Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-611
Chương 612: Không dễ dỗ như vậy
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bữa này Hà Tư Ca và Triệu Tuyết Lệ ăn vô cùng no nê.
Nhất là Hà Tư Ca, gần đây bởi vì bận rộn, đã rất lâu cô không chuyên tâm ăn cơm, chính vì vậy mà lần này cô cũng đã có dịp đơn thuần hưởng thụ niềm vui của đồ ăn ngon.
“Buổi chiều em muốn đi đâu?” Ra khỏi nhà hàng, Hà Tư Ca hỏi: “Chị vẫn chưa biết thứ sáu này phải mặc gì nữa! Thật đau đầu, chuẩn bị mấy thứ này là phiền nhất.” “Em biết mà, đi, em dẫn chị đến một nơi, bảo đảm chị hài lòng.” Triệu Tuyết Lệ kéo cô lên xe, đi thẳng đến điểm kế tiếp.
Hiện trường truyền hình trực tiếp chương trình ẩm thực, không thích hợp mặc dạ phục hở lưng, giày cao gót mũi nhọn, cho dù Hà Tư Ca chỉ là nhà sản xuất chương trình, không cần đích thân xuống bếp, nhưng cũng phải chuẩn bị một bộ thỏa đáng, hơn nữa phải đơn giản, phù hợp với phong cách chương trình mới được.
“Một người bạn giới thiệu em đến đây, chị biết đấy, bọn em làm mảng quan hệ công chúng phải đặc biệt chú ý hình tượng, không phải toàn đồ hiệu thì nhất định cũng phải là tốt nhất, quan trọng là tùy theo trường hợp mà chọn cho phù hợp, cho nên kiểu thiết kế riêng này rất được hoan nghênh.
Đúng rồi, nhà thiết kế này là học trò cuối cùng của Lưu Mỹ Vy, năm ngoái Lưu Mỹ Vy lấy chồng nước ngoài, đã đi làm bà chủ giàu có rồi, cửa hàng của cô ta cũng đã giao cho trợ lý quản lý.” Triệu Tuyết Lệ vừa đi vào thang máy, vừa giải thích.
“Ồ, Lưu Mỹ Vy kết hôn rồi à? Chẳng trách lần trước chị đến cửa hàng chọn lễ phục lại không gặp cô ấy.” Hà Tư Ca bừng tỉnh.
“Từ khi Lưu Mỹ Vy không còn ở đó, việc kinh doanh hiển nhiên cũng không còn tốt như trước, không ít khách quen đều tới đây, dù sao cũng là học trò cuối cùng, vẫn khá giống với phong cách của Lưu Mỹ Vy.
Hơn nữa, tỷ lệ đụng hàng ở cửa hàng này lại tương đối thấp, mặc hằng ngày cũng không tệ, dù sao cũng không thể lại mua một bộ quần áo về chỉ để mặc một lần, chúng ta lại không phải là minh tinh, một năm bốn mùa đều có các nhãn hàng tài trợ!” Triệu Tuyết Lệ thông thạo nói, Hà Tư Ca ở bên cạnh liên tục gật đầu.
Cửa hàng này không thuê cửa hàng ở trung tâm thương mại, mà là mở trong một tòa chung cư cao cấp, mua hai căn nhà cạnh nhau, hơn nữa còn làm thông ở giữa, vừa ra thang máy đã đến quầy tiếp khách.
“Cô Triệu!”
Cô lễ tân trẻ tuổi ở quầy tiếp khách vừa nhìn thấy Triệu Tuyết Lệ đã nhiệt tình ra tiếp đón.
“Đây là cô Phỏ, tôi đặc biệt dẫn cô ấy qua đây xem thử.
Buổi sáng tôi đã gọi điện thoại rồi, chủ của cô có ở đây không?” Triệu Tuyết Lệ quen đường dẫn Hà Tư Ca vào trong.
“Có ạ, chỉ là cô ấy đang tiếp một vị khách, xin hai người chờ một chút.” Cô gái trẻ tuổi nói xong, có chút ngượng ngùng, có chút sợ sệt nhìn Triệu Tuyết Lệ.
Đây là một vị khách quan trọng, cô ấy không dám đắc tội.
Nhưng rất rõ ràng, người ở trong phòng tiếp khách quan trọng hơn.
“Tôi đã nói sẽ qua đây vào giờ này, cô còn sắp xếp khách khác, có phải không phù hợp lắm không?” Quả nhiên, bước chân Triệu Tuyết Lệ khựng lại, vẻ mặt không vui nhìn đối phương.
“Tôi xin lỗi, vị khách này cũng qua đây bất ngờ, bà chủ của chúng tôi cũng không biết cô ấy sẽ qua đây, cho nên...” Triệu Tuyết Lệ lười nghe tiếp, cùng Hà Tư Ca đi vào trong.
Bọn họ tới khu nghỉ ngơi, lập tức có người đưa cà phê và bánh ngọt tới, còn có máy tính bảng, trên đó có hình ảnh và video những mẫu mới mùa này, có thể để khách hàng lựa chọn.
“Chị thích bộ nào cứ chọn đi, lát nữa thử.” Nghe Triệu Tuyết Lệ nói thế, Hà Tư Ca gật đầu, tiện tay lướt qua, vừa vặn nhìn thấy một bộ đồ màu trắng, là phong cách cô muốn.
Cô vừa mới click chọn, nhưng phát hiện cùng lúc đó cũng có người mất, giành trước một bước rồi.
“Thật trùng hợp, có người chọn rồi.
Bỏ đi, chị đổi bộ khác.” Hà Tư Ca không để ý nói, tiếp tục chọn kiểu khác.
Hai người ngồi mấy phút thì chủ cửa hàng kiêm nhà thiết kế tiễn người khách vừa rồi về.
Triệu Tuyết Lệ căn bản không hài lòng, cho nên cô nghển cổ lên, muốn xem xem vị khách không mời mà đến kia có lại lịch gì.
Không ngờ lại là Trương Tử Hân! Cô ta chỉ dẫn theo một trợ lý, nhìn qua thì ăn vận rất đơn giản, cũng không trang điểm, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt rất nhỏ, da dẻ không tệ.
Bởi vì đã gặp rất nhiều lần, cho nên Triệu Tuyết Lệ nhận ra ngay.
“Cô Triệu, thật ngại quá, để cô đợi lâu rồi.” Bà chủ vội vàng bước đến giải thích, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ mọi người đều quen biết nhau, cho nên tự ý quyết định, mời cô Trương vào trước...” Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Tuyết Lệ khó chịu, ý cười trên mặt cô ta pha lẫn chút lúng túng.
“Tôi vốn cho rằng tiền cô kiếm được là từ phục vụ cá nhân, cho nên còn đặc biệt giới thiệu một vị khách quan trọng cho cô.
Bây giờ xem ra cũng chỉ thế này thôi, ai cũng có thể đến, có gì khác những cửa hàng khác? Được rồi, chúng tôi còn có việc, hôm khác đến sau.” Triệu Tuyết Lệ ngoài miệng nói “hôm khác đến sau”, chẳng qua chỉ là nói vậy.
Chỉ cần là người thông minh đều có thể hiểu ngay, chắc chắn sau này cô sẽ không quay lại nữa.
Mắt thấy sắp mất hai vị khách lớn, bà chủ vội vàng xin lỗi: “Cô Triệu, là tôi không đúng, nếu cô đã tới đây rồi, vậy thì xem thử mẫu mới đi...” Hà Tư Ca tinh mắt, nhìn thấy trợ lý Trương Tử Hân cầm một cái túi trên tay, trong đó chính là bộ đồ màu trắng vừa rồi cô nhìn trúng.
Thấy cô cứ liếc cái túi kia, Triệu Tuyết Lệ lập tức hiểu ra.
“Cô Trương đã thử xong quần áo rồi à?” Triệu Tuyết Lệ nhướng mày.
Bà chủ không cầm nổi lòng tiếp lời: “Đúng vậy, mặc rất vừa vặn.
Nghe nói cô Trương có chương trình vào thứ sáu này, cho nên đặc biệt đến để chọn trang phục...”
Cô ta đột nhiên nhận ra có lẽ mình đã nói quá nhiều, chủ yếu là có thể cung cấp trang phục đại minh tinh, việc này khiến cô ta rơi vào trong trạng thái lâng lâng, lần nữa phạm sai lầm.
“Có điều này chắc cô không biết nhỉ, chương trình cô Trương tham gia là do cô Phó ở bên cạnh tôi đây đầu tư, chúng tôi cũng định tới chọn vài bộ trang phục, định mặc vào hôm đó.” Triệu Tuyết Lệ vừa nói, vừa cầm đồ lên, không có chút lưu luyến gì.
“Cô Triệu! A, cô Phó, là tôi có mắt như mù, lại thất lễ với hai người, thật sự xin lỗi! Mọi người có thể để ý tới quần áo tôi thiết kế, thật sự là niềm vinh hạnh quá lớn, xin hãy cho tôi một cơ hội...” Bà chủ cuống lên, cũng không quan tâm đến Trương Tử Hân đứng ở bên cạnh nữa, vừa giải thích, vừa cúi đầu, đích than dẫn Hà Tư Ca và Triệu Tuyết Lệ vào phòng tiếp khách, liều mạng giữ lại.
Chẳng mấy mà khu nghỉ ngơi chỉ còn lại Trương Tử Hân và trợ lý của cô ta.
Người vốn vẫn còn vây quanh cô ta, lập tức không thấy tăm hơi đâu cả.
“Con người này thể là có ý gì hả, vừa rồi còn cười như hoa, giờ lật mặt còn nhanh hơn lật sách? Chúng ta lại không phải không có trang phục tài trợ, sao phải mặc thương hiệu thiết kế không có tên tuổi này?” Trợ lý không nhịn được oán trách.
“Hết cách rồi, phải mặc thương hiệu không có tên tuổi này, để tránh tới lúc phát sóng trực tiếp lại bị những cộng đồng mạng nhiều chuyện kia bới ra, nói tôi mặc quần áo mấy vạn tệ đi xào rau, rõ ràng là làm màu.” Sắc mặt Trương Tử Hân tái mét, nhẹ giọng điệu, cô ta không thể không tức giận, sự khác biệt rõ ràng trong cách cư xử này nhắc nhở cô ta rằng cho dù trong cái nghề này cổ ta có lăn lộn giỏi giang thể nào thì mãi mãi cũng không bằng người phụ nữ Hà Tư Ca này! “Cô Phó gì chứ, còn dùng cái danh này khoe khoang khắp nơi, không phải đã ly hôn lâu rồi sao?” Trợ lý quay đầu nhìn một cái, cố tình nâng cao giọng, xì một cái.
Cô ta chính là cố ý để những người đó đều nghe thấy! Quả nhiên, tay Hà Tư Ca dừng lại ngay.
Cô cười, không để ý.
Mình vẫn chưa đến nỗi vì một câu nói của trợ lý nhỏ mà nôn nóng không nhịn được đi giải thích.
Dù sao, là Phó Cẩm Hành cầu hôn cô, còn tiếp theo phải giải quyết như thế nào thì đó là chuyện của hắn.
Nghĩ như thế, tâm trạng Hà Tư Ca ngược lại trở nên không tệ.
“Vậy thì lấy hai bộ này đi, em rất thích, có thể thử xem.” Thấy cô không tức giận, Triệu Tuyết Lệ cũng thở phào một hơi.
Hai người chọn mấy bộ quần áo phong cách phù hợp, lúc Hà Tư Ca đi thay quần áo, đặc biệt hỏi ở đây có két sắt không.
Lúc cô lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi xách ra, bỏ vào trong két sắt, tất cả những người phụ nữ ở đây đều theo bản năng há to miệng, hơn nữa cũng không sao khép lại được.
“Sao thế? Nhẫn cưới, hơi lớn một chút, cũng không có gì?” Cô giả vờ không để ý hỏi.
Quả nhiên phô trương sự giàu có chính là vũ khí là trí mạng nhất! Hà Tư Ca nói xong liền đi thay quần áo.
Không ngoài dự đoán, hai người còn chưa thử quần áo xong, tin tức đã truyền lên mạng.
Tin tức là Trương Tử Hân tiết lộ cho paparazzi, ý của cô ta rất đơn giản, chính là khiến Hà Tư Ca xấu mặt.
Đại ý là cuộc sống túng quẫn của những người phụ nữ hết thời, ngay cả mua quần áo cũng chỉ có thể đến nơi thế này, không thể giống như trước kia, đến những store xa xỉ tiêu tiền như nước...
Dù sao, trong miêu tả của đám paparazzi thì Hà Tư Ca hiện giờ vô cùng bị thảm.
Quần chúng “hóng dưa” không biết chân tướng nhanh chóng bị che mắt, một phía trắng trợn châm biếm cô, mặt khác lại không tránh được suy đoán, có phải ngay cả tiền phụng dưỡng Phó Cẩm Hành cũng không cho cô không? Phó Cẩm Hành họp ở công ty xong, vừa trở lại văn phòng đã nhận được cuộc gọi từ bộ phận quan hệ công chúng, hỏi thái độ của hắn, định tiến hành bác bỏ tin đồn.
“Phí phụng dưỡng? Vì sao tôi phải cho vợ tôi phí phụng dưỡng? Bây giờ tôi tiêu tiền còn phải tìm vợ tôi báo cáo, phải đợi cô ấy phê duyệt đây này...” Đối với việc mất tự do tài chính, Phó Cẩm Hành cũng không có chút bất mãn nào, thậm chí nói tới chuyện này mà giọng điệu còn mang theo vẻ đắc ý.
Dù sao, hắn đã sớm đổi tên hầu hết tài sản riêng của mình thành tên của Hà Tư Ca rồi, phần còn lại thì định cho hai đứa con.
“Để tôi xem xem, mấy người không cần lo.”.
Vừa nghe nói mình lại lên trang nhất, Phó Cẩm Hành tò mò mở Weibo đã lâu rồi chưa đăng nhập.
Xem mãi một hồi, khóe mắt hắn giật giật.
Những người này có phải ăn no rửng mỡ không? Hắn không hứng thú với việc dùng Weibo, lần đăng tin gần đây nhất đã gần hai năm trước, nếu không phải hở ra là bị trở thành nhân vật chính của các chủ đề hot, hắn không nhịn được muốn xem những người trên mạng nói linh tinh thể nào, Phó Cẩm Hành đã sớm muốn gỡ cài đặt nó rồi, nhìn thấy mà khó chịu.
Triệu Tuyết Lệ là một người có chừng mực, nếu cô ấy dám dẫn Hà Tư Ca qua đó, chứng minh nơi đó hẳn là đáng tin cậy.
Nhưng bọn họ vừa đến đó không lâu, đã bị chụp được, cho thấy có người cố tình cung cấp tin tức cho phóng viên.
Phó Cẩm Hành không do dự, trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Tuyết Lệ: “Hai người có gặp ai ở đó không?” Triệu Tuyết Lệ vẫn mải thử quần áo, không hề biết lúc này đã có những bài báo vớ vẩn trên mạng.
Nhưng cô biết, Phó Cẩm Hành trước giờ không phải người sẽ nói linh tinh.
“Vừa rồi gặp Trương Tử Hân, không ngờ cô ta cũng tới đây mua quần áo.” Triệu Tuyết Lệ thành thật trả lời.
Cô nói xong, lại nhạy bén bắt được điểm khác thường: “Anh Phó, xảy ra chuyện gì sao?” “Không sao, tôi sẽ giải quyết, hai người cứ bận việc của mình đi.” Phó Cẩm Hành dứt khoát cúp điện thoại.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhất là Hà Tư Ca, gần đây bởi vì bận rộn, đã rất lâu cô không chuyên tâm ăn cơm, chính vì vậy mà lần này cô cũng đã có dịp đơn thuần hưởng thụ niềm vui của đồ ăn ngon.
“Buổi chiều em muốn đi đâu?” Ra khỏi nhà hàng, Hà Tư Ca hỏi: “Chị vẫn chưa biết thứ sáu này phải mặc gì nữa! Thật đau đầu, chuẩn bị mấy thứ này là phiền nhất.” “Em biết mà, đi, em dẫn chị đến một nơi, bảo đảm chị hài lòng.” Triệu Tuyết Lệ kéo cô lên xe, đi thẳng đến điểm kế tiếp.
Hiện trường truyền hình trực tiếp chương trình ẩm thực, không thích hợp mặc dạ phục hở lưng, giày cao gót mũi nhọn, cho dù Hà Tư Ca chỉ là nhà sản xuất chương trình, không cần đích thân xuống bếp, nhưng cũng phải chuẩn bị một bộ thỏa đáng, hơn nữa phải đơn giản, phù hợp với phong cách chương trình mới được.
“Một người bạn giới thiệu em đến đây, chị biết đấy, bọn em làm mảng quan hệ công chúng phải đặc biệt chú ý hình tượng, không phải toàn đồ hiệu thì nhất định cũng phải là tốt nhất, quan trọng là tùy theo trường hợp mà chọn cho phù hợp, cho nên kiểu thiết kế riêng này rất được hoan nghênh.
Đúng rồi, nhà thiết kế này là học trò cuối cùng của Lưu Mỹ Vy, năm ngoái Lưu Mỹ Vy lấy chồng nước ngoài, đã đi làm bà chủ giàu có rồi, cửa hàng của cô ta cũng đã giao cho trợ lý quản lý.” Triệu Tuyết Lệ vừa đi vào thang máy, vừa giải thích.
“Ồ, Lưu Mỹ Vy kết hôn rồi à? Chẳng trách lần trước chị đến cửa hàng chọn lễ phục lại không gặp cô ấy.” Hà Tư Ca bừng tỉnh.
“Từ khi Lưu Mỹ Vy không còn ở đó, việc kinh doanh hiển nhiên cũng không còn tốt như trước, không ít khách quen đều tới đây, dù sao cũng là học trò cuối cùng, vẫn khá giống với phong cách của Lưu Mỹ Vy.
Hơn nữa, tỷ lệ đụng hàng ở cửa hàng này lại tương đối thấp, mặc hằng ngày cũng không tệ, dù sao cũng không thể lại mua một bộ quần áo về chỉ để mặc một lần, chúng ta lại không phải là minh tinh, một năm bốn mùa đều có các nhãn hàng tài trợ!” Triệu Tuyết Lệ thông thạo nói, Hà Tư Ca ở bên cạnh liên tục gật đầu.
Cửa hàng này không thuê cửa hàng ở trung tâm thương mại, mà là mở trong một tòa chung cư cao cấp, mua hai căn nhà cạnh nhau, hơn nữa còn làm thông ở giữa, vừa ra thang máy đã đến quầy tiếp khách.
“Cô Triệu!”
Cô lễ tân trẻ tuổi ở quầy tiếp khách vừa nhìn thấy Triệu Tuyết Lệ đã nhiệt tình ra tiếp đón.
“Đây là cô Phỏ, tôi đặc biệt dẫn cô ấy qua đây xem thử.
Buổi sáng tôi đã gọi điện thoại rồi, chủ của cô có ở đây không?” Triệu Tuyết Lệ quen đường dẫn Hà Tư Ca vào trong.
“Có ạ, chỉ là cô ấy đang tiếp một vị khách, xin hai người chờ một chút.” Cô gái trẻ tuổi nói xong, có chút ngượng ngùng, có chút sợ sệt nhìn Triệu Tuyết Lệ.
Đây là một vị khách quan trọng, cô ấy không dám đắc tội.
Nhưng rất rõ ràng, người ở trong phòng tiếp khách quan trọng hơn.
“Tôi đã nói sẽ qua đây vào giờ này, cô còn sắp xếp khách khác, có phải không phù hợp lắm không?” Quả nhiên, bước chân Triệu Tuyết Lệ khựng lại, vẻ mặt không vui nhìn đối phương.
“Tôi xin lỗi, vị khách này cũng qua đây bất ngờ, bà chủ của chúng tôi cũng không biết cô ấy sẽ qua đây, cho nên...” Triệu Tuyết Lệ lười nghe tiếp, cùng Hà Tư Ca đi vào trong.
Bọn họ tới khu nghỉ ngơi, lập tức có người đưa cà phê và bánh ngọt tới, còn có máy tính bảng, trên đó có hình ảnh và video những mẫu mới mùa này, có thể để khách hàng lựa chọn.
“Chị thích bộ nào cứ chọn đi, lát nữa thử.” Nghe Triệu Tuyết Lệ nói thế, Hà Tư Ca gật đầu, tiện tay lướt qua, vừa vặn nhìn thấy một bộ đồ màu trắng, là phong cách cô muốn.
Cô vừa mới click chọn, nhưng phát hiện cùng lúc đó cũng có người mất, giành trước một bước rồi.
“Thật trùng hợp, có người chọn rồi.
Bỏ đi, chị đổi bộ khác.” Hà Tư Ca không để ý nói, tiếp tục chọn kiểu khác.
Hai người ngồi mấy phút thì chủ cửa hàng kiêm nhà thiết kế tiễn người khách vừa rồi về.
Triệu Tuyết Lệ căn bản không hài lòng, cho nên cô nghển cổ lên, muốn xem xem vị khách không mời mà đến kia có lại lịch gì.
Không ngờ lại là Trương Tử Hân! Cô ta chỉ dẫn theo một trợ lý, nhìn qua thì ăn vận rất đơn giản, cũng không trang điểm, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt rất nhỏ, da dẻ không tệ.
Bởi vì đã gặp rất nhiều lần, cho nên Triệu Tuyết Lệ nhận ra ngay.
“Cô Triệu, thật ngại quá, để cô đợi lâu rồi.” Bà chủ vội vàng bước đến giải thích, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ mọi người đều quen biết nhau, cho nên tự ý quyết định, mời cô Trương vào trước...” Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Tuyết Lệ khó chịu, ý cười trên mặt cô ta pha lẫn chút lúng túng.
“Tôi vốn cho rằng tiền cô kiếm được là từ phục vụ cá nhân, cho nên còn đặc biệt giới thiệu một vị khách quan trọng cho cô.
Bây giờ xem ra cũng chỉ thế này thôi, ai cũng có thể đến, có gì khác những cửa hàng khác? Được rồi, chúng tôi còn có việc, hôm khác đến sau.” Triệu Tuyết Lệ ngoài miệng nói “hôm khác đến sau”, chẳng qua chỉ là nói vậy.
Chỉ cần là người thông minh đều có thể hiểu ngay, chắc chắn sau này cô sẽ không quay lại nữa.
Mắt thấy sắp mất hai vị khách lớn, bà chủ vội vàng xin lỗi: “Cô Triệu, là tôi không đúng, nếu cô đã tới đây rồi, vậy thì xem thử mẫu mới đi...” Hà Tư Ca tinh mắt, nhìn thấy trợ lý Trương Tử Hân cầm một cái túi trên tay, trong đó chính là bộ đồ màu trắng vừa rồi cô nhìn trúng.
Thấy cô cứ liếc cái túi kia, Triệu Tuyết Lệ lập tức hiểu ra.
“Cô Trương đã thử xong quần áo rồi à?” Triệu Tuyết Lệ nhướng mày.
Bà chủ không cầm nổi lòng tiếp lời: “Đúng vậy, mặc rất vừa vặn.
Nghe nói cô Trương có chương trình vào thứ sáu này, cho nên đặc biệt đến để chọn trang phục...”
Cô ta đột nhiên nhận ra có lẽ mình đã nói quá nhiều, chủ yếu là có thể cung cấp trang phục đại minh tinh, việc này khiến cô ta rơi vào trong trạng thái lâng lâng, lần nữa phạm sai lầm.
“Có điều này chắc cô không biết nhỉ, chương trình cô Trương tham gia là do cô Phó ở bên cạnh tôi đây đầu tư, chúng tôi cũng định tới chọn vài bộ trang phục, định mặc vào hôm đó.” Triệu Tuyết Lệ vừa nói, vừa cầm đồ lên, không có chút lưu luyến gì.
“Cô Triệu! A, cô Phó, là tôi có mắt như mù, lại thất lễ với hai người, thật sự xin lỗi! Mọi người có thể để ý tới quần áo tôi thiết kế, thật sự là niềm vinh hạnh quá lớn, xin hãy cho tôi một cơ hội...” Bà chủ cuống lên, cũng không quan tâm đến Trương Tử Hân đứng ở bên cạnh nữa, vừa giải thích, vừa cúi đầu, đích than dẫn Hà Tư Ca và Triệu Tuyết Lệ vào phòng tiếp khách, liều mạng giữ lại.
Chẳng mấy mà khu nghỉ ngơi chỉ còn lại Trương Tử Hân và trợ lý của cô ta.
Người vốn vẫn còn vây quanh cô ta, lập tức không thấy tăm hơi đâu cả.
“Con người này thể là có ý gì hả, vừa rồi còn cười như hoa, giờ lật mặt còn nhanh hơn lật sách? Chúng ta lại không phải không có trang phục tài trợ, sao phải mặc thương hiệu thiết kế không có tên tuổi này?” Trợ lý không nhịn được oán trách.
“Hết cách rồi, phải mặc thương hiệu không có tên tuổi này, để tránh tới lúc phát sóng trực tiếp lại bị những cộng đồng mạng nhiều chuyện kia bới ra, nói tôi mặc quần áo mấy vạn tệ đi xào rau, rõ ràng là làm màu.” Sắc mặt Trương Tử Hân tái mét, nhẹ giọng điệu, cô ta không thể không tức giận, sự khác biệt rõ ràng trong cách cư xử này nhắc nhở cô ta rằng cho dù trong cái nghề này cổ ta có lăn lộn giỏi giang thể nào thì mãi mãi cũng không bằng người phụ nữ Hà Tư Ca này! “Cô Phó gì chứ, còn dùng cái danh này khoe khoang khắp nơi, không phải đã ly hôn lâu rồi sao?” Trợ lý quay đầu nhìn một cái, cố tình nâng cao giọng, xì một cái.
Cô ta chính là cố ý để những người đó đều nghe thấy! Quả nhiên, tay Hà Tư Ca dừng lại ngay.
Cô cười, không để ý.
Mình vẫn chưa đến nỗi vì một câu nói của trợ lý nhỏ mà nôn nóng không nhịn được đi giải thích.
Dù sao, là Phó Cẩm Hành cầu hôn cô, còn tiếp theo phải giải quyết như thế nào thì đó là chuyện của hắn.
Nghĩ như thế, tâm trạng Hà Tư Ca ngược lại trở nên không tệ.
“Vậy thì lấy hai bộ này đi, em rất thích, có thể thử xem.” Thấy cô không tức giận, Triệu Tuyết Lệ cũng thở phào một hơi.
Hai người chọn mấy bộ quần áo phong cách phù hợp, lúc Hà Tư Ca đi thay quần áo, đặc biệt hỏi ở đây có két sắt không.
Lúc cô lấy chiếc nhẫn kim cương trong túi xách ra, bỏ vào trong két sắt, tất cả những người phụ nữ ở đây đều theo bản năng há to miệng, hơn nữa cũng không sao khép lại được.
“Sao thế? Nhẫn cưới, hơi lớn một chút, cũng không có gì?” Cô giả vờ không để ý hỏi.
Quả nhiên phô trương sự giàu có chính là vũ khí là trí mạng nhất! Hà Tư Ca nói xong liền đi thay quần áo.
Không ngoài dự đoán, hai người còn chưa thử quần áo xong, tin tức đã truyền lên mạng.
Tin tức là Trương Tử Hân tiết lộ cho paparazzi, ý của cô ta rất đơn giản, chính là khiến Hà Tư Ca xấu mặt.
Đại ý là cuộc sống túng quẫn của những người phụ nữ hết thời, ngay cả mua quần áo cũng chỉ có thể đến nơi thế này, không thể giống như trước kia, đến những store xa xỉ tiêu tiền như nước...
Dù sao, trong miêu tả của đám paparazzi thì Hà Tư Ca hiện giờ vô cùng bị thảm.
Quần chúng “hóng dưa” không biết chân tướng nhanh chóng bị che mắt, một phía trắng trợn châm biếm cô, mặt khác lại không tránh được suy đoán, có phải ngay cả tiền phụng dưỡng Phó Cẩm Hành cũng không cho cô không? Phó Cẩm Hành họp ở công ty xong, vừa trở lại văn phòng đã nhận được cuộc gọi từ bộ phận quan hệ công chúng, hỏi thái độ của hắn, định tiến hành bác bỏ tin đồn.
“Phí phụng dưỡng? Vì sao tôi phải cho vợ tôi phí phụng dưỡng? Bây giờ tôi tiêu tiền còn phải tìm vợ tôi báo cáo, phải đợi cô ấy phê duyệt đây này...” Đối với việc mất tự do tài chính, Phó Cẩm Hành cũng không có chút bất mãn nào, thậm chí nói tới chuyện này mà giọng điệu còn mang theo vẻ đắc ý.
Dù sao, hắn đã sớm đổi tên hầu hết tài sản riêng của mình thành tên của Hà Tư Ca rồi, phần còn lại thì định cho hai đứa con.
“Để tôi xem xem, mấy người không cần lo.”.
Vừa nghe nói mình lại lên trang nhất, Phó Cẩm Hành tò mò mở Weibo đã lâu rồi chưa đăng nhập.
Xem mãi một hồi, khóe mắt hắn giật giật.
Những người này có phải ăn no rửng mỡ không? Hắn không hứng thú với việc dùng Weibo, lần đăng tin gần đây nhất đã gần hai năm trước, nếu không phải hở ra là bị trở thành nhân vật chính của các chủ đề hot, hắn không nhịn được muốn xem những người trên mạng nói linh tinh thể nào, Phó Cẩm Hành đã sớm muốn gỡ cài đặt nó rồi, nhìn thấy mà khó chịu.
Triệu Tuyết Lệ là một người có chừng mực, nếu cô ấy dám dẫn Hà Tư Ca qua đó, chứng minh nơi đó hẳn là đáng tin cậy.
Nhưng bọn họ vừa đến đó không lâu, đã bị chụp được, cho thấy có người cố tình cung cấp tin tức cho phóng viên.
Phó Cẩm Hành không do dự, trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Tuyết Lệ: “Hai người có gặp ai ở đó không?” Triệu Tuyết Lệ vẫn mải thử quần áo, không hề biết lúc này đã có những bài báo vớ vẩn trên mạng.
Nhưng cô biết, Phó Cẩm Hành trước giờ không phải người sẽ nói linh tinh.
“Vừa rồi gặp Trương Tử Hân, không ngờ cô ta cũng tới đây mua quần áo.” Triệu Tuyết Lệ thành thật trả lời.
Cô nói xong, lại nhạy bén bắt được điểm khác thường: “Anh Phó, xảy ra chuyện gì sao?” “Không sao, tôi sẽ giải quyết, hai người cứ bận việc của mình đi.” Phó Cẩm Hành dứt khoát cúp điện thoại.