• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gia Cát Linh Ẩn (4 Viewers)

  • Chương 337

“Thất gia đã đi rồi, Kinh Phong, Phá Trận, các ngươi không sao chứ?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.


“Không sao!”


“Có việc!”


Nguyệt Lan lại trừng mắt liếc Kinh Phong một cái, “Bị Thương thế này có thể có chuyện gì?”


Tiểu Điệp tiếp nhận tiểu Thế tử trong lòng Gia Cát Linh Ẩn, đi qua một bên chăm sóc cho nó. Nàng cứ cảm thấy Nguyệt Lan và Kinh Phong là lạ, hai người luôn không thể nhịn được mà cãi nhau. Nhưng mà bọn họ cãi nhau cũng quái lạ quá, có thể nói là liếc mắt đưa tình có lẽ hợp hơn.


“Ta mặc kệ, ta muốn ngươi băng bó cho ta!” Kinh Phong hét lên.


“Chờ ta giúp Phá Trậ xong đã.”


Kinh Phong vừa nghe, đắc ý đi tới uống trà, lại nhận lấy một ánh mắt xem thường của Phá Trận.


Gia Cát Linh Ẩn cười mà không nói, có thể Thất vương phủ rất nhanh sẽ có rượu mừng, nghĩ vậy tâm tình của nàng cũng tốt lên.


Băng bó cho Phá Trận xong Nguyệt Lan lại băng bó cho Kinh Phong. Khi làm xong xuôi thì Kinh Phong lại muốn đưa nàng trở về phòng. Bất đắc dĩ Nguyệt Lan phải đồng ý hắn, nàng cũng lo lắng miệng vết thương hắn lại nứt ra.


Phá Trận lắc đầu, thở dài nói, “Tình yêu luôn làm cho con người ta choàng váng đầu óc.”


Gia Cát Linh Ẩn xì một tiếng, nhịn không được cười nói, “Ngươi biết cái gì gọi là tình yêu sao?”


“Tiểu thư, tuy rằng thuộc hạ chưa được gặp qua, nhưng mà cũng có nghe qua rồi. Là một loại cảm giác khiến con người ta muốn ngừng mà không ngừng lại được, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy đối phương, không nhìn thấy thì trong lòng ngứa ngáy khó chịu giống như bị mèo cào vậy. Còn có thể khiến cho người ta mất hồn mất vía, Kinh Phong chính là như vậy, thường xuyên ngồi một ngẩn người, nhìn thấy Nguyệt Lan liền không nhịn được mà khi dễ nàng ấy.”


“Ngươi đúng là hiểu không ít đấy.” Gia Cát Linh Ẩn thừa nhận những gì Phá Trận nói đều đúng, “Nhưng ma, tình yêu so với tưởng tượng của ngươi đẹp hơn rất nhiều, chờ ngươi gặp được thì sẽ hiểu.”


“Vẫn là không nên, thuộc hạ cũng không có tâm tư giành cho nữ tử, càng không có tâm tư mà chăm sóc cho con cái. Một mình vẫn tốt hơn.”


Chăm sóc con cái? Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy hắc tuyến. thầm nghĩ đại ca ngươi cũng lo nghĩ quá xa đi, ngay cả việc thích một người còn không có mà đã nghĩ đến con cái.


Bên kia, Nguyệt Lan đang dìu Kinh Phong lần mò trong đêm. Nguyệt Lan nghĩ thầm, kỳ quái, sao đèn lồng lại không sáng, tối như mực thế này đúng là dọa người.


“A, Nguyệt Lan, nàng xem, đó là cái gì? Đúng là dọa người!” Kinh Phong vừa kêu vừa dựa vào bên người Nguyệt Lan.


Nguyệt Lan đi tới nhìn, chẳng qua chỉ là một nhánh cây mà thôi. Nguyệt Lan thở phì phì nói, “Kinh Phong, đại hiệp mà lại sợ một nhánh cây, có phải là nam nhân hay không vậy?”


“Nàng…” Kinh Phong tức giận, “Vậy thì cho ngươi nhìn xem ta có phải là nam nhân hay không!”


Trong bóng đêm, hắn chuẩn xác mà tìm được môi Nguyệt Lan, hôn xuống, không lưu loát mà gặm cắn.


“A! Vô lại!” Bị tập kích đột ngột, Nguyệt Lan xấu hổ, dùng sức đẩy Kinh Phong ra, đánh một cái lên miệng vết thương của hắn, dường như còn chưa hết giận mà còn cho hắn thêm một cái tát, “Ta… Ta đi mách tiểu thư!”


Nguyệt Lan vừa khóc vừa dùng sức chà miệng mình, giống như bỏ trốn mà chạy ra ngoài. Kinh Phong thối tha, lại dám cắn ta, ta muốn mách tiểu thư!


Động tác chà môi của nàng khiến Kinh Phong đau lòng, chẳng lẽ nàng chán ghét mình? Kinh Phong hung hăng tát vào má bên kia của mình một cái tát, “Ai bảo kích động, ai bảo ngươi kích động! Dọa nàng chạy mất rồi!”


“A!” Lúc này Kinh Phong mới cảm thấy được miệng vết thương bị rách, máu tươi lại trào ra, “Đau quá.” Hắn cầm chặn miệng vết thương lại, nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng. Nhớ tới bộ dáng khóc lóc của Nguyệt lan, tròng lòng đau đớn một trận, có khi nào nàng không để ý đến mình hay không.


Nguyệt Lan vừa khóc vừa chạy trở về phòng mình, cũng không đi nói với Gia Cát Linh Ẩn, loại chuyện này quả thật là rất khó mở miệng. Chỉ có chính nàng bết, vừa rồi lúc Kinh Phong hôn nàng trong lòng nàng có một tia vui mừng. Nhưng mà, hắn không đầu không đuôi đi hôn mình là có ý định gì chứ? Để cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ chê cười nàng. Hơn nữa, kỹ thuật còn kém như vậy, miệng của nàng bây giờ vẫn còn rất đau, có chỗ còn bị rách da nữa.


“Nguyệt Lan, miệng của tỷ làm sao vậy?” Tiểu Điệp nhìn thấy nàng, quan tâm hỏi.


“Bị một con heo cắn!” Nguyệt Lan tức giận nói.


“Heo?” Tiểu Điệp gãi đầu, nghi hoặc nhìn Nguyệt Lan, “Trong Vương phủ không có heo mà.”


“Kinh Phong là con heo kia!” Dù sao thì Tiệp Điệp cũng đơn thuần như nước, cái gì cũng đều không hiểu, nói cho nàng cũng chả sao, không nên để nghẹn ở trong lòng một mình để rồi khó chịu.


“A?” Tiểu Điệp kêu lên sợ hãi. “Kinh Phong lại có thể cắn tỷ? Thật đúng là đáng giận mà! Muộ đây cũng muốn cách xa hắn một chút, tránh cho hắn lại cắn muộ!” Tiểu Điệp căm giận nói.


Bò lên trên giường, Gia Cát Linh Ẩn mới cảm giác được bủn rủn cả người. Một ngày đoàn tụ ngắn ngủi lại khiến nỗi nhớ nhung càng sâu thêm, nàng hận không thể lập tức chấm dứt trận chiến ngoài kia, quay về những ngày như trước kia.


Tiểu Thế tử ngủ ở bên cạnh nàng, thịt mũm mĩm khiến người ta yêu mến. Nó mở to mắt, cười khanh khách với nàng, tay với tới bắt lấy tóc nàng chơi đùa. Tiểu Thế tử đã coi nàng như một người đáng tin cậy nhất, mặc kệ như thế nào, hai người cũng sẽ nuôi nó lớn lên. Bây bảo nàng đưa nó đến nước Nam Chiếu quả thật nàng không nỡ.


“Bé cưng, ngủ đi.”


Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng vuốt sau lưng nó. Thế dần ngủ, nàng lại càng ngày càng thanh tỉnh. Nàng muốn tới nước Đông Lan xem thử ở đó có ngoại tổ phụ của Sở Lăng Thiên hay không. Nàng cảm thấy được nước Đông Lan xảy ra chuyện rồi, nếu không thì sao lại có thể khởi binh đánh nước Lăng Nguyệt được chứ. Huống hồ, còn biết rõ tướng quân là Sở Lăng Thiên.


Ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn rời giường. Nguyệt Lan, Kinh Phpng, Tiểu Điệp, Phá TRận đã rời giường hết, đang ngồi ở trong sân.


Phát hiện thấy Nguyệt Lan khác thường, nàng hỏi, “Nguyệt lan, miệng của ngươi bị sao vậy?”


“Bị Kinh Phong cắn!” Tiểu Điệp đáp, “Kinh Phong, ngươi mau giải thích cho rõ ràng với tiểu thư đi, vì sao lại cắn Nguyệt Lan? Tỷ ấy có lòng tốt băng bó vết thương cho ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn!”


Nguyệt Lan cùng Kinh Phong xấu hổ không thôi, Nguyệt Lan hung hăng liếc Kinh Phong một cái, “Tiểu thư, người ngồi đi, nô tỳ tới phòng ăn xem thử đã chuẩn bị cái gì ăn.” Nói xong, nàng đỏ mặt như trốn chạy mà rời đi.


Phá Trận cùng Gia Cát Linh Ẩn nghe ra được ý sâu xa bên trong, cũng không e dè mà cười rộ lên. Phá Trận còn khoa trương hơn nữa, vừa cười vừa đập vào bàn.


“Không được phép cười!: Kinh Phong hét lên với Phá Trận, “Chuyện đáng để cười như vậy sao?”


“Ai,” Phá Trận lắc đầu, tay khoác lên vai Kinh Phong, “Nóng vội ăn không hết được đậu hũ đâu, nhưng mà ngươi đã bước được bước đầu tiên rồi, tốt lắm.”


“Đừng đụng vào ta!” Kinh Phong hất tay hắn xuống, “Đến lượt ngươi, nhất định còn không bằng ta nữa đấy.”


“Ngươi cũng qua khinh thường ta rồi! Nếu ta mà là ngươi thì đã sớm thu phục được rồi!”


Tiểu Điệp mờ mịt nhìn bọn họ, “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”


Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Trẻ con, không nên bị bọn họ dạy hư.”


Dùng bữa sáng xong, Gia Cát Linh Ẩn tìm Kinh Phong và Phá Trận, cùng nhau bàn bạc về chuyện đến nước Đông Lan. Chỗ đó, nàng phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm được. Quyết định cuối cùng là, Ngụy Thành cùng Kinh Phong cùng nàng đi tới nước Đông Lan, Phá Trận ở lại Thất vương phủ. Tiểu thế tử tạm thời đưa đến Cửu Vương phủ nhờ Mộc Tê chăm sóc giùm.


Lo lắng đến thương thế của Kinh Phong, cho nên nghỉ ngơi một ngày mới xuất phát.


Kinh Phong đang thu dọn đồ đác, chỉ thấy một bóng người tiến vào. Thấy rõ là ai kinh phong liền tràn đầy vui mừng, “Là nàng? Ngày đó, thực xin lỗi.”


Nguyệt Lan cúi đầu, không nói gì, đưa một lọ thuốc ở trong tay, để lại một câu đúng giờ dùng thuốc rồi đỏ mặt chạy mất.


Kinh Phong cười tủm tỉm cất bình dược vào, trong lòng ngọt như mật. Hắn có chút hối hận khi chủ động xin đi đánh giặc ở nước Đông Lan. Nếu ở lại Vương phủ, nói không chừng…. Hắc Hắc. Coi như hết, trước hết vẫn nên giúp gia cùng tiểu thư làm tốt mọi chuyện đã, dù sao bọn họ có lấy nhau cũng đều do chủ tử quyết định.


Bọn họ phải tránh đi những nơi đã trở thành chiến trường, phải đi đường vòng, hẻo lạnh hơn đường đi bình thường, cho nên thời gian đến nước Đông Lan so với dự kiến chậm mất vài ngày.


“Tới rồi tới rồi, trên đường đi cứ thấy ngươi nhìn chằm chằm vào cái bình rồi cười ngây ngô, có cái gì buồn cười sao?” Ngụy Thành khinh bỉ nói.


“Ngươi biết cái gì.” Kinh Phong thận trọng cất bình dược vào trong, lại bắt đầu cười ngây ngô.


“Hết thuốc chữa.”


“Đó là của Nguyệt Lan tặng.” Gia Cát Linh Ẩn vạch trần.


“Tiểu thư…”


“A ~ a~ a~” Ngụy Thành chen vào vài tiếng a, thảo nào lại có bộ dáng như vậy.


Kinh thành nước Đông Lan bị giới nghiêm, ba người phải vất vả bằng nhiều cách mới vào được trong thành. Trước khi vào thành, ba người đều thay đổi bộ dạng. Gia Cát linh Ẩn thì giả trang thành một công tử, Ngụy Thành và Kinh Phong thì hóa trang thành nữ tử. Nhìn qua thì giống như là một công tử mang theo hai hồng nhan tri kỷ đi du ngoạn, thật không thể nào gây được sự chú ý. Trong thành, lời bàn tán thảo luận xoay quanh chuyện về Công chúa Mộ Vân.


Tìm một khách điếm bí mật ngủ lại, Kinh Phong và Ngụy Thành ở một gian phòng, Gia Cát Linh Ẩn ở một gian phòng cách vách.


Tới thời gian dùng bữa, ba người cố ý đến sảnh lớn, nơi này thường có thể nghe được tin tức mới nhất.


Quả nhiên, vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy có người đang say sưa bàn luận chuyện Liên gia.


“Các ngươi nói xem, có phải Hoàng Thượng của chúng ta điên rồi không? Lại có thể truyền ngôi vị cho Công chúa. Ngôi vị Hoàng đế từ xưa đến này đều truyền nam không truyền nữ, chuyện này thật là kỳ quái.”


“Ta thấy Công chúa cũng không sao cả, ai có thể mang đến cuộc sống bình yên cho dân chúng thì ta liền ủng hộ người đó!”


“Không thể nói như vậy được. Công chúa dù sao cũng là nữ nhân, sau này giang sơn nước Đông Lan chẳng phải sẽ đổi họ sao? ta vẫn cứ ủng hộ Thái tử.”


“Chúng ta nói cũng vô dụng, đại ca của ta là em vợ của một người hầu trong cung nói chuyện này đến tám, chín phần mười, Công chúa Mộ Vân rất nhanh sẽ trở thành Nữ hoàng đầu tiên của nước Đông Lan.”


Lúc này, ngoài cửa tiến vào một đội quan binh, nhìn thấy bọn họ, mấy người vừa rồi còn liền vòng qua đề tài khác, “Đào hoa lâu lại tới mấy cô nương mới nữa, chúng ta tới vui vẻ chút chứ?”


“Vậy nhất định phải tới, đã lâu không có cô nương nào mới cho nên lâu nay đều thấy chán!”


“Không sợ cọp mẹ nhà ngươi biết sao?”


“Hừ! Biết thì thế nào, lần trước gia nói muốn hưu nàng, nàng sợ tới mức phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn muốn lấy ra mấy thứ của hồi môn, bảo ta cầm lấy đi tìm nữ nhân mà chơi đùa.”


“Lợi hại, hôm nay ta cũng trở về thử một lần!”


Mấy người nói xong liền đứng dậy, khẩn cấp rời khỏi khách điếm. Gia Cát Linh Ẩn nháy mắt với Ngụy Thành một cái, Ngụy Thành ngầm hiểu, liền đuổi theo, rất nhanh đã trở lại.


“Tiểu thư, toàn bộ đều cắt hết rồi!”


“Làm cho thật gọn gàng!” Gia Cát Khích lệ.


“Ngươi làm gì?” Kinh Phong nghi hoặc hỏi.


“Hắc hắc.” Ngụy Thành cười âm hiểm hai tiếng, chậm rãi tới gần Kinh Phong, “Nếu ngươi dám đối xử không tốt với Nguyệt Lan, tiểu thư cũng sẽ cho ta đi cắt của ngươi.”


Kinh Phong phục hồi lại tinh thần, theo bản năng mà khép hai chân lại, “Không dám, không dám! Tiểu thư, thuộc hạ sẽ một lòng.” Gia, hóa ra cuộc sống mỗi ngày của người đều dưới sự uy hiếp như thế này, thuộc hạ rất sùng bái người!


Ừ hừ!” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, như muốn nói, ngươi thử xem.


Cơm nước xong, Gia Cát Linh Ẩn bảo Ngụy Thành dò hỏi cách tiến cung. Ngay cả việc vào kinh thành cũng đã khó khăn như vậy, tiến cung sẽ lại càng khó hơn. Nửa đêm, Ngụy Thành nói đã mua được một gánh hát ngày mai vào cung diễn hí khúc, bọn họ có thể xen lẫn vào trong đó để đi vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom