15.
Khi tôi mười bốn tuổi, tôi bị kéo vào một con hẻm, người khách quen của mẹ tôi nhét một trăm đô la vào ngực tôi.
Hắn nói cho tôi biết hắn không thiếu tiền, trong ánh mắt tràn ngập tham lam, sắc dục.
Bàn tay của hắn chạm vào quần tôi, tôi hét lên sợ hãi, nước mắt chảy xuống.
Tôi dùng răng cắn hắn, đạp hắn.
Nhưng khí lực của hắn quá lớn, đúng lúc Giang Dĩ Xuyên đi ngang qua ngõ nhỏ kia.
Anh đẩy người đàn ông ra, lau khô nước mắt của tôi, khoác áo khoác của anh lên người tôi. Giúp tôi báo cảnh sát.
Lúc đó, anh ta là ánh sáng của tôi.
Sau khi gặp lại, anh ta không nhận ra tôi.
Dù sao năm ấy tôi nhìn rất khô quắt, gầy không chịu được, để tóc ngắn, trên người có một cỗ dã kình.
Năm ấy gặp lại, tôi đã là một tiểu thư sinh ra tại hào môn.
Tôi vốn định cự tuyệt hôn ước này, nhưng khi biết là Giang Dĩ Xuyên, tôi vui sướng tiếp nhận.
Kiếp trước tôi đem ánh sáng nắm ở trong tay của mình, cuối cùng trở thành một lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể của tôi.
Khiến cho tôi đau đến không muốn sống, đã chết một lần, dù thế nào cũng nên tỉnh ngộ.
Tôi cũng không thể bắt đầu lại từ đầu với anh ta mà không có khúc mắc.
Tôi bình tĩnh đến đáng sợ, gằn từng chữ nói với hắn: “Buông tha cho nhau, đừng gặp lại."
Hắn chán nản rời đi.
16.
Một tuần sau, Giang Hân Nghiên tới tìm tôi.
Hốc mắt cô ta đỏ lên, khóc lóc nói với tôi: "Chị đi thăm anh trai em đi, anh ấy đã sốt mấy ngày rồi, nhưng không chịu đi bệnh viện, miệng không ngừng gọi tên chị."
Tôi nhìn thấy Giang Dĩ Xuyên ở bên kia đường, hắn gầy đi không ít, sắc mặt trắng hồng, cả người nhìn qua tiều tuỵ rất nhiều.
Hai con mắt liền gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
“Bị bệnh thì mời bác sĩ đi khám cho anh ta, tôi cũng không phải là thuốc. "
Tôi lười phản ứng với cô ta, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.
Gần đây vào Thẩm thị, trong công ty có rất nhiều chuyện muốn tôi ứng đối.
Không biết Giang Dĩ Xuyên có nghe thấy hay không, hay là thái độ lạnh lùng mà tôi biểu hiện ra ngoài quá rõ, khiến ánh mắt anh ta ảm đạm.
Tôi vờ như không thấy, chỉ muốn lái xe đi làm.
"Cô sao nhẫn tâm như vậy, gặp lại anh ấy một lần cũng không chịu?"
"Cô không phải thích anh ta sao, hiện tại thừa dịp anh ta sinh bệnh là cơ hội tốt, chăm sóc anh ta nhiều một chút."
Cô ta lại không nghe tiếp tục lôi lôi lôi kéo với tôi, nhất định muốn kéo tôi đi thăm anh trai cô ta.
Một chiếc xe đâm thẳng vào vị trí của chúng tôi. Giang Dĩ Xuyên đẩy tôi ra trước tiên. Còn hắn và Giang Hân Nghiên đều bị đánh bay.
Máu tươi tràn trên mặt đất. Tôi ngã xuống đất cảm giác được tay chân một trận lạnh lẽo.
Chiếc xe kia không có nửa điểm giảm tốc độ, ý tứ chính là muốn mạng của chúng tôi.
Tôi ghi nhớ biển số xe, nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát và cấp cứu.
17.
Lương Bạc Văn đang đợi tôi ở Thẩm thị, biết tôi đã xảy ra chuyện, lập tức chạy tới bệnh viện.
Anh trước tiên nhìn tôi toàn thân, xác nhận ngoại trừ lòng bàn tay trầy da bên ngoài, không có bất kỳ chuyện gì.
Anh vươn tay ôm lấy tôi: "Không sao là tốt rồi."
Tôi ho khan hai tiếng, anh mới buông tay.
Biểu tình không được tự nhiên lắm: "Người bắt được chưa?"
"Bắt được rồi, đã thẩm vấn ra rồi."
Đụng vào chúng tôi là một người mắc bệnh nan y.
Mục đích chính là muốn mạng của chúng tôi, cho nên lúc ấy nửa điểm thắng xe cũng không có.
Hắn vốn muốn sau khi đụng người xong trực tiếp chạy ra biển tự sát, làm thành giết người không phân biệt.
Nhưng bởi vì lúc ấy tôi lập tức cung cấp biển số xe, nên bị cảnh sát chặn lại.
Sau khi thẩm vấn thì biết được hắn là do người đàn ông Giang Hân Nghiên đắc tội ở quán bar thuê người trả thù.
Người đàn ông đó giờ đã bị bắt vì tội mua chuộc kẻ giết người.
Bác sĩ bước ra và nói rằng bệnh nhân cứ nhắc đến tên tôi và muốn gặp tôi.
Tôi đi gặp Giang Dĩ Xuyên.
Toàn bộ đầu hắn bị băng lấy, không có bộ dáng hăng hái như trước, nhìn qua đặc biệt giống một cương thi.
Anh ta vội vàng kéo tay tôi, nắm thật chặt.
"Tinh Qua, có phải chúng ta đã kết hôn, yêu nhau hai năm, chúng ta còn có một đứa con?"
Tôi nghe được những lời này, liền biết hắn cũng nhìn thấy những chuyện đã từng xảy ra.
"Đúng vậy, nhưng chúng ta không yêu nhau, từ đầu đến cuối chỉ có tôi đơn phương yêu anh mà thôi."
Đến nay tôi vẫn không quên được hình ảnh ở dưới đống đổ nát, anh liều mạng gào thét rốt cuộc yêu Giang Hân Nghiên đến mức nào.
Luôn luôn nhắc nhở tôi những năm qua là bao nhiêu buồn cười.
“Ngày đó là cô ta gạt anh, cô ta nói sau khi cô ta đến, em liền tức giận bỏ đi, trở về Vân thành, anh là sau đó mới biết được em cũng ở trong đống đổ nát, sau khi biết em ch.ết, anh thật sự rất thống khổ, ngày ngày ở trong phòng của em, nhìn em lưu lại hết thảy, anh mới biết được anh sai rồi, lúc này đây anh chọn em, anh còn có cơ hội không?"
Tôi rút tay về: "Không quan trọng nữa."
Chỉ sợ Giang Dĩ Xuyên cảm thấy không chiếm được mới vĩnh viễn là tốt nhất.
Tôi đã chết, trở thành nốt chu sa, cho nên anh ta nhớ lại.
Hiện tại tôi không cần hắn nữa, hắn lại gắt gao dây dưa.
Nếu Giang Hân Nghiên chết, sợ rằng cũng sẽ là ánh trăng sáng vĩnh viễn.
"Tôi mặc kệ anh có yêu tôi hay không, tôi cũng đã không còn yêu anh nữa, chuyện lần này, vốn là do Giang Hân Nghiên gây ra, tôi chỉ bị liên lụy đến tai bay vạ gió, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tiền chữa bệnh tôi đã trả hết."
Tôi nhìn nước mắt anh ta liên tục không ngừng chảy xuống, không có nửa phần cảm giác.
Thiếu niên năm mười bốn tuổi cứu ta ở vực sâu đã chết ở trong đống đổ nát đó rồi.
Không ai có thể thực sự cứu rỗi ai.
Tôi coi như là bia đỡ đạn, tôi cũng có nhân sinh của mình, không nên bị những người khác liên lụy.
“Hẹn không gặp lại.”
Tôi cũng không quay đầu lại, rời khỏi phòng bệnh.
Tôi nghe thấy tiếng Giang Hân Nghiên trên giường bệnh bên cạnh đang gào thét, chân cô ta đã không còn.
Cô ta đang trách Giang Dĩ Xuyên vì sao ngay giây phút đầu tiên không đẩy cô ra.
Giống như là điên cuồng mà mắng hắn. Cô ta khóc lóc muốn hắn chịu trách nhiệm cả đời.
18.
Tôi chọn học ngành Quản trị kinh doanh.
Có thể quản lý Thẩm thị tốt hơn, hiện tại mới biết được tiền mới thật sự có thể cho mình đầy đủ cảm giác an toàn.
Vào ngày lên máy bay, tôi đã xem tin tức trên báo.
Con gái nuôi của Giang gia bị mất hai chân trong một vụ tai nạn xe cộ, mà hai tay của Giang thiếu gia về sau sẽ không thể xách vật nặng nữa.
Văn cứu rỗi chiếu vào hiện thực. Hai người hoạn nạn thấy chân tình, muốn thành vợ chồng, hôn sự định vào mùng sáu tháng giêng sang năm.
Phía dưới để một tấm hình, trông rất kì quái.
Giang Hân Nghiên cười rất khoa trương, mà Giang Dĩ Xuyên mặt không chút thay đổi.
"Vị hôn phu trước sắp kết hôn, em có hứng thú mở ra một đoạn tình cảm mới không?"
Tôi nghe thấy giọng nói, giương mắt nhìn lại, thấy Lương Bạc Văn đứng trước mặt tôi.
“Em còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận đoạn tình cảm tiếp theo. "
“Anh nguyện ý chờ."
“Vậy nếu có, em nhất định nhường anh trước.”
Tôi hiện tại việc cấp bách là như thế nào giúp công ty tăng lên bảy điểm lợi nhuận, lại phải ngăn chặn những cái miệng của các lão già ngoan cố kia.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, lưu manh nở nụ cười: "Vậy anh cầm số yêu chờ em."
Thoát khỏi vòng luẩn quẩn của nhân vật chính, pháo hôi cũng có thể có cuộc sống của mình.
Trên máy bay, tôi ngủ một giấc, lại mơ thấy giấc mơ giống như mấy ngày nay.
Thấy được một người đàn ông ôm hũ tro cốt, từng bước từng bước dập đầu leo cầu thang.
Lên tới mười ngàn bậc thang.
Hắn tiến vào trong chùa miếu trên núi cao. Có một cao tăng nói với hắn: "Thí chủ, mỗi người đều có mệnh, đây là vận mệnh của cô ấy, người chết như đèn tắt, thí chủ dập đầu liên tục ba tháng, cũng không thể thay đổi sự thật này."
Hắn khấu "Đều nói Phật tổ từ bi, tôi chỉ muốn cầu một cơ hội, cô ấy vẫn còn trẻ.”
Cao tăng thở dài: "Nếu thí chủ nguyện ý lấy một nửa tuổi thọ, tài phú còn lại của mình để đổi, vậy hãy cho cô ấy một cơ hội, đổi một cuộc đời không bị trói buộc."
Hắn không chút nghĩ ngợi đáp ứng, chờ hắn xoay người xuống núi.
Tôi rốt cục thấy rõ khuôn mặt của hắn là Lương Bạc Văn.
Thì ra cuộc đời tôi đã sống lại, là anh đổi lấy.
Tôi vẫn muốn chờ, chờ tôi xác nhận thật lòng yêu anh.
Không phải ở bên nhau vì một khoảnh khắc biết ơn.
Nếu như tôi thật sự yêu anh, vậy vô luận còn lại bao nhiêu ngày. Tôi đều sẽ cầm tay anh, kiên định đi tiếp.
(Hoàn)
Bình luận facebook