Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-564
Chương 565: Cứu được người
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phó Cẩm Hành tạm thời vẫn chưa kịp phản ứng lại, hắn nghiêng đầu nhìn Hà Tư Ca một cái, vẻ mặt do dự
“Gì cơ?”
Cô nghẹn ngào giơ tay lên hung dữ chỉ Minh Duệ Tư: “Là cô bắt cóc Tân Tân, còn lừa tôi đến nhà kho phía đông ngoại ô! Không ngờ lại là cô!” Nói xong, Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, cho Phó Cẩm Hành xem rõ ảnh bên trên
Hắn ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra
Không có nhiều người biết chuyện Tân Tân bị bắt cóc, mặc dù sau đó Phó Cẩm Hành luôn sai người điều tra, nhưng cũng không có chút manh mối nào
Hắn cho là đầu mối quá ít, làm cảnh sát khống xử lý nổi
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều đã được mưu tính trước, không có chút sơ hở nào
“Trẻ con vô tội, tại sao cậu phải là loại chuyện này với đứa bé mới năm tuổi? Cậu có từng nghĩ nếu như nó xảy ra chuyện, đó chính là một mạng người chưa!” Toàn thân Phó Cẩm Hành run lên, lớn tiếng chất vấn
Hắn không ngờ cô gái như hoa như ngọc hồi đó lại biến thành bộ dạng như bây giờ! Thời gian đúng là thứ có thể giết người không chớp mắt
Hoắc Tư Giai trước kia thật sự đã chết rồi, hắn không nói dối! “Vậy con tôi thì sao? Chẳng lẽ nó đáng chết à?” Xung quanh không một bóng người, Minh Duệ Tư dứt khoát không thèm quan tâm gì nữa, giọng sắc nhọn hô lên
Trong phòng ăn đều là người mà “hắn” bố trí từ trước, không cần phải lo chuyện xảy ra ở đây bị truyền ra ngoài
“Những kẻ làm hại cô là những người đó, cô không đi tìm bọn họ trả thù lại đi bắt cóc con trai tôi, cô không phải kẻ điện thì là cái gì? Cô cảm thấy ông trời không công bằng với con cố, vậy cô đối xử với con người khác thế nào?”
Hà Tư Ca đập bàn, mặt đỏ lên, tức giận giống như một con sư tử cái.
“Đúng, cô nói đúng, tôi chính là kẻ điên.” Đối mặt với chất vấn của cô, Minh Duệ Tư lại lập tức bình tĩnh lại
Cô ta dựa vào ghế, nhàn nhã thong dong nói: “Đúng là con trai cô vô tội, tôi thừa nhận
Có điều tôi rời khỏi Trung Hải lâu như vậy, nghe nói bạn cũ đã lấy vợ sinh con rồi, trong lòng tò mò, muốn gặp người bạn nhỏ một chút cũng là chuyện bình thường đúng không?” Nghe cô ta hời hợt nói về chuyện bắt cóc như vậy, Phó Cẩm Hành vô cùng tức giận: “Suýt nữa cô đã hại chết Tân Tân rồi!” Nếu như đêm hôm đó bọn họ hành động không đủ nhanh, không thể tìm được Tân Tân vào giây phút cuối cùng, rất có thể thằng bé đã ngạt thở mà chết
“Cậu cũng nói rồi đó, chỉ là suýt nữa mà thôi.”
Hiển nhiên Minh Duệ Tư không để tâm.
“Biến thái!”
Hà Tư Ca tức giận mắng, oán hận nhìn cô ta, siết chặt hai tay lại thành nắm đấm.
“Rốt cuộc chúng tôi có lỗi gì với cô, cô lại liên tiếp gây ra những chuyện này! Đừng quên là ai đưa cô đi chọn lễ phục để cô nở mày nở mặt đi tham gia buổi lễ trao giải, vào lúc cô cùng đường bị lỗi, là ai đưa cô đến bệnh viện để cổ và đứa bé trong bụng cô có thể sống tiếp!”
Đúng là y như câu chuyện về người nông dân và con rắn(*):
(*) Câu chuyện người nông dân và con rắn: trước đây, vào một mùa đông lạnh lẽo, người nông dân đi chợ xong về nhà phát hiện một con rắn ở ven đường, ông tưởng là nó bị lạnh cóng, vì vậy đặt nó vào trong ngực cho nó tỉnh lại
Rắn bị hoảng sợ, đợi đến lúc tỉnh lại, nó theo bản năng cắn người nông dân, cuối cùng giết chết người nông dân
Trước khi chết, người nông dân vô cùng hối hận và nói: “Tôi muốn làm việc thiện, nhưng bởi vì kiến thức nông cạn mà tự rước họa vào thân, hại chính mình, vì vậy gặp phải báo ứng này.”
Phó Cẩm Hành chính là người nông dân tốt bụng đó, mà Hoắc tư Giai - cũng là Minh Duệ Tư bây giờ chính là con rắn lấy oán báo ơn kia!
Chất vấn của cô quả nhiên khiến Minh Duệ Tư biến sắc
“Cô không có tư cách nói những lời này với tôi! Người có ơn với tôi cũng đâu phải là cô, cô dựa vào cái gì mà lên mặt dạy đời tôi!” Cô ta mím môi, ánh mắt hung ác, khuôn mặt tái nhợt dường như có thể nhìn thấy được cả mạch máu, có chút đáng sợ
Phó Cẩm Hành nhìn cô ta chằm chằm, rất lâu mới thở dài: “Bọn họ đã chết rồi, chuyện này dừng ở đây, tôi sẽ coi như không biết gì cả, cũng sẽ không công khai thân phận của cậu, cậu đi đi.” Vừa dứt lời, Hà Tư Ca đã phản đối đầu tiên: “Vậy chuyện cô ta đã làm với Tân Tân thì sao, cứ như vậy mà bỏ qua ư?” Cô quay đầu nhìn về phía Minh Duệ Tư, lại dùng giọng khẳng định chất vấn “hắn”: “Nếu cô là người bắt cóc Tân Tân, vậy thì người giả thần giả quỷ ở trong biệt thự cũng là cô đúng không?” Cách thức quỷ dị kinh hãi như vậy cũng chỉ có loại người từng chịu củ sốc cực lớn khiến tâm lý mất cân bằng như Minh Duệ Tư mới làm ra được.
Sau khi chuyện đó xảy ra rất lâu, Hà Tư Ca vẫn không dám mặc đồ ngủ hai dây, thậm chí tâm lý rất kháng cự việc xịt nước hoa
Cái phương thức tấn công đồng thời cả thị giác và khứu giác đó đối với cô mà nói thật sự là quá trớn.
“Ồ, nghe nói hai người vui vẻ chuyển đến nhà mới, đương nhiên tôi phải chúc mừng một chút
Thế nào, cô Phó, cô có hài lòng với những thứ tôi tặng cô không? Tôi không hề hẹp hòi, chúng đều rất đắt đấy.” Minh Duệ Tư thấp giọng, quái gở nói
“Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!” Vừa nghĩ đến chuyện Tân Tân bị người của Minh Duệ Tư hạ thuốc ngay trước mặt mình và Phó Cẩm Hành, ngủ mê man một ngày một đêm, Hà Tư Ca liền giận đến nghiến răng, chỉ muốn nhào đến cắn thịt, uống máu kẻ này
“Cô đừng kích động, thuốc tôi cho con trai cô uống không có tác dụng phụ
Nếu như không tốt với cơ thể, nó đã sớm thể hiện ra rồi, không phải sao?” Minh Duệ Tư vấn về ly trà trong tay, giọng nói vô cùng thoải mái, giống như đang nói chuyện thời tiết.
“Cô!”
Hà Tư Ca thật sự không nhịn được nữa, định lao qua
Thời khắc mấu chốt, Phó Cẩm Hành kéo cánh tay cô lại
“Anh có ý gì, tình cũ khó bỏ à?” Dưới tình thế cấp bách, cô buột miệng nói
Phó Cẩm Hành ngẩn ra, cau chặt mày lại
“Phụt...”
Minh Duệ Tư đang uống nước liền phun ra ngoài, “hắn” vội vàng lau miệng, giễu cợt nói: “Đừng nói những lời làm người ta buồn nôn này, bây giờ tối giống như đàn ông, ngay cả tôi cũng không coi mình là phụ nữ, cô còn để ý chuyện hơn mười năm trước làm gì?”
Hà Tư Ca cực kỳ ghét cái vẻ mặt và giọng điệu dửng dưng này của “hắn”, cổ tức giận chất vấn: “Tôi không quan tâm trước đây hai người có quan hệ như thế nào, cách xa con trai tôi một chút.”
Vừa nghĩ đến mỗi lần Tân Tân xảy ra chuyện đều có liên quan đến người trước mặt, cô chỉ muốn giết người.
Mà tất cả những chuyện này đều là vì Phó Cẩm Hành, cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này làm vậy là nhắm vào hắn!
Cha nợ con trả à?
Hà Tư Ca hiểu rõ trong lòng là cô không nên giận cá chém thớt với Phó Cẩm Hành.
Nhưng có thật sự không nhịn được...
“Tôi biết, thật ra có rất để ý, nếu không cô cũng sẽ không một mực điều tra
Có điều, sợ là sự thật sẽ khiến cô thất vọng rồi, năm đó..
năm đó cùng lắm chỉ tính là thiện cảm mông lung tuổi dậy thì thôi, thật sự không coi là mối tình đầu.”
Minh Duệ Tư đột nhiên thu lại bộ dạng bỡn cợt kia, nghiêm túc mở miệng nói
Thấy “hắn” sẵn lòng chính miệng giải thích, Phó Cẩm Hành cũng không ngăn cản
Dù sao “hắn” cũng không nói dối, càng không cố ý lừa dối ai.
“Nhưng tôi vẫn hận cậu, nếu không phải tại cậu thì Ngô Hân Du cũng sẽ không tìm những tên côn đồ kia...” Minh Duệ Tư run giọng nói
“Cô đúng là không phân biệt được tốt xấu! Anh ấy giúp cô, cô lại hận anh ấy, tôi thấy không phải cô bị chà đạp lên sự trong sạch mà bị đạp vào đầu rồi!” Hà Tư Ca ngẩn ra một chút, tức giận đến nỗi bật cười
“Cô thì biết cái gì! À, cũng đúng, loại thiên kim nhà giàu giống như cô, cho dù không được cưng chiều, kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị đưa ra nước ngoài du học thôi.” Rất rõ ràng, trước khi quay về Trung Hải, Minh Duệ Tư cũng đã điều tra cặn kẽ về Hà Tư Ca, biết người biết ta như vậy
“Nhưng chúng tôi thì sao? Chúng tôi sinh ra chính là tầng dưới đáy của xã hội, đi học là lối thoát duy nhất của chúng tôi, cho nên tôi không ngừng tự nói với mình, phải cố gắng, phải thi được thành tích tốt nhất
Lũ khốn Ngô Hân Du đáng chết, vì tôi nghèo, tôi học giỏi, tôi xinh đẹp liền giẫm lên tự tôn của tôi!” Nói đến chuyện cũ, vành mắt Minh Duệ Tư đỏ ngầu, nhưng mãi không thấy nước mắt đâu
Bởi vì, “hẳn” đã sớm biết, nếu như khóc lóc có tác dụng thì trên đời này cũng sẽ chẳng có nhiều người đáng thương như vậy.
Nước mắt đã sớm cạn rồi, không khóc nổi nữa.
“Nếu như không phải là cậu ra tay dạy dỗ bọn họ, cho dù bọn họ lại bắt nạt tôi mấy lần nữa, chỉ cần tôi chịu đựng đến lúc thi vào đại học, tất cả đều sẽ kết thúc! Tại sao cậu phải giúp tôi, tại sao! Bọn họ không dám làm như thế với cậu, thế là ngày một quá đáng, thậm tệ hơn là muốn tôi chết!” “Hắn” rống lên giống như một con thú hoang bị thương
“Cậu có biết sự tốt bụng của cậu mới là một con dao giết người không?” Minh Duệ Tư trừng Phó Cẩm Hành, sau bao nhiêu năm, cuối cùng “hắn” mới có cơ hội nói ra câu này.
“Xin lỗi.”
Không biết qua bao lâu, Phó Cẩm Hành khó khăn mở miệng xin lỗi.
Đúng vậy, lúc đó hắn còn quá trẻ tuổi, không hiểu được lòng người hiểm ác, càng không hiểu được việc người tài thường bị ghen ghét đố kỵ
Giống như một người lương thiện, nhìn thấy có một người ăn xin ở ven đường liền cho anh ta một số tiền lớn
Nhưng người ăn xin có thể sống một cuộc sống tốt đẹp sao? Nói không chừng, buổi tối hôm đó anh ta sẽ bị người đánh chết, tiền cũng bị cướp mất
“Tôi không cần lời xin lỗi của cậu.” Minh Duệ Tư đã điều chỉnh lại trạng thái, lại khôi phục về vẻ mặt dửng dưng
“Người đã chết, tất cả đều kết thúc rồi, cậu còn muốn thể nào nữa? Tôi nói rồi, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác, cậu có thể hoàn toàn quên hết tất cả ở nơi này, đi bắt đầu một cuộc sống mới...”
Không đợi Phó Cẩm Hành nói xong, ánh mắt Minh Duệ Tư đã trở nên thâm trầm và ác liệt, “Ai nói tất cả đều kết thúc rồi?” Trong đầu Hà Tư Ca lóe lên, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó
“Đứa bé năm đó cô mang thai đâu? Cô rời khỏi bệnh viện Santa Maria Ann, sao lại quen biết cha nuôi cô?” Một chuỗi vấn đề khiến cô mơ hồ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng
“Đúng là câu hỏi hay, tôi thích người thích đưa ra câu hỏi, mà cách giải quyết câu hỏi của tôi sẽ giải quyết bọn chúng.” Minh Duệ Tư cười lạnh một tiếng
Sắc mặt Hà Tư Ca rét lạnh
“Quái lạ, chẳng lẽ cậu không biết à?” Ai ngờ, Minh Duệ Tư lại nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, có chút châm biếm mở miệng: “Người mẹ không gì là không thể làm đó của cậu lại không nói với cậu sao?” Hắn cau mày lại: “Liên quan gì đến mẹ tôi?” Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phó Cẩm Hành vẫn có dự cảm không tốt
Có điều, từ trước đến nay hắn không hề nhắc đến Hoắc Tư Giai với người nhà, bởi vì cô ta căn bản cũng không phải là đối tượng yêu đương của mình, không có gì để nói cả
Theo lý mà nói, Mai Lan không nên biết đến sự tồn tại của cô ta mới đúng..
“Bà ta làm một chuyện vĩ đại như vậy, chẳng lẽ không nói với cậu, không chạy đến trước mặt cậu tận tình khuyên bảo nói phải trái với cậu à? Ha ha ha ha!” Minh Duệ Tư cười vô cùng điên cuồng, giống như nghe thấy một câu chuyện nực cười gì
“Lời này của cậu rốt cuộc có ý gì?” Phó Cẩm Hành cùng cuống lên, thấp giọng truy hỏi
Đáng tiếc, Minh Duệ Tư lại xua tay
“Tôi mệt rồi, trà này cũng nguội rồi, không cần thiết phải uống nữa.” “Hắn” đứng dậy rời đi
Phó Cẩm Hành đứng dậy đuổi theo
Không ngờ, bốn người đàn ông cao lớn đột nhiên vọt ra từ góc phòng ăn, không một tiếng động vây quanh Minh Duệ Tư, khiến không ai đến gần được.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Gì cơ?”
Cô nghẹn ngào giơ tay lên hung dữ chỉ Minh Duệ Tư: “Là cô bắt cóc Tân Tân, còn lừa tôi đến nhà kho phía đông ngoại ô! Không ngờ lại là cô!” Nói xong, Hà Tư Ca cầm điện thoại lên, cho Phó Cẩm Hành xem rõ ảnh bên trên
Hắn ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra
Không có nhiều người biết chuyện Tân Tân bị bắt cóc, mặc dù sau đó Phó Cẩm Hành luôn sai người điều tra, nhưng cũng không có chút manh mối nào
Hắn cho là đầu mối quá ít, làm cảnh sát khống xử lý nổi
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều đã được mưu tính trước, không có chút sơ hở nào
“Trẻ con vô tội, tại sao cậu phải là loại chuyện này với đứa bé mới năm tuổi? Cậu có từng nghĩ nếu như nó xảy ra chuyện, đó chính là một mạng người chưa!” Toàn thân Phó Cẩm Hành run lên, lớn tiếng chất vấn
Hắn không ngờ cô gái như hoa như ngọc hồi đó lại biến thành bộ dạng như bây giờ! Thời gian đúng là thứ có thể giết người không chớp mắt
Hoắc Tư Giai trước kia thật sự đã chết rồi, hắn không nói dối! “Vậy con tôi thì sao? Chẳng lẽ nó đáng chết à?” Xung quanh không một bóng người, Minh Duệ Tư dứt khoát không thèm quan tâm gì nữa, giọng sắc nhọn hô lên
Trong phòng ăn đều là người mà “hắn” bố trí từ trước, không cần phải lo chuyện xảy ra ở đây bị truyền ra ngoài
“Những kẻ làm hại cô là những người đó, cô không đi tìm bọn họ trả thù lại đi bắt cóc con trai tôi, cô không phải kẻ điện thì là cái gì? Cô cảm thấy ông trời không công bằng với con cố, vậy cô đối xử với con người khác thế nào?”
Hà Tư Ca đập bàn, mặt đỏ lên, tức giận giống như một con sư tử cái.
“Đúng, cô nói đúng, tôi chính là kẻ điên.” Đối mặt với chất vấn của cô, Minh Duệ Tư lại lập tức bình tĩnh lại
Cô ta dựa vào ghế, nhàn nhã thong dong nói: “Đúng là con trai cô vô tội, tôi thừa nhận
Có điều tôi rời khỏi Trung Hải lâu như vậy, nghe nói bạn cũ đã lấy vợ sinh con rồi, trong lòng tò mò, muốn gặp người bạn nhỏ một chút cũng là chuyện bình thường đúng không?” Nghe cô ta hời hợt nói về chuyện bắt cóc như vậy, Phó Cẩm Hành vô cùng tức giận: “Suýt nữa cô đã hại chết Tân Tân rồi!” Nếu như đêm hôm đó bọn họ hành động không đủ nhanh, không thể tìm được Tân Tân vào giây phút cuối cùng, rất có thể thằng bé đã ngạt thở mà chết
“Cậu cũng nói rồi đó, chỉ là suýt nữa mà thôi.”
Hiển nhiên Minh Duệ Tư không để tâm.
“Biến thái!”
Hà Tư Ca tức giận mắng, oán hận nhìn cô ta, siết chặt hai tay lại thành nắm đấm.
“Rốt cuộc chúng tôi có lỗi gì với cô, cô lại liên tiếp gây ra những chuyện này! Đừng quên là ai đưa cô đi chọn lễ phục để cô nở mày nở mặt đi tham gia buổi lễ trao giải, vào lúc cô cùng đường bị lỗi, là ai đưa cô đến bệnh viện để cổ và đứa bé trong bụng cô có thể sống tiếp!”
Đúng là y như câu chuyện về người nông dân và con rắn(*):
(*) Câu chuyện người nông dân và con rắn: trước đây, vào một mùa đông lạnh lẽo, người nông dân đi chợ xong về nhà phát hiện một con rắn ở ven đường, ông tưởng là nó bị lạnh cóng, vì vậy đặt nó vào trong ngực cho nó tỉnh lại
Rắn bị hoảng sợ, đợi đến lúc tỉnh lại, nó theo bản năng cắn người nông dân, cuối cùng giết chết người nông dân
Trước khi chết, người nông dân vô cùng hối hận và nói: “Tôi muốn làm việc thiện, nhưng bởi vì kiến thức nông cạn mà tự rước họa vào thân, hại chính mình, vì vậy gặp phải báo ứng này.”
Phó Cẩm Hành chính là người nông dân tốt bụng đó, mà Hoắc tư Giai - cũng là Minh Duệ Tư bây giờ chính là con rắn lấy oán báo ơn kia!
Chất vấn của cô quả nhiên khiến Minh Duệ Tư biến sắc
“Cô không có tư cách nói những lời này với tôi! Người có ơn với tôi cũng đâu phải là cô, cô dựa vào cái gì mà lên mặt dạy đời tôi!” Cô ta mím môi, ánh mắt hung ác, khuôn mặt tái nhợt dường như có thể nhìn thấy được cả mạch máu, có chút đáng sợ
Phó Cẩm Hành nhìn cô ta chằm chằm, rất lâu mới thở dài: “Bọn họ đã chết rồi, chuyện này dừng ở đây, tôi sẽ coi như không biết gì cả, cũng sẽ không công khai thân phận của cậu, cậu đi đi.” Vừa dứt lời, Hà Tư Ca đã phản đối đầu tiên: “Vậy chuyện cô ta đã làm với Tân Tân thì sao, cứ như vậy mà bỏ qua ư?” Cô quay đầu nhìn về phía Minh Duệ Tư, lại dùng giọng khẳng định chất vấn “hắn”: “Nếu cô là người bắt cóc Tân Tân, vậy thì người giả thần giả quỷ ở trong biệt thự cũng là cô đúng không?” Cách thức quỷ dị kinh hãi như vậy cũng chỉ có loại người từng chịu củ sốc cực lớn khiến tâm lý mất cân bằng như Minh Duệ Tư mới làm ra được.
Sau khi chuyện đó xảy ra rất lâu, Hà Tư Ca vẫn không dám mặc đồ ngủ hai dây, thậm chí tâm lý rất kháng cự việc xịt nước hoa
Cái phương thức tấn công đồng thời cả thị giác và khứu giác đó đối với cô mà nói thật sự là quá trớn.
“Ồ, nghe nói hai người vui vẻ chuyển đến nhà mới, đương nhiên tôi phải chúc mừng một chút
Thế nào, cô Phó, cô có hài lòng với những thứ tôi tặng cô không? Tôi không hề hẹp hòi, chúng đều rất đắt đấy.” Minh Duệ Tư thấp giọng, quái gở nói
“Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!” Vừa nghĩ đến chuyện Tân Tân bị người của Minh Duệ Tư hạ thuốc ngay trước mặt mình và Phó Cẩm Hành, ngủ mê man một ngày một đêm, Hà Tư Ca liền giận đến nghiến răng, chỉ muốn nhào đến cắn thịt, uống máu kẻ này
“Cô đừng kích động, thuốc tôi cho con trai cô uống không có tác dụng phụ
Nếu như không tốt với cơ thể, nó đã sớm thể hiện ra rồi, không phải sao?” Minh Duệ Tư vấn về ly trà trong tay, giọng nói vô cùng thoải mái, giống như đang nói chuyện thời tiết.
“Cô!”
Hà Tư Ca thật sự không nhịn được nữa, định lao qua
Thời khắc mấu chốt, Phó Cẩm Hành kéo cánh tay cô lại
“Anh có ý gì, tình cũ khó bỏ à?” Dưới tình thế cấp bách, cô buột miệng nói
Phó Cẩm Hành ngẩn ra, cau chặt mày lại
“Phụt...”
Minh Duệ Tư đang uống nước liền phun ra ngoài, “hắn” vội vàng lau miệng, giễu cợt nói: “Đừng nói những lời làm người ta buồn nôn này, bây giờ tối giống như đàn ông, ngay cả tôi cũng không coi mình là phụ nữ, cô còn để ý chuyện hơn mười năm trước làm gì?”
Hà Tư Ca cực kỳ ghét cái vẻ mặt và giọng điệu dửng dưng này của “hắn”, cổ tức giận chất vấn: “Tôi không quan tâm trước đây hai người có quan hệ như thế nào, cách xa con trai tôi một chút.”
Vừa nghĩ đến mỗi lần Tân Tân xảy ra chuyện đều có liên quan đến người trước mặt, cô chỉ muốn giết người.
Mà tất cả những chuyện này đều là vì Phó Cẩm Hành, cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này làm vậy là nhắm vào hắn!
Cha nợ con trả à?
Hà Tư Ca hiểu rõ trong lòng là cô không nên giận cá chém thớt với Phó Cẩm Hành.
Nhưng có thật sự không nhịn được...
“Tôi biết, thật ra có rất để ý, nếu không cô cũng sẽ không một mực điều tra
Có điều, sợ là sự thật sẽ khiến cô thất vọng rồi, năm đó..
năm đó cùng lắm chỉ tính là thiện cảm mông lung tuổi dậy thì thôi, thật sự không coi là mối tình đầu.”
Minh Duệ Tư đột nhiên thu lại bộ dạng bỡn cợt kia, nghiêm túc mở miệng nói
Thấy “hắn” sẵn lòng chính miệng giải thích, Phó Cẩm Hành cũng không ngăn cản
Dù sao “hắn” cũng không nói dối, càng không cố ý lừa dối ai.
“Nhưng tôi vẫn hận cậu, nếu không phải tại cậu thì Ngô Hân Du cũng sẽ không tìm những tên côn đồ kia...” Minh Duệ Tư run giọng nói
“Cô đúng là không phân biệt được tốt xấu! Anh ấy giúp cô, cô lại hận anh ấy, tôi thấy không phải cô bị chà đạp lên sự trong sạch mà bị đạp vào đầu rồi!” Hà Tư Ca ngẩn ra một chút, tức giận đến nỗi bật cười
“Cô thì biết cái gì! À, cũng đúng, loại thiên kim nhà giàu giống như cô, cho dù không được cưng chiều, kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị đưa ra nước ngoài du học thôi.” Rất rõ ràng, trước khi quay về Trung Hải, Minh Duệ Tư cũng đã điều tra cặn kẽ về Hà Tư Ca, biết người biết ta như vậy
“Nhưng chúng tôi thì sao? Chúng tôi sinh ra chính là tầng dưới đáy của xã hội, đi học là lối thoát duy nhất của chúng tôi, cho nên tôi không ngừng tự nói với mình, phải cố gắng, phải thi được thành tích tốt nhất
Lũ khốn Ngô Hân Du đáng chết, vì tôi nghèo, tôi học giỏi, tôi xinh đẹp liền giẫm lên tự tôn của tôi!” Nói đến chuyện cũ, vành mắt Minh Duệ Tư đỏ ngầu, nhưng mãi không thấy nước mắt đâu
Bởi vì, “hẳn” đã sớm biết, nếu như khóc lóc có tác dụng thì trên đời này cũng sẽ chẳng có nhiều người đáng thương như vậy.
Nước mắt đã sớm cạn rồi, không khóc nổi nữa.
“Nếu như không phải là cậu ra tay dạy dỗ bọn họ, cho dù bọn họ lại bắt nạt tôi mấy lần nữa, chỉ cần tôi chịu đựng đến lúc thi vào đại học, tất cả đều sẽ kết thúc! Tại sao cậu phải giúp tôi, tại sao! Bọn họ không dám làm như thế với cậu, thế là ngày một quá đáng, thậm tệ hơn là muốn tôi chết!” “Hắn” rống lên giống như một con thú hoang bị thương
“Cậu có biết sự tốt bụng của cậu mới là một con dao giết người không?” Minh Duệ Tư trừng Phó Cẩm Hành, sau bao nhiêu năm, cuối cùng “hắn” mới có cơ hội nói ra câu này.
“Xin lỗi.”
Không biết qua bao lâu, Phó Cẩm Hành khó khăn mở miệng xin lỗi.
Đúng vậy, lúc đó hắn còn quá trẻ tuổi, không hiểu được lòng người hiểm ác, càng không hiểu được việc người tài thường bị ghen ghét đố kỵ
Giống như một người lương thiện, nhìn thấy có một người ăn xin ở ven đường liền cho anh ta một số tiền lớn
Nhưng người ăn xin có thể sống một cuộc sống tốt đẹp sao? Nói không chừng, buổi tối hôm đó anh ta sẽ bị người đánh chết, tiền cũng bị cướp mất
“Tôi không cần lời xin lỗi của cậu.” Minh Duệ Tư đã điều chỉnh lại trạng thái, lại khôi phục về vẻ mặt dửng dưng
“Người đã chết, tất cả đều kết thúc rồi, cậu còn muốn thể nào nữa? Tôi nói rồi, tôi sẽ không nói chuyện này với người khác, cậu có thể hoàn toàn quên hết tất cả ở nơi này, đi bắt đầu một cuộc sống mới...”
Không đợi Phó Cẩm Hành nói xong, ánh mắt Minh Duệ Tư đã trở nên thâm trầm và ác liệt, “Ai nói tất cả đều kết thúc rồi?” Trong đầu Hà Tư Ca lóe lên, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó
“Đứa bé năm đó cô mang thai đâu? Cô rời khỏi bệnh viện Santa Maria Ann, sao lại quen biết cha nuôi cô?” Một chuỗi vấn đề khiến cô mơ hồ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng
“Đúng là câu hỏi hay, tôi thích người thích đưa ra câu hỏi, mà cách giải quyết câu hỏi của tôi sẽ giải quyết bọn chúng.” Minh Duệ Tư cười lạnh một tiếng
Sắc mặt Hà Tư Ca rét lạnh
“Quái lạ, chẳng lẽ cậu không biết à?” Ai ngờ, Minh Duệ Tư lại nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, có chút châm biếm mở miệng: “Người mẹ không gì là không thể làm đó của cậu lại không nói với cậu sao?” Hắn cau mày lại: “Liên quan gì đến mẹ tôi?” Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phó Cẩm Hành vẫn có dự cảm không tốt
Có điều, từ trước đến nay hắn không hề nhắc đến Hoắc Tư Giai với người nhà, bởi vì cô ta căn bản cũng không phải là đối tượng yêu đương của mình, không có gì để nói cả
Theo lý mà nói, Mai Lan không nên biết đến sự tồn tại của cô ta mới đúng..
“Bà ta làm một chuyện vĩ đại như vậy, chẳng lẽ không nói với cậu, không chạy đến trước mặt cậu tận tình khuyên bảo nói phải trái với cậu à? Ha ha ha ha!” Minh Duệ Tư cười vô cùng điên cuồng, giống như nghe thấy một câu chuyện nực cười gì
“Lời này của cậu rốt cuộc có ý gì?” Phó Cẩm Hành cùng cuống lên, thấp giọng truy hỏi
Đáng tiếc, Minh Duệ Tư lại xua tay
“Tôi mệt rồi, trà này cũng nguội rồi, không cần thiết phải uống nữa.” “Hắn” đứng dậy rời đi
Phó Cẩm Hành đứng dậy đuổi theo
Không ngờ, bốn người đàn ông cao lớn đột nhiên vọt ra từ góc phòng ăn, không một tiếng động vây quanh Minh Duệ Tư, khiến không ai đến gần được.