Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-594
Chương 595: Bùi nam nhứ bị mù sao?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Có một điểm rất rõ ràng, đó chính là việc hợp tác của đôi bên đều xuất phát từ mục đích không đủ trong sáng, liên minh của Phó Cẩm Thiêm và Đoàn Phù Quang cũng bắt đầu trở nên yếu ớt. Ngọn nguồn là hai người Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca thỉnh thoảng lại khoe ân ái ngay trước mặt công chúng, mặc dù có rất nhiều người đỏ mắt bày tỏ, khoe ân ái chết sớm.
Nhưng không thể không thừa nhận, nếu như có thể có được một người đàn ông nhiều tiền đẹp trai cưng chiều, nhất định là chẳng có người phụ nữ nào là không muốn. Phụ nữ mà, thích nhất nói một đằng nghĩ một nẻo. Đặt điện thoại xuống, Phó Cẩm Thiêm đứng im suy nghĩ một lúc, lúc này mới ngồi xuống, mở máy tính trên bàn làm việc ra.
Anh ta đăng nhập email cá nhân, quả nhiên nhận được một mail mới. Mở ra xem qua, Phó Cẩm Thiêm lại cầm điện thoại lên chuyển đi một khoản tiền.
Ngay sau đó, anh ta đã nhận được điện thoại: “Nhận được chưa? Đã lấy được tiền rồi thì im miệng!”
“Đương nhiên, chúng tôi là người chuyên nghiệp, anh yên tâm đi, ha ha!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói có chút ngông cuồng của đàn ông, nghe hơi chói tai. Phó Cẩm Thiêm cảm thấy phiền muộn trong lòng, ẩn tắt đi.
Anh ta bình ổn lại tâm trạng, lúc này mới mở file đính kèm trong email ra. Đó là toàn bộ nội dung lấy từ điện thoại của Hà Tư Ca.
Trên đường trở về công ty, Phó Cẩm Thiêm thuận đường đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động rất không bắt mắt.
Mặt tiền cửa hàng đó không lớn, thậm chí có chút rách nát, ưu điểm duy nhất chính là vị trí đối diện đường cái, người từ nam ra bắc đều có thể nhìn thấy. Sở dĩ anh ta qua đó là bởi vì biết ông chủ của chỗ đó trừ biết sửa điện thoại ra, thỉnh thoảng cũng sẽ làm một số chuyện phạm pháp. Ví dụ như thủ tiêu tang vật, nghe trộm, thậm chí kiêm cả việc nhận thu thập bằng chứng ngoại tình, bồ bịch. Phó Cẩm Thiêm tốn một khoản không nhỏ để người ta lấy hết dữ liệu trong điện thoại của Hà Tư Ca ra, bao gồm hình ảnh, văn bản, video và ghi âm,...
Anh ta biết, mình làm như vậy đúng là không quang minh chính đại gì, nhưng lại đơn giản, hơn nữa hiệu quả.
Tay Phó Cẩm Thiêm hơi rung, di chuyển chuột rồi mở tệp tài liệu đó ra.
Sau đó, tất cả dữ liệu bên trong đều được tải xuống.
Trong album ảnh cơ bản đều là ảnh và video của Tân Tân, có thể nhận thấy, Hà Tư Ca không phải một người phụ nữ thích selfie, ảnh chụp chung của cô và Phó Cẩm Hành cũng không nhiều. Phó Cẩm Thiêm vội vàng quét qua một lần, không thấy gì hữu ích. Anh ta có chút thất vọng, nhưng đồng thời lại có chút vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Phó Cẩm Thiêm sinh ra cảm giác mình có thể đi sâu vào cuộc sống của Hà Tư Ca, không có khoảng cách.
Anh ta không chút chậm trễ, tiếp tục đi tìm thông tin hữu dụng.
Một đoạn ghi âm nhanh chóng đập vào mắt Phó Cẩm Thiêm, anh ta nhìn thời gian, chân mày lập tức cau lại.
Là buổi chiều hôm nay, hơn nữa, ngay trước đó không lâu! Phản ứng đầu tiên của Phó Cẩm Thiêm là, đây nhất định là thứ hữu dụng. Anh ta cắm tai nghe, sau đó bắt đầu ấn phát.
Nghe mấy giây, Phó Cẩm Thiêm liền nhận ra, hai giọng nói trong này, một người là Mai Lan, một người chính là Hà Tư Ca. Trong lòng liền nảy lên, hóa ra người vừa rồi Hà Tư Ca gặp lại là Mai Lan? Điều này khiến Phó Cẩm Thiêm lập tức lấy lại tinh thần, ngay cả cơ thể cũng theo bản năng ngồi thẳng lên, tập trung hết toàn bộ tinh thần chăm chú nghe cuộc đối thoại truyền ra từ tai nghe.
Lần thứ nhất nghe xong, vì có chút căng thẳng cho nên Phó Cẩm Thiêm không nghe rõ lắm.
Anh ta không chút do dự án phát lại, nghe thêm lần nữa. Đến lần thứ hai, Cẩm Thiêm bắt được một từ then chốt. Thân thế.
Thân thể của Phó Cẩm Hành.
Mắt anh ta sáng lên, đồng thời lại hoang mang. Dễ nhận thấy Phó Cẩm Hành chính là con trai của Phó Trí Uyên và Mai Lan, nhưng chẳng lẽ còn có vấn đề gì à? Ngồi nửa ngày, Phó Cẩm Thiêm từ từ lấy tai nghe xuống, rơi vào suy tư.
Đoạn đối thoại này có lẽ là Hà Tư Ca lén ghi lại lúc Mai Lan không biết, đoạn đối thoại phía sau của hai người cũng xác nhận điểm này.
Biết Hà Tư Ca ghi âm, Mai Lan rất tức giận, đồng thời cũng chứng minh lời lúc đó bà ta nói đều là thật, hơn nữa còn là chuyện không muốn để cho ai biết. Phó Cẩm Thiêm ngồi ở trên ghế, nhìn thẳng về phía trước, trong đầu như vang lên một tiếng nổ lớn.
Anh ta không dám nghĩ nhiều, nhưng lại không thể không nghĩ sâu xa.
Có những suy nghĩ một khi cắm rễ trong lòng sẽ không biến mất được, ngược lại sẽ đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái! “Reng reng reng...” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Phó Cẩm Thiêm giật mình, anh ta theo bản năng nhìn vào cái gương bên cạnh, phát hiện sắc mặt mình đã trở nên tái nhợt.
Mấy giây sau, Phó Cẩm Thiên nhận điện thoại: “A lô, ba, có chuyện gì thế?” Phó Trí Trạch có chút tức giận hỏi: “Không có chuyện thì không thể gọi điện thoại cho con à? Thằng nhóc này, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
Anh ta vội vàng nói không: “Con thật sự rất bận, không phải là ba không biết, gần đây công ty...” Phó Trí Trạch ngắt lời con trai: “Được, con bạn, chúng ta đều rảnh! Thế này đi, ba nói ngắn gọn, ba và mẹ con thương lượng với nhau, con đi nói với Cẩm Hành, bảo nó thứ bảy về nhà ăn cơm.” Phó Cẩm Thiêm rất kinh ngạc: “Thứ bảy tuần này? Là ngày gì quan trọng ạ?”
Gần đây hình như cũng không có ngày lễ gì, anh ta hoang mang. “Con thật là hồ đồ! Con còn không nhìn rõ à, chú ba con tuyệt đối không đấu lại được Cẩm Hành! Haiz, đáng tiếc ba luôn không đứng về phe nào, không lấy lòng cả hai bên! Bỏ đi, ba cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu bây giờ con đi theo Cẩm Hành, vậy ba cũng phải bày tỏ chút...”
Phó Trí Trạch thở dài một tiếng, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Nghe ông ta nói như vậy, Phó Cẩm Thiêm đã hiểu. Anh ta bất đắc dĩ mở miệng: “Ba, cần gì phải như vậy? Anh không phải là loại người bụng dạ đầu óc hẹp hòi, cho dù quan hệ giữa anh ấy và chú ba thế nào, anh ấy vẫn đối xử với nhà chúng ta rất tốt.”
Nhưng đợi Phó Cẩm Thiêm nói xong, Phó Trí Trạch càng thở dài hơn: “Chính vì như vậy nên ba mới sợ làm Cẩm Hành lạnh lòng! Ngộ nhỡ nó cảm thấy chúng ta không biết tốt xấu, đợi đến ngày nó và chú ba gươm súng sẵn sàng, con sẽ làm thế nào?” Cơm gạo bao năm qua chẳng phải là ăn không, Phó Trí Trạch rất muốn lâu dài, cho nên mới khăng khăng bảo Phó Cẩm Thiêm đi mời Phó Cẩm Hành đến nhà chơi, lôi kéo quan hệ. “À, đúng rồi, con nhớ bảo cả Hà Tư Ca nữa!”
Trước khi cúp điện thoại, Phó Trí Trạch còn dặn dò thêm. Ông ta mừng vì ban đầu không bị Mai Lan lợi dụng, nếu như đắc tội Hà Tư Ca, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cuộc điện thoại này khiến tâm trạng Phó Cẩm Thiêm không yên, anh ta ngẩn ngơ nhìn điện thoại, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nhưng anh ta càng rõ một điểm, đây là một cơ hội tuyệt vời, không thể bỏ lỡ!
Sau khi cuộc họp phân tích báo cáo kết quả hoạt động kinh doanh quý của Phó Thị kết thúc, công ty dường như lại khôi phục nguyên trạng, mỗi ngày Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca cùng đi làm, trừ cần ngồi xe lăn ra, tất cả không có gì khác với trước kia.
Có điều, chuyện khiến Phó Cẩm Hành có chút khó chịu là một hạng mục quan trọng nhất hiện nay của Phó Thị hợp tác với nhà họ Đoàn. Mà hạng mục này đã quyết định vào hơn một năm trước rồi, nếu như giữa đường hủy bỏ, Phó Thị sẽ vi phạm hợp đồng và phải bồi thường cho nhà họ Đoàn một số tiền lớn. Phó Cẩm Hành không mấy để tâm tới số tiền này, thật ra hắn rất muốn bỏ tiền mua sự thoải mái, không nề hà bỏ ra một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn ra.
Nhưng Hà Tư Ca nghe nói xong lại ngăn cản hắn. “Em không muốn để người khác cảm thấy anh là người công tư bất phân, càng không muốn để người khác cảm thấy em là một kẻ hồng nhan họa thủy, ỷ vào mình là vợ anh mà khoa tay múa chân với công việc nội bộ của công ty. Em biết, anh sợ em nghĩ nhiều, nhưng nhà họ Đoàn cũng không phải chỉ có một mình Đoàn Phù Quang, vì tránh cô ta mà từ bỏ một hạng mục, đây là làm ăn lỗ vốn.”
Cô chủ động đi tìm Phó Cẩm Hành, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình. Đương nhiên, nói hoàn toàn không để ý là không thể. Nhất là khi nghe nói Đoàn Phù Quang lại giành được một vị trí không thấp, có thể trực tiếp dùng thân phận người phụ trách tiến hành đàm phán với Phó Thị, Hà Tư Ca mơ hồ cảm thấy chắc chắn người phụ nữ này đã chuẩn bị rất kỹ rồi mới đến.
Cô biết, thứ Đoàn Phù Quang muốn không phải là Phó Cẩm Hành. Nhưng Đoàn Phù Quang cần một cái thân phận trâu bò đi trả nợ giúp cho cô ta, hơn nữa còn phải giúp mở mày mở mặt, ví dụ như vị trí bà Phó.
“Được rồi, anh không nhúng tay vào, anh bảo Cẩm Thiêm phụ trách hạng mục này.” Đợi Hà Tư Ca nói xong, Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lúc, nói như vậy. “Cũng đúng, dù sao Cẩm Thiêm vẫn còn độc thân, nếu như Đoàn Phù Quang chưa từ bỏ ý định, vậy thì cứ để cô ta quấn lấy anh ta đi.”
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Hà Tư Ca không nhịn được bật cười.
Nhưng chưa qua mấy tiếng, cô đã không cười nổi nữa.
Bởi vì lúc Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đến nhà Phó Trí Trạch, bọn họ nhìn thấy Đoàn Phù Quang đang ngồi trên xô pha nói chuyện gì với Phó Cẩm Thiêm.
Trên cái bàn trà trước mặt hai người bày hai chồng tài liệu, trong đó có một số đang mở ra.
Xem ra, chắc là bọn họ đang nói chuyện công việc. Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành đến, hai người đều đứng lên.
“Anh, chị dâu, hai người đến rồi à? Ngại quá, hôm nay là thứ bảy, em không đến công ty, giám đốc Đoàn nói có một số chi tiết cần phải chỉnh sửa gấp, cho nên chúng em...” Phó Cẩm Thiêm chủ động giải thích, còn chỉ những tài liệu kia.
Đoàn Phù Quang đứng ở bên cạnh anh ta cũng gật đầu, kéo khóe miệng lên: “Rất xin lỗi, nhưng mà nếu vẫn không xử lý những chi tiết này thì đến thứ hai sẽ gây ra tổn thất lớn.” Nói rồi, cô ta cúi đầu cầm tập tài liệu trên cùng lên, đưa cho Phó Cẩm Hành, mời hắn đích thân xem qua.
Phó Cẩm Hành nhận lấy, phát hiện phía trên có vài chỗ dùng bút đỏ khoanh lại, bên cạnh là nội dung sửa đổi.
Đúng là nếu như không sửa những chi tiết này, đến lúc hạng mục thật sự khởi động sẽ trở nên rất phiền phức, hơn nữa cũng lãng phí thời gian và tiền bạc của cả hai bên.
Hắn gật đầu, trả lại tài liệu cho Đoàn Phù Quang: “Hai người vất vả rồi.” Cũng có thể là do công việc gấp gáp, Đoàn Phù Quang cũng không khách sáo với bọn họ, cô ta ngồi xuống, lại thấp giọng nói chuyện với Phó Cẩm Thiêm.
Vợ chồng Phó Trí Trạch rất nhiệt tình tiếp đãi Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca, người giúp việc không ngừng bê các loại trái cây và đồ ăn vặt đến, bốn người ăn ý không nhắc đến chuyện lục đục lần trước xảy ra ở trong bệnh viện, ngược lại nói chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù rất rõ tính của chú hai, cũng biết hôm nay ông ta đặc biệt mới mình đến là vì cái gì, có điều Phó Cẩm Hành vẫn không lộ vẻ gì khác thường, điều này khiến Phó Trí Trạch hơi yên tâm.
“Ông Phó, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, lúc nào cũng có thể dọn cơm.” Ngồi một lúc, người giúp việc đi đến, nhẹ giọng nói. Phó Trí Trạch ngẩng đầu nhìn Phó Cẩm Thiêm và Đoàn Phù Quảng cách đó không xa, có chút lúng túng khẽ ho một tiếng: “Cẩm Hành, cháu xem...”
Ông ta cảm thấy, về tình về lý đều nên giữ Đoàn Phù Quang ở lại ăn cơm mới đúng. Nhưng ông ta cũng nghe nói một vài tin đồn, sợ Phó Cẩm Hành sẽ không vui, cho nên phải trưng cầu ý kiến của hắn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có một điểm rất rõ ràng, đó chính là việc hợp tác của đôi bên đều xuất phát từ mục đích không đủ trong sáng, liên minh của Phó Cẩm Thiêm và Đoàn Phù Quang cũng bắt đầu trở nên yếu ớt. Ngọn nguồn là hai người Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca thỉnh thoảng lại khoe ân ái ngay trước mặt công chúng, mặc dù có rất nhiều người đỏ mắt bày tỏ, khoe ân ái chết sớm.
Nhưng không thể không thừa nhận, nếu như có thể có được một người đàn ông nhiều tiền đẹp trai cưng chiều, nhất định là chẳng có người phụ nữ nào là không muốn. Phụ nữ mà, thích nhất nói một đằng nghĩ một nẻo. Đặt điện thoại xuống, Phó Cẩm Thiêm đứng im suy nghĩ một lúc, lúc này mới ngồi xuống, mở máy tính trên bàn làm việc ra.
Anh ta đăng nhập email cá nhân, quả nhiên nhận được một mail mới. Mở ra xem qua, Phó Cẩm Thiêm lại cầm điện thoại lên chuyển đi một khoản tiền.
Ngay sau đó, anh ta đã nhận được điện thoại: “Nhận được chưa? Đã lấy được tiền rồi thì im miệng!”
“Đương nhiên, chúng tôi là người chuyên nghiệp, anh yên tâm đi, ha ha!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói có chút ngông cuồng của đàn ông, nghe hơi chói tai. Phó Cẩm Thiêm cảm thấy phiền muộn trong lòng, ẩn tắt đi.
Anh ta bình ổn lại tâm trạng, lúc này mới mở file đính kèm trong email ra. Đó là toàn bộ nội dung lấy từ điện thoại của Hà Tư Ca.
Trên đường trở về công ty, Phó Cẩm Thiêm thuận đường đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động rất không bắt mắt.
Mặt tiền cửa hàng đó không lớn, thậm chí có chút rách nát, ưu điểm duy nhất chính là vị trí đối diện đường cái, người từ nam ra bắc đều có thể nhìn thấy. Sở dĩ anh ta qua đó là bởi vì biết ông chủ của chỗ đó trừ biết sửa điện thoại ra, thỉnh thoảng cũng sẽ làm một số chuyện phạm pháp. Ví dụ như thủ tiêu tang vật, nghe trộm, thậm chí kiêm cả việc nhận thu thập bằng chứng ngoại tình, bồ bịch. Phó Cẩm Thiêm tốn một khoản không nhỏ để người ta lấy hết dữ liệu trong điện thoại của Hà Tư Ca ra, bao gồm hình ảnh, văn bản, video và ghi âm,...
Anh ta biết, mình làm như vậy đúng là không quang minh chính đại gì, nhưng lại đơn giản, hơn nữa hiệu quả.
Tay Phó Cẩm Thiêm hơi rung, di chuyển chuột rồi mở tệp tài liệu đó ra.
Sau đó, tất cả dữ liệu bên trong đều được tải xuống.
Trong album ảnh cơ bản đều là ảnh và video của Tân Tân, có thể nhận thấy, Hà Tư Ca không phải một người phụ nữ thích selfie, ảnh chụp chung của cô và Phó Cẩm Hành cũng không nhiều. Phó Cẩm Thiêm vội vàng quét qua một lần, không thấy gì hữu ích. Anh ta có chút thất vọng, nhưng đồng thời lại có chút vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Phó Cẩm Thiêm sinh ra cảm giác mình có thể đi sâu vào cuộc sống của Hà Tư Ca, không có khoảng cách.
Anh ta không chút chậm trễ, tiếp tục đi tìm thông tin hữu dụng.
Một đoạn ghi âm nhanh chóng đập vào mắt Phó Cẩm Thiêm, anh ta nhìn thời gian, chân mày lập tức cau lại.
Là buổi chiều hôm nay, hơn nữa, ngay trước đó không lâu! Phản ứng đầu tiên của Phó Cẩm Thiêm là, đây nhất định là thứ hữu dụng. Anh ta cắm tai nghe, sau đó bắt đầu ấn phát.
Nghe mấy giây, Phó Cẩm Thiêm liền nhận ra, hai giọng nói trong này, một người là Mai Lan, một người chính là Hà Tư Ca. Trong lòng liền nảy lên, hóa ra người vừa rồi Hà Tư Ca gặp lại là Mai Lan? Điều này khiến Phó Cẩm Thiêm lập tức lấy lại tinh thần, ngay cả cơ thể cũng theo bản năng ngồi thẳng lên, tập trung hết toàn bộ tinh thần chăm chú nghe cuộc đối thoại truyền ra từ tai nghe.
Lần thứ nhất nghe xong, vì có chút căng thẳng cho nên Phó Cẩm Thiêm không nghe rõ lắm.
Anh ta không chút do dự án phát lại, nghe thêm lần nữa. Đến lần thứ hai, Cẩm Thiêm bắt được một từ then chốt. Thân thế.
Thân thể của Phó Cẩm Hành.
Mắt anh ta sáng lên, đồng thời lại hoang mang. Dễ nhận thấy Phó Cẩm Hành chính là con trai của Phó Trí Uyên và Mai Lan, nhưng chẳng lẽ còn có vấn đề gì à? Ngồi nửa ngày, Phó Cẩm Thiêm từ từ lấy tai nghe xuống, rơi vào suy tư.
Đoạn đối thoại này có lẽ là Hà Tư Ca lén ghi lại lúc Mai Lan không biết, đoạn đối thoại phía sau của hai người cũng xác nhận điểm này.
Biết Hà Tư Ca ghi âm, Mai Lan rất tức giận, đồng thời cũng chứng minh lời lúc đó bà ta nói đều là thật, hơn nữa còn là chuyện không muốn để cho ai biết. Phó Cẩm Thiêm ngồi ở trên ghế, nhìn thẳng về phía trước, trong đầu như vang lên một tiếng nổ lớn.
Anh ta không dám nghĩ nhiều, nhưng lại không thể không nghĩ sâu xa.
Có những suy nghĩ một khi cắm rễ trong lòng sẽ không biến mất được, ngược lại sẽ đâm chồi nảy lộc, đơm hoa kết trái! “Reng reng reng...” Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Phó Cẩm Thiêm giật mình, anh ta theo bản năng nhìn vào cái gương bên cạnh, phát hiện sắc mặt mình đã trở nên tái nhợt.
Mấy giây sau, Phó Cẩm Thiên nhận điện thoại: “A lô, ba, có chuyện gì thế?” Phó Trí Trạch có chút tức giận hỏi: “Không có chuyện thì không thể gọi điện thoại cho con à? Thằng nhóc này, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?”
Anh ta vội vàng nói không: “Con thật sự rất bận, không phải là ba không biết, gần đây công ty...” Phó Trí Trạch ngắt lời con trai: “Được, con bạn, chúng ta đều rảnh! Thế này đi, ba nói ngắn gọn, ba và mẹ con thương lượng với nhau, con đi nói với Cẩm Hành, bảo nó thứ bảy về nhà ăn cơm.” Phó Cẩm Thiêm rất kinh ngạc: “Thứ bảy tuần này? Là ngày gì quan trọng ạ?”
Gần đây hình như cũng không có ngày lễ gì, anh ta hoang mang. “Con thật là hồ đồ! Con còn không nhìn rõ à, chú ba con tuyệt đối không đấu lại được Cẩm Hành! Haiz, đáng tiếc ba luôn không đứng về phe nào, không lấy lòng cả hai bên! Bỏ đi, ba cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu bây giờ con đi theo Cẩm Hành, vậy ba cũng phải bày tỏ chút...”
Phó Trí Trạch thở dài một tiếng, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Nghe ông ta nói như vậy, Phó Cẩm Thiêm đã hiểu. Anh ta bất đắc dĩ mở miệng: “Ba, cần gì phải như vậy? Anh không phải là loại người bụng dạ đầu óc hẹp hòi, cho dù quan hệ giữa anh ấy và chú ba thế nào, anh ấy vẫn đối xử với nhà chúng ta rất tốt.”
Nhưng đợi Phó Cẩm Thiêm nói xong, Phó Trí Trạch càng thở dài hơn: “Chính vì như vậy nên ba mới sợ làm Cẩm Hành lạnh lòng! Ngộ nhỡ nó cảm thấy chúng ta không biết tốt xấu, đợi đến ngày nó và chú ba gươm súng sẵn sàng, con sẽ làm thế nào?” Cơm gạo bao năm qua chẳng phải là ăn không, Phó Trí Trạch rất muốn lâu dài, cho nên mới khăng khăng bảo Phó Cẩm Thiêm đi mời Phó Cẩm Hành đến nhà chơi, lôi kéo quan hệ. “À, đúng rồi, con nhớ bảo cả Hà Tư Ca nữa!”
Trước khi cúp điện thoại, Phó Trí Trạch còn dặn dò thêm. Ông ta mừng vì ban đầu không bị Mai Lan lợi dụng, nếu như đắc tội Hà Tư Ca, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cuộc điện thoại này khiến tâm trạng Phó Cẩm Thiêm không yên, anh ta ngẩn ngơ nhìn điện thoại, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nhưng anh ta càng rõ một điểm, đây là một cơ hội tuyệt vời, không thể bỏ lỡ!
Sau khi cuộc họp phân tích báo cáo kết quả hoạt động kinh doanh quý của Phó Thị kết thúc, công ty dường như lại khôi phục nguyên trạng, mỗi ngày Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca cùng đi làm, trừ cần ngồi xe lăn ra, tất cả không có gì khác với trước kia.
Có điều, chuyện khiến Phó Cẩm Hành có chút khó chịu là một hạng mục quan trọng nhất hiện nay của Phó Thị hợp tác với nhà họ Đoàn. Mà hạng mục này đã quyết định vào hơn một năm trước rồi, nếu như giữa đường hủy bỏ, Phó Thị sẽ vi phạm hợp đồng và phải bồi thường cho nhà họ Đoàn một số tiền lớn. Phó Cẩm Hành không mấy để tâm tới số tiền này, thật ra hắn rất muốn bỏ tiền mua sự thoải mái, không nề hà bỏ ra một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn ra.
Nhưng Hà Tư Ca nghe nói xong lại ngăn cản hắn. “Em không muốn để người khác cảm thấy anh là người công tư bất phân, càng không muốn để người khác cảm thấy em là một kẻ hồng nhan họa thủy, ỷ vào mình là vợ anh mà khoa tay múa chân với công việc nội bộ của công ty. Em biết, anh sợ em nghĩ nhiều, nhưng nhà họ Đoàn cũng không phải chỉ có một mình Đoàn Phù Quang, vì tránh cô ta mà từ bỏ một hạng mục, đây là làm ăn lỗ vốn.”
Cô chủ động đi tìm Phó Cẩm Hành, nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình. Đương nhiên, nói hoàn toàn không để ý là không thể. Nhất là khi nghe nói Đoàn Phù Quang lại giành được một vị trí không thấp, có thể trực tiếp dùng thân phận người phụ trách tiến hành đàm phán với Phó Thị, Hà Tư Ca mơ hồ cảm thấy chắc chắn người phụ nữ này đã chuẩn bị rất kỹ rồi mới đến.
Cô biết, thứ Đoàn Phù Quang muốn không phải là Phó Cẩm Hành. Nhưng Đoàn Phù Quang cần một cái thân phận trâu bò đi trả nợ giúp cho cô ta, hơn nữa còn phải giúp mở mày mở mặt, ví dụ như vị trí bà Phó.
“Được rồi, anh không nhúng tay vào, anh bảo Cẩm Thiêm phụ trách hạng mục này.” Đợi Hà Tư Ca nói xong, Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lúc, nói như vậy. “Cũng đúng, dù sao Cẩm Thiêm vẫn còn độc thân, nếu như Đoàn Phù Quang chưa từ bỏ ý định, vậy thì cứ để cô ta quấn lấy anh ta đi.”
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Hà Tư Ca không nhịn được bật cười.
Nhưng chưa qua mấy tiếng, cô đã không cười nổi nữa.
Bởi vì lúc Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca đến nhà Phó Trí Trạch, bọn họ nhìn thấy Đoàn Phù Quang đang ngồi trên xô pha nói chuyện gì với Phó Cẩm Thiêm.
Trên cái bàn trà trước mặt hai người bày hai chồng tài liệu, trong đó có một số đang mở ra.
Xem ra, chắc là bọn họ đang nói chuyện công việc. Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành đến, hai người đều đứng lên.
“Anh, chị dâu, hai người đến rồi à? Ngại quá, hôm nay là thứ bảy, em không đến công ty, giám đốc Đoàn nói có một số chi tiết cần phải chỉnh sửa gấp, cho nên chúng em...” Phó Cẩm Thiêm chủ động giải thích, còn chỉ những tài liệu kia.
Đoàn Phù Quang đứng ở bên cạnh anh ta cũng gật đầu, kéo khóe miệng lên: “Rất xin lỗi, nhưng mà nếu vẫn không xử lý những chi tiết này thì đến thứ hai sẽ gây ra tổn thất lớn.” Nói rồi, cô ta cúi đầu cầm tập tài liệu trên cùng lên, đưa cho Phó Cẩm Hành, mời hắn đích thân xem qua.
Phó Cẩm Hành nhận lấy, phát hiện phía trên có vài chỗ dùng bút đỏ khoanh lại, bên cạnh là nội dung sửa đổi.
Đúng là nếu như không sửa những chi tiết này, đến lúc hạng mục thật sự khởi động sẽ trở nên rất phiền phức, hơn nữa cũng lãng phí thời gian và tiền bạc của cả hai bên.
Hắn gật đầu, trả lại tài liệu cho Đoàn Phù Quang: “Hai người vất vả rồi.” Cũng có thể là do công việc gấp gáp, Đoàn Phù Quang cũng không khách sáo với bọn họ, cô ta ngồi xuống, lại thấp giọng nói chuyện với Phó Cẩm Thiêm.
Vợ chồng Phó Trí Trạch rất nhiệt tình tiếp đãi Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca, người giúp việc không ngừng bê các loại trái cây và đồ ăn vặt đến, bốn người ăn ý không nhắc đến chuyện lục đục lần trước xảy ra ở trong bệnh viện, ngược lại nói chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù rất rõ tính của chú hai, cũng biết hôm nay ông ta đặc biệt mới mình đến là vì cái gì, có điều Phó Cẩm Hành vẫn không lộ vẻ gì khác thường, điều này khiến Phó Trí Trạch hơi yên tâm.
“Ông Phó, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi, lúc nào cũng có thể dọn cơm.” Ngồi một lúc, người giúp việc đi đến, nhẹ giọng nói. Phó Trí Trạch ngẩng đầu nhìn Phó Cẩm Thiêm và Đoàn Phù Quảng cách đó không xa, có chút lúng túng khẽ ho một tiếng: “Cẩm Hành, cháu xem...”
Ông ta cảm thấy, về tình về lý đều nên giữ Đoàn Phù Quang ở lại ăn cơm mới đúng. Nhưng ông ta cũng nghe nói một vài tin đồn, sợ Phó Cẩm Hành sẽ không vui, cho nên phải trưng cầu ý kiến của hắn.