Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Chương 51
Trong âm thầm Đào Túy có đủ loại tưởng tượng đủ loại phóng khoáng, thật sự đi tới cảnh đó, cô cũng hơi luống cuống, hô hấp cũng rối loạn.
Thậm chí che cổ áo theo bản năng.
Trùng hợp lúc nào không trùng sao lại cứ đúng vào lúc này, hôm nay cô mặc váy kiểu sơ mi, Lý Dịch nâng tròng mắt nhìn cô, Đào Túy ngừng hô hấp, gương mặt rất đẹp.
Lý Dịch cúi đầu, môi mỏng chạm vào cổ cô, sau đó bắt nắm cái tay đang che của cô đè xuống ghế sofa, từ từ hôn xuống.
Tê tê.
Đào Túy co bả vai lên theo phản xạ.
Ánh đèn ở đỉnh đầu rất sáng, phòng khách lớn chỉ có hai người họ, trong đầu Đào Túy thoáng hiện ra các loại hình ảnh, cô vâng theo ý nghĩ của cơ thể mình, theo phản xạ sờ lên cổ áo của Lý Dịch.
Lôi cổ áo anh rồi xé ra.
Vết sẹo đó hiện ra.
Là vết sẹo hình chữ nhất (一), nhưng liền chung một chỗ với xương quai xanh, nên có hơi giống chữ thập (十). Đào Túy đang muốn nhìn nghiêm túc chút nữa, thì cảm thấy bả vai chợt lạnh.
Cô lại hít một hơi, đẩy bả vai của Lý Dịch ra.
Đẩy xong cô lại cảm thấy làm sao phải đẩy, lại thu về, ngón chân co quắp. Ngay lúc cô cho rằng phải luôn tiếp tục như vậy, thì Lý Dịch chống người dậy, hôn vào cổ cô, giọng nói rất thấp: “Đi tắm.”
Tinh thần của Đào Túy lập tức rơi về trần gian.
Đôi mắt ngấn nước của cô nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch cúi đầu cài nút áo sơ mi cho cô, còn kéo dây áo lên. Sau mấy cái này, anh lui về phía sau, đứng dậy, kéo cô lên.
Đẩy eo của cô: “Anh thu dọn bàn.”
Đào Túy lấy lại tinh thần, “á” một tiếng, gật đầu: “Ồ, được.”
“Anh, em đi lên trước.”
“Ừ.”
Đào Túy nói xong, “bịch bịch bịch” chạy lên lầu, sau khi chạy một đoạn đường thì quay đầu nhìn anh, Lý Dịch đang châm thuốc, anh hơi cúi đầu, không thể thấy vẻ mặt.
Áo sơ mi có hơi xốc xếch, cổ áo vừa mở ra cũng không cài nút, ngực lộ ra phần lớn.
Đào Túy đỏ mặt, nói: “Anh, anh sớm… sớm đi lên nhé.”
Nói xong, cô xấu hổ muốn chết, vội vàng lên tầng, chạy thẳng đến phòng. Sau khi tiến vào, tay cô vẫn đang run, chạy đến chỗ tủ quần áo lấy đồ ngủ.
Tủ quần áo kề sát kính dài, Đào Túy hơi ngửa đầu, thấy được cổ mình đỏ.
Do anh mút.
Sau đó, anh còn hôn chỗ nào…
Đào Túy cởi cổ áo ra, sau khi thấy đỏ như vậy, cô thiếu chút nữa thét chói tai, túm áo sơ mi nhanh chóng vào phòng tắm.
Dưới tầng.
Lý Dịch nghe thấy lời của Đào Túy, đầu ngón tay ngừng lại một lát, sau đó anh tiếp tục hút thuốc, vẻ mặt mang chút nhẫn nhịn.
Sau khi hút khoảng hai điếu, anh mới lấy lại chút lý trí, vén tay áo lên, cầm bát và mâm trên mặt bàn về phòng bếp, đặt trong máy rửa bát tự động.
Cả phòng khách rất yên tĩnh.
Nhưng mà không đủ ánh sáng, Lý Dịch ra ngoài phòng bếp, vẻ mặt lấy lại sự lạnh lùng, anh đi thẳng lên tầng, thấy cửa phòng của Đào Túy cũng chưa khóa.
Bên trong tuôn ra ánh sáng.
Căn phòng này vốn chỉ là phòng khách, lúc sửa sang dùng phong cách đơn giản nhất, không có chút cảm giác thiếu nữ, nhưng mà từ sau khi cô vào ở.
Căn phòng này, hơi thở trở nên thơm ngát mềm mại.
Anh đi tới, bàn tay nắm chốt cửa, kéo về trước.
Đóng lại.
Cạch.
Rất nhẹ.
Sau đó, anh cởi cổ áo sơ mi, sải bước lên tầng.
Đào Túy tắm xong đi ra, váy ngủ được chọn là loại tơ mềm, trước đây mua với bạn bè cùng phòng, nhưng mà vẫn chưa kịp mặc, bình thường cô hay dùng váy ngủ kiểu vải bông.
Cô kéo dây áo, vừa đi tới đi lui ở phòng khách nhỏ vừa sấy tóc, sấy được nửa thì phát hiện, sao cửa phòng lại đóng?
Cô nhớ trước khi cô tắm vẫn mở mà.
Đào Túy ném máy sấy, chạy tới, kéo cửa phòng ra, liếc ra bên ngoài.
Lại thấy cả tầng một, đều tối rồi.
Ngay cả đèn cảm ứng ở tầng hai cũng tối.
Cho nên, Lý Dịch về tầng ba rồi sao? Anh cũng đi tắm?
Vậy anh…
Còn xuống không?
Đào Túy nghĩ tới đây.
Cạch.
Đóng cửa lại, cô dựa lên cửa, che ngực, chỗ đó đập rất kịch liệt. Cô hơi do dự, đi về phòng, khom người cầm điện thoại trên giường lên.
Nhấn mở.
Cũng không cần chờ cô gửi tin cho Lý Dịch.
Thì thấy anh gửi tới.
Lý Dịch: [Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh đưa em về trường.]
Đi ngủ sớm một chút.
Sáng mai anh đưa em về trường.
Đào Túy ngã ngồi trên giường, hiểu rồi.
Anh chỉ trêu ghẹo một chút, vốn chưa từng muốn làm gì cô.
Mà cô thì sao?
Gội đầu, rửa mặt, chọn váy ngủ, chuẩn bị trong phòng tắm lâu như vậy.
Đào Túy ngã về sau, nằm ngửa trên giường.
Đột nhiên có hơi buồn, còn muốn khóc.
Có phải vóc dáng của cô rất kém?
Anh không thích?
Hoặc là… Không đủ đầy đặn?
Không đủ lẳng lơ?
Vừa nghĩ tới hai cô gái đứng sau lưng anh, lại nghĩ tới ba kế toán của anh, ai cũng có vóc người nóng bỏng, xinh đẹp.
Đào Túy còn nghĩ đến Tần Tư Tư.
Mặc dù Tần Tư Tư rất đáng ghét, nhưng mà gương mặt chắc chắn đẹp, quan trọng hơn mặc dù trông giống yếu ớt, nhưng mà cũng có vóc dáng.
Đào Túy kêu gào, cầm gối dùng sức nặn.
Vấn đề và phiền muộn như vậy, lại không tìm được người bày tỏ.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn bất chấp gửi tin cho Khâu Viện.
Tôi là Đào Túy nha: [Cậu nói xem, một người đàn ông không chạm vào một người phụ nữ, anh ấy có ý gì?]
Đúng lúc Khâu Viện ở đầu kia đang đọc tiểu thuyết.
Thấy tin nhắn này, tức giận mà trả lời.
Tôi là Khâu Viện nha: [Cảm thấy cô gái không có sức quyến rũ, sớm muộn sẽ ngoại tình trong hôn nhân.]
Đào Túy: “…”
Ngoại tình trong hôn nhân.
Bây giờ cô cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngoại tình, chia tay. Một buổi tối này Đào Túy không hề ngủ ngon, cô không thể tránh nằm mơ thấy đám cưới của Lý Dịch và Dương Nhu.
Thật ra lúc đó cô muốn tham gia, thậm chí còn chuẩn bị một món quà cưới, tâm trạng của cô rất phức tạp, cảm thấy mình sinh không đúng lúc, còn mang chút buông thả và kích động, trên quà cưới còn nhét một tấm thiệp mừng cưới, nhưng mà không viết chữ gì hay ho.
Chỉ có năm chữ.
“Chúc anh sớm ly hôn.”
Sau đó trước khi lên tàu cao tốc đến Lê Thành, cô đã hối hận, vứt món quà này đi.
Rồi sau khi đến Lê Thành, Đào Túy không đến đám cưới đó, cô ở phòng trên tầng, nằm ở tầng hai, nhìn anh đón cô dâu vào cửa.
Dương Nhu.
Khi đó đúng là rất đẹp.
Vóc người cũng đẹp, điềm đạm đáng yêu.
Nhưng từ xa nhìn lại, họ quả thật xứng đôi.
Tối nay mơ quá nhiều, cộng thêm trước khi ngủ tâm trạng buồn bực, khiến vành mắt của Đào Túy thâm quầng, cô uể oải giống như con thỏ, mặc quần jean và áo trên. Trước ngực và cổ đã không còn vết đỏ nữa.
Đào Túy xuống tầng một.
Dì Lưu đang chuẩn bị bữa ăn sáng, thấy vậy cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Đào Túy trả lời.
Cô ngáp một cái, uống một hớp nước, thì nghe thấy cầu thang sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cơ thể cô hơi cứng ngắc, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục đứng uống nước.
Tiếp đó, giọng nói của người đàn ông vang lên từ đỉnh đầu, cổ cô bị nhéo một cái: “Anh đưa em đến trường.”
Đào Túy bỏ cốc xuống: “Ồ, được.”
Lý Dịch nhìn gò má cô, tay trượt xuống, ôm eo cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Nghe giọng nói của anh, mà không hề có phản ứng.
Đào Túy cười xoay người qua, nhìn anh, mi mắt cong cong: “Không có, anh, chúng ta đi ăn sáng đi.”
Trong nụ cười như không có chuyện gì.
Nói xong, cô đi về phía phòng ăn, ngồi xuống, “oa” một tiếng nói: “Dì Lưu, hôm nay dì chiên bánh quẩy à?”
“À, đúng vậy.” Dì Lưu bưng sữa đậu nành ra, cười trả lời: “Ăn nhiều chút, bên này còn có sandwich, phải cân bằng dinh dưỡng.”
“Được ạ.” Trên mặt mày Đào Túy toàn là vui vẻ.
Lý Dịch đứng tại chỗ, kéo tay áo, ánh mắt luôn ở trên người Đào Túy, nhìn cô cười, nhìn cô ăn, nhìn cô mãi không liếc mắt về phía mình.
Anh cắn hàm răng, đi về phía bàn ăn.
Lúc anh đi tới, Đào Túy lập tức cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Lý Dịch kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô, anh cầm báo lên, uống một hớp cà phê, tầm mắt thỉnh thoảng liếc về phía Đào Túy.
Cô giống như con sóc, cứ ăn mãi, nhưng không hề ngẩng đầu.
Lý Dịch híp mắt.
Sau đó hai người yên lặng, cũng không nói chuyện, duy trì đến lúc Đào Túy lên xe của Lý Dịch, chắc dì Lưu nhìn ra vấn đề gì đó, nên đứng ở cửa nhìn.
Điều này khiến Đào Túy có đối tượng có thể tương tác, cô còn hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với dì Lưu.
Xe chạy, lái ra ngoài.
Lý Dịch vốn định châm điếu thuốc, sau đó ngừng lại, nhìn Đào Túy, mấy giây sau, anh bỏ thuốc xuống, giọng nói rất thấp: “Có phải anh đã làm sai điều gì không?”
“Xin lỗi.”
Thẳng thắn xin lỗi.
Cũng không hỏi nguyên nhân.
Trong phút chốc Đào Túy sửng sốt, sau đó cô lập tức lắc đầu, nói: “Không có, không phải vậy, anh, tối qua em ngủ không ngon, có hơi buồn ngủ, bây giờ còn buồn ngủ, còn buồn ngủ nè.”
Cô chỉ vành mắt đen của mình cho anh nhìn.
Không có tâm trạng trang điểm, nên để mặt mộc, thế là vành mắt đen rất rõ ràng.
Lý Dịch mượn đèn đỏ, nắm cằm cô, nhìn trên dưới, sau đó anh nhướng mày: “Vẫn ổn, không đen lắm.”
Đào Túy cười đẩy tay anh ra.
Cô dịch về, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cô đang xấu hổ.
Mình làm xong nhiều việc như vậy, nhưng anh vốn không có hứng thú đó.
Hơn nữa, rất nghi ngờ bản thân.
Đào Túy chống cằm, nghĩ rằng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà trong đầu đều là Lý Dịch.
Đều là anh.
Đến bên ngoài lớp, Đào Túy xuống xe đóng cửa, dựa trên cửa sổ xe nói: “Bái bai anh.”
Lý Dịch đặt một tay lên tay lái, vốn định tiến tới hôn cô, kết quả cô nhanh nhẹn tránh đi, anh híp mắt rồi “ừ” một tiếng.
“Học hành chăm chỉ.”
“Được.”
Đào Túy nói xong, xoay người đi về phía phòng học, xe sau lưng vẫn chưa đi, cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông ngồi trong chỗ lái, một tay buông thõng đặt ra ngoài.
Nhìn về phía cô.
Nhưng mà khuất sáng, Đào Túy không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô le lưỡi về phía anh, nhanh chóng chạy vào phòng học.
Lý Dịch thấy vậy, khóe môi cong lên.
Sau đó khởi động xe, rời đi.
Sau khi Đào Túy ngồi vào phòng học, nghe thấy tiếng động cơ, cũng biết anh đã đi.
Cô lập tức giống như quả bóng bị bóp dẹp, nằm trên bàn.
Tiết này là mỹ thuật tự chọn.
Chỉ chốc lát sau, cô giáo tới dạy, cô giáo mỹ thuật trẻ tuổi xinh đẹp, tóc dài phất phới, hôm nay cô ấy còn dẫn theo một người mẫu nữ.
Sau khi vào cửa, cô dạy mỹ thuật cười nói: “Hôm nay cô dẫn một người mẫu tới, hôm nay chúng ta sẽ vẽ cô ấy, cô ấy họ Dương.”
Đám học sinh “oa” một tiếng.
Đào Túy ngẩng đầu, lập tức đối diện ánh mắt với Dương Nhu đang đứng cạnh cô giáo, gương mặt dịu dàng thêm trang điểm xinh đẹp.
Hình như Dương Nhu thấy cô cũng sửng sốt, lúc lâu cô ta cười với Đào Túy, dáng vẻ thoải mái trang nhã.
Đào Túy lập tức ngồi thẳng.
Nhìn chằm chằm cô ta.
Lúc này, cô giáo vẫn chia nhiệm vụ, chuyển vị trí. Vị trí của Đào Túy đi tới bên cạnh Dương Nhu, cách rất gần, người mẫu ngay trước mặt mình.
Đào Túy nhẫn nhịn, nắm bút, cười nói: “Chị Dương Nhu, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt của Dương Nhu hơi lóe lên: “Đã lâu không gặp, em càng ngày càng đẹp.”
Cô ta biết bây giờ Đào Túy là bạn gái của Lý Dịch, nếu như không biết, cô ta nên làm như không nhận ra Đào Túy.
Đào Túy mỉm cười.
Sau đó cô cúi đầu xuống, nhưng trong đầu đều nhớ lại hình ảnh tối qua nằm mơ, Dương Nhu kéo tay Lý Dịch, đi vào đại sảnh.
Trong âm thầm Đào Túy có đủ loại tưởng tượng đủ loại phóng khoáng, thật sự đi tới cảnh đó, cô cũng hơi luống cuống, hô hấp cũng rối loạn.
Thậm chí che cổ áo theo bản năng.
Trùng hợp lúc nào không trùng sao lại cứ đúng vào lúc này, hôm nay cô mặc váy kiểu sơ mi, Lý Dịch nâng tròng mắt nhìn cô, Đào Túy ngừng hô hấp, gương mặt rất đẹp.
Lý Dịch cúi đầu, môi mỏng chạm vào cổ cô, sau đó bắt nắm cái tay đang che của cô đè xuống ghế sofa, từ từ hôn xuống.
Tê tê.
Đào Túy co bả vai lên theo phản xạ.
Ánh đèn ở đỉnh đầu rất sáng, phòng khách lớn chỉ có hai người họ, trong đầu Đào Túy thoáng hiện ra các loại hình ảnh, cô vâng theo ý nghĩ của cơ thể mình, theo phản xạ sờ lên cổ áo của Lý Dịch.
Lôi cổ áo anh rồi xé ra.
Vết sẹo đó hiện ra.
Là vết sẹo hình chữ nhất (一), nhưng liền chung một chỗ với xương quai xanh, nên có hơi giống chữ thập (十). Đào Túy đang muốn nhìn nghiêm túc chút nữa, thì cảm thấy bả vai chợt lạnh.
Cô lại hít một hơi, đẩy bả vai của Lý Dịch ra.
Đẩy xong cô lại cảm thấy làm sao phải đẩy, lại thu về, ngón chân co quắp. Ngay lúc cô cho rằng phải luôn tiếp tục như vậy, thì Lý Dịch chống người dậy, hôn vào cổ cô, giọng nói rất thấp: “Đi tắm.”
Tinh thần của Đào Túy lập tức rơi về trần gian.
Đôi mắt ngấn nước của cô nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch cúi đầu cài nút áo sơ mi cho cô, còn kéo dây áo lên. Sau mấy cái này, anh lui về phía sau, đứng dậy, kéo cô lên.
Đẩy eo của cô: “Anh thu dọn bàn.”
Đào Túy lấy lại tinh thần, “á” một tiếng, gật đầu: “Ồ, được.”
“Anh, em đi lên trước.”
“Ừ.”
Đào Túy nói xong, “bịch bịch bịch” chạy lên lầu, sau khi chạy một đoạn đường thì quay đầu nhìn anh, Lý Dịch đang châm thuốc, anh hơi cúi đầu, không thể thấy vẻ mặt.
Áo sơ mi có hơi xốc xếch, cổ áo vừa mở ra cũng không cài nút, ngực lộ ra phần lớn.
Đào Túy đỏ mặt, nói: “Anh, anh sớm… sớm đi lên nhé.”
Nói xong, cô xấu hổ muốn chết, vội vàng lên tầng, chạy thẳng đến phòng. Sau khi tiến vào, tay cô vẫn đang run, chạy đến chỗ tủ quần áo lấy đồ ngủ.
Tủ quần áo kề sát kính dài, Đào Túy hơi ngửa đầu, thấy được cổ mình đỏ.
Do anh mút.
Sau đó, anh còn hôn chỗ nào…
Đào Túy cởi cổ áo ra, sau khi thấy đỏ như vậy, cô thiếu chút nữa thét chói tai, túm áo sơ mi nhanh chóng vào phòng tắm.
Dưới tầng.
Lý Dịch nghe thấy lời của Đào Túy, đầu ngón tay ngừng lại một lát, sau đó anh tiếp tục hút thuốc, vẻ mặt mang chút nhẫn nhịn.
Sau khi hút khoảng hai điếu, anh mới lấy lại chút lý trí, vén tay áo lên, cầm bát và mâm trên mặt bàn về phòng bếp, đặt trong máy rửa bát tự động.
Cả phòng khách rất yên tĩnh.
Nhưng mà không đủ ánh sáng, Lý Dịch ra ngoài phòng bếp, vẻ mặt lấy lại sự lạnh lùng, anh đi thẳng lên tầng, thấy cửa phòng của Đào Túy cũng chưa khóa.
Bên trong tuôn ra ánh sáng.
Căn phòng này vốn chỉ là phòng khách, lúc sửa sang dùng phong cách đơn giản nhất, không có chút cảm giác thiếu nữ, nhưng mà từ sau khi cô vào ở.
Căn phòng này, hơi thở trở nên thơm ngát mềm mại.
Anh đi tới, bàn tay nắm chốt cửa, kéo về trước.
Đóng lại.
Cạch.
Rất nhẹ.
Sau đó, anh cởi cổ áo sơ mi, sải bước lên tầng.
Đào Túy tắm xong đi ra, váy ngủ được chọn là loại tơ mềm, trước đây mua với bạn bè cùng phòng, nhưng mà vẫn chưa kịp mặc, bình thường cô hay dùng váy ngủ kiểu vải bông.
Cô kéo dây áo, vừa đi tới đi lui ở phòng khách nhỏ vừa sấy tóc, sấy được nửa thì phát hiện, sao cửa phòng lại đóng?
Cô nhớ trước khi cô tắm vẫn mở mà.
Đào Túy ném máy sấy, chạy tới, kéo cửa phòng ra, liếc ra bên ngoài.
Lại thấy cả tầng một, đều tối rồi.
Ngay cả đèn cảm ứng ở tầng hai cũng tối.
Cho nên, Lý Dịch về tầng ba rồi sao? Anh cũng đi tắm?
Vậy anh…
Còn xuống không?
Đào Túy nghĩ tới đây.
Cạch.
Đóng cửa lại, cô dựa lên cửa, che ngực, chỗ đó đập rất kịch liệt. Cô hơi do dự, đi về phòng, khom người cầm điện thoại trên giường lên.
Nhấn mở.
Cũng không cần chờ cô gửi tin cho Lý Dịch.
Thì thấy anh gửi tới.
Lý Dịch: [Đi ngủ sớm một chút, sáng mai anh đưa em về trường.]
Đi ngủ sớm một chút.
Sáng mai anh đưa em về trường.
Đào Túy ngã ngồi trên giường, hiểu rồi.
Anh chỉ trêu ghẹo một chút, vốn chưa từng muốn làm gì cô.
Mà cô thì sao?
Gội đầu, rửa mặt, chọn váy ngủ, chuẩn bị trong phòng tắm lâu như vậy.
Đào Túy ngã về sau, nằm ngửa trên giường.
Đột nhiên có hơi buồn, còn muốn khóc.
Có phải vóc dáng của cô rất kém?
Anh không thích?
Hoặc là… Không đủ đầy đặn?
Không đủ lẳng lơ?
Vừa nghĩ tới hai cô gái đứng sau lưng anh, lại nghĩ tới ba kế toán của anh, ai cũng có vóc người nóng bỏng, xinh đẹp.
Đào Túy còn nghĩ đến Tần Tư Tư.
Mặc dù Tần Tư Tư rất đáng ghét, nhưng mà gương mặt chắc chắn đẹp, quan trọng hơn mặc dù trông giống yếu ớt, nhưng mà cũng có vóc dáng.
Đào Túy kêu gào, cầm gối dùng sức nặn.
Vấn đề và phiền muộn như vậy, lại không tìm được người bày tỏ.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn bất chấp gửi tin cho Khâu Viện.
Tôi là Đào Túy nha: [Cậu nói xem, một người đàn ông không chạm vào một người phụ nữ, anh ấy có ý gì?]
Đúng lúc Khâu Viện ở đầu kia đang đọc tiểu thuyết.
Thấy tin nhắn này, tức giận mà trả lời.
Tôi là Khâu Viện nha: [Cảm thấy cô gái không có sức quyến rũ, sớm muộn sẽ ngoại tình trong hôn nhân.]
Đào Túy: “…”
Ngoại tình trong hôn nhân.
Bây giờ cô cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngoại tình, chia tay. Một buổi tối này Đào Túy không hề ngủ ngon, cô không thể tránh nằm mơ thấy đám cưới của Lý Dịch và Dương Nhu.
Thật ra lúc đó cô muốn tham gia, thậm chí còn chuẩn bị một món quà cưới, tâm trạng của cô rất phức tạp, cảm thấy mình sinh không đúng lúc, còn mang chút buông thả và kích động, trên quà cưới còn nhét một tấm thiệp mừng cưới, nhưng mà không viết chữ gì hay ho.
Chỉ có năm chữ.
“Chúc anh sớm ly hôn.”
Sau đó trước khi lên tàu cao tốc đến Lê Thành, cô đã hối hận, vứt món quà này đi.
Rồi sau khi đến Lê Thành, Đào Túy không đến đám cưới đó, cô ở phòng trên tầng, nằm ở tầng hai, nhìn anh đón cô dâu vào cửa.
Dương Nhu.
Khi đó đúng là rất đẹp.
Vóc người cũng đẹp, điềm đạm đáng yêu.
Nhưng từ xa nhìn lại, họ quả thật xứng đôi.
Tối nay mơ quá nhiều, cộng thêm trước khi ngủ tâm trạng buồn bực, khiến vành mắt của Đào Túy thâm quầng, cô uể oải giống như con thỏ, mặc quần jean và áo trên. Trước ngực và cổ đã không còn vết đỏ nữa.
Đào Túy xuống tầng một.
Dì Lưu đang chuẩn bị bữa ăn sáng, thấy vậy cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Đào Túy trả lời.
Cô ngáp một cái, uống một hớp nước, thì nghe thấy cầu thang sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cơ thể cô hơi cứng ngắc, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục đứng uống nước.
Tiếp đó, giọng nói của người đàn ông vang lên từ đỉnh đầu, cổ cô bị nhéo một cái: “Anh đưa em đến trường.”
Đào Túy bỏ cốc xuống: “Ồ, được.”
Lý Dịch nhìn gò má cô, tay trượt xuống, ôm eo cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
Nghe giọng nói của anh, mà không hề có phản ứng.
Đào Túy cười xoay người qua, nhìn anh, mi mắt cong cong: “Không có, anh, chúng ta đi ăn sáng đi.”
Trong nụ cười như không có chuyện gì.
Nói xong, cô đi về phía phòng ăn, ngồi xuống, “oa” một tiếng nói: “Dì Lưu, hôm nay dì chiên bánh quẩy à?”
“À, đúng vậy.” Dì Lưu bưng sữa đậu nành ra, cười trả lời: “Ăn nhiều chút, bên này còn có sandwich, phải cân bằng dinh dưỡng.”
“Được ạ.” Trên mặt mày Đào Túy toàn là vui vẻ.
Lý Dịch đứng tại chỗ, kéo tay áo, ánh mắt luôn ở trên người Đào Túy, nhìn cô cười, nhìn cô ăn, nhìn cô mãi không liếc mắt về phía mình.
Anh cắn hàm răng, đi về phía bàn ăn.
Lúc anh đi tới, Đào Túy lập tức cúi đầu ăn cơm, không nói chuyện.
Lý Dịch kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô, anh cầm báo lên, uống một hớp cà phê, tầm mắt thỉnh thoảng liếc về phía Đào Túy.
Cô giống như con sóc, cứ ăn mãi, nhưng không hề ngẩng đầu.
Lý Dịch híp mắt.
Sau đó hai người yên lặng, cũng không nói chuyện, duy trì đến lúc Đào Túy lên xe của Lý Dịch, chắc dì Lưu nhìn ra vấn đề gì đó, nên đứng ở cửa nhìn.
Điều này khiến Đào Túy có đối tượng có thể tương tác, cô còn hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với dì Lưu.
Xe chạy, lái ra ngoài.
Lý Dịch vốn định châm điếu thuốc, sau đó ngừng lại, nhìn Đào Túy, mấy giây sau, anh bỏ thuốc xuống, giọng nói rất thấp: “Có phải anh đã làm sai điều gì không?”
“Xin lỗi.”
Thẳng thắn xin lỗi.
Cũng không hỏi nguyên nhân.
Trong phút chốc Đào Túy sửng sốt, sau đó cô lập tức lắc đầu, nói: “Không có, không phải vậy, anh, tối qua em ngủ không ngon, có hơi buồn ngủ, bây giờ còn buồn ngủ, còn buồn ngủ nè.”
Cô chỉ vành mắt đen của mình cho anh nhìn.
Không có tâm trạng trang điểm, nên để mặt mộc, thế là vành mắt đen rất rõ ràng.
Lý Dịch mượn đèn đỏ, nắm cằm cô, nhìn trên dưới, sau đó anh nhướng mày: “Vẫn ổn, không đen lắm.”
Đào Túy cười đẩy tay anh ra.
Cô dịch về, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Cô đang xấu hổ.
Mình làm xong nhiều việc như vậy, nhưng anh vốn không có hứng thú đó.
Hơn nữa, rất nghi ngờ bản thân.
Đào Túy chống cằm, nghĩ rằng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà trong đầu đều là Lý Dịch.
Đều là anh.
Đến bên ngoài lớp, Đào Túy xuống xe đóng cửa, dựa trên cửa sổ xe nói: “Bái bai anh.”
Lý Dịch đặt một tay lên tay lái, vốn định tiến tới hôn cô, kết quả cô nhanh nhẹn tránh đi, anh híp mắt rồi “ừ” một tiếng.
“Học hành chăm chỉ.”
“Được.”
Đào Túy nói xong, xoay người đi về phía phòng học, xe sau lưng vẫn chưa đi, cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông ngồi trong chỗ lái, một tay buông thõng đặt ra ngoài.
Nhìn về phía cô.
Nhưng mà khuất sáng, Đào Túy không thấy rõ vẻ mặt của anh, cô le lưỡi về phía anh, nhanh chóng chạy vào phòng học.
Lý Dịch thấy vậy, khóe môi cong lên.
Sau đó khởi động xe, rời đi.
Sau khi Đào Túy ngồi vào phòng học, nghe thấy tiếng động cơ, cũng biết anh đã đi.
Cô lập tức giống như quả bóng bị bóp dẹp, nằm trên bàn.
Tiết này là mỹ thuật tự chọn.
Chỉ chốc lát sau, cô giáo tới dạy, cô giáo mỹ thuật trẻ tuổi xinh đẹp, tóc dài phất phới, hôm nay cô ấy còn dẫn theo một người mẫu nữ.
Sau khi vào cửa, cô dạy mỹ thuật cười nói: “Hôm nay cô dẫn một người mẫu tới, hôm nay chúng ta sẽ vẽ cô ấy, cô ấy họ Dương.”
Đám học sinh “oa” một tiếng.
Đào Túy ngẩng đầu, lập tức đối diện ánh mắt với Dương Nhu đang đứng cạnh cô giáo, gương mặt dịu dàng thêm trang điểm xinh đẹp.
Hình như Dương Nhu thấy cô cũng sửng sốt, lúc lâu cô ta cười với Đào Túy, dáng vẻ thoải mái trang nhã.
Đào Túy lập tức ngồi thẳng.
Nhìn chằm chằm cô ta.
Lúc này, cô giáo vẫn chia nhiệm vụ, chuyển vị trí. Vị trí của Đào Túy đi tới bên cạnh Dương Nhu, cách rất gần, người mẫu ngay trước mặt mình.
Đào Túy nhẫn nhịn, nắm bút, cười nói: “Chị Dương Nhu, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt của Dương Nhu hơi lóe lên: “Đã lâu không gặp, em càng ngày càng đẹp.”
Cô ta biết bây giờ Đào Túy là bạn gái của Lý Dịch, nếu như không biết, cô ta nên làm như không nhận ra Đào Túy.
Đào Túy mỉm cười.
Sau đó cô cúi đầu xuống, nhưng trong đầu đều nhớ lại hình ảnh tối qua nằm mơ, Dương Nhu kéo tay Lý Dịch, đi vào đại sảnh.