-
Chương 84: C84: Chương 84
Sau khi Dương Vi lên tiếng, chính là một tiếng thét chói tai thật lớn.
Thanh âm giằng co gần một phút đồng hồ, Dương Vi chỉ cúi đầu cười, vẫn luôn không nói gì.
Hội trường tràn đầy toàn người với người.
Tất cả đều do cô tích lũy mà có.
Cô mất thời gian gần ba năm, dùng sự nỗ lực cùng tâm huyết, đi bồi dưỡng những người này.
Cô yên lặng nghe mọi người hoan hô, bọn họ từ trời nam biển bắc đi đến trước mặt cô, cô lẳng lặng hưởng thụ tất cả, dùng nét thẹn thùng tươi cười để che lấp nội tâm mênh mông đang vô cùng kích động của mình.
Chờ đến khi mọi thanh âm đều lắng xuống, cô mới chậm rãi mở miệng nói: “Vừa rồi tôi vẫn luôn nghe thanh âm của mọi người, bởi vì tôi đặc biệt lo lắng rằng ông chủ mua thuỷ quân giúp tôi.”
Lời này nói ra, liền có tiếng cười rải rác, Dương Vi đi lên sân khấu, sân khấu không lớn, cô ngồi giữa chiếc ghế cao, bắt đầu nói chuyện với mọi người tựa như đang nói chuyện phiếm vậy.
Không có bất cứ người nào cảm thấy cô đang cố ý biểu diễn, ngược lại cô giống như một người bạn, ngồi đối diện, đĩnh đạc nói chuyện với bạn.
Cô sẽ tương tác cùng người xem phía dưới, vừa đặt vấn đề, vừa trả lời câu hỏi, trong đó mỗi câu trả lời, đều ý vị tuyệt vời, điểm cười dày đặc, tiếng cười trong toàn bộ hội trường một đợt nối tiếp một đợt.
Hướng Duy và Lãnh Mân khẩn trương nhìn sân khấu thượng, nhưng không lâu sau, hai người không tự chủ được mà yên lòng.
Trạng thái của Dương Vi thật sự quá tốt.
Khi cô biểu diễn, có một sự khác biệt rất lớn với phần chuẩn bị trước đó, các phần chuẩn bị trước đây, càng giống một chương trình trò chuyện được lên kế hoạch tỉ mỉ. Nhưng mà giờ này khắc này, lại giống như một chương trình phát sóng trực tiếp một cách tùy ý.
Chỉ là đối với chương trình phát sóng trực tiếp này mà nói, sức cuốn hút của cô quá mạnh mẽ, có quá nhiều tiếng cười, bầu không khí trong toàn hội trường quá tốt, thời gian bất giác trôi qua một cách hồn nhiên.
“Đây là một loại phong cách cá nhân của cô ấy.” Lãnh Mân cảm khái ra tiếng, “Tôi đã xem rất nhiều người biểu diễn chương trình trò chuyện, có rất ít người trong số bọn họ có thể biểu diễn mà không hề để lại dấu vết như cô ấy.”
“Đại khái là thói quen khi cô ấy livestream.” Hướng Duy phân tích, “cô ấy đang dung cảm cảm giác tự nhiên khi livestream vào buổi biểu diễn.”
“Năng lực kiểm soát của cô ấy khá mạnh.”
Dưới loại tình huống tùy ý nói chuyện phiếm như thế này, nhưng vẫn có thể khiến cảm xúc của mọi người đi theo cô.
“Đó là bởi vì, cô ấy đã thực hiện quá nhiều buổi biểu diễn.” Lãnh Mân thở dài, “Tôi từng nói chuyện cùng Tô Giản, kho tư liệu sống về phim tài liệu của bọn họ rất lớn, mấy năm nay, kỳ thật số lần biểu diễn của Dương Vi đã bỏ xa số lần mà anh ghi hình. Cô đã biểu diễn ở tất cả mọi nơi, sơn thôn xa xôi, thành thị phồn hoa, cô đi qua rất nhiều địa phương, gặp qua đủ loại người, có lẽ cũng chính trong quá trình này, cô ấy mới nghiền ngẫm được làm cách nào để dẫn đường cảm xúc người nghe.”
Lãnh Mân nói, trong mắt nhịn không được mang theo sự tán thưởng: “Cô ấy sẽ đi được rất xa.”
Tích lũy đầy đủ kinh nghiệm sống, con đường tương lai sẽ rất dài.
Hướng Duy gật đầu, giương mắt nhìn về phía Dương Vi, buổi biểu diễn đã gần kết thúc, mọi người dường như đều đã quên hết những sự phiền lòng trước khi bước chân vào hội trường, trái tim dần dần tràn ngập niềm vui. Dương Vi uống ngụm nước, cô đứng dậy, ôn hòa nói: “Mọi người đều biết rằng mỗi một tác phẩm nghệ thuật, đều nên có một sự thăng hoa ở phần kết thúc. Nhưng thăng hoa luôn không buồn cười như vậy, nó giống như đang rót cho mọi người một chút canh gà, nói về những đạo lý lớn trong cuộc sống, sau đó cho mọi người một loại cảm giác tràn ngập năng lượng. Nếu không có một bước này, nhiều người sẽ bình luận nói, ồ, tác phẩm của cô quá low.”
“Con người của tôi rất không biết xấu hổ, tôi vẫn luôn cảm thấy tôi đang làm nghệ thuật.” Dương Vi cười nói, “Tất cả những nội dung được sáng tạo từ nền văn minh tinh thần của nhân loại, đều được coi là một loại nghệ thuật. Chỉ là có một số nghệ thuật cao nhã, một số nghệ thuật thông tục, một số là tinh phẩm, và một số không phải. Từ lúc tôi bắt đầu livestream, tôi luôn làm chuyện này với một tâm thái muốn sáng tạo ra các tác phẩm nghệ thuật.”
“Cho nên tôi phải thăng hoa một chút.”
“Tốt.” Phía dưới đồng thời trả lời, Dương Vi cúi đầu mỉm cười, hơi có chút ngượng ngùng nói, “Kỳ thật chỉ ngay ngày hôm qua, tôi còn suy xét, có nên hủy bỏ buổi biểu diễn này hay không, gần đây nhà tôi xảy ra chút chuyện, mọi người cũng biết, chồng tôi Tống Triết, anh ấy bị triệu tập làm nhân chứng.”
“Từ sau khi anh ấy bị triệu tập, liền có người ý đồ làm giảm giá cổ phiếu, tôi muốn giúp anh ấy ổn định công ty, cho nên trạng thái của tôi không quá tốt. Tôi muốn khi mình bước chân đến đây, sẽ không khiến mọi người thất vọng và cảm thấy vé bị lãng phí, cho nên tôi do dự. Nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định tới. Bởi vì, trong quá khứ,” cô hít sâu một hơi, “Đã có vô số lần tôi vì anh ấy, vì Tống gia, mà từ bỏ những thứ mình nhiệt tình yêu thương. Cho nên lúc này đây, tôi đặc biệt muốn nỗ lực một lần, dốc toàn lực bước chân lên sân khấu, xem rốt cuộc tôi có thể làm tốt hay không.”
“Tôi rất biết ơn mọi người” hốc mắt Dương Vi có chút hồng, “Tôi đã làm được.”
“Trước khi lên sân khấu, tôi đặc biệt sợ hãi, tôi sợ mình làm không tốt, nhưng chính thời điểm các bạn gọi tên tôi ……” Dương Vi có chút nghẹn ngào, cô đột nhiên không thể phát ra tiếng, nhưng mà ngay lúc này, liền có người bắt đầu gọi tên cô. Tràng gọi này bắt đầu có tiết tấu, một tiếng lại một tiếng, gọi tên cô —— Dương Vi, Dương Vi.
Trong mắt Dương Vi ánh lệ, cô cúi đầu, có chút chật vật lau nước mắt.
Cô đột nhiên cảm nhận được, có một loại lực lượng khác trong cuộc sống, mà khi Triệu Dương Lan mất đi, Tống Triết không ở đây, thời điểm bên người cô không có ai, cô vẫn có thể chống đỡ như cũ.
Cô vẫn duy trì nụ cười khéo léo, dịu dàng nói: “Cảm ơn.”
Cô thấp giọng nói: “Thời điểm các bạn gọi tên tôi, tôi đột nhiên cảm thấy, tôi có thể làm tốt mọi thứ.”
“Tôi làm hết sức mình, tôi rất tốt.” Cô ngẩng đầu lên, chậm rãi đảo qua mọi người.
Từ trước tới nay cô không dám nói những lời này.
Bởi vì cô không có cách nào tán thành, việc nhìn vào khuyết điểm của mình, nhưng cô cũng không biết mình đã trưởng thành như thế nào cho tới ngày hôm nay, cô có thể nghiêm túc thong dong như thế, đi đối mặt với chính mình ở hiện tại.
Cô có tì vết, có những việc cô làm không tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy, cô có dũng khí cùng năng lực, đi làm chuyện cô muốn làm.
Cô rất tốt.
“Buổi biểu diễn đến đây là kết thúc, tôi thực sự cảm ơn. Mà tôi có thể đi đến ngày hôm nay, tôi muốn cảm ơn hai người, một là những người đã yêu thích tôi, là các bạn đang ngồi ở đây, là những người sắp xem video ở trên mạng, là những người đã từng xem tôi livestream, là này những người vẫn luôn làm bạn với tôi trong ba năm vừa qua.”
“Mà một người khác, là Tống Triết.”
“Các bạn cũng biết, trong quá khứ tôi đã từng rời khỏi anh ấy.” Cô cười rộ lên, nhu hòa nói về quá khứ của hai người, “Tôi, mười ba tuổi biết anh ấy, sau đó yêu anh ấy. Khi đó tôi tự ti, anh ấy ngạo mạn, chúng tôi thích nhau, nhưng vẫn luôn làm tổn thương nhau. Sau này tôi mệt mỏi, tôi không có cách nào, mãi yêu một người luôn làm tổn thương tôi. Tôi không thích anh ấy, cho nên tôi rời khỏi anh ấy.”
Mọi người trầm mặc, đoạn lịch sử này, đối với những người hâm mộ mà nói cũng không còn xa lạ.
“Nhưng hôm nay chúng tôi ở bên nhau một lần nữa, kỳ thật nếu không nghiêm túc nhớ lại, tôi sẽ nghĩ, chúng tôi vì sao lại tách ra. Nhưng thời điểm tôi nghiêm túc hồi tưởng lại, tôi biết, là bởi vì tôi không yêu Tống Triết khi đó. Cho nên hôm nay chúng tôi ở bên nhau một lần nữa, không phải gương vỡ lại lành, mà là yêu nhau một lần nữa.”
“Tôi một lần nữa yêu Tống Triết của ngày hôm nay, hiện tại người này, anh ấy đặc biệt tốt.”
Dương Vi tăng giọng điệu tại 3 chữ “Đặc biệt tốt”, tất cả mọi người đều cười. Trong giọng nói của Dương Vi không tự giác có chút ngọt ngào: “Tôi đã từng cho rằng con người sẽ không thay đổi, nhưng anh ấy đã cho tôi thấy, một người có thể thay đổi lớn tới mức nào.”
“Anh ấy học được cách yêu thương một người, học được cách đứng từ góc độ của người khác để suy xét vấn đề, học được cách khắc chế cảm xúc, học được cách dịu dàng.”
“Tôi cảm thấy một người đàn ông như vậy, cho dù quá khứ tôi chưa từng yêu anh ấy, thì hiện tại tôi cũng sẽ yêu anh ấy.”
“Cũng chính anh ấy khiến tôi ý thức được, cái gọi là khiếm khuyết cố hữu không phải không thể thay đổi được, cho nên tôi cũng muốn thay đổi. Tôi học được cách khoan dung cho khuyết điểm của mình, học cách dũng cảm, cũng học được cách cởi mở.”
“Tình yêu có thể khiến một người trở nên tốt hơn.”
Dương Vi khom lưng với mọi người một cái thật sâu: “Cảm ơn các bạn.”
“Đã khiến tôi cảm nhận được,” cô mỉm cười đứng thẳng lưng: “Tôi được cả thế giới yêu mến.”
Toàn trường lặng im, một lát sau, tiếng vỗ tay như thủy triều dội lại, Dương Vi đứng dưới ánh đèn, lẳng lặng nhìn mọi người.
Lúc này, có người lớn tiếng hỏi ra tiếng: “Vi Vi, tôi có thể làm gì để giúp cô?!”
Giọng nói của người kia phá lệ vang dội trong hội trường an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Dương Vi, Dương Vi cười.
“Tôi hy vọng các bạn có thể nói cho người khác,” Dương Vi ôn hòa nói, “Tống Triết chỉ làm nhân chứng, anh ấy không phạm tội.”
“Được!” Rất nhiều người đáp ứng.
Dương Vi lại nói cảm ơn một lần nữa, cuối cùng mới tạm biệt mọi người, rời khỏi sân khấu.
Thời điểm cô đi xuống, mọi người vẫn luôn vỗ tay, cô thở phào một hơi, sau khi rời khỏi sân khấu, Lãnh Mân đi lên trước, ôm chặt lấy cô.
“Làm tốt lắm.” Lãnh Mân khen nói, “Quá tuyệt vời.”
Dương Vi cười không nói chuyện.
Cô đột nhiên cảm nhận được, một loại lực lượng yên ổn phát ra từ nội tâm.
Cô chỉ có một chuyện tiếc nuối duy nhất, đó là Tống Triết không có mặt ở hội trường.
Buổi biểu diễn của Dương Vi được phát sóng trực tiếp, khi cô còn đang tháo trang sức tẩy trang, thì Weibo đã rất náo nhiệt rồi.
Đề tài “Tống Triết là nhân chứng” điên cuồng được tìm kiếm, chờ đến buổi sáng ngày hôm sau khi cô tỉnh ngủ, đề tài này đã trở thành hot search.
Rất nhiều người lặp lại lời cô nói.
“Tống Triết chỉ là nhân chứng, không phải tội phạm, không tin lời đồn, không truyền lời đồn.”
Dương Vi nhìn đề tài mọi người đánh dấu, cả người đều thả lỏng lại. Chờ buổi sáng khi bắt đầu phiên giao dịch, Tây Dung đã bắt đầu các thao tác chuẩn bị, sau đó không lâu bọn họ kinh ngạc phát hiện, lượng giao dịch tăng lên rồi.
Điều này nằm trong dự kiến của Dương Vi, nguyên nhân chủ yếu khiến giá cổ phiếu hạ xuống là do tin tức bất lợi về Tống Triết khiến cho những nhà đầu tư lo lắng về công ty, hiện tại công ty lấy hình tượng chính nghĩa leo lên hot search, một khi tin tức Tống Triết chỉ là nhân chứng được khuếch tán, giá cổ phiếu bắt đầu tăng trở lại cũng là bình thường.
Nhưng mà Dương Vi lại nhanh chóng phát hiện thời điểm fans của cô tìm kiếm cụm từ “Tống Triết là nhân chứng”, còn kèm theo một câu nói khác.
“Mỗi người một cổ phiếu của Tống thị, sang năm tăng lên 250.”
Hiện tại giá cổ phiếu của Tống thị truyền thông là 25, 250 tương đương gấp mười lần.
Dương Vi vừa xem liền hiểu, đây là fans của cô cùng nhau giúp cô nâng giá cổ phiếu.
Dương Vi lẳng lặng nhìn máy tính, nội tâm cảm động tới mức nói không ra lời. Cô nhìn fans của mình chỉ huy người mua cổ phiếu giống như một ngôi sao, thế nhưng nhất thời không biết nói cái gì.
Rất lâu sau, rốt cuộc cô đăng một bài lên Weibo.
“Cảm ơn.”
Chỉ có hai chữ, nhưng một khắc kia, cô lại hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể khiến fans của cô mệt moỉ.
Cũng chính lúc Dương Vi hạ quyết tâm, Cao Lâm vội vàng đuổi tới đây.
“Tra được,” anh vội nói, “Phu nhân, hôm nay bảo hiểm nhân thọ Nam Hải đã xuất lực. Ba công ty bảo hiểm nhân thọ Nam Hải, công ty tài chính Đông Nam, công ty đầu tư Bảo Sơn, đều là sản nghiệp tư nhân của Chu gia. Trong dịp quốc khánh này, công ty bọn họ có một bộ phim muốn công chiếu, lần này khẳng định Tống Minh và bọn họ đều cảm thấy chật vật gian nan.”
Nghe được “Chu thị”, Dương Vi cũng không quá ngạc nhiên, đối thủ cạnh tranh của Tống thị truyền thông ở trong nước không được tính là nhiều, nếu sắp xếp thứ tự, cũng chỉ có mấy công ty truyền thông ở phương bắc, mà Chu thị thật sự là nhà tư bản có điều kiện kinh tế nhất.
Sau khi suy nghĩ, Dương Vi lập tức nói: “Anh giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn gặp chu lão tiên sinh.”
Thanh âm giằng co gần một phút đồng hồ, Dương Vi chỉ cúi đầu cười, vẫn luôn không nói gì.
Hội trường tràn đầy toàn người với người.
Tất cả đều do cô tích lũy mà có.
Cô mất thời gian gần ba năm, dùng sự nỗ lực cùng tâm huyết, đi bồi dưỡng những người này.
Cô yên lặng nghe mọi người hoan hô, bọn họ từ trời nam biển bắc đi đến trước mặt cô, cô lẳng lặng hưởng thụ tất cả, dùng nét thẹn thùng tươi cười để che lấp nội tâm mênh mông đang vô cùng kích động của mình.
Chờ đến khi mọi thanh âm đều lắng xuống, cô mới chậm rãi mở miệng nói: “Vừa rồi tôi vẫn luôn nghe thanh âm của mọi người, bởi vì tôi đặc biệt lo lắng rằng ông chủ mua thuỷ quân giúp tôi.”
Lời này nói ra, liền có tiếng cười rải rác, Dương Vi đi lên sân khấu, sân khấu không lớn, cô ngồi giữa chiếc ghế cao, bắt đầu nói chuyện với mọi người tựa như đang nói chuyện phiếm vậy.
Không có bất cứ người nào cảm thấy cô đang cố ý biểu diễn, ngược lại cô giống như một người bạn, ngồi đối diện, đĩnh đạc nói chuyện với bạn.
Cô sẽ tương tác cùng người xem phía dưới, vừa đặt vấn đề, vừa trả lời câu hỏi, trong đó mỗi câu trả lời, đều ý vị tuyệt vời, điểm cười dày đặc, tiếng cười trong toàn bộ hội trường một đợt nối tiếp một đợt.
Hướng Duy và Lãnh Mân khẩn trương nhìn sân khấu thượng, nhưng không lâu sau, hai người không tự chủ được mà yên lòng.
Trạng thái của Dương Vi thật sự quá tốt.
Khi cô biểu diễn, có một sự khác biệt rất lớn với phần chuẩn bị trước đó, các phần chuẩn bị trước đây, càng giống một chương trình trò chuyện được lên kế hoạch tỉ mỉ. Nhưng mà giờ này khắc này, lại giống như một chương trình phát sóng trực tiếp một cách tùy ý.
Chỉ là đối với chương trình phát sóng trực tiếp này mà nói, sức cuốn hút của cô quá mạnh mẽ, có quá nhiều tiếng cười, bầu không khí trong toàn hội trường quá tốt, thời gian bất giác trôi qua một cách hồn nhiên.
“Đây là một loại phong cách cá nhân của cô ấy.” Lãnh Mân cảm khái ra tiếng, “Tôi đã xem rất nhiều người biểu diễn chương trình trò chuyện, có rất ít người trong số bọn họ có thể biểu diễn mà không hề để lại dấu vết như cô ấy.”
“Đại khái là thói quen khi cô ấy livestream.” Hướng Duy phân tích, “cô ấy đang dung cảm cảm giác tự nhiên khi livestream vào buổi biểu diễn.”
“Năng lực kiểm soát của cô ấy khá mạnh.”
Dưới loại tình huống tùy ý nói chuyện phiếm như thế này, nhưng vẫn có thể khiến cảm xúc của mọi người đi theo cô.
“Đó là bởi vì, cô ấy đã thực hiện quá nhiều buổi biểu diễn.” Lãnh Mân thở dài, “Tôi từng nói chuyện cùng Tô Giản, kho tư liệu sống về phim tài liệu của bọn họ rất lớn, mấy năm nay, kỳ thật số lần biểu diễn của Dương Vi đã bỏ xa số lần mà anh ghi hình. Cô đã biểu diễn ở tất cả mọi nơi, sơn thôn xa xôi, thành thị phồn hoa, cô đi qua rất nhiều địa phương, gặp qua đủ loại người, có lẽ cũng chính trong quá trình này, cô ấy mới nghiền ngẫm được làm cách nào để dẫn đường cảm xúc người nghe.”
Lãnh Mân nói, trong mắt nhịn không được mang theo sự tán thưởng: “Cô ấy sẽ đi được rất xa.”
Tích lũy đầy đủ kinh nghiệm sống, con đường tương lai sẽ rất dài.
Hướng Duy gật đầu, giương mắt nhìn về phía Dương Vi, buổi biểu diễn đã gần kết thúc, mọi người dường như đều đã quên hết những sự phiền lòng trước khi bước chân vào hội trường, trái tim dần dần tràn ngập niềm vui. Dương Vi uống ngụm nước, cô đứng dậy, ôn hòa nói: “Mọi người đều biết rằng mỗi một tác phẩm nghệ thuật, đều nên có một sự thăng hoa ở phần kết thúc. Nhưng thăng hoa luôn không buồn cười như vậy, nó giống như đang rót cho mọi người một chút canh gà, nói về những đạo lý lớn trong cuộc sống, sau đó cho mọi người một loại cảm giác tràn ngập năng lượng. Nếu không có một bước này, nhiều người sẽ bình luận nói, ồ, tác phẩm của cô quá low.”
“Con người của tôi rất không biết xấu hổ, tôi vẫn luôn cảm thấy tôi đang làm nghệ thuật.” Dương Vi cười nói, “Tất cả những nội dung được sáng tạo từ nền văn minh tinh thần của nhân loại, đều được coi là một loại nghệ thuật. Chỉ là có một số nghệ thuật cao nhã, một số nghệ thuật thông tục, một số là tinh phẩm, và một số không phải. Từ lúc tôi bắt đầu livestream, tôi luôn làm chuyện này với một tâm thái muốn sáng tạo ra các tác phẩm nghệ thuật.”
“Cho nên tôi phải thăng hoa một chút.”
“Tốt.” Phía dưới đồng thời trả lời, Dương Vi cúi đầu mỉm cười, hơi có chút ngượng ngùng nói, “Kỳ thật chỉ ngay ngày hôm qua, tôi còn suy xét, có nên hủy bỏ buổi biểu diễn này hay không, gần đây nhà tôi xảy ra chút chuyện, mọi người cũng biết, chồng tôi Tống Triết, anh ấy bị triệu tập làm nhân chứng.”
“Từ sau khi anh ấy bị triệu tập, liền có người ý đồ làm giảm giá cổ phiếu, tôi muốn giúp anh ấy ổn định công ty, cho nên trạng thái của tôi không quá tốt. Tôi muốn khi mình bước chân đến đây, sẽ không khiến mọi người thất vọng và cảm thấy vé bị lãng phí, cho nên tôi do dự. Nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định tới. Bởi vì, trong quá khứ,” cô hít sâu một hơi, “Đã có vô số lần tôi vì anh ấy, vì Tống gia, mà từ bỏ những thứ mình nhiệt tình yêu thương. Cho nên lúc này đây, tôi đặc biệt muốn nỗ lực một lần, dốc toàn lực bước chân lên sân khấu, xem rốt cuộc tôi có thể làm tốt hay không.”
“Tôi rất biết ơn mọi người” hốc mắt Dương Vi có chút hồng, “Tôi đã làm được.”
“Trước khi lên sân khấu, tôi đặc biệt sợ hãi, tôi sợ mình làm không tốt, nhưng chính thời điểm các bạn gọi tên tôi ……” Dương Vi có chút nghẹn ngào, cô đột nhiên không thể phát ra tiếng, nhưng mà ngay lúc này, liền có người bắt đầu gọi tên cô. Tràng gọi này bắt đầu có tiết tấu, một tiếng lại một tiếng, gọi tên cô —— Dương Vi, Dương Vi.
Trong mắt Dương Vi ánh lệ, cô cúi đầu, có chút chật vật lau nước mắt.
Cô đột nhiên cảm nhận được, có một loại lực lượng khác trong cuộc sống, mà khi Triệu Dương Lan mất đi, Tống Triết không ở đây, thời điểm bên người cô không có ai, cô vẫn có thể chống đỡ như cũ.
Cô vẫn duy trì nụ cười khéo léo, dịu dàng nói: “Cảm ơn.”
Cô thấp giọng nói: “Thời điểm các bạn gọi tên tôi, tôi đột nhiên cảm thấy, tôi có thể làm tốt mọi thứ.”
“Tôi làm hết sức mình, tôi rất tốt.” Cô ngẩng đầu lên, chậm rãi đảo qua mọi người.
Từ trước tới nay cô không dám nói những lời này.
Bởi vì cô không có cách nào tán thành, việc nhìn vào khuyết điểm của mình, nhưng cô cũng không biết mình đã trưởng thành như thế nào cho tới ngày hôm nay, cô có thể nghiêm túc thong dong như thế, đi đối mặt với chính mình ở hiện tại.
Cô có tì vết, có những việc cô làm không tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy, cô có dũng khí cùng năng lực, đi làm chuyện cô muốn làm.
Cô rất tốt.
“Buổi biểu diễn đến đây là kết thúc, tôi thực sự cảm ơn. Mà tôi có thể đi đến ngày hôm nay, tôi muốn cảm ơn hai người, một là những người đã yêu thích tôi, là các bạn đang ngồi ở đây, là những người sắp xem video ở trên mạng, là những người đã từng xem tôi livestream, là này những người vẫn luôn làm bạn với tôi trong ba năm vừa qua.”
“Mà một người khác, là Tống Triết.”
“Các bạn cũng biết, trong quá khứ tôi đã từng rời khỏi anh ấy.” Cô cười rộ lên, nhu hòa nói về quá khứ của hai người, “Tôi, mười ba tuổi biết anh ấy, sau đó yêu anh ấy. Khi đó tôi tự ti, anh ấy ngạo mạn, chúng tôi thích nhau, nhưng vẫn luôn làm tổn thương nhau. Sau này tôi mệt mỏi, tôi không có cách nào, mãi yêu một người luôn làm tổn thương tôi. Tôi không thích anh ấy, cho nên tôi rời khỏi anh ấy.”
Mọi người trầm mặc, đoạn lịch sử này, đối với những người hâm mộ mà nói cũng không còn xa lạ.
“Nhưng hôm nay chúng tôi ở bên nhau một lần nữa, kỳ thật nếu không nghiêm túc nhớ lại, tôi sẽ nghĩ, chúng tôi vì sao lại tách ra. Nhưng thời điểm tôi nghiêm túc hồi tưởng lại, tôi biết, là bởi vì tôi không yêu Tống Triết khi đó. Cho nên hôm nay chúng tôi ở bên nhau một lần nữa, không phải gương vỡ lại lành, mà là yêu nhau một lần nữa.”
“Tôi một lần nữa yêu Tống Triết của ngày hôm nay, hiện tại người này, anh ấy đặc biệt tốt.”
Dương Vi tăng giọng điệu tại 3 chữ “Đặc biệt tốt”, tất cả mọi người đều cười. Trong giọng nói của Dương Vi không tự giác có chút ngọt ngào: “Tôi đã từng cho rằng con người sẽ không thay đổi, nhưng anh ấy đã cho tôi thấy, một người có thể thay đổi lớn tới mức nào.”
“Anh ấy học được cách yêu thương một người, học được cách đứng từ góc độ của người khác để suy xét vấn đề, học được cách khắc chế cảm xúc, học được cách dịu dàng.”
“Tôi cảm thấy một người đàn ông như vậy, cho dù quá khứ tôi chưa từng yêu anh ấy, thì hiện tại tôi cũng sẽ yêu anh ấy.”
“Cũng chính anh ấy khiến tôi ý thức được, cái gọi là khiếm khuyết cố hữu không phải không thể thay đổi được, cho nên tôi cũng muốn thay đổi. Tôi học được cách khoan dung cho khuyết điểm của mình, học cách dũng cảm, cũng học được cách cởi mở.”
“Tình yêu có thể khiến một người trở nên tốt hơn.”
Dương Vi khom lưng với mọi người một cái thật sâu: “Cảm ơn các bạn.”
“Đã khiến tôi cảm nhận được,” cô mỉm cười đứng thẳng lưng: “Tôi được cả thế giới yêu mến.”
Toàn trường lặng im, một lát sau, tiếng vỗ tay như thủy triều dội lại, Dương Vi đứng dưới ánh đèn, lẳng lặng nhìn mọi người.
Lúc này, có người lớn tiếng hỏi ra tiếng: “Vi Vi, tôi có thể làm gì để giúp cô?!”
Giọng nói của người kia phá lệ vang dội trong hội trường an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Dương Vi, Dương Vi cười.
“Tôi hy vọng các bạn có thể nói cho người khác,” Dương Vi ôn hòa nói, “Tống Triết chỉ làm nhân chứng, anh ấy không phạm tội.”
“Được!” Rất nhiều người đáp ứng.
Dương Vi lại nói cảm ơn một lần nữa, cuối cùng mới tạm biệt mọi người, rời khỏi sân khấu.
Thời điểm cô đi xuống, mọi người vẫn luôn vỗ tay, cô thở phào một hơi, sau khi rời khỏi sân khấu, Lãnh Mân đi lên trước, ôm chặt lấy cô.
“Làm tốt lắm.” Lãnh Mân khen nói, “Quá tuyệt vời.”
Dương Vi cười không nói chuyện.
Cô đột nhiên cảm nhận được, một loại lực lượng yên ổn phát ra từ nội tâm.
Cô chỉ có một chuyện tiếc nuối duy nhất, đó là Tống Triết không có mặt ở hội trường.
Buổi biểu diễn của Dương Vi được phát sóng trực tiếp, khi cô còn đang tháo trang sức tẩy trang, thì Weibo đã rất náo nhiệt rồi.
Đề tài “Tống Triết là nhân chứng” điên cuồng được tìm kiếm, chờ đến buổi sáng ngày hôm sau khi cô tỉnh ngủ, đề tài này đã trở thành hot search.
Rất nhiều người lặp lại lời cô nói.
“Tống Triết chỉ là nhân chứng, không phải tội phạm, không tin lời đồn, không truyền lời đồn.”
Dương Vi nhìn đề tài mọi người đánh dấu, cả người đều thả lỏng lại. Chờ buổi sáng khi bắt đầu phiên giao dịch, Tây Dung đã bắt đầu các thao tác chuẩn bị, sau đó không lâu bọn họ kinh ngạc phát hiện, lượng giao dịch tăng lên rồi.
Điều này nằm trong dự kiến của Dương Vi, nguyên nhân chủ yếu khiến giá cổ phiếu hạ xuống là do tin tức bất lợi về Tống Triết khiến cho những nhà đầu tư lo lắng về công ty, hiện tại công ty lấy hình tượng chính nghĩa leo lên hot search, một khi tin tức Tống Triết chỉ là nhân chứng được khuếch tán, giá cổ phiếu bắt đầu tăng trở lại cũng là bình thường.
Nhưng mà Dương Vi lại nhanh chóng phát hiện thời điểm fans của cô tìm kiếm cụm từ “Tống Triết là nhân chứng”, còn kèm theo một câu nói khác.
“Mỗi người một cổ phiếu của Tống thị, sang năm tăng lên 250.”
Hiện tại giá cổ phiếu của Tống thị truyền thông là 25, 250 tương đương gấp mười lần.
Dương Vi vừa xem liền hiểu, đây là fans của cô cùng nhau giúp cô nâng giá cổ phiếu.
Dương Vi lẳng lặng nhìn máy tính, nội tâm cảm động tới mức nói không ra lời. Cô nhìn fans của mình chỉ huy người mua cổ phiếu giống như một ngôi sao, thế nhưng nhất thời không biết nói cái gì.
Rất lâu sau, rốt cuộc cô đăng một bài lên Weibo.
“Cảm ơn.”
Chỉ có hai chữ, nhưng một khắc kia, cô lại hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể khiến fans của cô mệt moỉ.
Cũng chính lúc Dương Vi hạ quyết tâm, Cao Lâm vội vàng đuổi tới đây.
“Tra được,” anh vội nói, “Phu nhân, hôm nay bảo hiểm nhân thọ Nam Hải đã xuất lực. Ba công ty bảo hiểm nhân thọ Nam Hải, công ty tài chính Đông Nam, công ty đầu tư Bảo Sơn, đều là sản nghiệp tư nhân của Chu gia. Trong dịp quốc khánh này, công ty bọn họ có một bộ phim muốn công chiếu, lần này khẳng định Tống Minh và bọn họ đều cảm thấy chật vật gian nan.”
Nghe được “Chu thị”, Dương Vi cũng không quá ngạc nhiên, đối thủ cạnh tranh của Tống thị truyền thông ở trong nước không được tính là nhiều, nếu sắp xếp thứ tự, cũng chỉ có mấy công ty truyền thông ở phương bắc, mà Chu thị thật sự là nhà tư bản có điều kiện kinh tế nhất.
Sau khi suy nghĩ, Dương Vi lập tức nói: “Anh giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn gặp chu lão tiên sinh.”
Bình luận facebook