-
Chương 177: Bố cậu có gọi cho tôi sao?
Chương 177: Bố cậu có gọi cho tôi sao?
Lúc này, Triệu Phong cũng vừa đi vào phòng nên ngay lập tức nghe thấy lời nói của Hoàng Tú Tú.
Trong lòng Triệu Phong biết rõ ai là người giải quyết.
Cho dù xuất thân của Trần Phong có như thế nào, thì Từ Cầm, bà chủ của nơi này đã đích thân nói rằng, chỉ có anh mới có thể khiến bà phá lệ, còn những người khác hoàn toàn không thể!
Triệu Phong ngồi xuống, Hoàng Tú Tú lập tức quăng cho anh một ánh mắt khinh thường.
Còn Trần Phong thì nở nụ cười, nói với Triệu Phong: "Chắc anh chính là Triệu Phong, tôi tên Trần Phong, là bạn tốt của Tống Từ, quan hệ của tôi và cô ấy rất tốt, hai nhà chúng tôi cũng qua lại rất thân thiết với nhau."
Tuy Trần Phong này nho nhã lễ độ, những lời nói lại vô cùng sắc bén, giống như đang công khai tuyên bố chủ quyền.
"Trần Phong, mặc kệ anh ta, chúng ta nói chuyện của chúng ta đi"
Có Trần Phong ở đây, hình như Hoàng Tú Tú lại càng vênh váo hơn.
Lúc này Tống Từ vẫn đang phân vân, không biết rốt cuộc là Triệu Phong hay Trần Phong thuyết phục được bà chủ?
Nhà hàng này phục vụ thức ăn rất hiệu quả, còn được chú trọng rất đặc biệt.
Thứ tự mang các món ăn lên lần lượt là điểm tâm, món khai vị, món salad, món súp, món chính, món ăn chủ yếu kèm theo và món tráng miệng, nhân viên nhà hàng bưng thức ăn lên và nhẹ nhàng giới thiệu từng món.
Nghi thức dùng cơm này thực sự rất giống cảm giác khi ăn uống ở nhà hàng cao cấp.
Trong số đó, không thể không kể đến món khai vị là thịt kho tàu với nấm đen và bào ngư, món đặc biệt được sáng tạo bởi bà chủ Từ Cầm, gần đây cũng rất được thực khách yêu thích.
Bào ngư tươi, nấm đen Ý và lợn Iberia, chỉ riêng phần nguyên liệu nấu ăn cũng đã đủ sức thuyết phục rồi!
Nước tương có độ mặn ngọt vừa phải, thịt heo kho tàu béo béo tan chảy trong
miệng, bào ngư tươi mềm, chẩm cùng nấm đen, khiến cả món ăn trở nên thơm phức!
Cuối cùng là món cua nấu rượu Hoa Điêu mười năm, là báu vật của nhà hàng, được đích thân bà chủ bưng lên bàn.
Món cua nấu rượu này nhất định phải dùng rượu Hoa Điêu ngâm mười năm, nhìn qua tưởng đơn giản nhưng thực sự rất công phu.
Nếu ít rượu quá thì mùi rượu sẽ không đủ, còn nếu cho nhiều rượu, thì mùi rượu sẽ thoang thoảng. Còn nếu cho vừa đủ rượu thì món này khá vừa miệng, thịt cua béo ngậy, mỗi một miếng đều cảm thấy hạnh phúc!
Hoàng Tú Tú nhìn bàn thức ăn lớn này thì hai mắt sáng lên, vội vàng cầm điện thoại di động lên điên cuồng chụp ảnh.
Những món ngon này đều được cô ta dùng để phô trương sự giàu có của mình trên mạng internet.
Hiện tại nhà hàng Lương Công Tử đã xảy ra ba chuyện lớn ngoài ý muốn.
Một là đặc quyền vào phòng bao mà không cần đặt trước.
Hai là bà chủ đích thân phục vụ khách hàng.
Thứ ba là bà chủ đích thân bưng thức ăn lên bàn.
Những chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.
Từ Cầm là một người phụ nữ rất cá tính, có tài năng làm đồ ăn vô cùng ngon, là một người rất nổi tiếng trong ngành, nhưng tính cách rất nguyên tắc, nếu bà ấy đã nói tám giờ tối đóng cửa thì tuyệt đối sẽ không bao giờ là tám lẻ một phút.
Tính cách thất thường như vậy nhưng vẫn có vô số thực khách tới ăn ở nhà hàng này, thậm chí có rất nhiều thực khách nước ngoài đến đây chỉ để nếm thử món ăn của nhà hàng nổi tiếng này.
Nhưng một người cực kỳ cá tính như vậy đã phá lệ ba lần trong hôm nay.
Tống Từ cũng tự hỏi, tại sao Từ Cầm, người luôn bị đồn thổi là xấu tính, bây giờ lại trở nên dịu dàng hơn nhiều như vậy?
Không lẽ thực sự là vì quan hệ với Trần Phong sao?
Tống Từ không dám chắc chắn.
Ngay lúc này, Từ Cầm bắt đầu chia cua ra.
Trong đĩa có bốn con cua nấu rượu, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, chỉ cần nhìn thôi cũng biết thịt cua rất béo ngậy.
Vì vậy, câu hỏi được đặt ra là chỉ có bốn con cua nấu rượu, nhưng lại có tới năm thực khách, rốt cuộc không nên chia cho ai đây?
Hoàng Tú Tú nhìn chằm chằm vào đĩa cua nấu rượu trên bàn, cô ta nghe thấy cua này được nấu với rượu Hoa Điều ngâm mười năm thì không nhịn được, nóng lòng muốn nếm thử.
Hơn nữa, cô ta cũng không lo rằng đĩa của mình sẽ không được chia cua, bởi vì cô ta cảm thấy Triệu Phong chính là người đứng bét trong số năm người.
- Không biết ai đã cho cô ta tự tin như vậy, bởi vì cho dù Từ Cầm không chia cho ai thì cũng phải chia cho Triệu Phong.
Bốn năm trước, nếu như không có Triệu Phong giúp đỡ thì bà ấy vẫn chỉ là người phụ nữ khổ sở, chật vật kiếm sống trong một quán ăn bé như con ruồi.
Đầu tiên Từ Cầm chia một con cua nấu rượu vào đĩa của Triệu Phong, sau đó mới chia cho người khác.
Và khi đến lượt Hoàng Tú Tú thì cua trong đĩa cũng không còn.
Nhìn thấy đồ ăn ngon không tới lượt mình, Hoàng Tú Tú cảm thấy hết sức choáng váng.
"Đĩa này không có? Bà chủ, lấy thêm một đĩa cua nấu rượu đi."
Tuy nhiên Từ Cầm lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Nếu mọi người đến sớm hơn thì còn có thể, hôm nay chỉ còn lại bốn con cua, tôi sẽ không bao giờ làm món cua nấu rượu Hoa Điều nếu cua không còn tươi ngon, đây là nguyên tắc tôi đã làm trong nhiều năm qua."
Nghe thấy điều này, Hoàng Tú Tú cảm thấy thực sự rất thất vọng.
Cô ta thèm thuồng liếc nhìn mấy con cua trong đĩa của người khác, cuối cùng
dán chặt mắt vào đĩa của Triệu Phong, trong mắt hiện lên sự căm hận.
Điều này khiến Triệu Phong không nói lên lời, chỉ là một con cua nấu rượu, có
cần thiết phải như vậy hay không? Đúng là cái thứ không có tiền đồ!
Cuối cùng Hoàng Tú Tú cũng hiểu được cảm giác không được đối xử công bằng của Triệu Phong lúc trước.
Tân Trạch ở bên cạnh an ủi: "Tú Tú, hôm khác lại đi ăn, hay là lát nữa về anh sẽ mua cho em thật nhiều cua nấu rượu để em ăn no mới thôi."
"Anh thì biết cái gì, đồ óc heo! Nhà hàng Lương Công Tử muốn đến lúc nào thì có thể đến được sao? Về nhà mới ăn thì có ý nghĩa gì nữa, hoàn cảnh bị thay đổi mà phong độ cũng bị giảm xuống!" Hoàng Tú Tú thực sự không cho Tần Trạch một chút mặt mũi nào.
Loại người như Hoàng Tú Tú cũng xứng đáng nói về phong độ sao? Miệng lúc nào cũng tràn đầy lời nói coi thường người khác, cho dù có đến nhà hàng Lương Công Tử cả trăm lần thì phong độ cũng không tăng lên một chút nào đâu.
Lúc này Trần Phong mới mở miệng nói: "Yên lặng đi, đừng ồn ào nữa, lần sau mình lại dẫn mọi người tới đây, chỉ cần dùng bữa riêng mà thôi, không cần hẹn trước."
Bà chủ Từ Cầm nhìn thấy Trần Phong tự tin như vậy thì không nhịn được cười
thầm một tiếng.
Cậu muốn tới thì tới? Từ Cầm tôi đây không có mặt mũi sao?
"Anh chàng đẹp trai này, họ của anh là gì?" Từ Cầm hỏi.
Nghe những lời này, Tống Từ lại rơi vào nghi ngờ lần nữa.
Nếu thực sự là do bố của Trần Phong giải quyết thì tại sao bà chủ này lại không biết Trần Phong họ gì?
"Tôi họ Trần, bà chủ, bà chăm sóc bản thân thực sự rất tốt, là một người phụ nữ trung niên nhưng vẫn thanh tú, lúc còn trẻ chắc chắn bà là một cô gái vô cùng xinh đẹp"
Miệng mồm Trần Phong rất ngọt.
Có điều, Từ Cầm cũng không thích cách ăn nói của Trần Phong cho lắm.
"À đúng rồi, lúc nãy bố tôi đã gọi điện thoại cho bà, bà chủ, bà mau quên quá"
Ngay cả bản thân Trần Phong cũng đang nghĩ rằng Từ Cầm không tôn trọng mặt mũi của bố cậu ta.
Từ Cầm chỉ lắc đầu phủ nhận nói:
"Sao tôi không nhớ rõ, có sao?"
Giây phút này, Trần Phong cũng sững sờ ngay tại chỗ.
"Bà chủ Từ, bà hãy nghĩ kĩ lại xem, có lẽ do bà bận quá nên quên mất, chắc chắn bố tôi đã gọi điện thoại cho bà mà"
"Thật sao? Gần đây trí nhớ của tôi không được tốt lắm" Từ Cầm thực sự không nhớ mình từng nói chuyện với người nào họ Trần.
Điều này khiến Trần Phong vô cùng xấu hổ, thậm chí cậu ta còn cảm thấy có gì đó không đúng, bà chủ Từ không cần phải suy nghĩ, nếu như bố tôi không thông báo trước cho bà thì làm sao chúng tôi có thể được đặc quyền như thế này.
Triệu Phong vốn đang im lặng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Từ Cầm, một người phụ nữ vẫn còn thanh tú xinh đẹp.
"Chị Cầm, chị lấy cho em một chai rượu Khang Đế từ năm chín mươi tám đi, tính vào tài khoản nhé"
Đi vào thủ đô thì tốc độ tiêu tiền cũng phải mau lẹ, giống như Mộc Hồng Diệp đã nói, tốc độ tiêu tiền của anh cũng sẽ bị gia đình kiểm tra đánh giá.
"Thưa anh, nếu anh đã đến nhà hàng rồi thì sao tôi có thể để anh tốn kém chứ,
rượu của anh, và tất cả món ăn đều miễn phí hết"
Khi những người khác nghe xong, tất cả đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ sốc!
Lúc này, Triệu Phong cũng vừa đi vào phòng nên ngay lập tức nghe thấy lời nói của Hoàng Tú Tú.
Trong lòng Triệu Phong biết rõ ai là người giải quyết.
Cho dù xuất thân của Trần Phong có như thế nào, thì Từ Cầm, bà chủ của nơi này đã đích thân nói rằng, chỉ có anh mới có thể khiến bà phá lệ, còn những người khác hoàn toàn không thể!
Triệu Phong ngồi xuống, Hoàng Tú Tú lập tức quăng cho anh một ánh mắt khinh thường.
Còn Trần Phong thì nở nụ cười, nói với Triệu Phong: "Chắc anh chính là Triệu Phong, tôi tên Trần Phong, là bạn tốt của Tống Từ, quan hệ của tôi và cô ấy rất tốt, hai nhà chúng tôi cũng qua lại rất thân thiết với nhau."
Tuy Trần Phong này nho nhã lễ độ, những lời nói lại vô cùng sắc bén, giống như đang công khai tuyên bố chủ quyền.
"Trần Phong, mặc kệ anh ta, chúng ta nói chuyện của chúng ta đi"
Có Trần Phong ở đây, hình như Hoàng Tú Tú lại càng vênh váo hơn.
Lúc này Tống Từ vẫn đang phân vân, không biết rốt cuộc là Triệu Phong hay Trần Phong thuyết phục được bà chủ?
Nhà hàng này phục vụ thức ăn rất hiệu quả, còn được chú trọng rất đặc biệt.
Thứ tự mang các món ăn lên lần lượt là điểm tâm, món khai vị, món salad, món súp, món chính, món ăn chủ yếu kèm theo và món tráng miệng, nhân viên nhà hàng bưng thức ăn lên và nhẹ nhàng giới thiệu từng món.
Nghi thức dùng cơm này thực sự rất giống cảm giác khi ăn uống ở nhà hàng cao cấp.
Trong số đó, không thể không kể đến món khai vị là thịt kho tàu với nấm đen và bào ngư, món đặc biệt được sáng tạo bởi bà chủ Từ Cầm, gần đây cũng rất được thực khách yêu thích.
Bào ngư tươi, nấm đen Ý và lợn Iberia, chỉ riêng phần nguyên liệu nấu ăn cũng đã đủ sức thuyết phục rồi!
Nước tương có độ mặn ngọt vừa phải, thịt heo kho tàu béo béo tan chảy trong
miệng, bào ngư tươi mềm, chẩm cùng nấm đen, khiến cả món ăn trở nên thơm phức!
Cuối cùng là món cua nấu rượu Hoa Điêu mười năm, là báu vật của nhà hàng, được đích thân bà chủ bưng lên bàn.
Món cua nấu rượu này nhất định phải dùng rượu Hoa Điêu ngâm mười năm, nhìn qua tưởng đơn giản nhưng thực sự rất công phu.
Nếu ít rượu quá thì mùi rượu sẽ không đủ, còn nếu cho nhiều rượu, thì mùi rượu sẽ thoang thoảng. Còn nếu cho vừa đủ rượu thì món này khá vừa miệng, thịt cua béo ngậy, mỗi một miếng đều cảm thấy hạnh phúc!
Hoàng Tú Tú nhìn bàn thức ăn lớn này thì hai mắt sáng lên, vội vàng cầm điện thoại di động lên điên cuồng chụp ảnh.
Những món ngon này đều được cô ta dùng để phô trương sự giàu có của mình trên mạng internet.
Hiện tại nhà hàng Lương Công Tử đã xảy ra ba chuyện lớn ngoài ý muốn.
Một là đặc quyền vào phòng bao mà không cần đặt trước.
Hai là bà chủ đích thân phục vụ khách hàng.
Thứ ba là bà chủ đích thân bưng thức ăn lên bàn.
Những chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.
Từ Cầm là một người phụ nữ rất cá tính, có tài năng làm đồ ăn vô cùng ngon, là một người rất nổi tiếng trong ngành, nhưng tính cách rất nguyên tắc, nếu bà ấy đã nói tám giờ tối đóng cửa thì tuyệt đối sẽ không bao giờ là tám lẻ một phút.
Tính cách thất thường như vậy nhưng vẫn có vô số thực khách tới ăn ở nhà hàng này, thậm chí có rất nhiều thực khách nước ngoài đến đây chỉ để nếm thử món ăn của nhà hàng nổi tiếng này.
Nhưng một người cực kỳ cá tính như vậy đã phá lệ ba lần trong hôm nay.
Tống Từ cũng tự hỏi, tại sao Từ Cầm, người luôn bị đồn thổi là xấu tính, bây giờ lại trở nên dịu dàng hơn nhiều như vậy?
Không lẽ thực sự là vì quan hệ với Trần Phong sao?
Tống Từ không dám chắc chắn.
Ngay lúc này, Từ Cầm bắt đầu chia cua ra.
Trong đĩa có bốn con cua nấu rượu, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, chỉ cần nhìn thôi cũng biết thịt cua rất béo ngậy.
Vì vậy, câu hỏi được đặt ra là chỉ có bốn con cua nấu rượu, nhưng lại có tới năm thực khách, rốt cuộc không nên chia cho ai đây?
Hoàng Tú Tú nhìn chằm chằm vào đĩa cua nấu rượu trên bàn, cô ta nghe thấy cua này được nấu với rượu Hoa Điều ngâm mười năm thì không nhịn được, nóng lòng muốn nếm thử.
Hơn nữa, cô ta cũng không lo rằng đĩa của mình sẽ không được chia cua, bởi vì cô ta cảm thấy Triệu Phong chính là người đứng bét trong số năm người.
- Không biết ai đã cho cô ta tự tin như vậy, bởi vì cho dù Từ Cầm không chia cho ai thì cũng phải chia cho Triệu Phong.
Bốn năm trước, nếu như không có Triệu Phong giúp đỡ thì bà ấy vẫn chỉ là người phụ nữ khổ sở, chật vật kiếm sống trong một quán ăn bé như con ruồi.
Đầu tiên Từ Cầm chia một con cua nấu rượu vào đĩa của Triệu Phong, sau đó mới chia cho người khác.
Và khi đến lượt Hoàng Tú Tú thì cua trong đĩa cũng không còn.
Nhìn thấy đồ ăn ngon không tới lượt mình, Hoàng Tú Tú cảm thấy hết sức choáng váng.
"Đĩa này không có? Bà chủ, lấy thêm một đĩa cua nấu rượu đi."
Tuy nhiên Từ Cầm lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Nếu mọi người đến sớm hơn thì còn có thể, hôm nay chỉ còn lại bốn con cua, tôi sẽ không bao giờ làm món cua nấu rượu Hoa Điều nếu cua không còn tươi ngon, đây là nguyên tắc tôi đã làm trong nhiều năm qua."
Nghe thấy điều này, Hoàng Tú Tú cảm thấy thực sự rất thất vọng.
Cô ta thèm thuồng liếc nhìn mấy con cua trong đĩa của người khác, cuối cùng
dán chặt mắt vào đĩa của Triệu Phong, trong mắt hiện lên sự căm hận.
Điều này khiến Triệu Phong không nói lên lời, chỉ là một con cua nấu rượu, có
cần thiết phải như vậy hay không? Đúng là cái thứ không có tiền đồ!
Cuối cùng Hoàng Tú Tú cũng hiểu được cảm giác không được đối xử công bằng của Triệu Phong lúc trước.
Tân Trạch ở bên cạnh an ủi: "Tú Tú, hôm khác lại đi ăn, hay là lát nữa về anh sẽ mua cho em thật nhiều cua nấu rượu để em ăn no mới thôi."
"Anh thì biết cái gì, đồ óc heo! Nhà hàng Lương Công Tử muốn đến lúc nào thì có thể đến được sao? Về nhà mới ăn thì có ý nghĩa gì nữa, hoàn cảnh bị thay đổi mà phong độ cũng bị giảm xuống!" Hoàng Tú Tú thực sự không cho Tần Trạch một chút mặt mũi nào.
Loại người như Hoàng Tú Tú cũng xứng đáng nói về phong độ sao? Miệng lúc nào cũng tràn đầy lời nói coi thường người khác, cho dù có đến nhà hàng Lương Công Tử cả trăm lần thì phong độ cũng không tăng lên một chút nào đâu.
Lúc này Trần Phong mới mở miệng nói: "Yên lặng đi, đừng ồn ào nữa, lần sau mình lại dẫn mọi người tới đây, chỉ cần dùng bữa riêng mà thôi, không cần hẹn trước."
Bà chủ Từ Cầm nhìn thấy Trần Phong tự tin như vậy thì không nhịn được cười
thầm một tiếng.
Cậu muốn tới thì tới? Từ Cầm tôi đây không có mặt mũi sao?
"Anh chàng đẹp trai này, họ của anh là gì?" Từ Cầm hỏi.
Nghe những lời này, Tống Từ lại rơi vào nghi ngờ lần nữa.
Nếu thực sự là do bố của Trần Phong giải quyết thì tại sao bà chủ này lại không biết Trần Phong họ gì?
"Tôi họ Trần, bà chủ, bà chăm sóc bản thân thực sự rất tốt, là một người phụ nữ trung niên nhưng vẫn thanh tú, lúc còn trẻ chắc chắn bà là một cô gái vô cùng xinh đẹp"
Miệng mồm Trần Phong rất ngọt.
Có điều, Từ Cầm cũng không thích cách ăn nói của Trần Phong cho lắm.
"À đúng rồi, lúc nãy bố tôi đã gọi điện thoại cho bà, bà chủ, bà mau quên quá"
Ngay cả bản thân Trần Phong cũng đang nghĩ rằng Từ Cầm không tôn trọng mặt mũi của bố cậu ta.
Từ Cầm chỉ lắc đầu phủ nhận nói:
"Sao tôi không nhớ rõ, có sao?"
Giây phút này, Trần Phong cũng sững sờ ngay tại chỗ.
"Bà chủ Từ, bà hãy nghĩ kĩ lại xem, có lẽ do bà bận quá nên quên mất, chắc chắn bố tôi đã gọi điện thoại cho bà mà"
"Thật sao? Gần đây trí nhớ của tôi không được tốt lắm" Từ Cầm thực sự không nhớ mình từng nói chuyện với người nào họ Trần.
Điều này khiến Trần Phong vô cùng xấu hổ, thậm chí cậu ta còn cảm thấy có gì đó không đúng, bà chủ Từ không cần phải suy nghĩ, nếu như bố tôi không thông báo trước cho bà thì làm sao chúng tôi có thể được đặc quyền như thế này.
Triệu Phong vốn đang im lặng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Từ Cầm, một người phụ nữ vẫn còn thanh tú xinh đẹp.
"Chị Cầm, chị lấy cho em một chai rượu Khang Đế từ năm chín mươi tám đi, tính vào tài khoản nhé"
Đi vào thủ đô thì tốc độ tiêu tiền cũng phải mau lẹ, giống như Mộc Hồng Diệp đã nói, tốc độ tiêu tiền của anh cũng sẽ bị gia đình kiểm tra đánh giá.
"Thưa anh, nếu anh đã đến nhà hàng rồi thì sao tôi có thể để anh tốn kém chứ,
rượu của anh, và tất cả món ăn đều miễn phí hết"
Khi những người khác nghe xong, tất cả đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ sốc!