Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-592
Chương 593: Đ y đã là kết thúc hoàn mỹ rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi đến trước cửa phòng làm việc của Minh Duệ Tư, Minh Duệ Viễn hít sâu một hơi
AS Cậu ta không buồn gõ cửa mà giơ tay đẩy mạnh cửa ra
“Ầm!”
Cánh cửa kia bị Minh Duệ Viễn đẩy mạnh phát ra tiếng động lớn, Minh Duệ Tư ngồi sau bàn bị liền giật mình.
Không cần nhìn cũng biết, trừ Minh Duệ Viễn ra, nhất định không có người thứ hai
Chỉ có cậu ta mới to gan như vậy
Minh Duệ Tư ngẩng đầu lên, nghiêm khắc nhìn người đến: “Sao lại càng lớn càng không hiểu chuyện thể hả, bây giờ ngay cả gõ cửa cũng không biết à?”
Nghe thấy “hắn” chất vấn, Minh Duệ Viễn cong khóe miệng lên đầy vẻ lưu manh, chẳng hề để ý mà ngồi xuống đối diện Minh Duệ Tư.
“Nếu anh đã muốn gặp em thì cho dù em không gõ cửa, anh cũng biết em là ai, còn cần gõ à?” Minh Duệ Viễn cười lạnh nói.
“Còn nữa, em thật hâm mộ mấy con chó ngoan bên cạnh anh, hay là anh giao cho em đi?”
Cậu ta đột nhiên nghiêng nửa người về phía trước, u ám nói
Minh Duệ Tư cau mày, hiển nhiên biết hai chữ “chó ngoan” trong miệng Minh Duệ Viễn là chỉ A Hải, thuộc hạ của mình.
“A Hải chỉ làm việc theo dặn dò của anh, nếu em không phục thì có thể nhắm vào anh, đừng giận cá chém thớt lên người khác!” Minh Duệ Tư dùng sức đập bàn.
“Hắn” cũng không biết rốt cuộc bây giờ mình phải dùng thái độ gì để đối mặt với Minh Duệ Viễn.
Đứa bé này rõ là càng ngày càng lạc lối
Cậu ta hoàn toàn không nghe bất cứ lời dạy bảo nào, nhưng cực kỳ thông minh, cho dù là chuyện khó cỡ nào thì cậu ta cũng sẽ biết ngay
“Bớt phí lời đi, anh tìm em làm gì?”
Minh Duệ Viễn mới lười ôn chuyện cũ với người anh này, vả lại từ nhỏ cậu ta và Minh Duệ Tư đã không thân nhau
Hai người kém nhau gần hai mươi tuổi, không chỉ không chơi cùng được, ngay cả trò chuyện cũng không hợp nốt.
Trong ký ức, trừ ngày lễ ngày Tết ra, Minh Duệ Viễn căn bản không gặp được Minh Duệ Tư và Minh Đạt, cậu ta vĩnh viễn đều là ở nhà với người giúp việc, đầu bếp, tài xế và người làm vườn.
Đến khi lớn hơn một chút, cậu ta dứt khoát không về nhà nữa, lăn lộn với đám bạn mà trong mắt Minh Duệ Tư chúng đều là đám bạn xấu, cũng luôn không thấy bóng dáng đâu cả.
“Anh nghe nói, Hà Tư Ca mang thai rồi, có phải là thật không?”
Minh Duệ Tư suy nghĩ một chút, đi thẳng vào vấn đề
“Hắn” vừa hỏi xong, đã nhìn thấy Minh Duệ Viễn liếc mắt nhìn mình, vẻ mặt khinh thường
“Em có vẻ mặt gì thế hả?” Minh Duệ Tư có chút tức giận
“Hắn” nghĩ “hắn” quá chiều Minh Duệ Viễn rồi, khiến cậu ta coi trời bằng vung đến mức này! “Ồ, anh gọi em đến chính là hỏi em loại chuyện này à? Em là bác sĩ hay là y tá, sao em biết chuyện phụ nữ mang thai?” Minh Duệ Viễn cợt nhả nói, nói rồi cậu ta còn bắt tréo chân vào với nhau
“Em đừng có phủi sạch quan hệ! Anh đã biết rồi, gần đây cô ta và em qua lại rất thân thiết, không phải em luôn cố ý tiếp cận cô ta sao?”
Minh Duệ Tư hỏi ngược lại
Biết không giấu được nữa, Minh Duệ Viễn dứt khoát nói thật: “Đúng vậy, người phụ nữ kia mang thai rồi, có điều không liên quan đến em, dù sao cũng đâu phải là của em!”
Nửa câu sau, cậu ta có chút giận dỗi.
“Em nghiêm túc chút đi!” Minh Duệ Tư quát mắng
Có điều sau khi nghe được tin tức này, nhìn “hắn” buông lỏng hơn rất nhiều
Phó Cẩm Hành cũng lợi hại thật, hắn cố gắng em hết tin tức liên quan đến việc Hà Tư Ca mang thai đến nỗi ngay cả mình cũng chẳng hay biết
Ngay cả những nhân viên y tế kiểm tra cho Hà Tư Ca kia cũng đều rất kín miệng, Minh Duệ Tư không nghe ngóng được gì, cho nên mới gọi Minh Duệ Viễn đến, muốn hỏi rõ ràng
Bây giờ biết rồi, “hắn” sẽ có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch
“Em nói này, người ta mang thai liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ, đứa bé kia là con của anh?”
Để ý thấy vẻ mặt Minh Duệ Tư thay đổi, Minh Duệ Viễn ranh mãnh hỏi một câu.
Dĩ nhiên, cậu ta biết rõ chuyện này là không thể nào, nói vậy chỉ vì muốn chọc giận Minh Duệ Tư mà thôi.
Ai bảo cậu ta không thoải mái chứ, cậu ta đã không thoải mái thì ai cũng đừng hòng được thoải mái!
Tên nhóc này luôn là người có thù ắt báo, cho dù là đối với người nhà.
“Em im miệng cho anh! Bớt ăn nói linh tinh đi!” Quả nhiên Minh Duệ Tư đã tức giận, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra sự u ám.
Ý thức được mình bây giờ còn non xanh, tạm thời không phải là đối thủ của người ta, Minh Duệ Viễn chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Sở dĩ anh quan tâm đến chuyện này...” Không ngờ, cậu ta đã quyết định không hỏi rồi, Minh Duệ Tư lại chủ động nhắc đến.
“Là bởi vì việc cô ta mang thai đều nằm trong kế hoạch của anh.”
Trên mặt “hắn” lộ ra một nụ cười đắc ý, Minh Duệ Viễn nhìn thấy mà sững sờ
Nhất thời, cậu ta không hiểu ý Minh Duệ Tư lắm
Cái gì gọi là mang thai nằm trong kế hoạch?
Chẳng lẽ thật ra Hà Tư Ca mang thai là có âm mưu à?
Nghĩ đến đây, Minh Duệ Viễn lập tức ngồi không yên.
Cậu ta muốn hỏi rõ ngay, những lời đến miệng rồi, Minh Duệ Viễn lại nhịn được
Mình tuyệt đối không thể thể hiện giống như rất để ý đến Hà Tư Ca, rất để ý đến chuyện này, nếu như vậy, anh cả nhất định sẽ sinh lòng đề phòng, thậm chí sẽ không nói thật với mình.
“Ô? Chuyện như vậy còn có thể kế hoạch được à, không phải anh đang đùa em đấy chứ?” Minh Duệ Viễn đàn hai tay vào nhau, dựa vào lưng ghế, dửng dưng nói
Thấy cậu ta dửng dưng như vậy, Minh Duệ Tư cũng không nhịn được cảm thấy nghi ngờ..
Chẳng lẽ mình đoán không đúng, cậu ta chỉ tò mò thôi ư, thật ra trong lòng không có suy nghĩ gì đặc biệt với Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca?
Có điều, nếu đã nhắc đến chuyện này rồi, Minh Duệ Tư vẫn tiếp tục nói: “Dĩ nhiên có thể chỉ cần hai người bọn họ khỏe mạnh, duy trì sinh hoạt vợ chồng điều độ, mang thai là chuyện sớm muộn
Bởi vì anh động tay động chân lên bao cao su của bọn họ, anh nghĩ chắc bọn họ vẫn không biết.” Người bình thường đều không để ý đến chi tiết nhỏ này, nhất là vào lúc khó kiềm chế
Cho dù Phó Cẩm Hành có cẩn thận thế nào, hắn cũng sẽ không tự dưng nghi ngờ điều này
“Mẹ kiếp! Không ngờ anh lại có thể làm ra chuyện thể này, biến thái!” Nghe thấy “hắn” nói thế, Minh Duệ Viễn ghét bỏ, không hề che giấu sự khinh thường của mình
“Biến thái? Cũng tạm.” Minh Duệ Tư suy nghĩ một chút, dửng dưng đáp lời cậu ta
“Em rất tò mò, rốt cuộc Phó Cẩm Hành đã đắc tội nhà họ Minh chúng ta thế nào? Hay là anh nói cho em nghe đi, dù sao em cũng là cậu hai nhà họ Minh, thế nào cũng phải góp sức cho gia tộc” Minh Duệ Viễn dịch lại gần, vẻ mặt hóng hớt.
“Đắc tội?” Minh Duệ Tư hừ lạnh nói, “Không chỉ đơn giản là đắc tội
Anh biết em nghĩ thế nào, nhưng anh không quan tâm
Nhà họ Phó đúng người đúng tội, không phải chỉ có mình anh hận bọn họ, ngay cả ba cũng chỉ mong bọn họ chết hết!”
Nghe thấy “hắn” nhắc đến Minh Đạt, Minh Duệ Viễn lại ngẩn ra.
“Anh nói ba hả? Chẳng lẽ ba cũng có thù với bọn họ à?”
Cậu ta do dự, sắc mặt thay đổi liên tục
Trong ấn tượng của Minh Duệ Viễn, mặc dù cậu ta không thường xuyên gặp ba, nhưng ba đối với cậu ta vô cùng tốt, gần như là xin gì được nấy, vô cùng ngạo nghễ.
Có thể nói, sở dĩ Minh Duệ Viễn trở thành người như bây giờ, phần lớn đều là trách nhiệm thuộc về Minh Đạt.
Ngay cả ba cũng cưng chiều con trai út, chẳng phải những người khác càng phải nhìn sắc mặt cậu hai mà làm việc à? Chuyện này rất bình thường
Cho nên, Minh Duệ Viễn mới y như tiểu bá vương
“Chuyện của người lớn, em không cần hỏi nhiều.” Vốn tưởng là Minh Duệ Tư sẽ nói tiếp, không ngờ hắn” lại ngậm miệng không nhắc đến nữa.
“Người lớn, người lớn, người lớn cái *beep*! Em nói cho anh biết, anh bớt lôi hai cái chữ này ra qua loa với em đi!”
Minh Duệ Viễn lập tức giận dữ, đứng bật dậy khỏi ghế.
Cậu ta từ trên cao nhìn xuống Minh Duệ Tư, nổi giận đùng đùng mà gầm lên: “Anh là cậu cả của nhà họ Minh thì ngon lắm đúng không? Không phải chỉ ra đời sớm hơn em thổi à, anh thể hiện vai phong gì trước mặt em gì chứ? Bây giờ ba còn chưa chết, anh đã coi mình là trung tâm vũ trụ rồi
Nói cho anh biết, chuyện sau này còn chưa biết được đâu, đừng tưởng em sẽ không giành với anh!”
Minh Duệ Viễn đã nín nhịn những lời này trong bụng quá lâu rồi
Nếu không có suy nghĩ này, cậu ta cũng sẽ không chạy đến Trung Hải
Nguyên nhân thật sự là không muốn bị Minh Duệ Tư bỏ rơi quá xa, để “bắn” một mình chiếm thượng phong, cướp đi toàn bộ khí thế.
“Em..
em nói cái gì?”
Dường như không ngờ Minh Duệ Viễn lại có suy nghĩ như vậy, Minh Duệ Tư lập tức ngẩn ra, vẻ mặt ngơ ngác.
“Hắn” còn tưởng là mình nghe lầm
Minh Duệ Viễn được thương yêu mười sáu năm lại coi “hắn” là người như vậy? “Em nói cái gì à? Em nói, anh đừng tưởng anh ra đời sớm hơn em mà Tập đoàn Minh Thị sẽ nhất định là của anh!” Minh Duệ Viễn chống hai tay lên bàn làm việc, nụ cười lạnh treo trên khóe miệng
“Em thừa nhận, em thật sự không bằng anh, nhưng chỉ vì em còn trẻ mà thôi
Nếu như cho em thêm một chút thời gian, em tuyệt đối sẽ không kém hơn anh đâu!” Cậu ta nói chắc nịch, vô cùng tự tin
Cuối cùng chắc chắn mình không nghe lầm, Minh Duệ Tư cúi đầu xuống
Mấy giây sau, “hắn” cười lớn
“Hắn” ra sức cười, ngay cả vai cũng run lên.
“Anh cười cái gì! Cái tên ẻo lả này, anh đang cười nhạo em đấy à!”
Thấy Minh Duệ Tư cười, Minh Duệ Viễn thẹn quá hóa giận quát lớn.
Cậu ta đã sớm không ưa người anh này của mình rồi.
“Hắn” lúc nào cũng trông u ám, gầy yếu, thiếu sức sống như vậy, giống như một trận gió thổi qua là có thể ngã ngay.
Nhưng cái người như vậy lại được ba trọng dụng, trở thành người phụ trách thực sự của Tập đoàn Minh Thị
Minh Đạt quanh năm hành tung bất định, trên dưới công ty căn bản đều do Minh Duệ Tư phụ trách
Ngay cả đám lão thành và cán bộ cấp cao trong nội bộ công ty cũng đều cảm thấy “cậu cả là người thừa kế tương lai”, vô cùng tin tưởng, vô cùng tôn trọng Minh Duệ Tư
Mà cậu hai Minh Duệ Viễn đây đương nhiên chính là đại diện cho thế hệ con nhà giàu chỉ biết sống ăn chơi trác táng, cái gì cũng không biết.
“Anh còn cười à!”
Thấy Minh Duệ Tư vẫn cười lớn, Minh Duệ Viễn giơ tay lên, định đánh người.
Không ngờ, đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, một bóng người lao đến trước mắt.
Lại là A Hải.
Hắn dễ dàng bắt được cánh tay Minh Duệ Viễn, làm nắm đấm của cậu ta không có cách nào rơi xuống.
“Âm hồn không tan!”
Minh Duệ Viễn mắng: “Con chó này chán sống rồi à!” Cuối cùng A Hải cũng tức giận: “Cậu hai, cậu đừng quên, cho dù là chó thì cũng biết cắn người!”
Vừa dứt lời, hắn liền hất mạnh tay.
Minh Duệ Viễn bị hất mạnh đến nỗi suýt thì không đứng vững được, cậu ta lảo đảo về phía sau hai bước, có chút thảm hại.
“A Hải.”
Minh Duệ Tư vẫn ngồi đó, thấp giọng nói một câu: “Nơi này không có chuyện của cậu, ra ngoài đi.”
Hình như A Hải có chút không yên tâm, nhưng hắn vẫn không nói gì, bèn nghe theo đi ra khỏi phòng làm việc, còn không quên đóng cửa phòng lại
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
AS Cậu ta không buồn gõ cửa mà giơ tay đẩy mạnh cửa ra
“Ầm!”
Cánh cửa kia bị Minh Duệ Viễn đẩy mạnh phát ra tiếng động lớn, Minh Duệ Tư ngồi sau bàn bị liền giật mình.
Không cần nhìn cũng biết, trừ Minh Duệ Viễn ra, nhất định không có người thứ hai
Chỉ có cậu ta mới to gan như vậy
Minh Duệ Tư ngẩng đầu lên, nghiêm khắc nhìn người đến: “Sao lại càng lớn càng không hiểu chuyện thể hả, bây giờ ngay cả gõ cửa cũng không biết à?”
Nghe thấy “hắn” chất vấn, Minh Duệ Viễn cong khóe miệng lên đầy vẻ lưu manh, chẳng hề để ý mà ngồi xuống đối diện Minh Duệ Tư.
“Nếu anh đã muốn gặp em thì cho dù em không gõ cửa, anh cũng biết em là ai, còn cần gõ à?” Minh Duệ Viễn cười lạnh nói.
“Còn nữa, em thật hâm mộ mấy con chó ngoan bên cạnh anh, hay là anh giao cho em đi?”
Cậu ta đột nhiên nghiêng nửa người về phía trước, u ám nói
Minh Duệ Tư cau mày, hiển nhiên biết hai chữ “chó ngoan” trong miệng Minh Duệ Viễn là chỉ A Hải, thuộc hạ của mình.
“A Hải chỉ làm việc theo dặn dò của anh, nếu em không phục thì có thể nhắm vào anh, đừng giận cá chém thớt lên người khác!” Minh Duệ Tư dùng sức đập bàn.
“Hắn” cũng không biết rốt cuộc bây giờ mình phải dùng thái độ gì để đối mặt với Minh Duệ Viễn.
Đứa bé này rõ là càng ngày càng lạc lối
Cậu ta hoàn toàn không nghe bất cứ lời dạy bảo nào, nhưng cực kỳ thông minh, cho dù là chuyện khó cỡ nào thì cậu ta cũng sẽ biết ngay
“Bớt phí lời đi, anh tìm em làm gì?”
Minh Duệ Viễn mới lười ôn chuyện cũ với người anh này, vả lại từ nhỏ cậu ta và Minh Duệ Tư đã không thân nhau
Hai người kém nhau gần hai mươi tuổi, không chỉ không chơi cùng được, ngay cả trò chuyện cũng không hợp nốt.
Trong ký ức, trừ ngày lễ ngày Tết ra, Minh Duệ Viễn căn bản không gặp được Minh Duệ Tư và Minh Đạt, cậu ta vĩnh viễn đều là ở nhà với người giúp việc, đầu bếp, tài xế và người làm vườn.
Đến khi lớn hơn một chút, cậu ta dứt khoát không về nhà nữa, lăn lộn với đám bạn mà trong mắt Minh Duệ Tư chúng đều là đám bạn xấu, cũng luôn không thấy bóng dáng đâu cả.
“Anh nghe nói, Hà Tư Ca mang thai rồi, có phải là thật không?”
Minh Duệ Tư suy nghĩ một chút, đi thẳng vào vấn đề
“Hắn” vừa hỏi xong, đã nhìn thấy Minh Duệ Viễn liếc mắt nhìn mình, vẻ mặt khinh thường
“Em có vẻ mặt gì thế hả?” Minh Duệ Tư có chút tức giận
“Hắn” nghĩ “hắn” quá chiều Minh Duệ Viễn rồi, khiến cậu ta coi trời bằng vung đến mức này! “Ồ, anh gọi em đến chính là hỏi em loại chuyện này à? Em là bác sĩ hay là y tá, sao em biết chuyện phụ nữ mang thai?” Minh Duệ Viễn cợt nhả nói, nói rồi cậu ta còn bắt tréo chân vào với nhau
“Em đừng có phủi sạch quan hệ! Anh đã biết rồi, gần đây cô ta và em qua lại rất thân thiết, không phải em luôn cố ý tiếp cận cô ta sao?”
Minh Duệ Tư hỏi ngược lại
Biết không giấu được nữa, Minh Duệ Viễn dứt khoát nói thật: “Đúng vậy, người phụ nữ kia mang thai rồi, có điều không liên quan đến em, dù sao cũng đâu phải là của em!”
Nửa câu sau, cậu ta có chút giận dỗi.
“Em nghiêm túc chút đi!” Minh Duệ Tư quát mắng
Có điều sau khi nghe được tin tức này, nhìn “hắn” buông lỏng hơn rất nhiều
Phó Cẩm Hành cũng lợi hại thật, hắn cố gắng em hết tin tức liên quan đến việc Hà Tư Ca mang thai đến nỗi ngay cả mình cũng chẳng hay biết
Ngay cả những nhân viên y tế kiểm tra cho Hà Tư Ca kia cũng đều rất kín miệng, Minh Duệ Tư không nghe ngóng được gì, cho nên mới gọi Minh Duệ Viễn đến, muốn hỏi rõ ràng
Bây giờ biết rồi, “hắn” sẽ có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch
“Em nói này, người ta mang thai liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ, đứa bé kia là con của anh?”
Để ý thấy vẻ mặt Minh Duệ Tư thay đổi, Minh Duệ Viễn ranh mãnh hỏi một câu.
Dĩ nhiên, cậu ta biết rõ chuyện này là không thể nào, nói vậy chỉ vì muốn chọc giận Minh Duệ Tư mà thôi.
Ai bảo cậu ta không thoải mái chứ, cậu ta đã không thoải mái thì ai cũng đừng hòng được thoải mái!
Tên nhóc này luôn là người có thù ắt báo, cho dù là đối với người nhà.
“Em im miệng cho anh! Bớt ăn nói linh tinh đi!” Quả nhiên Minh Duệ Tư đã tức giận, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra sự u ám.
Ý thức được mình bây giờ còn non xanh, tạm thời không phải là đối thủ của người ta, Minh Duệ Viễn chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Sở dĩ anh quan tâm đến chuyện này...” Không ngờ, cậu ta đã quyết định không hỏi rồi, Minh Duệ Tư lại chủ động nhắc đến.
“Là bởi vì việc cô ta mang thai đều nằm trong kế hoạch của anh.”
Trên mặt “hắn” lộ ra một nụ cười đắc ý, Minh Duệ Viễn nhìn thấy mà sững sờ
Nhất thời, cậu ta không hiểu ý Minh Duệ Tư lắm
Cái gì gọi là mang thai nằm trong kế hoạch?
Chẳng lẽ thật ra Hà Tư Ca mang thai là có âm mưu à?
Nghĩ đến đây, Minh Duệ Viễn lập tức ngồi không yên.
Cậu ta muốn hỏi rõ ngay, những lời đến miệng rồi, Minh Duệ Viễn lại nhịn được
Mình tuyệt đối không thể thể hiện giống như rất để ý đến Hà Tư Ca, rất để ý đến chuyện này, nếu như vậy, anh cả nhất định sẽ sinh lòng đề phòng, thậm chí sẽ không nói thật với mình.
“Ô? Chuyện như vậy còn có thể kế hoạch được à, không phải anh đang đùa em đấy chứ?” Minh Duệ Viễn đàn hai tay vào nhau, dựa vào lưng ghế, dửng dưng nói
Thấy cậu ta dửng dưng như vậy, Minh Duệ Tư cũng không nhịn được cảm thấy nghi ngờ..
Chẳng lẽ mình đoán không đúng, cậu ta chỉ tò mò thôi ư, thật ra trong lòng không có suy nghĩ gì đặc biệt với Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca?
Có điều, nếu đã nhắc đến chuyện này rồi, Minh Duệ Tư vẫn tiếp tục nói: “Dĩ nhiên có thể chỉ cần hai người bọn họ khỏe mạnh, duy trì sinh hoạt vợ chồng điều độ, mang thai là chuyện sớm muộn
Bởi vì anh động tay động chân lên bao cao su của bọn họ, anh nghĩ chắc bọn họ vẫn không biết.” Người bình thường đều không để ý đến chi tiết nhỏ này, nhất là vào lúc khó kiềm chế
Cho dù Phó Cẩm Hành có cẩn thận thế nào, hắn cũng sẽ không tự dưng nghi ngờ điều này
“Mẹ kiếp! Không ngờ anh lại có thể làm ra chuyện thể này, biến thái!” Nghe thấy “hắn” nói thế, Minh Duệ Viễn ghét bỏ, không hề che giấu sự khinh thường của mình
“Biến thái? Cũng tạm.” Minh Duệ Tư suy nghĩ một chút, dửng dưng đáp lời cậu ta
“Em rất tò mò, rốt cuộc Phó Cẩm Hành đã đắc tội nhà họ Minh chúng ta thế nào? Hay là anh nói cho em nghe đi, dù sao em cũng là cậu hai nhà họ Minh, thế nào cũng phải góp sức cho gia tộc” Minh Duệ Viễn dịch lại gần, vẻ mặt hóng hớt.
“Đắc tội?” Minh Duệ Tư hừ lạnh nói, “Không chỉ đơn giản là đắc tội
Anh biết em nghĩ thế nào, nhưng anh không quan tâm
Nhà họ Phó đúng người đúng tội, không phải chỉ có mình anh hận bọn họ, ngay cả ba cũng chỉ mong bọn họ chết hết!”
Nghe thấy “hắn” nhắc đến Minh Đạt, Minh Duệ Viễn lại ngẩn ra.
“Anh nói ba hả? Chẳng lẽ ba cũng có thù với bọn họ à?”
Cậu ta do dự, sắc mặt thay đổi liên tục
Trong ấn tượng của Minh Duệ Viễn, mặc dù cậu ta không thường xuyên gặp ba, nhưng ba đối với cậu ta vô cùng tốt, gần như là xin gì được nấy, vô cùng ngạo nghễ.
Có thể nói, sở dĩ Minh Duệ Viễn trở thành người như bây giờ, phần lớn đều là trách nhiệm thuộc về Minh Đạt.
Ngay cả ba cũng cưng chiều con trai út, chẳng phải những người khác càng phải nhìn sắc mặt cậu hai mà làm việc à? Chuyện này rất bình thường
Cho nên, Minh Duệ Viễn mới y như tiểu bá vương
“Chuyện của người lớn, em không cần hỏi nhiều.” Vốn tưởng là Minh Duệ Tư sẽ nói tiếp, không ngờ hắn” lại ngậm miệng không nhắc đến nữa.
“Người lớn, người lớn, người lớn cái *beep*! Em nói cho anh biết, anh bớt lôi hai cái chữ này ra qua loa với em đi!”
Minh Duệ Viễn lập tức giận dữ, đứng bật dậy khỏi ghế.
Cậu ta từ trên cao nhìn xuống Minh Duệ Tư, nổi giận đùng đùng mà gầm lên: “Anh là cậu cả của nhà họ Minh thì ngon lắm đúng không? Không phải chỉ ra đời sớm hơn em thổi à, anh thể hiện vai phong gì trước mặt em gì chứ? Bây giờ ba còn chưa chết, anh đã coi mình là trung tâm vũ trụ rồi
Nói cho anh biết, chuyện sau này còn chưa biết được đâu, đừng tưởng em sẽ không giành với anh!”
Minh Duệ Viễn đã nín nhịn những lời này trong bụng quá lâu rồi
Nếu không có suy nghĩ này, cậu ta cũng sẽ không chạy đến Trung Hải
Nguyên nhân thật sự là không muốn bị Minh Duệ Tư bỏ rơi quá xa, để “bắn” một mình chiếm thượng phong, cướp đi toàn bộ khí thế.
“Em..
em nói cái gì?”
Dường như không ngờ Minh Duệ Viễn lại có suy nghĩ như vậy, Minh Duệ Tư lập tức ngẩn ra, vẻ mặt ngơ ngác.
“Hắn” còn tưởng là mình nghe lầm
Minh Duệ Viễn được thương yêu mười sáu năm lại coi “hắn” là người như vậy? “Em nói cái gì à? Em nói, anh đừng tưởng anh ra đời sớm hơn em mà Tập đoàn Minh Thị sẽ nhất định là của anh!” Minh Duệ Viễn chống hai tay lên bàn làm việc, nụ cười lạnh treo trên khóe miệng
“Em thừa nhận, em thật sự không bằng anh, nhưng chỉ vì em còn trẻ mà thôi
Nếu như cho em thêm một chút thời gian, em tuyệt đối sẽ không kém hơn anh đâu!” Cậu ta nói chắc nịch, vô cùng tự tin
Cuối cùng chắc chắn mình không nghe lầm, Minh Duệ Tư cúi đầu xuống
Mấy giây sau, “hắn” cười lớn
“Hắn” ra sức cười, ngay cả vai cũng run lên.
“Anh cười cái gì! Cái tên ẻo lả này, anh đang cười nhạo em đấy à!”
Thấy Minh Duệ Tư cười, Minh Duệ Viễn thẹn quá hóa giận quát lớn.
Cậu ta đã sớm không ưa người anh này của mình rồi.
“Hắn” lúc nào cũng trông u ám, gầy yếu, thiếu sức sống như vậy, giống như một trận gió thổi qua là có thể ngã ngay.
Nhưng cái người như vậy lại được ba trọng dụng, trở thành người phụ trách thực sự của Tập đoàn Minh Thị
Minh Đạt quanh năm hành tung bất định, trên dưới công ty căn bản đều do Minh Duệ Tư phụ trách
Ngay cả đám lão thành và cán bộ cấp cao trong nội bộ công ty cũng đều cảm thấy “cậu cả là người thừa kế tương lai”, vô cùng tin tưởng, vô cùng tôn trọng Minh Duệ Tư
Mà cậu hai Minh Duệ Viễn đây đương nhiên chính là đại diện cho thế hệ con nhà giàu chỉ biết sống ăn chơi trác táng, cái gì cũng không biết.
“Anh còn cười à!”
Thấy Minh Duệ Tư vẫn cười lớn, Minh Duệ Viễn giơ tay lên, định đánh người.
Không ngờ, đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, một bóng người lao đến trước mắt.
Lại là A Hải.
Hắn dễ dàng bắt được cánh tay Minh Duệ Viễn, làm nắm đấm của cậu ta không có cách nào rơi xuống.
“Âm hồn không tan!”
Minh Duệ Viễn mắng: “Con chó này chán sống rồi à!” Cuối cùng A Hải cũng tức giận: “Cậu hai, cậu đừng quên, cho dù là chó thì cũng biết cắn người!”
Vừa dứt lời, hắn liền hất mạnh tay.
Minh Duệ Viễn bị hất mạnh đến nỗi suýt thì không đứng vững được, cậu ta lảo đảo về phía sau hai bước, có chút thảm hại.
“A Hải.”
Minh Duệ Tư vẫn ngồi đó, thấp giọng nói một câu: “Nơi này không có chuyện của cậu, ra ngoài đi.”
Hình như A Hải có chút không yên tâm, nhưng hắn vẫn không nói gì, bèn nghe theo đi ra khỏi phòng làm việc, còn không quên đóng cửa phòng lại