Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Chương 69
Ấn tượng của Đào Túy dành cho Chu Dương luôn dừng lại ở vị trí trăng hoa phóng túng, kiểu gì cũng không ngờ người này sẽ kết hôn với một người phụ nữ. Ngày hôn lễ, cuối cùng Đào Túy cũng gặp cô gái thu phục Chu Dương, ngoại hình thật sự rất đẹp, còn rất có khí chất.
Một đám người ồn ào ở đó.
Đào Túy cầm máy ảnh, đứng bên cạnh chị Liễu Yên, giúp đỡ chụp hình.
Lần đầu tiên cô thấy Lý Dịch hít đất.
Quá đẹp trai.
Đào Túy thầm xuýt xoa mà chụp liên tiếp mấy tấm hình của anh.
Ai ngờ, Lý Dịch ngước mắt lên nhìn cô.
Xuyên qua ống kính.
Đào Túy lập tức đỏ mặt, ngơ ngác mà đối diện với anh. Mấy giây sau, anh xoay mình ngồi dậy, ngồi cong chân, cong khóe môi, đè Hứa Điện ở bên cạnh.
Hứa Điện hơi đổi sắc mặt.
Thấp giọng nói: “Cút.”
Đào Túy ở phía sau máy ảnh, nhịn cười.
Ồn ào xong, tiếp theo đến cô dâu, Đào Túy đi theo đám người, cúi đầu nhìn tấm hình trên tay. Eo nhỏ đột nhiên bị ôm, cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt của Lý Dịch.
Anh thấp giọng nói: “Xe của anh và em.”
“À, được.”
Xe của Lý Dịch ở phía sau, chú rể cô dâu phù rể phù dâu lên xe trước, Lý Dịch mở cửa xe, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài, trán vẫn thoáng có chút mồ hôi.
Đào Túy vòng qua người anh ngồi vào xe, láng máng thấy vết cắn trên cổ anh.
Cô giật mình, vội vàng giơ tay che.
Lý Dịch không rõ nguyên nhân, ôm eo cô: “Hửm?”
Đào Túy nhón chân: “Vết cắn.”
“Cổ, em dùng kem che khuyết điểm che cho anh.”
Nói xong, cô luống cuống tay chân tìm kem che khuyết điểm, nặn ra muốn thoa.
Sau lưng truyền đến mấy tiếng cười.
Cô cứng đờ người, quay đầu nhìn lại.
Trong chiếc xe của Lý Dịch, hai người đàn ông ló đầu ra.
Một người trong đó là Văn Trạch Lệ từ thủ đô, anh ấy cười nói đùa: “Đã nhìn thấy rồi, còn che cái gì.”
Một người khác là Giang Sách, anh ấy ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Bà chủ, phải mau đuổi theo đội lớn, dấu vết rõ ràng như vậy, đã sớm vào ống kính mấy chục lần rồi, không chặn được nữa.”
Đào Túy: “. . .”
A a a a a.
Lý Dịch khẽ cười một tiếng, đè eo cô, đưa vào trong xe.
Đào Túy ngã ngồi vào vị trí ghế lái phụ, đỏ mặt đến mức nhỏ máu, cô lại liếc nhìn cổ anh, sau đó nhận ra không chỉ có một vết cắn, cổ áo sau gáy che mất nơi đó.
Còn có một cái, loáng thoáng sắp lộ ra.
Ngón tay của Văn Trạch Lệ kẹp xì gà, nghiêng về trước, cười gõ gõ ghế sau, nói: “Lý Dịch, phía sau cổ cậu cũng có một cá, ừm, cắn rất mạnh.”
Giọng điệu của anh ấy toàn là chế nhạo.
Tầm mắt như có như không mà cười nhìn Đào Túy.
“Mèo hoang nhỏ làm sao.”
Đào Túy cúi đầu xuống, mặt đỏ hơn.
Ngón tay của Lý Dịch vén cổ áo, anh hời hợt hỏi: “Hâm mộ à?”
Văn Trạch Lệ cứng họng, ngã về sau.
Xe chạy, Lý Dịch dùng một tay điều khiển tay lái, tay còn lại nâng cằm Đào Túy, nói: “Chụp nhiều vào.”
Đào Túy “ồ” một tiếng, mặt vẫn đỏ, nhưng mà cô cầm máy ảnh, tiếp tục chụp.
Chụp về phía gò má của Lý Dịch, anh thật đẹp trai.
Tối qua không nên cắn anh.
Tối qua Lý Dịch muốn mấy lần.
Cô không chịu nổi, nên cắn anh.
Đến hiện trường hôn lễ.
Người còn lại đã đến, từng chiếc xe dừng lại, nhân viên nối đuôi nhau vào hiện trường hôn lễ, bên trong bố trí rất đẹp, Đào Túy nhìn, có hơi ngưỡng mộ.
Lý Dịch đậu xe xong thì đi tới, ôm eo cô, thấp giọng nói: “Chờ lát nữa em ngồi bên cạnh anh, nơi đó có bảng tên của em, đừng đi nhầm.”
Đào Túy gật đầu: “Được.”
Lý Dịch chuẩn bị buông cô ra, thì thấy cô nhìn bục T, trong mắt mang ánh sáng lóng lánh.
Lý Dịch nhướng mày, hồi lâu, anh nói: “Thích kiểu hôn lễ này sao?”
Đào Túy xoay người lại nhìn anh: “Tạm được.”
Lý Dịch: “Hôn lễ của chúng ta sau này, em muốn làm thế nào, đều nghe theo em.”
Ánh mắt của Đào Túy sáng lên: “Tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề?”
Lý Dịch: “Anh chuẩn bị hai trăm triệu.”
Đào Túy chấn động, lập tức xua tay: “Không cần, không cần.”
Lý Dịch cười khẽ, đi về trước một bước, giữ lấy Đào Túy, hôn lên môi cô: “Em xứng đáng.”
Nói xong, anh xoa xoa tai cô, rồi đi làm việc.
Dù sao anh cũng là đội phù rể, Đào Túy vẫn đỏ mặt, Khâu Viện đến muộn, vừa vào cửa đã ôm lấy cánh tay của Đào Túy: “Vừa nãy chồng cậu nói gì với cậu?”
“Nét mặt đầy cảnh xuân.”
Đào Túy liếc cô ấy, hơi nghiêm mặt: “Không có gì, sao cậu đến muộn vậy?”
“Kẹt xe đó.”
“Ai đi đón cậu?”
Mặt Khâu Viện cũng đỏ: “À, Giang Sách, anh ấy cho người đi đón tớ.”
Đào Túy chậc chậc hai tiếng, búng trán của Khâu Viện, Khâu Viện nhìn quang cảnh này, kinh ngạc nói: “Ngầu ghê, hôn lễ này sang trọng quá.”
Đào Túy cười kéo cô ấy, nói: “Chúng ta đi chụp ảnh.”
“Được.”
Hai người chui vào trong đám người, Đào Túy không quen biết người bên Lý Dịch, ngoài chị Liễu Yên ra, nhưng mà hôm nay bên cạnh chị Liễu Yên luôn có một người đàn ông cao lớn đi theo.
Thỉnh thoảng người đàn ông ngăn cản chị Yên, không để cô ấy đi, hình như hai người đang giận dỗi, nhưng lại trông không giống.
Đào Túy cũng không thể quấy nhiễu.
Cô Lý và mẹ cô còn có mẹ của Hứa Điện, các phú bà cô dì đứng cạnh nhau, cũng là một vòng nhỏ mà người khác không thể đến gần.
Xem như Đào Túy đã lạc đàn, nhưng cô cảm thấy như vậy tự do hơn.
Cảnh cuối cùng.
Lúc giấy đăng ký kết hôn dân quốc xuất hiện.
Đào Túy thật sự cảm thấy vô cùng đẹp, cũng cảm động khóc theo.
Buổi tối, sau khi các phụ huynh rời đi thì một đám người trẻ ở lại, ầm ĩ cả buổi tối, nhiều người cũng ở lại sơn trang nghỉ ngơi.
Đào Túy và Khâu Viện uống rượu ở tầng hai, Lý Dịch gọi tới mấy cuộc điện thoại, thúc giục cô về nghỉ, hoặc là sẽ xuống tìm cô.
Đào Túy chỉ đành bĩu môi, nhảy xuống ghế cao.
Khâu Viện thở dài: “Chồng cậu quản lý cậu nghiêm khắc quá.”
Đào Túy cười rồi đá Khâu Viện: “Đừng tưởng tớ không biết anh Giang Sách cũng đang tìm cậu.”
Khâu Viện đỏ mặt, trừng cô, xua tay nói: “Cậu mau cút đi.”
Đào Túy cười to, cầm điện thoại và máy ảnh trên mặt bàn, “lộc cộc lộc cộc” lên tầng, quả nhiên trên tầng yên tĩnh hơn, rất nhiều người cũng đã về phòng của mình.
Vốn dĩ sơn trang này ở ngay trong Nhất Vịnh Sơn Thủy.
Đào Túy và Lý Dịch có thể đi về, nhưng mà mấy người Văn Trạch Lệ cũng ở lại đây, Lý Dịch bèn đi theo.
Phòng ở tầng bốn.
Đào Túy dọc theo hành lang, lại vô tình thấy Hứa Điện quỳ một chân xuống đất cởi giày cao gót cho Mạnh Oánh.
Quỳ đến mức gọi là thẳng tắp.
Đào Túy “vèo” một cái chạy nhanh.
Kết quả cửa phòng tiếp theo hơi khép, cô thấy Giang Úc quỳ thẳng trên bàn phím, bên cạnh có một bé trai mặt mũi bầm dập, Vân Lục đen mặt ngồi trên ghế sofa.
Đào Túy: “. . .”
Thấy chuyện không nên thấy.
Cô che mặt, nhanh chóng về phòng của mình, trở tay đóng cửa lại, thở hổn hển.
Lý Dịch ngồi trên ghế sofa, ngậm thuốc lá, híp mắt nhìn cô.
“Em về rồi?”
Đào Túy đá giày cao gót, chạy tới phía anh, quỳ giữa đôi chân dài của Lý Dịch.
Lý Dịch bóp khói: “Hửm?”
Đào Túy ôm cổ anh, chỉ hai phòng bên cạnh, nói: “Vừa nãy em thấy hai người Hứa Điện, Giang Úc đang quỳ.”
Lý Dịch: “Ồ.”
Đào Túy nắm tay: “Thật đáng kinh ngạc..”
Lúc này, điện thoại của Lý Dịch reo, là tin nhắn nhóm, Chu Dương gửi một video, Đào Túy ló đầu nhìn theo, thấy Chu Dương quỳ xuống cởi đai lưng cho Tô Hảo.
Đai lưng của đồ ngủ.
Chu Dương: [Chậc, vợ tôi gửi.]
Đào Túy ung dung ngẩng đầu lên, nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch yên lặng.
Hồi lâu, anh hôn môi cô: “Bà xã, chúng ta không hợp cho người khác xem.”
Đào Túy nhớ tối qua anh kéo chân cô, quỳ như vậy, cổ và mặt lan tràn một tầng màu đỏ mong mỏng, cô đẩy ngực của anh.
“Em biết rồi.”
“Là anh em các anh đều rất có năng lực.”
Gần đây cô mới nghe nói, mấy người này được gọi là nhóm quỳ Lê Thành.
Lý Dịch cười khẽ.
Vòng tay ra sau lưng cô, kéo dây khóa sau lưng xuống, sau đó lật người cô, anh cúi người xuống hôn, nắm bàn tay ấn tay vịn của cô.
Quỳ một chân trên ghế sofa, anh nói: “Anh quỳ cho em.”
Đào Túy nghiêng đầu nhìn.
Mặt càng đỏ hơn.
Anh đang cởi nút cài.
…
Cuộc sống vẫn đang tiếp tục, tháng bảy, Đào Túy kết thúc đại học năm thứ ba, sắp vào đại học năm thứ tư. Mùa hè này, Đào Túy vô cùng bận bịu, một tuần phải livestream ba lần.
Khoảng thời gian đều ở vào tám giờ đến mười giờ tối.
Còn phải quay thêm video, tham gia các hoạt động, bận đến nỗi chân không chạm đất.
Thời gian đính hôn cũng đã xác định, vào mùng hai tháng tám.
Dựa theo bát tự của Đào Túy và Lý Dịch để tính ngày.
Chuyện đính hôn này do bên ông cụ Lý sắp xếp, Đào Túy và Lý Dịch cũng chỉ tham dự mà thôi, bởi vì không phải hôn lễ nên Đào Túy không để ý lắm.
Sáng sớm ngày này.
Đào Hinh đã chạy tới từ chỗ cô Lý, ở cùng Đào Túy.
Lý Dịch mời người trang điểm và thay quần áo cho Đào Túy, đầm màu trắng vừa người lộ vai, khiến cô trông trong sáng trắng ngần. Lúc Lý Dịch mặc áo sơ mi trắng đi ra ngoài, đúng lúc thấy cô gái đứng ở bên cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu trên người cô, vòng sáng bao bọc cô.
Lý Dịch dừng chân, dựa lên cửa, thưởng thức một lúc lâu.
Đào Túy đợi một lúc, không thấy anh động đậy, bèn “này” một tiếng.
Lý Dịch cong môi đi tới, khom người cầm giày cao gót trên đất lên, cầm chân trần của Đào Túy, mang giày cho cô.
Sau khi hai chân đã đi giày cao gót, Lý Dịch ngẩng đầu, nói: “Bà xã.”
Đào Túy chống bả vai của anh, “ơi” một tiếng.
Anh cười khẽ.
“Cúi đầu xuống.”
Đào Túy biết anh muốn hôn cô, lập tức lắc đầu: “Không được, son của em.”
Lý Dịch cười cười, quỳ một chân xuống đất, tay giữ cổ cô, kéo cô xuống.
Đào Túy kinh ngạc hô một tiếng, nắm tay vịn của ghế sofa, cúi đầu, môi lập tức bị chặn lại.
Tay của Lý Dịch nắm chân trần của cô, sau đó nhẹ nhàng dịch lên.
Bắp chân, đầu gối, bắp đùi.
Đào Túy luống cuống.
Chẳng lẽ người đàn ông này không biết phân biệt trường hợp.
Hôn xong.
Đào Túy ngã xuống, ngã trong lòng anh.
Lý Dịch ôm cô đứng dậy, nghiêng người lấy son môi, nhưng đối diện với ánh mắt của Đào Hinh, tay của Lý Dịch dừng lại, Đào Hinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đi lên trước.
Kéo Đào Túy từ trong tay anh, thấp giọng nói: “Xe chờ ở bên ngoài.”
Đào Túy đỏ mặt hơn, vội vã cầm lấy son trong tay Lý Dịch, thoa thêm hai lần, cũng không dám nhìn Đào Hinh.
Đào Hinh dắt tay của con gái, sau khi đi mấy bước, bà ấy nhắc nhở Lý Dịch: “Lý Dịch, cháu cũng lau miệng đi.”
Ngón tay của Lý Dịch lau khóe môi, giọng nói trầm thấp mà đáp một tiếng.
Lần đầu tiên trong đời cảm thấy lúng túng.
Không biết mẹ vợ đến đây lúc nào.
Sau khi ra khỏi phòng, Đào Hinh ấn trán Đào Túy: “Bình thường hai đứa cũng làm như vậy?”
Đào Túy ho khan một tiếng: “Không có.”
Đào Hinh: “Trông Lý Dịch rất thích con.”
Đào Túy: “Vâng.”
Người đàn ông nặng tình mới có thể làm nhiều chuyện không hợp với tính cách của mình như vậy, vừa nãy Đào Hinh chỉ đi rửa tay, đi ra thì thấy cảnh đó.
Thật sự đi cũng không được, không đi cũng không được.
Tầng một có đoàn xe của ông cụ Lý tới đón.
Đào Túy giẫm giày cao gót tới cửa, liếc nhìn.
Sửng sốt.
Tất cả đoàn xe đều là màu hồng.
Tất cả xe đều là màu hồng, đây là tình huống gì?
Đào Hinh cũng ngây người, bà ấy hỏi dì Lưu bên cạnh: “Xe do ông cụ Lý cử tới?”
Lần đầu tiên dì Lưu thấy kiểu màu hồng này, lúng túng gật đầu: “Đúng vậy.”
Đào Hinh: “. . .”
Ông cụ Lý nói toàn quyền nhận hết.
Họ cho rằng ít nhất sẽ trang trọng nghiêm túc.
Không ngờ, toàn là hồng.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Đào Túy quay đầu nhìn, trong mắt có mơ màng cùng xin giúp đỡ. Lý Dịch thắt cà vạt, ngón tay thon dài cong lên, thuận tiện nhìn ra ngoài.
Ngón tay cũng dừng lại.
Vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt mang chút kinh ngạc.
Anh cầm điện thoại lên, tìm dãy số của ông cụ, gọi đi.
Giọng nói của anh rất thấp: “Màu hồng?”
Ông cụ Lý ở đầu kia nhìn thời gian, phát hiện anh còn có thời gian gọi điện tới, hung dữ nói: “Màu hồng thì sao? Hai đứa còn không mau lên đường, bao nhiêu người nhà đến rồi.”
Lý Dịch mím chặt môi: “Ông phái xe màu hồng tới?”
Ông cụ Lý: “Đúng, mau lên đường đi.”
Nói xong, ông cụ Lý nhanh chóng cúp máy.
Lý Dịch: “. . .”
Anh liếc mắt nhìn dì Lưu: “Nhà còn xe không?”
Dì Lưu dè dặt lắc đầu.
Lý Dịch: “. . .”
Anh yên lặng hồi lâu, tiến lên, dắt tay Đào Túy, đi xuống bậc thang.
Có ba chiếc xe màu hồng tới, yên tĩnh đậu ở cửa, Lý Dịch đưa Đào Túy lên ghế sau của chiếc thứ nhất. Anh lại mở cửa xe cho Đào Hinh, Đào Hinh lên chiếc thứ hai, Lý Dịch quay lại chiếc thứ nhất, lên ghế sau.
Ba chiếc xe nhỏ màu hồng, chạy thẳng đến nhà chính nhà họ Lý.
Tiệc đính hôn sắp xếp ở nhà chính.
Ba chiếc xe nhỏ rất hồng, đi một hàng phong cảnh khiến người ta nhìn chăm chú.
Cách cửa kính xe, Đào Túy cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của người đi đường bên ngoài, thậm chí có một vài chiếc xe đi qua họ, còn huýt sáo.
Người đàn ông lạnh lùng cao lớn như Lý Dịch ngồi trong xe màu hồng, vô cùng không ăn khớp.
Nhưng mà sau khi đến nhà chính.
Lý Dịch cảm thấy kinh ngạc về ba chiếc xe nhỏ màu hồng này thì vẫn còn sớm, cả nhà chính đều là màu hồng, tất cả bố trí đều là màu hồng, ba chiếc xe nhỏ lái đến bên cạnh vành đai xanh, vậy mà hòa hợp kỳ lạ.
Đào Túy khẽ nhếch môi, hồi lâu cô tới gần, ôm eo của Lý Dịch: “Anh, thật may chúng ta tự chọn quần áo.”
Cô không thể tưởng tượng Lý Dịch mặc áo sơ mi và âu phục màu hồng.
Lý Dịch vô cùng đau đầu, anh xoa tóc của cô gái, thấp giọng nói: “Có lẽ ông nội cho rằng em thích màu hồng.”
Xe đến cửa chạm hoa.
Toàn xe đẹp đậu ở bãi đỗ xe bên kia, các loại xe màu đen trang trọng dung hòa trong đó, giống như rơi vào ảo mộng thiên đường.
Có thể tưởng tượng ra, khách khứa hôm nay đều là những nhân vật thế nào, mà họ thấy cảnh này, chắc hận không thể không nhận lời mời.
Quản gia mặc âu phục màu trắng, đứng chờ ở cửa.
Ông ấy hết sức bình tĩnh, cười nói: “Cuối cùng đã tới.”
Đào Túy cười ngọt ngào: “Chào bác quản gia.”
“Mọi người đều đang đợi hai người.”
Quản gia dẫn đường ở phía trước, Đào Túy kéo cánh tay của Lý Dịch. Đào Hinh đi theo bên cạnh, nhìn những thứ này, bà ấy cũng rất nhức đầu.
Trong phòng khách có rất nhiều khách khứa, những vị khách này đều là vài người lớn tuổi, có tiếng tăm lừng lẫy ở Lê Thành. Họ mặc âu phục vừa người, ngồi trong phòng khách phủ đầy màu hồng, mỗi người đều bình tĩnh, thấy người mới đi vào thì mỉm cười chúc phúc.
Lý Dịch gật đầu với họ, vẻ mặt bình tĩnh.
Đào Túy cũng mỉm cười.
Ông Tiêu tỏ vẻ đầy ghét bỏ: “Ông nội cháu có cái gu gì đâu.”
“Một đống màu hồng.”
“Ông thật sự muốn quay đầu bỏ đi.”
Lý Dịch cầm một hộp xì gà lên, mở ra, đưa một điếu cho ông Tiêu.
Ông Tiêu nhận lấy, nói: “Thật may xì gà này không phải màu hồng.”
Cả đám cười to.
Chu Dương, Hứa Điện và Giang Úc ngồi ở ghế sofa bên kia, đang hút thuốc lá, nghe thấy câu này thì bật cười. Chu Dương đứng dậy, cầm một hộp đưa cho ông Tiêu.
Ông Tiêu nhận lấy nhìn.
Xì gà bên trong thật sự là màu hồng.
Ông ấy chấn động, suýt chút nữa vứt đi.
Chu Dương cười to.
Hứa Điện lau mắt kính, ôm vợ mình từ phía sau, nhìn Lý Dịch: “Cậu nên mặc âu phục màu hồng.”
Đào Túy dùng sức lắc đầu.
Chu Dương thấy Đào Túy như vậy, cảm thấy đáng yêu, anh ấy nói: “Em cũng nên mặc váy màu hồng, à, cũng đi tất màu hồng.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha. . .” Giang Úc cười to.
Đào Túy muốn giậm chân, nhưng không dám.
Cô véo eo của Lý Dịch.
Lý Dịch “chậc” một tiếng, chỉ Chu Dương: “Cậu mới hợp màu hồng, rất lẳng lơ.”
Một đám người lại bật cười.
Tô Hảo nhìn Chu Dương từ trên xuống dưới, sắc mặt Chu Dương cứng đờ, nhéo eo Tô Hảo: “Bà xã, đừng nghĩ vớ vẩn.”
Một đám người lại cười lớn.
Đúng lúc ông cụ Lý đi xuống tầng, ông ấy mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn vô cùng trang trọng, vấn đề là ngay cả cầu thang cũng là màu hồng, ông ấy thấy họ đã đến, sầm mặt liếc Lý Dịch.
Bên này quản gia sắp xếp vào tiệc.
Tất cả khách khứa nối đuôi đi đến sân sau.
Sân sau của nhà họ Lý vô cùng lớn, nhưng mà không có ngoại lệ, tất cả bàn ghế ăn bao gồm chén đĩa đều là màu hồng, Ông Tiêu là người đầu tiên kháng nghị, ông ấy chỉ ông cụ Lý: “Ông nói đi, con người ông có cái gu gì thế?”
Ông Nhiếp bên cạnh bật cười: “Có lẽ là có trái tim thiếu nữ?”
Ông cụ Lý vô cùng bình thản, ông ấy liếc nhìn họ, nói: “Ngồi xuống đi.”
Ông Tiêu: “. . .”
Tới đã tới rồi, cũng không thể cút ngay.
Vì vậy các khách khứa nhắm mắt ngồi xuống, hôm nay người chứng kiến Lý Dịch và Đào Túy đính hôn đều là nhân vật có máu mặt, hiện trường còn có máy bay không người quay ở đỉnh đầu.
Ông cụ Lý đi lên bệ giảng phấp phới màu hồng, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước micro, nói: “Cảm ơn mọi người bận bịu vẫn dành thời gian đến tham gia tiệc đính hôn của cháu tôi.”
Một lời mở màn, ông cụ nói vừa vô cùng nghiêm túc vừa trang trọng.
Mọi người ở trong khung cảnh màu hồng này, cũng nghiêm túc nghe, Đào Túy sờ chén đĩa bên cạnh.
Tất cả đều là màu hồng.
Cô ghé vào bên tai Lý Dịch nói: “Anh, những thứ này đều đặt làm à?”
Lý Dịch cúi đầu: “Chắc vậy.”
Bên kia, ông cụ Lý nói xong.
Ông ấy chuẩn bị nói tiếp chuyện khác.
Ai ngờ.
Con vẹt treo trên tường xé được băng dính trên miệng, vỗ cánh hô to: “Cứ đặt màu hồng, chắc chắn cháu dâu thích màu hồng.”
“Không cần để ý đến Lý Dịch, tôi chỉ quan tâm cháu dâu.”
Quản gia kinh ngạc, vội vàng gỡ cái lồng xuống.
Xung quanh yên lặng một khoảng.
Vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ Lý, dần dần hơi nứt nẻ.
Ông ấy che ngực.
Đào Túy ngạc nhiên, vội vàng tiến lên, đỡ cánh tay của ông cụ.
Lý Dịch cũng đi theo lên bậc, đỡ ông cụ.
Ông cụ che ngực, ông ấy giữ chặt tay Đào Túy, lại giữ chặt tay Lý Dịch, đặt tay của hai người lại với nhau, nắm thật chặt.
Sau đó, ông ấy nhìn Đào Túy, giọng nói khó giấu nghẹn ngào: “Đào Túy.”
Đào Túy lập tức gật đầu.
Con vẹt sau lưng vẫn đang chít chít vỗ cánh.
Ông cụ im lặng một lát, nghiêng đầu nói với quản gia: “Nhổ hết lông của nó. . .”
Con vẹt lập tức im miệng.
“Chiếp chiếp.”
Ông cụ quay đầu, tiếp tục nhìn Đào Túy nói: “Cháu phải ở bên cạnh thằng bé, ông nội già rồi, không thể ở bên thằng bé được bao lâu. Mười mấy tuổi Lý Dịch đã mất mẹ, mười sáu tuổi lại đi làm lính, gặp nguy hiểm liên tục trong quân đội, mấy lần sát vai với tử thần, lại cưới người vợ không tốt, còn. . . còn. . .”
Ông cụ không nói được câu tiếp theo.
Lý Dịch gánh sự sỉ nhục đó.
Có lẽ rất nhiều người không biết, nhưng trong lòng người nhà đều là nỗi đau.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Lý, cương chính hiên ngang, suýt chút nữa nuôi con của kẻ khác.
Nghĩ tới đây, tay của ông cụ Lý nắm chặt hơn, ông ấy nắm chặt tay Đào Túy: “Cháu hứa với ông nội.”
Hốc mắt của Đào Túy đỏ lên , cô “vâng vâng vâng” gật đầu: “Cháu hứa cháu hứa.”
Ông cụ Lý thở phào một hơi.
Ông ấy nhìn về phía Lý Dịch.
Sắc mặt của Lý Dịch bình thản, nói: “Không cần phải lo cho cháu.”
Ông cụ Lý: “Ông không lo lắng, ông chỉ hỏi cháu, có thể đối xử tốt với con bé không?”
Lý Dịch: “Có thể.”
Ông cụ Lý tin cháu mình, ông ấy nhìn chằm chằm anh: “Lấy cô gái về nhà chính là phải cưng chiều, đàn ông nhà họ Lý chúng ta phải coi trách nhiệm lớn hơn trời.”
“Đào Túy còn nhỏ, sau này con bé trở thành vợ cháu, con bé vẫn phải giữ phần ngây thơ, đáng yêu này, cháu không thể nuôi xấu con bé.”
Lý Dịch gật đầu: “Cháu biết.”
Ông cụ Lý sâu xa nhìn hai người họ, lại nắm thật chặt.
Lúc lâu, mới buông tay.
Lý Dịch và Đào Túy một trái một phải đỡ ông cụ xuống chỗ ngồi phía dưới, Đào Hinh che mặt, bởi vì nghe thấy lời của ông cụ, cẩn thận chảy nước mắt.
Bà ấy luôn mong Đào Túy có thể giữ tính hồn nhiên, đáng yêu vốn có.
Bây giờ, bà ấy giao cô cho Lý Dịch.
Lý Dịch cũng có thể làm được.
Bên này cuối cùng người chủ trì cũng lên bục.
Tuyên bố chương trình đính hôn bắt đầu.
Lý Dịch được gọi lên, anh sửa sang áo sơ mi, đi lên bục. Ở đâu người đàn ông cao lớn đều trông rất đáng tin, anh nhận micro, đối mặt với khách khứa.
Cuối cùng ánh mắt nhìn lên mặt Đào Túy.
Đào Túy nắm chặt khăn trải bàn màu hồng, cười nhìn anh, mi mắt cong cong, giống như một con hồ ly nhỏ.
Lý Dịch cong khóe môi, sau đó nhận lấy chiếc nhẫn đính hôn từ trong tay người chủ trì, đi về trước một bước, quỳ xuống trước mặt Đào Túy.
Anh nói: “Bà xã, thích cách quỳ này không?”
Đào Túy lập tức đứng lên: “Anh. . .”
“Còn gọi anh?”
“Ha ha ha ha, lúc này phải đổi xưng hô rồi, Lý Dịch cậu không được rồi.”
Mấy người Chu Dương trêu chọc ở đằng sau.
Lý Dịch giơ tay về phía Đào Túy, nhướng mày: “Em gọi anh là gì?”
Đào Túy cũng bị trêu chọc đến mức xấu hổ, cô le lưỡi: “Ông xã.”
Giòn tan.
Nhẹ nhàng.
Lý Dịch cúi người, cách mấy bậc thang, một tay ôm eo Đào Túy, bế cô lên.
Váy đung đưa trong không trung.
Đẹp không sao tả xiết.
Đào Túy ôm cổ anh, lại gọi một tiếng: “Ông xã.”
Lý Dịch: “Bà xã.”
Lúc này.
Phía sau truyền đến tiếng nói của con vẹt.
“Bà xã bà xã bà xã bà xã bà xã.”
Lý Dịch: “. . .”
Anh quay đầu: “Im miệng.”
Con vẹt: “Ông xã ông xã ông xã ông xã.”
Đào Túy: “Im miệng.”
Ông cụ che ngực, nói với quản gia: “Hay là giết đi.”
Tiếng nói vừa dứt.
Lý Dịch cắn chiếc nhẫn đính hôn, cúi đầu chậm rãi đưa vào ngón tay nhỏ bé trắng nõn của Đào Túy.
Đầu lưỡi của anh đẩy chiếc nhẫn đính hôn.
Đào Túy che mặt, chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng bỏng.
Chu Dương ở dưới “đậu má” một tiếng.
“Lý Dịch, cậu mới là tên lẳng lơ nhất.”
Má nó vậy mà dùng miệng đeo nhẫn.
Đậu má.
Mình thua rồi.
Ấn tượng của Đào Túy dành cho Chu Dương luôn dừng lại ở vị trí trăng hoa phóng túng, kiểu gì cũng không ngờ người này sẽ kết hôn với một người phụ nữ. Ngày hôn lễ, cuối cùng Đào Túy cũng gặp cô gái thu phục Chu Dương, ngoại hình thật sự rất đẹp, còn rất có khí chất.
Một đám người ồn ào ở đó.
Đào Túy cầm máy ảnh, đứng bên cạnh chị Liễu Yên, giúp đỡ chụp hình.
Lần đầu tiên cô thấy Lý Dịch hít đất.
Quá đẹp trai.
Đào Túy thầm xuýt xoa mà chụp liên tiếp mấy tấm hình của anh.
Ai ngờ, Lý Dịch ngước mắt lên nhìn cô.
Xuyên qua ống kính.
Đào Túy lập tức đỏ mặt, ngơ ngác mà đối diện với anh. Mấy giây sau, anh xoay mình ngồi dậy, ngồi cong chân, cong khóe môi, đè Hứa Điện ở bên cạnh.
Hứa Điện hơi đổi sắc mặt.
Thấp giọng nói: “Cút.”
Đào Túy ở phía sau máy ảnh, nhịn cười.
Ồn ào xong, tiếp theo đến cô dâu, Đào Túy đi theo đám người, cúi đầu nhìn tấm hình trên tay. Eo nhỏ đột nhiên bị ôm, cô ngẩng đầu, đối diện với gương mặt của Lý Dịch.
Anh thấp giọng nói: “Xe của anh và em.”
“À, được.”
Xe của Lý Dịch ở phía sau, chú rể cô dâu phù rể phù dâu lên xe trước, Lý Dịch mở cửa xe, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài, trán vẫn thoáng có chút mồ hôi.
Đào Túy vòng qua người anh ngồi vào xe, láng máng thấy vết cắn trên cổ anh.
Cô giật mình, vội vàng giơ tay che.
Lý Dịch không rõ nguyên nhân, ôm eo cô: “Hửm?”
Đào Túy nhón chân: “Vết cắn.”
“Cổ, em dùng kem che khuyết điểm che cho anh.”
Nói xong, cô luống cuống tay chân tìm kem che khuyết điểm, nặn ra muốn thoa.
Sau lưng truyền đến mấy tiếng cười.
Cô cứng đờ người, quay đầu nhìn lại.
Trong chiếc xe của Lý Dịch, hai người đàn ông ló đầu ra.
Một người trong đó là Văn Trạch Lệ từ thủ đô, anh ấy cười nói đùa: “Đã nhìn thấy rồi, còn che cái gì.”
Một người khác là Giang Sách, anh ấy ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Bà chủ, phải mau đuổi theo đội lớn, dấu vết rõ ràng như vậy, đã sớm vào ống kính mấy chục lần rồi, không chặn được nữa.”
Đào Túy: “. . .”
A a a a a.
Lý Dịch khẽ cười một tiếng, đè eo cô, đưa vào trong xe.
Đào Túy ngã ngồi vào vị trí ghế lái phụ, đỏ mặt đến mức nhỏ máu, cô lại liếc nhìn cổ anh, sau đó nhận ra không chỉ có một vết cắn, cổ áo sau gáy che mất nơi đó.
Còn có một cái, loáng thoáng sắp lộ ra.
Ngón tay của Văn Trạch Lệ kẹp xì gà, nghiêng về trước, cười gõ gõ ghế sau, nói: “Lý Dịch, phía sau cổ cậu cũng có một cá, ừm, cắn rất mạnh.”
Giọng điệu của anh ấy toàn là chế nhạo.
Tầm mắt như có như không mà cười nhìn Đào Túy.
“Mèo hoang nhỏ làm sao.”
Đào Túy cúi đầu xuống, mặt đỏ hơn.
Ngón tay của Lý Dịch vén cổ áo, anh hời hợt hỏi: “Hâm mộ à?”
Văn Trạch Lệ cứng họng, ngã về sau.
Xe chạy, Lý Dịch dùng một tay điều khiển tay lái, tay còn lại nâng cằm Đào Túy, nói: “Chụp nhiều vào.”
Đào Túy “ồ” một tiếng, mặt vẫn đỏ, nhưng mà cô cầm máy ảnh, tiếp tục chụp.
Chụp về phía gò má của Lý Dịch, anh thật đẹp trai.
Tối qua không nên cắn anh.
Tối qua Lý Dịch muốn mấy lần.
Cô không chịu nổi, nên cắn anh.
Đến hiện trường hôn lễ.
Người còn lại đã đến, từng chiếc xe dừng lại, nhân viên nối đuôi nhau vào hiện trường hôn lễ, bên trong bố trí rất đẹp, Đào Túy nhìn, có hơi ngưỡng mộ.
Lý Dịch đậu xe xong thì đi tới, ôm eo cô, thấp giọng nói: “Chờ lát nữa em ngồi bên cạnh anh, nơi đó có bảng tên của em, đừng đi nhầm.”
Đào Túy gật đầu: “Được.”
Lý Dịch chuẩn bị buông cô ra, thì thấy cô nhìn bục T, trong mắt mang ánh sáng lóng lánh.
Lý Dịch nhướng mày, hồi lâu, anh nói: “Thích kiểu hôn lễ này sao?”
Đào Túy xoay người lại nhìn anh: “Tạm được.”
Lý Dịch: “Hôn lễ của chúng ta sau này, em muốn làm thế nào, đều nghe theo em.”
Ánh mắt của Đào Túy sáng lên: “Tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề?”
Lý Dịch: “Anh chuẩn bị hai trăm triệu.”
Đào Túy chấn động, lập tức xua tay: “Không cần, không cần.”
Lý Dịch cười khẽ, đi về trước một bước, giữ lấy Đào Túy, hôn lên môi cô: “Em xứng đáng.”
Nói xong, anh xoa xoa tai cô, rồi đi làm việc.
Dù sao anh cũng là đội phù rể, Đào Túy vẫn đỏ mặt, Khâu Viện đến muộn, vừa vào cửa đã ôm lấy cánh tay của Đào Túy: “Vừa nãy chồng cậu nói gì với cậu?”
“Nét mặt đầy cảnh xuân.”
Đào Túy liếc cô ấy, hơi nghiêm mặt: “Không có gì, sao cậu đến muộn vậy?”
“Kẹt xe đó.”
“Ai đi đón cậu?”
Mặt Khâu Viện cũng đỏ: “À, Giang Sách, anh ấy cho người đi đón tớ.”
Đào Túy chậc chậc hai tiếng, búng trán của Khâu Viện, Khâu Viện nhìn quang cảnh này, kinh ngạc nói: “Ngầu ghê, hôn lễ này sang trọng quá.”
Đào Túy cười kéo cô ấy, nói: “Chúng ta đi chụp ảnh.”
“Được.”
Hai người chui vào trong đám người, Đào Túy không quen biết người bên Lý Dịch, ngoài chị Liễu Yên ra, nhưng mà hôm nay bên cạnh chị Liễu Yên luôn có một người đàn ông cao lớn đi theo.
Thỉnh thoảng người đàn ông ngăn cản chị Yên, không để cô ấy đi, hình như hai người đang giận dỗi, nhưng lại trông không giống.
Đào Túy cũng không thể quấy nhiễu.
Cô Lý và mẹ cô còn có mẹ của Hứa Điện, các phú bà cô dì đứng cạnh nhau, cũng là một vòng nhỏ mà người khác không thể đến gần.
Xem như Đào Túy đã lạc đàn, nhưng cô cảm thấy như vậy tự do hơn.
Cảnh cuối cùng.
Lúc giấy đăng ký kết hôn dân quốc xuất hiện.
Đào Túy thật sự cảm thấy vô cùng đẹp, cũng cảm động khóc theo.
Buổi tối, sau khi các phụ huynh rời đi thì một đám người trẻ ở lại, ầm ĩ cả buổi tối, nhiều người cũng ở lại sơn trang nghỉ ngơi.
Đào Túy và Khâu Viện uống rượu ở tầng hai, Lý Dịch gọi tới mấy cuộc điện thoại, thúc giục cô về nghỉ, hoặc là sẽ xuống tìm cô.
Đào Túy chỉ đành bĩu môi, nhảy xuống ghế cao.
Khâu Viện thở dài: “Chồng cậu quản lý cậu nghiêm khắc quá.”
Đào Túy cười rồi đá Khâu Viện: “Đừng tưởng tớ không biết anh Giang Sách cũng đang tìm cậu.”
Khâu Viện đỏ mặt, trừng cô, xua tay nói: “Cậu mau cút đi.”
Đào Túy cười to, cầm điện thoại và máy ảnh trên mặt bàn, “lộc cộc lộc cộc” lên tầng, quả nhiên trên tầng yên tĩnh hơn, rất nhiều người cũng đã về phòng của mình.
Vốn dĩ sơn trang này ở ngay trong Nhất Vịnh Sơn Thủy.
Đào Túy và Lý Dịch có thể đi về, nhưng mà mấy người Văn Trạch Lệ cũng ở lại đây, Lý Dịch bèn đi theo.
Phòng ở tầng bốn.
Đào Túy dọc theo hành lang, lại vô tình thấy Hứa Điện quỳ một chân xuống đất cởi giày cao gót cho Mạnh Oánh.
Quỳ đến mức gọi là thẳng tắp.
Đào Túy “vèo” một cái chạy nhanh.
Kết quả cửa phòng tiếp theo hơi khép, cô thấy Giang Úc quỳ thẳng trên bàn phím, bên cạnh có một bé trai mặt mũi bầm dập, Vân Lục đen mặt ngồi trên ghế sofa.
Đào Túy: “. . .”
Thấy chuyện không nên thấy.
Cô che mặt, nhanh chóng về phòng của mình, trở tay đóng cửa lại, thở hổn hển.
Lý Dịch ngồi trên ghế sofa, ngậm thuốc lá, híp mắt nhìn cô.
“Em về rồi?”
Đào Túy đá giày cao gót, chạy tới phía anh, quỳ giữa đôi chân dài của Lý Dịch.
Lý Dịch bóp khói: “Hửm?”
Đào Túy ôm cổ anh, chỉ hai phòng bên cạnh, nói: “Vừa nãy em thấy hai người Hứa Điện, Giang Úc đang quỳ.”
Lý Dịch: “Ồ.”
Đào Túy nắm tay: “Thật đáng kinh ngạc..”
Lúc này, điện thoại của Lý Dịch reo, là tin nhắn nhóm, Chu Dương gửi một video, Đào Túy ló đầu nhìn theo, thấy Chu Dương quỳ xuống cởi đai lưng cho Tô Hảo.
Đai lưng của đồ ngủ.
Chu Dương: [Chậc, vợ tôi gửi.]
Đào Túy ung dung ngẩng đầu lên, nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch yên lặng.
Hồi lâu, anh hôn môi cô: “Bà xã, chúng ta không hợp cho người khác xem.”
Đào Túy nhớ tối qua anh kéo chân cô, quỳ như vậy, cổ và mặt lan tràn một tầng màu đỏ mong mỏng, cô đẩy ngực của anh.
“Em biết rồi.”
“Là anh em các anh đều rất có năng lực.”
Gần đây cô mới nghe nói, mấy người này được gọi là nhóm quỳ Lê Thành.
Lý Dịch cười khẽ.
Vòng tay ra sau lưng cô, kéo dây khóa sau lưng xuống, sau đó lật người cô, anh cúi người xuống hôn, nắm bàn tay ấn tay vịn của cô.
Quỳ một chân trên ghế sofa, anh nói: “Anh quỳ cho em.”
Đào Túy nghiêng đầu nhìn.
Mặt càng đỏ hơn.
Anh đang cởi nút cài.
…
Cuộc sống vẫn đang tiếp tục, tháng bảy, Đào Túy kết thúc đại học năm thứ ba, sắp vào đại học năm thứ tư. Mùa hè này, Đào Túy vô cùng bận bịu, một tuần phải livestream ba lần.
Khoảng thời gian đều ở vào tám giờ đến mười giờ tối.
Còn phải quay thêm video, tham gia các hoạt động, bận đến nỗi chân không chạm đất.
Thời gian đính hôn cũng đã xác định, vào mùng hai tháng tám.
Dựa theo bát tự của Đào Túy và Lý Dịch để tính ngày.
Chuyện đính hôn này do bên ông cụ Lý sắp xếp, Đào Túy và Lý Dịch cũng chỉ tham dự mà thôi, bởi vì không phải hôn lễ nên Đào Túy không để ý lắm.
Sáng sớm ngày này.
Đào Hinh đã chạy tới từ chỗ cô Lý, ở cùng Đào Túy.
Lý Dịch mời người trang điểm và thay quần áo cho Đào Túy, đầm màu trắng vừa người lộ vai, khiến cô trông trong sáng trắng ngần. Lúc Lý Dịch mặc áo sơ mi trắng đi ra ngoài, đúng lúc thấy cô gái đứng ở bên cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu trên người cô, vòng sáng bao bọc cô.
Lý Dịch dừng chân, dựa lên cửa, thưởng thức một lúc lâu.
Đào Túy đợi một lúc, không thấy anh động đậy, bèn “này” một tiếng.
Lý Dịch cong môi đi tới, khom người cầm giày cao gót trên đất lên, cầm chân trần của Đào Túy, mang giày cho cô.
Sau khi hai chân đã đi giày cao gót, Lý Dịch ngẩng đầu, nói: “Bà xã.”
Đào Túy chống bả vai của anh, “ơi” một tiếng.
Anh cười khẽ.
“Cúi đầu xuống.”
Đào Túy biết anh muốn hôn cô, lập tức lắc đầu: “Không được, son của em.”
Lý Dịch cười cười, quỳ một chân xuống đất, tay giữ cổ cô, kéo cô xuống.
Đào Túy kinh ngạc hô một tiếng, nắm tay vịn của ghế sofa, cúi đầu, môi lập tức bị chặn lại.
Tay của Lý Dịch nắm chân trần của cô, sau đó nhẹ nhàng dịch lên.
Bắp chân, đầu gối, bắp đùi.
Đào Túy luống cuống.
Chẳng lẽ người đàn ông này không biết phân biệt trường hợp.
Hôn xong.
Đào Túy ngã xuống, ngã trong lòng anh.
Lý Dịch ôm cô đứng dậy, nghiêng người lấy son môi, nhưng đối diện với ánh mắt của Đào Hinh, tay của Lý Dịch dừng lại, Đào Hinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đi lên trước.
Kéo Đào Túy từ trong tay anh, thấp giọng nói: “Xe chờ ở bên ngoài.”
Đào Túy đỏ mặt hơn, vội vã cầm lấy son trong tay Lý Dịch, thoa thêm hai lần, cũng không dám nhìn Đào Hinh.
Đào Hinh dắt tay của con gái, sau khi đi mấy bước, bà ấy nhắc nhở Lý Dịch: “Lý Dịch, cháu cũng lau miệng đi.”
Ngón tay của Lý Dịch lau khóe môi, giọng nói trầm thấp mà đáp một tiếng.
Lần đầu tiên trong đời cảm thấy lúng túng.
Không biết mẹ vợ đến đây lúc nào.
Sau khi ra khỏi phòng, Đào Hinh ấn trán Đào Túy: “Bình thường hai đứa cũng làm như vậy?”
Đào Túy ho khan một tiếng: “Không có.”
Đào Hinh: “Trông Lý Dịch rất thích con.”
Đào Túy: “Vâng.”
Người đàn ông nặng tình mới có thể làm nhiều chuyện không hợp với tính cách của mình như vậy, vừa nãy Đào Hinh chỉ đi rửa tay, đi ra thì thấy cảnh đó.
Thật sự đi cũng không được, không đi cũng không được.
Tầng một có đoàn xe của ông cụ Lý tới đón.
Đào Túy giẫm giày cao gót tới cửa, liếc nhìn.
Sửng sốt.
Tất cả đoàn xe đều là màu hồng.
Tất cả xe đều là màu hồng, đây là tình huống gì?
Đào Hinh cũng ngây người, bà ấy hỏi dì Lưu bên cạnh: “Xe do ông cụ Lý cử tới?”
Lần đầu tiên dì Lưu thấy kiểu màu hồng này, lúng túng gật đầu: “Đúng vậy.”
Đào Hinh: “. . .”
Ông cụ Lý nói toàn quyền nhận hết.
Họ cho rằng ít nhất sẽ trang trọng nghiêm túc.
Không ngờ, toàn là hồng.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Đào Túy quay đầu nhìn, trong mắt có mơ màng cùng xin giúp đỡ. Lý Dịch thắt cà vạt, ngón tay thon dài cong lên, thuận tiện nhìn ra ngoài.
Ngón tay cũng dừng lại.
Vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt mang chút kinh ngạc.
Anh cầm điện thoại lên, tìm dãy số của ông cụ, gọi đi.
Giọng nói của anh rất thấp: “Màu hồng?”
Ông cụ Lý ở đầu kia nhìn thời gian, phát hiện anh còn có thời gian gọi điện tới, hung dữ nói: “Màu hồng thì sao? Hai đứa còn không mau lên đường, bao nhiêu người nhà đến rồi.”
Lý Dịch mím chặt môi: “Ông phái xe màu hồng tới?”
Ông cụ Lý: “Đúng, mau lên đường đi.”
Nói xong, ông cụ Lý nhanh chóng cúp máy.
Lý Dịch: “. . .”
Anh liếc mắt nhìn dì Lưu: “Nhà còn xe không?”
Dì Lưu dè dặt lắc đầu.
Lý Dịch: “. . .”
Anh yên lặng hồi lâu, tiến lên, dắt tay Đào Túy, đi xuống bậc thang.
Có ba chiếc xe màu hồng tới, yên tĩnh đậu ở cửa, Lý Dịch đưa Đào Túy lên ghế sau của chiếc thứ nhất. Anh lại mở cửa xe cho Đào Hinh, Đào Hinh lên chiếc thứ hai, Lý Dịch quay lại chiếc thứ nhất, lên ghế sau.
Ba chiếc xe nhỏ màu hồng, chạy thẳng đến nhà chính nhà họ Lý.
Tiệc đính hôn sắp xếp ở nhà chính.
Ba chiếc xe nhỏ rất hồng, đi một hàng phong cảnh khiến người ta nhìn chăm chú.
Cách cửa kính xe, Đào Túy cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của người đi đường bên ngoài, thậm chí có một vài chiếc xe đi qua họ, còn huýt sáo.
Người đàn ông lạnh lùng cao lớn như Lý Dịch ngồi trong xe màu hồng, vô cùng không ăn khớp.
Nhưng mà sau khi đến nhà chính.
Lý Dịch cảm thấy kinh ngạc về ba chiếc xe nhỏ màu hồng này thì vẫn còn sớm, cả nhà chính đều là màu hồng, tất cả bố trí đều là màu hồng, ba chiếc xe nhỏ lái đến bên cạnh vành đai xanh, vậy mà hòa hợp kỳ lạ.
Đào Túy khẽ nhếch môi, hồi lâu cô tới gần, ôm eo của Lý Dịch: “Anh, thật may chúng ta tự chọn quần áo.”
Cô không thể tưởng tượng Lý Dịch mặc áo sơ mi và âu phục màu hồng.
Lý Dịch vô cùng đau đầu, anh xoa tóc của cô gái, thấp giọng nói: “Có lẽ ông nội cho rằng em thích màu hồng.”
Xe đến cửa chạm hoa.
Toàn xe đẹp đậu ở bãi đỗ xe bên kia, các loại xe màu đen trang trọng dung hòa trong đó, giống như rơi vào ảo mộng thiên đường.
Có thể tưởng tượng ra, khách khứa hôm nay đều là những nhân vật thế nào, mà họ thấy cảnh này, chắc hận không thể không nhận lời mời.
Quản gia mặc âu phục màu trắng, đứng chờ ở cửa.
Ông ấy hết sức bình tĩnh, cười nói: “Cuối cùng đã tới.”
Đào Túy cười ngọt ngào: “Chào bác quản gia.”
“Mọi người đều đang đợi hai người.”
Quản gia dẫn đường ở phía trước, Đào Túy kéo cánh tay của Lý Dịch. Đào Hinh đi theo bên cạnh, nhìn những thứ này, bà ấy cũng rất nhức đầu.
Trong phòng khách có rất nhiều khách khứa, những vị khách này đều là vài người lớn tuổi, có tiếng tăm lừng lẫy ở Lê Thành. Họ mặc âu phục vừa người, ngồi trong phòng khách phủ đầy màu hồng, mỗi người đều bình tĩnh, thấy người mới đi vào thì mỉm cười chúc phúc.
Lý Dịch gật đầu với họ, vẻ mặt bình tĩnh.
Đào Túy cũng mỉm cười.
Ông Tiêu tỏ vẻ đầy ghét bỏ: “Ông nội cháu có cái gu gì đâu.”
“Một đống màu hồng.”
“Ông thật sự muốn quay đầu bỏ đi.”
Lý Dịch cầm một hộp xì gà lên, mở ra, đưa một điếu cho ông Tiêu.
Ông Tiêu nhận lấy, nói: “Thật may xì gà này không phải màu hồng.”
Cả đám cười to.
Chu Dương, Hứa Điện và Giang Úc ngồi ở ghế sofa bên kia, đang hút thuốc lá, nghe thấy câu này thì bật cười. Chu Dương đứng dậy, cầm một hộp đưa cho ông Tiêu.
Ông Tiêu nhận lấy nhìn.
Xì gà bên trong thật sự là màu hồng.
Ông ấy chấn động, suýt chút nữa vứt đi.
Chu Dương cười to.
Hứa Điện lau mắt kính, ôm vợ mình từ phía sau, nhìn Lý Dịch: “Cậu nên mặc âu phục màu hồng.”
Đào Túy dùng sức lắc đầu.
Chu Dương thấy Đào Túy như vậy, cảm thấy đáng yêu, anh ấy nói: “Em cũng nên mặc váy màu hồng, à, cũng đi tất màu hồng.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha. . .” Giang Úc cười to.
Đào Túy muốn giậm chân, nhưng không dám.
Cô véo eo của Lý Dịch.
Lý Dịch “chậc” một tiếng, chỉ Chu Dương: “Cậu mới hợp màu hồng, rất lẳng lơ.”
Một đám người lại bật cười.
Tô Hảo nhìn Chu Dương từ trên xuống dưới, sắc mặt Chu Dương cứng đờ, nhéo eo Tô Hảo: “Bà xã, đừng nghĩ vớ vẩn.”
Một đám người lại cười lớn.
Đúng lúc ông cụ Lý đi xuống tầng, ông ấy mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn vô cùng trang trọng, vấn đề là ngay cả cầu thang cũng là màu hồng, ông ấy thấy họ đã đến, sầm mặt liếc Lý Dịch.
Bên này quản gia sắp xếp vào tiệc.
Tất cả khách khứa nối đuôi đi đến sân sau.
Sân sau của nhà họ Lý vô cùng lớn, nhưng mà không có ngoại lệ, tất cả bàn ghế ăn bao gồm chén đĩa đều là màu hồng, Ông Tiêu là người đầu tiên kháng nghị, ông ấy chỉ ông cụ Lý: “Ông nói đi, con người ông có cái gu gì thế?”
Ông Nhiếp bên cạnh bật cười: “Có lẽ là có trái tim thiếu nữ?”
Ông cụ Lý vô cùng bình thản, ông ấy liếc nhìn họ, nói: “Ngồi xuống đi.”
Ông Tiêu: “. . .”
Tới đã tới rồi, cũng không thể cút ngay.
Vì vậy các khách khứa nhắm mắt ngồi xuống, hôm nay người chứng kiến Lý Dịch và Đào Túy đính hôn đều là nhân vật có máu mặt, hiện trường còn có máy bay không người quay ở đỉnh đầu.
Ông cụ Lý đi lên bệ giảng phấp phới màu hồng, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước micro, nói: “Cảm ơn mọi người bận bịu vẫn dành thời gian đến tham gia tiệc đính hôn của cháu tôi.”
Một lời mở màn, ông cụ nói vừa vô cùng nghiêm túc vừa trang trọng.
Mọi người ở trong khung cảnh màu hồng này, cũng nghiêm túc nghe, Đào Túy sờ chén đĩa bên cạnh.
Tất cả đều là màu hồng.
Cô ghé vào bên tai Lý Dịch nói: “Anh, những thứ này đều đặt làm à?”
Lý Dịch cúi đầu: “Chắc vậy.”
Bên kia, ông cụ Lý nói xong.
Ông ấy chuẩn bị nói tiếp chuyện khác.
Ai ngờ.
Con vẹt treo trên tường xé được băng dính trên miệng, vỗ cánh hô to: “Cứ đặt màu hồng, chắc chắn cháu dâu thích màu hồng.”
“Không cần để ý đến Lý Dịch, tôi chỉ quan tâm cháu dâu.”
Quản gia kinh ngạc, vội vàng gỡ cái lồng xuống.
Xung quanh yên lặng một khoảng.
Vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ Lý, dần dần hơi nứt nẻ.
Ông ấy che ngực.
Đào Túy ngạc nhiên, vội vàng tiến lên, đỡ cánh tay của ông cụ.
Lý Dịch cũng đi theo lên bậc, đỡ ông cụ.
Ông cụ che ngực, ông ấy giữ chặt tay Đào Túy, lại giữ chặt tay Lý Dịch, đặt tay của hai người lại với nhau, nắm thật chặt.
Sau đó, ông ấy nhìn Đào Túy, giọng nói khó giấu nghẹn ngào: “Đào Túy.”
Đào Túy lập tức gật đầu.
Con vẹt sau lưng vẫn đang chít chít vỗ cánh.
Ông cụ im lặng một lát, nghiêng đầu nói với quản gia: “Nhổ hết lông của nó. . .”
Con vẹt lập tức im miệng.
“Chiếp chiếp.”
Ông cụ quay đầu, tiếp tục nhìn Đào Túy nói: “Cháu phải ở bên cạnh thằng bé, ông nội già rồi, không thể ở bên thằng bé được bao lâu. Mười mấy tuổi Lý Dịch đã mất mẹ, mười sáu tuổi lại đi làm lính, gặp nguy hiểm liên tục trong quân đội, mấy lần sát vai với tử thần, lại cưới người vợ không tốt, còn. . . còn. . .”
Ông cụ không nói được câu tiếp theo.
Lý Dịch gánh sự sỉ nhục đó.
Có lẽ rất nhiều người không biết, nhưng trong lòng người nhà đều là nỗi đau.
Đường đường là cậu chủ nhà họ Lý, cương chính hiên ngang, suýt chút nữa nuôi con của kẻ khác.
Nghĩ tới đây, tay của ông cụ Lý nắm chặt hơn, ông ấy nắm chặt tay Đào Túy: “Cháu hứa với ông nội.”
Hốc mắt của Đào Túy đỏ lên , cô “vâng vâng vâng” gật đầu: “Cháu hứa cháu hứa.”
Ông cụ Lý thở phào một hơi.
Ông ấy nhìn về phía Lý Dịch.
Sắc mặt của Lý Dịch bình thản, nói: “Không cần phải lo cho cháu.”
Ông cụ Lý: “Ông không lo lắng, ông chỉ hỏi cháu, có thể đối xử tốt với con bé không?”
Lý Dịch: “Có thể.”
Ông cụ Lý tin cháu mình, ông ấy nhìn chằm chằm anh: “Lấy cô gái về nhà chính là phải cưng chiều, đàn ông nhà họ Lý chúng ta phải coi trách nhiệm lớn hơn trời.”
“Đào Túy còn nhỏ, sau này con bé trở thành vợ cháu, con bé vẫn phải giữ phần ngây thơ, đáng yêu này, cháu không thể nuôi xấu con bé.”
Lý Dịch gật đầu: “Cháu biết.”
Ông cụ Lý sâu xa nhìn hai người họ, lại nắm thật chặt.
Lúc lâu, mới buông tay.
Lý Dịch và Đào Túy một trái một phải đỡ ông cụ xuống chỗ ngồi phía dưới, Đào Hinh che mặt, bởi vì nghe thấy lời của ông cụ, cẩn thận chảy nước mắt.
Bà ấy luôn mong Đào Túy có thể giữ tính hồn nhiên, đáng yêu vốn có.
Bây giờ, bà ấy giao cô cho Lý Dịch.
Lý Dịch cũng có thể làm được.
Bên này cuối cùng người chủ trì cũng lên bục.
Tuyên bố chương trình đính hôn bắt đầu.
Lý Dịch được gọi lên, anh sửa sang áo sơ mi, đi lên bục. Ở đâu người đàn ông cao lớn đều trông rất đáng tin, anh nhận micro, đối mặt với khách khứa.
Cuối cùng ánh mắt nhìn lên mặt Đào Túy.
Đào Túy nắm chặt khăn trải bàn màu hồng, cười nhìn anh, mi mắt cong cong, giống như một con hồ ly nhỏ.
Lý Dịch cong khóe môi, sau đó nhận lấy chiếc nhẫn đính hôn từ trong tay người chủ trì, đi về trước một bước, quỳ xuống trước mặt Đào Túy.
Anh nói: “Bà xã, thích cách quỳ này không?”
Đào Túy lập tức đứng lên: “Anh. . .”
“Còn gọi anh?”
“Ha ha ha ha, lúc này phải đổi xưng hô rồi, Lý Dịch cậu không được rồi.”
Mấy người Chu Dương trêu chọc ở đằng sau.
Lý Dịch giơ tay về phía Đào Túy, nhướng mày: “Em gọi anh là gì?”
Đào Túy cũng bị trêu chọc đến mức xấu hổ, cô le lưỡi: “Ông xã.”
Giòn tan.
Nhẹ nhàng.
Lý Dịch cúi người, cách mấy bậc thang, một tay ôm eo Đào Túy, bế cô lên.
Váy đung đưa trong không trung.
Đẹp không sao tả xiết.
Đào Túy ôm cổ anh, lại gọi một tiếng: “Ông xã.”
Lý Dịch: “Bà xã.”
Lúc này.
Phía sau truyền đến tiếng nói của con vẹt.
“Bà xã bà xã bà xã bà xã bà xã.”
Lý Dịch: “. . .”
Anh quay đầu: “Im miệng.”
Con vẹt: “Ông xã ông xã ông xã ông xã.”
Đào Túy: “Im miệng.”
Ông cụ che ngực, nói với quản gia: “Hay là giết đi.”
Tiếng nói vừa dứt.
Lý Dịch cắn chiếc nhẫn đính hôn, cúi đầu chậm rãi đưa vào ngón tay nhỏ bé trắng nõn của Đào Túy.
Đầu lưỡi của anh đẩy chiếc nhẫn đính hôn.
Đào Túy che mặt, chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng bỏng.
Chu Dương ở dưới “đậu má” một tiếng.
“Lý Dịch, cậu mới là tên lẳng lơ nhất.”
Má nó vậy mà dùng miệng đeo nhẫn.
Đậu má.
Mình thua rồi.
Bình luận facebook