Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-612
Chương 613: Chính mình thử
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nói xong, Hà Tư Ca đẩy xe lăn như dâng vật quý đến trước mặt Phó Cẩm Hành.
“Nào, mau thử xem!”
Nếu không phải có tính toán trước, sáng sớm đã đi xếp hàng, còn chưa chắc đã thuê được.
Thấy vẻ mặt Hà Tư Ca đắc ý, Phó Cẩm Hành không nhịn được giật giật khóe mắt, sinh ra nghi hoặc đối với bản thân. Chẳng lẽ bây giờ hắn đã tàn tật đến nỗi hành động không tiện, không thể không ngồi xe lăn rồi à?! Hình như nhìn ra suy nghĩ của Phó Cẩm Hành, Tào Cảnh Đồng ở bên cạnh vội vàng nhân cơ hội khuyên nhủ: “Cô Phó thật là chu đáo, mặc dù trong phòng bệnh có phòng vệ sinh, không đến hai bước, nhưng nằm viện nhàm chán như vậy, nếu hằng ngày có thể xuống tầng đi một vòng, tâm tình sẽ tốt hơn.”
Hà Tư Ca ngẩn ra một chút, cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, đúng vậy, bác sĩ nói ít nhất trong một tháng anh không thể đi lại bình thường, anh cũng không thể đi đâu cũng nhảy được, giống như con kangaroo ý” Cô ưỡn ngực, kiêu ngạo vỗ vào tay vịn xe lăn: “Nào, ngồi lên đi.”
Chẳng bao lâu sau, Phó Cẩm Hành nằm dựa ở trên giường, động tác như đã ngồi rồi, đâu ra đấy.
Chỉ có điều hắn vỗ lên giường dưới người, nói xong câu này, phía sau còn ba chữ “tự mình đi”.
Đúng là tự làm tự chịu mà!
Thấy tình hình có gì đó sai sai, Tào Cảnh Đồng liền chuồn trước, vừa vặn Hà Tư Ca bảo cậu ta đi lấy ít đồ dùng hằng ngày và quần áo để thay, cậu ta nhân cơ hội rời khỏi phòng bệnh. Đợi Tào Cảnh Đồng đi rồi, Phó Cẩm Hành mới oán giận nhìn Hà Tư Ca: “Ngay trước mặt trợ lý của anh, em lại bảo anh ngồi xe lăn, mặt mũi của anh biết để ở đâu chứ?” Cô cũng không nói gì, tiến lên hai bước, giơ ngón trỏ tay phải ra, cong lại, gõ lên chân trái bó thạch cao của hắn.
Mặc dù Hà Tư Ca đã khống chế sức lực, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn cảm thấy chỗ bị thương truyền tới một trận đau đớn, vừa nói vừa xót, giống như là bị cốt thép đâm vào thịt, hắn không nhịn được hô lên: “A!!!”
Cô lui về phía sau một bước, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng, còn mang theo chút châm biếm. “Lợi hại lắm, ha? Mặt mũi để ở đâu, còn không để ở xe lăn à, anh đã đau thành như vậy rồi, còn muốn thể hiện à! Mau phối hợp với em, ngồi lên đi.” Thái độ Hà Tư Ca khác thường, cứng rắn nói, còn cốc lên đầu Phó Cẩm Hành, ra vẻ mình tuyệt đối không đùa với hắn.
Hắn ngẩn ra, ngừng hộ, ngây người nhìn cô.
“Nhìn em làm gì? Không đùa với anh đâu, bác sĩ nói rồi, bị thương đến gân cốt phải dưỡng một trăm ngày, ba tháng không thể đi lại, đó là ít nhất, chẳng lẽ khoảng thời gian này anh không ra ngoài à?” Hà Tư Ca liếc Phó Cẩm Hành một cái, những ba tháng, sợ rằng ba ngày hắn cũng không nhịn được!
Phó Cẩm Hành định nói gì đó, hình như khó mà mở miệng, nhưng hắn vẫn nghiên chặt răng, nói: “Anh... từ lúc anh ba tuổi bắt đầu có ký ức, chưa có ai dám cốc đầu anh!” Cô hơi ngẩn ra, sau đó liền cười híp mắt nói: “Vậy anh phải cảm ơn em đã giúp anh ôn lại tuổi thơ ấu rồi!” Phó Cẩm Hành: “... Coi như em giỏi!”.
Dưới sự cưỡng chế dụ dỗ của Hà Tư Ca, cuối cùng Phó Cẩm Hành vẫn không tình nguyện mà ngồi lên xe lăn, hơn nữa còn cùng cô đi ra hành lang một vòng. Quen ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, dùng mũi nhìn người, bây giờ lập tức lùn đi một nửa, nhìn ai cũng phải ngửa cổ, đối với Phó Cẩm Hành mà nói, đúng là một chuyện rất không quen. Nhưng Hà Tư Ca lại còn vừa đẩy hắn, vừa tận tình khuyên nhủ: “Anh xem, ông trời chính là ép buộc anh thay đổi góc độ nhìn thế giới, để cho anh phát hiện ra điều tuyệt vời như vậy đấy.” Khóe mắt và khóe miệng Phó Cẩm Hành cùng giật nhẹ, không nhịn được bán thầm, mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vợ lại bắt đầu điên cuồng bồi dưỡng tâm hồn, cũng không biết là khâu nào xuất hiện vấn đề nữa. Tuy nói như vậy, nhưng Phó Cẩm Hành cũng thừa nhận, lúc Hà Tư Ca chăm sóc mình, tuyệt đối là chu đáo và kiên nhẫn trăm phần trăm, không để hắn có một chút không thoải mái nào, ngay cả bác sĩ, y tá và người chăm sóc mời đến cũng đều khen ngợi, nói hắn có phúc. Lần đầu tiên so chiêu, Hà Tư Ca K.O (thắng) Phó Cẩm Hành!
Mấy ngày tiếp theo, tình hình của Phó Cẩm Hành ổn định hơn nhiều.
Việc quan trọng nhất tiếp theo chính là tĩnh dưỡng.
Nghe bác sĩ dặn dò xong, Phó Cẩm Hành bắt đầu rục rịch, định biển phòng bệnh thành phòng làm việc thứ hai.
Đúng lúc hắn lén lén lút lút gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng, bảo cậu ta mang đồ đến bệnh viện thì bị Hà Tư Ca phát hiện ra, cô xụ mặt, chìa tay ra với Phó Cẩm Hành: “Đưa điện thoại cho em.” Hắn cười: “Anh rảnh rỗi buồn chán, nói chuyện với bạn!”
Hiển nhiên cô không tin: “Nói chuyện? Thế sao em lại nghe thấy mấy từ mô hình kinh doanh, lập hồ sơ đất đai và giao bán nhà cửa gì đó hả?”
Phó Cẩm Hành nghiêm túc nói dối: “Bọn anh đang nói mấy chuyện này...” Hà Tư Ca không nghe nổi nữa, trực tiếp ngắt lời hắn, cướp lấy điện thoại, mặt cười lòng không cười nói với Tào Cảnh Đồng: “Trợ lý Tào, ha ha, chào anh.” So sánh với Phó Cẩm Hành, Tào Cảnh Đồng cảm thấy mình sợ Hà Tư Ca hơn một chút, cậu ta chột dạ nói: “Cô Phó, cô... chào cô.” Có thể khiến đường đường là trợ lý Tào lắp ba lắp bắp, Hà Tư Ca cũng rất có bản lĩnh.
“Tôi không ổn(*)! Bởi vì có người không nghe lời, rõ ràng bị thương, còn muốn thể hiện, lại muốn mang công việc đến bệnh viện, rõ ràng là không nghỉ ngơi đàng hoàng, anh nói có đáng giận không?”
(*) Tào Cảnh Đồng nói ý chào hỏi nhưng Hà Tư Ca cố tình vạn thành ý không ổn do từ kỷ ngoài nghĩa dùng để chào hỏi còn có nghĩa là khỏe/tốt/ổn.
“... Đáng... đáng giận.”
“Đúng!”
Hà Tư Ca nghiêm túc nói: “Đúng là đáng giận, cho nên chúng ta kiên quyết không thể dung túng cho tác phong không đúng đắn này, nhất định phải đả kích nghiêm khắc! Trợ lý Tào, đương nhiên là anh sẽ đứng về phía tôi, đúng không?” Câu trước vẫn còn hung dữ, đợi đến câu sau, Hà Tư Ca lại điều chỉnh giọng điệu, trở nên hòa nhã dễ gần, giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là “vừa đánh vừa xoa”.
“Vâng, vâng! Đương nhiên rồi.”
ở đầu bên kia điện thoại, Tào Cảnh Đồng lau mồ hôi lạnh, vội vàng lên tiếng đáp lại. Cậu ta thầm nghĩ, sếp à, không phải tôi lâm trận bỏ chạy, tham sống sợ chết, mà là bà chủ quá mạnh, nếu như ngay cả anh cũng không xử lý được, vậy tôi cũng không muốn hy sinh một cách vô ích, dứt khoát đầu hàng thôi! Để điện thoại xuống, Hà Tư Ca hài lòng nhìn Phó Cẩm Hành, lộ ra một nụ cười vui vẻ. Lần thứ hai so chiêu, Hà Tư Ca vẫn K.O Phó Cẩm Hành!
Quản đốc đánh người bị cảnh sát bắt đi, bối cảnh của hắn quả nhiên rất mạnh, nghe nói vừa bị đưa đi chưa đến nửa tiếng đã có người bắt đầu khai thông trên dưới, đút lót quan hệ rồi. La Phong là anh rể thứ ba của hắn, vừa nghe nói em vợ bị bắt, hắn lập tức không ngồi yên được. Kết quả, lúc hắn biết em vợ gây ra chuyện trên công trường của Phó Cẩm Hành, nghe nói còn bị Phó Cẩm Hành đang nổi giận đạp cho một cú, La Phong nhìn cái tay không nhấc nổi lên của mình, lập tức lại sợ hãi không nói một tiếng. Không chỉ như vậy, thậm chí hắn còn chủ động đi tìm cha vợ, khuyên ông ta dùng nhiều tiền hơn, giải quyết chuyện này, nhất định đừng cứng rắn đối phó với họ Phó.
Sự hèn nhát của La Phong làm cha vợ hắn nổi trận lôi đình, ông ta trước giờ cưng chiều đứa con trai út này lên tận trời, cho dù hắn đánh chết người, đó cũng là nhất thời kích động, không nên bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy. “Tùy ba, mọi người không phải là người ở Trung Hải, đương nhiên không biết sự lợi hại của Phó Cẩm Hành. Nếu cứ muốn cứng rắn chống đối với hắn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì đừng nói con không nhắc nhở trước.” Không đợi La Phong nói xong, hắn ta đã ăn ngay một cái bạt tại, ảo não bị cha vợ đuổi ra khỏi nhà. Tin tức truyền đến tai Phó Cẩm Hành, hắn lại cảm thấy nực cười: “Xem ra tên La Phong này bị tôi đánh mà sợ rồi, còn biết thừa nhận nhát gan, lợi hại hơn em vợ và ba vợ hắn nhiều.” Về chuyện này, hắn đã gọi điện thoại cho Triệu Tuyết Lệ hai lần, tỏ rõ thái độ của mình và Phó Thị.
Thứ nhất, trừng phạt nghiêm khắc hung thủ giết người; thứ hai, truy cứu trách nhiệm liên quan của người phụ trách công trường; thứ ba, chịu trách nhiệm về tiền chữa trị cho người bị thương, hơn nữa còn bồi thường một khoản tiền nhất định cho người nhà của người chết. Còn phán quyết cụ thể thì phải đợi kết quả của viện kiểm sát và tòa án, mà điều trước mắt Phó Thị có thể làm chính là thể hiện thái độ của doanh nghiệp lớn, dùng thái độ chịu trách nhiệm đối mặt với quần chúng. Sự thật chứng minh, giấy không gói được lửa, cũng chứng minh quyết định của Phó Cẩm Hành là chính xác. May mà Phó Thị nắm giữ quyền chủ động, Triệu Tuyết Lệ dẫn đầu bộ phận quan hệ công chúng chủ động liên lạc với truyền thông ngay từ đầu, đến nỗi rất nhiều tin tức thậm chí là do Phó Thị tự công bố cho phóng viên truyền thông, ngăn ngừa quá trình nghi ngờ và truy cứu trách nhiệm.
Đừng xem thường quá trình này, phóng viên là “vua không mũ miện”, bọn họ cầm một cây bút, giống như dẫn dắt thiên quân vạn mã.
Nhất là, bây giờ chính là thời đại truyền thông mới, một cái máy tính, một chiếc điện thoại, bất cứ ai ngồi ở nhà cũng có thể chỉ điểm giang sơn, chỉ trích đủ điều, đương nhiên cũng có thể tạo thành hiệu quả dư luận. Đợi độ hot của tin tức giảm xuống, Triệu Tuyết Lệ đích thân đến bệnh viện.
“Anh Phó giám đốc Hà.”
Cô ôm một bó hoa, đến thăm Phó Cẩm Hành, thuận tiện báo cáo với hắn tình hình công việc mấy ngày nay. Hà Tư Ca nhận lấy: “Cám ơn em, quản lý Triệu.” Cô xoay người đi lấy bình hoa, cắm bó hoa vào.
Từ lúc Hà Tư Ca nói với Tào Cảnh Đồng, Phó Cẩm Hành phải tĩnh dưỡng thật tốt, cậu ta không dám xuất hiện ở bệnh viện nữa, lần nào đến đây cũng lấm la lấm lét như muốn dán luôn vào tường, chỉ muốn biến thành một người tàng hình. Nhưng có một số tài liệu quan trọng vẫn phải do Phó Cẩm Hành đích thân ký tên mới có thể có hiệu lực. Cho nên, Tào Cảnh Đồng lại không thể không đến, trốn tránh Hà Tư Ca.
“Anh Phó, về cơ bản tình hình chính là như vậy, nghe nói chủ thầu đánh người đã bị trại tạm giam bắt giữ, cấm nộp tiền bảo lãnh, cha hắn vẫn đang tìm quan hệ. Có điều, bởi vì chuyện này đã lan truyền trên mạng, không ai dám nhúng tay, đều sợ bị để mắt tới.” Đến Phó Thị hơn hai năm, nói về giao thiệp với truyền thông, Triệu Tuyết Lệ rất có bản lĩnh. Nghe cô nói xong, Hà Tư Ca chân tình nói: “Quản lý Triệu, chị còn phải học hỏi em rất nhiều, sau này mong em chỉ bảo nhiều hơn.”
Triệu Tuyết Lệ lập tức có chút được ưu ái mà sợ hãi, cô vội vàng khoát tay: “Giám đốc Hà, chị tuyệt đối đừng nói vậy, em cũng là nếm trải đủ thiệt thòi mới có ngày hôm nay, chỉ bảo thì không dám nói, kinh nhưng nghiệm bị hại cũng không ít.”
Thấy cô khiêm tốn, Hà Tư Ca cười nói: “Được, có thời gian chúng ta trao đổi một chút.” Tiễn Triệu Tuyết Lệ đi, Phó Cẩm Hành như có điều suy nghĩ nhìn Hà Tư Ca, vẻ mặt vừa nghiêm túc, vừa lộ ra một tia tán thưởng.
“Làm gì mà nhìn em như vậy, lại đang nghĩ linh tinh gì thế?”
Cô đứng yên, có chút căng thẳng hỏi.
“Anh còn tưởng là anh không cho em nhúng tay vào chuyện này, em sẽ ầm ĩ với anh một trận nữa!”
Phó Cẩm Hành như cười như không nhìn Hà Tư Ca.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Nào, mau thử xem!”
Nếu không phải có tính toán trước, sáng sớm đã đi xếp hàng, còn chưa chắc đã thuê được.
Thấy vẻ mặt Hà Tư Ca đắc ý, Phó Cẩm Hành không nhịn được giật giật khóe mắt, sinh ra nghi hoặc đối với bản thân. Chẳng lẽ bây giờ hắn đã tàn tật đến nỗi hành động không tiện, không thể không ngồi xe lăn rồi à?! Hình như nhìn ra suy nghĩ của Phó Cẩm Hành, Tào Cảnh Đồng ở bên cạnh vội vàng nhân cơ hội khuyên nhủ: “Cô Phó thật là chu đáo, mặc dù trong phòng bệnh có phòng vệ sinh, không đến hai bước, nhưng nằm viện nhàm chán như vậy, nếu hằng ngày có thể xuống tầng đi một vòng, tâm tình sẽ tốt hơn.”
Hà Tư Ca ngẩn ra một chút, cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, đúng vậy, bác sĩ nói ít nhất trong một tháng anh không thể đi lại bình thường, anh cũng không thể đi đâu cũng nhảy được, giống như con kangaroo ý” Cô ưỡn ngực, kiêu ngạo vỗ vào tay vịn xe lăn: “Nào, ngồi lên đi.”
Chẳng bao lâu sau, Phó Cẩm Hành nằm dựa ở trên giường, động tác như đã ngồi rồi, đâu ra đấy.
Chỉ có điều hắn vỗ lên giường dưới người, nói xong câu này, phía sau còn ba chữ “tự mình đi”.
Đúng là tự làm tự chịu mà!
Thấy tình hình có gì đó sai sai, Tào Cảnh Đồng liền chuồn trước, vừa vặn Hà Tư Ca bảo cậu ta đi lấy ít đồ dùng hằng ngày và quần áo để thay, cậu ta nhân cơ hội rời khỏi phòng bệnh. Đợi Tào Cảnh Đồng đi rồi, Phó Cẩm Hành mới oán giận nhìn Hà Tư Ca: “Ngay trước mặt trợ lý của anh, em lại bảo anh ngồi xe lăn, mặt mũi của anh biết để ở đâu chứ?” Cô cũng không nói gì, tiến lên hai bước, giơ ngón trỏ tay phải ra, cong lại, gõ lên chân trái bó thạch cao của hắn.
Mặc dù Hà Tư Ca đã khống chế sức lực, nhưng Phó Cẩm Hành vẫn cảm thấy chỗ bị thương truyền tới một trận đau đớn, vừa nói vừa xót, giống như là bị cốt thép đâm vào thịt, hắn không nhịn được hô lên: “A!!!”
Cô lui về phía sau một bước, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng, còn mang theo chút châm biếm. “Lợi hại lắm, ha? Mặt mũi để ở đâu, còn không để ở xe lăn à, anh đã đau thành như vậy rồi, còn muốn thể hiện à! Mau phối hợp với em, ngồi lên đi.” Thái độ Hà Tư Ca khác thường, cứng rắn nói, còn cốc lên đầu Phó Cẩm Hành, ra vẻ mình tuyệt đối không đùa với hắn.
Hắn ngẩn ra, ngừng hộ, ngây người nhìn cô.
“Nhìn em làm gì? Không đùa với anh đâu, bác sĩ nói rồi, bị thương đến gân cốt phải dưỡng một trăm ngày, ba tháng không thể đi lại, đó là ít nhất, chẳng lẽ khoảng thời gian này anh không ra ngoài à?” Hà Tư Ca liếc Phó Cẩm Hành một cái, những ba tháng, sợ rằng ba ngày hắn cũng không nhịn được!
Phó Cẩm Hành định nói gì đó, hình như khó mà mở miệng, nhưng hắn vẫn nghiên chặt răng, nói: “Anh... từ lúc anh ba tuổi bắt đầu có ký ức, chưa có ai dám cốc đầu anh!” Cô hơi ngẩn ra, sau đó liền cười híp mắt nói: “Vậy anh phải cảm ơn em đã giúp anh ôn lại tuổi thơ ấu rồi!” Phó Cẩm Hành: “... Coi như em giỏi!”.
Dưới sự cưỡng chế dụ dỗ của Hà Tư Ca, cuối cùng Phó Cẩm Hành vẫn không tình nguyện mà ngồi lên xe lăn, hơn nữa còn cùng cô đi ra hành lang một vòng. Quen ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, dùng mũi nhìn người, bây giờ lập tức lùn đi một nửa, nhìn ai cũng phải ngửa cổ, đối với Phó Cẩm Hành mà nói, đúng là một chuyện rất không quen. Nhưng Hà Tư Ca lại còn vừa đẩy hắn, vừa tận tình khuyên nhủ: “Anh xem, ông trời chính là ép buộc anh thay đổi góc độ nhìn thế giới, để cho anh phát hiện ra điều tuyệt vời như vậy đấy.” Khóe mắt và khóe miệng Phó Cẩm Hành cùng giật nhẹ, không nhịn được bán thầm, mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vợ lại bắt đầu điên cuồng bồi dưỡng tâm hồn, cũng không biết là khâu nào xuất hiện vấn đề nữa. Tuy nói như vậy, nhưng Phó Cẩm Hành cũng thừa nhận, lúc Hà Tư Ca chăm sóc mình, tuyệt đối là chu đáo và kiên nhẫn trăm phần trăm, không để hắn có một chút không thoải mái nào, ngay cả bác sĩ, y tá và người chăm sóc mời đến cũng đều khen ngợi, nói hắn có phúc. Lần đầu tiên so chiêu, Hà Tư Ca K.O (thắng) Phó Cẩm Hành!
Mấy ngày tiếp theo, tình hình của Phó Cẩm Hành ổn định hơn nhiều.
Việc quan trọng nhất tiếp theo chính là tĩnh dưỡng.
Nghe bác sĩ dặn dò xong, Phó Cẩm Hành bắt đầu rục rịch, định biển phòng bệnh thành phòng làm việc thứ hai.
Đúng lúc hắn lén lén lút lút gọi điện thoại cho Tào Cảnh Đồng, bảo cậu ta mang đồ đến bệnh viện thì bị Hà Tư Ca phát hiện ra, cô xụ mặt, chìa tay ra với Phó Cẩm Hành: “Đưa điện thoại cho em.” Hắn cười: “Anh rảnh rỗi buồn chán, nói chuyện với bạn!”
Hiển nhiên cô không tin: “Nói chuyện? Thế sao em lại nghe thấy mấy từ mô hình kinh doanh, lập hồ sơ đất đai và giao bán nhà cửa gì đó hả?”
Phó Cẩm Hành nghiêm túc nói dối: “Bọn anh đang nói mấy chuyện này...” Hà Tư Ca không nghe nổi nữa, trực tiếp ngắt lời hắn, cướp lấy điện thoại, mặt cười lòng không cười nói với Tào Cảnh Đồng: “Trợ lý Tào, ha ha, chào anh.” So sánh với Phó Cẩm Hành, Tào Cảnh Đồng cảm thấy mình sợ Hà Tư Ca hơn một chút, cậu ta chột dạ nói: “Cô Phó, cô... chào cô.” Có thể khiến đường đường là trợ lý Tào lắp ba lắp bắp, Hà Tư Ca cũng rất có bản lĩnh.
“Tôi không ổn(*)! Bởi vì có người không nghe lời, rõ ràng bị thương, còn muốn thể hiện, lại muốn mang công việc đến bệnh viện, rõ ràng là không nghỉ ngơi đàng hoàng, anh nói có đáng giận không?”
(*) Tào Cảnh Đồng nói ý chào hỏi nhưng Hà Tư Ca cố tình vạn thành ý không ổn do từ kỷ ngoài nghĩa dùng để chào hỏi còn có nghĩa là khỏe/tốt/ổn.
“... Đáng... đáng giận.”
“Đúng!”
Hà Tư Ca nghiêm túc nói: “Đúng là đáng giận, cho nên chúng ta kiên quyết không thể dung túng cho tác phong không đúng đắn này, nhất định phải đả kích nghiêm khắc! Trợ lý Tào, đương nhiên là anh sẽ đứng về phía tôi, đúng không?” Câu trước vẫn còn hung dữ, đợi đến câu sau, Hà Tư Ca lại điều chỉnh giọng điệu, trở nên hòa nhã dễ gần, giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là “vừa đánh vừa xoa”.
“Vâng, vâng! Đương nhiên rồi.”
ở đầu bên kia điện thoại, Tào Cảnh Đồng lau mồ hôi lạnh, vội vàng lên tiếng đáp lại. Cậu ta thầm nghĩ, sếp à, không phải tôi lâm trận bỏ chạy, tham sống sợ chết, mà là bà chủ quá mạnh, nếu như ngay cả anh cũng không xử lý được, vậy tôi cũng không muốn hy sinh một cách vô ích, dứt khoát đầu hàng thôi! Để điện thoại xuống, Hà Tư Ca hài lòng nhìn Phó Cẩm Hành, lộ ra một nụ cười vui vẻ. Lần thứ hai so chiêu, Hà Tư Ca vẫn K.O Phó Cẩm Hành!
Quản đốc đánh người bị cảnh sát bắt đi, bối cảnh của hắn quả nhiên rất mạnh, nghe nói vừa bị đưa đi chưa đến nửa tiếng đã có người bắt đầu khai thông trên dưới, đút lót quan hệ rồi. La Phong là anh rể thứ ba của hắn, vừa nghe nói em vợ bị bắt, hắn lập tức không ngồi yên được. Kết quả, lúc hắn biết em vợ gây ra chuyện trên công trường của Phó Cẩm Hành, nghe nói còn bị Phó Cẩm Hành đang nổi giận đạp cho một cú, La Phong nhìn cái tay không nhấc nổi lên của mình, lập tức lại sợ hãi không nói một tiếng. Không chỉ như vậy, thậm chí hắn còn chủ động đi tìm cha vợ, khuyên ông ta dùng nhiều tiền hơn, giải quyết chuyện này, nhất định đừng cứng rắn đối phó với họ Phó.
Sự hèn nhát của La Phong làm cha vợ hắn nổi trận lôi đình, ông ta trước giờ cưng chiều đứa con trai út này lên tận trời, cho dù hắn đánh chết người, đó cũng là nhất thời kích động, không nên bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy. “Tùy ba, mọi người không phải là người ở Trung Hải, đương nhiên không biết sự lợi hại của Phó Cẩm Hành. Nếu cứ muốn cứng rắn chống đối với hắn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì đừng nói con không nhắc nhở trước.” Không đợi La Phong nói xong, hắn ta đã ăn ngay một cái bạt tại, ảo não bị cha vợ đuổi ra khỏi nhà. Tin tức truyền đến tai Phó Cẩm Hành, hắn lại cảm thấy nực cười: “Xem ra tên La Phong này bị tôi đánh mà sợ rồi, còn biết thừa nhận nhát gan, lợi hại hơn em vợ và ba vợ hắn nhiều.” Về chuyện này, hắn đã gọi điện thoại cho Triệu Tuyết Lệ hai lần, tỏ rõ thái độ của mình và Phó Thị.
Thứ nhất, trừng phạt nghiêm khắc hung thủ giết người; thứ hai, truy cứu trách nhiệm liên quan của người phụ trách công trường; thứ ba, chịu trách nhiệm về tiền chữa trị cho người bị thương, hơn nữa còn bồi thường một khoản tiền nhất định cho người nhà của người chết. Còn phán quyết cụ thể thì phải đợi kết quả của viện kiểm sát và tòa án, mà điều trước mắt Phó Thị có thể làm chính là thể hiện thái độ của doanh nghiệp lớn, dùng thái độ chịu trách nhiệm đối mặt với quần chúng. Sự thật chứng minh, giấy không gói được lửa, cũng chứng minh quyết định của Phó Cẩm Hành là chính xác. May mà Phó Thị nắm giữ quyền chủ động, Triệu Tuyết Lệ dẫn đầu bộ phận quan hệ công chúng chủ động liên lạc với truyền thông ngay từ đầu, đến nỗi rất nhiều tin tức thậm chí là do Phó Thị tự công bố cho phóng viên truyền thông, ngăn ngừa quá trình nghi ngờ và truy cứu trách nhiệm.
Đừng xem thường quá trình này, phóng viên là “vua không mũ miện”, bọn họ cầm một cây bút, giống như dẫn dắt thiên quân vạn mã.
Nhất là, bây giờ chính là thời đại truyền thông mới, một cái máy tính, một chiếc điện thoại, bất cứ ai ngồi ở nhà cũng có thể chỉ điểm giang sơn, chỉ trích đủ điều, đương nhiên cũng có thể tạo thành hiệu quả dư luận. Đợi độ hot của tin tức giảm xuống, Triệu Tuyết Lệ đích thân đến bệnh viện.
“Anh Phó giám đốc Hà.”
Cô ôm một bó hoa, đến thăm Phó Cẩm Hành, thuận tiện báo cáo với hắn tình hình công việc mấy ngày nay. Hà Tư Ca nhận lấy: “Cám ơn em, quản lý Triệu.” Cô xoay người đi lấy bình hoa, cắm bó hoa vào.
Từ lúc Hà Tư Ca nói với Tào Cảnh Đồng, Phó Cẩm Hành phải tĩnh dưỡng thật tốt, cậu ta không dám xuất hiện ở bệnh viện nữa, lần nào đến đây cũng lấm la lấm lét như muốn dán luôn vào tường, chỉ muốn biến thành một người tàng hình. Nhưng có một số tài liệu quan trọng vẫn phải do Phó Cẩm Hành đích thân ký tên mới có thể có hiệu lực. Cho nên, Tào Cảnh Đồng lại không thể không đến, trốn tránh Hà Tư Ca.
“Anh Phó, về cơ bản tình hình chính là như vậy, nghe nói chủ thầu đánh người đã bị trại tạm giam bắt giữ, cấm nộp tiền bảo lãnh, cha hắn vẫn đang tìm quan hệ. Có điều, bởi vì chuyện này đã lan truyền trên mạng, không ai dám nhúng tay, đều sợ bị để mắt tới.” Đến Phó Thị hơn hai năm, nói về giao thiệp với truyền thông, Triệu Tuyết Lệ rất có bản lĩnh. Nghe cô nói xong, Hà Tư Ca chân tình nói: “Quản lý Triệu, chị còn phải học hỏi em rất nhiều, sau này mong em chỉ bảo nhiều hơn.”
Triệu Tuyết Lệ lập tức có chút được ưu ái mà sợ hãi, cô vội vàng khoát tay: “Giám đốc Hà, chị tuyệt đối đừng nói vậy, em cũng là nếm trải đủ thiệt thòi mới có ngày hôm nay, chỉ bảo thì không dám nói, kinh nhưng nghiệm bị hại cũng không ít.”
Thấy cô khiêm tốn, Hà Tư Ca cười nói: “Được, có thời gian chúng ta trao đổi một chút.” Tiễn Triệu Tuyết Lệ đi, Phó Cẩm Hành như có điều suy nghĩ nhìn Hà Tư Ca, vẻ mặt vừa nghiêm túc, vừa lộ ra một tia tán thưởng.
“Làm gì mà nhìn em như vậy, lại đang nghĩ linh tinh gì thế?”
Cô đứng yên, có chút căng thẳng hỏi.
“Anh còn tưởng là anh không cho em nhúng tay vào chuyện này, em sẽ ầm ĩ với anh một trận nữa!”
Phó Cẩm Hành như cười như không nhìn Hà Tư Ca.
Bình luận facebook