• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Người Đúng Lúc (1 Viewer)

  • Phần 21

Gặp Người Đúng Lúc​





Phần 21


Mặc dù không biết ai là người vừa nói câu kia nhưng lòng tôi bỗng dưng có dự cảm chẳng lành, bước chân đang đi của tôi vô thức dừng lại, quả nhiên vài giây sau lại nghe giọng nói quen thuộc của Quân vang lên:


– Mẹ đến đây làm gì?
– Tôi đến để xem anh định thế nào đấy, bây giờ anh đủ lông đủ cánh rồi nên lời mẹ anh nói anh cũng không nghe phải không?
– Cuộc sống của con mẹ đừng can thiệp vào.
– Anh bảo tôi không can thiệp ấy à? Nhà anh cũng không thèm ở, vợ chọn cho anh anh cũng không thèm lấy. Đường của anh đi, tôi tốn bao công sức để trải thảm đỏ cho anh bước, cái gì tốt tôi cũng lo cho anh hết. Giờ anh còn dám bảo tôi không được can thiệp vào cuộc sống của anh đúng không?
– Mẹ thấy tốt, đó là việc của mẹ. Còn con có thấy tốt hay không, đó là việc của con.
– Cái anh thấy tốt là đi yêu con bé kia à? Nhà nó có cái gì, bố mẹ nó thế nào, công việc của nó thế nào, có giúp được cho sự nghiệp của anh cái gì không mà yêu với đương? Mắt anh bị làm sao đấy? Người hợp với anh như con Huyền thì anh không thèm ngó ngàng đến, lại đâm đầu vào một đứa khố rách áo ôm.
– Mẹ chọn ai thì mẹ tự đi mà cưới người đó, con không cưới.
– Anh…


Mẹ anh có vẻ tức giận nên im lặng một lát mà không nói được câu gì, mãi một lúc sau đó, bác ấy mới có vẻ nguôi nguôi giận:


– Tôi chỉ đẻ được có mình anh, gia tài cái nhà này sau cũng của anh hết. Bình thường anh chơi bời thế nào cũng được, anh thích tán tỉnh đứa con gái nào cũng được, nhưng anh dẫn cả nó đến công ty thì không được. Nhà này phải có mặt mũi, phải có con dâu môn đăng hộ đối.
– Con tự nuôi được, không cần môn đăng hộ đối.
– Thế tôi hỏi anh, giờ anh không có xu nào, anh không đi xe tiền tỉ, không mặc quần áo hàng hiệu, không phải là tổng giám đốc cái công ty này thì có đứa nào chịu theo anh không? Con bé kia cũng thế thôi, nó bám theo anh vì anh có tiền, nó yêu tiền của anh thôi.
– Cô ấy không phải người như thế.
– Trong mắt anh thì thế thôi, anh có biết sau lưng anh nó làm những gì không? Nó bị nhà chồng hủy cưới vì là loại con gái chẳng ra gì, nó đánh nhau với đồng nghiệp, thậm chí ăn cắp cả đồng hồ của đồng nghiệp đấy. Loại con gái đó không phải tham lam thì là gì? Không phải yêu anh vì muốn moi tiền anh thì là gì?
– Những việc đó không liên quan đến con.
– Mày mù mắt rồi con ạ, mày bị nó bỏ bùa rồi con ạ. Mày nghỉ cả việc để lên rừng rú theo nó thì đúng là bị bỏ bùa rồi. Nó cho mày ăn cái gì hay đưa cho mày cái gì đeo đúng không?
– Con lớn rồi, con tự biết thế nào là đúng sai. Mẹ không cần phải lo.
– Mẹ không đôi co với mày nữa, tóm lại, ngày hôm nay mày dẫn nó đến đây mẹ không đồng ý. Mẹ không chấp nhận, cả đời không chấp nhận loại con gái như thế làm dâu nhà này. Chỉ có con bé Huyền hợp với mày thôi con ạ. Sang năm cưới nó đi.
– Mẹ muốn cưới ai thì mẹ tự đi mà cưới, con không cưới.
– Không cưới cũng phải cưới. Bao lâu nay tôi mắt nhắm mắt mở mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, tôi tưởng anh chỉ chơi bời nhưng anh dám mang cả nó đến công ty thì tôi không tiếp tục để yên được. Tôi nói cho anh biết, tôi cho anh được ngày hôm nay thì tôi cũng lấy lại được hết. Anh không nghe lời tôi thì tự chịu lấy hậu quả.
– Thế thì mẹ lấy lại đi.


Nói xong, Quân không đợi mẹ trả lời mà đi thẳng ra bên ngoài. Anh mở cửa đột ngột quá làm tôi chưa trốn kịp, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, tôi thì ngượng ngập, anh thì bất ngờ. Cả hai không nói gì trong mấy giây mà chỉ im lặng nhìn nhau.


Dù không cố ý nhưng nghe trộm mẹ con họ nói chuyện thế này, tôi ngại với anh quá nhưng không biết phải giải thích kiểu gì, cũng may Quân không nhắc đến chuyện đó mà chỉ hỏi tôi:


– Đợi lâu nên sốt ruột à?
– À… không, cũng không lâu lắm. Em đi tìm nhà vệ sinh, bị lạc ra đây.
– Nhà vệ sinh ở phía kia. Đi, anh dẫn đi.
– Vâng.


Anh dẫn tôi đi hết hành lang đó, rẽ phải thêm một đoạn nữa, đến khu vệ sinh nữ thì anh đứng bên ngoài chờ tôi.


Ở trong nhà vệ sinh, tôi bắt đầu phát hiện ra lòng mình rất hỗn độn nên cứ đứng bên vòi nước vốc nước lạnh tạt vào mặt. Mãi sau khi bắt đầu thấy ổn ổn rồi, tôi mới cố nặn ra vẻ mặt tươi cười bình thường rồi đi ra ngoài.


Thấy anh đứng tựa tường xem đồng hồ, tôi bảo:


– Em xong rồi. Anh đợi lâu không?
– Không. Lúc nãy đã ăn no chưa?
– Em no rồi. Giờ chắc đến màn bốc thăm trúng thưởng rồi đấy, ra đi anh.
– Ừ.


Hai chúng tôi không ai nói đến chuyện lúc nãy nhưng tôi cảm nhận được không khí rõ ràng thay đổi. Một người thì trong lặng yên không nói gì, một người thì khóe miệng miễn cưỡng cười nên cả khuôn mặt cứng ngắc.


Cứ như thế cho đến khi Quân lên bục để trao giải lễ bốc thăm, tôi đứng dưới nhìn anh giống như lúc nãy nhưng bỗng dưng trong lòng lại có thêm một cảm giác rất lạ, đó là thấy anh thật xa, thật xa tôi. Điều mà lúc nãy tôi đã không hề nghĩ tới.


Bấy giờ mới nhận ra một chuyện, hóa ra người xuất sắc như thế so với một đứa con gái chẳng có gì như tôi, khoảng cách lớn quá. Lớn đến nỗi tôi đứng ở vị trí này bây giờ ngoài tự hào ra thì chỉ còn lại mỗi tự ti thôi. Tự ti vì chúng tôi hai hoàn cảnh và cũng là hai thế giới khác biệt, anh ở tít trên cao còn tôi trong mắt mẹ của anh cũng chỉ là một đứa khố rách áo ôm.


Sau khi trao giải bốc thăm xong, Quân đưa tôi về nhà. Trên đường về hai chúng tôi hầu như không nói chuyện gì, mãi sau tự nhiên anh lại bảo tôi:


– Buồn ngủ rồi à?
– Vâng, buổi trưa mổ mấy ca xuyên trưa, giờ buồn ngủ rít mắt rồi.
– Về nhà anh nhé?


Tôi nghĩ từ đây về đến nhà tôi phải mất gần mười kilomet, mà gần tết hay tắc đường nữa, nhà của Quân thì gần hơn. Thế nên tôi gật đầu:


– Vâng, thế cũng được ạ.


Lúc về đến nhà anh, tôi mệt với cả buồn ngủ thật nên trèo lên ghế sofa trong phòng ngủ rồi nhắm mắt nhưng cứ chập chờn mãi mà không ngủ sâu giấc được. Mãi rất lâu sau khi Quân tắm xong trở ra, nhìn thấy tôi nằm chèo queo trên ghế thì anh định bế tôi lên giường, nhưng mà không hiểu sao đã đưa tay ra rồi lại đột nhiên thu về.


Anh đứng bên ghế nhìn tôi rất lâu, rất lâu, tôi cũng gồng mình chống chọi với cảm giác nặng nề ấy rất lâu. Đến tận gần mười phút sau đó, anh mới nhẹ nhàng xoay người, ngồi xuống đất bên cạnh ghế sofa, đầu tựa sát vào người tôi.


Anh nói:


– Đừng quan tâm đến mấy chuyện linh tinh, anh giải quyết được.


Thì ra là đã phát hiện ra tôi vẫn còn tỉnh, anh lúc nào cũng thế, chỉ cần nhìn lướt qua một cái là biết được tôi muốn gì, tôi thế nào. Không những âm thầm tinh tế trong những chuyện nhỏ nhặt mà nội tâm còn quá sắc bén.


Không giả vờ được nữa nên tôi đành chậm chạp trả lời:


– Bố mẹ anh thích chị Huyền à?
– Anh không thích.
– Em biết.
– Ừ.
– Anh đừng cãi mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho anh thôi. Mình bây giờ chỉ mới yêu nhau, xa hơn nữa cũng chưa tính đến mà. Anh căng thẳng với mẹ những chuyện ấy làm gì?
– Thế thì bây giờ tính đi. Em muốn cưới tháng nào?


Tôi mở mắt ra nhìn anh, bình thường kết hôn thì phải có cầu hôn, ra mắt giới thiệu với hai bên gia đình, rồi xem thầy ngày lành tháng tốt. Đằng này anh chỉ hỏi tôi đúng một câu “em muốn cưới tháng nào?”. Nhanh, chuẩn, ác đến mức tôi đơ ra mất mấy giây mới trả lời lại được:


– Sao tự nhiên lại bảo thế? Đã bàn bạc gì đâu mà cưới hả anh?
– Không phải em bảo anh chưa tính đến xa hơn à?
– Ý em không phải thế. Cưới nhau thì tình cảm phải chín muồi đã chứ. Với cả phải được hai bên bố mẹ phải đồng ý nữa. Mình vẫn còn trẻ mà, từ từ rồi tính đến chuyện đó sau.
– Anh không còn trẻ.


Tôi hiểu anh không muốn tình cảm của chúng tôi bị ảnh hưởng bởi những lời mẹ anh nói hôm nay nên mới xác định tương lai lâu dài với tôi. Tôi cũng thế, tôi cũng không muốn quá khứ lặp lại, không muốn tiếp diễn tình yêu bị bố mẹ của đối phương ngăn cấm. Nhưng gia đình anh thật sự không thích tôi, mà tôi thì cũng đã lỡ yêu anh mất rồi, bây giờ bảo dừng lại thì làm sao dừng lại bây giờ?


Tôi không muốn chia tay!!!


Tôi hơi nhổm dậy, vòng tay qua cổ anh rồi ôm chặt lấy anh từ phía sau. Mùi dầu gội thơm thơm, mùi sữa tắm bạc hà man mát, tất cả những hương thơm thân thuộc trên người anh làm cảm xúc hỗn độn trong lòng tôi bỗng chốc dịu đi. Tôi khẽ nói:


– Anh yên tâm, em không suy nghĩ nhiều đâu. Có anh ở bên cạnh em thì lo cái gì, chồng em lo được hết, nhờ?


Quân giơ một tay lên nắm lấy cổ tay tôi, lòng bàn tay rất ấm chạm vào da thịt làm lòng tôi rung động:


– Bác sĩ, biết gì không?
– Hả? Biết gì hả anh?
– Lâu lắm rồi anh không thích ai.
– À… vâng.
– Chỉ thích em.


Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp, vừa thấy vui lại vừa thấy thương anh. Người đàn ông tôi yêu ít nói, ít thể hiện, nhưng mỗi lời anh nói ra đều làm tôi cảm thấy đáng tin và an tâm rất nhiều. Tôi khẽ rướn người hôn lên cổ anh, tôi bảo:


– Anh không chỉ thích mình em đâu, anh thích cả học Y nữa, em biết thừa.
– Sao biết thế?
– Sao em biết?
– Chỉ có người thích học Y mới để đầy sách Y khoa trong nhà thôi, anh biết tay phải cầm gì, tay trái thắt chỉ kiểu gì, còn biết cả nắn xương để kiểm tra vết thương. Những việc ấy không phải người trong nghề thì thường không biết được, thế thì chỉ còn lại một khả năng thôi, anh thích học Y.
– Giờ mới biết ngày trước không những em uống nhiều Fisti mà còn thích đọc cả Conan nữa.
– Chuyện. Em hơi bị có năng khiếu làm thám tử đấy.


Cuối cùng anh cũng cười, nụ cười rất nhẹ thôi nhưng không khí giữa chúng tôi bắt đầu nhẹ nhàng hơn. Anh trầm ngâm một lúc, lát sau mới nói:


– Ừ. Trước anh thích học Y. Thích làm bác sĩ như em.
– Mẹ không cho anh theo nghề bố à?
– Ừ. Cả nhà không ai muốn cho anh theo nghề bố. Mẹ nói nghề của bố vất vả, đi sớm về khuya, không có thời gian cho gia đình.


Lần đầu tiên sau suốt thời gian dài quen biết đến giờ, anh chịu kể với tôi những chuyện về anh. Tôi biết như thế vẫn còn quá ít nhưng chỉ cần anh chịu mở lòng ra với tôi thôi, thế là tôi cũng đã vui rồi. Tôi đáp:


– Đúng rồi. Bố anh còn làm to nữa, để làm được đến thứ trưởng bộ Y tế không đơn giản đâu. Mà muốn đạt được cái gì cũng phải có đánh đổi đúng không anh? Sự nghiệp thành công thì phải hy sinh thời gian cho gia đình.
– Em có thế không?
– Em không dám so với bố anh đâu, em chỉ là con tép thôi. Bệnh viện em ai cũng thần tượng bố anh đấy, tiến sĩ có đôi tay vàng nổi tiếng.
– Ừ. Tay của em cũng thế, tay trị bệnh cứu người.


Tự nhiên tôi lại nhớ đến quãng thời gian lúc anh nằm trong bệnh viện, hôm đó vì không cứu được một bệnh nhân nên tâm trạng tôi không tốt, trèo lên sân thượng ngồi một mình. Quân cũng lặc liễng chống nạng trèo lên, lúc ấy anh đã động viên tôi bằng một câu: “Trong tất cả các nghề, nghề y là nghề cao quý nhất”.


Sau khi chứng kiến cuộc tranh cãi của anh và mẹ ngày hôm nay, tôi đã lờ mờ hiểu ra được nhiều điều. Trong đó có một chuyện làm tôi suy nghĩ nhiều nhất, đó là việc Quân cũng thích làm bác sĩ như tôi, muốn làm nghề cao quý như bố anh. Chỉ tiếc, con đường của anh đã được gia đình trải thảm đỏ và anh chỉ việc bước đúng trên đó, không thể rẽ sang con đường mà anh muốn đi.


– Tay em còn chưa được cầm dao mổ đại phẫu. Chỉ mổ mấy cái nhỏ nhỏ thôi. Để được như bố anh còn xa, mà có khi cả đời không mơ được ấy. Em làm bác sĩ của anh thôi.
– Ừ, bác sĩ của anh buồn ngủ chưa?
– Chưa, hết buồn ngủ rồi. Giờ chỉ muốn nghe anh nói chuyện thôi. Anh buồn ngủ chưa?
– Chưa buồn ngủ.
– Thế thì anh kể chuyện đi.
– Em muốn kể chuyện gì?
– Chuyện ngày trước anh đi học ấy, em thấy chứng chỉ TOEIC 9.0 trong tủ, anh học giỏi tiếng anh thế à?
– Cũng bình thường.
– Thế trước anh học Đại học gì?
– Học vớ vẩn thôi.
– Vớ vẩn là đại học gì?
– RMIT.
– Ôi mẹ ơi, thế mà bảo vớ vẩn. Hơn đứt đại học Y Hà Nội của em đấy.
– Thế mà bây giờ vẫn rơi vào tay em.


Tôi phì cười, kéo mặt anh lại rồi thơm một cái:


– Đúng thế nhờ? Học giỏi làm gì, rồi cũng rơi vào tay em.
– Đi ngủ thôi.
– Vâng, đi ngủ thôi.


Anh đứng dậy, sau đó bế tôi đặt lên giường, tôi cũng tưởng anh sẽ ra sofa ngủ như mọi lần nhưng mà Quân lại lật chăn nằm xuống bên cạnh tôi.


Bỗng dưng chung chăn chung gối, tôi đột nhiên hồi hộp không sao nhắm mắt được. Cảm giác trong lòng khi ấy rất bồn chồn khó tả, giống như chúng tôi vừa thấy một rừng chông gai nhưng cả hai lại vì thế mà bước cùng nhau thêm một bước rất dài.


Tôi không ngủ được nhưng không dám cựa vì sợ làm anh thức giấc. Đang nằm cứng đơ như tượng thì tự nhiên anh xoay người, ôm lấy tôi vào lòng. Anh thơm lên tóc tôi rồi bảo:


– Đừng nghĩ linh tinh nữa, ngủ đi, anh ôm em ngủ.
– Vâng.


Những ngày sau đó là thời điểm giáp tết, ai ai cũng bận rộn nên tạm thời không xảy ra thêm chuyện gì. Tôi cũng bị cuốn theo công việc nên không có nhiều thời gian để suy nghĩ đến chuyện bố mẹ Quân phản đối mình nữa, nhưng mà đúng hôm đang chuẩn bị làm nốt ca để nghỉ tết, tự nhiên bà Huyền lại bảo tôi:


– Haizzz, tết người ta thường dẫn bạn gái về ra mắt bố mẹ, đằng này chỉ trốn chui trốn lủi giống phận bồ bịch, chán nhỉ?


Tôi không thèm trả lời, chỉ bình thản tháo găng tay ra định đi về, thế mà chị ta vẫn nhất định không buông tha cho tôi:


– Có muốn biết hôm nay anh Quân đi đâu không? Tao mới biết được một chuyện hay lắm.
– Tránh ra, đừng lèm bèm.
– Mỗi năm cứ hai mươi tám tết là anh ấy tự nhiên biến mất. Tao cũng chẳng biết anh ấy đi đâu, mãi đến cách đây mấy hôm mẹ anh Quân nhìn thấy mặt mày… Mày biết dì ấy nói với tao gì không?


Nghe thế, tự nhiên tôi lại thấy chột dạ, nhưng sau đó lại nhanh chóng gạt đi. Tôi nghĩ chị ta muốn tìm cớ gây sự như thường ngày thôi nên tỏ ra không quan tâm:


– Chẳng liên quan đến tôi.
– Cứ để ý mà xem tối nay anh ấy có biến mất không là mày biết ngay ấy mà.
– Thì sao? Ảnh hưởng gì đến chị.
– Ảnh hưởng chứ, ảnh hưởng nhiều là đằng khác. Vì tao thấy vui lắm. Haha, tao thấy vui lắm.


Chị ta bỗng nhiên phá lên cười, sau đó khinh khỉnh mỉa mai tôi:


– Vì rồi anh ấy cũng cưới tao, còn mày chỉ là người thay thế tạm thời thôi. Người yêu cũ đã mất của anh ấy giống hệt mày. Haha, mày hiểu rồi chứ?


Tim tôi bỗng nhiên nhói lên một cái, rùng mình nhìn chị ta. Người yêu cũ đã mất? Là thật hay là chị ta chỉ dựng chuyện lên để khiến tâm lý tôi hoang mang? Tôi chưa từng hỏi anh chuyện ở quá khứ nhưng không hiểu sao tự nhiên lại thấy lo sợ thế này?


Lòng tôi lúc ấy rõ ràng rất hỗn độn nhưng ngoài mặt tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng đáp:


– Tôi chẳng hiểu chị nói gì cả.
– Ừ, nếu không hiểu thì cứ chờ tối nay, không thấy anh ấy về là mày biết ngay tao có nói đúng hay không thôi. Hôm nay là ngày giỗ của người yêu cũ anh ấy mà. Mày cứ chờ nhé.


Chị ta nói xong thì sung sướng quay người rời đi, để lại tôi vẫn bần thần đứng yên một chỗ vì chẳng hiểu chuyện gì. Tối hôm ấy, tôi tan làm xong là đến nhà anh chuẩn bị cơm nước, còn mua mấy cành đào nho nhỏ cắm vào bình cho nhà cửa có không khí tết. Thế mà chờ mãi, chờ mãi, đến tận gần bảy rưỡi mà Quân vẫn chưa về.


Khi ấy tôi bắt đầu lo lắng, bắt đầu suy nghĩ về độ xác thực của những lời chị Huyền nói. Chị ta chọn thời điểm quá gấp làm tôi bất ngờ chưa chuẩn bị được gì cả, thêm nữa tôi không biết nhiều về Quân nên trước nay cũng chưa từng biết anh có người yêu cũ thật hay chưa.


Bồn chồn mãi không yên đến tận tám giờ, đang định nhắn tin hỏi lúc nào anh về thì lại thấy Quân nhắn đến. Anh bảo:


– Ăn cơm trước đi, đừng chờ anh.
– Có chuyện gì hả anh?
– Ừ, có ít việc. Nếu anh về muộn thì em ngủ trước đi.
– Vâng.


Nói là nói thế nhưng tôi không nuốt nổi một hạt cơm, cũng không thể ngủ nổi. Tôi chờ đến chín giờ, mười giờ, một giờ, ba giờ sáng cũng không thấy anh về. Lúc ấy tôi tủi thân đến rơi nước mắt, cứ nghĩ đến chuyện bình thường anh không nỡ để tôi ngủ ở nhà một mình bao giờ mà hôm nay lại đi cả đêm như vậy, lẽ nào đúng như lời bà Huyền nói. Hôm nay là ngày giỗ của người yêu anh, và chị ấy giống hệt tôi…


Nếu như thế thì tôi là kẻ thay thế phải không? Anh không yêu tôi mà chỉ là yêu gương mặt giống người yêu cũ của anh phải không?


Lạy trời đừng phải… không phải… không phải!!!


Tôi khóc thút thít một mình đến tận gần bốn rưỡi sáng thì nghe tiếng xe ô tô của anh về. Lát sau thấy Quân lạch cạch mở cửa đi vào.


Anh không bật điện mà chỉ đứng bên cạnh giường nhìn tôi một lúc, sau đó mới vào phòng tắm đi tắm. Tôi trùm chăn cố nín khóc nhưng không nín nổi, tủi thân quá nên nước mắt cứ tự rơi, mãi sau lúc anh trở ra, leo lên giường ôm lấy tôi. Bỗng nhiên phát hiện ra gối của tôi hơi ướt ướt, anh lập tức sững lại:


– Em chưa ngủ à?
– Ngủ rồi. Nghe tiếng anh về nên em tỉnh.
– Sao lại khóc.
– Không, tự nhiên nhớ bố mẹ đấy. Năm đầu tiên… không ăn tết với bố mẹ mà.


Anh thở dài, xoay mặt tôi lại để nhìn cho kỹ. Thấy mắt tôi sưng húp lên như bị ong đốt thì cau mày:


– Bác sĩ cũng có lúc khóc nhè à? Tưởng em không biết khóc.
– Ai… ai mà chẳng… biết khóc.


Tôi vừa nói vừa nấc, chẳng biết sao lúc đó trong lòng ấm ức kinh khủng. Anh đi cả đêm không về, không biết đi đâu, ở với ai, cũng chẳng giải thích gì với tôi mà cứ tỏ ra bình thường thế, tôi khó chịu không chịu nổi.


Tất nhiên, dù anh sắc bén đến đâu cũng không biết được những thứ tôi đang nghĩ trong lòng. Thấy tôi khóc thế, anh chỉ ôm tôi tôi rồi bảo:


– Nín đi, hay mai anh mua vé máy bay cho em vào miền tây với bố mẹ nhé.
– Không đi.
– Không đi thì nín đi.
– Không nín.
– Ừ rồi, không nín. Thế anh thơm em nhé?
– Không cần, anh tránh ra đi. Phiền quá, đang ngủ ngon tự nhiên đánh thức em.
– Anh cố không làm ồn nhất rồi đấy.
– Vẫn ồn.
– Ừ. Vẫn ồn. Giờ làm sao em mới nín?
– Anh bỏ em ra để em tự ngủ.


Tôi chỉ ấm ức nên nói thế thôi, ai ngờ anh bỏ ra thật. Mà đã thế thì tôi lại càng tủi thân, nước mắt tuôn xuống như mưa. Tôi là đứa bình thường rất ít khi khóc, nhưng một khi đã khóc rồi thì sẽ khóc không nín được, bị hủy cưới, bị người ta vu oan, bị hãm hại, tôi chưa từng rơi nước mắt. Nhưng không hiểu sao những lời bà Huyền nói hôm nay cứ như từng mũi kim chích vào lòng tôi, tủi thân mâu thuẫn đan xen, cứ thế khóc.


Tôi mím môi không sụt sịt làm ồn, mà Quân có lẽ cũng mệt nên chỉ một lát sau đó là ngủ im re không một tiếng động. Nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, tôi chỉ dám lấy ống tay áo len lén lau đi, đang thất vọng cực điểm thì đột nhiên thấy anh xoay người, sau đó không nói không rằng câu nào đã hôn tôi.


Môi anh rất lạnh, lạnh vô cùng, nhưng lúc chạm vào môi tôi thì như hóa thành một đốm lửa, đốt lên một cảm giác mãnh liệt kỳ lạ. Hôn đến mức nước mắt trên mặt tôi bỗng chốc ngừng rơi, môi lưỡi cuốn theo nụ hôn của anh đến mức cảm giác đau thương kia bỗng chốc trở nên tê liệt.


Lưỡi của anh luồn vào khoang miệng tôi, hút lấy đầu lưỡi tôi rồi cứ dây dưa khắp mọi nơi, không chịu buông ra, cũng không cho tôi một cơ hội để chống cự mà chỉ có hôn và hôn, hôn thật sâu, hôn đến quay cuồng nghiêng trời lệch đất.


Anh hôn cho đến khi tôi hoàn toàn nín khóc mới buông ra, Quân cầm tay tôi kéo vòng qua eo anh, cả hai xích lại gần nhau, không còn một khoảng cách gì cả. Anh nói:


– Không ngủ được thì mình thức đi.


***


Lời tác giả: Lâu lắm không kêu gọi tương tác nhỉ? Mọi người có ai hóng xôi thịt không? Like một cái + cmt vào bài cho bạn Hổ biết nào.


Yêu thương


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom