• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full GẶP GỠ BẤT NGỜ “MỘT LY TRÀ” (2 Viewers)

  • Chương 18: Đau thương không rơi lệ (Thượng)

Mọi người đều nói tháng năm xuân nùng, thành phố được xem giống như thiên đường này lại như có gió táp mưa sa. Trời đột nhiên lạnh đến tê tái từng bước chân, chiếc áo mỏng manh ngăn không được từng trận mưa lạnh gió lớn thổi tới. Một người một mình bung dù đi ở triền đê, nhìn cơn mưa bụi khiến mọi vật mơ hồ, còn có chút suy nghĩ lạnh lẽo, đến thấu xương.



Tôi vốn là con người thực tế, không có bao nhiêu người con trai ôm ấp tình cảm, một chút tế bào lãng mạn đã ở trong lúc yêu đương oanh oanh liệt liệt kia mà mất hết. Tuổi xuân như vậu, tôi không có vẻ gì là u sầu, chính là lãng đãng ở trong lòng, lại thấy có nhiều điểm cảm khái.



Nơi này, tôi gọi là “thành phố đau thương”, đây không phải là “Thương thành” của Lương Hướng Vĩ, mà là thành phố đau thương trong lòng tôi. Bức tượng phồn hoa Bất Dạ Thành kia, cũng là “Thương thành” của tôi.



Tôi có rất nhiều hoài niệm về Bất Dạ Thành, có đau khổ, cũng có ngọt ngào, đau khổ nhiều hơn ngọt ngào, nỗi đau suốt ba năm khiến tôi không dám bước từng bước vào nơi đó, mãi đến mùa đông năm trước, cố lấy dũng khí đi, không nghĩ sẽ bất ngờ gặp gỡ Thẩm Ngưỡng Nam, sau đó lại tiếp diễn những chuyện khác, đến hiện tại, nơi đây chính thức trở thành “thương thành.”



Mà tại tượng đài nơi thành thị hoa lệ này, bởi vì có một người con gái xinh đẹp (thật ra tôi không có gặp qua mặt của cô ấy, tôi chỉ là muốn như vậy, nguồn nước tốt sẽ có mỹ nhân, con gái ven hồ Tây Tử này đúng thật là đa dạng) xuất hiện, đã đoạt đi người mà tôi từng rất yêu, mà anh đã vì cô, không tiếc bỏ qua vị trí công tác được trả lương cao, để đi đến bên cô ấy. Sau nghe được tin tức này, nơi non nước tú lệ này ở trong đầu tôi lại trở thành một guồng nước dữ, tôi sợ tới mức không dám đi vào nửa bước. Thứ nhất là có chút oán, thứ hai là có chút xấu hổ, không bằng người khác sao? Thứ ba là sợ ngẫu nhiên.



Nhớ rõ đã từng có cái tin, có vị thương nhân Đài Loan đến Đại Lục để buôn bán, vợ ông ta ở lại Đài Loan. Có một ngày, xem một tiết mục du lịch, không nghĩ tới bỗng nhiên lại bặt gặp chồng mình đang sắp xếp để ở lại với tình nhân. Cho nên mới nói thế giới này vào thời điểm tưởng chừng rất nhỏ, sẽ vượt qua tưởng tượng của mọi người, tôi cũng sợ tôi sẽ nhìn thấy trong ngực người con trai mà mình từng quyến luyến là một người con gái khác. Cho nên, tôi rời xa, thật xa nơi này.



Nhưng mà, tôi lại đến đây.



Trường học lựa chọn nơi thực tập là công ty du lịch lớn nhất bên này. Vốn là thành phố nổi tiếng về du lịch, bất luận các hạng phương diện du lịch nào đều được làm cực kì tốt, các ở trong này thực tập, thật sự là được lợi. Nhà công ty này cũng cùng trường học hợp tác lâu dài, hàng năm đều có rất nhiều sinh viên đến nơi đây công tác, hiện tại tổng giám đốc công ty chính là sinh viên cũ của trường.



Đã quen thuộc với việc này, khi thực tập viên vừa đến, công ty lập tức liền phân phối đến các công ty con. Các thầy hướng dẫn du lịch chuyên nghiệp cùng các thầy hậu cần du lịch chuyên nghiệp có vẻ việc, muốn lúc nào cũng chú ý đến các tình huống của thực tập viên, mà tôi thì chuyên nghiệp về việc này, chỉ cần ở trong công ty giao hảo một chút, muốn chút số liệu, cuối cùng viết vài điều nghiên báo cáo là xong. Tôi vì thế chăn dê ăn cỏ, theo bọn họ như thế nào ngoạn, cuối cùng cho tôi báo cáo thì sẽ OK.



Không thể lúc nào cũng ngâm mình ở trong khách sạn xem tivi, tôi liền tự biến mình trở thành một du khách. Chưa từng có lúc nào lại thoải mái mà du ngoạn như thế này, trước kia khi nghỉ ngơi bên ngoài, đều là vội vàng lại vội vàng, mà hiện tại tôi có thể ở một cảnh quan dừng lại một ngày.



Tây hồ, lúc này du khách khá đông. Mặc dù mưa gió, du thuyền cũng là lui tới không thôi.



Trên bờ đê, người đi đường không nhiều lắm, cây liễu bị mưa tắm xanh tươi ướt át, lúc này lại thản nhiên độc hành, thực là thích ý. Có khi, tôi lại vụng trộm mà nghĩ, nếu có người đi cùng mình thì thật là tốt. Cùng nhau nói chuyện cảnh quan, nói điển cố, đi dạo phố, lại ăn vặt chút ít, ôm nhẹ lấy nhau trong mưa mà thì thầm. Đúng, tôi cuối cùng lại là nhớ tới Thẩm Ngưỡng Nam, mặc dù biết rõ là không nên.



Tối hôm qua, kênh âm nhạc phỏng vấn dàn nhạc hoàng gia Anh quốc, mời anh làm khách quý. Anh tuấn nhã ngồi ở chỗ kia, nói chuyện rất êm tai, tiếng nói nhẹ nhàng, làm cho ánh mắt của tôi thủy chung không thể nhìn đi chỗ khác. Sau đó, người chủ trì mời Minh Kỳ, anh nhìn cô mỉm cười, nhìn lại nụ cười của cô, cho người tôi cái loại cảm giác giống như trời đất này chỉ thuộc về hai người bọn họ, không cái gì có thể chen lọt vào không gian đó. Lòng của anh, tình cảm của anh, trong mắt của anh, anh có vẻ luôn xem như không có tôi tồn tại. Tim của tôi sớm đã chết đi nhưng giờ lại không khỏi chết đi một lần nữa.



Mưa vẫn còn rơi, theo những đường nhấp nhô trên thân cây hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, buổi chiều xế thật nặng nề, mang đến cảm giác như là hoàng hôn đến trễ. Ngừng lại nơi các chiếc thuyền trên bến tàu, đều là đầu người. Một đám người vẻ mặt vội vàng thất thố, như vậy mới nói cảnh đẹp vừa rồi đều xem như mây khói thoáng qua, tôi thoáng lắc đầu. Trong hồ có hoa đào trên đảo nhỏ, phấn hồng đạm bạch, theo gió rơi xuống nhất, dính vào trên chân du khách, thật là một hình ảnh đẹp bị dơ bẩn, tôi không dám nhìn thêm nữa, chỉ đi thẳng về phía trước.



Nhìn Tây hồ mưa bụi suốt một ngày, ngày thứ hai, miệng của tôi sưng lên một bên, răng thật sự đau đến muốn khóc.



Cho tiểu thư nhìn tôi vỗ về mặt theo cầu thang khách sạn đi xuống dưới, nở nụ cười: “Không phải là quá thời trang sao, ngày mưa như thế này lại không mặc thêm quần áo?”



Không phải thích chưng diện, mà là tôi không có để mặc thêm. Tưởng mùa xuân, ở phương nam chắc là sẽ nắng, tôi ngay cả váy ngắn đều mang đến đây. Ai ngờ đến, mưa gió đã không để yên cho người?



Thấy hốc mắt tôi đỏ bừng, bộ dạng thực đáng thương, cô ấy nói: “Quên đi, tôi đưa cô đi bệnh viện đi!”



Tôi gật đầu.



“Gần đây có phải cô ăn nhiều bánh bích quy lắm không?” Bác sĩ ở sau cái bàn đánh giá tôi từ trên xuống dưới. Tôi thành thật thừa nhận, cửa hàng thức ăn cách chỗ ở khá xa, trong cơm và bữa tối của tôi đều là dựa vào bánh bích quy.



“Cô rất tùy hứng, răng nanh vốn có chứng viêm, bên trong còn một cái răng sâu, mỗi ngày ăn bánh bích quy, đường tan ra lưu ở phía trong răng, sâu không cắn cô mới là lạ đó, hơn nữa dạo này rất lạnh, đau là đúng rồi!”



Đúng, đúng, bác sĩ nói đều đúng, nếu tôi biết thì hiện tại cũng không ngồi ở chỗ này rồi.



“Trước tiên là tiêm giảm đau, sau đó là truyền dịch.”. Thanh âm ngọt ngào, nhưng lại không hề mang chút tình cảm nào, khả năng như vậy có vẻ có lực làm cho người tôi khuất phục.



Tôi phải ở lại truyền dịch, cô gái hướng dẫn có nhiều việc phải làm, tôi để cho cô ấy đi trước, một hồi tôi tự mình lái xe trở về.



Không quá nhiều người hội quan tâm, vài cái phòng truyền dịch có rất nhiều người, thật vất vả mới có một phòng còn có mấy cái ghế nằm.



Truyền nước dịch là nhàm chán nhất, nhìn chất lỏng nhỏ từng giọt chảy tới mạch máu, có khi thấy thời gian dường như ngừng lại.



“Là Thần Hi sao?” Một thân ảnh một người đàn ông gầy yếu, mặt có râu quai nón theo từ ngoài cửa nơi truyền dịch đi đến, kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi.



Tôi không kinh ngạc như anh, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi, anh là?”



Anh ta khom người ngồi xuống ở bên cạnh tôi, mày rậm hơi nhíu lại, một chút giống như đã từng gặp nhau, hai mắt ưu thương nhìn chằm chằm tôi, hô hấp của tôi không khỏi đình chỉ.”Trời ạ, sao anh gầy thành như vậy?” tôi lỡ lời hỏi.



Là anh, người đã từng cho tôi rất nhiều mơ mộng cùng nhớ nhung.



Aizz, tôi đã nói thế giới này rất nhỏ mà.



Vẻ bề ngoài của anh thay đổi rất nhiều. Hai mắt hãm sâu, lại có râu mọc, quần áo không giống như người ta có thể tưởng tượng, mái tóc nồng đậm nhưng lại mang vẻ thưa thớt, cả người nhìn qua liền thấy giống như người đàn ông trung niên chuyên sống về đêm. Trước kia anh tuấn tú làm cho người tôi hít thở không thông, sự khác biệt trước sau như thế làm tôi nhìn một cái không có nhận ra là anh.



Tôi không có một chút cảm giác mới mẻ rộng ràn gì, chính là thực khiếp sợ, lúc trước anh rõ ràng là theo đuổi hạnh phúc mà đi nha!



“Khẩu vị của anh không tốt lắm, nên không dễ béo.” Anh nhìn tôi cười khổ: “Sao em lại ở trong này?”



“Sinh viên của tôi lúc này thực tập, vì cái này.” Tôi chỉ chỉ cái miệng sưng lên, “Tới nơi này truyền nước.”



“Em đổi công tác sao?”



“Không, tôi hiện tại ở Bắc Kinh.” Nhìn anh, giống như đang đối diện với người đàn ông xa lạ, không có yêu, cũng không có hận, cảm giác quái dị, tôi hoài nghi trí nhớ của mình hình như có vấn đề.



“Em cuối cùng vẫn nguyện ý đến thành phố lớn công tác.” Anh có chút tịch mịch nói.



Không phải cuối cùng, lúc trước tôi cũng nguyện vì anh đi đến tòa Bất Dạ Thành đó, nhưng anh lại bỏ đi trước, vì thế tôi cũng không dừng lại.



“Có phải anh cũng không thoải mái trong người?” Tôi ra sức suy nghĩ đề tài để mà nói, không nghĩ sẽ để cho không khí quá mức cho tẻ ngắt. Chúng tôi đã không thích hợp để nhắc lại chuyện cũ, chỉ có thể tán gẫu đôi chút những điều nên nói cũng được mà không thì cũng không sao, dạo này như thế nào, sống ra sao…



“Bệnh viêm ruột thừa của cô ấy lại tái phát, ngày hôm qua vừa làm phẫu thuật.” Anh cúi đầu, nhìn dưới mặt đất.



Anh là nói “Cô ấy” sao, cô ấy là ai, chẳng lẽ không phải vợ anh, tôi cũng không hiếu kỳ, “À!” Ngẩng đầu nhìn xem bình dịch, từng giọt rơi cũng thật chậm!



Anh ngẩng đầu, nổi lên một tia thương cảm cười khổ, “Anh hiện tại là một nhà đầu tư công tác bên ngoài công ty, trên phương diện sự nghiệp còn có thể nói tốt, phương diện khác đều hỏng bét. Thần Hi, một chút em cũng không thay đổi, năm tháng thật là đầy đối đãi với em, em vẫn giống như trước, bình thường lạnh nhạt, thanh tú.”



Đó là bởi vì tôi không có lòng tham, không chiếm được cái gì đó, tôi liền xoay người mà đi, nếu không phải may mắn chắc tôi đã tu thành Phật. Tôi lúc này không muốn cùng anh nói chuyện, tôi chỉ nhìn anh cười cười, oa, mở miệng lại thấy đau.



Có thể trong nháy mắt, tôi có loại ảo giác, tựa hồ kẻ bạc tình kia là bản thân mình, mà anh mới là người bị hại, thật cẩn thận cười, sợ hãi thử thách, chỉ có dáng vẻ hào sảng bề ngoài. Tôi thừa nhận, tôi từng thương yêu anh đến tận đáy lòng, cam tâm vì anh ta làm một bà chủ nhỏ chăm lo cho gia đình, nhưng trả giá cho những suy nghĩ của tôi là đều bị anh xem như là rác mà ném đi, tôi hiện tại đối với anh cũng không tỏ ra nửa điểm đồng tình, chỉ là kinh ngạc một chút. Dù sao anh ta cũng giảng viên hàng đầu của đại học quốc gia đi ra ngoài làm ăn, nhìn cái gì đều chuẩn chuẩn, sẽ không phạm sai lầm.



“Em sẽ ở Hàng Châu này bao lâu?”



Đã qua đi hơn mười ngày, tôi chỉ lưu lại đây một tháng, “Còn có hơn mười ngày nữa. Tôi còn có khóa chưa kết thúc.”



“Anh mời em ăn cơm ngày mai, được không? Một lát nữa anh phải đi họp công ty, hôm nay không có cách nào đi được.” Anh nhìn tôi thật có lỗi cười cười.



“Không, không, tôi muốn ở cùng sinh viên của mình, với lại anh xem tôi này, cũng không có cách nào ăn cái gì.” Tôi cật lực từ chối.



“Em không muốn nhìn thấy anh!”. Anh lại nổi lên cái loại biểu tình ưu thương này, làm cho tôi dường như cảm thấy ác cảm rất tội.



“Không phải không muốn nhìn đến, chỉ là tôi nghĩ rằng chúng ta kể từ đó không có gì để nói. Chúng ta cũng không phải là quan hệ gì thân thiết lắm, tôi đối với anh hiện tại cũng không muốn biết, hay chạm tới; nhìn mặt, gọi tên, tôi làm được, những cái khác tôi cho rằng không cần.” Tôi không nghĩ sẽ tìm lấy cớ, thừa nhận ý nghĩ của tôi, anh không phải một người mà tôi nguyện ý chịu thiệt thòi, điều này tôi rất rõ ràng.



“A, Thần Hi, em đã mạnh mẽ lên rất nhiều. Hận anh đi, dù sao người hận anh cũng rất nhiều, cũng không kém em một cái. Anh cũng thay đổi, không còn là người mà em đã từng biết nữa. Anh có thể thẳng thắn nói cho em biết, anh và cô ấy mặc dù có giấy đăng ký kết hôn, nhưng cô ấy có tình nhân của mình, anh có bạn gái của anh. Trong công ty của anh, nữ công nhân viên chức tìm tới anh rất nhiều, anh không cần cái gì khác, chỉ cần cùng anh trên giường là được. Giật mình sao! Hiện tại em nhất định là thấy may mắn vì lúc trước anh bạc tình, đúng không? Con người rồi sẽ thay đổi, không phải là con người thay đổi hoàn cảnh, mà là hoàn cảnh làm thay đổi con người. Lúc trước, anh làm tổn thương một người con gái, không thể lại làm thương tổn lần thứ hai. Tùy cô ấy đến nơi đây, bắt đầu làm lại, nhưng không nghĩ tới, anh cũng chỉ là một trong số các tình nhân của cô ấy. Cô ấy trang thanh thuần, không biết tính toán, nhưng kỳ thật, sau lưng người khác thì hút thuốc, say rượu, đêm không về nhà, ngay từ đầu thì ầm ỹ, sau lại chết lặng, cuối cùng là thành như bây giờ.”



Anh nhún nhún vai, giống như là chuyện cũ của người khác, vẻ mặt lãnh đạm.



“Vậy vì sao anh còn giữ lại cuộc hôn nhân này?”. Tôi thật không nghĩ ra, dưới một mái nhà như vậy còn có người muốn ở lại.



“Không muốn phiền toái! Ai biết kế tiếp xuất hiện sẽ là cái dạng gì? Trong công ty, nữ nhân viên cũng là có bạn trai, có người yêu, khi anh đưa ra điều kiện trên giường, cũng không nhiều người cự tuyệt, anh phát hiện các cô ấy cũng thật hưởng thụ loại chuyện ngoại tình như thế này. Nhìn thấu được thế, thì cứ như vậy được thông qua đi!”



Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh, tôi nghĩ sau khi thành hôn anh sẽ có chút thay đổi, nhưng không nghĩ tới anh lại trở nên như thế. Tâm tính của anh nhất định có vấn đề gì đó, bằng không như thế nào cực đoan như vậy. Anh ta ngay cả Tề Bằng cũng không bằng, ít nhất Tề Bằng còn tồn tại hy vọng tốt đẹp về người vợ của mình.



“Nhìn cho rõ ràng đi! Hiện tại anh sống được như vậy, những đêm dài yên tĩnh không người, anh lại tưởng cái này chính là báo ứng cho anh lúc trước đã phụ bạc em. Sau đó, anh phát hiện thì ra là không phải, mà là anh đã đóng khung mình ra vẻ một kẻ đạo mạo quân tử”.



“Không phải,” tôi lắc đầu, anh từng qua đường đều phải nắm lấy tay của tôi, lo lắng tôi đi qua một mình. Một người có tâm tư tốt như vậy, có thể phá bỏ hết sao? Chính là anh sai lầm rồi, sai càng ngày càng sâu, anh tự mình lãng phí tôn nghiêm của chính bản thân mình. “Tôi không biết nói cái gì cho phải, tôi nghĩ điều này cũng không phải kết cục đã định, tất cả đều có thể thay đổi, khả năng theo tuổi lại lớn một chút, tuổi càng lớn lên nhiều một chút, sẽ có thay đổi.”



“A, mười năm hai mươi năm sau sao? Anh cũng không biết mơ tưởng xa với đến thế.” Anh tự không có chí tiến thủ nói.



Tôi không trả lời, anh đúng là đã lớn rồi, đối với hành vi của bản thân mình đã có thể gánh lấy hết hậu quả.



“Thần Hi, đêm mai cùng nhau ăn cơm đi! Để cho anh là một chủ nhà tận tình, chúng ta tuy không phải bạn tốt, nhưng lại cùng có chung một phần ký ức.”



Không đề cập tới nhớ lại cũng thế, nhắc tôi liên tưởng tới tôi trong lòng anh cũng như những phụ nữ khác, tôi không khỏi ghê tởm mà muốn ói. “Thực xin lỗi, tôi nghĩ thật sự cũng không cần phải như vậy.” Tôi không muốn cùng người đàn ông đã kết hôn chỉ có hai người cùng ăn bữa tối, không nghĩ tới tất yếu phải chọc vào thị phi, tôi uyển chuyển lại cự tuyệt.



Anh không có lại kiên trì, cười cười, đứng lên, “Vậy gặp lại sau!”



“Gặp lại sau!”- Tôi không chút nào lưu luyến vẫy tay với anh ta, từ nay về sau, tôi ngay cả nhớ lại cũng không có, ngày lướt qua càng thêm mờ nhạt.



Anh nhìn tôi thật sâu, liếc mắt một cái, mang theo một tia tôn nghiêm cuối cùng rồi đi.



Bình dịch sắp thấy đáy, tôi gọi đến cô y tá rút kim, răng coi như không đau dự dội nữa. Bên ngoài, vẫn là mưa gió mãnh liệt, tôi lại cảm giác được chẳng phải hàn khí ảnh hưởng tới người, mà có thể tôi đã thật sự mạnh mẽ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom