẽ giơ chân lên, đi
thẳng vào bụng tên kia. Tên lưu manh
còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đá bay ra
ngoài.
Bởi vì bên trong phòng ầm ỹ nên không
khỏi thu hút sự chú ý của những người
khác.
"Chúng ta đi thôi!” Triệu Phong bất đắc dĩ
nói.
Chuyện tới nước này, hai người cũng
không còn tâm trạng để tiếp tục ăn uống
nữa.
Đi khỏi phòng, vừa ra đến cửa hai người
đã thấy giám đốc nhà hàng và tên cậu
chủ nhà họ Phạm kia.
“Anh Triệu Phong, cô Mộc Hồng Diệp,
thật sự xin lỗi." Thấy Mộc Hồng Diệp và
Triệu Phong đi ra, giám đốc nhà hàng
không ngừng nói xin lỗi.
Triệu Phong thấy vậy Xua tay nói: “Bỏ
đi..." “Đứng lại!”
Khi Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp chuẩn
bị rời đi thì phía sau lại truyền đến giọng
nói của tên lưu mạnh kia.
"Cậu chủ, tên này dám đánh tôi!” Tên
thuộc hạ ôm bụng nói với người đàn ông,
sắc mặt anh ta tái nhợt, rõ ràng củ đã của
Triệu Phong không hề nhẹ.
*Tên khốn này, lả gan không nhỏ nhỉ,
người của tôi mà cũng dám đảnh à!” Cậu
chủ nhà họ Phạm hung hăng dữ tợn đi tới
trước mặt Triệu Phong.
Bup! Không đợi anh ta nói xong, Triệu
Phong đã giáng một cú đấm lên mặt anh
ta.
Bởi vì trận ầmĩ này khiến tâm trạng Triệu
Phong vốn dĩ đã không vui, lúc này cậu
chủ nhà họ Phạm chẳng khác gì tự mình
đụng phải họng súng.
Một đầm này khiến cậu chủ nhà họ Phạm
chảy máu mũi, nằm rạp trên mặt đất
không thể đứng dậy.
Mấy tên thuộc hạ của cậu chủ nhà họ
Phạm thấy vậy sợ xanh mặt. Bình thường
bọn họ cũng chỉ là mấy tên lưu manh đầu
đường xó chợ mà thôi, dù có tức giận
nhưng với sức lực này cũng không dám
tới tìm Triệu Phong báo thủ.
Đúng lúc này, ngoài cửa nhà hàng truyền
tới tiếng phanh xe.
Một đảm bảo vệ mặc đồ đen vây quanh,
một cô gái xinh đẹp đi tới.
Cô gái này vừa xuất hiện đã thu hút ánh
mắt của không biết bao nhiêu đàn ông
“Là anh!" Khi cô gái vừa đi vào nhà hàng
đã nhìn thấy Triệu Phong thì không khỏi
sửng sốt.
Triệu Phong bất đắc dĩ cười, không ngờ
nhanh như vậy đã gặp lại!
Cô gái này không phải ai khác mà chính là
cô gái ban nãy được Triệu Phong cứu.
Hiện giờ đã đổi sang trang phục công sở,
trông có vẻ trưởng thành hơn nhiều.
“Cô chủ, hai người... quen nhau sao?"
Ông chủ nhà hàng vội chạy tới bên cạnh
người cô gái.
Cô gái không trả lời mà lạnh lùng nhìn
ông chủ nhà hàng: “Là tên đui mù nào
dám ở đây làm loạn nhà hàng của tôi?"
Ông chủ nhà hàng chỉ tên cậu chủ nhà họ
Phạm đang nằm trên mặt đất và mấy tên
thuộc hạ của anh ta: “Cô chủ, chính là
bọn họ, đã làm loạn nhà hàng còn nói
muốn dạy cô làm người!”
Chương 962: Cô chủ nhà họ Yến
Cậu chủ nhà họ Phạm thấy phụ nữ đẹp
như thế, từ đầu ánh mắt vẫn không thể
rời khỏi người cô gái.
"Tôi tên là Phạm Ân, là cậu chủ của Tập
đoàn Phạm Thị, tốt nhất có em xinh đẹp
nên hiểu rõ hậu quả khi đắc tội tôi, nếu
không sẽ không đơn giản là đập phá nhà
hàng như hôm nay đâu!" Phạm An chịu
đựng đau đớn đứng lên, anh ta dự định
tìm Triệu Phong để tính số chuyện vừa
nãy bị đánh.
Cô gái sững sờ, ở Kinh Đô còn có người
dám bảo cô ấy nói xin lỗi, hơn nữa còn
đập phá nhà hàng của cô ấy?
Ảnh mắt của cô gái nhìn vào trong nhà
hàng mấy lần, lửa giận lập tức bùng
nổ!
Gương mặt vốn xinh đẹp vô cùng bỗng
trở nên u ám trong nháy mắt,
"Nếu như không xin lỗi cũng được, em
theo anh ba ngày anh sẽ không truy cứu
chuyện này nữa... Phạm An không biết
sống chết lúc này còn tưởng rằng cô gái
vì kiêng kị thân phận của anh ta nên mới
trở nên sợ hãi.
Không chờ anh ta nói xong, cô gái đạp
giày cao gót đi tới trước mặt anh ta.
"Hôm nay tôi muốn xem nhà họ Phạm
trong miệng các anh rốt cuộc là thần
thành phương nào!" Cô gái nói.
"Nhà họ Phạm này xong đời rồi!" Lúc này,
Mộc Hồng Diệp ở bên cạnh khẽ nói với
Triệu Phong.
"Em quen biết cô ấy?" Triệu Phong cũng
không biết về thân phận của cô gái,
nhưng nhìn dáng vẻ của Mộc Hồng Diệp
thì có vẻ biết chút gì đó.
"Tuy không dám chắc chắn nhưng nếu
em đoán không nhầm thì cô gái này chính
là Yển Khả Nhi của nhà họ Yển, một trong
mười nhà giàu có quyền thế ở Kinh Đô!"
Mộc Hồng Diệp nói.
Yến Khả Nhi đã cầm điện thoại lên gọi
một cuộc điện thoại.
"Trong vòng mười phút, bắt hết đám vô
dụng của nhà họ Phạm đến nhà hàng
giúp tôi!" Yến Khả Nhi nói với đầu bên kia
điện thoại.
Giờ phút này Phạm Ân vẫn không biết
mình đã đắc tội với nhân vật lớn cỡ nào,
còn tưởng rằng Yến Khả Nhi đang hù dọa
anh ta.
"Em gái xinh đẹp, nhà họ Phạm của anh
tuy rằng không phải gia tộc quá lớn Kinh
Đô nhưng cũng không phải đối tượng mà
một bà chủ nhà hàng nho nhỏ như em có
thể chi phối, nếu như em chịu theo anh
ba ngày anh sẽ bao hết phần sửa sang
cho nhà hàng này, thế nào?" Trong ánh
mắt của Phạm An chứa đầy
sự tham lam không che giấu chút nào.
Yến Khả Nhỉ trừng Phạm Ân một cái,
khinh thường nói: "Anh cũng xứng?
Không chịu soi mặt vào trong nước tiểu
mà xem lại bản thân, tôi khuyên anh vẫn
nên nghĩ xem lát nữa làm sao ăn nói với
bố anh đi!"
"Ha ha ha..." Phạm An cười ha ha, sự tà
ác và tham lam trong mắt càng thêm rõ
ràng, anh ta nói: "Em gái xinh đẹp có gì
phải như vậy chứ, theo anh ba ngày, đảm
bảo ba ngày này em sẽ sung sướng muốn
chết...
Dáng vẻ của Phạm An khiến Yển Khả Nhi
cảm thấy buồn nôn, quay mặt nói với
mấy người vệ sĩ ở sau lưng: "Trước khi bố
anh ta đến cứ đánh một trận cho tôi, giữ
lại một hơi thở là được!"
Mới vừa rồi Phạm Ân còn cho rằng Yến
Khả Nhi không dám ra tay với anh ta,
nhưng lúc này vệ sĩ đã đi về phía anh ta...
"Co... Co dám! Lời còn chưa dứt, nghênh
đón anh ta chính là những cú đấm đá của
vệ sĩ.
Mà mấy tên thuộc hạ của Phạm Ân hoàn
toàn không đỡ nổi một đòn của nhóm vệ
sĩ này.
Bich! Råm! "A! Cô dám đánh tôi, bố tôi sẽ
không bỏ qua cho cô!"
Phạm Ân bị đè trên mặt đất đánh một
trận phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo
bị làm thịt!
Thừa dịp này, Yến Khả Nhi đi tới trước
mặt Triệu Phong và Mộc Hồng Diệp, giây
phút nhìn thấy Mộc Hồng Diệp, ánh mắt
Yến Khả Nhị lóe lên một tia kinh ngạc
không dễ phát hiện ra!
Cô gái này thật xinh đẹp! Đây là ấn tượng
đầu tiên mà hai cô gái dành cho đối
phương!
"Xin chào, tôi là Yến Khả Nhi..." Yển Khả
Nhi đưa tay ra với Mộc Hồng Diệp trước.
"Mộc Hồng Diệp..." Mộc Hồng Diệp lễ
phép đáp lại. Yến Khả Nhi sững sờ, cô ấy
đã nghe nói ít nhiều về Mộc Hồng Diệp
của Tòa Sky Green
Chỉ là cô ấy không ngờ lại xinh đẹp như
vậy.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, tầm
mắt của Yến Khả Nhi mới dừng lại trên
người Triệu Phong.
"Không ngờ anh lại là bạn trai của Mộc
Hồng Diệp, đúng là bông hoa nhài cắm
bãi phân trâu!" Yển Khả Nhi nói.
"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao những
người kia phải đuổi giết cô rồi..." Triệu
Phong cười nói,
Yến Khả Nhi tức đến đỏ bừng cả mặt.
"Sao vậy? Có người muốn ra tay với cô
Yến?” Nghe thấy cuộc đối thoại của hai
người, Mộc Hồng Diệp không khỏi hơi
kinh ngạc.
Ở Kinh Đô, người dám ra tay với Yến Khả
Nhì quả thật rất ít!
"Đâu chỉ muốn ra tay, hôm nay nếu anh
không gặp phải đúng lúc thì đoản chừng
bây giờ cô ấy đã phơi thây đầu đường rồi!
Triệu Phong nói.
Tuy rằng Yến Khả Nhi bày tỏ bất mãn với
việc Triệu Phong rất không ga lăng nhưng
không thể không thừa nhận đúng là Triệu
Phong đã cứu cô ấy.
"Chuyện này hôm khác anh sẽ giải thích
với em, chúng ta đi về trước đi!" Triệu
Phong nói xong bèn muốn cùng Mộc
Hồng Diệp rời đi, xem ra cái tên Phạm An
kia đã không còn cơ hội để trả thù anh
rồi.
Sau khi chào hỏi với Yển Khả Nhi, Mộc
Hồng Diệp bèn đi theo Triệu Phong rời
khỏi nhà hàng.
Không bao lâu sau khi hai người đi, người
của nhà họ Yển dần theo bố của Phạm An
- Phạm Cảnh Minh đi tới trước cửa nhà
hàng.
Phạm Cảnh Minh đầy vẻ sợ hãi, đến bây
giờ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì khiến nhà họ Yển phải làm to
chuyện với ông ta như vậy!
Lúc ông ta nhìn thấy con trai mình nằm ở
đó, dường như đã hiểu ra gì đó!
Thấy bố mình chạy đến, dường như Phạm
Ân đã thấy được hy vọng, kéo một chân
đi đến trước mặt Phạm Cảnh Minh, uất ức
nói: "Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi! Hôm
nay bố nhất định phải khiến người phụ nữ
này..."
Bop!
Không đợi Phạm Anh nói xong, Phạm
Cảnh Minh đã tát một cải lên mặt của
Phạm Ân.
"Cái thằng khốn nạn này, đã đắc tội cô
chủ nhà họ Yến còn có mặt mũi nói đây!"
Phạm Cảnh Minh phẫn nộ nói.
Phạm Ân bị đánh mà chả hiểu kiểu gì, sau
khi nghe vậy trong lòng chợt run lên.
Cái gì! Cô chủ nhà họ Yến!
Ở Kinh Đô, người có thể được gọi là cô
chủ nhà họ Yên chỉ có một, đó chính là
nhà họ Yến trong mười nhà giàu có quyền
thế
"Bố... Bố nói gì cơ? Nhà họ Yến..." Phạm
Ân cho rằng mình đã nghe nhầm nên xác
nhận lại một lần nữa.
Sắc mặt Phạm Cảnh Minh xám như tro,
thật sự không biết thằng con trai nhà
mình có IQ kiểu gì.
"Quỳ xuống cho tao, xin lỗi cô Yến mau!"
Phạm Cảnh Minh tức giận không thôi.
Thụp một tiếng!
Phạm Ân lập tức quỳ gối ở trước mặt Yển
Khả Nhi, ánh mắt cũng không dám nhìn
Yến Khả Nhi thêm một cái nào nữa, "Tôi
tôi..." Phạm Ân sợ đến nỗi nói không nên
lời, chỉ cảm thấy sau lưng ôn lạnh, toàn
thân không có sức lực.
Lúc này Phạm Cảnh Minh cũng sợ đến
mức vội vàng đi tới trước mặt Yến Khả
Nhi, vẻ mặt sợ hãi cầu xin: "Cô Yến, xin
cỏ nhân từ độ lượng tha cho con tôi lần
này, tôi tôi... về nhà tôi chắc chắn sẽ dạy
dỗ nó thật nghiêm khắc!"
Yến Khả Nhi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô
cùng lạnh nhạt.
"Hôm nay con trai của ông không chỉ đập
phá nhà hàng của tôi, còn lớn tiếng bảo
tôi theo anh ta ba ngày, ông nói xem nếu
tôi nói chuyện này với ông nội tôi thì sẽ
thế nào?" Yên Khả Nhi cười lạnh nói.
Am! Phạm Cảnh Minh tê dại cả da đầu!
Ông Yển của nhà họ Yến nổi tiếng là cưng
chiều cô cháu gái này, nếu để ông ta biết
chuyện này, cho dù người nhà họ Phạm
có mười cái mạng cũng không đủ dùng!
"Cô Yến... Đừng, xin cô hãy cho tôi một
cơ hội!"
Phạm Cảnh Minh nói xong cũng lập tức
quỳ xuống, trong lòng hận không thể lăng
trì thằng con trai này.
Phạm Ân cũng đang dập đầu bôm bốp...
"Khụ.." Yển Khả Nhi thầm than một tiếng,
tuy rằng thường ngày hơi điều ngoa tùy
hứng một chút nhưng lòng dạ cũng
không xẩu, nếu thật sự để cô ra tay độc
ác với hai bố con này cô vẫn còn có chút
không dám đấy!
Chương 963: Yến Vân Sơn
Bộ dáng quỳ khóc cầu xin ở đó của cha
con hai người thu hút sự chú ý của người
qua đường.
Nếu như không phải bọn họ hiểu rõ sự
tình trước đó, thật sự sẽ cảm thấy cảm
thấy thương xót hai người này.
"Trong vòng ba ngày nhà hàng phải hoàn
hảo như lúc đầu. Tổn thất trong ba ngày
này các người sẽ phải bồi thường gấp
mười lần. Nếu không, nhà họ Phạm các
người đợi ông nội tôi tìm tới cửa đi!" Yến
Khả Nhi nói.
Nghe đến đây, hai cha con gật đầu như
củ tỏi, đừng nói mười lần, cho dù là trăm
lần bọn họ cũng không dám cự tuyệt!
“Cảm ơn cô Yến, chúng tôi nhất định sẽ
làm được!”
"Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ dựa theo
giá cả mà bồi thường, không không... Bồi
thường gấp mười lần!”
Cha con hai người liên tục cảm ơn. Yến
Khả Nhi nhìn hai người họ, cũng không
muốn ở trong này lâu thêm nữa. Quay lại
nói vài câu với quản lý nhà hàng rồi bỏ đi.
Nhìn thấy xe của Yển Khả Nhi đã đi xa,
cha con hai người mới dám đứng dậy,
thần sắc hoảng loạn rời khỏi nhà hàng.
Cùng lúc đó, Triệu Phong và Mộc Hồng
Diệp đã về tới biệt thự Thiên Vân Sơn,
chiếc G - Class bị va chạm thảm thương
cũng được Triệu Phong cho người đưa
đến xưởng sửa chữa.
Trong biệt thự, Triệu Phong uể oải nằm
trên ghế sô pha trong phòng khách, Mạc
Hồng Diệp đi vào bếp chuẩn bị chút đồ ăn
để ăn cùng Triệu Phong, dù sao thì bữa
cơm vừa rồi tất cả mọi người cũng không
có ăn no.
Chẳng mấy chốc, hai món đơn giản và
một món canh đã được dọn ra, màu sắc
và hương vị đều không chê vào đâu
được.
"Tay nghề của Hồng Diệp càng ngày càng
tốt." Triệu Phong đi tới bàn không khỏi
tán thưởng.
Mộc Hồng Diệp có chút ngại ngùng trước
lời khen của Triệu Phong, nhưng trong
lòng lại có chút ấm áp.
Đối với cô, sự nghiệp dù có thành công
đến đâu cũng không thể sánh bằng một
lời khen ngợi của Triệu Phong.
“Em biết anh nói ngọt, mau ăn đi!” Mộc
Hồng Diệp vẻ mặt cưng chiều nói. Triệu
Phong ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm
nuốt xuống, Chẳng mấy chốc, thức ăn
trên bản đã bị chén sạch,
“Hồng Diệp, em có biết kẻ thù nào của
nhà họ Yến ở Kinh Đô không?” Sau khi ăn
uống no nê Triệu Phong mở miệng hỏi.
"Điều này em quả thực cũng không rõ
lắm, nhưng nhà họ Yến luôn rất khiêm
tốn. Hẳn là không có kẻ thù gì đâu. Anh
là đang lo lắng cho Yến Khả Nhi hả?" Mộc
Hồng Diệp hỏi.
Triệu Phong sờ sờ chóp mũi của mình,
chậm rãi nói: "Cũng chưa đến mức lo
lăng. Chỉ là ở Kinh Đô mà ngang nhiên lộ
liễu ra tay giết người như vậy. Thật Sự rất
độc ác, chúng ta không thể không đề
phòng!"
Hôm sau...
Lễ khánh thành tòa nhà yến Gia tại hiện
trường có rất nhiều ô tô hạng sang đậu
san sát nhau, trong bãi đậu xe to như vậy
mà vẫn rất khó tìm được chỗ đậu.
Hôm nay, những người đến tham gia sự
kiện đều là những nhân vật có tiếng Kinh
Đô,
Cùng đi với Triệu Phong là Thượng Bân,
thay mặt cho Tập đoàn Phi Vũ.
Ngay khi bước vào tòa nhà của tập đoàn
Yên Thị, một người tiếp đãi của nhà họ
Yến đã tiến lên.
"Cậu Triệu, xin chào! Ông Yến mời anh
lên lầu nghỉ ngơi!" Người trung niên tiếp
đãi vô cùng lễ phép nói.
Triệu Phong và Thượng Bân sửng sốt nhìn
nhau.
Tập đoàn Phí Vũ từ trước đến nay chưa
từng tiếp xúc với nhà họ Yến, cho nên tự
nhiên có chút kinh ngạc ngoài ý muốn đối
với lời mời của ông Yến. "Cậu Triệu, tôi
sẽ đi lên cùng anh..." Thượng Bân thấp
giọng nói.https://vietwriter.vn/threads/giac-mo-ty-phu-full.6623/
Triệu Phong xua tay, nếu như nhà họ Yến
muốn đối phó với mình thì không cần
thiết phải tự mình mới loại đến tham gia
loại yến tiệc này.
“Nếu đã đến rồi thì chúng ta cứ gặp mặt
thôi!" Nói xong, Triệu Phong đi theo
người đàn ông trung niên lên lầu, đến
phòng riêng trên lầu hai.
Cánh cửa bị đẩy ra, một ông lão đang
ngồi trên ghế sô pha, mái tóc trắng như
tuyết và đôi mắt sáng ngời, toàn thân cao
thấp toát ra hơi thở bề trên.
Ông già là Yến Vân Hải, trưởng tộc họ
Yến ở Kinh Đô.
Ông cũng là một nhân vật huyền thoại
trong giới kinh doanh của Kinh Đô trong
nhiều thập kỷ.
Ông chủ, cậu Triệu đến rồi!" Người đàn
ông trung niên nói, sau đó đóng cửa rời
khỏi phòng riêng.
Đúng lúc này, nhìn thấy Triệu Phong đi
vào, Yến Vân Hải vội vàng đứng dậy chào
hỏi.
"Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.
Không ngờ anh Phong lại trẻ như vậy!"
Yến Vân Sơn ân cần nói.
"Ông Yến khen sai rồi, ở trước mặt ông
tôi còn kém xa!" Đối với ông cụ này, Triệu
Phong vẫn là rất khách sáo.
"Ha ha .." Yến Vân Sơn cười cười sau đó
mới Triệu Phong ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Yến Vân Sơn bảo
người hầu mang cho Triệu Phong một
tách trả.
"Cậu Triệu, nếm thử đi, trà Bích Loa Xuân
ngon nhất cả nước Hoa Hạ cũng là độc
nhất đó.." Yến Vân Sơn cười nói.
Nhìn vào tách trà trước mặt anh, Triệu
Phong mỉm cười yếu ớt, và nói: "Ông Yến
không cần khách khi như vậy, con người
tôi từ trước đến giờ thích trực tiếp đi
thẳng vào vấn đề, hôm nay ông mời tôi
đến không phải là để bình phẩm trà di?"
Yến Vân Sơn hiển nhiên là bị Triệu Phong
ảnh hưởng, trở tay không kịp, sửng sốt
một lúc sau đó, lúng túng cười cười, nói:
"Triệu Phong, cậu đoán không sai, hôm
nay tôi mời cậu tới là muốn giờ cậu giúp
nhà họ Yến chúng tôi!”
“Có việc muốn nhờ?" Triệu Phong nhướng
mày, nhà họ Yến ở Kinh Đô cũng xem là
một gia tộc lớn, làm sao có vô duyên vô
cớ muốn nhờ mình giúp?
"Khụ..." Yến Vân Sơn thở dài, cầm chén
trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói:
"Không dối gạt cậu, nhà họ Yến hiện tại
đang gặp nguy cơ một sớm một chiêu...
Thì ra là nhà họ Yến làm việc khiêm tốn ở
Kinh Đô bởi họ cũng tham gia vào các
ngành tài chính và bất động sản.
Hai ngành này từ trước đến nay đều là
khối thịt béo bở, được nhiều người nhìn
chằm chằm, nhưng nhà họ Yến chưa từng
có chuyện gì, họ luôn nằm trong tay
những tài nguyên này.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, với sự mở cửa
của nước Hoa Hạ, Kinh Đô trở thành một
khu vực kinh tế quan trọng của nước Hoa
Hạ, và một số tư bản nước ngoài cũng đổ
vào.
Đặc biệt, gia tộc Hill ở phương Tây đã
nhiều lần uy hiếp nhà họ Yến mà không
chiêu dụ được, thay vào đó họ bắt đầu
ủng hộ tập đoàn Không Thị và đầu tư
phát triển tại Kinh Đô.
Chỉ là ngẫu nhiên mà Triệu Phong đã phá
hỏng kế hoạch này. Kể từ đó, gia tộc Hill
đã gia tăng áp lực đối với nhà họ Yến.
Muốn lấy tài nguyên ở đây bằng cách
khống chế nhà họ Yển.
Nhưng Yến Vân Sơn không phải của nhà
họ Khổng, nên đương nhiên sẽ không để
những người này tham gia vào lãnh địa
của Hoa Hạ để gây sóng gió, sau vài lần
bị từ chối, gia tộc Hill cũng xé rách mặt
nạ!
Gần đây, nhà họ Yến đã bị gia tộc
Michelle âm thầm nhắm vào trong nhiều
lĩnh vực khác nhau, thậm chí còn bắt đầu
các cuộc ám sát, cố gắng buộc Yến Vân
Sơn phải đi vào khuôn khổ,
Yến Vân Sơn đã già không còn được như
năm đó, mặc dù sống chết của mình có
thể không để vào trong mắt, nhưng
không thể nhìn con cháu của mình bị sát
hại bởi những thứ này...
"Cậu Triệu, cậu có thể nghĩ rằng lần đầu
gặp mặt Yến Vân Sơn tôi đã nhờ và cậu
trọng trách này, có chút mạo muội,
nhưng tôi thật sự không có cách nào
khác. Tôi không thể nhìn con cháu nhà họ
Yến bị những người này hãm hại... "Đôi
mắt nghiêm nghị ban đầu của Yến Vân
Sơn lóe lên một tia bị thương, như thể
ông ấy đột nhiên già đi.
Nghe xong, Triệu Phong nắm chặt tay
trong tay kêu răng rắc gia tộc Hill này
thật là đáng hận, ở trong lãnh địa Hoa Hạ
thế mà lại dám cả gan làm loạn!
"Ông Yến, ông đừng khách sảo, những
chuyện này vốn không phải chuyện của
riêng nhà họ Yến! Là con cháu của Hoa
Hạ, Triệu Phong đương nhiên có trách
nhiệm!" Triệu Phong nói.
Sau khi nghe thấy ánh mất Yến Vân Sơn
lóe lên tinh quang. “Cậu Triệu, cậu... cậu
thật sự nghĩ vậy sao?" Yến Vân Sơn kích
động hỏi.
Chương 964: Bao giờ anh cưới tôi?
“Ừ” Triệu Phong gật đầu.
Yến Vân Sơn không kìm nén được nỗi
phấn khích trong lòng nữa, nhích người
tới năm lấy tay Triệu Phong.
“Cậu Triệu, nếu cậu có thể giúp tôi bảo vệ
an toàn cho nhà họ Yển thì cậu sẽ là ân
nhân lớn của Yến Vân Sơn tôi cũng như
của nhà họ Yến. Có yêu cầu gì cậu cứ
nói!" Yến Vân Sơn chân thành nói.
“Ông Yến yên tâm, với việc này, tuy
không đến mức vì nghĩa quên thân,
nhưng tôi cũng sẽ không khoanh tay
đứng nhìn. Còn về điều kiện thì để sau
này hãy tính!" Triệu Phong cũng không
nghĩ ra được căn nhà họ Yến làm gì cho
mình, nên anh không định đề xuất điều
kiện gì với ông Yến.
Thấy Triệu Phong nhận lời, Yến Vân Sơn
cũng yên tâm, mấy ngày nay ông luôn
theo dõi động tĩnh của đoàn Phi Vũ, cũng
phải sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới có thể
cậy nhờ Triệu Phong việc này.
Trong một thời gian ngắn, nhà họ Khổng
bị xóa số, dễ dàng đầu hàng nhà họ Chu,
khiến người được coi như anh cả như Lý
Văn Sơn...
Nếu một người như vậy còn không thể
bảo vệ an toàn cho nhà họ Yến, thì Yến
Vân Sơn cũng không tìm ra được người
nào khác nữa.
"Cậu Thâm cứ yên tâm, nếu cậu giúp tôi
chuyện này, sau này người trên kẻ dưới
trong nhà họ Yến tôi nhất định sẽ tùy anh
sai khiển!"
Những lời của Yến Vân Sơn không phải là
giả dối, thậm chí có bảo ông ta giao nộp
nhà họ Yên thì ông ta cũng sẽ không do
dự.
Sống đến ngần này tuổi, điều quan trọng
nhất không phải là sự giàu có của nhà họ
Yển mà là cả gia đình được an toàn.
"Cảm ơn sự hiện diện của quý vị ngày
hôm nay. Bây giờ tôi xin được tuyên bố,
buổi lễ khánh thành tòa cao ốc của Yển
Thị chính thức bắt đầu..."
Theo giọng nói của người dẫn chương
trình cất lên, những tràng pháo nổ inh tại
trước cửa tập đoàn Yên Thị.
Sau khi những thủ tục này xong xuôi, Yến
Vân Sơn được Yến Khả Nhi dìu bước đến
quầy lễ tân và bày tỏ lòng biết ơn với
khách khứa đến dự. Là 10 người giàu
nhất ở Kinh Đô, nhà họ Yến vẫn sang
trọng rực rỡ trong mắt mọi người, nên
hiển nhiên ai cũng vô tay nhiệt liệt.
"Cậu Triệu, nhà họ Yến trước giờ luôn kín
tiếng. Lần này, ông Yến có thể lên sân
khấu để cảm ơn khách khứa, còn mở tiệc
khánh thành tòa cao ốc của tập đoàn Yên
Thị hoành tráng như vậy, thực sự không
hợp với phong cách của họ..."
Thượng Bân đứng bên nói nhỏ với Triệu
Phong.
Triệu Phong cười lắc đầu, đương nhiên
anh hiểu được ý nghĩ của Yến Vân Sơn,
hiện tại nguy cơ rình rập khắp mọi nơi,
Yến Vân Sơn làm rầm rộ như vậy là muốn
tỏ thái độ với đám người nước Hy.
"Thượng Bân, khoảng thời gian gần đây
sẽ xảy ra chuyện lớn ở Kinh Đô. Anh và
Tiêu Nhược phải cẩn trọng hơn khi xử lý
công việc của công ty..." Triệu Phong
chậm rãi nói.
"Cậu Triệu yên tâm, tôi sẽ thận trọng..."
Mặc dù không biết biển cổ mà Triệu
Phong nói là gì, nhưng Thượng Bân sẽ
không phớt lờ lời nhắc nhở của Triệu
Phong.
Yến Vân Sơn Phát biểu xong, mọi người lũ
lượt vây quanh để chúc mừng việc hoàn
thành tòa cao ốc tập đoàn Yến Thị.
"Đi thôi!"
Bây giờ tôi đã biết chuyện của nhà họ
Yên, cũng không cần phải ở lại thêm nữa.
Ngay khi Triệu Phong và Thượng Bân
chuẩn bị rời đi, Yến Khả Nhi không biết từ
đâu ra, đột nhiên xuất hiện trước mặt
Triệu Phong.
"Thì ra anh là ông chủ của tập đoàn Phi
Vu? Đúng là không nhận ra." Yến Khả Nhi
nói.
“Đã biết tôi là ai, cố định tới đây để trao
thân gửi phận a?" Triệu Phong cười.
"Anh." Khuôn mặt Yến Khả Nhi đỏ bừng vì
tức giận.
Nhưng Yến Khả Nhi hôm nay khác với
trước đây, cô ấy nhìn nhìn chằm chằm
Triệu Phong bằng ánh mắt chứa nhiều
cảm xúc phức tạp.
Yến Khả Nhi nghiến răng, thầm thở dài và
cố gắng bình tĩnh lại. "Ông nội nói cho
anh biết chuyện của nhà họ Yến rồi sao?”
"Ừ, và tôi đoán những người đã tấn công
cô hôm đó chính là họ. Vì Yến Khả Nhi
không gây rắc rối cho mình nữa nên Triệu
Phong cũng thôi không trêu chọc.
Yến Khả Nhỉ nhìn Thượng Bân đứng kế
bên, sau đó quay lại nhìn Triệu Phong,
ngượng ngùng nói: Tôi... tôi có thể nói
chuyện riêng với anh được không?"
Triệu Phong gật đầu, sau đó nói với
Thượng Bân: "Anh về trước đi!"
Sau khi Thượng Bân rời đi, Yên Khả Nhi
thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn cau mày, đi
cùng Triệu Phong đến một nơi vắng vẻ.
Nhưng họ chưa kịp lên tiếng nói chuyện
thì một thanh niên cao ráo mặc vest da
duoi theo.
"Khả Nhi, sao cô lại ở đây? Tôi tìm cô nãy
giờ!" Người thanh niên tươi cười, tỏ vẻ rất
lịch sự.
Yến Khả Nhi bị bội khi thấy có người đến
quấy rầy cuộc trò chuyện của cô và Triệu
Phong.
“Chung Thiên, tôi đã nói bao nhiều lần
rằng không được phép gọi tôi là Khả Nhi
rồi cơ mà. Vả lại, chúng ta có quen
không?" Yển Khả Nhi tức giận nói.
Chung Thiên nhếch miệng cười giễu, anh
ta hoàn toàn không bận tâm đến lời nói
của Yển Khả Nhi, ý cười trong mắt càng
ngày càng đậm.
"Khả Nhi, tại sao cô vẫn đối xử với tôi như
thế? Còn chặn cả số điện thoại của tôi.
Tôi nghe một người bạn nói chiếc Ferrari
của cô bị hỏng, nên đã gửi cho cô một
chiếc xe thể thao Pagani mới, còn đắt hơn
chiếc Ferrari đó nhiều..."
Chung Thiên lấy chìa khóa ra, vẻ mặt
trông giống hệt như một con củn bám
chủ.
Triệu Phong đứng kế bên thềm cười
nhạo, ai ngờ cậu chủ nhà họ Chung uy
nghiệm lại có dáng vẻ như thế này trước
mặt Yến Khả Nhi.
Yến Khả Nhi thậm chí không thèm liếc
nhìn chiếc chìa khóa trong tay Chung
Thiên, cô ấy Xua tay nói: "Anh về trước
đi, tôi không muốn gặp anh! Và đừng gọi
tôi là Khả Nhi, nếu không chúng ta khỏi
làm bạn bè luôn đi!"
Nụ cười trên mặt Chung Thiên bông cứng
đờ, khóe miệng bất giác giật giật, 1 anh
ta đã theo đuổi Yển Khả Nhi hơn ba năm,
nhưng đổi lại là kết quả này đây, một cây
si cổ thụ như anh ta cũng không chấp
nhận được.
“Khả Nhi, tôi có gì không tốt sao?” Chung
Thiên gượng cười và nói.
Yến Khả Nhi rất khó chịu với Chung
Thiên, cô ấy đã nói rất rõ ràng nhưng
Chung Thiên vẫn bám riết lấy, điều này
thực sự khiến cô ấy sáp không kìm được
cơn giận.
"Tôi nói mà anh có hiểu đâu!” Dứt lời,
Yển Khả Nhi quay sang Triệu Phong nói:
"Chúng ta xuống lầu nói chuyện đi!
Triệu Phong gật đầu, sau một cái nhìn
thương cảm dành cho Cung Thiên, anh
cùng Yến Khả Nhi đi xuống lầu.
Chung Thiên đứng chết lặng, nhìn Triệu
Phong và Yển Khả Nhi rời đi, trong lòng
trống rỗng.
"Khả Nhi, tôi sẽ không bỏ cuộc đầu. Một
ngày nào đó, cô sẽ biết rằng Chung Thiên
thật lòng với cô..." Chung Thiên thì thầm.
Khi hai người xuống lầu, Yến Khả Nhi xấu
hổ nhìn Triệu Phong không biết nên nói
như thế nào.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì vậy? Đừng nói
với tôi là cô thực sự muốn trao thân gửi
nhận nhé!" Triệu Phong châm một điếu
thuốc, vẻ mặt trêu đùa, khiến Yển Khả
Nhi vừa giận vừa xấu hổ.
"Anh, anh không thể nghiêm túc hơn
được à?"
Triệu Phong nhún vai bất lực, gọi anh đến
nhưng lại không chịu nói gì, còn bắt anh
nghiêm túc, cô Yển Khả Nhị này thật khó
hiểu!
"Cô nói đi..." Triệu Phong cười khổ.
Yển Khả Nhi hít sâu một hơi, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Anh đã biết chuyện của
nhà họ Yển, vậy thì anh hãy bày tỏ thái
độ đi, khi nào thì anh cưới tôi?"
O hay...
Triệu Phong đầu óc quay cuồng, điếu
thuốc trong miệng suýt chút nữa rơi
xuống quần áo.
Yến Khả Nhi, cô quên uống thuốc à!”
Triệu Phong không biết nói gì hơn.
Chương 965: Cuộc trốn chạy kịch tính,
Yển Khả Nhi ngẩn ra khi nghe điều này,
không hiểu nó có nghĩa là gì. Nhưng sau
khi nhìn thấy bộ dạng của Triệu Phong,
cô ấy hiểu ra ngay lập tức!
"Anh... anh mới quên uống thuốc đấy.
Anh tưởng tôi thèm lấy anh à. Nếu không
phải do ông nội yêu cầu, thì tôi... tôi sẽ
không quan tâm đếm xỉa gì đến anh
đâu!" Đối mặt xinh đẹp của Yến Khả Nhi
gườm gườm, trong thâm tâm, có ẩy chỉ
muốn tìm ngay một cái lô rồi chui xuống.
Triệu Phong kẹp điếu thuốc, cố gắng lấy
lại bình tĩnh rồi nói: "Tôi bảo muốn cưới
có khi nào!"
Yến Khả Nhi vừa xấu hổ vừa căm hận,
không biết Triệu Phong đang giả vờ
không hay biết hay hoàn toàn chỉ đang
đối phó với ông nội của mình.
"Anh... nếu như không phải vì tôi, thì
sao... thì sao anh lại đồng ý yêu cầu của
ông nội!” Yển Khả Nhi hỏi.
Lúc này, Triệu Phong cũng đã đoán ra
được, rằng Yển Khả Nhi hoàn toàn hiểu
lầm ý định ban đầu của anh là muốn giúp
đỡ nhà họ Yển.
Tưởng đầu anh đồng ý là vì cô ấy, và hắn
là Yến Vân Sơn đã cho Yến Khả Nhi một
gợi ý nào đó, nên Yên Khả Nhi đến gặp
anh và nói những điều này
"Ô i..." Triệu Phong thở dài thườn thượt.
Nếu Chung Thiên bắt gặp anh trong tình
huống này, chắc anh ta sẽ moi tim anh ra
cũng nên.
"Ỷ... ý anh là sao? Chẳng lẽ tôi... không
xinh đẹp bằng Mộc Hồng Diệp ư!" Yến
Khả Nhi tức tối, bởi vì phản ứng của Triệu
Phong thực sự khiến một người luôn tự
tin như cô ấy bị sốc.
"Được rồi, đừng có đoán già đoán non,
tôi giúp nhà họ Yến không phải vì nể cô,
mà là sự tôn trọng ông Yên từ tận đáy
lòng, cả lại tôi cũng không thể chỉ nhìn
đám người nước Tây làm xăng làm bậy ở
Hoa Hạ, không liên quan gì đến cô hết!"
Lúc này, Triệu Phong chẳng bận tâm liệu
chuyện này có làm tổn thương lòng tự tin
của Yển Khả Nhi hay không, nếu không
giải thích rõ ràng thì hiểu lầm sẽ càng
thêm sâu.
- Nhưng Yến Khả Nhi đang tức giận đâu
chịu chấp nhận những lời có vẻ đàng
hoàng của Triệu Phong, cho rằng Triệu
Phong đang giả làm một quý ông để lấy
lòng mình.
“Lời nói của đàn ông có quỷ mỗi thèm tin,
tốt nhất là anh hãy làm như lời mình nói,
bằng không, cho dù bị những người đó
giết chết, tôi cũng không tha cho anh
đây!” Yến Khả Nhi hậm hực khịt mũi,
quay người bỏ đi.
Triệu Phong cười bất lực, lúc quay lại xe
anh cũng không nghĩ nhiều.
Nhớ đến gia tộc Hill, Triệu Phong vẫn
chưa biết nên bắt đầu như thế nào,
nhưng cách trực tiếp nhất để giúp nhà họ
Yến là phải tìm được nhóm Răng Nanh
của gia tộc Hill ở Kinh Đô càng sớm càng
tốt, nếu không thì chẳng biết nhóm người
này sẽ âm thầm giở trò bẩn thỉu gi...
Bum!
Ngay lúc xe của Triệu Phong chầm chậm
lăn bánh khỏi bãi đậu xe, một tiếng nô
lớn vang lên từ tòa cao ốc Yên Thị phía
sau.
Ngay cả xe của Triệu Phong cũng rung
chuyển mạnh. "Trời đất." "No roi..."
"Chạy mau!" Khói cuồn cuộn bốc lên từ
tòa cao ốc Yến Thị. Đám đông chạy tán
loạn ra khỏi tòa nhà.
Triệu Phong xuống xe, cau mày anh lao
thẳng vào tòa cao ốc không chút do du.
Khung cảnh hỗn loạn trong tòa nhà khiến
Triệu Phong hoàn toàn không trông thấy
người nhà họ Yến đâu, mà ngược lại nhìn
thấy Chung Vân trong đám đồng.
Chung Vân có vẻ hoảng hốt chạy ra ngoài
theo dòng người.
Triệu Phong vội vàng đến bên cạnh
Chung Vân và nắm lấy cánh tay của
Chung Vân.
"Người nhà họ Yến đâu?"
Trong cơn hoảng sợ, Chung Vân bị Triệu
Phong túm lấy thì rùng mình, không bận
tâm đến chuyện gì khác, chỉ cúi đầu
muốn vùng thoát khỏi Triệu Phong.
"Tôi không biết! Đừng kéo tôi, không
chạy là mất mạng đẩy..."
Thấy không khai thác được manh mối gì
từ miệng Chung Vân, Triệu Phong thả
Chung Vân ra rồi chạy lên tầng.
Bum! Vụ nổ cực lớn đã khiến mảnh vỡ từ
các tầng cao của tòa nhà rơi xuống.
Thậm chí một số người không may bị
thương do khối xi măng rơi trúng, tiếng
gào khóc vang cả bên ngoài tòa cao ốc...
Triệu Phong chạy theo cầu thang bộ một
mạch lên tầng năm, căn phòng riêng ngồi
chung với Yến Vân Sơn vừa rồi,
Bum!
Triệu Phong đã tung cánh cửa phòng,
khói bên trong gần như bao trùm lấy anh,
cũng may anh vừa lấy được một chiếc
khăn ướt bịt miệng và mũi lại.
"Cứu với... Có người ở đây!" Nghe thấy
cửa bị đả mở, tiếng hét của Yên Khả Nhi
vọng ra từ trong phòng.
Vẻ mặt của Triệu Phong chìm xuống,
không thể quan tâm nhiều được nữa, anh
xuyên qua làn khói dày đặc bước vào
phòng.
Triệu Phong mơ hồ nhìn thấy bóng dáng
của Yến Khả Nhi và Yến Vân Sơn trong
một góc...
Bởi vì Yến Vân Sơn đã hôn mê, Yển Khả
Nhi gần như không thể chống đỡ nôi.
"Cứu ông nội tôi với..." Nhìn thấy Triệu
Phong đi tới, Yến Khả Nhi hoảng loạn bật
khóc vì lo lắng.
Triệu Phong kiểm tra mạch đập của ông
Yển, may mà chỉ hôn mê.
"Ông nội cô chỉ hôn mê thôi, đi mau!" Nói
xong, Triệu Phong đỡ Yên Vân Sơn dậy,
và đưa chiếc khăn ướt cho Yển Khả Nhi,
"Bịt miệng và mũi lại, chạy ra ngoài!
Yến Khả Nhi bịt lấy mũi miệng đi theo
Triệu Phong chạy ra ngoài. "Cẩn thận!"
Khi bà người ra đến cửa, trần nhà rơi ầm
xuống ngay trước mặt họ. May mắn thay,
Triệu Phong phản ứng nhanh và kéo Yến
Khả Nhi lại! “Không thể ra khỏi đây
được... Phải làm thế nào?" Yến Khả Nhi
òa khóc. Cửa bị chặn đứng, khói bốc nghi
ngút trong phòng và ngọn lửa mỗi lúc
một lớn...
Trong trường hợp này, cho dù Triệu
Phong có thể trụ được thì Yến Khả Nhi và
Yến Vân Sơn cũng không thể gắng gượng
bao lâu?
Trong lúc nguy cấp, Triệu Phong kéo Yển
Khả Nhi đến cửa số.
“Bản vào tôi, cô có thấy ban công tầng ba
không?” Triệu Phong nói với Yến Khả Nhi
ở cạnh bên.
Yến Khả Nhi đến bên cửa sổ nhìn xuống,
đây là tầng năm, nếu nhảy lệch thi nhất
định sẽ chết!
"Tôi không dám nhảy..." Yển Khả Nhỉ lắc
đầu nói.
"Ôm chắc vào tối, không sao đâu!” Triệu
Phong cảm nhận được một cách rõ ràng
Yến Khả Nhị đang run lẩy bẩy vì sợ hãi,
nhưng ngoài cách này ra thì không còn
đường nào khác.
"Được." Yển Khả Nhị sợ tái mặt, nhưng cô
ấy biết nếu không nhảy thì chỉ có
chet.
Triệu Phong cồng Yến Vân Sơn trên lưng,
đồng thời nắm lấy cánh tay của Yển Khả
Nhị.
"Chuẩn bị, một, hai..." Trước khi Triệu
Phong đếm đến ba, anh đã quăng mình
nhảy xuống. “Á!" Yển Khả Nhi sửng sốt
hét lên, hai mắt nhắm nghiền, nắm chặt
cánh tay của Triệu Phong.
Rầm rầm... Lúc này, căn phòng trên tầng
năm đổ sập hoàn toàn. Nếu như Triệu
Phong chậm một giây, e rằng còn không
có cơ hội nhảy ra! Khi Yến Khả Nhi mở
mắt ra đã thấy mình đang ở trên ban
công tầng ba.
Đi ra ngoài, Triệu Phong cũng toát mồ hôi
lạnh, lửa cháy mỗi lúc một lớn, không thể
ở lại chỗ này lâu.
Bên ngoài tòa cao ốc, xe cứu hỏa và xe
cứu thương đã túc trực sẵn sàng. Sau khi
xuống lầu, Triệu Phong đưa Yến Vân Sơn
đến xe cấp cứu. "Ông nội..."
Ánh mắt Yến Khả Nhi đờ đẫn, cô ấy vẫn
chưa hoàn hồn lại sau khoảnh khắc nguy
hiểm vừa nãy.
“Hãy cùng ông nội cô đến bệnh viện trước
đã, gọi vệ sĩ nhà họ Yển theo cùng!" Triệu
Phong ra lệnh.
Yến Khả Nhi vội vàng lấy điện thoại ra gọi
cho bác cả ở nhà, nói sơ qua tình hình với
Yến Lạc An.
Kết thúc cuộc gọi.
Yến Lạc An triệu tập gần như toàn bộ vệ
sĩ của nhà họ Yến và tức tốc đến bệnh
viện.
Ở phía bên này Yển Khả Nhi đã bình tĩnh
lại, không biết Triệu Phong đã rời đi từ lúc
nào.
Triệu Phong không bỏ đi vì cố tình tránh
Yến Khả Nhi.
Mà vừa rồi, Triệu Phong nhìn thấy khuôn
mặt của một người nước Tây lần khuất
trong đám người đang xem náo nhiệt.