Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-580
Chương 581: Tháo kíp nổ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người phụ nữ phản ứng rất nhanh, vội vàng dùng quần áo che kín mặt, có người lại trốn ở bên cạnh.
Minh Duệ Viễn thì không hiểu gì cả, cậu ta kéo một góc chăn qua cho vị trí quan trọng, hét lớn: “Các người là ai? Cút ra ngoài cho tôi!” Người phụ nữ giơ tay kéo cậu ta, nhỏ giọng nói: “Đừng có nói nữa, bọn họ là cảnh sát! Chúng ta bị quét rồi!”
Cô ta vốn tưởng hôm nay mình sổ đỏ, nhận được một khách ra tay hào phóng, không ngờ lại bị cảnh sát kiểm tra! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ bọn họ không phải là đột nhiên tập kích, chắc là đã sớm điều tra rồi
“Cái gì? Cảnh sát...” Minh Duệ Viễn không hiểu tình hình ở Trung Hải, cậu ta chỉ biết là bây giờ mình gặp phải phiền phức rồi.
“Đứng lên, mặc quần áo vào!” Một người cảnh sát lớn tiếng mắng.
Minh Duệ Viễn do dự một chút, đã có người tiến lên định kéo cậu ta xuống.
Thật sự không chấp nhận nổi chuyện bị một người cùng giới động vào, Minh Duệ Viễn vội vàng nói: “Đừng có động vào tôi! Tôi sẽ mặc quần áo ngay!” Thấy những người đó không có ý rời đi, cậu ta chỉ đành mặc đại quần áo vào, lại gãi đầu
Căn phòng bên cạnh cũng nhanh chóng truyền đến tiếng động không nhỏ
Xem ra lần này truy quét này thu hoạch lớn rồi.
Khách có thể đến đây tuyệt đối không hàm hồ, vừa thấy xảy ra chuyện, lập tức người tìm quan hệ, kẻ gọi điện thoại.
Minh Duệ Viễn vừa ra khỏi phòng đã tìm bóng dáng Tiểu Hào khắp nơi
Nhìn một vòng, cậu ta không phát hiện ra Tiểu Hào
“Mę kiếp!” Cậu ta thấp giọng mắng một câu, nhưng trong lòng cũng rất rõ, nhất định là Tiểu Hào nghe thấy cảnh sát tới nên đã trốn trước rồi
Với tình hình bây giờ của bọn họ, một người bị bắt thế nào cũng tốt hơn hai người đều bị bắt.
Cho nên, Minh Duệ Viễn vừa cảm thấy Tiểu Hào làm đúng, vừa tức giận vì hắn vứt mình lại một mình.
Chẳng bao lâu, một đoàn nam nam nữ nữ bị đưa đến đồn công an khu vực.
Bọn họ chia thành hai hàng nam nữ, ngồi xổm ở chân tường.
Một nhóm người hình như vừa vào đã bị dẫn đi, sau đó không quay lại nữa
Bên trái Minh Duệ Viễn là một người đàn ông trung niên, vì quá béo nên ông ta rất khó duy trì tư thế này, đầu đầy mồ hôi
Bên phải cậu ta là một tên con trai khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm màu xanh da trời, rõ ràng đã bị tửu sắc làm cơ thể suy kiệt, vành mắt đen sì
“Này, các người không nghĩ cách à? Ngồi xổm ở đây cả đêm, người cũng phể cmn luôn!” Tên tóc xanh lẩm bẩm.
Người béo ú kia thì đầm đìa mồ hôi, ông ta úp úp mở mở: “Vợ tôi sẽ đánh chết tôi.”
Tên tóc xanh khinh thường bĩu môi, lại nghiêng đầu nhìn về phía Minh Duệ Viễn.
Hắn quan sát mấy lần, có chút hưng phấn: “Ô, được nha, lần đầu tiên ông đây thấy trẻ con ra ngoài chơi, cậu chắc cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi nhỉ, lợi hại lắm!”
Một người cảnh sát trực ban nghe thấy bên này ầm ĩ, lập tức đi đến khiển trách mấy câu, bảo bọn họ ngồi im, không được nói chuyện.
Minh Duệ Viễn vốn cũng không muốn để ý đến cái người mập ú và tên tóc xanh này, cậu ta có chút lo lắng, ngộ nhỡ những cảnh sát kia nhận ra mình thì phải làm thế nào? Bị cảnh sát mắng, trán người béo ú đầy mồ hôi, không nói nữa, tên tóc xanh cũng lẩm bẩm mấy câu rồi ngậm miệng lại.
Ngược lại là Minh Duệ Viễn nghiến răng, lớn tiếng gọi: “Cảnh sát, tôi muốn gọi điện thoại! Tôi muốn gọi cho luật sư của tôi, đây là quyền lợi hợp pháp!” Cậu ta vừa mở miệng, lập tức làm những người khác giật mình
Ngay cả người cảnh sát kia cũng ngẩn ra, hình như cũng không ngờ mẻ lưới này lại có một con cá hiểu luật
“Cảnh sát, tôi có thể gọi điện thoại đúng không!” Thấy hình như đối phương bị mình dọa rồi, Minh Duệ Viễn chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Cậu ta đứng rất thẳng, so sánh với mấy người mặt nhem mày nhuốc kia, rõ ràng khí chất rất đặc biệt, khiến người ta có cảm giác không nhìn thấu được
Trước kia cũng không phải chưa từng vô tình bắt cả con cháu nhà quan to về, lần nào cũng cần sở trường đích thân đi giải quyết hậu quả, quay về sẽ mắng người.
Cho nên, nhìn thấy điệu bộ Minh Duệ Viễn như vậy, người cảnh sát kia đương nhiên không dám tùy tiện sơ suất.
“Cậu đi theo tôi.” Ông ta vẫy tay, gọi Minh Duệ Viễn, dẫn cậu ta sang bên cạnh gọi điện thoại.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể trợn mắt.
Minh Duệ Viễn cầm điện thoại lên, suy tính trong lòng.
Cậu ta nghĩ, sợ là mình chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại, không thể nấu cháo điện thoại trong đồn công an được
Nghĩ đi nghĩ lại, Minh Duệ Viễn vẫn ẩn số của Tiểu Hào.
Chuông reo ba tiếng, cậu ta lập tức tắt đi, sau đó ấn lại, lại vang lên ba tiếng, lại tắt đi
“Ôi, gọi nhầm số rồi.” Sợ người cảnh sát bên cạnh nghi ngờ, Minh Duệ Viễn lẩm bẩm
Đây là ám hiệu giao hẹn giữa cậu ta và Tiểu Hào
Gọi hai lần, mỗi lần đều là vang lên ba tiếng, lập tức tắt đi ngay, lần thứ ba khôi phục lại bình thường
Quả nhiên, Tiểu Hào nghe máy
“Tôi đang ở đồn công an, tôi muốn gặp luật sư của tôi.” Minh Duệ Viễn ung dung thản nhiên nói
Trên thực tế, trong lòng cậu ta đã căng thẳng muốn chết, chỉ là đang cố chống đỡ mà thôi
Tiểu Hào thở hổn hển mở miệng: “Cậu hai, vừa rồi tôi thấy một đám công an chìm lên tầng, tôi sợ chúng ta đều bị bắt, cho nên đi trước!” Giây phút khẩn cấp, hắn phải nói rõ, tránh bị Minh Duệ Viễn cho là hắn lâm trận bỏ chạy, sau này sẽ tìm hắn tính sổ
“Tôi biết rồi, đừng nói lời vô dụng nữa, mau sai người đến đây đón tôi đi
Tôi không muốn ở cái chỗ quỷ quái này đâu!” Minh Duệ Viễn nổi giận đùng đùng nói, cũng không quan tâm bên cạnh còn có cảnh sát, mở miệng càn rỡ
Quả nhiên, sắc mặt cảnh sát có chút khó coi
Nhưng ông ta cũng không dám nổi giận, mình chỉ là một cảnh sát cơ sở nhỏ, ngộ nhỡ người trước mặt thật sự có lai lịch gì, thậm chí bối cảnh hùng hậu, tóm lại vẫn không thể tùy tiện đắc tội được
Minh Duệ Viễn đặt điện thoại xuống, cũng không để ý đến người khác, kéo ghế qua nghênh ngang ngồi xuống
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhao nhao nhìn vào
Minh Duệ Viễn nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính toán thời gian
Dựa theo suy đoán của cậu ta, Tiểu Hào có thể nghĩ cách, đóng giả luật sư đến đón mình rời đi
Dù sao những cảnh sát kia cũng không giống người thông minh lắm, chỉ cần thể hiện đủ tư thái, tỏ vẻ tốt là hoàn toàn có thể lừa gạt được
Đợi bọn họ phản ứng được, mình đã rời khỏi Trung Hải rồi.
Huống hồ, chỉ là chút chuyện nhỏ như vậy, sảng khoái nộp tiền bảo lãnh và tiền phạt là có thể đưa người đi, cũng không đến nỗi phát lệnh truy nã mới đúng.
Minh Duệ Viễn chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình, nào ngờ, chuyện lại không đơn giản như cậu ta nghĩ
Đặt điện thoại xuống, Tiểu Hào luôn quanh quẩn ở cửa đồn công an đi vào quán cà phê bên cạnh
Hắn gọi một ly cà phê Americano, uống từng ngụm một.
Tầm giờ này khách khứa không nhiều, người như hắn càng ít hơn, ông chủ và nhân viên cửa hàng đều không nhịn được ném ánh mắt tò mò qua đây
Tiểu Hào đặt cái ly không xuống, ợ một cái thỏa mãn
Hắn cảm thấy cuối cùng cũng phát tiết được sự kìm nén tích tụ lâu ngày trong lồng ngực rồi
Lúc tận mắt nhìn thấy Minh Duệ Viễn bị đưa lên xe cảnh sát, Tiểu Hào biết, tình nghĩa chủ tớ của mình và cậu ta đã hoàn toàn kết thúc
Đương nhiên, ban đầu Minh Duệ Viễn rất hào phóng với hắn.
Biết Tiểu Hào cần tiền, cậu ta dùng tiền tấn công phá vỡ sự trung thành của Tiểu Hào đối với Minh Duệ Tư.
Nhưng theo bọn họ chạy ra nước ngoài, không thể không sống cuộc sống trốn đông trốn tây, tính tình Minh Duệ Viễn trở nên quái đản, thậm chí không trả tiền cho Tiểu Hào đúng hạn nữa, làm hại cha hắn suýt nữa phải dừng thuốc.
Tiểu Hào làm bất cứ chuyện gì, cũng chỉ là vì chữa bệnh cho cha
Người này không có bất cứ quan niệm đạo đức nào, không có bất cứ gánh nặng tình cảm nào, thứ duy nhất hắn muốn chính là tiền
Tiểu Hào cầm điện thoại lên, vẻ mặt đã khôi phục bình thường
Hắn liếm môi, gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc đưa điện thoại cho Mạnh Tri Ngư, bảo cô nghe máy.
“Cô Mạnh, xảy ra chuyện rồi!”
Tiểu Hào cố ý khiến giọng mình vô cùng cuống cuồng, không đợi Mạnh Tri Ngư kịp phản ứng, hắn đã nói nhanh: “Cậu hai bị cảnh sát bắt đi rồi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì
Tôi gửi địa chỉ đồn công an cho cô, cô mau đến đây, cậu ấy cần phải có người bảo lãnh, thân phận của tôi thì cô cũng biết rồi đấy, không thích hợp lộ mặt...” Đầu óc Mạnh Tri Ngư mơ hồ, tim đập loạn
Bị bắt? Đồn công an? Bảo lãnh? Cảnh sát?
Những thứ này ý là sao? Cô hoảng lên, nắm chặt điện thoại, hoảng sợ nhìn về phía người giúp việc bên cạnh, nhất thời không nói nên lời
“Cô mau đến đây đi, nếu chậm trễ tôi sợ xảy ra chuyện thật đấy! Thế này đi, tôi đợi cô ở quán cà phê bên cạnh đồn công an, chúng ta gặp nhau ở đây rồi nghĩ cách!”
Tiểu Hào nói xong gửi vị trí qua.
Sau đó, hắn lại nhắn cho Phó Cẩm Hành một tin, cũng kèm thêm địa chỉ như vậy
Làm xong tất cả, Tiểu Hào khẽ mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Hắn rút sim điện thoại ra, ném vào trong bồn cầu, ấn van xả nước.
Nhìn miếng kim loại nhỏ đó biến mất trong tầm mắt, lúc này Tiểu Hào mới hài lòng rời đi.
Hắn không đi xa mà đợi ở gần đây.
Cùng lúc đó, Phó Cẩm Hành nhận được một tin nhắn
Cái thời đại này không có nhiều người nhắn tin cho nhau, trong hộp thư đến trừ đủ loại tin nhắn quảng cáo ra thì toàn là tin gửi mã xác nhận
Cho nên, ban đầu Phó Cẩm Hành không hề để ý
Đến lúc xong công việc đang dở dang, cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình ra, hắn mới nhìn thấy tin nhắn đó
Hắn vốn tưởng chỉ là trò đùa nào đó, hoặc là tin nhắn rác, nhưng do tò mò, Phó Cẩm Hành vẫn mở địa chỉ kia ra.
Là một quán cà phê, bên cạnh là đồn công an khu vực
Vị trí này, đối với Phó Cẩm Hành mà nói, không tính là quen thuộc, nhưng cũng không coi là xa lạ
Cách Phó Thị không xa, lái xe mất khoảng mười phút.
Trái tim Phó Cẩm Hành run lên, cầm điện thoại nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cầm áo khoác lên.
Hắn chuẩn bị đích thân đi xem sao, cho dù là một cái bẫy
Chuyện đến bây giờ, cho dù biết rõ phía trước có thể gặp nguy hiểm, Phó Cẩm Hành cũng không thể dừng bước.
Cho dù là sự nghiệp hay là cuộc sống, đều là như vậy
Hẳn bảo tài xế đưa mình qua, sau đó mở bản đồ, kiểm tra tình hình nơi đó.
Tạm thời không phát hiện ra cái gì khác thường, tâm trạng phập phồng không yên của Phó Cẩm Hành dịu hơn chút.
Cũng cùng lúc đó, Mạnh Tri Ngư đẩy cửa quán cà phê ra
Cô vô cùng hốt hoảng đi vào, quan sát khắp nơi, muốn tìm bóng dáng Tiểu Hào.
“Chào cô, xin hỏi...” Nhân viên cửa hàng thấy vẻ mặt cô hốt hoảng, chủ động tiến lên hỏi
“Tôi muốn tìm người, một người đàn ông, cao tầm này, tóc rất ngắn...” Mạnh Tri Ngư vừa hình dung, vừa dùng tay miêu tả
Nhân viên hiểu ra: “A, đúng thế, vừa rồi anh ta vẫn ở đây!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Minh Duệ Viễn thì không hiểu gì cả, cậu ta kéo một góc chăn qua cho vị trí quan trọng, hét lớn: “Các người là ai? Cút ra ngoài cho tôi!” Người phụ nữ giơ tay kéo cậu ta, nhỏ giọng nói: “Đừng có nói nữa, bọn họ là cảnh sát! Chúng ta bị quét rồi!”
Cô ta vốn tưởng hôm nay mình sổ đỏ, nhận được một khách ra tay hào phóng, không ngờ lại bị cảnh sát kiểm tra! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ bọn họ không phải là đột nhiên tập kích, chắc là đã sớm điều tra rồi
“Cái gì? Cảnh sát...” Minh Duệ Viễn không hiểu tình hình ở Trung Hải, cậu ta chỉ biết là bây giờ mình gặp phải phiền phức rồi.
“Đứng lên, mặc quần áo vào!” Một người cảnh sát lớn tiếng mắng.
Minh Duệ Viễn do dự một chút, đã có người tiến lên định kéo cậu ta xuống.
Thật sự không chấp nhận nổi chuyện bị một người cùng giới động vào, Minh Duệ Viễn vội vàng nói: “Đừng có động vào tôi! Tôi sẽ mặc quần áo ngay!” Thấy những người đó không có ý rời đi, cậu ta chỉ đành mặc đại quần áo vào, lại gãi đầu
Căn phòng bên cạnh cũng nhanh chóng truyền đến tiếng động không nhỏ
Xem ra lần này truy quét này thu hoạch lớn rồi.
Khách có thể đến đây tuyệt đối không hàm hồ, vừa thấy xảy ra chuyện, lập tức người tìm quan hệ, kẻ gọi điện thoại.
Minh Duệ Viễn vừa ra khỏi phòng đã tìm bóng dáng Tiểu Hào khắp nơi
Nhìn một vòng, cậu ta không phát hiện ra Tiểu Hào
“Mę kiếp!” Cậu ta thấp giọng mắng một câu, nhưng trong lòng cũng rất rõ, nhất định là Tiểu Hào nghe thấy cảnh sát tới nên đã trốn trước rồi
Với tình hình bây giờ của bọn họ, một người bị bắt thế nào cũng tốt hơn hai người đều bị bắt.
Cho nên, Minh Duệ Viễn vừa cảm thấy Tiểu Hào làm đúng, vừa tức giận vì hắn vứt mình lại một mình.
Chẳng bao lâu, một đoàn nam nam nữ nữ bị đưa đến đồn công an khu vực.
Bọn họ chia thành hai hàng nam nữ, ngồi xổm ở chân tường.
Một nhóm người hình như vừa vào đã bị dẫn đi, sau đó không quay lại nữa
Bên trái Minh Duệ Viễn là một người đàn ông trung niên, vì quá béo nên ông ta rất khó duy trì tư thế này, đầu đầy mồ hôi
Bên phải cậu ta là một tên con trai khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm màu xanh da trời, rõ ràng đã bị tửu sắc làm cơ thể suy kiệt, vành mắt đen sì
“Này, các người không nghĩ cách à? Ngồi xổm ở đây cả đêm, người cũng phể cmn luôn!” Tên tóc xanh lẩm bẩm.
Người béo ú kia thì đầm đìa mồ hôi, ông ta úp úp mở mở: “Vợ tôi sẽ đánh chết tôi.”
Tên tóc xanh khinh thường bĩu môi, lại nghiêng đầu nhìn về phía Minh Duệ Viễn.
Hắn quan sát mấy lần, có chút hưng phấn: “Ô, được nha, lần đầu tiên ông đây thấy trẻ con ra ngoài chơi, cậu chắc cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi nhỉ, lợi hại lắm!”
Một người cảnh sát trực ban nghe thấy bên này ầm ĩ, lập tức đi đến khiển trách mấy câu, bảo bọn họ ngồi im, không được nói chuyện.
Minh Duệ Viễn vốn cũng không muốn để ý đến cái người mập ú và tên tóc xanh này, cậu ta có chút lo lắng, ngộ nhỡ những cảnh sát kia nhận ra mình thì phải làm thế nào? Bị cảnh sát mắng, trán người béo ú đầy mồ hôi, không nói nữa, tên tóc xanh cũng lẩm bẩm mấy câu rồi ngậm miệng lại.
Ngược lại là Minh Duệ Viễn nghiến răng, lớn tiếng gọi: “Cảnh sát, tôi muốn gọi điện thoại! Tôi muốn gọi cho luật sư của tôi, đây là quyền lợi hợp pháp!” Cậu ta vừa mở miệng, lập tức làm những người khác giật mình
Ngay cả người cảnh sát kia cũng ngẩn ra, hình như cũng không ngờ mẻ lưới này lại có một con cá hiểu luật
“Cảnh sát, tôi có thể gọi điện thoại đúng không!” Thấy hình như đối phương bị mình dọa rồi, Minh Duệ Viễn chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Cậu ta đứng rất thẳng, so sánh với mấy người mặt nhem mày nhuốc kia, rõ ràng khí chất rất đặc biệt, khiến người ta có cảm giác không nhìn thấu được
Trước kia cũng không phải chưa từng vô tình bắt cả con cháu nhà quan to về, lần nào cũng cần sở trường đích thân đi giải quyết hậu quả, quay về sẽ mắng người.
Cho nên, nhìn thấy điệu bộ Minh Duệ Viễn như vậy, người cảnh sát kia đương nhiên không dám tùy tiện sơ suất.
“Cậu đi theo tôi.” Ông ta vẫy tay, gọi Minh Duệ Viễn, dẫn cậu ta sang bên cạnh gọi điện thoại.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể trợn mắt.
Minh Duệ Viễn cầm điện thoại lên, suy tính trong lòng.
Cậu ta nghĩ, sợ là mình chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại, không thể nấu cháo điện thoại trong đồn công an được
Nghĩ đi nghĩ lại, Minh Duệ Viễn vẫn ẩn số của Tiểu Hào.
Chuông reo ba tiếng, cậu ta lập tức tắt đi, sau đó ấn lại, lại vang lên ba tiếng, lại tắt đi
“Ôi, gọi nhầm số rồi.” Sợ người cảnh sát bên cạnh nghi ngờ, Minh Duệ Viễn lẩm bẩm
Đây là ám hiệu giao hẹn giữa cậu ta và Tiểu Hào
Gọi hai lần, mỗi lần đều là vang lên ba tiếng, lập tức tắt đi ngay, lần thứ ba khôi phục lại bình thường
Quả nhiên, Tiểu Hào nghe máy
“Tôi đang ở đồn công an, tôi muốn gặp luật sư của tôi.” Minh Duệ Viễn ung dung thản nhiên nói
Trên thực tế, trong lòng cậu ta đã căng thẳng muốn chết, chỉ là đang cố chống đỡ mà thôi
Tiểu Hào thở hổn hển mở miệng: “Cậu hai, vừa rồi tôi thấy một đám công an chìm lên tầng, tôi sợ chúng ta đều bị bắt, cho nên đi trước!” Giây phút khẩn cấp, hắn phải nói rõ, tránh bị Minh Duệ Viễn cho là hắn lâm trận bỏ chạy, sau này sẽ tìm hắn tính sổ
“Tôi biết rồi, đừng nói lời vô dụng nữa, mau sai người đến đây đón tôi đi
Tôi không muốn ở cái chỗ quỷ quái này đâu!” Minh Duệ Viễn nổi giận đùng đùng nói, cũng không quan tâm bên cạnh còn có cảnh sát, mở miệng càn rỡ
Quả nhiên, sắc mặt cảnh sát có chút khó coi
Nhưng ông ta cũng không dám nổi giận, mình chỉ là một cảnh sát cơ sở nhỏ, ngộ nhỡ người trước mặt thật sự có lai lịch gì, thậm chí bối cảnh hùng hậu, tóm lại vẫn không thể tùy tiện đắc tội được
Minh Duệ Viễn đặt điện thoại xuống, cũng không để ý đến người khác, kéo ghế qua nghênh ngang ngồi xuống
Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhao nhao nhìn vào
Minh Duệ Viễn nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính toán thời gian
Dựa theo suy đoán của cậu ta, Tiểu Hào có thể nghĩ cách, đóng giả luật sư đến đón mình rời đi
Dù sao những cảnh sát kia cũng không giống người thông minh lắm, chỉ cần thể hiện đủ tư thái, tỏ vẻ tốt là hoàn toàn có thể lừa gạt được
Đợi bọn họ phản ứng được, mình đã rời khỏi Trung Hải rồi.
Huống hồ, chỉ là chút chuyện nhỏ như vậy, sảng khoái nộp tiền bảo lãnh và tiền phạt là có thể đưa người đi, cũng không đến nỗi phát lệnh truy nã mới đúng.
Minh Duệ Viễn chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình, nào ngờ, chuyện lại không đơn giản như cậu ta nghĩ
Đặt điện thoại xuống, Tiểu Hào luôn quanh quẩn ở cửa đồn công an đi vào quán cà phê bên cạnh
Hắn gọi một ly cà phê Americano, uống từng ngụm một.
Tầm giờ này khách khứa không nhiều, người như hắn càng ít hơn, ông chủ và nhân viên cửa hàng đều không nhịn được ném ánh mắt tò mò qua đây
Tiểu Hào đặt cái ly không xuống, ợ một cái thỏa mãn
Hắn cảm thấy cuối cùng cũng phát tiết được sự kìm nén tích tụ lâu ngày trong lồng ngực rồi
Lúc tận mắt nhìn thấy Minh Duệ Viễn bị đưa lên xe cảnh sát, Tiểu Hào biết, tình nghĩa chủ tớ của mình và cậu ta đã hoàn toàn kết thúc
Đương nhiên, ban đầu Minh Duệ Viễn rất hào phóng với hắn.
Biết Tiểu Hào cần tiền, cậu ta dùng tiền tấn công phá vỡ sự trung thành của Tiểu Hào đối với Minh Duệ Tư.
Nhưng theo bọn họ chạy ra nước ngoài, không thể không sống cuộc sống trốn đông trốn tây, tính tình Minh Duệ Viễn trở nên quái đản, thậm chí không trả tiền cho Tiểu Hào đúng hạn nữa, làm hại cha hắn suýt nữa phải dừng thuốc.
Tiểu Hào làm bất cứ chuyện gì, cũng chỉ là vì chữa bệnh cho cha
Người này không có bất cứ quan niệm đạo đức nào, không có bất cứ gánh nặng tình cảm nào, thứ duy nhất hắn muốn chính là tiền
Tiểu Hào cầm điện thoại lên, vẻ mặt đã khôi phục bình thường
Hắn liếm môi, gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc đưa điện thoại cho Mạnh Tri Ngư, bảo cô nghe máy.
“Cô Mạnh, xảy ra chuyện rồi!”
Tiểu Hào cố ý khiến giọng mình vô cùng cuống cuồng, không đợi Mạnh Tri Ngư kịp phản ứng, hắn đã nói nhanh: “Cậu hai bị cảnh sát bắt đi rồi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì
Tôi gửi địa chỉ đồn công an cho cô, cô mau đến đây, cậu ấy cần phải có người bảo lãnh, thân phận của tôi thì cô cũng biết rồi đấy, không thích hợp lộ mặt...” Đầu óc Mạnh Tri Ngư mơ hồ, tim đập loạn
Bị bắt? Đồn công an? Bảo lãnh? Cảnh sát?
Những thứ này ý là sao? Cô hoảng lên, nắm chặt điện thoại, hoảng sợ nhìn về phía người giúp việc bên cạnh, nhất thời không nói nên lời
“Cô mau đến đây đi, nếu chậm trễ tôi sợ xảy ra chuyện thật đấy! Thế này đi, tôi đợi cô ở quán cà phê bên cạnh đồn công an, chúng ta gặp nhau ở đây rồi nghĩ cách!”
Tiểu Hào nói xong gửi vị trí qua.
Sau đó, hắn lại nhắn cho Phó Cẩm Hành một tin, cũng kèm thêm địa chỉ như vậy
Làm xong tất cả, Tiểu Hào khẽ mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Hắn rút sim điện thoại ra, ném vào trong bồn cầu, ấn van xả nước.
Nhìn miếng kim loại nhỏ đó biến mất trong tầm mắt, lúc này Tiểu Hào mới hài lòng rời đi.
Hắn không đi xa mà đợi ở gần đây.
Cùng lúc đó, Phó Cẩm Hành nhận được một tin nhắn
Cái thời đại này không có nhiều người nhắn tin cho nhau, trong hộp thư đến trừ đủ loại tin nhắn quảng cáo ra thì toàn là tin gửi mã xác nhận
Cho nên, ban đầu Phó Cẩm Hành không hề để ý
Đến lúc xong công việc đang dở dang, cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình ra, hắn mới nhìn thấy tin nhắn đó
Hắn vốn tưởng chỉ là trò đùa nào đó, hoặc là tin nhắn rác, nhưng do tò mò, Phó Cẩm Hành vẫn mở địa chỉ kia ra.
Là một quán cà phê, bên cạnh là đồn công an khu vực
Vị trí này, đối với Phó Cẩm Hành mà nói, không tính là quen thuộc, nhưng cũng không coi là xa lạ
Cách Phó Thị không xa, lái xe mất khoảng mười phút.
Trái tim Phó Cẩm Hành run lên, cầm điện thoại nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cầm áo khoác lên.
Hắn chuẩn bị đích thân đi xem sao, cho dù là một cái bẫy
Chuyện đến bây giờ, cho dù biết rõ phía trước có thể gặp nguy hiểm, Phó Cẩm Hành cũng không thể dừng bước.
Cho dù là sự nghiệp hay là cuộc sống, đều là như vậy
Hẳn bảo tài xế đưa mình qua, sau đó mở bản đồ, kiểm tra tình hình nơi đó.
Tạm thời không phát hiện ra cái gì khác thường, tâm trạng phập phồng không yên của Phó Cẩm Hành dịu hơn chút.
Cũng cùng lúc đó, Mạnh Tri Ngư đẩy cửa quán cà phê ra
Cô vô cùng hốt hoảng đi vào, quan sát khắp nơi, muốn tìm bóng dáng Tiểu Hào.
“Chào cô, xin hỏi...” Nhân viên cửa hàng thấy vẻ mặt cô hốt hoảng, chủ động tiến lên hỏi
“Tôi muốn tìm người, một người đàn ông, cao tầm này, tóc rất ngắn...” Mạnh Tri Ngư vừa hình dung, vừa dùng tay miêu tả
Nhân viên hiểu ra: “A, đúng thế, vừa rồi anh ta vẫn ở đây!”
Bình luận facebook